Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 334 - Chương 334 : Vô Danh Tiểu Tốt

Chương 334 : Vô danh tiểu tốt Chương 334 : Vô danh tiểu tốtChương 334 : Vô danh tiểu tốt

Tuốt kiếm -

Nhai Sơn, cái phái hở ra là tuốt kiếm !

Ngay khi Bạch Dần vừa nói xong, tất cả những ai có chút hiểu biết về Nhai Sơn đều gần như nhất tê nghĩ đến những chữ này, lồng ngực không khỏi một hít mạnh một hơi khí lạnh !

Thân là tông môn hàng đầu trên Tả Tam Thiên, Nhai Sơn từ lâu đã vang tiếng trên toàn Thập Châu.

Nhưng ai có kiến thức thì cứ hễ nhắc đến Nhai Sơn là không khỏi không nghĩ tới một đám đặc biệt trong số các môn hạ đệ tử của họ : Đó chính là "Phái bạt kiếm" danh tiếng lẫy lừng !

Chỉ cần nghe không lọt tai là tuốt kiếm ra !

Chẳng có chuyện gì mà không giải quyết được bằng một trận chiến.

Bọn họ luôn là đám người mạnh nhất và hiếu chiến nhất của Nhai Sơn, dường như chẳng biết kiêng ky hay lùi bước là gì, tuy trong lòng luôn có lẽ phải của mình nhưng đồng thời bên ngoài cũng tin dựa vào cây kiếm trong tay.

Nhiều đời chưởng môn trưởng lão Nhai Sơn đều hiếm có người nào không thuộc về nhóm "tuốt kiếm" này.

Ngay như Phù Đạo sơn nhân, vị chấp cháp trưởng lão của Trung Vực hiện đang chịu ít nhiều lời chỉ trích của Tả Tam Thiên năm xưa cũng là người "tuốt kiếm", chỉ với một thanh "Vô" kiếm mà đã tung hoành Nhai Sơn, giày xéo Côn Ngô, hầu như không có ai là địch thủ ! Trí Lâm Tẩu trên thông thiên văn dưới tường địa lý đã từng cười nói : Môn hạ Nhai Sơn, mười phần hết bảy tám là "tuốt kiếm", mà hai ba phần còn lại kia chẳng qua chỉ là chưa có dịp mà thôi.

Ai mà biết được, Bạch Dân thuộc về cái bảy tám hay là hai ba phần còn lại kia. Nhưng khi hắn thốt ra hai tiếng "tuốt kiếm" kia, hầu như ai nấy đều tin rằng : Nếu vậy thì chỉ có Nhai Sơn thôi !

Lại trúng phải một tên trong băng tuốt kiếm rồi !

Lù lù trước mặt, bằng xương bằng thịt hẳn hoi I

Lúc này ai nấy đều hồi hộp trông chờ : Chờ xem phong cách "tuốt kiếm" lẫy lừng ra sao, chờ xem Bạch Dần tài năng đến đâu, chờ xem...

Một trận chiến thật ngoạn mục !

Ánh mắt ai nấy đều lấp lánh sáng rỡ như sao.

Trong gian ly hỏa, Kiến Sầu hơi giật mình hoảng hốt. Hai tiếng "tuốt kiếm" kia dường có ma lực kỳ lạ, khiến nàng bồi hồi nhớ lại lúc mới nhập môn bị phái Tiễn Chúc tới kiếm chuyện gây khó dễ...

Trên đài Bạt Kiếm, ngang nhiên tuốt kiếm.

Khi đó nàng vừa mới đột phá trúc cơ, việc gì cũng mơ mơ hồ hồ. Kiếm chẳng có cây nào, mà bây giờ thì cũng vẫn thế. Lúc ấy hai tiếng "Tuốt kiếm" có ý nghĩa như thế nào nàng thật ra còn chưa hiểu hết.

Cho đến ngày hôm nay.

Kiến Sâu ngắm nhìn Bạch Dần đứng trên đài Cách Ngạn mà bất giác nhoẻn miệng cười, nét môi đầy xúc động và quyến luyến.

Bây giờ chỉ còn chờ xem xem vị ngũ sư đệ có xứng với với danh "tuốt kiếm" hay không thôi. "Đoạt mệnh tiêu Lãnh Quang từ trước đến nay là một trong số những kẻ liều mạng nhất Tinh Hải, vậy mà hôm nay cũng dốc sức trợ lực cho thuyền Dạ Hàng. Đúng là khá bất ngờ..."

Thấy Nhai Sơn ra mặt can thiệp, Đạm Đài Tu cảm thấy nhẹ người. Y hỏi Kiến Sầu.

"Tiên tử thấy Bạch Dần có thể thắng nổi không ?"

Dù sao Bạch Dần cũng không phải là Khúc Chính Phong.

Vì vân du nhiều năm nên hắn rất ít khi xử lý công việc ở Nhai Sơn, tuy tu vi không thấp nhưng lại không sớm nổi danh trên Thập Cửu Châu như Khúc Chính Phong. Mọi người trong lâu chỉ có thể thấy được tu vi của hắn chứ không tài nào biết được sức đánh của hắn.

Có thể thắng được hay không ư ?

Kiến Sầu chợt nhớ tới những gì đã tận mắt nhìn thấy trong địa lao của thuyền Dạ Hàng đêm đó : Hắn tu vi thâm hậu, kiếm đạo tinh thông, hơn nữa khả năng phản xạ cũng nhanh nhạy vào bậc nhất, nếu đánh với Lãnh Quang thì hẳn sẽ không khó khăn gì."

Nàng cười cười nhưng ngoài miệng lại nói : “Ta không rành chuyện đánh nhau lắm. Đạm Đài công tử hỏi sai người rồi."

"Ha ha, thật không ?" Đạm Đài Tu không giận mà cười bảo : "Ta lại cảm thấy hắn có thể đánh đấm cũng ra trò."

Y đánh giá Bạch Dần cao như vậy sao ?

Kiến Sầu nhướng mày không nói lại mà chỉ bảo : "Vậy thì ta chờ xem xem Đạm Đài công tử đoán có đúng hay không đây."

Mà tất cả những người khác cũng mỏi mắt trông chờ. Lúc này đài Cách Ngạn đã được dọn trống. Chấn Đạo Nhân, Lương Thính Vũ tế tửu của thuyên Dạ Hàng và ác tăng Thiện Hạnh đều đã lùi hết về mép đài, cả chiếc lông bằng sắt đen nhốt Tả Lưu cũng được chuyển sang để kế bên họ.

Bạch Dần đứng đối diện với Lãnh Quang. Một người chưởng kiếm phong thân tuấn lãng, một người gây đét như bộ xương khô, hình ảnh hai bên trông tương phản một cách vô cùng sắc sảo.

Bạch Dần đã đến nguyên anh trung kỳ, tu vi thế này tính ra cũng không phải là cao lắm, nhưng nhiều năm vân du giang hồ, kinh qua không biết bao nhiêu là nguy hiểm, hơn nữa lại còn thêm mấy năm nếm trải nhiều trận đấu ác liệt trong khốn thú tràng ở Nhai Sơn nên sức đánh của y hoàn toàn cao hơn tu sĩ cùng cấp.

Lúc này Bạch Dần vừa liếc mắt nhìn là đã dễ dàng thấy ngay tu vi của Lãnh Quang.

Xét về cảnh giới thì vị "Đoạt mạng tiêu" hung danh lẫy lừng này cũng là nguyên anh trung kỳ giống hệt như y.

Có lẽ hai bên đều ngang sức nhau.

Nhưng...

Bạch Dần nheo nheo mắt, năm ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, rồi bất thình lình tuốt kiếm ra !

'Keeeeeng - ˆ

Đan thanh kiếm đã rời vỏ I

Trong một chớp mắt ấy, từ đường kiếm vung lên bỗng đột nhiên phóng ra hàng trăm hàng ngàn dải mực lóng lánh, số lượng nhiều đến nỗi gần một nửa không gian đài Cách Ngạn trông như bị cuồng phong đen đặc ngự trị. Đã là danh kiếm thì dĩ nhiên phải có chỗ đặc biệt rồi !

Khách trong lâu nhiều người đã phải ngẩn người hâm mộ.

Tuy vậy Lãnh Quang ở trước mặt Bạch Dần thì lại chẳng có thời gian đâu mà tán thưởng như vậy.

Y là sát thủ nổi tiếng Tinh Hải mang danh "Đoạt mạng tiêu".

Có rất nhiều người thích y và cũng có không ít kẻ sợ y. Bởi vì tuy chỉ tới nguyên anh trung kỳ nhưng y lại thường ám sát được người có tu vi cao hơn mình, điển hình như chiến tích lớn nhất năm đó không ai qua được đó là chính ám sát thành công một lão quái xuất khiếu.

Giỏi mai phục, lại âm độc như rắn, biết tùy cơ ứng biến, ra tay một phát là đoạt mạng người ta...

Tất cả những điều này đều thế mạnh của y.

Vì vậy nhiều lúc Lãnh Quang rất hãnh diện, hay thích tự xưng mình là "Thích khách" hạng nhất.

