Chương 333 : Lại gặp phái tuốt kiếm
Chương 333 : Lại gặp phái tuốt kiếmChương 333 : Lại gặp phái tuốt kiếm
Tĩnh lặng.
Tiếng vừa dứt, cả Bạch Ngân lâu đều im phăng phắc.
Trên đài Cách Ngạn, Chấn Đạo Nhân thiếu điều muốn ngã ngửa;
Đứng cạnh lồng giam, Lương Thính Vũ bất giác xiết chặt hơn cây rìu Uyên Ương trong tay, bộ dạng như gặp đại địch;
Tả Lưu đang rũ rượi bơ phờ trong lồng giam thì rùng mình bàng hoàng ngẩng đầu lên, hốc mắt chợt ngân ngấn nước...
Nhai Sơn.
Hai tiếng ấy sao vừa đơn sơ vừa quen tai đến thế ?
Ở một nơi rồng rắn hỗn tạp, tin tức linh thông như Minh Nhật Tinh Hải, hầu như vào bất kỳ lúc nào người ta cũng đều có thể nghe thấy cái tên này, mãi rồi gần như rành rẽ : Từ thời thượng cổ đến nay, các nhà viết sử đã tốn không biết bao nhiêu là giấy mực về nó; tên nó cũng được nhắc tới trong một dọc danh sách các loại công pháp điển tịch, trong miệng các tu sĩ lãng du trên khắp mọi miền nam bắc...
Vì vậy mới biết -
Nhai Sơn lâu đời, căn cơ thâm hậu đến nỗi ngay cả Côn Ngô danh tiếng cũng không thể sánh bằng ! Nó tựa như xương sống của Thập Cửu Châu, như một cái bóng khổng lồ phủ trùm khắp ngàn vạn tông môn ở trên đó.
Đây là danh môn thật sự !
Trước kia ai có bàn luận thì chỉ là trong lúc trà dư tửu hậu mà thôi; nhưng đến khi cái môn phái ấy sừng sững hiện ra trước mặt quan khách trong Bạch Ngân lâu thì cho dù với chỉ một người đại diện, ngay trong lời nói cũng có thể lộ ra được một góc nho nhỏ của nguyên một khối băng chìm sâu bên dưới...
Có rất nhiều người có mặt tại đương trường liền cảm thấy hít thở không thông, tựa như máu trong người đông cứng hết cả lại.
Một thân một mình xuất hiện đột ngột như vậy, tuyên bố thẳng thừng như vậy, thật quả là anh hùng !
Cho dù ai nấy tự tâm đều đoán rằng Nhai Sơn và Côn Ngô có lẽ sẽ có thủ đoạn nào đó để tranh giành Tả Lưu trong buổi đấu giá ở Bạch Ngân lâu ngày hôm nay, nhưng chẳng người nào lại có thể đoán được sự tình phát triển theo chiêu hướng như thế này !
Kể cả một vị môn hạ khác của Nhai Sơn cũng đang có mặt tại đây -
Kiến Sầu không dám tin vào tai mình. Đầu óc lùng bùng, nàng chỉ biết ngẩn người tròn mắt nhìn dáng người mặc áo trắng uy nghiêm lỗi lạc ở mé bên dưới phía đối diện.
Đệ tử thứ năm của Phù Đạo sơn nhân...
Cái tên này hóa ra là môn hạ Nhai Sơn ư ? Đã vậy lại còn là sư đệ của mình nữa sao ?
Cái chuyện quỷ quái gì thế này...
Kiến Sầu bặm miệng nhếch môi, cứ tưởng mình nằm đang mơ.
Nàng làm sao quên được mấy lần đã từng chạm trán với với tu sĩ bốn ngón này : Lần đầu gặp y trong Ngũ hành bát quái lâu, nàng đã cảm thấy y không phải người thường; lần kế đó nữa là vào đêm thám thính thuyền Dạ Hàng...
