Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 335 - Chương 335 : Dạy Ngươi Cần Gì Đến Đao !

Chương 335 : Dạy ngươi cần gì đến đao ! Chương 335 : Dạy ngươi cần gì đến đao !Chương 335 : Dạy ngươi cần gì đến đao !

Âm!

Cái gì vậy trời 2 Ở đâu lại lòi ra thêm "môn hạ Nhai Sơn" thế này ?I

Hơn nữa, giọng điệu còn...

Điên điên khùng khùng !

Điên thấy mẹ luôn !

Ác tăng Thiện Hạnh là ai chứ ?

Lúc y vừa mới đến Minh Nhật Tinh Hải, ai nấy đều gọi y là "Hòa thượng trọc", nhưng về sau mới biết hòa thượng này khi giết người cũng độc ác chẳng thua dân chuyên nghiệp, thậm chí có khi còn thâm độc, tàn khốc hơn I

Con mắt của Thiện Hạnh có bao giờ thấy cái gì là "phải quấy" đâu.

Y chỉ biết có mình mình !

Giết người như ngóe, thủ đoạn tàn khốc.

So với Đoạt mạng tiêu Lãnh Quang thường giết người để "kiếm sống' thì Thiện Hạnh lại càng khiến cho người ta kinh sợ hơn vì khi y giết người, hoàn toàn chẳng có ai có thể biết được lòng dạ y ra sao. Bởi thế nên y mới phải đeo cái chữ "Ác" chết chóc này vào thân.

Có thể nói kẻ này "Ác" đến tận xương tủy I

Rất nhiều người vừa căm hận y đến bầm gan tím ruột và đồng thời cũng sợ y như sợ cọp.

Ác tăng Thiện Hạnh tuy hiện giờ đã đến nguyên anh trung kỳ nhưng sức đánh thật sự lại xấp xỉ nguyên anh hậu kỳ rồi. Vì công pháp tu luyện của y dường như có liên quan đến bên Phật nên tinh thâm hơn nhiều so với công pháp các phái khác, và cũng vì vậy nên trong lúc đánh nhau có thể có nhiều điều bất ngờ.

Nhưng nữ tu mới tới này thì sao ?

Khách trong lâu vừa nhìn đã sợ ngây người : Nữ tu này chỉ mới tới nguyên anh sơ kỳ thôi. Nàng ta ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám liều mạng thách đấu với ác tăng Thiện Hạnh hay quá vậy ?I

"Thiệt không đó ?"

"Nguyên anh kỳ không giống như những cảnh giới trước, chỉ cần khác một phân bậc nhỏ bên trong là biểu hiện và thực lực đã chênh lệch rất lớn rồi. Cho dù nàng ta là môn hạ Nhai Sơn thì cũng chẳng thể khác được."

"Đúng, nàng ta chắc bị điên rồi hay sao á."

"Ha ha, hôm nay chuyến này đi Bạch Ngân lâu thật đáng đồng tiền bát gạo. Ta thì muốn xem xem một nữ tử yếu ớt như nàng ta dạy dỗ ác tăng ra làm sao !"

"Đúng vậy, nữ tu này cũng thực là... Ủa ?"

"Chuyện gì vậy 2"

"... Khoan đã, nữ tu hả ?!"

Sau lời tự giới thiệu kiệt ngạo của Kiến Sầu, nguyên cả Bạch Ngân lâu liền âm ầm như chảo dầu sôi. Ngay khi vừa thấy rõ tu vi của nàng, tất cả đều không hẹn mà cùng bắt đầu bàn tán xôn xao.

Nhưng phải đến lúc nói đến hai tiếng "Nữ tu" thì rốt cục mới có người giật mình sực tỉnh...

Hình như có chỗ nào đó không bình thường thì phải ? Nữ tu ?

Nữ tu ?I

Nữ tu, môn hạ Nhai Sơn ư ?I

"... Môn hạ Nhai... Nhai Sơn có mấy người là nữ chứ ?"

Ngay trong một thoáng ấy, tự nhiên bỗng có một số người chợt nhận ra điều bất bình thường trong đó. Nó tựa như một tảng băng trôi không biết từ đâu lù lù hiện ra, khiến cho sống lưng của ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.

