Chương 331 : Thẩm Yêu
Chương 331 : Thẩm YêuChương 331 : Thẩm Yêu
Lão giả này tuổi tác đã rất cao nhưng giọng nói lại vô cùng hùng hậu, dù ai ngồi ở bất kỳ góc nào trong ba tâng của Bạch Ngân lâu cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Vì vậy tiếng ồn ào xì xào xung quanh liền lập tức tắt hẳn. Trong ba tầng lầu, tất cả mọi người đều im lặng nhìn về phía đài Cách Ngạn, trung tâm Bạch Ngân lâu.
Đài xây bằng đá xám trắng cao cao, trông cũ kỹ với đầy vết tích lâu năm. Dường như vì trước kia nơi này chuyên dành cho các tu sĩ tỷ thí đấu đá nên mới có nhiều dấu đao kiếm ngang dọc như vậy, thậm chí còn có vài khoảng lớn còn hơi nâu nâu đen đen trông giống như tàn tích đổ máu năm xưa.
Trên chính giữa đài cao, lão giả kia ngẩng đầu ưỡn ngực, quay người chắp tay vái chào tứ phía, trông cung cách hoàn toàn không có dáng vẻ xun xoe lấy lòng của giới làm ăn buôn bán hay có mà trái lại lại tràn đầy kiêu hãnh, không vì phải đứng chủ trì buổi đấu giá hôm nay mà tự thân cảm thấy thấp kém.
"Người này tên là Chấn Đạo Nhân, từ lúc mới bắt đầu nhập đạo đã say mê luyện khí nên mới chểnh mảng việc tu luyện, nhưng việc luyện khí không những không có thành tựu mà tu vi cũng chẳng tiến thêm. Mặc dù từ trước đến nay lão đã bái nhập vào ba môn phái nhưng cuối cùng cũng bị trục xuất."
Đạm Đài Tu lăn lộn trên Tinh Hải cũng khá lâu nên đối với cuộc đời những người này y đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
"Vài chục năm trước, Bạch Ngân Lâu phát hiện ra bản lãnh của lão, nên đã dùng rất nhiều đan dược để bức tu vi của lão tăng cao, nhờ vậy lão mới luyện thành công một món linh bảo trung phẩm, từ đó thành ra nổi tiếng." Kiến Sầu hơi ngạc nhiên. Nàng nhớ lúc mới vào Nhai Sơn có từng nghe Khúc Chính Phong nói pháp khí trên Thập Cửu Châu chủ yếu phân thành pháp bảo, linh bảo và huyền bảo. Cứ trong mỗi cấp này lại chia chất lượng ra thành ba hạng : thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm.
Luyện khí, luyện trận pháp, luyện đan bao giờ cũng đều là những nghề hao tâm tốn sức nhất.
Có thể luyện chế ra được một món linh bảo bậc trung ư ?
Ý nghĩa của nó ra sao Kiến Sầu hiểu rất rõ : Linh bảo bậc trung vậy mà hoàn toàn có thể xem như tương đương với một tu sĩ nguyên anh. Nếu đã luyện được một món thì sau này sẽ rất có khả năng chế ra được cái thứ hai, thứ ba...
Đến lúc đó, chẳng phải sẽ có một số đông tu sĩ nguyên anh đua nhau giành mua hay sao 2
Nên nhớ ở Thập Cửu Châu này không phải tông môn nào cũng có một kho vũ khí gần như vô tận giống Nhai Sơn và không phải tu sĩ nào cũng có may mắn tìm được một thanh pháp khí phù hợp với tu vi của mình.
"Nói như vậy thì vị Chấn Đạo Nhân này là người nổi tiếng của Tinh Hải rồi."
Kiến Sầu nói xong cũng bước đến trước cửa sổ, vừa nhìn là có thể dễ dàng đoán ngay ra tu vi nguyên anh trung kỳ của lão, hơn nữa khí tức hư nhược, thần quang trong mắt hơi mỏng, không dầy nặng được như tu sĩ cùng cấp.
Xem ra đây đúng là do lão nuốt đan được để tăng cảnh giới rồi.
"Người nổi tiếng ? Xùy, tàm tạm thôi."
Đạm Đài Tu rõ ràng không xem Chấn Đạo Nhân ra gì, khóe miệng hơi nhếch lên cười nhưng vẫn thoải mái nhìn xuống phía dưới. "Năng khiếu có hạn, dùng đan dược để tăng tu vi thì tối đa cũng chỉ đến một mức độ nào đó thôi. Vì để có được một vị tông sư luyện khí mà Bạch Ngân lâu đã không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho nên nền tảng tu luyện của Chấn Đạo Nhân đã bị họ phá hỏng từ lâu, e rằng từ rày về sau khó có thể tăng tiến thêm nữa. Đạo luyện khí thật ra cũng có liên quan đến tu vi. Cả đời lão này phải chịu kẹt lại ở mức linh bảo trung phẩm rồi."
Trong lời nói của y, địch ý đối với Bạch Ngân lâu lúc trước còn mơ hồ thì bây giờ càng rõ rệt hơn.
Nghe vậy, Kiến Sầu bất giác quay đầu liếc nhìn Đạm Đài Tu nhưng tâm nhìn của y vẫn luôn hướng xuống phía dưới, đáy mắt lấp lánh sáng tựa hồ như đang trông chờ trò hay diễn ra.