Tình cảnh lúc ấy lại như hiển hiện lại ngay trước mắt Kiến Sầu. Khi đó nàng hoàn toàn không ngờ tới sẽ có người nào tốt cùng thám thính thuyên Dạ Hàng với mình, chứ đừng nói là "đồng môn đồng minh" gì gì này nọ,
Vì vậy nên lúc xảy ra nguy hiểm, nàng đã gần như...
Để cho người kia làm con tốt thí vậy.
Tuy rằng rốt cục cũng không cứu được Tả Lưu, nhưng trước bao biến cố phát sinh đêm đó, nàng cũng có thể đoán ra hắn hẳn phải vô cùng có ấn tượng với nàng.
Nếu hắn không giả mạo thân phận, thì mình...
Quả thật là mắc cỡ quá.
Kiến Sầu nghĩ vậy mà sắc mặt cứ biến biến đổi đổi như gió sớm mây chiều, cuối cùng còn lại phảng phất chút lúng túng quyện lẫn với nỗi niềm lực bất tòng tâm.
Bạch Dần đứng ngay chính giữa tâm mắt mọi người. Cái dáng áo trắng như tuyết đó, phong cách có phần hao hao giống như Khúc Chính Phong lúc trước một cách kỳ diệu, hay như tứ sư đệ Thẩm Cữu điệu đàng cũng chẳng khác mấy tí.
Danh tiếng Nhai Sơn chẳng phải là ai muốn cũng có thể mạo nhận được.
Huống hồ, Kiến Sầu có thể quên nhiều thứ, nhưng lúc nào cũng luôn nhớ đến hai vị sư đệ vẫn còn vân du ngoài tông môn mà nàng chưa từng có duyên gặp mặt.
Một người là Ngũ sư đệ Bạch Dân, tu đạo khoảng năm trăm năm;
Còn người kia là Thất sư đệ Dư Tri Phi, tu đạo gần ba trăm năm mươi năm. Vì vậy, mặc dù không muốn tin nhưng linh cảm đã cho nàng biết : Người tu sĩ áo trắng bốn ngón tay trước mặt mình đây mười phần hết chín là Ngũ sư đệ Bạch Dần vốn vẫn còn vân du ngoài tông môn.
Ra giá trăm vạn, đại diện Nhai Sơn mà đến.
Kiến Sầu chợt cảm thấy bồi hồi, đáy lòng liền dậy lên bao nỗi niềm bâng khuâng cảm hoài.
Trong ẩn giới Thanh Phong am, nàng một bước sa chân lạc vào Cực Vực.
Sáu mươi năm thấm thoát trôi qua. Vì ấn ký thần thức thay đổi nên chẳng người quen nào nhận được tin tức của nàng chứ nói gì là sư môn. Nhưng bây giờ lại đột nhiên gặp mặt môn hạ Nhai Sơn trong tình cảnh như thế này...
Mà mới lúc nãy nàng cứ căng thẳng, thấy Thẩm Vấn Tỉnh ra giá mà lo, không biết phải làm sao mới thuyết phục được Đam Đài Tu hợp tác với mình để giành được Tả Lưu. Nhưng bây giờ thì mọi gút mắc lo âu này đều chẳng còn nữa rồi.
Dù nàng không liên lạc với Nhai Sơn được, dù Nhai Sơn không biết nàng đã trở về, dù ở nơi Minh Nhật Tinh Hải này thế lực của Nhai Sơn cực mỏng...
Nhưng thế thì đã sao ?
Dù ở đâu chăng nữa thì Nhai Sơn vẫn luôn là Nhai Sơn, là hậu phương kiên cố nhất của tất cả môn hạ !
Đáy lòng nàng đột nhiên trở nên ôn hòa tựa như có dòng nước ấm chảy qua, khóe môi rốt cục rồi cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm pha lẫn chút tình thân dịu dàng.
Nhưng những người khác thì chẳng nhẹ nhõm nổi như vậy.
