Chương 330 : Tinh anh tê tựu, đấu giá bắt đầu
Chương 330 : Tinh anh tê tựu, đấu giá bắt đầuChương 330 : Tinh anh tê tựu, đấu giá bắt đầu
"Không biết nữ tu kia có đến không ?"
Chu Quân Đa Bảo đạo nhân - người đại diện cho Nhất Mệnh tiên sinh của Tảo Trần trai - vẫn đang đứng trước đại môn Bạch Ngân lâu nhưng hình bóng của một nữ tu cứ quẩn quanh trong đầu, tinh thần vì vậy không khỏi hơi hoảng hốt nên mới khẽ lẩm bẩm thì thào một mình.
Hôm nay Chu Quân mặc một bộ đạo bào màu lục sẫm mới tinh, phất trần trong tay trắng như tuyết, trông ra dáng tiên phong đạo cốt lắm.
Nhưng không biết tại sao y vẫn cảm thấy thiếu tự tin.
Ai biểu tu vi của y chỉ mới tới kim đan chứ !
Chu Quân nghĩ đến đây mà không khỏi cười khổ.
Nên nhớ trường thịnh hội ở Bạch Ngân lâu này chỉ có mỗi một mình y tu vi kim đan mà thôi. Người như y đúng ra không có cửa nhận được thiệp mời nhưng biết làm sao được, người là do Dược vương Nhất mệnh tiên sinh phái đi mà.
Là một trong ba nhân vật lẫy lừng của Minh Nhật Tinh Hải, Nhất Mệnh tiên sinh được người người chào đón, ai cũng cố hết sức giao hảo với ngài, tuyệt không dám đắc tội.
Ngài say mê luyện đan luyện dược, hơn nữa đối các thứ thiên tài địa bảo cũng đặc biệt có lòng ham thích. Lúc Nghiệp hỏa hồng liên xuất hiện vào sáu mươi năm trước, ngài đã muốn đoạt nó vào tay, nhưng nào ngờ lại bị một tên tiểu tử chết toi từ đẩu từ đâu nhảy ra ngáng chân khiến ngài lỡ mất dịp tốt, tiếc hận thở dài mãi không thôi.
Bây giờ Bạch Ngân lâu lại bỗng nhiên loan truyền tin tức của tên tiểu tử này, như vậy Nghiệp hỏa hồng liên mà Nhất Mệnh tiên sinh đêm ngày tâm tâm niệm niệm há chẳng phải là có manh mối rồi sao ?
Tuy hy vọng hơi có chút xa vời nhưng ngài sao có thể bỏ qua cho đành ?
Bởi vậy nên mới có chuyện Chu Quân được phái đến đây, nếu có cơ hội thì hoặc là bắt được Tả Lưu, hoặc không chừng cũng có khi đoạt được Nghiệp hỏa hồng liên.
Nói cho cùng Chu Quân chỉ phụng lệnh Nhất Mệnh tiên sinh mà làm việc nên lẽ ra tâm trạng phải rất nhẹ nhàng mới đúng. Nhưng đứng dưới Bạch Ngân lâu nhìn người người ùn ùn đổ tới như thủy triều, bên tai tứ phía ong ong tiếng bàn tán, trong lòng y trái lại lại cảm thấy vô cùng bất an.
Tất cả cũng chỉ vì những điều mắt thấy tai nghe cách đây mấy ngày ở bờ biển đông.
Nữ tu kia...
Kiếp vân trăm dặm bao trùm mặt biển, người bay nhanh như tên bắn, thanh trường kiếm đen thì vụt lóe kiếm ý, hơn nữa phong thái tự nhiên không kiêu ngạo mà chẳng xiểm nịnh, gặp biến không kinh, đó là còn chưa nói đến -
Thái độ của nàng ta khi nhìn thấy chuyếc thuyền lớn của thuyền Dạ Hàng.
"Bấm canh giờ mà tính thì cái thuyền lớn đó chín phần mười là thuyên áp tải Tả Lưu. Nàng ta thấy nó liên biến sắc, thế cho nên mới tung người đuổi theo, lúc trở lại còn hỏi mình tin tức thuyên Dạ Hàng..."
Nếu nói chẳng mảy may liên quan thì có ma nó tin I
Mặc dù không môn không phái nhưng trong tiểu hội Tả Tam Thiên dị sắc phát ra quá lớn. Nó lại có dính dáng đến bí ẩn Thanh Phong am. Đó là còn chưa kể tới mối liên quan đến hai người quan trọng bậc nhất của Nhai Sơn và Côn Ngô. Chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, lời nói của Tả Lưu sẽ rất có thể quấy lên một tràng gió tanh mưa máu ở Tả Tam Thiên.
Như vậy, một Tả Lưu được người người chú ý, thậm chí còn bị thuyền Dạ Hàng lục vấn tin tức, thì quan trọng biết chừng nào ?