Bây giờ ở một nơi trống trải chẳng có chỗ nào che chắn như thế này thì quả thật không tiện cho y phát huy thế mạnh của mình.

Nhưng Lãnh Quang không nghí là mình sẽ thua.

Trước đây, nhờ kiên nhẫn nên thậm chí nếu bị trượt mục tiêu, Lãnh Quang vẫn dư sức bức điên đối thủ, cho dù trước mặt có là môn hạ Nhai Sơn đi chăng nữa.

Nhưng tiếc thay sự tự tin đó lại chẳng thể trụ nổi lấy một thoáng.

Khuôn mặt Lãnh Quang vốn đã da bọc xương, khô quắt như một cái đầu lâu nên hai mắt lồi ra, nhìn lớn đến nỗi ai thấy cũng phải sợ.

Ánh mắt thường ngày vẫn khiến cho người khác sợ chết khiếp là thế vậy mà bây giờ lại trông có vẻ hoảng sợ, không che giấu nổi !

Chỉ một lần tuốt kiếm thôi !

Trong lâu chẳng ai có thể có cùng cảm giác như y.

Lúc Bạch Dần chưa tuốt kiếm ra, trước mặt Lãnh Quang bất quá chỉ là một đối thủ mạnh mẽ mà ù lì, nhưng một khi kiếm đã ra khỏi vỏ rồi thì trạng thái ấy lại biến mất.

Bạch Dần rõ ràng là vẫn còn đứng ở phía đối diện, nhưng linh thức của Lãnh Quang lại chẳng tài nào xác định được vị trí của đối phương.

Hết thảy đều là hư vô !

Tưởng như ngay trong khoảnh khắc đường kiếm đó vung lên, Bạch Dần đã hóa thành hàng trăm hàng ngàn dải mực rồi !

Không sao xác định nổi vị trí kẻ địch ư ?

Chết rồi I

Vừa mới thoáng nghĩ đến đây, Lãnh Quang đã chợt linh cảm thấy nguy hiểm chết người đang đổ ập xuống mình. Kinh nghiệm xương máu nhiều năm sống kiếp thích khách đã khiến cho y quyết định rút lui ngay lập tức !

Chỉ trong một chớp mắt, hàng trăm hàng ngàn vệt mực kia đã cuộn thành một con rồng đen đập mình xuống chỗ Lãnh Quang đang đứng, thế như chẻ tre I

"Âm Ị

Luồng mực quất xuống đất cuồn cuộn tựa như bão biển, hung hãn đến cực điểm.

Nhưng chỉ trong nháy mắt tất cả lại như sương mù mà tan biến hết cả. Đến khi trời quang mây tạnh, Lãnh Quang giương mắt nhìn thì thấy linh thức lại cảm giác được Bạch Dân : đối thủ của y đang cầm trong tay một thanh trường kiếm trắng toát, trên thân có đính đây đồ văn đen thẫm huyền bí, sắc mặt tươi cười nhìn y nhưng chẳng có chút gì là hảo ý.

"Kiếm mang tên Đan Thanh !"

Lấy kiếm làm bút để họa, nét nét đan thanh cũng chính là tấm lòng son của ta !

Bạch Dần hiển nhiên là người rất có khí chất văn sĩ.

Kiếm vì khí chất này mà chọn chủ, khí chất này cũng từ kiếm mà sinh, hai thứ tương sinh, hỗ trợ lẫn nhau. Bạch Dần tu luyện mãi từ xưa cho đến nay nên bản chất con người cũng đã tự nhiên thấm đẫm cái hồn của bút mực sơn thủy.

Kiếm của y độc nhất vô nhị. Văn của y cũng có một không hai.

Bạch Dần khép mình tu luyện, ngày qua tháng lại không biết bao nhiêu năm nên có rất ít người trên Thập Cửu Châu biết đến hắn. Nhưng Kiến Sầu tin sau trận đánh này, nhất định tên tuổi của hắn sẽ được ngàn ngàn vạn vạn người truyền tụng.

Con người và đường kiếm ấy kinh tài tuyệt diễm biết là nhường nào !

So với phong cách cẩn thận dè dặt trong địa lao thuyên Dạ Hàng đêm hôm đó, thì bây giờ trên đài Cách Ngạn, Bạch Dần trông vô cùng tiêu sái tự nhiên, chẳng còn đâu dáng vẻ lúng ta lúng túng khi phải đối mặt với một kẻ địch hung hãn thần bí cùng biết bao sự việc đột ngột bất ngờ khác.

Hễ mũi kiếm vung lên là tơ mực kéo sợi liên miên; lưỡi kiếm mà quạt tới thì mực tỏa ra mờ mịt như sương khói; nhưng lúc trường kiếm đảo chiều chúc xuống thì trong khoảnh khắc tưởng như cả một dải ngân hà lấp lánh sao từ trên chín tầng trời sa xuống trần, vẽ thành một không gian thủy mặc đầy núi non như mộng như ảo...

Đòn đánh của Lãnh Quang tất nhiên là có chỗ kỳ dị quỷ quyệt.

Y nổi danh nhờ "phi tiêu"."Kim tiễn tiêu" trong tay y gần như không có đầu nhọn như phi tiêu thường mà hình dạng từa tựa như đồng tiền. Tất cả có ba mươi sáu miếng nhưng lại là màu đỏ đậm. Thành thử khi nằm trong tay Lãnh Quang, chúng nhìn như một dải dây máu có sinh mạng.

Kim tiễn tiêu phóng qua khoảng không trên đài Cách Ngạn, uốn éo tới tới lui lui chẳng khác gì một con độc xà, trông mà lạnh cả người.

Tỷ như kẻ đứng trước mặt y chỉ là người thường thì hẳn là giờ này đã phải kinh hồn táng đởm, sợ run cầm cập, ứng phó mệt đến bở hơi tai rồi. Nhưng tiếc thay đối thủ của y hiện tại chẳng phải ai khác mà lại là Bạch Dần !

Kỹ thuật của hắn sao mà điêu luyện đến thế !

Phi tiêu lập lòe linh quang nhàn nhạt phóng ra, vô thanh vô tức tiến tới, nhưng chưa tiếp cận được người Bạch Dần thì đã bị một đạo mực đen uốn lượn như rồng đánh bật, thậm chí còn thuận đà quất thẳng về phía Lãnh Quang !

Cái sở trường "Đánh lén" tùy cơ ứng biến của y vậy mà chẳng làm gì nổi Bạch Dần I

Trái lại, đặc tính kỳ lạ ẩn giấu khí tức của Đan Thanh kiếm lại lắm khi khiến Lãnh Quang không tài nào nắm bắt được thế đánh của Bạch Dần, nhiều lần thiếu chút nữa là bị mũi kiếm đâm trúng người.

Kiếm khách và thích khách cấp cao cứ thế mà tới tới lui lui, đọ sức với nhau I

"Keng "Keng !

"Âm ! Âm !"...

Tiếng va chạm keng keng đùng đùng không ngứớt.

Đông đảo tu sĩ trong Bạch Ngân lâu đều trầm trồ ngợi khen.

Bọn họ ai nấy đều biết Lãnh Quang là cao thủ, nhưng chẳng ai ngờ Bạch Dần, vị môn hạ Nhai Sơn này, lại có thể đánh ngang tay với Lãnh Quang, thậm chí còn hình như có chiều áp đảo, thắng thế nữa là đằng khác.

Quả là Nhai Sơn mà !

Dám trả thẳng trăm vạn, chốt được nửa chặng đầu của buổi đấu giá thì lẽ nào chẳng có khả năng giải quyết nổi nửa chặng sau, chứ không thì đâm ra lợi cho Thẩm Vấn Tỉnh trong khi giá y trả lại kém hơn nhiều.

"Thật giỏi !"

Thậm chí ngay từ lúc đầu Đạm Đài Tu vốn đã đánh giá cao về thực lực của Bạch Dần mà bây giờ cũng không khỏi phải thốt lên khen ngợi.

Rõ ràng tài năng của vị môn hạ Nhai Sơn này còn cao hơn nhận định của y.

Kiến Sầu thì trái lại chẳng thấy có gì bất ngờ : "Đạm Đài công tử còn chưa nói hết. Công tử có cho rằng y thắng được không ?”

"Nói thế thôi chứ đánh dễ dàng như vậy thì hơi vượt quá dự kiến của ta rồi." Đàm Đài Tu lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát tình hình trận chiến, tiếp đó lại bồi thêm,'Dù sao Lãnh Quang cũng chẳng phải là thứ hiền, có người nhiều khi vào lúc mấu chốt nhất - Ủa !"

Mới nói đến đây, Đàm Đài Tu trợn tròn mắt, bất giác kinh hô !

Cũng gần như vào ngay lúc đó, trong Bạch Ngân lâu cũng kêu lên âm ầm, thậm chí loáng thoáng qua mành trúc còn có thể thấy nhiêu người đứng bật dậy, dường như là xảy ra chuyện gì nguy hiểm lắm.

Kiến Sầu cũng cả kinh, nhìn về phía đài Cách Ngạn.

