Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 336 - Chương 336 : Vung Chân

Chương 336 : Vung chân Chương 336 : Vung chânChương 336 : Vung chân

Dạy ngươi cần gì đến đao cho phí !

Trong khoảnh khắc đó, gần như hết thảy mọi tu sĩ trong Bạch Ngân lâu đều ngẩn người sửng sốt : Đừng quên đối thủ của nàng xuất thân từ thiên tông Phật môn, là ác tăng Thiện Hạnh hung danh lẫy lừng đó nha !

Phải tự tin đến mức nào mới có thể thốt ra một câu ngang ngược như thế này ?

Trong lâu người người lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

Người có hiểu biết rộng rãi thì vừa thấy ánh kim quang hiện ra trên mi tâm của nàng là đã giật mình, hàn khí từ dưới gang bàn chân xông lên lạnh hết cả người...

Long môn !

Đạo ấn vẩy rồng !

Nữ tu này tự xưng mình là người Nhai Sơn thế mà lại sử dụng bí pháp bất truyền của Long Môn ư ?!

"Trời...

Trong gian cấn sơn có tiếng người ngắc ngứ kêu lên, giọng vừa thán phục vừa kinh sợ. Tiết Vô Cứu miệng hơi há ra, hai mắt gần như trợn tròn đăm đăm nhìn Kiến Sầu trên đấu đài mà đầu thì ong ong như muốn nổ.

"Lão, lão Khúc, ngươi có thấy gì không ?"

Làm sao mà không thấy được cơ chứ ? Mới ngày nào nàng "Tiểu sư muội" còn từng bị hắn "bắt nạt" mà không hề có sức đánh lại, thế mà giờ đây lại đứng trên đài Cách Ngạn tựa như đứng trên Bạt Kiếm đài, cả người sừng sững như tượng, mặc cho mọi ánh mắt đang chú mục nhìn mình.

Cứng cỏi mạnh mẽ.

Lạnh lùng tĩnh lặng.

Thậm chí còn có chút kiêu hãnh khiến cho người ta không sao không thích cho được.

Đạo ấn vẩy rồng của Long Môn...

Trong khoảnh khắc ấy, Khúc Chính Phong bỗng chợt nhớ đến động Hắc Phong, đến (Nhân khí) , đến đủ thứ kỷ niệm của những ngày xưa cũ, nhưng rốt cục lại chẳng nói tiếng nào. Đôi mắt sâu trầm lắng hơi nheo lại, chén rượu trong tay rung rung, gợn lên mấy vòng sóng sa sóng sánh rồi cuối cùng cũng được chủ nhân nhẹ nhàng đặt xuống bàn.

Hắn quay người bước vài bước đến cửa sổ, đưa mắt dõi nhìn xuống dưới -

Ở đó, ác tăng Thiện Hạnh vẫn còn đang choáng váng, mụ hết cả người, đến lúc nghe thấy Kiến Sầu thốt ra một câu chẳng coi mình ra gì như vậy thì tức đến tái xám mặt mày.

Nhưng Kiến Sầu từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như thường.

Mặc cho ai bình ai luận ồn ào, toàn bộ tâm trí nàng đều tập trung hết lên mảnh vảy trên tổ khiếu nơi mi tâm.

Từ khi miếng vẩy rồng lớn bằng đầu móng tay đầu tiên mọc ra thì những miếng khác cũng liên tiếp xuất hiện. Cái này chồng lên cái kia nhanh chóng phủ khắp trên da, sắc vàng óng ánh trong suốt như ngọc lưu ly, hơn nữa còn tỏa ra ánh hào quang du dịu. Cuối cùng là đôi mắt : con ngươi đen láy cũng biến thành một màu vàng đồng huyền bí !

Trông vừa lạnh lùng vừa kiêu sa !

Làn tóc đen như mực khẽ lay theo gió.

Nàng tựa như không nhiễm chút bụi trần, cả người toát ra một vẻ đẹp cực kỳ quỷ dị, nhìn mà cứ ngỡ như thiên tiên tự trên chín tầng trời cao !

Chỉ nhìn cũng đủ biết là sức mạnh của nàng lớn đến nhường nào.

Ngay khi vẩy rồng xuất hiện, ai nấy đều cảm thấy được khí tức của Kiến Sầu đột nhiên bạo tăng khủng khiếp.

Cảm giác ấy rất rõ rệt I

Dáng người thân thể nàng vẫn nhỏ nhắn mảnh mai như trước nhưng trong thân thái cử chỉ lại toát ra uy quyền bức người đến ngạt thở !

Lấy cứng đối cứng !

Cứ theo cái đà này thì rõ ràng là nàng ta đang muốn lấy cứng chọi cứng với Thiện Hạnh ! Mà y lại là một tu sĩ Thiên Tông chuyên về luyện thể nữa ! Chuyện này quả là quá điên rồ !