Thật không dám nghĩ, không dám nghĩ a !
Nghĩ đến đây Chu Quân chợt nổi gai ốc khắp người. Y quay đầu ngó nghiêng xung quanh thì thấy dường như sắc mặt người nào người nấy cũng đều quỷ dị như nhau, bất giác lại không khỏi rùng mình thêm một lần nữa.
"Bạch Ngân lâu hôm nay sợ rằng không sóng êm bể lặng được nổi..."
Bạch Ngân lâu lúc này đã trở thành tâm điểm chú ý của cả Tỉnh Hải.
Mặt trời đỏ ối đã thoát khỏi đường chân trời. Dưới ánh nắng rực rỡ chan hòa, cả tòa lâu trở nên lấp lánh long lanh như một tòa cung điện làm bằng thủy tỉnh.
Trước môn lâu là vô số tu sĩ mong mỏi vào trong nhưng không có quyền qua cửa. Đi vào không được, bỏ đi chẳng xong, họ chỉ còn biết đứng ngoài chầu rìa, ngắm nhìn từng nhân vật nổi tiếng đi qua môn lâu -
Dù không vào được nhưng đứng nhìn ai tới ai lui cũng tốt mà !
"Tầng cao nhất được phân nửa Tinh Hải rồi, thật là lợi hại !"
"Đúng a, không ngờ tên Tả Lưu này vậy mà lại hút khách quá chừng. Hồi nãy ta mới thấy có người của Tảo Trân trai. Thế này thì tức là ngay cả Dược vương tiền bối cũng có ý nhúng tay vào đây !"
"Ha ha theo ta, không phải Tả Lưu mà là bí mật trong người hắn mới có sức hấp dẫn lớn như thế."
"Đúng đúng." "Cũng chẳng đúng chút nào. Các ngươi bàn tới bàn lui cho lắm, ai cũng nói chuyện này có liên quan rất lớn tới Nhai Sơn Côn Ngô. Nhưng ta đứng đây cả buổi mà chẳng thấy một mống Nhai Sơn Côn Ngô nào. Hay là tin vịt hết rồi chăng ?
"Ta cũng thấy vậy, không đúng lắm a."
"Nực cười, Nhai Sơn Côn Ngô là tồn tại cỡ nào ? Họ đến còn phải báo cho ngươi biết sao ?"....
Chu Quân xiết chặt tấm thiệp mời trong tay định bước vào bên trong, nhưng vừa nghe thấy tiếng cười ha ha nhạo báng gần bên thì trong lòng không biết tại sao liên trở nên lạnh lẽo, bèn không khỏi dừng bước, ngoái đầu nhìn lại phía sau.
Nào ngờ ở phía sau có người, y vừa dừng chân quay đầu lại thì thiếu chút nữa đã va phải người ta I
"Ui da - "
Chu Quân hoảng sợ, vội vàng lui lại hai bước.
"Thất lễ ! Thất lễ !"
"À, không sao."
Tu sĩ suýt nữa bị y đụng phải mỉm cười, dáng vẻ trái lại rất hiền hòa, tuyệt không để tâm phiền toái.
Chu Quân ngẩng đầu nhìn mới thấy người này diện mạo rất đẹp.
Mi thanh mục tú, trường bào trắng như tuyết, đồ búi tóc trên đầu đơn sơ mấy nét sơn thủy miêu tả tiên hạc cổ tùng, ý cảnh tao nhã hệt như một bức họa thực thụ. Duy có một điểm không được hoàn mỹ là bàn tay trái hơi thấp thoáng trong tay áo bị thiếu mất một ngón, chỉ còn lại bốn ngón mà thôi. Tuy không quen biết người ta nhưng không hiểu sao Chu Quân lại cảm thấy tiếc thầm cho y.
Dường như con người này vốn là phải hoàn mỹ vô khuyết vậy.
"Các hạ có muốn vào trong không ?" Một giọng nói ẩn ẩn ý cười vang lên bên tai.
Nghe vậy, Chu Quân mãi đến lúc này mới nhận ra mình đã thất thân nhìn người ta trong chốc lát, bèn vội vàng tỉnh lại; lại dò ra tu vi của người nọ thì lập tức kinh hãi, vội vàng đáp : "Tiền bối đừng khách khí, là tại vừa rồi vãn bối đầu óc lơ mơ. Mời ngài đi trước ! Mời ngài đi trước !"
Người kia nghe vậy thì khẽ nhướng mày, nhưng y cũng không nói gì mà chỉ điềm đạm cám ơn rồi bước ngang qua, đi vào trong Bạch Ngân lâu.
"Hôm nay đúng là người nổi tiếng chỗ nào cũng có, đụng ai cũng ra cao thủ tu vi nhìn không thấu... Người như vậy Tinh Hải có không ?”