Họ chỉ mới nói có hai ba câu mà không ngờ thế cục đã sinh biến rồi !

Bạch Dần vốn vẫn gần như chiếm thượng phong. Hắn thấy thế công của Lãnh Quang dần dần yếu đi thì cứ tiến tới, đần dân đánh rát hơn để hạ gục Lãnh Quang. Nhưng không ngờ vì tấn công quá nhanh nên bên phía sườn trái của hắn bị hở một khoảng rất nhỏ !

Dưới mắt người ngoài cuộc mà nói thì chỗ sơ hở này chẳng có gì nghiêm trọng. Tuy vậy, Lãnh Quang vốn là kẻ "đã chẳng động thì thôi, nhưng hễ động là lấy mạng”, nếu y phát hiện ra điểm này mà không biết lợi dụng thì đúng là chẳng đáng mặt thích khách nữa rồi I

Có thể nói sơ hở này của Bạch Dần là dịp may duy nhất để y kết thúc ván cờI

Nhưng ngay lúc đó y cũng hiểu : Nếu tranh thủ sơ hở này mà vận dụng tuyệt kỹ ám sát của mình để bất ngờ đánh úp người ta thì đồng thời do khoảng cách tiếp cận ngắn lại, chính y cũng phải chịu lộ thân dưới mũi kiếm của hắn...

Có nên lợi dụng dịp may này hay không đây 2

Thông thường khi mai phục trong bóng tối chờ con mồi tới gần rồi mắc bẫy, Lãnh Quang cũng khá cẩn thận, dù có hơi mạo hiểm một chút cũng sẽ không ra tay.

Nhưng bây giờ, đây là lúc giao đấu vô cùng phức tạp !

Trước một đối thủ đáng gờm như Bạch Dần, Lãnh Quang hoàn toàn không biết thứ sơ hở cực nhỏ này về sau có còn gặp lại nữa hay không. Có thể có, có thể không !

Dựa vào thực lực của Bạch Dân, y đoán khả năng này không cao I!

Lúc đánh bạc thế nào cũng phải có lần liều một phen !

Lãnh Quang không chút chần chờ !

Đôi bàn tay của y thanh mảnh mềm mại như tay phụ nữ, mười ngón thon dài tựa như được tôi luyện ngâm tẩm trường kỳ dưới ánh trăng mà trở nên trong suốt óng ánh như ngọc. Chỉ pháp thoăn thoắt như một đàn bướm tung tăng vờn hoa, nhìn đẹp không sao tả xiết.

Nhưng trong lúc bấm pháp quyết như vậy thì giữa những ngón tay lại thoáng ẩn thoáng hiện ánh đỏ của kim tiễn tiêu !

Lãnh Quang đang trổ hết tài của mình !

"Thích khách" đã xuất tuyệt kỹ thì dĩ nhiên sẽ không để cho đối thủ có thời gian ứng phó.

Ngay khi Bạch Dần thấy được ánh đỏ chói mắt thì đồng thời đòn chí mạng cũng đã đánh ập tới. Mười miếng kim tiễn tiêu phóng thẳng vào các điểm yếu hại trên người hắn.

Đây chỉ tính vê lượng !

Về chất, Bạch Dần dễ dàng cảm thấy được sức hủy diệt trong từng điểm sáng đỏ kia. Hắn biết một khi bị khí tức của nó dính vào người thì linh khí lưu chuyển trong kinh mạch sẽ bị nghẽn lại, nhất thời không thể hồi phục lại ngay được.

Cao thủ giao chiến với nhau ăn thua chỉ trong những tích tắc như thế này thôi.

Mà thích khách như Lãnh Quang chỉ cần có thếi. Miễn là làm sao khiến Bạch Dần khựng lại thì ngay cả một khoảnh khắc ngắn ngủi cũng đủ để y tuyên bố -

Thắng lợi !

Lãnh Quang biết những người khác trong lâu hiện giờ cũng nhìn ra sự nguy hiểm trong đòn phản công này, nếu vậy thì Bạch Dần lẽ nào không hay ?

Nhưng lạ thay vào lúc nguy cấp, thậm chí có thể mất mạng chứ chẳng chơi mà hắn lại tuyệt không có vẻ gì là lúng túng, ngay cả sắc mặt cũng chẳng biến.

Thôi chết !

Trong một chớp mắt đó, một ý nghĩ bỗng sượt qua đầu Lãnh Quang : Sập bấy rồi ! Chỗ sơ hở kia là do y cố ý nhử mình !

Tất cả nhằm để dụ mình vận dụng tuyệt kỹ, khiến mình phải lộ thân dưới kiếm của y I

Nhưng...

Nguy hiểm như vậy, thậm chí là được ăn cả ngã về không, nếu có chút sơ sẩy là mất mạng ngay chứ chẳng chơi I

Vị tu sĩ Nhai Sơn này lại là đệ tử của Phù Đạo sơn nhân, có thể nói thân phận còn cao hơn đa số khách đang có mặt trong Bạch Ngân lâu hiện giờ. Y đi đánh lôi đài để cứu Tả Lưu cũng đành, nhưng sao lại đến nỗi có thể vận dụng hiểm chiêu liêu mạng đến mức này ?

Lãnh Quang thật sự hơi bất ngờ.

Nhưng lúc này tên đã rời cung, chẳng thể nào khiến cho nó trở đầu lại được, chi bằng liều một phen xem sao. Cứ cho như là Bạch Dần gài y, vậy thì y cũng tương kế tựu kế lợi dụng sơ hở này của hắn để diệt gọn ! "Phần phật !"

Vận tốc quá nhanh, gió thổi phần phật. Trong nháy mắt, chiếc áo bào của Lãnh Quang đã căng trướng lên khiến cả người y vốn gầy guộc khô đét là thế, vậy mà lúc này lại trông mập mạp tròn vo như một cái bao tải.

Tuy nhiên chẳng ai thấy rõ được y nhanh đến mức nào, ngay cả những chiếc phi tiêu kia lại còn khó quan sát hơn !

Vút... Vút... Chíu... Chíu !

Tiếng gió rít chói tai đến gần như xuyên thủng cả màng nhĩ của người chứng kiến.

Nhưng chỉ một khắc sau đã nghe thấy "Ngươi thua rồi". Tiếng nói vang trong không gian nhẹ như một tiếng thở dài để rồi sau đó, mọi tiếng động đều ngưng bặt hết cả.

Trường kiếm Đan Thanh tựa như dãy dãy núi non tuyết phủ sóng nước thủy mặc cuồn cuộn xoáy tít trong không trung.

Trên đầu mũi kiếm nhọn hoắt ngưng tụ thành chấm mực đen, còn lốc xoáy giống như bị cô đặc lại, cứ quay tít rồi nhiễu mực xuống dưới.

"Ông... !"

Gần như cùng lúc đó, một tòa đấu bàn chu vi hai trượng năm thước dưới chân Bạch Dần cũng chợt sáng lên rực rỡ !

Trong chớp mắt ấy, nhiều người đã phải cả kinh không nói nên lời !

Ở Thập Cửu Châu, đấu bàn cho thấy năng khiếu và thực lực của người tu luyện. Bạch Dần mới chỉ là nguyên anh trung kỳ mà đã đạt tới hai trượng năm rồi. Đây quả thật là xuất sắc trong xuất sắc, hoàn toàn vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới. Môn hạ Nhai Sơn sao mà đáng sợ đến thế này 2

Nhiều người tự tâm run rẩy, nhưng những cái trông thấy về sau mới càng khiếp vía hơn.

Đấu bàn vừa hiện thì những đường tuyến khôn liền đan vào nhau ngang ngang dọc dọc, đạo tử nằm rải rác ở những góc khuất trông tựa như sao sa.

Bạch Dần càng trút linh lực ra thì đấu bàn càng xoay nhanh, thậm chí ở đỉnh đầu còn có thể thấy được mờ mờ mực đen đang quay vòng để giao hòa với thân thể. Đạo tử hết tấm này đến tấm khác thi nhau sáng lên, điểm điểm giăng giăng khiến cả mạng tuyến khôn biến thành một quyển họa !

Kìa một phiến đạo ấn màu vàng kim !

"Keeeng !"

Trong nháy mắt, khi phiến đạo ấn này vừa xuất hiện thì đan thanh kiếm đang dựng thẳng ở trên không liền đảo đầu, quay ngược xuống, rồi từ trên không trung giáng xuống như một cây bút thần, vừa khéo điểm đúng ngay lên bề mặt đạo ấn.

Cả tòa đấu bàn liền trở thành vật "sống".

Linh quang trắng như tuyết từ đạo ấn bắn ra ào ạt như sóng võ, nhưng so với mực thì có phần nhẹ hơn, rồi sau đó bay tỏa lên không.

Linh quang tinh khôi quyện với hơi mực đen kịt.

Tựa như khí đục và khí trong hiện hữu từ thuở khai thiên lập địa tự thân có nguyên tắc vận hành riêng, ngay tức khắc cả hai luông khí liền tụ lại cùng một chỗ.

