Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 332 - Chương 332 : Nhai Sơn Ra Giá

Chương 332 : Nhai Sơn ra giá Chương 332 : Nhai Sơn ra giáChương 332 : Nhai Sơn ra giá

Trong giới hồng quần, một bậc kiêu hùng ?

Dụng từ như vậy thật khá đặc biệt, nghe ra ý vị khác thường.

Đam Đài Tu hơi ngạc nhiên, không khỏi quay đầu nhìn lại Kiến Sầu : Nữ tu trước mặt phong thái vẫn ung dung điềm đạm như trước, nhìn rất bình dị dễ gần, hơn nữa vì lòng ngưỡng mộ tán thưởng xuất phát từ tâm nên nàng trông càng có phần phân rực rỡ, mỹ lệ khó nói nên lời.

Chỉ có điều...

Nữ tu này ngưỡng mộ tán thưởng người kia sao ?

Nhưng Thẩm Yêu đâu phải đơn giản, đó là chưa kể bây giờ nàng ta đã thi triển thủ đoạn, thò móng thò vuốt ra rồi. Với địa vị và tu vi hiện tại, y tự thấy mình cũng không tài nào giữ bình tĩnh nổi.

Vậy mà người nữ tu này sao lại có thể đánh giá Thẩm Yêu với thái độ ung dung như thế ?

Bây giờ Đam Đài Tu mới chợt nghiêm túc nghĩ đến lai lịch và tính tình của người nữ tu không biết tên trước mặt mình, trong thoáng chốc trong lòng cảm thấy kỳ diệu khó tả : Nhìn không thấu, nghĩ cũng không ra.

Người thì rất bình thường nhưng thật ra từ đầu đến chân đều trông huyền bí trùng trùng.

Nhất thời y nhìn nàng không rời nổi mắt, nét mặt có phần lạ lãm ngẩn ngơ.

Kiến Sầu liếc mắt nhìn lại thấy thần tình của y như vậy thì biết thái độ của mình dường như có vẻ bình tĩnh quá mức, nhưng muốn giấu đi cũng chẳng còn kịp nữa, huống hồ... Cần gì phải che giấu chứ ?

Nàng hơi mím môi hỏi: "Đam Đài công tử không cảm thấy như vậy sao ?"

"Cũng không hẳn là vậy."

Nhận thấy nàng thái độ vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không chút chột dạ, Đam Đài Tu mới định thần trở lại, nhưng như thế lại càng khiến y cảm thấy say mê, muốn tìm hiểu về nàng nhiều hơn. Trực giác cho y biết người nữ tu trước mắt này tuyệt không đơn giản chút nào.

"Với tu vi và thủ đoạn lợi hại như vậy của Thẩm Yêu thì hai câu này của đạo hữu là hoàn toàn chính xác. Đáng tiếc thân phận của nàng ta lại có chút thần bí, chẳng ai biết rõ lai lịch."

Điều này Kiến Sầu cũng đã từng nghe qua.

Vùng man hoang đông nam vốn là nơi phức tạp. Người theo yêu ma tà đạo ở đó ai nấy đều có lai lịch và có quá khứ riêng không muốn để cho người khác biết. Ngay như Thẩm Yêu thành danh ở trạm Đồng Quan mà cũng tuyệt không để lộ ra gốc gác của mình. Từ trước đến nay chưa từng có ai như thế.

Nàng ta cứ như là từ trong đá nứt ra vậy, vừa huyền bí vừa mạnh mẽ, thủ đoạn cũng lão luyện.

Kiến Sầu lại mơ hồ cảm thấy - Thập Cửu Châu nói lớn thì rất lớn mà nhỏ thì cũng rất nhỏ. Một ngày nào đó nàng chắc chắn sẽ phải chạm trán với "vị Thẩm Yêu đại tư mã của trạm Đồng Quan' này thôi.

Đấn lúc đó là địch hay là bạn đây ?

Thật không biết trước được.

Nhưng bây giờ...

Nàng hạ mi, che khuất đáy mắt lấp lánh bâng khuâng, chỉ đáp : "Thiên hạ không có bức tường nào mà gió không thổi lọt, sẽ có ngày biết được thôi. Thật ra, có những người khác ta cảm thấy tò mò hơn là Thẩm Yêu..."

"Những người khác ?" Đam Đài Tu không hiểu hỏi lại.

Nàng chỉ vào quyển "Trí Lâm Tẩu Nhật Tân" đang mở rộng ở trên bàn, trang sách chỉ chít đây những cái tên sáng sáng tối tối : 'Không biết Đam Đài công tử có để ý thấy trong số ba mươi món trân bảo vừa mới được đấu giá lúc nấy, cho dù chung cuộc ra sao thì đa phần khách tham dự đều đã từng lên tiếng, từng ra giá. Duy chỉ có năm căn nhã gian ở trên cùng lại -"

"Vậy sao ?'

Đam Đài Tu liền cảm thấy thú vị. Đáy lòng chợt động, y linh cảm hiểu được Kiến Sầu muốn nói gì bèn đi tới cạnh bàn cúi đầu nhìn trang sách.

"Lúc trước ta lại chẳng hề để ý đến. Năm căn nhã gian ư ?"

Kiến Sầu gật gật đầu, tiện tay đẩy quyển sổ nhỏ qua cho y.

"Ta nhớ Đam Đài công tử có nói Bạch Ngân lâu phát thiệp mời ai, người đó mà đến thì tên trên này sẽ sáng lên. Với lại, chắc lẽ công tử cũng biết không ít người đúng không ?”

Ái chà I

Thật đúng là lạnh cả người !

Nghe Kiến Sầu nói mà Đam Đài Tu không khỏi ngỡ ngàng : Người sao mà chu đáo tinh tế thế không biết...

"Tiên tử muốn ta nhìn xem xem người trong mấy căn nhã gian chưa từng đấu giá này là ai phải không ?"

