Chương 329 : Giá khởi điểm
Chương 329 : Giá khởi điểmChương 329 : Giá khởi điểm
"Ừ thì..."
Đạm Đài Tu ngớ ra, nhất thời không theo kịp : Thấy Kiến Sầu có hứng thú với cái tên của Khúc Chính Phong, y tưởng nàng sẽ hỏi thêm đôi câu nữa, nhưng không ngờ chủ đề câu chuyện lại thay đổi nhanh như vậy.
Không biết tại sao y chợt cảm thấy là lạ.
Nhưng Đạm Đài Tu cũng không suy nghĩ nhiều bởi đối với y mà nói, câu hỏi này hơi đặc biệt, khiến cho thần sắc u ám trong đáy mắt y vụt lóe sáng.
"Ừ..., chuyện này... Nếu như nói nguyên nhân là do Tả Lưu có Nghiệp hỏa hồng liên, ta định mua hắn để tu luyện thì tiên tử có tin không ?”
“Tu luyện...'
Mua về để tu luyện ?
Kiến Sầu nghe xong lại chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đang chực hỏi "Tu luyện cái gì", nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì trong đầu đã nổ cái đùng -
Khoan đã, tu luyện ?
Cái "tu luyện" của Đạm Đài Tu là gì 2
Trong chớp mắt, nàng sợ đến ngây người !
Y là Đạm Đài Tu mà !
Thể chất của y, tu vi của y ở Minh Nhật Tinh Hải này có ai không biết, có ai không hiểu ? Vậy mà y lại nói với nàng y mua Tả Lưu để về "tu luyện" ?I
Kiến Sầu dù gì cũng tự cho rằng mình đã là lão quái nguyên anh, thân đã từng vào sinh ra tử, sóng to gió lớn cỡ nào cũng đã từng thấy qua cho nên dù bất cứ điều gì xảy ra cũng đều có thể giữ vững tinh thần.
Nhưng vạn sự không ngờ...
Nàng lại bị hạ đo ván một cách nhẹ nhàng ở cái câu "Mua về để tu luyện” kia !
Nàng chợt cảm thấy đờ đẫn cả người, mãi một hồi lâu sau cũng chẳng thốt nổi nên lời.
Có lẽ Đạm Đài Tu cũng nhận ra mình phát ngôn quá sức kinh thế hãi tục nên lấy tay che miệng, ho khan một tiếng, cố nén ý cười phảng phất trong giọng nói : "Khụ, tiên tử ?"
Kiến Sầu nghe thấy tiếng Đạm Đài Tu rốt cục cũng hơi hoàn hồn, ánh mắt ngơ ngẩn ngước lên nhìn y, mãi đến lúc này tinh thần và lý trí mới từ từ quay trở lại.
“Ta không tin."
"Sao lại không tin ?”
Đạm Đài Tu hơi ngạc nhiên tròn mắt nhìn. Rõ ràng câu trả của Kiến Sầu khiến y bất ngờ nhưng dù sao thấy mặt mũi của nàng như vậy y cũng phải tin là thật.
Kiến Sầu hoàn toàn không biết Đạm Đài Tu.
Kỳ thực nàng cũng chẳng có căn cứ gì để đoán ra điều này, chỉ biết mình không tài nào tưởng tượng nổi một người quen lăn lộn với đời như Tả Lưu lại có thể kết hợp được với một vị Đạm Đài Tu nam không bỏ nữ không tha như thế này. Nếu y muốn bịa ra một lý do...
"Thể chất của Đạm Đài công tử đặc biệt, trong việc tu luyện cần ai hỗ trợ thiết tưởng không thành vấn đề. Nghiệp hỏa hồng liên tuy là chí bảo ngàn năm khó gặp nhưng nếu muốn tăng tu vi thì quá nửa là cần phải kết hợp với đan dược. Vì vậy dược lực sẽ thấm vào máu thịt kinh mạch của người dùng thuốc. Rốt cục dù có lấy người đó tu luyện thì e rằng cũng chẳng thu lợi được bao nhiêu."
"Ha ha, tiên tử quả thực liệu sự như thần !"
Nghe xong Đạm Đài Tu liên cười khen ngợi rồi đi tới trước bàn.
Trên chiếc bàn tròn này, ngoài bộ đồ trà và chiếc lư hương thì có một vật khác.