Từ sáu mươi năm qua, sau khi đã có nữ tu đầu tiên nhập môn thì Nhai Sơn cũng có thu nhận thêm không ít đệ tử nữ nữa. Nhưng dù sao thời gian chiêu sinh cũng chưa lâu cho nên số nữ so với nam vẫn còn ít lắm. Mà số người có tu vi cao thì lại còn hiếm hơn nữa. Ở cái đất Thập Cửu Châu mỗi lần tu luyện là mất cả trăm năm này, tu sĩ mới nhập môn thành tựu đến đâu chứ ? Đa phần chỉ mới tới kim đan mà thôi...

Bây giờ nữ tu đang đứng trên đài Cách Ngạn này lại tự xưng mình là môn hạ Nhai Sơn, hơn nữa tu vi cũng lên tới kim đàn kỳ rồi.

Chuyện này...

Còn tu sĩ am tường tình hình ở Trung Vực Tả Tam Thiên như Chu Quân Đa Bảo Đạo Nhân của Tảo Trần trai thì lúc này cũng đang bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Đạo nhân, ngài sao vậy ?"

Trong nhã gian, mấy tu sĩ lân la đến làm quen với Tảo Trần trai thấy Chu Quân là lạ thì ân cần hỏi han.

Chu Quân đăm đăm nhìn Kiến Sầu mà đuôi mắt giật giật : "Nhai... Nhai Sơn gân đây có nữ tu nào đột phá nguyên anh không ?" "Chuyện này chẳng nghe thấy ai nói đến cả."

Vài người đứng nghĩ nghĩ một lúc rồi cũng lắc lắc đầu.

Cho nên trong một thoáng đó, Chu Quân đang ngồi ở mé bên cạnh tay chân liền xụi lơ, thiếu điều muốn té khỏi bàn, sắc mặt hoảng hốt...

Người đó thần thần bí bí xuất hiện ở cửa quỷ phía biển đông, kiếp vân trải dài đến cả trăm dặm; dọc đường tình cờ gặp được chiếc thuyền lớn của thuyên Dạ Hàng thì biến sắc mặt, liền đuổi theo ngay; hôm nay lại còn ra mặt ở Bạch Ngân lâu chỉ vì người ta lăng mạ Nhai Sơn, chỉ vì một Tả Lưu ở tiểu hội Tả Tam Thiên đã từng có thành tích nổi bật...

Có phải đúng là nữ tu đó không 2

Có đúng là người đã khiến cho Nhai Sơn Côn Ngô phải xích mích với nhau trong sáu mươi năm nay không 2

Chẳng ai biết được nàng ta đã lưu lạc phương nào.

Nhưng trong sáu mươi năm này, những lời đồn đãi có liên quan đến nàng ta đều khớp với tu vi, khớp với cái tên đã từng xuất hiện trên bia Tứ trọng thiên rồi biến mất chỉ trong một nháy mắt I

Kiến Sầu - Nhai Sơn !

Đây là nữ tu xuất sắc nhất Nhai Sơn trong những năm gần đây : mười ba ngày trúc cơ, có thiên bàn, tài năng ngang ngửa với Tạ Bất Thần của Côn Ngô; trong tiểu hội Tả Tam Thiên thì tiếng tăm chợt nổi như cồn, một thân một mình đạp trời bước lên Nhất Nhân đài, một chưởng phát ra là đã khiến Thập Cửu Châu đổi ngày thành đêm rồi...

Chẳng có ai mảy may nghỉ ngờ tài năng tiềm lực của nàng.

Cũng như cũng chẳng có ai nghi ngờ quyết định tuyển chọn của Nhai Sơn. Chỉ có điều trong chuyến đi ẩn giới Thanh Phong am, nàng ta lại tự nhiên mất tích. Đến nay đã sáu mươi năm, bao bí ẩn có liên quan đến tu vi và hành tung của nàng ta càng ngày càng dầy đặc như mây mù trùng điệp chẳng bao giờ tan...

Vậy mà người nữ tu tự xưng mình là một kẻ vô danh tiểu tốt trên đài Cách Ngạn này sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho tất cả những bí ẩn kia sao ?

Chẳng ai biết được.