"Đúng là như vậy, Đam Đài công tử liệu sự như thần !" Kiến Sầu khen,'Tuy mọi người đa số đều vì Tả Lưu mà kéo đến, nhưng những người ở phía trước này món gì cũng không màng thì mục tiêu đặc biệt hẳn phải là Tả Lưu. Xem ra tất cả đều là đối thủ của công tử hết đúng không ?"

Thật ra họ là địch thủ của nàng mới đúng.

Nhưng nàng chẳng cần phải nói trắng ra vì dù gì Đam Đài Tu cũng có ý đối nghịch với cái vị thiếu chủ khôi phái Thẩm Vấn Tỉnh kia, hơn nữa y cũng có chút hứng thú với Tả Lưu.

Lời Kiến Sầu nói không phải không có lý.

Hiện giờ đã đấu giá xong hơn ba mươi món quý hiếm. Các tu sĩ được toại nguyện phần lớn đều vui ra mặt, một số người có quen biết nhau từ trước liên bắt đầu rời nhã gian đi chúc mừng nhau. Nhờ vậy bầu không khí vốn đang căng thẳng sau trận khẩu chiến giữa Thẩm Vấn Tỉnh và Thẩm Yêu cũng trở nên dịu đi...

Chỉ có một vài căn nhã gian ở trên tầng cao nhất là vẫn im lìm tĩnh mịch như trước.

Cảnh tượng sôi nổi như vậy trong Bạch Ngân lâu thoạt trông chẳng có gì lạ, nhưng xét vê một mặt nào đó thì lại quá ư đột ngột.

Đam Đài Tu tư lự một hồi, nhìn kỹ trang danh sách trước mặt rồi đáp : "Đúng là ta biết không ít người. Ai đấu giá lúc nãy lai lịch ra sao phần lớn ta đều nhận ra. Trừ ta ra, thì còn có thể tính đến ba người nữa..."

Nói đến đây, ánh mắt Đam Đài Tu chợt lóe sáng !

Kiến Sầu nhướng mày hỏi : Đạo hữu biết là ai ư ?

Đúng vậy.

Đam Đài Tu chỉ vào trang sách : "Tiên tử xem, đây có ba cái tên."

"Một người là Cố Chỉ cư sĩ của Thanh Minh sơn trang, người kia là Mạc Viễn Thần - Tiêu Dao cốc, còn người cuối cùng..."

Kiến Sầu nhìn sang, lẩm nhẩm đọc, đến cái tên cuối cùng thì bất giác chấn kinh, thốt lên.

"Là Tiết Vô Cứu - Giải Tỉnh sơn trang ư ?!"

Đây chẳng phải là vị kiếm hầu áo tím, người đã gánh tội đạo tặc giùm nàng ở bên ngoài thuyền Dạ Hàng hai ngày trước đây đó sao ?

Nàng nhớ không sai...

“Người này hình như là...'

"Đúng rồi !"

Đam Đài Tu lúc trước quên nhìn bảng danh sách này, bây giờ xem lại cũng thấy kinh tâm động phách như Kiến Sầu, trên khuôn mặt chợt hiện lên một nụ cười kỳ dị.

"Bạch Ngân lâu mời kiếm hoàng nhưng kiếm hoàng không tới. Có lẽ đây là Tử y kiếm hầu, một người có giao hảo rất tốt với kiếm hoàng. Hơn nữa từ đầu cho đến giờ y vẫn chưa hề có bất kỳ động tĩnh nào..."

Y tự mình tới đây hay là tới để thay mặt cho Khúc Chính Phong ?

Không biết mục đích là gì ?

Nhất thời, Kiến Sầu cũng chẳng hiểu nổi cảm giác của mình ra sao.

Cho đến giờ nàng không biết tại sao Khúc Chính Phong lại phản lại Nhai Sơn, không biết hắn có còn chút tình xưa nghĩa cũ gì với Nhai Sơn không, với lại cũng chẳng biết được sự có mặt của cái vị Tử y kiếm hầu Tiết Vô Cứu này có ảnh hưởng gì đến mục đích của mình hay không.

Kiến Sầu không nghĩ ra nổi. Đã gần sắp đến lúc Bạch Ngân lâu bắt đầu đấu giá món áp trục rồi, nàng chẳng có thời giờ đâu mà nghĩ ngợi nữa, vì vậy mới hỏi Đam Đài Tu : "Tiết Vô Cứu ngoài danh tiếng ra thì thân phận cũng khá lắt léo. Nhưng còn hai vị kia thì sao ?'

Hai vị kia ư 2

Ánh mắt Đam Đài Tu lướt qua hai cái tên nọ, khóe miệng khẽ nhếch lên lạnh lùng, đáp : "Hai người này thì lại càng kỳ quái hơn.”

"Kỳ quái ?" Kiến Sầu giật mình, ngạc nhiên hỏi : "Hai người này có vấn đề gì sao 2”

"Tại vì tiên tử không biết Cố Chỉ cư sĩ - Thanh Minh sơn trang và Mạc Viễn Thần - Tiêu Dao cốc đó thôi. Người thứ nhất hiện tại tuy tu vi đã đến nguyên anh nhưng nhiều năm rồi không có chút tiến bộ nào. Thấy tuổi thọ gần hết đến nơi hắn mới liều bế quan, hy vọng nhiều khi đến giờ chót thì đột phá. Một người ham sống như vậy mà nếu Tả Lưu vô dụng thì lý nào lại chịu mất thời giờ ở Bạch Ngân lâu chứ ?"

Đam Đài Tu vừa nói vừa lắc đầu, đoạn lại gõ gõ lên ba chữ "Mạc Viễn Thần”.

"Còn người này thì là kẻ lãng tử chơi bời khắp nơi, một năm có đến hơn sáu tháng chẳng có mặt trong Tiêu Dao cốc. Trên Minh Nhật Tinh Hải không có mấy ai nghe đồn chuyện này chuyện kia về y. Đáng lý ra đây không phải là đối tượng phát thiệp mời của Bạch Ngân lâu mới đúng."

Ra là thế sao ? Thật sự là khá bất ngờ.

Kiến Sầu nghĩ ngợi một hồi rồi lẩm bẩm nói : "Dường như người không nên đến lại đến, người tưởng là sẽ không đến cũng đến..."