"Dù gì vẫn là tông sư luyện khí, lão đã đến chủ trì buổi đấu giá này thì mọi người cũng phải nể mặt, cô xem."
Đạm Đài Tu giơ tay chỉ.
Kiến Sầu đưa mắt nhìn theo thì thấy lúc Chấn Đạo Nhân chắp tay chào, trước cửa sổ của hai tầng lầu bên dưới cũng có nhiều người thò đầu ra xôn xao chắp tay hoàn lễ, thậm chí có kẻ còn vồn vã lớn tiếng hỏi thăm.
Đúng là rất nể mặt vì dù sao người ta cũng là tông sư luyện khí.
Nhưng đồng thời nàng cũng nhận ra một điểm rất thú vị - Bạch Ngân lâu mời khách có ba tâng lầu cả thảy, nhưng khi Chấn Đạo Nhân vái chào thì ở tầng cao nhất lại không có bất cứ người nào ra mặt tỏ thái độ.
Xem ra vị trí khách ngồi do Bạch Ngân lâu an bài vẫn có quy tắc chứ chẳng phải vừa.
Kiến Sầu hơi động tâm, tò mò muốn biết những người có thể tuyệt không để ý đến tông sư luyện khí như vậy rốt cục là ai nên sau đó vô cùng chú ý nhìn xem.
Vị Chấn Đạo Nhân này bây giờ có thể coi như là người của Bạch Ngân lâu. Nhờ có họ nên lão mới có được thành công và địa vị như ngày hôm nay, cũng bởi vậy nên mới hoàn toàn không có nửa câu oán trách về việc phải vâng mệnh đến chủ trì buổi đấu giá này.
Sau khi chắp tay chào một vòng, Chấn Đạo Nhân liền xốc lại tay áo, cất tiếng nói : "Danh mục các món đấu giá ngày hôm nay toàn bộ đã trình cho quý vị, chắc hẳn mọi người đều đã xem qua. Tất cả có ba mươi sáu món, cái nào cũng đều là trân phẩm. Vật đấu giá đầu tiên chính là linh bảo thượng phẩm - Móc ngô đồng !"
"Bốp bốp !"
Chấn Đạo Nhân nói đến đây thì vỗ nhẹ hai tay. Một luồng sóng linh lực liên tỏa ra.
Đài Cách Ngạn vốn trống trải bằng phẳng chợt biến hóa theo.
"Soạt" - Một màn hào quang ôn hòa liền vụt sáng trước người Chấn Đạo Nhân, cứ nhìn hình dạng và đường nét thì biết đây là một tòa truyền tống trận đã bị ẩn đi từ trước. Sau khi ánh sáng tản hết thì một mỹ nhân yêu kiều mặc váy dài màu vàng nhạt xuất hiện ở trên đài, tay bưng một cái hộp quý bằng bạch ngọc.
Phong tục tập quán ở Minh Nhật Tinh Hải cởi mở phóng khoáng hơn những nơi khác nhiều, huống hồ vào một buổi đấu giá như thế này thì càng không thể chê vào đâu được.
Làn lụa mỏng, dáng người mềm mại bên trong thấp thoáng như ẩn như hiện trông mà mê lòng người, nhưng tiếc thay vào lúc này lại chẳng có ai chú ý đến nàng. Ánh mắt người nào người nấy đều dồn hết lên cái hộp bạch ngọc kia.
Chấn Đạo Nhân tiến về phía trước, trịnh trọng thò tay mở nó ra.
Trong chớp mắt, hào quang xanh biếc từ trong hộp tuôn ra cuồn cuộn rồi hóa thành bóng một đôi chim loan phượng, loáng thoáng trong không gian tựa như còn vang lên tiếng hót khi gân khi xa của chúng !
Đến khi tàn ảnh dứt tiếng thì một cái móc ngọc xanh tỉnh xảo liền hiện ra.
Cái móc này bề dài nửa xích, bề dây bằng ngón tay trẻ con, thoạt trông lại chẳng có chút nào là hiểm ác âm tàn như các loại móc dùng làm vũ khí thường thấy. Trên thân có khắc hình ảnh một con chim phượng đậu trên cây ngô đồng. Cấu tạo và hình dạng nhìn chung giống như thanh như ý* của nhà Phật, trông thế mà lại rất ôn hòa cát tường.
(Theo như ghi chép trong một quyển sách về Đạo giáo - "Thiên hoàng chí đạo Thái Thanh ngọc sách" thì gậy như ý là binh khí do hoàng đế Như Ý chế ra để chống Xi Vưu, về sau cải thành cái vồ, có tác dụng trừ tà. Gậy như ý có khi thẳng, có khi cong cong như hình chữ S, ở đầu tạo hình nắm tay, hình đám mây hay hình giống như tán cây nấm linh chi. Đời Hán khi Phật giáo truyền vào Trung Quốc thì gậy như ý là vật tùy thân của Phật tử, rất thường được chạm khắc trên tượng Phật để tượng trưng cho mọi điều cát tường may mắn, từ thời Đường trở về sau thì dân dần trở thành vật trang trí đơn thuân mà thôi.)
"Ta nghĩ tiếng tăm của móc ngô đồng ra sao mọi người đều đã từng nghe qua.