Nhận ra điểm này, ai nấy đều không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Ngay cả Thiện Hạnh cũng không ngờ sự việc lại diễn tiến như vậy nên cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, dường như thấy chuyện này quá nực cười, y phá lên cười ha hả : "Dám so luyện thể với ta ư ?"

Bàn tay Thiện Hạnh cầm tê mi côn vẫn còn chảy máu đầm đìa trông rất thảm hại. Nhưng ngay khi y vừa thốt ra câu này thì mọi vẻ nhếch nhác chật vật trên khuôn mặt liên biến đâu hết cả, chỉ còn lại nét hung tàn âm lãnh tự sâu trong tâm hiện ra lồ lộ !

Từ lúc đặt chân đến Tinh Hải cho tới giờ, y đâu có bị ai lăng nhục như thế này đâu.

Lâu lắm rồi không bị ăn vố nào chua như vậy.

Bị mất mặt, bị khi dễ, bị người ta lớn tiếng dạy đời ! Tất cả làm y nhớ bao bực tức, nhục nhã buổi ban đầu khi phải chịu phạt trong giới luật đường của Thiên Tông !

Nhưng dù là vậy Thiện Hạnh cũng là đệ tử tài năng bậc nhất của Thiền Tông, kỹ thuật tê mi côn tinh thâm không ai bì kịp !

Nữ tu này ở tận đẩu tận đâu chui ra, vẩy rồng trông được cái mã chứ tích sự gì, vậy mà dám đọ luyện thể với ta ư ?I

Đúng là châu chấu đá xe !

"Muốn chết thì để lão tử hóa kiếp cho !"

Giọng nói nghe như rít lên qua kẽ răng, Thiện Hạnh ngẩng đầu lên nhìn Kiến Sầu chằm chằm rồi bật cười.

Tiếng cười khiến ai nấy đều sởn gai ốc !

Nó xóc óc, giống như tiếng cú kêu ban đêm, nghe cực kỳ khó chịu.

Kiến Sầu liền nhíu mày.

Trước lối nói khích bác của Thiện Hạnh, nàng đều không thèm đáp trả mà chỉ từ từ rùn mình xuống, hạ thấp trọng tâm cơ thể, khiến cho khí thế càng thêm bức người !

Trận chiến căng thẳng tột độ !

Tu sĩ người nào người nấy đều nín thở hồi hộp. Nhưng chẳng ai ngờ, vào lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, vừa mới lên tiếng thách thức xong thì Thiện Hạnh đã lại - Lui một bước về phía sau !

"Phịch !

Tiếng chân nặng nề. Ngay tức khắc, mặt sàn rắc chắc trên đài Cách Ngạn liền bị bàn chân Thiện Hạnh ấn lún xuống thật sâu !

"Trời I"

Sự việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng thông thường của mọi người khiến trong lâu phải xôn xao, kinh ngạc kêu ồ lên.

Trước khí thế hừng hực của Kiến Sầu, Thiện Hạnh không thèm tập trung đề khí chống lại, cũng chẳng màng giơ trường côn đón đỡ mà lại lùi ra sau ư ? Không lễ y tự biết đánh không lại nên bắt đầu sợ rồi sao ?

Không phải đâu !

Trong lâu, chẳng có mấy ai ngây thơ mà nghĩ như vậy chứ đừng nói là Kiến Sầu, người đã từng vào sinh ra tử quá nhiều lân. Dĩ nhiên không phải vì đối thủ lui ra sau một bước mà nàng đã vội cho rằng mình chắc thắng đến nơi.

Trái lại, đã đi ngược với thói thường thì hẳn phải có trá I

Một bước lùi này của y chắc phải có ý đồ bên trong !

Vừa nghĩ đến đây, Kiến Sầu liền ngạc nhiên thấy Thiện Hạnh trước mặt mình chợt thay đổi !

Bề ngoài của y vốn hung hãn thô bạo vậy mà trong khoảnh khắc đã chẳng còn đâu nữa, tựa như lửa đang cháy đùng đùng trên một cánh đồng cỏ rộng đột nhiên lụi đi, chỉ còn lại một đốm đỏ nho nhỏ kín đáo rút sâu vào dưới đáy mắt.

Thay vào đó là một vị tăng điềm tĩnh trung hậu, lúc trước mặt mũi hung ác thì bây giờ lại vô cùng trang nghiêm, tướng mạo khôi ngô, trông có vẻ uy nghiêm của một vị bồ tát kim cương hàng phục kẻ ác !

Có giống chút nào với tên ác đồ cùng hung cực ác lúc trước đâu ?

Thoạt nhìn chỉ thấy đây là một vị đệ tử Thiền Tông rất đỗi bình thường mà thôi !

Nhưng Thiện Hạnh chỉ lùi có một bước mà biến hóa đã nghiêng trời lệch đất như vậy rồi !