Ở đây đa phần là dân Tinh Hải. Đối với những người như Thẩm Vấn Tỉnh hay Thẩm Yêu, các kênh thông tin nhanh nhạy không phải là không có. Vừa lúc Kiến Sầu xuất hiện, họ đã thắc mắc, đoán già đoán non đủ điều.

Nhưng chẳng ai dám chắc I

Kể cả Bạch Dần đang đứng trên đài Cách Ngạn.

Sau khi nhập môn, tuy chưa gặp Kiến Sầu bao giờ, nhưng nhờ thư qua tin lại, qua lời kể giữa đồng môn với nhau khi trước, hắn cảm thấy nữ tu này rất có thể là nàng.

Nhưng dù vậy, có nhiều điểm lại khác biệt quá xa.

Nữ tu này mặc trường bào màu nguyệt bạch, dưới ánh sáng ban ngày trông thân sắc rất lạnh lùng. Trong tay nàng ta lại không phải là cây quỷ phủ lấy từ kho vũ khí của Nhai Sơn, danh tiếng lẫy lừng vì đã từng chém rớt mặt trời trong tiểu hội Tả Tam Thiên mà là một thanh đao cong cong nhọn mũi, hình dạng kỳ quái xấu xí.

Còn xét về tu vi thì Bạch Dần lại càng mù tịt.

Trí óc hắn rối thành một mớ bòng bong nên sắc mặt trông có vẻ ngẩn ngơ lạ lùng hiếm thấy. Kiến Sầu dĩ nhiên nhận ra. Nhưng vào lúc này, nàng chẳng muốn giải thích bất cứ điều gì, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn sang nơi khác cũng không, toàn bộ tâm trí đều tập trung hết cả lên kẻ địch trước mặt.

Tuy đôi mắt trông lạnh lẽo như băng, đầy sát ý nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên cười...

Hoàn toàn chẳng có vẻ gì là kinh sợ mà trái lại còn khinh miệt từ tận đáy lòng !

Ác tăng Thiện Hạnh từ xưa đến giờ luôn có tiếng là "Ác". Đã bao năm trời nay, y chỉ thấy người ta sợ hãi hay căm tức nhìn mình chứ thần sắc như nữ tu trước mặt thì đây là lần đầu tiên mới thấy.

Tựa như...

Y chỉ là một con kiến hôi nói năng vớ vẩn, khiến nàng ta nghe mà phát phiền. Cái nhìn của nàng ta là cái nhìn khinh miệt từ tâm, hoàn toàn chẳng coi y ra cái gì.

Trong khoảnh khắc đó, không biết tại sao Thiện Hạnh liền chợt cảm thấy vô cùng tức giận.

Y cứ trơ cái bản mặt hung ác của mình mà nhìn chằm chằm Kiến Sầu một hồi lâu, mãi sau mới ngửa đầu cười ha hả : "Ha ha ! Được, được lắm ! Hay cho một con "Đệ tử Nhai Sơn, vô danh tiểu tốt" ! Đã vậy lại còn dám mạnh miệng nói càn, muốn dạy lão tử ta làm người ! Để ta chống mắt coi hôm nay là ai dạy ai I“

"Ăn côn !"

Thiện Hạnh tức đến nỗi chẳng thèm lau máu trên mặt mà liền hét lớn một tiếng, chân phải đạp mạnh xuống đất, lấy đà nhảy lên, cây côn đồng vung lên cao đến ngang mày ! "Vù vù !"

Hàng trăm hàng ngàn bóng côn lại bắt đầu quay tít xung quanh cây côn đồng, tiếng rít ken két rợn người. Trên nắm tay xiết lấy cây côn lại còn có phù văn sáng ngời, ánh vàng lấp lánh rực rỡ tứ phía, trông hơi có chút uy nghiêm của nhà Phật.

Đây là cũng là chiêu mà Thiện Hạnh đã dùng để gài Bạch Dần lúc nãy nhưng uy thế kinh khủng hơn và lực đạo cũng mạnh hơn rất nhiều. Hào quang tầng tầng vàng rực, toát ra tính bá đạo khiến yêu ma cũng phải ngả mũ thua !

Khách trong lâu vừa thấy thì xanh cả mặt.