"Đúng vậy, chỉ có điều..." Đam Đài Tu lại không cho rằng sự việc đơn giản như vậy. Tuy không biết Trí Lâm Tẩu làm sao lên được bản danh sách này nhưng y đoán quá nửa là nhờ có quen biết đặc biệt. Mà nếu như vậy thì nguyên nhân ngọn nguồn việc này sẽ rất rộng.

"Không biết rốt cục ai bình thường ai quái dị đây 2"

Ai người, ai quỷ ?

Đam Đài Tu bỏ lửng câu nói, e rằng bên trong còn có thâm ý khác.

Kiến Sầu bất giác nhíu mày, ngẫm nghĩ một hồi, vừa lúc ngẩng đầu lên định hỏi thì nào ngờ tiếng chuông lại một nữa vang rền trong không trung Bạch Ngân lâu !

"Boooooong-'

Mỗi một lần chuông vang là một vật phẩm khác sẽ được đem lên đài Cách Ngạn đấu giá.

Nhưng lần này thì sự việc lại không giống như những lần trước.

Trong sát na vang lên tiếng chuông, Bạch Ngân lâu đang ồn ào nhộn nhịp liền chợt im phăng phắc, tựa hồ như bị một trận cuồng phong thổi cho tắt tiếng vậy, giữa ban ngày ban mặt mà cảnh tượng trông vô cùng âm u quỷ di.

Bạch Ngân lâu tựa như một tòa cung điện pha lê lộng lẫy tứ phía trổ cửa sổ đang vây quanh đài Cách Ngạn cổ xưa xám xịt. Mỗi người đứng trước mỗi cánh cửa sổ ấy đều chú mục nhìn về phía trung tâm.

Trên đài cao lúc này đã không còn thấy các nàng nữ tu mỹ miều nhỏ nhắn nữa mà thay vào đó là hai nhóm tu sĩ mặc áo choàng đen mũ trùm phủ đầu, mặt mũi bên dưới chìm trong bóng đen, chẳng thấy rõ hình dạng ra sao.

Người nào người nấy đều lạnh lùng, cứng nhắc như nhau. Dưới ánh sáng chan hòa ban ngày, cảnh tượng như vậy khiến ai nhìn cũng thấy có chút gì đó âm u bí hiểm.

Kiến Sầu ở phía trên trông xuống, đồng tử trong mắt chợt co lại.

Nàng đã từng thám thính thuyên Dạ Hàng thì sao lại không nhận ra : Họ đúng là những người trông coi địa lao đêm hôm đó !

Từ cách ăn mặc cho đến khí tức, thật chẳng khác chút nào I

Chấn Đạo Nhân lúc trước không biết đã đi đâu xử lý chuyện gì thì bây giờ đã thượng đài trở lại, mặt mũi tươi cười, trông dường như rất nhiệt tình hào hứng. Nhưng dù vậy ai cũng nhìn ra lão đang vô cùng căng thẳng chứ không vô tư được như biểu hiện bên ngoài.

Nói gì thì nói, những thứ trước chỉ để là khai vị, món cuối này mới là món chính, khó mà không căng thẳng cho được.

"Để chư vị phải chờ, xin thứ lỗi cho."

Chấn Đạo Nhân lại đứng giữa đài Cách Ngạn, chắp tay thi lễ tứ phía.

"Ba mươi bảo vật trước, món nào cũng có chủ cả rồi. Nhưng lão hủ cũng biết quý vị hiện đang có mặt ở đây thực ra ai nấy đều là vì món áp trục cuối cùng này mà đến !"

Trong lâu tứ phía im phăng phắc.

Đam Đài Tu quay người nhìn lên đài Cách Ngạn, Kiến Sầu đứng chếch bên cạnh cũng lặng lẽ bấu chặt tay vào mép bàn, chăm chú quan sát Chấn Đạo Nhân.

"Bạch Ngân lâu xưa nay luôn có quy củ của Bạch Ngân lâu, vật áp trục đấu giá ra sao chắc hẳn quý vị đều đã từng nghe qua."

"Vật đấu giá được bổn lâu giám định chắc chắn là thứ có giá trị cực cao, vậy nên mới có giá khởi điểm, hơn nữa cứ mỗi lần đấu giá đều có quy định riêng."

"Lần này giá bắt đầu là mười vạn !"

Mười vạn.

Cho dù mọi người ai nấy đều đã đọc qua giá cả ghi trong bảng danh mục từ trước, nhưng bây giờ chính tai nghe thấy con số này thì cũng lại không khỏi phải rùng mình chấn động một lần nữa. Chỉ mỗi cái giá không thôi đã đủ đẩy dạt hết không biết bao nhiêu là tu sĩ tâm thường ra ngoài cửa rồi.

Trong lâu vẫn không có ai lên tiếng.

Chấn Đạo Nhân nhìn quanh mà chợt cảm thấy vô cùng căng thẳng : Lão biết ai tới đây cũng đều là người có máu mặt, hết thẩy đều đang chú mục nhìn mình.

Nhưng những gì cần nói thì vẫn phải nói.

"Ngoài ra bổn lâu cũng có quy định đặc biệt."

"Lần đấu giá này chủ yếu là đánh giữ lôi đài. Bạch Ngân lâu đặt ba tu sĩ thuyên Dạ Hàng trấn thủ lôi đài, người ra giá cao nhất có quyền cử ba người lên đánh lại, đánh thắng thì vật đấu giá về tay."

"Nếu thua, người ra giá sẽ có quyền thách đánh một lần nữa; nhưng nếu vẫn không thắng nổi thì phải chịu mất vật đấu giá."

Giọng Chấn Đạo Nhân đều đều, tựa như đang tuyên bố việc rất bình thường.

Nhưng ngay khi lão vừa nói tới "đánh giữ lôi đài" thì trong lâu liền ôn ào kinh ngạc.

"Cái gì ?" "Không thể nào, Bạch Ngân lâu điên rồi sao ? Quy tắc gì kỳ cục thế này ?"