Rồi một cảnh tượng mỹ lệ chợt hiện ra ngay trước mắt mọi người I

Hơi mực ngưng tụ, linh quang họa hình. Chẳng cần tới bút mà trong chớp mắt đã hiện ra một bức họa nằm vắt ngang giữa trời -

Núi non xanh xanh, sóng nước hữu tình. Xa xa là đồng ruộng từng thửa từng thửa nối nhau tít tắp, còn tiền cảnh thì vẽ vài gốc cổ thụ sum suê cành lá. Dưới tán cây có một chú bé ngồi nghiêng người trên lưng trâu, trong tay không cầm roi đuổi trâu mà là một ống sáo. Trong lúc hơi mực và linh quang đang quyện lẫn vào nhau thì chú ta chợt cầm cây sáo đưa lên miệng thổi.

Vào lúc này rõ ràng chẳng có tiếng gì khác nhưng người người trong lâu lại tưởng như nghe thấy văng vẳng bên tai tiếng sáo véo von du dương kia.

"Đùng "

"Đùng !

"Đùng "

"Đùng !”...

Trong lúc mười miếng phi tiêu tròn đỏ đang phóng tới, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là sẽ đập vào người Bạch Dần thì ngay vào khoảnh khắc chú bé mục đồng đưa sáo lên miệng thổi, tất cả đều dường như bị một lực cản cực mạnh chặn lại, phi tiêu không những không đả thương nổi Bạch Dần mà ngược lại còn rã thành bột mịn !

"Hự Ị"

Pháp khí bổn mạng tu luyện nhiều năm bị phá, Lãnh Quang bị chấn tức đến nỗi phải hộc máu miệng.

Đài Cách Ngạn vốn đã ố máu từ lâu nay lại thấm thêm một bãi máu nữa.

Cả Bạch Ngân lâu sững sờ chết lặng, nhưng ngay một chớp mắt sau thì đã ầm ï vang trời.

“Trời, thuật pháp gì vậy 2?”

"Không, không phải, ... kiếm pháp. Đây là kiếm pháp !"

"Đây chính là lấy kiếm làm bút họa ! Hay quá ! Hay quá !"

"Thật là lợi hại, thật là lợi hại..."...

Nhiều người tưởng rằng nếu Bạch Dần đã dám ra mặt thì dĩ nhiên phải có khả năng thắng được đối thủ. Nhưng chẳng ai ngờ Lãnh Quang vốn có tiếng là thủ đoạn, xuất thủ luôn tốc chiến tốc thắng mà lại gân như không có sức đánh trả, thua mau như vậy.

Thật là quá mạnh !

Hơn nữa, dù là về kiếm pháp hay về thuật họa tranh thủy mặc trên không, tất cả đều là những thứ họ mới nghe, mới thấy lần đầu !

Tiếng bàn tán ầm ï nổi lên cuồn cuộn như sóng.

Phe Thẩm Yêu mắt ánh lên dị sắc, hiển nhiên thực lực của Bạch Dần đã vượt quá dự kiến của họ.

Còn Kiến Sầu ở trong gian Ly Hỏa thì lại càng cảm thấy xúc động, không sao nói hết thành lời.

Đạm Đài Tu chăm chú nhìn cảnh họa dần dần tiêu tán trong không trung mà cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Y thở phào nói : "Kiếm pháp kỳ diệu quá..."

Chỉ là kỳ diệu thôi sao 2?

Kiến Sầu không chỉ thấy như vậy.

Là người từng được Phù Đạo sơn nhân khen là có 'năng khiếu giao chiến siêu việt", nàng có thể tự nhiên nhận ra chỗ huyền diệu trong trận đấu vừa rồi.

Đan Thanh kiếm tuy kỳ diệu nhưng nói cho cùng cũng chỉ là "khí" mà thôi.

Không phải ai cũng có khả năng điều khiển kiếm đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần như Bạch Dần, hơn nữa lại còn có thể đánh tan các đường phi tiêu dày đặc, đầy sức hủy diệt một cách điêu luyện như vậy, mà thật ra chút "mưu mẹo' trong đó mới chính là...

Điểm hơn người của hắn.

"Ta lại cảm thấy Bạch Dần vô cùng xuất sắc."

"Có lẽ Bạch Dần đã nắm được tâm lý Lãnh Quang trước, vì vậy nên mới thi triển đủ mọi cách áp đảo hắn, khiến hắn nhụt chí. Đến lúc đó, y lập mưu, cố ý để lộ sơ hở thì Lãnh Quang mới bị mắc câu, bởi vì đây có thể là cơ hội chiến thắng duy nhất của hắn."

"Dám nghĩ dám làm, thận trọng, tu vi không chỉ cao thâm mà mưu lược cũng khá.

Ngẫm nghĩ một hồi, Kiến Sầu bất giác buột miệng khen.

Nàng nhận xét như vậy dĩ nhiên là có hơi khác người, nhưng chỉ cần nghĩ kỹ thì sẽ nhận ra đây mới thực sự là điểm mấu chốt của trận đấu này.

Đạm Đài Tu và những người khác đều bị chiêu thức kỳ diệu của Đan Thanh kiếm hớp hồn nên đã không để ý đến việc đánh giá tổng thể trận đấu.

Nghe Kiến Sầu nói vậy, Đàm Đài Tu nghĩ kỹ lại thì mới chợt thấy sờ sợ.

Sợ đây không phải là Bạch Dần, cũng chẳng phải là Nhai Sơn mà là một người có vẻ ngoài vô cùng bình thường đang đứng bên cạnh mình !

Nàng ta phải là một người lão luyện đến thế nào mới có thể phân tích được rõ ràng mọi sự trong một thời gian ngắn như vậy. Tinh Hải hôm nay quả là ngọa hổ tàng long.

Nữ tu này ban nãy còn lạ nước lạ cái đi theo y vào Bạch Ngân lâu, rồi bây giờ lại tình cờ gặp được vị nam tu không biết là bạn hay thù kia...

Có lẽ nàng ta chẳng phải là tay vừa.

Đàm Đài Tu nghiêm túc nhìn Kiến Sầu mà ánh mắt đầy ý vị thâm trầm. Y cười cười, không hỏi gì thêm, chỉ quay lại nhìn tình tình trên đài nói : "Trận đầu tiên với Lãnh Quang thắng thua đã rõ. Trận tiếp theo cũng sắp sửa mở màn rồi."

Cuộc chiến trên đài Cách Ngạn không cần phải tiếp tục nữa rồi.

Ai tinh ý đều có thể thấy ngay Lãnh Quang cho dù có ráng đánh tiếp đi chăng nữa thì rốt cục cũng phải thua, không chừng có khi còn mất luôn cả mạng.

Bạch Dần xuất thân là môn hạ Nhai Sơn nên hoàn toàn không phải là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, sau khi chỉ quyết đã đánh xong thì đấu bàn vạn tượng cũng thu lại, Đan Thanh kiếm tự động bay về, tra lại vào vỏ : "Lãnh Quang đạo hữu, chúng ta dừng lại ở đây thôi. Thương thế của ngươi không nặng nhưng kiếm khí của Bạch mỗ có chỗ đặc biệt, vì vậy trong hai ngày tới xin đạo hữu tuyệt đối đừng đụng đến bút mực văn chương, nếu không khí mực câu thông, sẽ làm tình hình nặng thêm.”

Lãnh Quang vốn rất gầy, lại thêm sắc mặt biến đỏ nên càng trông giống như một bộ xương khô sắp rã ra thành từng mảnh đến nơi. Nhưng y cũng không trả lời Bạch Dần mà lại đưa mắt nhìn về mép đài, chỗ Lương Thính Vũ - đại tế tửu của thuyên Dạ Hàng - đang đứng.

Kế bên thị là ác tăng Thiện Hạnh mặt mày hung ác, Chấn Đạo Nhân thì đứng hơi lui về phía sau một chút, thần sắc trông có vẻ phập phồng lo sợ.

Bọn họ dĩ nhiên cũng đều thấy được cục diện trận đấu ra sao.

Thân là tu sĩ thuyên Dạ Hàng có địa vị cao nhất ở trên đài Cách Ngạn nên tất nhiên Lương Thính Vũ phải là người quyết định.

Cái nhìn của Lãnh Quang đây chính là có ý muốn hỏi thị có muốn tiếp tục trận đấu hay không.

Lương Thính Vũ cũng biết trận này đã bại, hơn nữa trông Lãnh Quang lắc lư xiêu vẹo thế kia thì cố đánh thêm cũng chẳng gây nổi tổn thất gì lớn cho Bạch Dần, dù có tiếp tục cũng vô ích.

Vì vậy, thị ngân ngừ một chút rôi khẽ gật đầu.

Lãnh Quang bây giờ mới ôm quyền thi lễ với Bạch Dân : "Trận này Lãnh Quang nhận thua."

Dứt lời liền lui vê phía mép đài, bước chân hơi có phần lảo đảo. Vừa tới nơi thì có nữ tu của Bạch Ngân lâu tiến ra dìu y xuống đài, chắc là đi chữa thương.