"Cái móc này là do bậc thầy Phù Không Tử của Dương Tông bắc vực chế ra, đồng thời đây cũng chính là vật làm thử trước khi tạo tác cây rìu Thiên Minh huyền thoại. Nhưng dù chỉ như vậy thôi nó cũng đã có khí tức đỉnh điểm của linh bảo thượng phẩm rồi." "Vê sau, móc ngô đồng này tặng cho Nhất Trần hòa thượng, một trong ba vị đứng đầu của Thiền Tông. Nó từng trảm yêu ma tây hải, thu hết phật khí, phẩm chất lại tăng thêm một bậc nữa."
Chấn Đạo Nhân cũng không đụng vào móc ngô đồng mà cứ để cho linh thức từ bốn phương tám hướng trong Bạch Ngân lâu đổ ra tra xét phẩm chất thật giả, trong khi đó miệng thì không ngừng thao thao bất tuyệt kể đủ mọi điều liên quan đến nó.
Kiến Sầu xưa nay là người không thiếu pháp khí bao giờ. Tuy hiện tại quỷ phủ vẫn còn ở Cực Vực tạm thời chưa lấy lại được, nhưng trong tay nàng vẫn còn thanh đao Cát Lộc của Bất Ngữ thượng nhân tặng cho, đó là còn chưa kể cây Nhân Hoàng kiếm của Tạ Bất Thần. Thứ nào thứ nấy e rằng đều không thua gì linh bảo bậc trung cả.
Cho nên nàng chẳng hứng thú gì mấy với cái móc ngô đồng này.
Nhưng khi Kiến Sầu nghe thấy Chấn Đạo Nhân nhắc đến "bậc thây Phù Không Tử của Dương Tông bắc vực" và rìu "Thiên Minh" thì hai mắt bất giác chợt mở to, trong đôi con ngươi lóe lên sắc độ ngạc nhiên.
Phù Không Tử Dương Tông bắc vực... , đã thế rìu Thiên Minh cũng là do y một tay luyện chế ra.
Nàng vẫn còn nhớ lúc nói cho mình nghe lai lịch của quỷ phủ, Phù Đạo sơn nhân có từng nhắc đến chủ cũ của nó : rằng y cũng là một người tài ba, rằng trước kia y vốn phản lại Âm Tông, sau gia nhập Dương Tông rồi mới luyện ra quỷ phủ.
Mà quỷ phủ trước khi trảm diệt vạn quỷ trong trận chiến Âm Dương giới lại từng có một cái tên hoàn toàn không có gì là hung ác -
Rìu Thiên Minh ! Cái móc ngô đồng này đúng là do chủ cũ của quỷ phủ luyện chế ra ư 2?
Trong một chớp mắt ấy, tâm trí Kiến Sầu thật ra cũng hơi dao động, muốn mua cho được nó. Nhưng chỉ một thoáng sau, giá cả tăng quá rát khiến nàng đành phải thôi.
Sau khi Chấn Đạo Nhật trình bày hết toàn bộ lai lịch nguồn gốc của cái móc, kế đến chốt lại bằng một câu "Giá khởi điểm ba ngàn linh thạch bắt đầu” thì người trong Bạch Ngân lâu liền đua nhau trả giá.
"Bốn ngàn !"
“Năm ngàn !"
“Năm ngàn năm trăm linh thạch !
"Ha ha, thứ này hiếm có, tu vi cho dù có qua nhập thế cũng vẫn còn dùng được. Ta nhất định phải tậu về tay. Sáu ngàn !"
"Sáu ngàn rưỡi !"...
Tiếng này nối tiếng kia, gần như không dừng lại nổi.
Ai cũng biết Tả Lưu là món nặng ký của Bạch Ngân lâu ngày hôm nay, nhưng những vật trình làng trước đó cũng chẳng phải là thứ phẩm, nhất là món đấu giá đầu tiên, nói gì thì nói cũng phải đặc biệt hơn một chút.
Vật do đại sư Phù Không Tử của Dương Tông bắc vực chế tạo, hơn nữa lại còn được Nhất Trân hòa thượng dùng qua nên lại càng hấp dẫn hơn.
Khách trong lâu cũng không phải là những kẻ gà mờ không biết nhìn hàng, người có tâm dĩ nhiên sẽ không chịu bỏ qua.
Vì vậy ngay khi bắt đầu đấu giá, không khí tranh giành liên trở nên gay gắt.
Số lần kêu giá càng nhiều thì giá của cây móc ngô đồng càng cao, số người theo được cũng càng lúc càng ít đi. Rốt cục giá thắng chốt lại ở mức một vạn sáu ngàn linh thạch, giới truyên thông ai thấy cũng phải kinh hoàng khiếp sợ.
"Ha ha, chúc mừng đạo hữu. Một vạn sáu ngàn linh thạch, móc ngô đồng thuộc về ngài !"
Giọng của Chấn Đạo Nhân vang vang, rõ ràng là có vẻ rất hài lòng trước giá cả như thế này. Vì vậy, nhân lúc không có ai khác trả thêm, lão liền tranh thủ tuyên bố ngay quyền sở hữu cho người kia.
Lập tức nữ tử đứng trên đài Cách Ngạn liền khoan thai duyên dáng hạ đài, đi về phía căn nhã gian vừa mới kêu thắng nọ, hẳn là để bàn giao móc ngô đồng cho khách ngay tại chỗ.