Chu Quân vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng người kia một hồi, cuối cùng sờ sờ mũi, không khỏi cười khổ.
Nếu không phải thừa lệnh của Nhất Mệnh tiên sinh, y thật không muốn đến đây dẫm chân vào vũng nước đục này đâu !
Chỉ có điều cho tới bây giờ vẫn còn phải cắn răng bước vào mà thôi.
Chu Quân bình tĩnh lại, đang định dù gì cũng nên vào trong trước xem qua danh sách đấu giá hôm nay rồi hẫng nói. Nhưng trời xui đất khiến thế nào mà cứ như muốn trêu ngươi y, hù y thêm một trận nữa -
Chân còn chưa bước qua cửa, thiệp mời còn chưa trình ra thì cả một đám đông ở sau lưng y đã chợt ồn ào rầm rĩ tiếng kinh ngạc thán phục !
"Ôi trời ơi I" "Trạm Đồng Quan, là người của trạm Đồng Quan đó !"
"Vậy mà cũng đến thật. Phô trương như vậy, làm sao lâm được ?"
"Thẩm Yêu, là Đại tư mã Thẩm Yêu !"
"Tam sinh hữu hạnh, ông trời lại để cho ta có dịp thấy dung nhan của nàng...
"Là Thẩm Yêu !"
"Thẩm Yêu đến rồi !"...
Vừa nghe thấy tên Thẩm Yêu, Chu Quân liền giật mình không nhấc nổi chân, chẳng tài nào kiềm nén nổi bao hiếu kỳ và háo hức đang dâng lên sôi sục trong lòng.
Thẩm Yêu ! Nói vậy đúng là Thẩm Yêu rồi I
Mấy năm gần đây Thập Cửu Châu cũng không xuất hiện thêm mấy người tiếng tăm lừng lẫy.
Ngoài một số nhân vật huyền thoại khiến cho người người chắt lưỡi hít hà thì chỉ có lớp cường hào cần phải kính nhi viễn chi của vùng man hoang phía đông nam, mà người kinh diễm nổi bật nhất chính là vị Đại tư mã Thẩm Yêu trạm Đồng Quan này đây !
Không ai biết nàng ta là ai, từ đâu đến và hơn nữa cũng chẳng có người nào biết được tu vi cổ quái của nàng ta là do ai truyền dạy cho...
Tất cả mọi thứ có liên quan đến nàng ta đều tựa như bị một lớp voan thần bí che phủ.
Nhưng thật ra ở đại hội tranh đoạt trạm Đồng Quan của yêu ma ba đạo, chính vị nữ tu lai lịch bất minh này đã đánh bại mọi đối thủ, trong số đó có cả thiếu môn chủ lụy tình Ung Trú, nhờ đó mà giành được vị trí "Đại tư mã" một cách vẻ vang !
Đại tư mã trạm Đồng Quan là danh xưng như thế nào mà ai cũng phải đỏ mắt thèm thuồng ?
Ai có được cái danh này thì xem như là kẻ có quyền thống lĩnh yêu ma ba đạo !
Nói cho đúng, Thẩm Yêu có thể không phải là người có tu vi cao nhất trong giới yêu ma nhưng hiện giờ lại đúng là người nắm quyền tối cao của họ !
Đây là một nhân vật đầy uy quyền hàng thật giá thật !
Chu Quân nghĩ đến đây mà lòng nóng như lửa đốt, bèn quay đầu nhìn lại -
Bầu trời vốn trong xanh, vạn dặm không mây. Nhưng vào lúc này chợt có một đạo hào quang tựa như cầu vồng huyền ảo đang từ phía chân trời xa bay vút lại, bóng dáng trông nhẹ nhàng chẳng khác gì một phiến lông chim hồng rơi giữa không trung. Điểm sáng này bồng bềnh nhẹ nhàng hạ xuống phía trước cách đó không xa, khiến xung quanh cuồn cuộn nổi lên tiếng người trầm trồ say mê thán phục.
Nhan sắc ấy sao mà nghiêng nước nghiêng thành !
Dáng điệu sao mà uyển chuyển dịu dàng !
Ánh hào quang sặc sỡ vừa hạ xuống mặt đất thì liền hóa thành những đường thêu kim tuyến lung linh uốn lượn trên thân váy xòe.
Tay áo rộng mềm mại rũ xuống, phủ lên đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần của nàng.
Tóc mây búi cao, mày liễu thanh thanh, làn môi đỏ thắm, đúng là ngũ quan hoàn mỹ vô khuyết; bờ vai như tạc, lưng ong buộc lụa, cổ gáy thon thon, sắc da như tuyết, trong tư thái ung dung lại còn đượm thêm vài phần ôn nhu duyên dáng*.
* Trong câu này tất cả các cụm bốn chữ đều nằm trong bài Lạc thần phú của Tào Thực (192-232), con thứ của Tào Tháo. Tương truyền nàng Phục phi trong bài phú này chính là Chân thị, một trong những tuyệt đại mỹ nhân thời Tam Quốc.