"Chúc mừng Nhai Sơn ! Chúc mừng Bạch Dần đạo hữu đã thắng trận lôi đài đầu tiên." Chấn Đạo Nhân nhân lúc đó mới bước ra, lớn tiếng cười : "Bây giờ sắp đến trận thứ hai, không biết ngài muốn mời người nào ra đấu ?"

Mời ai ra đấu ?

Bạch Dần khẽ giật mình, bất giác quay lại nhìn ra sau lưng mình : Trên cao kia là căn nhã gian của hắn, nhưng lúc này bên trong vẫn im lặng như tờ, chẳng thấy ma nào cả...

Có lẽ tên kia vẫn chưa tới...

Hắn đột nhiên cảm thấy có ngàn lời vạn ngữ cũng không thể nào nói cho hết tâm trạng của mình, chỉ đành gượng cười, chắp tay hoàn lễ với Chấn Đạo Nhân, rồi cứ tình thực mà nói : "Ta vốn có mời bạn tới, nhưng y lại bị mất phương hướng, vì chưa tìm ra ngay được đường đến Bạch Ngân lâu nên tới hơi trễ. Thôi thì trận thứ hai cứ để Bạch mỗ đánh đi."

"Hả Ị"

Ai nấy đều hoảng hồn I!

Thứ nhất, hoảng là vì lý do "nội bộ" của Bạch Dần. Bằng hữu thế quái nào mà ba trời ba trợn vậy. Tu sĩ gì kỳ cục, kiếm có cái Bạch Ngân lâu thôi mà lại đi lạc đường 2

Thứ nhì, hoảng là vì quyết định của Bạch Dần. Sau khi đánh Lãnh Quang xong, y thế mà lại muốn tiếp tục đánh trận kế, điên sao mà lấy một chọi ba vậy ?

Tu sĩ Nhai Sơn mạnh đến mức này ư ?

Người nào người nấy trong bụng đều nửa tin nửa ngờ, nhưng đồng thời bầu không khí trong lâu cũng càng trở nên sôi động hơn. Nhiều người bắt đầu bàn tán cười nói rôm rả, nguyên cả Bạch Ngân lâu trở nên ồn ào như một cái chợ.

Chấn Đạo Nhân cũng không ngờ Bạch Dần lại trả lời như vậy.

Chiếu theo quy định đấu lôi đài, chỉ cần người ta phái ra ba người thì không có vấn đề gì. Bạch Dần dĩ nhiên cũng có thể đánh tiếp, nhưng...

Chấn Đạo Nhân đưa mắt nhìn về phía Lương Thính Vũ.

Vị đại tế tửu này chân mày nhíu tít, mặt mũi như vậy lại càng khiến cho vết sẹo trông hung dữ hơn, sát ý đằng đằng.

Thị nhìn Bạch Dần một hồi lâu rồi mới quay đầu nói gì đó với ác tăng Thiện Hạnh.

Vì ở quá xa nên chẳng có ai nghe được.

Nhưng ác tăng Thiện Hạnh nghe xong đã hiểu ngay, ánh mắt lóe lên dị sắc, đầu thì gật lia gật lịa, đoạn y giơ cây côn đồng nặng chịch lên, hất đầu nghênh ngang bước ra.

"Rầm !"

Cây côn đồng nặng chịch bị quăng xuống đất cái âm, động tác mạnh đến nỗi ngay cả chuỗi phật châu thô kệch đeo trên cổ y cũng lạch cạch lúc la lúc lắc theo.

"Lão tử đến so chiêu với ngươi đây !"

Giọng nói trâm đục khàn khàn phát ra từ sâu trong cổ họng thoạt nghe đã thấy ghét, rất hợp với con người thô tục dữ tợn của y.

Nghe xong, không ít tu sĩ đã phải khẽ nhíu mày.

Nhưng Bạch Dân thì lại thản nhiên như không. Nhiêu năm nam bắc vân du, hắn đã gặp không biết bao nhiêu là hạng người rồi, chỉ một câu khiêu khích vô thưởng vô phạt như thế này thì rất hiếm khi có thể làm hắn tức giận. Vì vậy, tuy vị hòa thượng trọc trước mặt đối với mình có hơi thô lỗ nhưng Bạch Dần vẫn nho nhã lịch sự đáp : "Mời."

Trận chiến mở màn vô cùng dữ dội.

Không giống như Lãnh Quang đánh theo cách thích khách ở trận đầu, ác tăng Thiện Hạnh hễ ra tay là điên cuồng thô bạo, nhất cử nhất động đều theo kiểu ăn to chém lớn.

Y chỉ giơ một chân lên rồi dậm thật mạnh xuống đất. Lập tức trên mặt sàn đài cổ xưa liền lõm xuống thành một dấu chân thật sâu ! "Xem chiêu I

Từ cú dậm chân kia, ác tăng Thiện Hạnh mượn lực phóng bật lên, đồng thời cây côn cũng tung ra, bay thẳng về phía Bạch Dần mà đập xuống !

Thật uy mãnh !

Cộng với hình thể và vẻ ngoài hung dữ của Thiện Hạnh thì cảnh tượng trông lại càng gay cấn kinh khủng hơn nhiều.

Là người nằm dưới đích nhắm của cây côn, Bạch Dần hiển nhiên thấy rõ hơn ai hết thực lực của kẻ tấn công mình.

Trừ Long Môn, các môn phái khác trên Tả Tam Thiên rất hiếm khi đi theo con đường luyện thể và luyện sức. Thậm chí Long Môn ngoài luyện thể cũng có rất nhiều thuật pháp tinh diệu.

Có thể nói, tu sĩ Trung Vực nặng về "Thuật" chứ không nặng về "Lực".

Đan Thanh kiếm của Bạch Dần lại thuộc về thứ "Thuật" siêu đẳng, cho nên lúc tu luyện dĩ nhiên phải lấy nó làm trọng.

Bây giờ đối thủ đột ngột thay đổi cách đánh, vì vậy Bạch Dần đối phó không còn tự nhiên trôi chảy như trước nữa, bởi không những phải linh hoạt né tránh mà còn phải chú ý đỡ chiêu để hóa giải lực đánh của Thiện Hạnh.

Thành ra nhất thời trường kiếm đấu với trường côn, chẳng ai thua ai.

Vút vút vút I

Ác tăng Thiện Hạnh vụt ra liên tiếp mười ba đường côn, bức lui Bạch Dần. Nhưng trong nháy mắt, với chiêu bạch hạc soải cánh, trường kiếm của Bạch Dần đã quay ngoắt lại, phóng cái vù đến sau lưng Thiện Hạnh, nhắm thẳng vào gáy y mà xỉa tới.

Rõ ràng Thiện Hạnh thấy nguy đến nơi nhưng y vẫn không tránh không né, chỉ hít sâu một hơi rồi phồng mang trợn mắt hét lớn !

'Aaaaaa...

Ngay lúc đó, một số vùng cơ bắp trên cơ thể to cao của Thiện Hạnh chợt nổi gồ lên, hơn nữa lớp lớp miếng phù văn kim sắc trên hai chân hai tay y cũng bắt đầu lưu chuyển, đua nhau đổ dồn đến gáy !

"Keeeeeng I“

Tiếng kim khí bén nhọn cứa vào nhau chát chúa I

Ngay khi mũi kiếm đâm tới thì phù văn cũng đã dồn tới đầy đủ, vừa khéo hợp thành một ký hiệu màu vàng kim dầy chưa tới một thốn, cản lại thế kiếm !

Dù gì Đan Thanh cũng là danh kiếm, hơn nữa người điều khiển nó lại là Bạch Dần, tu vi đã đến nguyên anh trung kỳ !

Vậy mà lại đâm không thấu sao 2?

Bạch Dần vô cùng kinh ngạc, đáy mắt lóe lên hàn quang rồi đanh lại : "Là Phật thể kim cương bất hoạt ư ?"

"Ha ha, kể ra tiểu tử ngươi cũng có chút hiểu biết !"

Thiện Hạnh vô hiệu hóa thành công cú đánh úp của Bạch Dần thì có phần đắc ý, lập tức quay người phản công lại ngay. Bàn tay thô to như phiến quạt hương bồ của y vận sức vung trường côn lên, tấn công tới tấp !

"Chát !"

"Chát !

"Chát !"...

Sau pha giao thủ nguy hiểm này, trận đánh lại quay về cục diện giằng co, kẻ tám lạng người nửa cân.

Khách tham dự trong Bạch Ngân lâu nhất thời chỉ thấy bóng côn loang loáng, kiếm khí vun vút, bên đập bên đỡ liên miên không dứt trên đài Cách Ngạn.

Mỗi một lần va chạm đều tóe lửa ầm ầm !

Đạm Đài Tu đã bình tâm lại, nhân lúc thong thả mới đánh giá : "Trận này e là ngang tay, thắng bại khó phân đây."

Thắng bại khó phân ư ?

Kiến Sầu thấy không hẳn như vậy.

Nàng khoanh tay đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn kỹ Bạch Dần phòng thủ và ra chiêu mà đầu mày dần dần nhíu lại.

Trận này chẳng có ai lạc quan như nàng.