"Chỉ được quyền thách đấu một lần nữa thôi sao..."

"Cái gì khó quá vậy. Chúng ta làm sao có cửa đấu lại."

"Ai nói không phải chứ..."...

Bạch Ngân lâu lúc trước yên tĩnh là thế, vậy mà trong nháy mắt đã ồn ào láo nháo cả lên. Nhiều người không chịu bỏ vốn lớn đi mua tin tức của Bạch Ngân lâu như Kiến Sầu nên lúc này nghe thông báo luật chơi xong liền ngẩn ra, thậm chí còn chẳng hiểu ra sao.

Trong số họ cũng có cả Đam Đài Tu.

Nghe nói mười vạn, y vẫn bình chân như vại.

Sợ gì, ta có tiên mà.

Nhưng...

Đi thủ lôi đài hả ?

Lại còn phải đánh bại ba tu sĩ thuyên Dạ Hàng sao ?

Chơi cái gì kỳ vậy 2

Đây là đấu giá hay đánh lộn chứ ?

Phải chi biết sớm. Lúc nãy vừa mới tới đây, vì tình cờ gặp được Kiến Sầu ngoài Bạch Ngân lâu nên y đã đuổi cả đám tiên nữ ma nữ hộ tống đi về mất rồi I

Cần linh thạch, có linh thạch, đại gia đây có rất nhiều a.

Cần người hả ?

Thấy mẹ rồi, ta đi đâu mà tìm người đây chứ ?! Đam Đài Tu đứng trước cửa sổ mà mắt hoa mày váng, nghĩ đến kế hoạch đập Thẩm Vấn Tỉnh của mình thì tức nghẹn, mặt mũi trong chớp mắt liên đông cứng cả lại. Kiến Sâu đứng cạnh bên thấy vậy cũng bất ngờ. Trông bộ dạng thế này thì chắc là hoàn toàn không biết chút gì rồi. Chẳng lẽ y không đi nghe ngóng trước tin tức ở Ngũ Hành Bát Quái lâu sao 2

"Đam Đài công tử cũng không biết trước có quy định này sao ?"

Sắc mặt Đam Đài Tu vẫn khó coi như cũ : "Ta ỷ y mình biết Bạch Ngân lâu quá rõ, mỗi lần đấu giá là quy định mỗi khác, nhưng dù gì cũng không khác với những điều đã có là bao. Thật không ngờ hôm nay bọn họ lại định ra cái trò này !"

Y thế mà đúng là không biết !

Kiến Sầu hơi ngạc nhiên, tuy vậy nghĩ lại thì cũng thấy hợp lý, nhưng cũng gần như vào ngay trong lúc này nàng bỗng giật mình nhận ra một điều : Kỳ đấu giá này Đam Đài Tu không biết trước luật chơi. Như vậy kế hoạch của y có chỗ hổng rồi.

Tiên, nàng tin là Đam Đài Tu có;

Nhưng mặt khác, e rằng y cũng có chỗ khuyết thiếu.

Đây chẳng phải là cơ hội hiếm có sao ?

Nàng thiếu gì ?

Thiếu tiền a !

Đam Đài Tu cần gì ?

Cần người a I

Mà Tả Lưu đều là mục tiêu của cả hai người. Nói vậy thì...

Ngay lúc ấy Kiến Sầu vốn đang bình thản là thế, vậy mà tự đáy lòng bỗng đột nhiên không ngừng cuồn cuộn nổi sóng. Nhưng nàng nhìn tới nhìn lui sắc mặt lạnh lùng như băng của Đam Đài Tu hiện giờ thì rốt cục lại cố dằn lòng, không vội mở lời với y.

Không, tạm thời đừng nói gì hết.

Nàng biết thực lực và chiến lực của mình đến đâu, nhưng Đam Đài Tu thì chỉ mới biết sơ sơ, đó là còn chưa kể đến ba tên lão quái nguyên anh của thuyên Dạ Hàng kia nữa. Nếu ngay cả thực lực của đối thủ còn chưa rõ ràng mà nàng đã vội vàng để lộ mục đích thì ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra ?

Bình tĩnh.

Phải chờ thôi.

Kiến Sầu thâm nhủ mình như vậy rồi điềm nhiên đáp, mọi háo hức phấn khích hơi lộ trên nét mặt đều thu hết vào trong : "Cái luật cuối của Bạch Ngân lâu đúng là hơi kỳ quặc, không chừng chút nữa còn có lắt léo bất ngờ khác. Đam Đài công tử đừng nóng vội, chỉ bằng cứ xem tình hình ra sao rồi hãng nói."

Lời nàng vừa bình tĩnh vừa ôn hòa, từa tựa như một liều thuốc trấn an tinh thân người đối diện.

Nghe thấy hai chữ "kỳ quặc"”, Đam Đài Tu trầm ngâm suy nghĩ rồi chăm chú nhìn nàng thật lâu, sau mới bất đắc dĩ mà lắc đầu cười bảo : "Có tiền thì có thể xui ma khiến quỷ. Ta cũng tạm có cách giải quyết. Nhưng tiên tử nói rất đúng, chi bằng cứ chờ xem rồi hãng tính."

Dứt lời, y cũng im lặng, không nói gì thêm.

Trong lâu, tiếng bàn tán xôn xao trước luật chơi mới vẫn còn chưa lắng xuống hất.

Chấn Đạo Nhân dường như cũng hiểu rõ tâm trạng của khách nên sau khi tuyên bố xong thì chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ. Mãi cho đến khi tiếng ồn ào nhỏ lại hẳn lão mới phát biểu trở lại, nhưng vừa mới mở miệng nói câu đầu tiên thì xung quanh liền im phăng phắc, chẳng còn một tiếng xì xào nào nữa.

"Lần này đấu giá không phải là vật mà là người - Họ Tả, tên Lưu !"

"Y là người Tả Tam Thiên, từng đánh một trận mà thành danh ở tiểu hội Tả Tam Thiên."