Kiến Sầu thấy vậy mà không khỏi có phần nuối tiếc. Khi xưa nàng tu luyện tùy tâm, chỉ vận dụng linh khí thiên địa chứ ít có khi nào cần phải xài đến linh thạch nhiều như vậy, thành thử mới nghĩ rằng chúng chẳng quan trọng gì lắm trong thế giới tu chân này, hôm nay nghèo xơ xác mới thấy : dù đi đâu chăng nữa thì "Tiền" lúc nào cũng vô cùng quan trọng a...
Cũng may trong số các món được đấu giá ngày hôm nay, thứ có thể khiến nàng hứng thú cũng không nhiều.
Vì vậy trong hơn một canh giờ kế, nàng vẫn có thể gắng giữ bình tĩnh, lấy con mắt của người ngoài cuộc mà quan sát tỉ mỉ diễn biến buổi đấu giá.
Sau móc ngô đồng là Đạp Nguyệt đan, Tử mẫu chiếu ảnh kính, mười cái ruột lông vũ chim khổng tước, ...
Hết món này đến món khác.
Đạp Nguyệt đan là thuốc dùng để bức lên một bậc nhỏ trong giai đoạn kim đan. Đối với những tu sĩ năng khiếu có hạn, hoặc bị kẹt ở bình cảnh khó có thể tiến thêm thì đây có thể coi như là linh dược cứu mạng. Rốt cục, giá bán ra được một vạn tám ngàn linh thạch;
Tử mẫu chiếu ảnh kính có cùng công dụng như viên châu truyền tin, nhưng hơn ở chỗ nó không chỉ truyền tiếng mà còn có thể truyền hình ảnh, thấy được người bên kia ra sao, là vật vô cùng hữu dụng trong một số trường hợp đặc biệt. Vì vậy, giá bán cũng được tới một vạn bốn ngàn linh thạch;
Còn mười cái ruột lông vũ chim khổng tước thì lại là nguyên liệu luyện đan quý hiếm. Người tậu được dĩ nhiên là Chu Quân Đa Bảo đạo nhân, người đại diện cho dược vương Nhất Mệnh tiên sinh. Khi y đứng bên cửa sổ kêu giá, Kiến Sầu liền nhận ra ngay.
Tuy những thứ này vô cùng trân quý nhưng rốt cục giá cả lại không cao mấy, chỉ bán có mỗi một vạn mà thôi.
Lý do là vì Chu Quân đã cho người ta thấy thân phận của mình rất sớm.
Ở Minh Nhật Tinh Hải này có rất nhiều người biết y, hiểu rõ mười mươi y đại diện cho ai, huống chỉ đây lại là một loại nguyên liệu luyện đan cần thiết, có ai lại không tranh thủ dịp này để tạo thiện cảm với Nhất Mệnh tiên sinh cơ chứ ?
Cho nên sau khi Chu Quân ra giá thì không có ai lên tiếng nữa, thành thử mười cái ruột lông vũ chim khổng tước cứ thế mà chốt xuống ở mức "bèo" như vậy.
“Tám ngàn !"
"Một vạn !"
"Một vạn ba ngàn linh thạch !”...
Buổi đấu giá vẫn tiếp diễn. Không bao lâu sau, ba mươi bốn trên tổng số ba mươi sáu món cũng đã bán xong. Quyển Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) tàn khuyết mà Kiến Sầu đã để ý tới lúc trước vậy mà lại được xếp ở vị trí áp chót.
Nên nhớ Tả Lưu mới là chiêu bài câu khách lớn nhất của Bạch Ngân, vì vậy được định làm món hàng áp trục của buổi đấu giá ngày hôm nay cũng không có gì lạ.
Nhưng một quyển Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) tàn khuyết mà lại có thể xếp trên rất nhiều vật phẩm trân quý khác, chỉ đứng sau Tả Lưu thì đủ biết là nó quý giá đến mức nào.
Đối với vật này, Chấn Đạo Nhân lại càng không tiếc lời khen ngợi.
"Đại danh của Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) thì không cần đến lão hủ thuyết trình dài dòng nữa rồi."
"Lão biết trong số quý vị có mặt ngày hôm nay vừa khéo có người của yêu ma ba đạo vùng man hoang đông nam. Các vị nhất định biết rõ Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) hơn lão nhiều, thậm chí còn thể nói - "
" ÁCửu chuyển thiên ma tâm pháp) so với yêu ma ba đạo không có gì khác biệt so với Cửu khúc hà đồ} trên Thập Cửu Châu !"
"Một vật như thế này vốn là báu vật vô giá. Tuy tàn khuyết, chẳng có chút giá trị nào trong mắt một số người; nhưng nếu nó rơi vào tay người có chí thì e rằng sẽ có ngàn vạn diệu dụng chứ chẳng chơi."
"Bạch Ngân lâu tự thấy mình không có tư cách định nổi giá, vì vậy quyển
(Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) này chúng tôi không ấn định giá khởi điểm !"
"Hết thảy đều tùy chư vị định đoạt, ai trả cao người đó thắng !"
Không ãn định giá khởi điểm !
Trong lâu liên chấn động. Mặc dù ở rất xa nhưng Kiến Sầu cũng có thể cảm thấy được không khí tứ phía bỗng nhiên sôi động hẳn lên, khắp nơi dường như đang dậy lên tiếng người râm ran bàn tán.
Nhưng bầu không khí đó chỉ kéo dài trong chốc lát rồi không biết tại sao lại lắng dân xuống.