Hẳn là tự Bạch Dần cũng nhìn ra vấn đề mấu chốt ở đâu, nhưng hiện giờ lại chẳng có cách nào thì phải 2

Nói chung, đi đánh lôi đài thì tu sĩ ở mỗi vòng đều càng lúc càng mạnh. Đối thủ hiện tại của Bạch Dần thực lực mạnh hơn Lãnh Quang nhiều, nhưng Bạch Dần thì lại không còn sung như trong trận đầu. Y như thuật pháp kỳ diệu tạo ra cảnh họa ban nãy bằng Đan Thanh kiếm rất hao sức.

Lại thêm phải đánh tiếp liên trận thứ hai như thế này thì đúng là tối tăm mặt mày. Linh lực, tinh lực đêu không đủ dùng.

Chênh lệch giữa hai bên vốn rất nhỏ nhưng đánh càng lâu thì càng trở nên rắc rối.

Bây giờ Bạch Dần đang rất lo điều này.

Kiến Sầu cũng nhận thấy hắn mỗi lần ra chiêu đều tính toán rất kỹ, hơn nữa lại hết sức cố gắng tiết kiệm linh lực, đồng thời còn vận dụng thêm thân pháp luồn lách, né tránh để nhằm khi đối phương sơ hở thì một kích là phá tan.

Tiếc rằng "Phật thể kim cương bất hoại" của Thiện Hạnh đã làm cho bao đòn phản công của hắn phải xôi hỏng bỏng không.

Chắc hẳn là Bạch Dần đang muốn cầm giữ trận đấu, bất quá không thắng nổi thì sẽ có bằng hữu "lạc đường" đến giúp một tay.

Chẳng biết cái vị "viện binh" này là cao nhân phương nào, Kiến Sầu xem trận mà không khỏi hồ nghi thắc mắc.

Nghe cách Bạch Dần gọi y thì hẳn người này không phải là tu sĩ Nhai Sơn. Bây giờ mà còn chưa lộ mặt thì còn trông cậy gì nữa đây 2

Cứ dằng dai thế này thì không hay.

Hơn nữa...

Đây chỉ là thứ yếu. Điều mà nàng lo nhất lại chính là Lương Thính Vũ đang đứng ở bên kia - Lúc nãy thị ta xì xào gì đó với ác tăng Thiện Hạnh khiến nàng trông thấy mà bồi hồi không yên. Thái độ của họ bất bình thường như vậy thì hẳn là đang dựng kế tính mưu với Bạch Dần.

Nhưng có điều cho đến bây giờ vẫn chưa thấy chút manh mối nào.

Cục diện trận đánh càng lúc càng khó phân thắng bại.

Vị ác tăng trông có vẻ như là người nhà Phật này khí lực dường như vô tận, cả hai người quần thảo với nhau đã lâu như vậy mà y vẫn chưa tỏ ra có gì là mệt mỏi.

Cây côn đồng của y cứ vụt xuống hết nhát này đến nhát khác. Trong khi đó thế kiếm của Bạch Dần thì lại rất trái ngược. Vì một bên nặng nề một bên thanh thoát đem đấu với nhau không có lợi nên Bạch Dần đã thay đổi cách đánh quen thuộc. Thành thử đường kiếm nghiêng đi, thế đi lăng lệ ác liệt, nhờ vậy mà tạm thời chế ngự được Thiện Hạnh.

"Bốp l

Chiều hướng trận đánh đột nhiên thay đổi khiến ai nấy đều hồi hộp phấn chấn hẳn lên.

Thiện Hạnh không lường trước được biến chiêu nên ứng phó chẳng kịp, lúc thu côn vê thì mu bàn tay bị kiếm đập lên một cái bốp, tuy mình đồng da sắt nhưng nhất thời cũng phải đau điếng một phen.

"Keeeeeeng !"

Mũi kiếm đâm lên thân côn chát chúa.

Nhưng lần này trường côn trong tay Thiện Hạnh lại lỏng đi, thiếu điều muốn bay văng ra ngoài !

Cái tên Bạch Dần này !

Mới nãy rõ ràng hắn không đủ lực, sao tự nhiên lại trở nên mạnh quá vậy 2?

Hú hồn hú vía.

Đến bây giờ Thiện Hạnh mới nhận ra Bạch Dần đúng là không dễ đối phó. Vì vậy, lời căn dặn của Lương Thính Vũ lại ong ong bên tai y...

Nhớ nhắm vào nhược điểm của Bạch Dân.

Bất giác, ánh mắt Thiện Hạnh chợt lia nhẹ một vòng trên đài Cách Ngạn : Tất cả những ai vô can, không phận sự đều đã lui ra ngoài hết cả. Trừ y với Bạch Dần thì chỉ còn lại cái lông sắt nhốt Tả Lưu nằm ở chính giữa đài là trông vô cùng bắt mắt. Kẻ bị giam ở bên trong lúc trước còn tỏ ra vẻ phớt đời thì lúc này đang thao láo mắt theo sát chiến cuộc, dáng vẻ ra chiêu hấp dẫn say mê.

Cái gã này...

Trong một chớp mắt đó, Thiện Hạnh đã quyết định xong.

"Ngon, đánh tiếp đi !"

Y gầm lên, vận hết sức lực trong người, đến nỗi gân xanh trên trán cũng căng lên chẳng chịt, khiến cái mặt vốn đã dữ trông lại càng dữ thêm.

Hai tay y nắm chặt cây tê mi côn.

Thoắt cái, chỉ thấy bóng côn loang loáng, trông tựa như một cái xoáy gió đang quay tít mù quanh cây côn thật ở chính giữa. Tất cả đồng đoạt nhằm thẳng về phía Bạch Dần mà đập xuống !

Thoạt nhìn giống như Thiện Hạnh đang đánh cho hả giận vậy.

Theo lệ mà đoán thì Bạch Dần ắt phải tránh đi, chờ bóng côn quay hết đà thì vùng lên đón đầu đập lại. Bởi vậy, hắn mới không thèm để ý mà đạp xuống một bước phóng người lên, đấu bàn hai trượng năm đấu dưới chân liền lấp lánh hiện ra chuỗi đạo ấn dài.

VùI!

Cả người Bạch Dần mới đó còn đang bị vây trong bóng côn trùng điệp thì thoắt một cái đã lách cái vù ra khỏi phạm vi tấn công ba trượng, tránh thoát cú đập.

Tu sĩ chứng kiến hầu như ai nấy đều phải tấm tắc khen thầm !

Người sao mà nhạy bén, lanh lẹ quá !

Ngay cả tu sĩ nguyên anh hậu kỳ nhiều khi cũng chẳng thể làm tốt hơn được. Nhưng đồng thời, cũng ngay trong khoảnh khắc cảnh tượng đó in vào đáy mắt Kiến Sầu thì nàng lại để ý thấy một điều vô cùng bất bình thường...

Hướng côn !

Quan trọng là cái hướng côn !

Trước khi Thiện Hạnh phóng ra thế côn này thì y, Bạch Dần và lồng giam bằng sắt đen, cả ba đều gần như nằm ngay trên một đường thẳng, không có xê xích gì nhiều.

Nhưng lúc này, Bạch Dần đã lắc mình thoát khỏi phạm vi tấn công của Thiện Hạnh rồi I

Thành thử Tả Lưu vốn vẫn ở phía sau thì bây giờ lại nằm ngay dưới bóng côn đang xoay vun vút phóng tới I

Chết rồi I

Đây chính là mục đích của Thiện Hạnh -

"Ngươi làm cái gì vậy ?!"

Tiếng la ó trên đài Cách Ngạn nổ ran như sấm dậy.

Bạch Dần lúc này mới điên tiết nhận ra điểm không bình thường trong đòn đánh của Thiện Hạnh vì tuy hắn đã lách người thoát đi rồi nhưng đường côn kia vẫn hoàn toàn không chịu thu lại !

Mà cái mặt hung ác kia lại còn nhếch lên cười trí trá. Cổ tay vừa xoay một cái thì trong chớp mắt cây côn đã lệch hướng - vung thẳng về phía lồng giam !

Tả Lưu I

Trong sát na đó, nguyên cả Bạch Ngân lâu đều đờ người ra. Tả Lưu ngồi trong lồng giam thì còn bất ngờ hơn vạn lần. Hắn bất giác muốn tránh nhưng tiếc thay tất cả kinh mạch trong người đều bị hạ cấm chế, hơn nữa chung quanh lại còn có lông giam bằng sắt đen vây khốn, hoàn toàn chẳng còn đâu tu vi nguyên anh kỳ để mà tự vệ I

Nhất thời chỉ còn nước trơ mắt nhìn cây côn kia giáng xuống lấy mạng mình !

Đường côn càng lúc càng tới gần. .

Trong nháy mắt, Tả Lưu thấy mình sắp chết đến nơi, đốm lửa hy vọng vừa mới được nhen lên từ tận đáy lòng liền tắt phụt, thay vào đó là sự tuyệt vọng vô biên...

Tránh không được !

Trốn không nổi !

Chỉ còn có nước chết mà thôi !

Khóe miệng Tả Lưu đang định nhếch lên cười chua chát, chấp nhận vận số đen đủi thì nào ngờ...