Trong khoảnh khắc ấy, cả khoảng không trước Bạch Ngân lâu liên lặng đi.
Người nào người nấy đều có thể nghe thấy từng nhịp thở, từng tiếng tim đập của mình, còn ánh mắt thì không sao rời khỏi nổi người nữ tu vừa hiện thân kia.
Nàng tựa như một đóa mẫu đơn rực rỡ vẫn còn vương sương sớm trên những cánh hoa, vẻ đẹp ấy thực là động lòng người đến cực điểm.
Tuy không phải là vưu vật tuyệt thế nhưng nàng lại có thể khiến bao con tim lỗi nhịp.
Vào thời này khắc này tu vi tuyệt đỉnh cũng chẳng cần thiết.
Chu Quân đứng nhìn mà gần như mê man, thậm chí còn không biết tự thân ứng đối ra sao, chỉ cảm thấy có một làn gió thơm thoáng lướt qua cạnh mình.
Quả đúng là nữ tu ấy đang thong thả đi đến, bờ môi còn ngậm nét cười.
Nhưng có điều nàng không đi về phía y mà hướng về một góc nhỏ cạnh môn lâu Bạch Ngân lâu.
"Tiết kiếm hầu, đã lâu không gặp. Hữu lễ !"
Tiếng nói nhẹ nhàng êm ái như tiếng nước chảy. Thanh âm ấy hòa với nụ cười mỉm trên môi khiến cho tất cả mọi người đang có mặt tại đương trường thấy chẳng có gì là không xứng với bốn chữ "Như tắm gió xuân".
Chỉ có điều...
Nụ cười và dáng vẻ đó lọt vào trong đáy mắt của người được chào hỏi thì lại gây cho y một cảm giác chẳng tốt đẹp gì.
Người đứng trong góc đó đúng là Tử y kiếm hầu Tiết Vô Cứu.
Tiết Vô Cứu vẫn mặc áo bào tím, ôm kiếm đứng như thường lệ, nhưng đầu mày lúc này lại hơi cau lại, tựa hồ như vô cùng kiêng ky.
"Thẩm Đại tư mã khách sáo rồi ! Thực không ngờ Bạch Ngân lâu lại có bản lĩnh mời cô tới đây. Quả là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi !"
Y vẫn chưa vào trong Bạch Ngân lâu là vì đang đợi người khác.
Dù sao Khúc Chính Phong từ đầu đến cuối cũng chưa từng nói rõ ra rằng sẽ không đến nên vì vậy y vẫn đứng chờ ở bên ngoài, tiện thể xem xem ai tới ai đi cũng chẳng hề gì.
Nhưng nào ngờ, Khúc Chính Phong chẳng thấy đâu, chỉ thấy vị 'Khách không mời mà đến này" !
Lời của Tiết Vô Cứu nghe rất bình thường, nhưng ý tứ cự tuyệt từ ngàn dặm cực kỳ rõ ràng, không chút che dấu.
Trong đôi mắt trong trẻo của Thẩm Yêu liền lóe lên một tia sáng âm u, bàn tay nhỏ nhắn liền giơ lên che miệng, khẽ cười : "Tiết kiếm hầu, lời ấy sai rồi. Ta lại cứ tưởng ngài biết rất rõ. Ta từ man hoang đông nam xa xôi đến đây không phải là vì Bạch Ngâu lâu mà là xem xem hôm nay mình có thể có may mắn bái kiến kiếm hoàng bệ hạ hay không ?"
Bái kiến kiếm hoàng !
Lời nàng vừa dứt, bốn phía tức thì liền vang lên tiếng hít hà : "Không phải chứ ? Chẳng lẽ hôm nay kiếm hoàng cũng đến ư ?"
Mặt không đổi sắc, Tiết Vô Cứu nhíu mày, quét mắt lườm đám đông xung quanh rồi mới lại nhìn Thẩm Yêu mà cười cười với vẻ tựa như rất áy náy : "Kiếm hoàng hôm nay không đến, e rằng phải để Thẩm Đại tư mã thất vọng rồi."
"Ủa 2"
Vậy mà y lại không đến...
Thẩm Yêu hơi hụt hãng. Nàng giật mình trong một thoáng rồi mới định thân lại, than nhẹ một tiếng : "Vậy coi như hôm nay vô duyên rồi, nhưng dù sao thời gian cũng còn rộng rãi. Kính xin Tiết kiếm hầu khi vê chuyển lời giùm rằng hôm khác Thẩm Yêu sẽ đến Giải Tỉnh sơn trang bái phỏng. Ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, mong kiếm hoàng bệ hạ bớt chút thời gian cho ta diện kiến."
Có chuyện quan trọng cần thương lượng sao ?
Vớ vẩn.
