Chương 337 : Danh hiệu
Chương 337 : Danh hiệuChương 337 : Danh hiệu
Giọng điệu lãnh đạm, thậm chí còn chẳng nghe ra chút cảm xúc gì I
Tựa như mới vừa rồi người bị nàng giơ chân đá chẳng phải là kẻ cùng hung cực ác nổi danh trên Tinh Hải gì mà chỉ là một cục đá mẻ, một miếng gỗ mục vô giá trị...
Hoàn toàn chẳng đáng liếc mắt nhìn qua !
Tứ bề lặng phắc như tờ.
Trừ Tả Lưu trong lông giam đang chậc lưỡi nhìn Thiện Hạnh ra chiều tội nghiệp thì cả tòa Bạch Ngân lâu đều tĩnh mịch như một nấm mồ.
Cú đá đã khiến cho mọi tu sĩ có mặt tại đương trường đều bàng hoàng sửng sốt, ánh mắt nhìn Kiến Sầu đầy vẻ kính sợ khó nói thành lời I
Ngay cả một người có địa vị cao quý như Thẩm Yêu mà lúc này cũng phải chịu kinh tâm động phách một phen !
"Đòn này..."
Giọng nàng hơi run run, nghe ra rất mất bình tĩnh; đôi mắt như làn thu ba ánh lên vẻ kinh nghi bất định, khó hiểu khôn cùng.
"Sao mà nhìn giống như..."
Không thể nào !
Vào thời điểm giao thoa giữa thượng cổ và kim cổ, Bất Ngữ thượng nhân đắc đạo phi thăng,Phiên Thiên ấn" danh tiếng lẫy lừng cũng biến mất tăm mất tích theo ẩn giới Thanh Phong am. Từ đó trên Thập Cửu Châu, chẳng còn ai có thể thấy được một chưởng có thể nghiêng trời lật đất như thế này.
Mặc dù nàng đã trăm cay nghìn đắng, hao tổn không biết bao nhiêu sức lực mới ngồi lên được cái ghế "Đại tư mã trạm Đồng Quan", nhờ đó nắm được quyên thống lĩnh toàn bộ yêu ma ba đạo, điển tịch nào cũng có thể xem qua, nhưng "Phiên Thiên ấn" thì nàng chỉ biết sơ sơ mà thôi !
Mà bây giờ...
Chút hiểu biết ít ỏi đó lại vô cùng đúng với cách thức thi triển của nữ tu này.
Nàng ta tự xưng là môn hạ Nhai Sơn, công pháp luyện thể quỷ dị đã đành, hơn nữa trên người lại còn có thêm "Đạo ấn vẩy rồng" mà Long Môn vốn không truyền ra ngoài. Còn chiêu "Phiên Thiên ấn' thì lại giống y như thuật pháp kỳ diệu của Bất Ngữ thượng nhân thi triển năm đó !
Nên nhớ Bất Ngữ thượng nhân là kẻ giết người như ngóe, Tinh Hải thiếu chút nữa đã máu chảy thành sông !
Thân phận của nữ tu này...
Có thể đoán ra được phần nào, nhưng Thẩm Yêu quả là không dám chắc.
Nếu nói không phải là cái người đã mất tích từ bao năm nay của Nhai Sơn thì sao thái độ của Tả Lưu lại đột nhiên trở nên quá mức tin tưởng, giống như đã quen biết từ lâu như vậy. Nếu là người nào khác thì tu vi lại quá cao, không hợp với lẽ thường.
Trong sáu mươi năm nay có ai tu vi đột ngột tăng khủng khiếp đến như vậy đâu 2
Thẩm Yêu đáy lòng nghi hoặc thắc mắc không thôi. Mày liễu khẽ chau, một thoáng kiêng ky chợt ánh lên trên khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp như cánh hoa đào, dù vậy ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Kiến Sầu không rời.
"Không làm bạn được thì đời này tất là kình địch của ta..."
Nàng cất tiếng thở dài, tự tâm vừa ngưỡng mộ vừa muốn tranh tài một phen, đồng thời cũng mơ hồ linh cảm thấy rất nhiều thứ rắc rối trong tương lai...
Trong căn nhã gian ấy, mấy viên tùy tùng dường như đã quen với tính của Thẩm Yêu nên khi nghe nàng chợt lẩm bẩm như vậy thì cũng giữ im lặng, chẳng nói tiếng nào.
Nhưng tại đương trường, sau khi thời khắc sững sờ tĩnh lặng qua đi thì tiếng xì xâm lại dân dần dậy lên, ban đầu nghe còn rất nhỏ nhưng chỉ một thoáng sau đã âm ï như ong vỡ tổ, gân như không thể hạ nhiệt được.