Tất cả mọi người, kể cả Kiến Sầu, đều thấy bất ngờ.

Trong thời khắc ấy, nàng chợt nhớ tới vị tiểu hòa thượng Liễu Không đã từng gặp qua trong Sát Hồng tiểu giới, nhớ những tăng nhân Thiền Tông trong mười tám tầng địa ngục ở Cực Vực và cả các tông đồ của Tuyết Vực Mật Tông nữa !

Thiện Hạnh bây giờ sao mà giống họ đến thế !

Một tay cầm trường côn, tay kia lòng bàn tay dựng thẳng trước ngực, ngón cái hơi cong lại.

Thiện Hạnh mặt mũi trang nghiêm, y cúi đầu hành lễ với Kiến Sầu nhưng không tuyên Phật hiệu mà cất tiếng sang sảng : 'Lùi một bước, trời cao biển rộng

Lùi một bước, trời cao biển rộng ư ?

Kiến Sầu chợt hiểu. Đây là một loại công pháp đặc biệt của Thiền Tông. Công pháp này quả là cực kỳ thần diệu, chỉ trong chốc lát mà có thể thay đổi khí chất của một người, biến hóa lớn đến như vậy !

Kể ra thì ý tứ câu này cũng giống giống như câu kệ "Buông đao thành Phật' vậy. Nhưng...

Người như ác tăng Thiện Hạnh mà cũng có thể thấu triệt môn công pháp trí tuệ thâm sâu bậc nhất này ư ?

"Nghe đồn công pháp luyện thể của Thiên Tông được Thập Cửu Châu công nhận vào hàng đệ nhất. Ngay cả "Đạo ấn long lân" của Long Môn cũng phải chịu kém vài phần..."

Kiến Sâu chăm chú nhìn đôi mắt tưởng chừng như từ bi hòa ái kia mà nhiệt huyết nguội lạnh đã lâu trong lòng dần dần sôi trào, đôi con ngươi màu đồng trong đáy mắt trong giây lát cũng chợt bừng sáng lên rực rỡ I

"Vậy sao hôm nay không thử một lần đi ?"

"Binh U'

Phản xạ cơ thể còn nhanh hơn cả ý niệm !

Câu nói còn chưa dứt thì cả người nàng đã tỏa hào quang vàng rực, năm ngón tay nắm lại, đấm ra một quyên !

Vảy vàng trên từng tấc da phát ra ánh sáng chói lọi ngập trời, sức mạnh lưu chuyển bên trong chớp lóe như sấm sét, vừa bá đạo vừa cương mãnh, tưởng như có thể xé rách cả không trung !

Gió đen sắc như dao uốn éo, lượn tới lượn lui quanh nắm đấm của nàng chừng một xích.

Gió đen I

Dĩ nhiên đây là gió đen cực kỳ hiếm thấy trên Thập Cửu Châu.

Thiện Hạnh thấy vậy thì kinh hãi, cảm thấy có điêu gì đó không bình thường : Đạo ấn vẩy rồng của Long Môn không phải là y chưa từng thấy qua. Vậy mà sao bây giờ lại lợi hại như thế này ? Y muốn nhìn cho rõ hơn một chút nhưng đường quyền của Kiến Sầu đánh tới quá hung hiểm, đang lúc mấu chốt, ngay cả thần tiên cũng phải cẩn thận thì thời gian đâu mà suy với nghĩ chứ 2

Công pháp của Thiền Tông đều dựa trên chữ "Định". Cho dù có gặp phải chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không được bối rối hay lúng túng. Huống hồ Thiện Hạnh còn tin mình có tu vi cao hơn, không thể nào xảy ra chuyện trứng gà chọi bể đá được.

Cho nên y không sợ gì hết !

Trí óc vận dụng tối đa "Tâm pháp kim cương bất hoại". Phật lực vừa hùng hậu vừa tinh thuần liên từ mi tâm của y thi nhau đổ xuống thành một dòng như thác !

Rồi sau đó cũng ngưng tụ lại thành chưởng !

Lớp lớp Phật quang, lớp lớp Phật lực phủ kín cả đài Cách Ngạn !

Ánh sáng hắt lên mặt các tu sĩ vây xem mờ mờ ảo ảo.

Thứ duy nhất có thể thấy rõ là Phật chưởng to bè thô dày và nắm đấm ngang ngược có gió đen quỷ dị bao quanh !

"Âm là

Tựa như thiên thạch từ trên trời cao lao xuống mặt đất, khí thế đùng đùng vô tiền khoáng hậu, tiếng va chạm lớn đến điếc đặc cả tai I

Quyền và chưởng đâm vào nhau -

Vảy vàng cứng chắc đập lên ánh hào quang mênh mông đang bao quanh Phật chưởng. Tuy vậy phiến nào phiến nấy đều rung lên rồi xỉn mất màu trong nháy mắt. Nhưng ngay sau đó, một nguồn lực khổng lồ tựa như có thể dời non lấp biển liên phun ra ngoài ! "Vù ! Vù! Vù

Đồng thời, gió đen vốn đang xoáy chung quanh nắm đấm của Kiến Sầu lại đua nhau bắn ra ngoài, giống như bị một thứ gì đó thu hút vậy !