Đạm Đài Tu ở bên cạnh Kiến Sầu liền cười khẩy : "Không ấn định giá khởi điểm ! Ai không biết thì cứ tưởng đâu là Bạch Ngân lâu khẳng khái, chịu chơi ghê lắm. Rốt cục chẳng qua cũng chỉ là chút trò làm bộ bất tài mà thôi I"
Kiến Sầu nghe vậy ban đầu chẳng hiểu ra làm sao, nhưng khóe mắt chợt liếc nhìn qua quyển "Trí Lâm Tẩu Nhật Tân" để trên bàn thì tự tâm mơ hồ đoán ra điều gì đó.
Nàng không nói gì, chỉ câm quyển sổ ngọc lên, lật đến trang danh sách khách mời của Bạch Ngân lâu thì liền vỡ lẽ mọi sự, vì vậy mới cười cười tiếp lời Đạm Đài Tu : "Thật đúng là tính toán rất khéo. Yêu ma ba đạo của man hoang đông nam ai nấy đều nhận được thiệp mời của họ. Hơn nữa thiếu chủ khôi phái Thẩm Vấn Tỉnh đã tới rồi, mà cái vị đại tư mã Thẩm Yêu danh tiếng lẫy lừng của trạm Đồng Quan cũng đồng thời có mặt trong lâu..."
Nếu đối với yêu ma ba đạo, Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) tương đương với Cửu khúc hà đồ} trên Thập Cửu Châu thì chẳng cần nói cũng biết bọn họ sẽ vô cùng coi trọng quyển sổ tàn khuyết này.
Mặc dù mình không nghiên cứu ra được cái gì nhưng dù gì cũng chẳng thể để cho người khác có được a !
Vì vậy chỉ cần sự có mặt tu sĩ của yêu ma ba đạo, giá cả của Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) tuyệt đối sẽ không thấp !
Sự tình sau đó quả đúng như Kiến Sầu dự liệu.
Trong lâu ôn ào dùng dằng một chút thì liền có người quả quyết kêu : "Một vạn !"
"Một vạn năm ngàn linh thạch
"Ta trả một vạn tám !"
"Một vạn chín ngàn linh thạch !“
"Hai vạn I"
"Hai vạn ba I”...
Tiếng này nối tiếng kia, cục diện trong lâu liên trở nên gay gắt.
Tố Kiếm chân nhân ngồi trong căn nhã gian ở tâng thứ hai đã kêu giá tận ba lần rồi. Thấy giá cả càng lúc càng leo thang thì nổi điên, y đứng phắt dậy, cuộn tấm màn trúc trước cửa sổ lên, rống to : "Ba vạn linh thạch ! Lão tử đã ra mặt lên tiếng, các người đừng giành với ta nữa !"
Ba vạn !
Vậy mà lại dám đẩy một lèo từ hai vạn ba lên ba vạn luôn !
Cái giá này khiến nhiều kẻ hết hồn, phải hít sâu một hơi khí lạnh. Mấy người lúc trước còn đua nhau trả giá với Tố Kiếm chân nhân thì bây giờ cũng đều im bặt hết.
Cao quá.
Cái giá này thật sự là quá cao.
"Cửu chuyển thiên ma tâm pháp" tuy trân quý nhưng lại là tàn quyển, đã vậy mức độ tàn đến đâu còn chưa biết, mua về rồi không biết có nên cơm cháo gì không. Vì một thứ mông lung mơ hồ như vậy mà đốt hết ba vạn linh thạch thì quả là hiếm có người theo đuổi nổi.
Thành thử cục diện đang căng thẳng liền lập tức dịu lại. Trong lâu yên tĩnh như tờ.
Thân đeo trường kiếm, Tố Kiếm chân nhân nhìn quanh, thấy không có ai dám trả giá nữa thì đắc ý cười, chắp tay vái chào xung quanh : "Ha ha, chư vị đã có ý nhường cho, Tố Kiếm cảm kích - "
"Xùy
Lời còn nói chưa xong thì một tiếng cười nhạo đã đột ngột chen vào. Âm thanh tuy nhẹ nhưng lại quỷ dị rõ ràng đến cực điểm, đập thẳng vào tai mọi người.
Trong một chớp mắt ấy, tiếng Tố Kiếm chân nhân liền bị cắt ngang cái xoet I
Tu vi thật mạnh !
Khí thế sao mà lăng lệ đến nhường ấy !
Mà Tố Kiếm chân nhân phải đâu là người tâm thường, lúc lên tiếng cũng đã đề khí trước, trừ phi người kia tu vi cao hơn nhiều chứ y làm sao mà bị người ta ngắt ngang dễ dàng như vậy !
"Bạch Ngân lâu hôm nay đúng là ngọa hổ tàng long a..."
Kiến Sầu đang ngôi trong gian ly hỏa cũng phải thâm khen, mắt sáng lên : Sắp sửa có trò vui để xem rồi.
Tố Kiếm chân nhân ở đẳng kia rõ là hoàn toàn không ngờ có người chẹn họng mình. Ban đầu trống ngực đập thùng thùng, thậm chí trong khoảnh khoắc còn ngẩn người ra, đến khi định thần lại thì tức giận, lạnh mặt lạnh giọng đáp : "Tôn giá là ai, có gì chỉ giáo !"
Tiếng "xùy" nhạo báng kia vừa ngắn vừa mau, nhất thời chẳng ai biết từ đâu phát ra. Nhưng sau khi Tố Kiếm chân nhân lên tiếng hỏi thì màn trúc ở đối diện căn nhã gian của hai người Kiến Sầu liền nhẹ nhàng cuốn lên, vô thanh vô tức hiển hiện một thanh niên mặc trường bào màu xanh đen.