Vùng man hoang đông nam ở Nam Vực, Minh Nhật Tinh Hải thì nằm ở Trung Vực. Hai miền tuy có phần giao nhau nhưng xưa nay đều luôn nước sông không phạm nước giếng. Bây giờ một Thẩm Yêu có toàn quyền thống lĩnh yêu ma ba đạo thì có cái chuyện gì mà cần bàn bạc với tân kiếm hoàng - một trong ba nhân vật đứng đầu của Minh Nhật Tinh Hải chứ ?
Tiết Vô Cứu lại nhớ rất rõ Khúc Chính Phong chưa từng nói với mình nửa câu về chuyện này.
Nhưng dù sao y cũng không phải là Khúc Chính Phong, chỉ nhắn tin thôi cũng không có gì đáng lo nên cũng hòa nhã đáp lại : "Ta tất nhiên sẽ chuyển lời, xin Thẩm Đại tư mã yên tâm." "Vậy xin phiền Tiết kiếm hầu, hôm khác sẽ gặp lại."
Thẩm Yêu nghe Tiết Vô Cứu nhận lời thì mỉm cười, dịu dàng khom người thi lễ coi như từ biệt, kế đó dẫn theo bốn người hầu áo lam tu vi không tâm thường khoan thai đi vào Bạch Ngân lâu.
Mãi đến khi bóng dáng thướt tha yểu điệu của nàng đã khuất hẳn, từ tứ phía xung quanh mới vang lên không ít tiếng người thất vọng than tiếc, dĩ nhiên là vì nhìn vẫn chưa đã mắt. Nhưng trái lại cũng có nhiều người lại bắt đầu chú ý đến Tiết Vô Cứu.
Ai cũng biết Tử y kiếm hầu Tiết Vô Cứu và Kiếm hoàng quan hệ không cạn. Hôm nay chính miệng y đã nói Kiếm hoàng sẽ không tới. Vậy y đến đây làm gì ?
Kỳ thực ngay cả Tiết Vô Cứu cũng không biết.
Y chỉ cảm thấy mình đi chuyến này thứ nhất là vì đã có thù với thuyên Dạ Hàng từ trước nên muốn đến xem xem họ giở trò gì, thứ hai là vì Tả Lưu, dù sao chuyện xảy ra trong ẩn giới Thanh Phong am sáu mươi năm trước nghi vấn trùng trùng, cho mãi đến nay vẫn chưa có lời giải thích rõ ràng.
Chạm trán với Thẩm Yêu...
Hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn rồi.
Tiết Vô Cứu nghĩ không ra mục đích của nàng ta là gì. Thấy Thẩm Yêu đã đi vào, hơn nữa giờ đấu giá cũng sắp tới, nhìn trái ngó phải cũng chẳng thấy bóng dáng Khúc Chính Phong đâu nên y cương quyết quay người lại, đi vào trong.
Thiệp mời vừa trình thì đã có người dẫn y đến gian "Cấn Sơn" đã được dành riêng từ trước ở trên tâng cao nhất.
"Tiết kiếm hầu, mời !" Đại quản sự vẫn dẫn khách đến trước cửa theo lệ rồi mới lặng lẽ rời đi.
Tiết Vô Cứu ứng tiếng đáp "Ừ'". Y cũng đã từng nghe qua quy định của Bạch Ngân lâu nên cũng không để ý, chỉ đẩy cửa đi vào.
Trên tầng thứ ba cao nhất này các gian đều được đặt tên theo ngũ hành bát quái, trang trí nội thất nói chung cũng hợp với ý của y.
Trong gian "Cấn Sơn" này có một cái bàn trên bày một chậu cổ tùng được uốn tỉa theo thế, hai bên xếp nhiều khối đá hiếm đủ hình đủ dạng, màu sắc khác nhau; trước cửa sổ còn thoang thoảng bay đến một mùi hương kỳ diệu, ai ngửi thấy cũng phải tấm tắc xuýt xoa.
Nhưng có điều là bức mành trúc trước cửa sổ lại buông kín hoàn toàn.
Ánh sáng bên ngoài bị cản lại nên trong phòng rất tối. Tiết Vô Cứu cố căng mắt nhìn nhưng chỉ thấy được hình dáng lờ mờ của mấy cái chậu hoa, còn ngoài ra thì hoàn toàn không tài nào phân biệt rõ thứ gì với thứ gì.
Y quay người khép cửa chính lại rồi định đi đến trước cửa sổ, cuốn bức mành trúc lên.
Không ngờ Tiết Vô Cứu vừa mới cách cửa sổ ba bước thì trong bóng tối dày đặc bỗng nhiên vang lên một tiếng cười thâm thúy khó hiểu.
"Ai 2"
Tiết Vô Cứu kinh hãi, không ngờ trong căn phòng do Bạch Ngân chuẩn bị mà cũng còn có người khác, hơn nữa khi đi vào ngay cả y cũng không phát hiện ra !