Chúng phóng thẳng vào mặt Thiện Hạnh !

Diễn tiến sao mà quái dị I

Cực kỳ hung hiểm !

Đôi đồng tử trong mắt Thiện Hạnh liền co lại, mặt mũi vốn điềm tĩnh chợt biến sắc vì ngay lúc đó gió đen thổi thốc tới, y bắt buộc phải ngửa đầu ra sau để tránh !

"Vù ! Vù ! Vù ! Vù

Gió đen xiên xiên bay sượt qua ngay sát mắt Thiện Hạnh rồi cắm phập xuống mặt đất ở phía sau lưng y thành lỗ sâu hoắm !

Chẳng cần quay đầu lại nhìn Thiện Hạnh cũng biết nơi đó giờ lỗ chỗ chỉ chít như tổ ong.

Mà đây lại là đài Cách Ngạn của Bạch Ngân lâu mới chết !

Nội mặt sàn thôi đã vô cùng cứng chắc, cả mấy trăm năm trơ gan cùng tuế nguyệt mà chẳng chút hề hấn gì, huống hồ là hôm nay nó lại còn được gia cố thêm trận pháp bảo hộ, thế mà bây giờ lại bị gió kia đâm xuống như đâm đậu hũ !

Vậy đủ biết là sức gió mạnh đến cỡ nào !

Mà gió này trông thì cũng bình thường thôi !

Thiện Hạnh thất kinh, chẳng hiểu ra sao, nhưng cái khủng khiếp hơn vẫn còn ở phía sau - Nắm đấm !

Nắm đấm của nữ tu này hoàn toàn không như y tưởng !

Đạo ấn vảy rồng của Long Môn đặc biệt chuyên về phòng ngự và tấn công. Thành thử đạo ấn vẩy rồng có thể đỡ được một phân lực nhưng công pháp luyện thể của Thiền Tông vốn độc nhất vô nhị trên Thập Cửu Châu nên tự nhiên cũng có chỗ độc đáo. Vì vậy nếu kết hợp "Thể kim cương bất hoại” với phật lực trong "Hải khoát thiên không” thì có thể dễ dàng phá được vẩy rồng ! Đến lúc đó, chỉ cần một cú nhẹ nhàng thì cái tay này của Kiến Sầu sẽ nát bấy ngay !

Lúc quyền chưởng chạm vào nhau, mọi thứ đều diễn biến hoàn toàn đúng y như Thiện Hạnh dự đoán. Phật lực ôn hòa cứ đường đường chính chính xuyên qua lớp vảy rồng bên ngoài rồi tiến sâu vào trong máu thịt của Kiến Sầu. Nhưng ngay sau đó, Thiện Hạnh lại cảm thấy mình như thọc vào một nắm bùn nhão !

Ngay cả một ly cũng khó tiến !

Thậm chí lại còn có một thứ khí tức nào đó rất nhẹ từ trong cơ thể Kiến Sầu truyền ra làm Thiện Hạnh muốn nổi da gà...

Đây là lần đầu tiên y thấy gió đen sắc bén như vậy !

Mà chúng lại ở ngay trong người Kiến Sầu !

Cái quỷ gì thế này !

Sức công phá của chúng mạnh mẽ kỳ lạ như vậy, ngay cả phòng ngự của đài Cách Ngạn còn chẳng ăn thua thì sao có thể an nhiên tồn tại trong cơ thể được ? Vậy mà nàng ta không bị bạo thể chết ư ?

Thiện Hạnh nhìn Kiến Sầu như nhìn một con quái vật kỳ dị nhưng chỉ thấy trong đáy mắt nàng ánh lên nét cười ý vị thâm sâu. Đạo ấn vẩy rồng ư ?

Nàng đâu chỉ có mỗi một thứ này !

Bảo dưỡng huyết khí, tôi luyện máu thịt, mài xương thành ngọc, đoạn đoạn nối nhau, khúc nào khúc nấy đều có vân mây gió đen, lôi điện rèn thể !

Từ hơn sáu mươi năm trước, cấp độ mỗi môn luyện thể của nàng đều đạt đến tầng thứ sáu, bây giờ với tu vi nguyên anh trung kỳ thì việc thi triển dĩ nhiên lại càng thuận lợi hơn gấp bội.

Chẳng ai biết được cái cảm giác mạnh mẽ vượt bậc đang bạo tăng trong cơ thể là như thế nào !