"Cách đây sáu mươi năm, Minh Nhật Tinh Hải của chúng ta có duyên đón nghiệp hỏa hồng liên giáng thế, khiến anh hùng bốn phương phải một phen tranh đấu với nhau. Nhưng chẳng ai ngờ cuối cùng lại là người này nhanh chân đến trước ! Nhờ vào dược lực của hồng liên mà y đã đột phá thẳng lên nguyên anh. Bạch Ngân lâu cũng phải chịu mất hết mấy người mới bắt được y.

"Hiện tại, bổn lâu đã tra xét rõ ràng. Trong người y vẫn còn hơn phân nửa dược lực của nghiệp hỏa hồng liên chưa luyện hóa xong, có thể khai thác được."

" Ị"

Câu này vừa dứt, tứ phía xung quanh lại được một phen mắt tròn mắt dẹt.

Nói như vậy thì chỉ cần chưa tới phân nửa dược lực trong nghiệp hỏa hồng liên là đã đủ cho tu vi Tả Lưu tăng hẳn một cấp rồi ! Đã thế thì cảnh giới của hắn sẽ còn tăng thêm biết chừng nào với hơn phân nửa còn lại chứ ?

Nhiều người nhận ra nặng nhẹ bên trong vấn đề mà không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, tâm tình bồn chồn nóng như lửa đốt.

Chấn Đạo Nhân thấy mọi người có thái độ như vậy thì vô cùng hài lòng.

Thật ra lão biết giá trị của Tả Lưu còn lớn hơn thế nhiều, nhưng những điểm lợi khác lại chỉ có thể ngâm hiểu chứ không thể nói ra miệng được. Người nào quan tâm tự nhiên sẽ biết; người nào không rành thì chẳng phải là mục tiêu của Bạch Ngân lâu.

Vì vậy Chấn Đạo Nhân không luận bàn gì thêm, chỉ nói : "Chắc hẳn mọi người đã chờ "món" đấu giá áp trục cuối cùng này từ lâu rồi. Lão hủ cũng không muốn ba hoa dài dòng vô ích. Bây giờ, xin mời ba vị tu sĩ trấn lôi đài của thuyền Dạ Hàng mang Tả Lưu ra đây cho mọi người cùng đánh giá !"

Khách khứa trong lâu phấn chấn cả lên. Phần lớn hôm nay đến Bạch Ngân lâu chỉ là vì cái món "câu khách" này mà thôi ! Minh Nhật Tinh Hải âm ï xôn xao đến mấy ngày trời nhưng ai nấy chỉ nghe tiếng chứ chưa thấy người bao giờ.

Bây giờ đã đến lúc thấy rõ chân diện mục rồi.

Tu sĩ trầm tính còn có thể tạm ngồi yên xem thế nào chứ còn nhiều người khác thì cứ nhấp nhổm không yên đến nỗi phải đến ngay bên cạnh cửa sổ để nhìn, không những vậy có người còn thò hẳn đầu ra ngoài mà quan sát cho kỹ.

Vẫn là đài Cách Ngạn ấy, vẫn ba tiếng vỗ tay giới thiệu ấy, vẫn có tòa truyền tống trận hiện ra như thường lệ, nhưng lần này màn hào quang sáng ngời phát ra từ trận pháp lại là màu đỏ bầm, khiến đài cả Cách Ngạn trông như bị một màn máu phủ trùm lên.

Một chốc sau, ba bóng người mặc áo đen âm u xuất hiện cùng với một chiếc lồng giam bằng sắt đen.

Lương Thính Vũ áo quần bó sát gọn gàng đứng ngay chính giữa, sắc mặt lầm lì vô cảm, tay trái quàng một sợi dây xích cũng bằng sắt đen còn tay phải thì lăm lăm rìu Uyên Ương. Ở bên trái thị là một hòa thượng trọc đầu, thân hình khôi ngô, mặt mày dữ tợn, trên cổ đeo một chuỗi phật châu thô kệch, cánh tay phải ngăm ngăm đen giơ cao đến ngang mày một cây côn sắt mạ đồng. Bộ dạng trông cực kỳ hung hãn, chẳng có chút xíu gì là từ bi của nhà Phật.

Còn người đứng bên phải Lương Thính Vũ thì lại là một thanh niên ốm cà tong cà teo. Tấm áo choàng đen thùng thình khoác trên người không những không che nổi thân hình gầy gò của y mà ngược lại còn nổi rõ thêm cái dáng của một bộ xương khô gù lưng. Hai cái má của y hóp sâu trông khá quỷ dị, còn đôi con ngươi thì đục ngầu chẳng có chút ánh sáng nào. Mặc dù vậy, hai bàn tay đang thõng xuống hai bên thân thì các ngón lại vừa dài vừa nhọn dị thường, da thịt đây đặn, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ xương xẩu của cơ thể.

Ba người vừa hiện thân thì người có kiến văn rộng rãi trong lâu cũng phải buộc lòng hít sâu một hơi khí lạnh.

Lương Thính Vũ là tế tửu mới lên chức cách đây không lâu của thuyền Dạ Hàng, hung ác có tiếng đã đành. Nhưng hai người kia thì cũng là hung đồ đại danh đỉnh đỉnh của Minh Nhật Tinh Hải chứ chẳng kém cạnh gì đâu !

Hòa thượng đầu trọc nghe đâu xuất thân từ một ngôi chùa trong phạm vi thế lực của Bắc Vực Thiện Tông. Ai nấy đều gọi y là "Ác tăng thiện hạnh""Ác tăng" là biệt danh gán cho, nhưng "Thiện Hạnh” thì vốn là pháp danh chứ không phải do người đời châm chọc gọi nên.

Còn người thanh niên như bộ xương khô kia thì nhờ vào tài phóng phi tiêu cừ khôi mà danh vang Tinh Hải. Y họ Lãnh tên Quang, tính tình tàn bạo khát máu.

Ba vị tu sĩ trấn lôi đài mà họ vừa nói đó chẳng lẽ là ba người này sao ?