Màu xanh đen là một màu rất đậm, đã vậy lại còn khoác trên thân người nọ thì uy nghiêm lại càng thâm trầm không nói sao cho hết, hơn nữa trên mặt y lại còn đeo thêm một chiếc mặt nạ màu bạc che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Cặp môi mỏng của y nhếch lên, ý tứ mỉa mai lộ ra rõ ràng.
Người thanh niên kia hạ mắt nhìn xuống Tố Kiếm chân nhân ở tâng phía dưới, giọng nói vẫn lạnh lùng và giễu cợt như trước : "Chỉ giáo thì không. Nhưng chỉ có ba vạn linh thạch thôi mà ngài tưởng bỏ túi Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) ngon ơ như vậy thì quả là người si nói mộng !"
"Ngươi !"
Tố Kiếm chân nhân chẳng ngờ người kia lại có thể móc họng y đau như thế, ba vạn linh thạch trong miệng hắn nháy mắt đã trở thành "chỉ có" bây nhiêu đó mà thôi sao ?!
Y nhất thời tức giận đến chẳng nói nên lời.
Người kia cũng chẳng có ý muốn thôi, hơn nữa còn đứng lại trước cửa sổ, khẽ cười, ra giá : "Ta trả năm vạn linh thạch."
Nếu lúc trước ba vạn đã đủ cho người người chùn tay thì bây giờ với năm vạn này họ có muốn tức cũng chẳng nổi.
Kẻ có thể tự xưng là người của yêu ma ba đạo, có thể có tài lực như vậy, lại thêm chiếc mặt nạ màu bạc như thế kia nữa. .
Chừng ấy đặc điểm đã đủ cho nhiều người đoán được y là ai. Mà Kiến Sầu đang ở ngay phía đối diện cũng gần như nhớ ra ngay những gì Đạm Đài Tu đã chỉ và nói cho mình nghe lúc nấy -
Đích thị là thiếu chủ khôi phái Thẩm Vấn Tỉnh của yêu ma ba đạo !
Ngay khi nhận ra lai lịch của người kia, nàng bất giác nhìn sang Đạm Đài Tu.
Quả nhiên Đạm Đài Tu đang chăm chú quan sát Thẩm Vấn Tỉnh qua tấm màn trúc, khóe môi cong lên một nụ cười cổ quái.
"Phong thủy luân chuyển, năm nay đến lượt ta..."
Khôi phái tài đại khí thô, dựa vào việc chế tạo người rối mà phát tài một cách dơ bẩn. Bây giờ Thẩm Vấn Tĩnh chắc mẩm y ra giá năm vạn thì sẽ không có ai dám đấu lại ư ?"
Nhưng tiếc thay...
Đạm Đài Tu giơ tay, kéo dài giọng hô : "Ta ra - "
“Ta ra sáu vạn."
Hai giọng nói gần như vang lên cùng một lúc I
Tiếng phát trước là của Đạm Đài Tu, tiếng phát sau thì lại là một giọng nữ nghe có vẻ vui vui, thanh âm vừa thong thả vừa bình ổn, hoàn toàn không có chút sắc thái hấp tấp vồ vập nào.
Kiến Sầu khẽ giật mình. Đạm Đài Tu cũng ngẩn cả người, con ngươi của y chợt co lại, sắc mặt hơi lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng nghĩ ngợi một chút thì lại nheo mắt cười.
"Xem ra không cần đến ta phải thổi giá rồi. Thật thú vị."
Đạm Đài Tu hẳn đã đoán ra người trả giá là ai. Kiến Sầu thầm soát lại danh sách khách mời đọc được lúc nãy, tự tâm cũng có suy đoán riêng. Nhưng nhiều người trong Bạch Ngân lâu lại chẳng có đầu óc mãn tiệp nhanh nhạy như vậy nên không khỏi bắt đầu bàn tán xôn xao một phen.
Chẳng ai ngờ rằng sau năm vạn ngất ngưỡng mà vẫn còn có người trả thêm.
Đã vậy lại còn tăng thẳng một vạn !
Những tu sĩ không theo nổi, chỉ đứng ngoài chầu rìa cho vui thì chẳng nói làm gì, thậm chí ngay cả Chấn Đạo Nhân đứng trên đài Cách Ngạn mà cũng không khỏi có phần hoảng hốt kinh sợ.
Lúc này Thẩm Vấn Tỉnh ở trước cửa sổ mặt mũi lại càng thêm hâm hầm, ánh mắt sắc lẻm như dao ngay lập tức liên trở nên âm u lạnh lẽo, lia mạnh về phía chỗ phát ra tiếng nói kia. Giọng nói đồng thời cũng tựa như rít lên từ kế răng.
"Thẩm, Yêu !"
"Âm là
Hai tiếng này vừa thốt lên thì trong Bạch Ngân lâu liền âm ầm như vỡ chợ !
Thẩm Yêu ư ?
Người có thể khiến cho Thẩm Vấn Tỉnh hô tên gọi họ như vậy dễ có mấy ai ? Đây ắt hẳn là Thẩm Yêu - Đại tư mã mới của trạm Đồng Quan rồi I
Ái chà, hèn chi kêu giá bạo như vậy.
Người của yêu ma ba đạo đích thân làm nhạc trưởng đó a !