Đó gần như là làm chủ hoàn toàn sức mạnh của mình !

Mỗi một bộ phận trong cơ thể của nàng đều hoạt động nhịp nhàng ăn khớp với nhau đến mức tuyệt đối.

- Thân ta như đao kiếm, vốn đã là vũ khí rồi.

Cần gì phải đao ? Cần gì phải kiếm !

Đáy mắt nàng sáng chói hào quang, toát ra sát cơ thâm trầm pha lẫn với chút tiếu ý băng sương !

Kiến Sầu không chút ngần ngừ điều động mọi sức lực trong cơ thể mình, mặc cho chúng ào ào chảy xuôi theo các luồng kinh mạch trên cánh tay rồi đổ xuống làn Phật quang đang bao quanh bàn tay Thiện Hạnh !

"Âm ầm !"

Phật lực đang cuồn cuộn trút vào người Kiến Sầu để hòng cắn nuốt nàng thì trong chớp mắt đã tan tành, hóa thành hư ảo !

"Rắc 1" Một tiếng nứt vỡ trong trẻo vang lên !

Phật quang tinh thuần đang bao dầy quanh lòng bàn tay Thiện Hạnh liền nát vụn ngay lập tức !

Ngay khi quyên chưởng hai người va chạm, Phật lực kinh khủng của Thiện Hạnh và lực trong đường quyền của Kiến Sầu liền xô mạnh vào nhau !

Nhanh đến nỗi chẳng kịp trở tay !

Thiện Hạnh thậm chí cũng chẳng kịp biến sắc mặt, sức ép lớn đến nỗi làm méo mó vặn vẹo các cơ trên cánh tay và bả vai của y. Ống tay áo vốn vẫn bó chặt cũng không chịu nổi mà rách cái "xoẹt', vụn vải bay rơi lả tả !

Ai nấy đều nghe thấy có tiếng rớt "Bịch" trầm đục trên mặt đất I

Thiện Hạnh cả người cao to vạm vỡ như một vị kim cương hộ pháp lại không đỡ nổi phản lực dội tới mà bị đánh văng ra ngoài, hệt như một con thuyên nhỏ bị sóng thần quật chìm !

Y lộn mấy vòng trong không trung rồi mới tiếp đất, lảo đảo đứng dậy !

Cánh tay phải của Thiện Hạnh không còn vải vóc che chắn nên bây giờ trần trụi, da thịt tím bầm trông phát khiếp, còn bàn tay thì thông xuống bên hông, run run rẩy rẩy không ngừng !

Thân thể kim cương bất hoại của Phật môn vậy mà đánh không lại nàng †a sao ?

Trong thiên hạ này sao lại có thể có công pháp luyện thể bá đạo như vậy 2?

Thiện Hạnh đờ đẫn nhìn Kiến Sầu : "Đây là lấy người làm vũ khí đó ư ?I"

Lấy người làm vũ khí 2

Người người khí khí cái gì 2 Trong Bạch Ngân lâu, nhiều tu sĩ nhìn không ra hai bên giao chiến sâu cạn thế nào, chỉ thấy Thiện Hạnh thua đau thì chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, đến lúc nghe thêm mấy chữ trên thì lại còn ù ù cạc cạc hơn nữa.

Tuy nhiên một vài tu sĩ kiến văn rộng rãi thì lại nheo mắt nhìn, thiếu chút nữa là ồ lên kinh ngạc.

Kiến Sầu cũng hơi bất ngờ, nhưng chỉ một thoáng sau liền bật cười, thanh âm lạnh lẽo như băng : "Nhãn lực không tệ

Đáng tiếc cái gã này cứ mở miệng là nói hỗn !

Còn phải dạy dỗ thêm mới được !

Nói xong, Kiến Sầu liền thu quyền lại, phóng người về phía Thiện Hạnh, thủ pháp linh hoạt, không chút chần chừ !

Đánh !

Đánh !

Đánh !

Liên tục tấn công, quyền cước tới tấp tựa như gió giật sấm rên, đập Thiện Hạnh đến ná thở !

Sau đòn phủ đầu ngắn ngủi vừa rồi, nàng đã đoán ra ưu thế của mình. Nhân lúc thế mạnh đã sẵn, chỉ cần tiếp tục đánh tới cho đến khi tàn cuộc là xong.

Đối với Kiến Sầu, trận này khá dễ dàng.

Nhưng đối với Thiện Hạnh bị đánh đến không kịp vuốt mặt thì lại không dễ chút nào. Trận đánh trở nên càng lúc càng gay gắt, càng lúc càng hung hiểm.

Nếu cứ giữ thế thủ, kệ cho Kiến Sâu muốn đánh sao thì đánh thì e rằng chưa đầy một khắc sau đã phải nằm đo ván trên đài Cách Ngạn rồi.

Cơ hội duy nhất mà y có cũng là đánh trả !