Vốn lúc trước còn định phản đối eo xèo này nọ về chuyện liên quan đến Tả Lưu nhưng khi vừa nhận ra lai lịch của ba người trên thì nhiêu người liền co vòi rụt cổ lại ngay. Tuy nhiên cũng có một số đông hơn lại không hề nghĩ đến điều này. Hay nói cho đúng hơn, thứ khiến cho họ chú ý chính là cái lồng giam cao quá đầu người ở ngay phía sau chứ không phải là ba kẻ đang đứng như để làm kiểng trên sân khấu kia !

Ánh mặt trời chan hòa chiếu sáng chiếc lồng giam đen kịt đặt trên đài Cách Ngạn.

Người thanh niên bị nhốt ở bên trong mặc một chiếc áo dính đầy bụi đất, khuôn mặt vốn thanh tú thì lem lem luốc luốc, thậm chí có chỗ còn thấy được chút trây xước và vài vệt máu khô mờ mờ, dấu tích còn lưu lại khi bị bắt trước đó không lâu.

Hắn ngồi dựa lưng vào thành lồng giam, dáng điệu hồn nhiên như chẳng có việc gì xảy ra, hai chân xoạc rộng, mặt hếch lên, ánh mắt thong thả quét một vòng lên tâng ba của Bạch Ngân lâu.

Cửa sổ có cái mở rộng, có cái vẫn che màn trúc. Có nơi có người đang ra mặt nhìn kỹ y, có nơi lại không thấy bóng ai nhưng cái ánh mắt xem hàng lại sắc sảo bén nhọn đến mức dường như xuyên thấu cả qua tấm màn trúc mà ¡n dấu khắc sâu lên người hắn.

Lúc này thật ra Tả Lưu đang chết lặng cả người.

Hắn nhìn hết ô cửa sổ này đến ô cửa sổ khác, trong lòng chẳng biết mình rốt cục muốn thấy và không muốn thấy cái gì...

Cửa sổ từng khung từng khung diễu qua.

Ánh mắt Tả Lưu đảo hết vòng này đến vòng khác, rồi cuối cùng thu trở về.

Chẳng có cái gì cả.

Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trong đáy mắt Tả Lưu dường như tắt ngấm, màu như một khoảng tro tàn; nhưng đồng thời trong thần thái lại toát ra vẻ thoải mái và nhẹ nhõm. Biểu cảm ấy vô cùng nhỏ, vừa mâu thuẫn vừa kín đáo, nhưng trong lâu hầu như không ai nhận ra, không ai hiểu được.

Duy có Kiến Sầu ngồi sau tấm màn trúc trong gian Ly Hỏa, khi ánh mắt nàng giao với ánh mắt của hắn thì trong lòng chợt cảm thấy bần thân lo lắng không yên !

Quả thật là Tả Lưu...

Đúng là hôm đó ở bên bờ biển đông tình cờ gặp thuyên Dạ Hàng nàng đã nhìn không sai !

Chính là cái lông này, người bên trong cũng giống y như vậy.

Nhưng cái chàng Tả Lưu hừng hực sức sống vô lo vô nghĩ của ngày xưa đâu rồi ? Sao mà bây giờ tinh thần lại sa sút như thế này, nhìn chẳng khác gì một cái xác không hồn...

Có lẽ là hình ảnh chàng thanh niên lúc nào cũng bông đùa tươi cười đã khắc sâu vào tâm khảm Kiến Sầu, khiến nàng vĩnh viễn không quên. Vả lại khi hắn nhận lấy tấm lệnh bài của nàng đưa cho, ánh mắt hắn sao mà bỗng nhiên sáng ngời rực rỡ đến vậy...

Môn hạ Nhai Sơn...

Bốn tiếng ấy châm chậm thoát ra từ đáy lòng Kiến Sầu rồi nhẹ nhàng xiết chặt lấy trái tim nàng.

Chút ánh sáng trong đáy mắt Tả Lưu lúc nãy có phải là vì đang mong chờ điều gì chăng ?

Cái thái độ an tâm như vậy, vui mừng như vậy, cơn cớ do đâu 2

Trong lúc bất tri bất giác, nàng cũng đã bước tới trước cửa sổ hồi nào không hay, ánh mắt thì đăm đăm nhìn bóng người ngồi trong lồng giam ở phía dưới kia trong khi bàn tay dưới ống tay áo cứ xiết lại, chặt đến buốt xương, mãi một hồi lâu sau vẫn không thể định thần lại nổi, tự đáy lòng lạnh băng tràn ngập sát ý vô tận.

Tinh thần của nàng là vậy nhưng bầu không khí trong lâu thì lại vô cùng trái ngược.

Chỉ trong nháy mắt, thoáng im lặng sững sờ ban đầu đã bị đám đông cuồng nhiệt phá tan - Lúc này Tả Lưu đã bị khắc chế nên ai nấy đều có thể tự mình quan sát kỹ càng tu vi của hắn, ngoài ra lại còn thấy rõ ràng trong tổ khiếu nơi mi tâm có đến hơn phân nửa lượng nghiệp hỏa hồng liên vẫn chưa luyện hóa xong !

Sáu mươi năm bế quan, từ kim đan đã hóa thành nguyên anh rồi !

Thế nhưng chỉ cần có non nửa lượng nghiệp hỏa hồng liên mà thôi. Cái tên Tả Lưu này thật đúng là chó ngáp phải ruồi !

Nhiêu người vừa đỏ mắt ghen ty vừa nảy lòng tham không đáy, ánh mắt nhìn Tả Lưu cũng liền trở nên bất thiện và đầy địch ý.

Trong căn nhã gian hơi chếch với mặt đối diện gian Ly Hỏa của hai người Kiến Sầu, thiếu chủ khôi phái Thẩm Vấn Tỉnh càng cảm thấy bồn chồn nóng nảy hơn. Vì một bên mặt y đeo mặt nạ nên người ta không thấy rõ sắc diện y ra sao, nhưng đôi con mắt đột nhiên sáng quắc kia đã lộ rõ rành rành tham vọng nhất định phen này phải đoạt vật về tay cho bằng được !