Đó là một tấm ngọc giản màu xanh đậm, bốn góc vẽ những đóa mây bạc vô cùng tỉnh xảo, chính giữa có đề hai chữ "Bạch Ngân" theo kiểu chữ triện cổ xưa. Miếng ngọc này dài chừng một ngón tay, rộng bằng bề dầy hai ngón. Cứ nhìn kiểu cách thì biết trong này hẳn có ghi danh sách các vật bán đấu giá của Bạch Ngân lâu ngày hôm nay.
Đạm Đài Tu giơ tay cầm miếng ngọc giản lên, vuốt vuốt nó trong lòng bàn tay.
"Ta dĩ nhiên cũng muốn có năng lượng của Nghiệp hỏa hồng liên. Nhưng có điều cái gã Tả Lưu kia hiện giờ đã tu tới nguyên anh, vậy hẳn là hấp thu gân hết rồi. Nếu muốn lấy lại tất cả, trừ phi hút khô người ta chứ không thì chẳng có cách nào. Mà ta thì cũng không có cái gan đó..."
"Không có gan ư ?" Kiến Sầu ngạc nhiên.
Đáy mắt Đạm Đài Tu trở nên ý vị thâm trầm. Y không trả lời Kiến Sâu mà vẫn đứng trước cửa sổ, hỏi với giọng có vẻ thản nhiên : "Tiên tử không thắc mắc tại sao ta tới đây ư ?"
"Đạm Đài công tử bằng lòng nói sao ?"
Kiến Sầu hơi nhíu mày, điềm tĩnh hỏi lại.
nÀ "
Đạm Đài Tu chỉ cười. Y móc tay vào miếng ngọc giản quay quay nó, mắt vẫn nhìn ra bên ngoài qua khe trúc xem người qua kẻ lại đang bắt đầu nhộn nhịp trên ba tâng lầu.
"Đấu giá sắp khai mạc, người nổi tiếng sẽ tới nhiều. Đông như vậy thế nào kẻ thù của ta cũng sẽ có mặt..."
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua khe trúc chiếu xuống người Đạm Đài Tu. Sau lưng y là bộ đồ trà thanh khiết, là lư bác sơn cổ kính, là khói hương lan tỏa, lãng đãng bay thoát ra ngoài cửa sổ. Nhưng giọng nói của vị công tử này thực ra lại còn nhẹ hơn những làn khói kia.
Kiến Sầu đứng ở phía sau nhìn Đạm Đài Tu, ánh mắt từ từ dịch xuống rồi ngừng lại trên tấm ngọc giản ngoằn ngoèo những đường vẽ vân mây bàng bạc đang nằm trong tay y.
"Cạch.'
Tiếng động trong trẻo vang lên. Miếng ngọc giản lăn mấy vòng xuống nền sàn khô khốc đầy bụi bặm. Nó trượt gọn qua khe hở lồng giam phía trước rồi dừng lại ngay bên chân Tả Lưu.
Hắn mở mắt ra thì liên nhìn thấy một bóng người đang đứng trước mặt.
Nơi này là một chỗ ở phía dưới đài Cách Ngạn của Bạch Ngân lâu, không gian vô cùng âm u, nhưng ở phía trước có treo một chiếc đèn bạc tinh xảo.
Ánh đèn hắt tới khiến bóng người đó đổ dài trên nền đất rồi gấp khúc trước khung lồng giam. Tả Lưu tuy không thấy rõ mặt mũi của người này nhưng vì ở lâu nên cũng đâm quen.
Chính là Lương Thính Vũ.
Thị đang đứng quay lưng về phía chiếc đèn bạc, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt chăm chú nhìn Tả Lưu ngồi trong lông giam với dáng vẻ suy sụp uể oải, giọng nói vừa lạnh lùng vừa có phần chế nhạo : "Danh sách đấu giá đã phát, gân nửa canh giờ nữa thì lễ hội sẽ bắt đầu, còn mày lại rảnh rang quá đi."
Hắn chỉ ngồi ở đây thì lấy gì chẳng rảnh ?
Tả Lưu đang tựa đầu vào khung lồng giam, dáng vẻ ủ rũ buồn bã. Nghe Lương Thính Vũ nói vậy hắn lại càng phớt lờ, há miệng ngáp dài : "Ta không phải hộc tốc đi điều tra xem hôm đó ai đột nhập vào địa lao thì dĩ nhiên là rảnh rỗi rồi. Lương tế tửu hai hôm nay chắc là đầu tắt mặt tối lắm a ?"