"Lão tử vừa thấy cái gì vậy trời ?"
"ÐĐui chết mắt ta rồi ! Đui chết mắt ta rồi !"
"Mẹ kiếp, đây là nguyên anh trung kỳ đó hả ? Biết chừng nào lão tử ta mới tu được như thế này ?"
"Thiệt không ? Sao mà mạnh dữ vậy ?”...
Người có tu vi càng cao thì hiểu biết càng sâu nhưng trước lần xuất chiêu khủng khiếp vừa rồi của Kiến Sầu, biết là một chuyện, hiểu và chấp nhận được lại là chuyện khác.
Gần như chẳng có ai hiểu nổi tại sao kết cục lại diễn ra như vậy -
Rõ ràng là ác tăng Thiện Hạnh xảo trá, ra tay trước tiên, khoảng cách giữa y và Tả Lưu lại rất ngắn trong khi Kiến Sầu lại ở xa hơn nhiều, động thủ cũng chậm hơn I
Lúc đó, chẳng ai nghĩ rằng nàng sẽ bình yên vô sự ! Chỉ có thể cứu Tả Lưu hoặc là hy sinh thân mình mà thôi chứ không có cách nào khác hơn được.
Nhưng rốt cục bọn họ lại thấy gì ?
Nàng ta chẳng thèm nhúc nhích lấy một mảy mà chỉ cần nhấc chân lên cũng đủ để gió rung chớp giật, khí thế khủng khiếp quét ngang cả Bạch Ngân lâu !
Đúng là một đòn đi sau mà đến trước, làm nghẹn tức chết người !
Tấn công dù có mạnh đến cỡ nào đi nữa nhưng rốt cục cũng vẫn không mau bằng !
Mà đây chỉ là nguyên anh trung kỳ thôi, nhưng thế mà lại hạ đo ván được nguyên anh hậu kỳ mới tài !
Hơn nữa thần sắc ôn hòa, hơi thở đều đặn, đủ biết là xuất đòn rất dễ, chẳng tốn sức là mấy. Rõ ràng nàng ta vẫn còn con bài tẩy trong tay chứ chưa vận hết toàn lực I
Giờ thì đa với tạ cái gì 2
Tạ cái con khỉ thì có I
May là ác tăng Thiện Hạnh đã bị đá rớt khỏi đài Cách Ngạn, hôn mê bất tỉnh từ lâu, chứ không thì nghe thấy Kiến Sầu nói một câu vừa cao quý vừa lãnh diễm như vừa rồi, y dù chưa chết cũng bị nàng chọc cho tức chết I
Nhai Sơn môn hạ ư 2
Nhưng sao lại dùng đạo ấn vẩy rồng ? Cú đạp vừa rồi lực đạo cực cao nhưng nhìn chẳng ra ngô ra khoai gì cả, từ hồi nào đến giờ chưa từng có ai nghe nói thấy Nhai Sơn có cái môn này cả.
Nữ tu này rốt cục lai lịch ra sao đây ? Ngay sau khi trận chiến hạ màn, người nào người nấy đều cứ ôm một bụng thắc mắc không thôi. Đa phần đều cố đoán xem Kiến Sầu là ai, quan hệ giữa nàng và Tả Lưu ra sao, át chủ bài còn có thể có gì và...
Kết quả trận chiến tiếp theo sẽ như thế nào !
Một cơn gió mát quét ngang qua đài Cách Ngạn khiến bụi đất bay mù.
Kiến Sầu thu chân rồi bình thản đứng yên. Thanh đao Cát Lộc hồi nấy bị văng xuống đất bây giờ lại nằm ngay cạnh chân nàng, chỉ cần nàng đưa tay ra là nó sẽ tự động bay lên.
Nhưng Kiến Sầu không nhìn đao mà lại khẽ liếc mắt nhìn về mé trước mặt.
Lương Thính Vũ vẫn gọn gàng trong bộ đồ đen bó sát thân người, đứng yên trong một góc khuất trên đài Cách Ngạn, từ đầu đến cuối, dù chiến cuộc có kịch liệt đến đâu vẫn không bước đi đâu nửa bước.
Thị ta đứng đó vừa lạnh lùng vừa yên lặng, tựa như đêm đen sau cơn mưa.
Vết sẹo hơi dữ nằm cạnh khóe mắt khiến khuôn mặt trông tạm được của Lương Thính Vũ trở nên xấu xí khó coi, người nào nhìn cũng cảm thấy ngại.