Đủ biết là tu vi của kẻ này kinh khủng đến mức nào !
Tiết Vô Cứu nhướng mày, thần sắc căng thẳng đến cực điểm, bàn tay sờ lên thân kiếm định tuốt kiếm ra. Nhưng ngay sau đó một giọng nói từ trong bóng tối phát ra lại khiến cho y vô cùng ngạc nhiên.
"Ngươi tới cũng chẳng sớm gì lắm."
"Ngươi...
Giọng nói này tuyệt không có ý đùa giỡn mà bình bình, nhưng chính sự bằng phẳng này lại luôn luôn có sức chấn động nhân tâm ! Nhất là cái âm sắc đó...
Đã nhiều năm kết giao như vậy, Tiết Vô Cứu sao có thể không nhận ra ?
Y vừa sợ vừa giận lại thắc mắc, muốn hỏi "Ngài cũng tới sao ?" nhưng trong chớp mắt chợt nghĩ tới một điểm then chốt khác mà da đầu không khỏi tê dại.
"Ngài vào đây bằng cách nào ?I"
Chỗ này là Bạch Ngân lâu đó a !
Hơn nữa vì hôm nay bán đấu giá Tả Lưu nên từ trong ra ngoài đã sớm bị quây thành một cái thùng sắt rồi, đó là còn chưa kể đến đại trận thủ hộ trùng trùng điệp điệp xung quanh.
Nếu hắn trình thiếp mời qua cửa thì e rằng cả Minh Nhật Tinh Hải đã ầm Sôi sục từ lâu !
Nhưng nếu không trình thiếp...
"Vào bằng cách nào thì có gì quan trọng ?”
Giọng nói kia nghe có vẻ lãnh đạm thờ ơ. Thân mình người nọ hơi nhoáng lên, sau khi thoát khỏi bóng tối dầy đặc thì trước cửa sổ liền hiện ra một bóng dáng lờ mờ. Nhưng tất cả vẫn còn quá tối, chỉ có vài đường kim tuyến đen thấp thoáng trên y bào của hắn là hơi lấp lánh bắt sáng. "Ngươi gặp Thẩm Yêu ở bên ngoài sao ?"
Tiết Vô Cứu tức thời á khẩu.
Y biết rõ người trước mặt mình tu vi đã đạt đến mức siêu phàm, chỉ còn kẹt ở mỗi một bước cuối cùng để đột phá nhập thế mà thôi. Nhưng tựu trung y vẫn không ngờ trong một hoàn cảnh đầy chướng ngại như thế này mà thậm chí ngay cả ở ngoài đã xảy ra chuyện gì người nọ cũng vẫn nắm được.
"Ngài cũng thấy rồi còn hỏi ? Sao, ngài với Thẩm Yêu..."
"Lai lịch của nàng ta rất cổ quái. Ta chỉ có chút phần lợi trong Minh Nhật Tinh Hải, còn chưa định làm gì với yêu ma ba đạo cả. Hôm nay không phải ta tìm Thẩm Yêu mà là Thẩm Yêu tìm ta."
"Lách cách", ngón tay người nọ lật lên, có tiếng gì đó nghe vang vang trong trẻo.
Tiết Vô Cứu nhìn lại thì thấy ngón tay hắn đang bấm xuống một tấm ngọc giản màu xanh đậm có họa tiết trang trí bàng bạc. Nếu y nhớ không sai thì đây là "Danh sách đấu giá" của Bạch Ngân lâu dành cho tất cả các khách đến thăm.
“Cô ta mưu tính gì đây 2”
"Chờ hai ngày nữa thì chắc là sẽ biết thôi."
Bóng người ẩn trong bóng tối cười, thái độ trầm tĩnh ung dung, chẳng có chút gì là lo lắng.
"Bây giờ ta với ngươi chỉ việc ngồi yên xem trò hê của Bạch Ngân lâu..."
Trò hề ?
Tiết Vô Cứu động tâm ngước mắt lên nhìn thì thấy cái bóng kia đang đi nhẹ qua. Vì vậy khuôn mặt quen thuộc luôn chìm trong bóng tối cũng dần dần trở nên rõ nét.
Người nọ chìa tay về phía y, bên trong là tấm ngọc giản kia; giọng nói nghe có vẻ cười cợt chẳng biết nên sợ hay nên mừng.
"Ngươi có muốn xem danh sách đấu giá không ?"
Xem ư?
Kiến Sầu nhìn bàn tay thuôn dài đang chìa ra trước mặt mình, bên trong cũng có tấm ngọc giản này. Tính luôn quyết đoán nhưng bây giờ nàng lại hơi ngần ngừ.
Đạm Đài Tu cười : "Ta thấy tiên tử rất có hứng thú với trận đấu giá này. Cô thật không muốn biết Tả Lưu được định giá bao nhiêu ư ?"