Hai tiếng "Nhai Sơn" từ miệng Bạch Dần nghe nhẹ nhàng bay bổng là thế nhưng khi rơi vào tai họ thì lại chẳng khác gì một ngọn núi khổng lồ đè bẹp tâm can. Ai có đầu óc đều biết lần này Bạch Ngân lâu đem Tả Lưu bán đấu giá đều không phải chỉ đơn giản là vì nhờ có nghiệp hỏa hồng liên mà thôi. Sự hiện diện của Tả Lưu còn có thể liên quan đến tung tích của vị đại sư tỷ bị thất lạc của Nhai Sơn, không những thế lại còn có khả năng ảnh hưởng đến mối quan hệ đang căng thẳng giữa hai đại tông môn Nhai Sơn và Côn Ngô nữa.
Vì vậy, bọn họ đã đoán trước Nhai Sơn và Côn Ngô hôm nay ắt hẳn sẽ có động thái gì đó : Có thể là tổ chức cướp người khỏi tay thuyên Dạ Hàng, có thể là phái người ngâm đi đàm phán, hoặc thậm chí là vận động hành lang, sử dụng mọi quan hệ sẵn có để gây sức ép...
Nhưng chẳng ai ngờ lại là cái cách này.
Hắn một thân một mình đơn thương độc mã !
Trả giá trăm vạn !
Đã vậy lại còn tuyên bố ngay mình là môn hạ Nhai Sơn, thái độ khiêm cung giữ lễ, xin mọi người "nể mặt" cho.
Nể mặt ư ?
Nhiều tu sĩ chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, tâm can run rẩy, thậm chí còn tức đến nỗi thầm chửi xối xả vào mặt Bạch Dần :
Nể mặt tiên sư cha bọn ngươi á I
Một trăm vạn không nói làm gì, ngay cả cái tiếng Nhai Sơn cũng lôi tuột ra thì còn mở mồm kêu nể cái quỷ gì ?
Ai ăn gan hùm mật gấu mà dám không nể mặt các ngươi hả ?I
Tại vì uy danh của Nhai Sơn quá lớn, hơn nữa y lại tự xưng là đệ tử của cái lão già chết toi Phù Đạo sơn nhân kia, chứ nếu không thì ai nấy đã nhào vô xé xác y từ đời nảo đời nào rồi !
Nhưng nói vậy thôi chứ làm được gì. Dù Bạch Dần hay Thẩm Vấn Tỉnh thì ai cũng đều độc nhất vô nhị, đều là đại gia, chỉ chơi bạo mà thôi a.
Không có cửa chen lọt rồi !
Nhai Sơn làm vố này khiến ai cũng bất ngờ, nhưng cách làm quả là quang minh chính đại, không chê vào vào được !
"Thật đáng mặt Nhai Sơn..."
Trong nhã gian, Thẩm Yêu cứ chăm chú nhìn bóng dáng Bạch Dần oai nghiêm lỗi lạc như thế kia mà bất giác phải thốt lên tiếng khen, đôi môi đầy đặn chợt thích thú mỉm cười khó hiểu.
"Sắp có trò hay để xem rồi."
Trả giá trăm vạn, thiệt giả tạm thời không bàn, nhưng như thế này thì sẽ không có ai dám trả thêm nữa.
Lý do rất đơn giản -
Đối với yêu ma ba đạo, con số này đã lên đến mức khủng rồi. Chỉ vì một Tả Lưu mà nướng hết tiên bạc tông môn vào trong thì bói không ra ai khác nữa đâu.
Như vậy, bước kế tiếp...
Thẩm Yêu dịu dàng nhíu mày liễu, đáy mắt thoáng lấp lánh sáng. Nàng chủ động đứng dậy, cười nói : "Thật là bất ngờ ! Không dè ở Tinh Hải này lại có thể nghe thấy được danh tiếng Nhai Sơn, thấy được môn hạ Nhai Sơn phong độ như vậy. Trạm Đồng Quan chúng ta cũng tự thấy mình châu chấu đá xe, chẳng sức đâu mà tranh, nên vì thế sẽ tự rút lui, không trả thêm trả bớt làm gì cho rộn.'