Nhiều người liền hiểu ra trong nháy mắt, nhưng một số khác lại chưa bao giờ nhìn thấy vị Thẩm Yêu đại danh đỉnh đỉnh này nên không khỏi đua nhau nhìn về phía bên kia mong sao có thể diện kiến dung nhan của nàng.
Đáng tiếc, nàng lại không có ý lộ diện mà vẫn giữ cái kiểu nói như hồi nãy : "Sau khi lần từ biệt ở trạm Đồng Quan, lâu lắm rồi không gặp thiếu chủ. Nào ngờ hôm nay lại ngẫu nhiên tái ngộ. Ban nấy, Thẩm Yêu không biết thiếu chủ ở đây nên không chào hỏi được một tiếng, thật là thất lễ quá."
Âm điệu bình thản ôn nhu, nghe mát rượi thanh khiết như sương sớm buổi sáng khiến cho ai nấy ngơ ngẩn say mê, đó là còn chưa kể đến khí độ cao quý sang trọng toát ra giữa từng câu từng chữ nữa...
Nhưng cái khí độ này lọt vào tai Thẩm Vấn Tỉnh thì y lại nghe ra đầy ý mỉa mai thậm tệ.
Nửa khuôn mặt không bị mặt nạ che khuất hơi thoáng hiện ra vẻ cau có : "Trạm Đồng Quan hôm nay nhất định muốn tranh Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) với ta ư ?"
"Thiếu chủ hiểu lầm rồi. Ta hoàn toàn không có ý muốn tranh với ngài mà thật ra chỉ cảm thấy ngài nói rất đúng mà thôi : Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) đối với yêu ma ba đạo chúng ta thật vô cùng quan trọng. Ngày hôm nay đem nó ra bán đấu giá ở Bạch Ngân lâu này đã là bôi nhọ nó rồi. Thân là đại tư mã trạm Đồng Quan, ta há có thể nhẫn tâm để cho tu sĩ thiên hạ khinh rẻ, mua đi với cái giá bèo bọt như thế chứ ?"
Lời nói đường hoàng chính chính, e rằng chẳng có ai nói lại nổi I
Ngay cả Kiến Sầu nghe xong cũng phải khen thâm một tiếng "Hay", đúng là lấy gậy ông đập lưng ông.
Các vị khách khác trong Bạch Ngân lâu đều nhận ra mùi vị chế nhạo thâm sâu và ý tứ đối chọi như có như không trong câu đáp của Thẩm Yêu ! Người bình thường đã vậy thì lẽ nào Thẩm Vấn Tỉnh lại không nghe ra ?
Sắc mặt của y đã trở nên xanh lè xanh lét, cả người lúc trước vốn thoải mái thả lỏng thế mà trong nháy mắt đã căng cứng tựa như một dây cung cong vòng, bất cứ nào cũng có thể phóng tên đả thương người khác !
"Quyển tâm pháp tàn khuyết này ta nhất định phải có !"
"Vậy sao 2?"
Tiếng nói phát ra từ sau khung cửa sổ hơi vút lên, nghe có phần vui vui. Hiển nhiên, dường như cái câu "Nhất định phải có' của Thẩm Vấn Tỉnh đã khiến cho nàng ta khá là cao hứng. Nhưng câu tiếp theo thốt ra lại khiến cho ai nấy đều lạnh hết cả người.
"Hóa ra là Thẩm Yêu hiểu lầm rồi."
"Lúc trước ta nghe nói Thẩm thiếu chủ đã không ngại vạn dặm xa xôi mà bôn ba đến đây, tất cả chỉ là vì vừa ý cái "thể chất hồng liên" mà Tả Lưu có được sau khi ăn vào cái bông sen đỏ kia, dùng hắn để chế ra một tên người rối cao cấp chuyên cho máu. Tưởng đâu đây mới chính là thứ "Nhất định phải có" chứ."
"Bây giờ ngay cả Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) cũng nhất định phải có..."
Giọng Thẩm Yêu chợt dừng rồi sau đó lại tiếp tục, tiếu ý càng nồng : "Xem ra khôi phái nội tình thâm hậu, tài đại khí thô, thật đúng không sai."
Tiếng vừa dứt thì sắc mặt Thẩm Vấn Tỉnh đã hóa đá, ngay cả khí tức vận chuyển quanh thân cũng ngưng trệ trong chốc lát. Cho dù Thẩm Yêu không lộ diện nhưng biết tánh biết người, y cũng có thể hình dung ra được cái nụ cười giả dối tính toán trên mặt nàng ta. Nhất định phải có...
Trạm Đồng Quan cũng chẳng phải ngồi không.
Y hôm nay là vì Tả Lưu mà đôn đáo chạy đến. Nhưng giá khởi điểm của Tả Lưu đã lên đến con số khủng “mười vạn", thật sự là khó xoay sở. Nếu y cứ cố sống cố chết giành "Cửu chuyển thiên ma tâm pháp" với Thẩm Yêu thì e rằng phải ác đấu một phen.
Nhưng rồi sau đó làm sao còn đủ tiền mua một tên Tả Lưu "nhất định phải có" đây ?
Thẩm Vấn Tỉnh tức nghẹn trong lòng, chỉ muốn giơ tay đấm thẳng vào mặt Thẩm Yêu một cái, nhưng cuối cùng vẫn cố dẫn lòng nhịn xuống.
Nhất thời ruột gan nóng như lửa đết !