Định giá bao nhiêu...
Kiến Sầu liền cảm thấy bất đắc dĩ : Nàng vốn là vì Tả Lưu mà đến, tự tâm cảm thấy bất đắc dĩ vì bởi túi rỗng không tiền, chẳng thể nào có được cái tài thu gom tiền tài thiên hạ như tiểu chồn của nàng. Tỷ như bây giờ Tả Lưu giá thấp, nhưng lát nữa giá tăng thì nàng làm gì còn cơ hội chứ 2?
Nhưng Đạm Đài Tu đã có thiện ý, nàng đương nhiên không lý nào từ chối.
"Đa tạ Đạm Đài công tử."
Thành thử nàng cũng không ngần ngại nữa, cảm ơn xong thì cầm ngọc giản xem. Linh thức nhẹ nhàng luồn vào, mọi thông tin ghi chép bên trong liền hiện ra trong trí.
Móc ngô đồng, Đạp Nguyệt đan, kính chiếu tử mẫu, mười lá gan chim khổng tước, một quyển "Cửu chuyển thiên ma tâm pháp" tàn khuyết...
Món nào món nấy đều có lai lịch bất phàm.
Thậm chí còn có gan chim khổng tước, một loại thần vật dùng để luyện đan trăm năm khó gặp. Đó là còn chưa kể đến "Cửu chuyển thiên ma tâm pháp" nổi tiếng của yêu ma ba đạo !
Tuy Kiến Sầu không biết hết mọi loại kỳ trân dị bảo trên Thập Cửu Châu, nhưng nhìn danh sách này mà cũng không khỏi cảm thấy nghẹt thở.
Dù gì nàng cũng đã từng lăn lộn với đời, chứ không thì e rằng đã đỏ mắt từ lâu rồi.
Ngay sau đó, Kiến Sầu liên kín đáo hít sâu một hơi rồi vội lướt qua một dọc tên, quét thẳng linh thức xuống đến hàng cuối cùng. Vì vậy bốn chữ "Vật phẩm áp trục" liền hiện ra trong trí I
Trong chớp mắt, dù có định lực kinh người nhưng nàng cũng thiếu điều muốn cắn nhầm phải lưỡi !
"Mười, mười vạn ?I"
Hàng áp trục - Tả Lưu !
Giá khởi điểm -
Mười vạn linh thạch !
Nàng có nằm mơ không đây ?
Kiến Sầu quả thực không dám tin vào mắt mình, cứ ngây ra nhìn chằm chằm tấm ngọc giản một hồi lâu. Tuy đang ở Bạch Ngân lâu nhưng người thì hoảng hốt như đang rơi vào mây mù, đất dưới chân cũng bồng bềnh nhẹ hãng đi.
"Điều này..."
Sao thuyền Dạ Hàng không đi cướp luôn đi !
Kiến Sầu tuy chưa từng quản lý các việc vặt trong Nhai Sơn nhưng nàng cũng đã từng nghe các trưởng lão và sư đệ nói chuyện phiếm với nhau nên biết sơ sơ mức chỉ tiêu của một môn phái.
Mười vạn ! Mười vạn là bao lớn 2
Ở Trung Vực Tả Tam Thiên, một môn phái bậc trung khoảng một trăm người một năm chỉ tiêu nhiều lắm cũng chỉ trên dưới một vạn. Mười vạn linh thạch này là đủ xài trong mười năm rồi I
Nhưng cái giá này chỉ mới là giá "khởi điểm", sau đó sẽ càng lúc càng tăng nữa !
Vậy mà nàng còn đang tính đến việc đập nồi bán sắt, hy vọng có lẽ sẽ có cơ may cứu được Tả Lưu, nhưng bây giờ...
Kiến Sầu rầu rĩ trong lòng, muốn thở dài một hơi : Nếu ngày xưa cái tên Tả Lưu lưu manh kia biết được ngày nay mình có giá như thế này, không biết hắn có đắc ý cười rộ lên không đây ?
Nhưng còn nàng, trong lòng bây giờ chỉ cảm thấy nặng nề chán nản.
Đạm Đài Tu đang đứng trước mặt nên nàng cũng không có lộ rõ cảm xúc gì quá mức, duy khóe miệng chỉ hơi giật giật, đoạn nghiêm túc nói : "Cái giá này thì hơi quá ! Có thật có người vì Tả Lưu mà chịu xuất số tiền như thế này hay không...
Nàng quả thật có chút khó tin.
Đạm Đài Tu nghe vậy thì cười, ra vẻ trịnh trọng khoát khoát tay đáp : "Tiên tử cứ khéo lo trời sập. Hôm nay có không ít người nổi tiếng tham gia, nhiều khi lại thêm Nhai Sơn ngâm nhúng tay vào cũng chưa biết chừng. Vì vậy giá dù cao hơn mức này thì cũng có không ít người chịu chi. Đó là còn chưa kể đến sự góp phần của ta nữa."