Họ cứ tưởng côn trước là đã khủng khiếp cùng cực rồi. Không ngờ sau khi bị ăn một đao của nữ tu thần bí kia thì Thiện Hạnh tức lên, đường côn đánh ra lại càng mạnh hơn gấp bội !

Bạch Dần đến nguyên anh mà còn phải bay người né, trong khi đó nữ tu này chỉ mới tới nguyên anh sơ kỳ thì làm sao đỡ nổi đây ?

Nhiều người hồi hộp lo lắng, đoán rằng Kiến Sầu cũng sẽ phải lạng người tránh đi như Bạch Dần.

Nhưng chỉ một thoáng sau, mọi khán giả trong Bạch Ngân đều phải giật mình hít hà khen thầm -

Bất động !

Trong khi cây côn đang ầm ầm lao tới, nàng ta vậy mà lại đứng yên, không thèm tránh né, thậm chí còn ngẩng đầu ngửa mặt thản nhiên nghênh đón !

Thế côn đang mạnh ư ?

Uy lực kinh hồn ư ? Phải tránh ư ?

Không đời nào !

Trải qua bao trận đấu sinh tử trong đỉnh tranh Cực Vực, tâm trí Kiến Sầu đã kiên định thêm không biết bao nhiêu lần. Thậm chí cách đây sáu mươi năm, nàng cũng chưa chắc đã chịu thua thì sao bây giờ lại có thể lùi nửa bước ?!

Năm ngón tay của Kiến Sầu nhẹ nhàng xiết lại, cổ tay khẽ lật.

Vẫn là thanh Cát Lộc đao lúc trước !

Vẫn là mặt đao ban nấy !

Một vệt sáng vàng như ngọc lướt nhẹ qua mi tâm nàng.

Kiến Sầu không những không lui một bước mà trái lại còn nắm lấy thanh Cát Lộc đao, thân đao hóa thành một đạo ánh sáng bay thẳng về phía hàng trăm hàng ngàn bóng côn đang xoay tít, nơi có cây côn đính đầy phù văn vàng và Thiện Hạnh mặt mũi hung thần ác sát chỉ muốn lấy mạng nàng !

Ác tăng đâu ngờ Kiến Sầu vậy mà chẳng thèm tránh đi I

Thoạt đầu y còn hơi sửng sốt nhưng sau đó thì lại càng tức và càng mừng thêm. Tức là vì đối thủ không biết nặng nhẹ mà cứ cắm đầu cắm cổ tấn công; mừng là vì nếu nàng ta không chịu tránh, một côn này chắc chắn sẽ phải thua đau !

Đáy mắt Thiện Hạnh tóe lửa, sức lực trong người y lại càng thêm hùng hậu, trút hết tinh túy vào đường côn này !

Vút ! Vút !

Tiếng gió xé rít bên tai I

Trên đài Cách Ngạn, hai người tựa như hai luông sao băng đang âm ầm lao vào nhau, uy thế hủy diệt khủng khiếp, từ trước đến nay chưa ai từng thấy qua !

"Đùng "

Nhanh đến nỗi chẳng ai kịp giật mình, thậm chí chuyện gì xảy ra cũng chẳng thấy rõ.

Trên khán đài chỉ ầm lên một tiếng cực lớn.

Đồng thời, tu sĩ trong lâu gần như ai nấy đều cúi đầu thở dài.

Thậm chí có người đã từng thấy qua uy lực đường côn của ác tăng Thiện Hạnh nên cũng bất nhẫn lắc đầu than tiếc cho Kiến Sầu : "Dại quá ! Dại quá điU

Nhưng lời còn chưa dứt thì người người xung quanh đã kinh sợ la lên !

"Trời I'

"Chết mẹ rồi !"

"Nó làm sao hay vậy - ˆ

"Âm lb

Mọi bóng hình ảo ảnh đều tiêu tán. Trong nháy mắt, cây côn dài đầy phù văn vàng kim liền hiện nguyên hình. Ác tăng Thiện Hạnh cảm thấy sống đao chém xuống mặt côn thật nặng nề, tựa như có cả ngàn vạn cân đang dội xuống !

Nặng đến nỗi y không tài nào đỡ nổi !