Đồ con rùa mất dạy !
Lương Thính Vũ nghe mà đuôi mắt không khỏi giật giật mấy cái, nhất thời tức đến nghiến răng nghiến lợi mà nói không được tiếng nào.
Mấy hôm nay thị đúng là bận đến tối tăm mặt mũi.
Nhưng lại chẳng làm sao được I
Chỗ sâu nhất trong địa lao lại giống như một cái chợ bán đồ ăn trên đường cái, ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Mà thị thì hoàn toàn chẳng bắt được bất cứ người nào, làm sao có thể không thoát khỏi trách nhiệm chứ ?
Mà đầu đuôi cũng chỉ tại cái tên lưu manh cà chớn chết toi này ! "Nếu không phải mày vẫn còn có chút hữu dụng thì ta đã bằm mày cho chó ăn rồi !"
Giọng nói nghe đầy sát ý và căm ghét không chút che giấu.
Lương Thính Vũ cũng không tới gần mà chỉ đứng yên tại chỗ, tròng mắt long lên hung ác : "Tạm thời không thèm lằng nhằng với mày. Đấu giá mà xong thì mày cũng phải tiêu đời !"
"Chết hả ?"
Tả Lưu cuối cùng cũng nhúc nhích cái thân. Hắn thò tay lượm miếng ngọc giản trên đất lên, vừa liếc mắt nhìn thì liền không khỏi mỉa mai chế nhạo.
"Ta biết các ngươi bắt ta đi bán đấu giá chắc chắn có mục đích riêng. Nhưng Tả Lưu ta bất quá chỉ là một thằng lưu manh không môn không phái, vậy mà các ngươi cũng dám áp giá khởi điểm tới mười vạn (100. 000. 000) linh thạch..."
Mười vạn linh thạch !
Tả Lưu thề cả đời chưa cầm tới được một phần mười số đó ! Trong trí óc của một người chưa từng trải như hắn, hắn thậm chí còn không biết bao nhiêu đó lớn đến mức nào.
Thuyền Dạ Hàng phát rồ rồi sao ?
"Thậm chí có giật tiền của người ta cũng không đến nỗi lộ liễu như vậy. Đối với một tên nhãi nhép vô danh như ta, quý phái không sợ treo hớ giá sao ?"
Tả Lưu lắc đầu, chỉ cảm thấy thuyền Dạ Hàng đầu óc giống như bị thần kinh.
Lương Thính Vũ thấy vậy cười lạnh : "Hớ hay không thì chờ hai canh giờ nữa là biết ngay. Cứ ở đó mà lo sốt vó đi."
Tả Lưu im lặng ngước đầu nhìn thị.
Nhưng Lương Thính Vũ lại dường như đọc được suy nghĩ của hắn. Thị vẫn ưỡn thẳng lưng đứng chắn trước ánh đèn, nhướng mày nói : "Dù sao, ta mà là mày thì sẽ trông đứng trông ngồi, mong sao có người đến cứu, nhưng đồng thời cũng sẽ ước gì bọn họ đừng để bị sập bãy chết người..."
"Rắc !"
Tiếng nứt bể vang lên bén nhọn. Miếng ngọc xanh sẫm trong tay Tả Lưu trong nháy mắt đột nhiên bị bóp mạnh.
Tả Lưu ngồi trong bóng tối, gân xanh trên mu bàn tay chợt vồng lên, ánh mắt bất cần đời liền trở nên hung ác.
"Ngươi có biết ngươi giống cái gì không ? Giống như một con chó điên."
Lương Thính Vũ thấy thái độ của hắn như vậy thì cảm thấy bao nỗi nhục nhã trước đây rốt cục cũng được đền bù, trong lòng vừa hả dạ vừa mong sao cho mau mau tới giờ hắn phải chết.
"Cứ chờ đó xem xem có ai đến cứu mày không, mà đã tới thì phải coi là ai...
Người nào tới rồi ?
Nắm tay Tả Lưu từ từ xiết chặt, hắn cảm thấy trong cổ họng mình chợt ngòn ngọt mùi máu tanh, mắt nhìn Lương Thính Vũ mà tưởng như đang thấy bóng dáng một người nữ tu khác.
Cái bóng ấy vừa thong dong vừa kiêu hãnh cứng cỏi...