Chấn Đạo Nhân đưa mắt nhìn quanh, thấy Thẩm Vấn Tỉnh như vậy thì trong bụng biết tỏng.

Tình hình cứ như thế này thì lão hoàn toàn chẳng cần phải mất công hoạt náo làm gì. Vì vậy Chấn Đạo Nhân liên đứng dậy tuyên bố bắt đầu ngay : "Theo quy định, giá khởi điểm là mười vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được kêu dưới một vạn ! Hiện tại, vị nào có hứng thú có thể bắt đầu ra giá được rồi I"

Ngay lúc đó, trống ngực Kiến Sầu đập thùng thùng như trống trận, cổ họng như bị ai xiết đến nghẹn thở !

Nàng cứ tưởng người ta sẽ thi nhau ra giá ầm ï - Từ trước đến giờ, lúc nào mà chẳng vậy...

Nhưng thật kỳ lạ, mãi vẫn không có gì xảy ra.

Chấn Đạo Nhân đã dứt lời rồi mà chẳng có ai ra giá cả I

Người nào người nấy đều chần chờ, dò xét nhau.

Mười vạn tuyệt không phải là một số tiên nhỏ.

Vừa rồi mới một quyển "Cửu chuyển thiên ma tâm pháp" tàn khuyết mà giá đã lên tới "sáu vạn”. Bây giờ đến lượt Tả Lưu trong người có chứa nghiệp hỏa hồng liên, tuy đúng là ai nhìn thấy cũng đỏ mắt thèm thuồng nhưng phải thực sự có gan thì mới hô giá nổi.

Đó là chưa kể đến việc đối phó với ba tên thủ lôi đài ở bên cạnh kia nữa. Cho dù có mở miệng ra giá được thì cũng phải nghĩ kỹ xem mình có khả năng đánh lại bọn chúng hay không.

Cả Bạch Ngân lâu trong nháy mắt liền tĩnh mịch như tờ, tưởng như cả thế giới này đều như hóa đá hết cả.

Cục diện này quả là chẳng ai lường trước nổi.

Nhưng chỉ một thoáng sau, một tràng cười phấn khích háo hức đã phá tan bầu không khí tù đọng ấy : "Ngộ quá, ngộ quá ! Sao mà ngộ quá ! Vậy mà chẳng có ai ra giá hết ! Xem ra Tả Lưu này phải thuộc về Thẩm mỗ ta rồi !" Thẩm Vấn Tỉnh !

Lại là y !

Ai nấy đều biết lúc nấy Thẩm Vấn Tỉnh ra mặt tranh giành quyển "Cửu chuyển thiên ma tâm pháp”, giá tiền đưa ra đã bạo đến cực điểm. Bây giờ y dám nói như vậy thì dĩ nhiên phải có đủ tài lực để chèo chống.

Thành thử câu kế tiếp của Thẩm Vấn Tỉnh cũng hoàn toàn khớp với dự đoán của mọi người.

"Không cần nói nhiều làm gì, khôi phái ta trả hai mươi vạn linh thạch !"

"Chắc hẳn các vị đều biết hôm nay ta đến Bạch Ngân lâu chẳng vì cái gì khác mà chỉ đích xác là muốn cho mua được cái tên Tả Lưu có nghiệp hỏa hồng liên trong người này mà thôi."

"Khôi phái trong yêu ma ba đạo cũng có chút thanh danh, mong chư vị bằng hữu nể mặt cho."

"Hai mươi vạn tuyệt không phải là hết sức khôi phái ta. Ai muốn đấu, Thẩm Vấn Tỉnh này xin hầu tới cùng !"

Nói thật bạo I

Thái độ cũng vô cùng dứt thoát !

Đồng thời cái giá này cũng quả là khiến người ta phải tim đập chân run, miệng lưỡi đắng chát !

Thái độ của Thẩm Vấn Tỉnh đúng là kiêu ngạo đến cực điểm, thậm chí còn khiến cho người khác sinh ghét, nhưng lúc này thế mà lại chẳng có ai ra mặt lên tiếng !

Ngay cả Đam Đài Tu đứng bên cạnh Kiến Sầu cũng không nói tiếng nào, chỉ có nắm tay là xiết lại, mặt mũi âm tình bất định, môi thì mím chặt tựa hồ như đang suy tính điều gì.

Cục diện như vậy khiến Chấn Đạo Nhân vô cùng bất ngờ. Lão chờ một lát, thấy không ai trả giá thêm thì không khỏi cảm thấy hơi lúng túng.

"À, Thẩm thiếu chủ ra giá hai mươi vạn linh thạch ! Chư vị đồng đạo có ai theo không ?"

Trong lâu vẫn im lặng, ngay cả Thẩm Yêu ban nãy đã từng tranh giành "Cửu chuyển thiên ma tâm pháp" với Thẩm Vấn Tỉnh cũng chẳng tỏ vẻ gì là muốn theo giá.

Thẩm Vấn Tỉnh liền cười phá lên.

Thật không uổng công trước đó y đã quyết định bỏ cuốn "Cửu chuyển thiên ma tâm pháp". Xem ra cái con mụ Thẩm Yêu chết toi này thức thời, không tranh Tả Lưu với y nữa rồi.

Nếu thế thì những người còn lại chẳng phải là dễ xử như trở bàn tay hay sao ?

Thẩm Vấn Tỉnh vô cùng đắc ý.

Mặc dù vị thiếu chủ này đeo mặt nạ nhưng trên một nửa phần mặt âm lãnh không bị che khuất lại có thể thấy rõ vẻ hớn ha hớn hở càng lúc càng đậm. Y hăng hái kêu to : "Chấn Đạo Nhân, ngài còn chờ gì nữa ? Hôm nay chỉ có mỗi mình ta ra giá thôi, ngài sao còn không mau tuyên bố kết quả đi ?!"

Sắc mặt Chấn Đạo Nhân liền có vẻ hơi khó coi.

Địa vị của lão đúng là không bằng Thẩm Vấn Tỉnh, nhưng dù gì lão cũng là tông sư luyện khí, hơn nữa lại còn chịu trách nhiệm chủ trì buổi đấu giá. Người này gọi thẳng tên lão như vậy thật cũng có phần ngạo mạn hợm hĩnh quá đi !