Có vậy mới có hy vọng thắng được, chỉ còn đối thủ sơ hở một chút là cục diện có thể thay đổi ngay !

Thiện Hạnh nghiến răng, giơ ngang cây côn lên đỡ đường chưởng bổ tới, rồi tranh thủ khoảng thời gian trống đó mà cong năm ngón tay thành trảo chụp xuống Kiến Sầu !

Đúng là ăn miếng trả miếng !

Hơn nữa đây là giữa thể tu với nhau, lấy cứng chọi cứng !

Cục diện trong chớp mắt liền trở nên kinh hiểm và đặc sắc vạn phần.

Chưởng !

Quyền !

Lên cẳng tay I

Hạ cẳng chân !

Mỗi một phần cơ thể đều là hung khí ! Hai bên giao thủ quá nhanh đến nỗi trong lâu tu sĩ tu vi không đủ thì không biệt nổi ai với ai !

Đòn đánh của Thiện Hạnh cực kỳ mạnh bạo, nhưng Kiến Sầu ăn miếng trả miếng cũng hung ác bá đạo không kém.

Bên tám lạng, bên nửa cân !

Bên thì vừa né tránh vừa móc đấm, thế đánh dứt khoát hung hiểm !

Bên thì mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vù vù như gió giật sấm rền !

"Bốp !" "Chát !"

"Bốp !"...

Tiếng va đập cứ dồn dập như vậy đến long óc điếc tai, vừa căng thẳng vừa hấp dẫn người xem khôn cùng !

Người nữ tu tự xưng là "hạng môn hạ vô danh tiểu tốt của Nhai Sơn" này đã khiến cho họ phải thay đổi cách nhìn về "Nguyên anh trung kỳ" và "Thể tu".

Hóa ra nữ tu luyện thể khi đánh cũng có thể hấp dẫn khủng khiếp như vậy, uy lực cũng có thể bá đạo như vậy !

Từ Thiện Hạnh cho đến mọi tu sĩ đang quan sát quanh đài Cách Ngạn, hầu như không có ai nhìn ra được sơ hở trong các đòn tấn công của Kiến Sầu. Mỗi một cú đánh đều chuẩn xác, đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm !

Hơn nữa, cách đánh của nàng...

Có thể là nói gần như khốc liệt, bảo là tàn nhẫn cũng chẳng ngoa !

Tràng mưa máu gió tanh trong đỉnh tranh Cực Vực rốt cuộc cũng có ảnh hưởng đôi chút đến Kiến Sầu, khiến nàng thoạt nhìn có vẻ giống như dân giang hồ sẵn sàng thí mạng chứ không phải là người xuất thân từ danh môn chính phái...

Nhưng dù là vậy thì đã sao 2

Nàng đâu có thèm để ý tới những chuyện này, mà Nhai Sơn cũng kệ !

Đòn đánh tới tấp như mưa, không lúc nào ngừng nghỉ.

Thân người thoăn thoắt không ngừng : lúc thì xẹt sang rìa đài Cách Ngạn, lúc thì bay vọt đến nơi chính giữa đài, lúc thì vù đi như một làn khói nhẹ, lúc thì lại âm âm đập xuống tựa như sao băng sa xuống đất I

Khiến người xem xem đến hoa cả mắt ! Nếu kẻ ngoài cuộc mà còn thấy vậy thì Thiện Hạnh bị vây công tứ phía dĩ nhiên lại càng khổ không thể tả.

Lúc trước y còn hy vọng Kiến Sầu kinh nghiệm non nớt, lúc tấn công liên tục thế nào cũng sẽ lộ ra sơ hở, nhân đó mà lợi dụng để chuyển bại thành thắng. Nhưng cho đến bây giờ, sau một khắc đấu tay đôi với nhau, y đã chua chát nhận ra -

Đây là chuyện không tưởng.

Người nữ tu trước mặt y hoàn toàn không có sơ hở ! Đòn nào đòn nấy đều tính kỹ, bức y phải lập cập đỡ trái gạt phải đến toát mồ hôi lạnh.

Cứ cái đà này y chắc chắn sẽ thua !

"Vù Ị"

Một quầng hào quang vàng rực vụt lên trước mặt Thiện Hạnh.

Đó là bàn tay phủ đầy vẩy vàng của Kiến Sầu. Các ngón khép chặt như đao, đâm xuyên qua tầng Phật thủ ngàn tay của Thiện Hạnh, chọc thẳng đến cổ y!

Lúc trước Thiện Hạnh chỉ cần lùi lại là thoát hiểm. Nhưng...

Nếu cứ liên tục đấu như thế này thì trước sau gì cũng sẽ kiệt sức. Không lẽ rốt cục phải chịu thua sao ?