Nhưng y vẫn đứng trước cửa sổ tự chế ngự cơn tức, nắm tay co lại, không nói một thêm một lời nào khác nữa !
- Cũng không có ai đua giá theo !
Bạch Ngân lâu lại chìm vào một bầu không khí căng thẳng vừa yên tĩnh vừa quỷ di.
Trong gian cấn sơn.
Trên bàn bày một bầu rượu tỉnh xảo trắng muốt, kế bên là hai cái chén nhỏ.
Tiết Vô Cứu ngồi bên bàn, tay bưng chén rượu nhưng lại không uống mà cứ mải nhìn cục diện trong lâu, lát hồi mới bất giác luận một câu : "Tuy là khôi phái, vị kia tuy dữ nhưng rốt cục lại thua Thẩm Yêu, bị người ta nắm thóp mất rồi."
Người ngồi thẳng lưng đối diện với Tiết Vô Cứu cũng nhìn ra bên ngoài nhưng nghe Tiết Vô Cứu nói xong lại điềm tĩnh hạ mắt xuống, ngón tay thuôn dài nhẹ nhàng với lấy chén rượu nhỏ, lớp chai mỏng trên da miết miết lên thành chén khiến bọt rượu bên trong sóng tròng trành xoay xoay.
Một hồi sau, y thong thả uống cạn nhưng cũng không nói gì.
Tiết Vô Cứu hơi ngần ngừ : "Đối với quyển Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) này và căn bản tu luyện của yêu ma tam đạo mà xét thì nghe nói ba đại lão ma sở dĩ có được danh tiếng như ngày hôm nay là nhờ năm xưa có được một quyển có một phần nội dung trong đó, rồi vê sau nghiên cứu nhiều năm mà thành. Chúng ta có nên..."
"Mua về thì ích gì..."
Cái chén nhỏ khẽ khàng chạm nhẹ xuống mặt bàn một cái cạch như phụ họa thêm cho tiếng nói trâm trâm của người kia, ra ý không tán thành.
Tiết Vô Cứu liên ngẩn người.
Trong một khắc đó, y liền nhớ tới lời của Chấn Đạo Nhân, nhớ tới bao gió tanh mưa máu đã trùng trùng vây quanh con người này mấy năm gần đây, và đồng thời cũng nhớ đến ngọn nguồn căn nguyên của nó...
Đúng vậy.
Mua về thì ích gì ?
Một cuốn Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) tàn khuyết há có thể lọt vào mắt xanh của y ? Trong tay y thậm chí còn có Cửu khúc hà đồ} từng một thời khuấy nên sóng gió nữa kia kìa.
Tiết Vô Cứu nghĩ đến sự chênh lệch trong đó nên rốt cục đành lắc đầu cười, không nói thêm gì nữa.
Ngoài nhã gian cũng lặng thinh không một tiếng động. Từ khi Thẩm Yêu ra giá sáu vạn linh thạch thì ai nấy đều tâm như tro tàn. Bị nàng ta nói có vài câu, ngay cả Thẩm Vấn Tỉnh lúc trước cao ngạo là vậy mà cũng phải ngậm miệng lại.
Kết cục ra sao không cần nói cũng biết.
"Sáu vạn linh thạch ! Không có ai theo giá
Chấn Đạo Nhân cuối cùng cũng định thần lại, mặt mũi đỏ bừng, trong lòng gắng gượng kiêm chế xúc động mà bước lên phía trước một bước, cao giọng tuyên bố kết quả.
"Chúc mừng Thẩm đại tư mã thắng được Cửu chuyển thiên ma tâm pháp) !"
Giọng nói dứt khoát, tuyệt không chút úp mở.
Nhiều người lúc trước từng tham gia trả giá đến lúc này mới thở ra chán nản, cứ tiếc sao đã hụt mất một vật trân quý như vậy.
Nhưng trong gian ly hỏa thì lại chìm trong một bầu không gian tịch mịch.
Tình thế này hoàn toàn khác với dự tính ban đầu của Đạm Đài Tu. Y thong thả quay đầu nhìn Kiến Sầu rồi chợt bảo : "Vị Đại tư mã trạm Đồng Quan này thật không phải là người đơn giản..."
Không đơn giản sao được ?
Nàng ta chỉ nói có mấy câu mà đã bắt thóp được Thẩm Vấn Tỉnh một cách dễ dàng, lấy bốn lạng địch ngàn cân, từ ngữ sâu cay, đập một phát đã đánh rắn dập dầu rồi.
Kiến Sầu thậm chí còn nghĩ Thẩm Yêu thật ra biết tỏng tòng tong Thẩm Vấn Tỉnh có bao nhiêu tài lực, và đồng thời cũng biết hôm nay có bao nhiêu người muốn đoạt Tả Lưu. Tuy chưa thấy mặt, chỉ mới nghe tiếng nhưng nàng đã rõ vị Đại tư mã này tuyệt đối không chỉ có hư danh.
Xa Thập Cửu Châu sáu mươi năm trời...
Vùng đất mênh mông này đúng là vẫn còn sản sinh ra người tài đến lợi hại.
Kiến Sầu vẩn vơ nghĩ, kế đó lại nhìn bóng người yểu điệu thấp thoáng sau bức mành trúc ở xeo xéo phía trước mà khẽ cười, bất giác cất tiếng khen tự đáy lòng : "Thật quả là một đại nhân kiệt, một bậc kiêu hùng trong giới hồng quần !"