"Keeeeeng !"

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì bỗng nhiên một trời bóng kiếm đen trắng chợt vần vũ đánh tới ! Nhưng vì ứng phó quá gấp nên làm sao mà đọ lại nổi đường côn đã có tính toán từ trước được chứ ?

"Phù phù ! Bụp bụp !"

Bóng kiếm dày đặc chỉ trụ được một thoáng rồi bị đường côn đập cho tơi tả. Trong một chớp mắt ngay sau đó, hàng hà sa số kiếm khí liền rời rã tan tác hết, chẳng còn có cái nào có thể ngăn cản nổi.

"Bốp lb Cây côn hung hãn giáng xuống người cầm kiếm, mạnh đến nỗi tựa hồ như muốn đập nát lồng ngực của y.

Trong sát na đó, Tả Lưu chỉ thấy trước mắt có một bóng áo trắng đánh tới.

"Âm" một tiếng thật lớn. Bóng người áo trắng đầy máu không tự chủ được nặng nề rớt mạnh xuống lông giam bằng sắt đen !

Gai nhọn phía trên lồng đâm vào người y, máu đỏ nhiễu dài !

Hóa ra là...

Bạch Dần !

Rõ ràng Bạch Dần đã tránh khỏi đường côn của Thiện Hạnh. Nhưng vì cứu Tả Lưu, y đã lộn lại ngay không chút suy nghĩ, đã vậy còn đem thân chắn phía trước, hứng trọn đòn đánh !

Ai nấy đều sững sờ hết cả người.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ sự tình lại diễn ra như thế này.

Nói cho cùng Tả Lưu bất quá cũng chỉ là một con cờ của Côn Ngô Nhai Sơn mà thôi. Có lý nào Bạch Dần, thân là đệ tử Nhai Sơn, lại bất chấp thể diện, liều chết cứu người chứ ?

Ngay cả Tả Lưu nhất thời cũng không hiểu thế nào, chỉ đăm đăm nhìn Bạch Dần đang lảo đảo đứng dậy ngoài lồng giam mà cảm thấy bàng hoàng. Thân phận đệ tử Nhai Sơn hắn vẫn còn chưa nói với bất kỳ ai, sợ lại phải rước thêm đủ thứ phiền toái không đáng có. Sư tỷ Kiến Sầu mất tích mà chẳng có ai đi báo Nhai Sơn cả...

Đã vậy, Bạch Dần sao lại còn liều chết cứu mình ?

"Bạch Dần... sư huynh..."

Tả Lưu lắp bắp mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì. Còn Bạch Dần đứng phía trước thì nộ khí xung thiên.

Hắn nghe thấy tiếng Tả Lưu nhưng không hề đáp lại, chỉ nén đau gượng đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn ác tăng Thiện Hạnh đầy tức giận !

"Thuyền Dạ Hàng giở cái trò gì đây ?!"

"Ha ha ha, đúng là Lương tế tửu liệu sự như thần. Ngươi quả nhiên trúng kế. Ha ha ha...' Thiện Hạnh một đòn đắc thủ đắc ý cười dài : "Sao, ăn cây côn này của lão tử có dễ chịu không hả ?"

Kế này tuy lộ liễu nhưng Bạch Dần không thể nào thoát được.

Trong trận đầu, Lương Thính Vũ đã nhìn ra Bạch Dần rất quan tâm đến Tả Lưu. Nếu không thì tội gì phải lập kế, dùng hiểm chiêu, cố ý sơ hở để gạt Lãnh Quang 2

Vì vậy, trước khi Thiện Hạnh thượng đài, thị ta đã nói trước với y : Đánh đến một lúc nào đó thì nhằm vào Tả Lưu, dụ Bạch Dân che chở cho hắn.

Nếu Bạch Dần không làm thì cứ kệ cho Tả Lưu chết, dù sao hắn cũng chẳng quan trọng gì lắm đối với thuyền Dạ Hàng. Nhưng nếu Bạch Dần chịu xả thân bảo vệ thì họ thắng.

Đấn lúc đó rơi vào thế bị động, y làm gì đi nữa cũng bất lợi.

Như vậy thắng bại sẽ rõ ràng ngay.

Cái mánh này chẳng phải cao siêu gì.

Nhiều người chỉ cần nghĩ sơ qua là hiểu ngay, mà dù vậy thì cũng chỉ biết thở dài : Nhiều khi ném chuột dám vỡ mất cái bình quý lắm, nhưng đâu còn cách nào khác đâu 2

Chẳng ai ngờ thuyền Dạ Hàng có thể vô sỉ như vậy.

Tuy Minh Nhật Tinh Hải là chỗ đông dân giang hồ sẵn sàng thí mạng, nhưng thấy một bên quân tử, một bên tính toán hèn hạ, người ta thật rất dễ sinh lòng coi thường.

Nhưng Thiện Hạnh thì lại không biết người ngoài suy nghĩ như thế nào.

Y chỉ thấy Bạch Dân trúng chiêu khốn kha khốn khổ, lại nghĩ mình hạ gục được môn hạ Nhai Sơn trước mắt bao người thì nhất thời không khỏi cảm thấy tự hào.

"Rút với tuốt kiếm cái quái gì ! Cứ ăn một côn của lão tử ta là ai cũng thành đồ phế vật hết !" Trường côn còn cắm xuống mặt đất, Thiện Hạnh đắc ý, vừa cười như điên vừa lên tiếng chế nhạo : "Nhai Sơn đây sao ? Hừ, là cái chó gì chứ

Bạch Dần vốn từng đối mặt với đủ mọi loại khích bác trước đủ hạng đối thủ mà chưa bao giờ biến sắc, nhưng bây giờ chỉ trong một thoáng thì thần tình đã phải trở nên lạnh lẽo như băng.

Đối với đệ tử Nhai Sơn, hai tiếng "Nhai Sơn" là vô cùng thiêng liêng !

Sao có thể để cho một tên tiểu nhân bỉ ổi há rộng miệng cái thúi của hắn mà chửi bới mặc sức chứ ?

Những ngón tay tê cứng của Bạch Dần bỗng nhiên co lại, dưới đáy mắt cũng chợt văằn lên sắc đỏ kỳ quái, cả người toát ra thân sắc hung tàn cực độ.

Hắn lật tay lên, định vung trường kiếm lên !

Nhưng vào lúc đó lại có người còn nhanh hơn hắn !

Mà hơn nữa không chỉ có mỗi một người !

"Vèo lb

"Vèo Ị" Trong một sát na đó, người ta chỉ thấy một bóng chưởng và một đường đao từ hai phía khác nhau bay tới, cái trước cái sau nhất tê vụt xuống cái tên ác tăng Thiện Hành phát ngôn bừa bãi kia.

Bóng chưởng mặc dù phóng ra đầu tiên, uy thế không nhẹ, nhưng nếu xét về tốc độ và khí thế thì hơi thua đường đao một chút.

Mà đường đao này tuy đi sau nhưng lại đến trước !

Bạch Dần hoàn toàn không kịp ra tay, chỉ thấy đường đao kia giống như một tia chớp giáng xuống, khí thế vừa ác liệt vừa hung tợn, bá đạo không gì sánh nổi, vỗ thẳng một cái vào mặt Thiện Hạnh !

"Bốp Ị"

Tiếng động vang dội khủng khiếp, nghe mà tưởng như cái đầu to tướng của Thiện Hạnh bị táng nát bét ra rồi !

Vị ác tăng kia đang huênh hoang đắc ý, mải coi trời bằng vung nên làm sao có phản xạ đón đỡ ?

Thiện Hạnh chỉ thấy mắt mình nổi đom đóm rồi tối sâm, da mặt tê rân, sau đó thì chẳng còn cảm giác gì nữa, cả người bay tung lên cao ! Và cũng nhờ vậy mà y may mắn tránh thoát được đường chưởng đang đến sau, nhưng nguyên cái thân vạm vỡ to bề bê như một ngọn núi nhỏ lại nặng nề đập thẳng xuống mặt đất.

"Âm Ị

Bụi đất tung mù mit !

Lúc trước Thiện Hành còn diễu võ giương oai là thế, vậy mà chỉ trong một nháy mắt sau đã bị người ta trở mặt đao táng cho một bạt tai, đổ lăn kênh trên đất ! Y hoàn toàn không có thời gian nào để đối phó chứ nói chi là có sức đánh lại ! Sao mà mạnh quá thể !

Quá ác liệt I

Cũng thẳng thèm nể mặt người ta một chút xíu nào hết I

Trong Bạch Ngân lâu, người người chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn Thiện Hạnh mặt mũi bầm dập máu me bê bết nằm lăn quay trên đất.

Còn Bạch Dân đứng trên đài Cách Ngạn thì lại còn vạn phần kinh ngạc hơn.

Hắn biết mình mới chính là người đứng gần Thiện Hạnh nhất, nhưng đường chưởng và đường đao kia lại còn nhanh cả mình. Vậy thì đủ biết là tu vi của người ta cao siêu đến mức nào rồi !

Bạch Dần bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía tòa lầu cao nhất.