Tựa như bị núi non, biển cả đập xuống người mình !

Đây chính là sức đập va vào y !

Trong nháy mắt, kẽ tay giữa ngón cái và ngón trỏ nức toác, máu phun lên thành vòi.

"Bịch Ị

Bụi đất bay mù tứ phía !

Thiện Hạnh dáng người to cao vạm vỡ mà lại không tài nào đỡ nổi đòn đánh khủng khiếp này, trong khoảnh khắc liền như một cái bao bố rách lăn bịch xuống đất !

Đầu tóc mặt mũi đen thui bụi đất I

Từ lúc y xuất côn đến lúc bị đánh bay, trước sau giỏi lắm chỉ trong vòng một chớp mắt là cùng ! Thậm chí so với lúc Kiến Sầu trở mặt đao "đánh lén", tát cho một cái thì đòn đánh lần này còn nhanh hơn, ác hơn nhiều !

Trong nháy mắt trên đài đấu chỉ còn có mỗi Kiến Sầu là đứng yên tại chỗ.

Tu sĩ trong lâu không dám tin vào mắt mình, tròng mắt thiếu điều muốn lòi hẳn ra ngoài : Khiếp quá !

Kinh khủng quá mạng !

Không ai ngồi yên nổi.

Quả thực chẳng thể nào ngồi yên nổi.

Lớp lớp tu sĩ trong lâu liền đứng bật dậy, nhìn người nữ tu vẫn còn hiên ngang đứng thẳng trên đấu đài như nhìn một con quái vật -

Thanh Cát Lộc đao vẫn yên vị trong lòng bàn tay nàng. So với cây côn to cao của ác tăng Thiện Hạnh thì đao này chỉ dài hơn một thước, thoạt nhìn trông rất mỏng mảnh tâm thường !

Vì vậy bọn họ không tài nào hiểu nổi làm sao nó lại có thể quậy thành một màn quỷ khốc thần sầu như lúc nấy ! Tiết Vô Cứu sững người đứng trước cửa sổ, trí óc dường như mơ hồ nhớ ra điều gì đó; Vương Khước thì con ngươi trong mắt co lại trước sức đánh khủng khiếp, hoàn toàn không tương ứng với tu vi của nàng; còn Bạch Dần chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, trong đầu cứ miên man nhớ mãi tới lời kể của các sư huynh sư đệ về một nàng "Đại sư tỷ"...

Trong lâu chỉ còn có mỗi Kiến Sầu là sắc mặt thản nhiên như không, tựa như tất cả những gì vừa xảy ra kia chẳng có gì là không bình thường, tựa như tất cả đều nằm trong khả năng của nàng và hoàn toàn không hề vượt ra ngoài dự tính. Nếu nói có thì chỉ là thực lực của đối thủ mà thôi.

Kiến Sầu đưa mắt nhìn Thiện Hạnh đang nằm dài trên đất.

Lần này, lực quán chú vào Cát Lộc đao không còn nhẹ như lúc đánh lén, nên Thiện Hạnh bây giờ vừa thổ huyết vừa ngước nhìn nàng bằng cặp mắt hoảng sợ, khó tin.

Làm sao mà tin được chứ ?

Kiến Sầu không nhịn được cười, sâu trong đáy mắt thoáng ánh lên sắc vàng nhàn nhạt. Nàng khẽ buông tay, để mặc cho Cát Lộc đao rơi thẳng xuống đất !

"Phập là

Đầu mũi đao cắm lút xuống mặt sàn cứng chắc trên đài Cách Ngạn như đâm vào một miếng đậu hũ.

Bao người nhìn thấy mà hết cả hồn.

Kiến Sầu lại giơ một ngón tay lên vỗ nhẹ vào mi tâm. Một miếng vảy màu vàng kim óng ánh liên hiện ra. Ngay sau đó, tựa như trăm hoa đua nở, hết miếng này đến miếng kia thi nhau nổi lên, che hết phần trán, mặt rồi từ từ lan dần xuống, phủ kín hết người ! "Hóa ra là ta đã đánh giá ngươi quá cao - Dạy ngươi thì cần gì đến đao cho phí
Bình Luận (0)
Comment