Trong một sát na đó, đầu óc Thiện Hạnh xoay chuyển không ngừng, con mắt bất giác khẽ liếc về phía rìa đài Cách Ngạn : Lương Thính Vũ, cái vị đại tế tửu của thuyền Dạ Hàng kia vẫn đang khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nhìn y chằm chăm...

Đã vậy, ở mé bên trái trước mặt y mười trượng lại còn có lồng giam !

Thua 2? Làm sao để thua được ?I

Một tia âm tàn ngoan độc chợt ánh lên trong đáy mắt Thiện Hạnh.

Khi bàn tay như đao nhọn của Kiến Sầu xỉa tới, trái với thói thường mà mọi người vẫn tưởng, y vậy mà lại đứng yên chịu trận chứ không tránh đi !

"Rẹt là

Vẩy rồng sắc bén nằm dọc trên cạnh bàn tay liền cứa ngang qua cổ Thiện Hạnh. Máu bắn ra tung tóe. Chuỗi phật châu thô to đeo trên cổ y cũng liền ngập trong dòng huyết đỏ lòm !

"Trời I"

Cả Bạch Ngân lâu liền ồ lên.

Chết rồi ! Thiện Hạnh vậy mà rốt cục lại phạm sai lầm ! Trận này thắng bại coi như đã định I

Nhiều người chứng kiến phấn khởi không thôi.

Nhưng Kiến Sầu là người trong cuộc thì lại sửng sốt : Nàng cảm thấy Thiện Hạnh rõ ràng vẫn còn dư sức. Đòn đánh tuy lăng lệ ác liệt nhưng thật ra cũng chỉ là khởi đầu, hoàn toàn không hung hiểm đến nỗi y tránh không được. Làm sao mà...

Tự đáy lòng nàng chợt dậy lên linh cảm chẳng lành !

Thủ đoạn hèn hạ mà Thiện Hạnh đã lôi ra để đối phó với Bạch Dần trong trận đấu trước liền thoáng vụt qua trong trí nàng, đến lúc thấy y liếc con mắt dọc dọc ngang ngang như thế kia thì lẽ nào nàng còn không đoán ra dụng ý ?

Chắc là y muốn giở lại trò cũ rồi I

Bạch Dần vốn vẫn luôn theo sát trận đấu ở gần đó, hắn thấy Thiện Hạnh thân sắc thay đổi thì cũng nghĩ tới khả năng này, vì vậy liền vội vàng hô lớn : "Coi chừng !"

Coi chừng ư 2

Tuy nghe thấy nhưng Thiện Hạnh chẳng thèm để ý !

Lúc này mới biết thì trễ rồi I

Thiện Hạnh cười khẩy. Kệ cho máu trên cổ vẫn chảy ròng ròng, y chẳng buồn liếc mắt nhìn về phía Bạch Dần một cái mà đạp mạnh chân xuống đất, mượn lực nhảy lên !

Thân người lực lưỡng cao lớn của y đổ bóng xuống mặt đài Cách Ngàn một khoảng râm rộng lớn.

Quả nhiên là y như lúc đánh với Bạch Dần, bổn cũ soạn lại, cây tê mi côn dài nãy giờ không động liền giơ lên vụt về phía cái lông nhốt Tả Lưu !

Thật vô liêm sỉ ! Quá hèn I

Vốn cứ tưởng đâu thắng bại đã phân, nhiều tu sĩ đang vây xem quanh đài thấy vậy liền ngẩn cả người, chẳng ngờ Thiện Hạnh lại lôi chiêu cũ ra xài đến hai lần !

Cũng vì vậy mà Bạch Dần phải chịu thiệt thòi. Hơn nữa, bây giờ Kiến Sầu lại còn cách lồng giam xa hơn Bạch Dần lúc nãy !

Chết rồi.

Nhiều người cảm thấy thất vọng.

Còn Tả Lưu đang tì người vào song sắt lồng giam thì vẫn chú tâm quan sát trận đấu. Kiến Sầu là ai người ngoài không biết nhưng hắn thì làm sao có thể không rành ?

Ngay từ lúc nhìn thấy thanh Cát Lộc đao, Tả Lưu liền nhẹ cả người, chẳng còn lo lắng gì nữa. Ngờ đâu bây giờ Thiện Hạnh lại quay lại, phóng về phía mình !

"Tới làm mẹ gì chứ !" Tả Lưu trợn mắt há hốc miệng, hét lên : "Cái gì vậy ? Lại nhè ta mà đánh hả ?!"

Ai nấy nghe Tả Lưu xổ một tràng như vậy thì tưởng như mình nằm mơ. Đây không phải là vì Tả Lưu tự nhiên mở miệng nói chuyện, văng tục mà vì -

Cái gã tu sĩ này, giọng điệu sao lại nghe tỉnh như ruồi thế này ?

Trong khi có người muốn lấy mạng hắn mà hắn thì lại xem như không có chuyện gì to tát.

Sao kỳ vậy ?