Nếu hắn nhớ không sai thì hai đường công kích kia là từ hai hướng khác nhau phóng tới...

Trong nháy mắt, cả Bạch Ngân lâu chợt im lặng như tờ.

Trên tâng cao nhất, hai căn nhã gian kia gần như đối diện nhau, mành trúc buông trước cửa sổ hầu như nát bươm, chẳng còn nhìn ra hình dạng gì nữa.

Một cái thì bị chưởng lực đập nát thành phấn mịn,

Cái kia thì bị đường đao quét ngang, tiện đứt hơn phân nửa.

Cho nên bây giờ liền có thể thấy rõ ai là người đứng sau hai khung sổ này.

Một bên là tu sĩ mặc trường bào xanh biếc, thế chưởng trên tay vẫn còn chưa kịp thu về, mặt ngẩn ra ngạc nhiên nhìn phe đối diện;

Còn bên kia thì gồm một nam một nữ.

Người nam mặc hoa bào, tuy vẻ mặt dường như có hơi bối rối nhưng ai nhìn cũng nhận ra : Đây đích thị là quý công tử Đạm Đài Tu.

Người nữ thì mặt mũi lạnh lùng như băng, đáy mắt ân ẩn sát ý, lúc thấy người đối diện ra tay cũng khẽ giật mình ngạc nhiên.

Đồng thời tự tâm hai người cũng thốt lên :

Hóa ra là hắn !

Hóa ra là nàng ta !

Vương Khước nhíu mày.

Y chỉ biết Kiến Sầu dường như không ưa Côn Ngô, nhưng thủy chung vẫn không đoán ra được thân phận của nàng. Hôm nay nàng ta hiển lộ thân thủ như thế này quả khiến làm cho y có phần nể sợ.

Côn Ngô Nhai Sơn nổi danh từ trước đến nay, dù có nói thế nào đi nữa thì cũng không thể để cho gã ác tăng Thiện Hạnh nhục mạ Nhai Sơn được.

Vương Khước nghe không lọt tai nên mới bực mình ra tay.

Nhưng nàng ta 2

Thì vì lý do gì đây ?

Đứng cách nhau một khoảng rộng trên đài Cách Ngạn, Vương Khước im lặng không nói tiếng nào.

Nhưng Kiến Sầu ở phía đối diện thì lại nhận ra y.

Sau thoáng ngạc nhiên ban đâu, nàng liên nhận ra Vương Khước ra tay hẳn là có thiện ý.

Nhưng...

Đâu có gì nguy cấp chứ ?

"Chuyện của Nhai Sơn để Nhai Sơn giải quyết. Việc này không phải phiền đến Vương Khước đạo hữu can thiệp đâu."

Nàng cất lời thản nhiên như không, dường như chẳng hề để ý thấy Đạm Đài Tu ở bên cạnh mình và Vương Khước đang ngẩn người ngạc nhiên ra sao, thậm chí cũng chẳng nhận ra một mảy vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của vị sư đệ đồng môn Bạch Dần.

Kiến Sầu nhảy từ cửa sổ xuống, kiêu hãnh đứng thẳng giữa đài Cách Ngạn !

Lúc này, dù kinh sợ hay còn bán tín bán nghi, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người nàng !

Trong căn nhã gian kia, bàn tay người nọ đang cầm chén rượu bỗng chợt rung rung, khiến rượu sóng sa sóng sánh thành vòng...

Là nàng.

Chẳng lẽ đây chính là "tin mừng bất ngờ' mà Hồng Điệp đã nói sao ?

Kiến Sầu bây giờ dĩ nhiên đang là tiêu điểm chú ý của mọi người đang có mặt tại đương trường.

Ở đây, gần như chẳng có ai đã từng gặp qua nàng, chẳng có ai biết rõ thân phận nàng và hơn nữa cũng không có người nào có thể đoán được nàng muốn gì.

Bạch Dần ngỡ ngàng.

Nhưng Tả Lưu vốn vẫn bị nhốt trong lồng giam thì lại ngẩn cả người. Từ lúc thấy bóng đao lao tới, hắn dường như hóa đá, chẳng nhích chẳng động được một ly, trong lòng tự nhiên bỗng chợt cảm thấy chua xót khó có thể nói lên thành lời...

Cát Lộc Đao. Đây là cây đao mà năm đó đại sư tỷ Kiến Sầu đã lấy được trong ẩn giới Thanh Phong am.

Hắn không thể nhìn lầm được !

Tự nhiên trong lòng liên cuồn cuộn dậy lên hy vọng.

Nhưng đồng thời bóng đao càng đến gần thì hắn lại càng sợ - sợ đao còn mà người mất.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, ngay khi hắn nhìn thấy Kiến Sầu hiện thân trước cửa sổ, thấy nàng nhẹ nhàng hạ xuống đài Cách Ngạn, nỗi sợ hãi ấy liền tiêu tán như mây khói.

Sáu mươi năm trời rồi.

Bạch Ngân Lâu nguy hiểm trùng trùng mà Bạch Dần sư huynh lại xả thân cứu mình; còn Kiến Sầu sư tỷ thì cũng chẳng màng đến nguy nan.

Đáy mắt Tả Lưu chợt âm ẩm nóng, hắn quả thật không kiềm nổi xúc động, nhưng chỉ một thoáng sau liên bình tĩnh đưa mắt nhìn sang.

Kiến Sầu tuy đứng khá xa, nhưng chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy rõ thần sắc của Tả Lưu, nàng liền mỉm cười như để trấn an hắn.

Chẳng có gì ghê gớm cả.

Sáu mươi năm vất vả đã trui rèn Tả Lưu đến một trình độ mà tu sĩ bình thường khó có thể sánh bằng. Xét về một khía cạnh nào đó mà nói thì đây là may mắn mà những người khác có cầu cũng chẳng được.

Nàng sẽ không cảm thấy tội ngiệp cho Tả Lưu mà trái lại còn nguyện vui lòng khích lệ cổ vũ hắn.

Nhưng dù sao bây giờ không phải là lúc để ôn chuyện cũ.

Kiến Sầu đảo mắt nhìn quanh một vòng. Khi lia đến người Lương Thính Vũ thì mục quang dừng lại một hồi lâu rồi cuối cùng mới từ từ quay ngược lại về phía ác tăng Thiện Hạnh.

Một đao kia của nàng là vì tức đến độ không thể dẫn lại được nữa.

Ngoài khí lực, thuật pháp cũng chẳng có gì xảo diệu, sức tấn công hủy thiên diệt địa thì lại càng chẳng có, vì vậy thương thế của Thiện Hạnh thật ra không nặng cho lắm.

Thiện Hạnh bị ăn một đao nằm lăn quay ra đất. Sau một hồi choáng váng mụ hết cả người, y dần dần tỉnh lại, lúc đó mới cảm thấy cả người đau nhức thấu xương.

Bị đánh lén rồi I

Mặt đao đập cái bốp lên má !

Mà lại ngay trước mặt đông đảo quan khách trong Bạch Ngân lâu mới chết. Thê thảm như thế này thì mất mặt quá !

Chuỗi phật châu thô to trên cổ Thiện Hạnh lấm lem đầy bụi đất, máu từ trên mặt nhiễu xuống vấy đen tăng bào khiến y trông càng dữ tợn thêm.

Thiện Hạnh hít sâu một hơi rồi đứng dậy, bàn tay xiết chặt cây côn đồng đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay và trên trán như muốn lòi hẳn cả ra ngoài da.

"Đồ chó chất !"

Hồi nãy bị tát một cái khiến Thiện Hạnh cảm thấy lưỡi răng như tê cứng hết lại, cả miệng đầy máu. Tính cách thô lỗ bộc phát, tròng mắt đỏ quạch, y điên tiết cất tiếng chửi Kiến Sầu.

"Ngươi là cái mẹ gì mà dám kiếm ông nội ngươi gây chuyện ? Muốn chết hả ?" Mở miệng ra là "chó chết" với mẹ này mẹ kia.

Kiến Sầu đã từng nghe qua đủ lời thóa mạ, nhưng thô tục đến như thế này thì quả là hiếm thấy. Đây là do thực lực của y quá cao hay y chẳng biết trời cao đất rộng là gì ?

Đôi mắt long lanh như nước liền hơi nheo lại.

Vì vậy, đuôi mắt vốn dài cũng nghiêng nghiêng theo, kéo thành một đường chỉ dài, trông càng lạnh lùng thêm.

"Ngươi hỏi ta đó ư ?"

Tiếng nàng nhỏ như một lời thì thầm, bàn tay vừa khẽ vẫy thì thanh Cát Lộc đao đang nằm trên đài Cách Ngạn liền bay trở vê, nằm gọn trong nắm †ay nàng tựa như có linh tính.

Chỉ trong một chớp mắt đó mà sát cơ đã bừng bừng trở lại !

"Môn hạ Nhai Sơn đây, một tên vô danh tiểu tốt mà thôi. Hôm nay - "

"Ta sẽ đặc biệt dạy cho ngươi biết thế nào là lễ độ !"
Bình Luận (0)
Comment