Bạch Dần hơi ngạc nhiên, không ngờ người lên tiếng lại là Thẩm Yêu. Nhưng hắn chỉ cần nghĩ sơ qua cũng biết đây chẳng qua chỉ là câu nói đãi bôi để đẹp mặt Nhai Sơn mà thôi chứ nếu muốn đấu giá thì nàng ta đã sớm ra tay, cần gì phải chờ cho tới bây giờ ? Vốn ngay từ đầu Thẩm Yêu đã không có ý muốn giành Tả Lưu với mình rồi.
Biết là biết vậy nhưng Bạch Dần không nói toạc ra. Trong tình cảnh này, được mấy câu giữ thể diện cho Nhai Sơn vẫn tốt hơn là không có - dù rằng hắn hoàn toàn chẳng cần đến.
Vì vậy, Bạch Dần vẫn điềm nhiên như không. Hắn quay về phía Thẩm Yêu cười đáp : "Đa tạ Thẩm tư mã thông cảm, Bạch Dần xin lĩnh nhận ý tốt."
Đây cũng chỉ là câu trả lời cho đúng lễ.
Thẩm Yêu đã đạt mục đích nên chẳng nói gì nhiều, chỉ chúc Bạch Dần mọi sự thuận lợi, đoạn gật đầu chào hoàn lễ rồi lại ngôi xuống.
Đã có nàng "làm gương" như thế này thì lẽ nào những người khác còn nhìn không ra tình hình ?
Trừ phi bây giờ người của Côn Ngô lộ diện, thọc gậy bánh xe giữa đường, chứ nếu không thì còn ai trả giá cao hơn, làm mất mặt Nhai Sơn được chứ ?
Chấn Đạo Nhân coi như cũng thức thời. Lão thấy trong lâu không có ai lên tiếng trả thêm thì biết sẽ chẳng còn có người nào khác nữa nên mới trưng ra cái bản mặt tươi cười, tiến lên chắp tay thủ lễ với Bạch Dần.
"Với cái giá một trăm vạn ngất ngưỡng như thế này thì hẳn không có ai theo nổi rồi. Chúc mừng ngài ! Bây giờ chỉ cần ngài thắng lôi đài thì có thể mang Tả Lưu đi. Vậy chẳng hay ai sẽ ra ứng chiến ?"
Lão vừa dứt lời, bầu không khí trong lâu liền lại trở nên sôi sục. Đấu giá tuy hồi hộp, nhưng lần này Bạch Ngân lâu lại đặc biệt đổi luật chơi thành đấu lôi đài nên đây mới thật sự là điểm hấp dẫn, nhất là khi người thách đấu lại là Bạch Dần nữa !
Không biết đội ngũ Nhai Sơn lát nữa sẽ như thế nào đây !
Nhưng Bạch Dần nghe thấy Chấn Đạo Nhân nói vậy thì bất đắc dĩ vô cùng. Nhai Sơn vốn có rất ít chỗ đứng ở Minh Nhật Tinh Hải. Mấy năm nay, bởi vì người ấy mà tông môn đã ngừng lại mọi việc củng cố thế lực, hơn nữa lại còn liên tục rút bớt nhân lực khỏi nơi này. Với lại bây giờ phái quá nhiều người đến Tinh Hải cũng bất tiện, vì vậy người giúp hắn cũng không phải là đồng môn mà lại là...
Một tên vô cùng dở dở ương ương. Mới cách đây một canh giờ hắn bắn tin cho y, bảo mình bị lạc đường ở thành Toái Tiên, chẳng biết Bạch Ngân lâu ở đâu mà lần !
Bạch Dần biết làm thế nào bây giờ 2
Hắn chỉ còn nước than thầm, nhưng vẫn giữ sắc mặt thản nhiên như không. Ngay sau đó cả người liên tung lên như một cánh hạc rồi nhẹ nhàng đáp xuống đài Cách Ngạn.
"Bằng hữu của Bạch mỗ vẫn chưa đến. Vậy cứ để tại hạ lĩnh giáo một chút trước đi."
" Ị"
Khách trong lâu nghe thấy đều nhốn nháo hết cả lên.
"Không phải chứ !"
"Hắn chỉ có một mình thôi sao ?"
"Gan quá trời là gan "Không lẽ lấy một chọi ba thiệt hả ?"...