Chính ngay Thiện Hạnh cũng không ngờ.

Cây tê mi côn đã giơ cao, thân thể rã rời, mọi Phật lực còn lại trong người đều được y xuất ra, biến thành ngàn vạn bóng côn xoay tít.

Nhưng cho dù vậy, mặt mũi Tả Lưu vẫn cứ thản nhiên như không.

Trong một sát na ngắn ngủi đó, Thiện Hạnh ở trên cao nhìn xuống thấy con mắt người kia nhìn mình sao mà chỉ rặt một vẻ thương hại -

Tựa như y là một thằng đần vậy !

Thiện Hạnh hốt nhiên kinh hãi, linh cảm thấy có cái gì đó cực kỳ bất thường...

Nhưng trễ rồi I

Trong một chớp mắt đó, dường như cả thế giới này đều hóa đá.

Mặt trời chiếu rọi tứ phương. Cả tòa Bạch Ngân lâu tựa như tiên cung trên thượng giới lung linh đủ mọi sắc màu. Đài Cách Ngạn cổ xưa mênh mông lằn đầy dấu tích của bao trận đấu lúc này trông tựa như một mặt phẳng được đặt trên một cái chén khổng lồ.

Nhưng hiện tại từ trong cái chén này đang bốc lên một luồng lửa giận ngút tận mây xanh !

Sát ý vô biên I

Chẳng ai biết cái bóng vàng kim bao phủ gần nửa đài Cách Ngạn xuất hiện như thế nào. Mọi người chỉ thấy nó ngưng tụ ra ngay ở nơi Kiến Sầu đứng, hình dạng từa tựa như...

Một bàn chân thì phải ?I

Trông lại vừa giống như một vùng xoáy khổng lồ.

Trong nháy mắt, linh khí trong Bạch Ngân lâu và thậm chí là cả ở ngoài lâu đều ùn ùn đổ dồn về phía nó, khiến cho khí tức của nó càng căng đầy và càng lúc càng trở nên cực kỳ khủng bố !

Sức có thể hủy thiên diệt địa !

Áp bức đến nghẹt thở I

Trước nó, Thiện Hạnh thậm chí còn không tài nào cục cựa nổi I

Đó là kể đến mọi việc diễn ra quá nhanh, từ lúc cái bóng vàng kim bắt đầu xuất hiện đến lúc y bị ăn đập kéo dài nhiều lắm chỉ trong vòng một chớp mắt là cùng thì làm sao đánh lại cho kịp ?I

"Rầm !"

Tựa như sóng thân âm ầm quật xuống.

Thiện Hạnh vốn đã sức cùng lực kiệt, bây giờ lại phải chịu thêm đòn này nữa thì tựa như một con kiến hôi, hoàn toàn không lấy đâu ra sức để đánh lại được nữa I Viên ác tăng liên bị hất tung lên cao !

Máu đỏ phun ra, quét thành một đường vừa diễm lệ vừa băng lãnh trong không gian. Cả người y dúm dó như một đống sắt vụn, đập thẳng vào cửa một căn nhã gian trên tâng cao nhất của Bạch Ngân lâu !

"Âm !" một tiếng thật lớn. Tấm rèm trúc treo trước cửa sổ rung giật lên hồi.

Tiết Vô Cứu cả kinh. Đầu óc căng thẳng, thiếu chút nữa là y đã tung chưởng đỡ rồi !

Ngay cả Khúc Chính Phong đang đứng cạnh Tiết Vô Cứu trước cửa sổ khóe mắt cũng bất giác giật giật. Hắn thật không ngờ Thiện Hạnh thế mà lại bay về phía này...

Phải chăng là tình cờ 2

Chẳng làm sao biết được.

Khúc Chính Phong liền nhớ tới cái lỗ kinh khủng trên tàng kinh các của Nhai Sơn ngày trước, nhớ dáng ai hiên ngang lẫm liệt trên đài Bạt Kiếm trong khi tu vi chỉ gân mới đến trúc cơ mà thôi.

Một thoáng sau, cái bóng người trên đài Cách Ngạn ấy cũng liên hợp khít với dáng xưa trong ký ức của kiếm hoàng.

Sau khi đập xong Thiện Hạnh, linh khí vô cùng vô tận do Phiên Thiên ấn hội tụ thành liền như thủy triều cuộn sóng, âm ầm tản rút đi tứ phía. Vì vậy bóng người vốn vẫn bị che khuất ở phía sau liên dần dần hiện ra.

Thật ra Kiến Sầu vẫn đứng yên một chỗ chứ không hề bước đi đâu nửa bước.

Trước bao con mắt đang chú mục nhìn mình, nàng chỉ thong thả co lại bắp chân thon dài rồi lạnh lùng tuyên bố : "Đa tạ ! Bây giờ tới phiên người kế"
Bình Luận (0)
Comment