"Đạm Đài công tử ư ?" Kiến Sầu khẽ giật mình ngạc nhiên.
Nàng vốn hơi thất thần nhưng cái dáng vẻ ấy chiếu vào trong đáy mắt Đạm Đài Tu thì lại biến thành cảm giác nghi ngờ. Y liền tỏ vẻ bất mãn phiền trách ngay : "Tiên tử thật sự là không tin tưởng tại hạ mà. Ở Minh Nhật Tinh Hải này, không có mấy ai dám so tài lực với ta đâu !"
Nói vậy tức là y có tiên sao ?
Đuôi mắt phượng dài của Kiến Sầu khẽ nháy, đáy mắt sóng sánh làn thu ba chợt anh ánh sáng.
Đạm Đài Tu lại không nhận ra sự thay đổi cực kỳ nhỏ này, mặt mũi hớn hở đắc ý tựa như đang đắm trong gió xuân. Y bước đến trước cửa sổ, đưa tay chỉ một cánh cửa sổ khác ở phía trước.
"Tiên tử có biết đằng đối diện là ai không ?”
Cánh cửa sổ nọ buông mành kín mít, Kiến Sầu chẳng nhìn thấy gì.
Nàng lắc lắc đầu : "Ta hoàn toàn không biết."
"Phía trước là thiếu chủ Thẩm Vấn Tỉnh chuyên nghề khôi lỗi trong yêu ma ba đạo. Thẩm Vấn Tỉnh cũng là nhân tài kiệt xuất, thạo việc chế tạo nô bộc cho máu và xác sống. Tả Lưu là nguyên liệu làm khôi lỗi cực tốt thế này thì y dĩ nhiên phải đoạt cho được."
Khóe môi Đạm Đài Tu đang nói cười vui vẻ liền trở nên lạnh lùng.
"Ta có thù cực lớn với người này. Việc ta làm hôm nay một nửa là vì Tả Lưu, một nửa là vì hắn."
"Ồ ?" Kiến Sầu hơi đoán ra"Đạm Đài công tử muốn đấu với y ?"
"Đấu ! Sao lại không đấu chứ ?" Đạm Đài Tu gõ gõ ngón tay lên song cửa, mặt mày hầm hầm nhưng giọng nói lại rất bình thản.
"Đạm Đài Tu ta không có gì ngoài việc không thiếu tiền. Tiên tử có biết ngoài chuyên về song tu thì thật ra ta còn một tài khác - Tiên tử, cô đã từng nghe nói đến "Hống sĩ nhân giới" chưa ?
Hống sĩ nhân giới
Kiến Sầu ngạc nhiên, chỉ cảm thấy bốn chữ này vô cùng mới lạ nhưng ý tứ bên trong cũng chẳng kém phần âm hiểm. Mặc dù vậy, trong lòng lại không khỏi tràn trề xúc động !
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Vận may như vậy sao cũng rớt trúng mình 2
Từ lúc Đạm Đài Tu nói y có tiền thì tâm trạng của Kiến Sầu liên phấn chấn hẳn lên. Bây giờ nàng nhìn y chẳng khác gì như thấy tiểu chồn giấu tài bảo trong kẽ răng, núi vàng núi bạc lấp la lấp lánh.
Nàng khẽ xiết chặt ngón tay, cười nói : "Tên gọi này lạ, ta chưa từng nghe qua.
"Chuyện này không gấp, tiên tử sẽ mau biết thôi."
Sắc xám bạc trong đôi con ngươi của Đạm Đài Tu ánh lên vui vẻ. Trong khoảnh khắc ngoái đầu nhìn Kiến Sầu, y chợt cảm thấy nét cười trên khuôn mặt nàng dường như chân thành hơn nhiều nhưng chỉ thoáng sau lại không thấy nữa, vì vậy mà không khỏi có phần bối rối.
Nhưng ngay sau đó, từ bên ngoài chợt rên vang một tiếng chuông như muốn xuyên thấu cả mây xanh, chút tâm tình bối rối kia liền bị gạt sang một bên - "Bong là
Một giọng nói trầm trâm không biết từ đâu phát ra, vang vọng quanh khắp khoảng không cao vút của Bạch Ngân lâu.
Xa xa, chẳng biết tự bao giờ một lão giả mặt mũi hồng hào râu dài tóc bạc đã đứng trên đài Cách Ngạn rồi. Khi tiếng chuông vừa dứt, lão ta liền tươi cười cất tiếng sang sảng : "Hôm nay chư vị đại giá quang lâm thật là vẻ vang cho tệ lâu. Làm phiên mọi người phải đợi lâu, lão hủ vô cùng áy náy. Canh giờ đã đến, đấu giá Bạch Ngân lâu lập tức bắt đầu !"