Cho dù lúc trước có thái độ gì đi nữa thì bây giờ chung quy ai nấy đều vô cùng sửng sốt. Có người trông hả hê, chờ xem Bạch Dần thất bại, có người đoán sẽ xảy ra chuyện lớn, nhưng cũng có người cảm thấy rất tò mò về khả năng của hắn.
Tiết Vô Cứu thuộc vào loại cuối.
Trong gian cấn sơn, tay chống cằm, y thích thú nhìn bóng người vừa hạ xuống lôi đài rồi cười hỏi người bên cạnh : "Lúc xuất môn vân du thì người sư đệ này của ngươi vừa mới đột phá nguyên anh, bây giờ lên cũng đến nguyên anh hậu kỳ rồi. À, nếu ta nhớ không sai thì y là đàn em dưới tay ngươi, hình như đánh chẳng thắng nổi một trận đúng không 2?"
Bóng tối nơi đó vẫn âm âm u u như trước.
Nhưng người kia lúc này đã bước đến trước cửa sổ, hai tay chắp lại sau lưng, bộ hắc bào kim tuyến mặc trên người càng khiến hắn thêm ngang tàng đĩnh đạc hơn.
Khúc Chính Phong nhìn Bạch Dần, đáy mắt vốn vẫn luôn bình thản tĩnh lặng thì bây giờ lại hơi gờn gợn sóng. Hắn nhếch môi, khẽ cười : "Không lẽ ngươi còn tưởng có ai có thể thắng nổi ta một trận sao ?”
Tiết Vô Cứu nhất thời á khẩu, thậm chí còn run rẩy, bởi ráng nhớ lại y mới chợt nghĩ ra :
Đám "sư đệ" Nhai Sơn này từ trước đến giờ đều bị Khúc Chính Phong "đạp nát" dưới chân hết cả.
Thắng ư ? Chuyện không tưởng à nha !
Trong khốn thú trường ở Nhai Sơn, hắn lúc nào cũng là "Ác mộng bất bại" của đám sư đệ I
Kẻ đã tài còn có người tài hơn, thật tức chết người ta mà I
Tiết Vô Cứu nghiến răng, định lý sự với Khúc Chính Phong vài câu, nhưng quay đầu lại thì thấy hắn đã lại im lặng trâm ngâm tự bao giờ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn xuống phía dưới, thần sắc có phần hơi hoảng hốt.
Bạch Dần vẫn đứng ngay giữa đài Cách Ngạn. Trước mặt hắn là chiếc lồng nhốt Tả Lưu và ba tu sĩ trấn lôi đài của thuyền Dạ Hàng. Sắc mặt u ám, người thanh niên ốm tong ốm teo như bộ xương khô lầm lì bước ra khỏi hàng, im lặng dừng lại trước Bạch Dân mười thước, không nói một lời.
Cũng không cần phải nói nhiều, đây là đối thủ trận đầu tiên.
Bạch Dần thậm chí còn biết người này tên là Lãnh Quang, tính thích giết chóc, thủ đoạn tàn bạo, thuật pháp đủ dạng kỳ quỷ dị thường, ai kém tài rất khó bắt được y.
Nhưng vào lúc này, Bạch Dần hoàn toàn không thấy sợ hãi hay căng thẳng chút nào.
Trên đài Cách Ngạn cao cao, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy mây trắng và trời xanh vô tận. Cảnh tượng sao mà quen thuộc quá đỗi I
Nhìn mà ngỡ như mình vẫn ở trên Linh Chiếu đỉnh của Nhai Sơn, đài cao ba mươi trượng, dưới có thanh kiếm vô danh đỡ lấy -
Nhiệt huyết bỗng bừng bừng sục sôi, Đan Thanh kiếm trong tay đã ở thế sẵn sàng.
Bạch Dần mắt nhìn vê phía trước, nhớ tới đủ chuyện đã qua trong trăm năm vân du gần đây mà hào khí xông lên vạn trượng. Y khoát tay ra hiệu : "Lâu không tuốt kiếm sợ cứng tay mất. Mong huynh đài vui lòng chỉ giáo cho