Nhưng luật là luật, lão đành phải cười lớn bồi theo.

"Nên nhớ lần đấu giá này, chưa chắc người ra giá cao nhất đã thắng mà người trả thứ nhì cũng vẫn có cơ hội. Thật không có đồng đạo nào muốn tham gia sao 2"

Ráng hô thêm một lần nữa, nhưng xung quanh ai nấy vẫn một mực im lặng nên Chấn Đạo Nhân đành thôi.

"Đã vậy, ta tuyên bố -"

Trong tiếng hô vang dài của Chấn Đạo Nhân, ánh mắt Đam Đài Tu lập lòe lúc sáng lúc tối, Kiến Sầu mày liễu nhíu chặt còn Thẩm Yêu thì lại khẽ nhếch môi mỉm cười một cách khó hiểu...

Trong khi đó trong gian cấn sơn, Tiết Vô Cứu thở dài mà nhìn về phía người nọ vốn vẫn một mực im lặng.

Lúc này, hai mắt Thẩm Vấn Tỉnh đã trở nên đỏ quạch, mặt mũi khoái chí hớn hở...

Nhưng cũng ngay vào lúc đó, một giọng nói ôn hòa nhã nhặn bỗng đột nhiên chen ngang -

"Khoan đã !'

Giọng nói không nhanh không chậm mà từ tốn. Tiếng cắt ngang rất đột ngột, rõ ràng nhưng nghe vô cùng tự nhiên !

Mọi người ai nấy đều sững sờ.

Chấn Đạo Nhân cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn. Tiếng nói này phát ra từ một khung cửa sổ của tầng thứ hai. Nếu lão nhớ đúng thì căn nhã gian này là của Cố Chỉ cư sĩ của Thanh Minh sơn trang, một người trước giờ vẫn luôn bế quan.

Nhưng ngay khi nhìn thấy bóng người xuất hiện trước cửa sổ, Chất Đạo Nhân bất giác giật mình.

Thật kỳ lạ.

Cố Chỉ cư sĩ trong trí nhớ của lão đâu có trẻ như vậy chứ. Hay là y tu luyện có chút thành công, tu được thuật trú nhan 2

Đúng vậy.

Người xuất hiện trước cửa sổ hoàn toàn không phải là một lão già hom hem gần đất xa trời mà là một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào trắng như tuyết, trên mặt vải có vẽ chìm họa tiết sơn thủy, hết thảy làm nên một con người trông nho nhã chín chắn, tưởng như bao linh khí của sông bao trầm hùng của núi đã tụ hết trên người của y vậy.

Mày kiếm mắt sáng, khí chất bất phàm !

Ngay khi nhìn thấy rõ mặt y, gân như ai nấy đều ngỡ ngàng : Người này là ai ? Minh Nhật Tinh Hải có nhân vật lỗi lạc này hay sao ?

Trong gian ly hỏa, duy chỉ có Kiến Sầu là giật mình, đôi đồng tử trong con ngươi chợt co lại I

Nếu y chẳng phải là tu sĩ bốn ngón mà nàng đã từng tình cờ gặp phải trong đêm đi thám thính thuyên Dạ Hàng thì còn ai vào đây ?I

Người này thế mà bây giờ lại quang minh chánh đại ra mặt ở đây ư 2?

Nhất thời, Kiến Sầu vừa kinh ngạc vừa kiêng ky, trong lòng cảm thấy diễn biến sự việc hôm nay thật vô cùng kỳ lạ.

Thẩm Vấn Tỉnh ở bên kia cũng không khá hơn chút nào. Giá đã sắp chốt đến nơi mà tự nhiên lại có người nhảy vào chặn ngang như thế này, chẳng cần suy nghĩ y cũng biết là sẽ chẳng có chuyện gì hay ho rồi I

Trong nháy mắt cái mặt đang tươi cười hớn hở liền xìu xuống, giọng nói cũng trở đanh lại.

"Hai cái tiếng "khoan đã" của đạo hữu không phải là bạ đâu hô đó được đâu.'

"Xin Thẩm thiếu chủ yên tâm, đạo lý đơn giản như vậy không cần ngài phải dạy ta."

Tu sĩ áo trắng đứng trước cửa sổ cười vang. Tuy đối mặt với một kẻ có thân phận cực cao, tính tình tàn nhẫn như Thẩm Vấn Tỉnh nhưng người này lại hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi, thậm chí trong lời ăn tiếng nói còn hơi có chút phớt tỉnh.

"Nhưng chỉ mới có hai mươi vạn linh thạch mà Thẩm thiếu chủ đã tưởng có thể chôn vùi tính mạng của một tu sĩ Tả Tam Thiên tài năng của chúng ta thì quả là đúng là người si nói mộng rồi."

Người si nói mộng ư ?I

Nếu trong câu trước còn nghe hơi có vẻ phớt lờ, thì đến bốn chữ này thái độ khinh miệt châm chọc của người áo trắng đã lộ hẳn ra.

Nhiêu người nghe mà đâm sợ, còn Thẩm Vấn Tỉnh thì sát ý đùng đùng !

Thế nhưng tu sĩ áo trắng vẫn coi như không thấy gì.

Cử chỉ lời nói điềm đạm ung dung, tác phong nhanh nhẹn, y tiến về phía trước một bước, chắp tay làm lễ với chúng tu sĩ xung quanh, sắc mặt vừa hiền hòa vừa tươi cười, hoàn toàn không thấy một chút gì là uy hiếp -

"Kính các vị, tại hạ là Bạch Dần, đệ tử thứ năm của Phù Đạo sơn nhân. Ta phụng mệnh đến đây ra giá trăm vạn. Tả Lưu đối với Nhai Sơn mà nói có tâm quan trọng cực lớn. Mong rằng các đạo hữu của Tinh Hải và yêu ma ba đạo nể mặt Nhai Sơn chúng tôi."
Bình Luận (0)
Comment