Ai cũng biết thuyên Dạ Hàng và Bạch Ngân lâu có dây mơ rễ má với nhau. Hôm nay tuy họ tổ chức lôi đài cách thức cực kỳ cổ quái nhưng chẳng ai mảy mơ nghi ngờ năng lực của những người được thuyền Dạ Hàng cử ra. Dù là Đoạt mệnh tiêu Lãnh Quang hay ác tăng Thiện Hạnh thì người nào cũng đều là cao thủ hạng nhất cả.
Tiếc là cả hai đều xui xẻo gặp phải tu sĩ Nhai Sơn, đánh đâu thua đó.
Bây giờ chỉ còn lại có mỗi một người - Lương Thính Vũ.
Những năm gần đây rất ít người nghe nói đến cái tên này vì nói cho cùng đây là lớp người ưu tú xuất sắc nhất vừa mới được đề bạt của thuyền Dạ Hàng. Thị được cử thẳng lên làm đại tế tửu, địa vị chỉ dưới vị đường chủ bí ẩn cai quản toàn bộ thuyền Dạ Hàng mà thôi.
Hơn nữa trong số các tu sĩ nguyên anh hậu kỳ, Lương Thính Vũ cũng là tu sĩ thuộc vào hàng thượng đẳng.
Hai cây búa Uyên Ương của trong tay thị đều là thứ có tiếng ở Tinh Hải, chẳng thua gì kim tiễn tiêu của Lãnh Quang hay cây Tề Mi côn của Thiện Hạnh cả I
Vừa lúc Kiến Sầu đưa mắt nhìn Lương Thính Vũ thì đồng thời Lương Thính Vũ cũng liếc mắt nhìn lại nàng.
Ánh mắt hai người cứ vậy mà đối nhau.
Cái nhìn của Kiến Sầu bình thản mà thâm trầm, còn của Lương Thính Vũ thì vẩn đục đầy mây đen u ám, thần sắc thoáng chút ngờ ngợ nhưng rồi lại chẳng dám tin. Mọi chuyện xảy ra trong địa lao thuyền Dạ Hàng đêm hôm đó như lại diễn ra trước mắt thị một lần nữa.
"Là ngươi đó ư ?”
Là ngươi ?
Cái chuyện quỷ gì thế này ?
Câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi của Lương Thính Vũ khiến nhiều người phải động não đoán già đoán non : Không lẽ hai người này có oán có thù gì từ trước hay sao ?
Kiến Sầu nghe vậy mày liễu khẽ giật. Đêm hôm đó thâm nhập thuyền Dạ Hàng, ngoại trừ đường đao có thể nói là gân như lĩnh ngộ siêu việt thì nàng đều không hề để lộ thân phận, hơn nữa vì lúc nào cũng ẩn thân trong gió nên không lý nào Lương Thính Vũ lại nhận ra được. Nếu có thì chỉ có thể là do khí tức, thị ta nhạy cảm nhận ra nên mới ướm hỏi như vậy.
Nếu nói không thì hóa ra là nàng nói dối. .
Nhưng thật ra Kiến Sầu lại cảm thấy có nói cũng chẳng hề gì. Đáy mắt hơi ánh nét suy tư, bàn tay khẽ vẫy, thanh Cát Lộc đao liền tự động bay lên khỏi mặt đất, hạ xuống tay nàng.
Lời ra khỏi miệng chỉ có hai chữ đầy ý vị : "Là ta."
Là ngươi ?
Là ta.
Trong khoảnh khắc ấy, Lương Thính Vũ bất giác ngẩn người. Nữ tu này trả lời vô cùng gọn gàng khẳng khái chứ hoàn toàn chẳng có chút gì quanh co giấu diếm như thị vẫn tưởng.
Hai tiếng đáp kia tuy vô cùng đơn giản nhưng lại toát ra vẻ tự tin đến phi phàm !
Đường đao vừa kinh khủng vừa tuyệt đẹp ấy thật như một giấc mộng...
Tưởng như có thể bá chiếm thiên hạ, thống ngự vạn giới !
Kể từ lúc đó trở đi, nó cứ không ngừng xoay vần trong đầu Lương Thính Vũ cả ngày lẫn đêm, khiến thị thật khó mà quên được. Thậm chí cho mãi đến bây giờ, dù đang đứng trên đài Cách Ngạn nhưng thị vẫn còn tưởng như có thể thấy lại bóng dáng đường đao đáng sợ khi đó.
Ngay cả vị "Thần" ẩn mình trong vách tường địa lao cũng khó mà địch nổi chứ đừng nói chi là thị...
Nhận ra điều này, đáy lòng Lương Thính Vũ chợt cảm thấy vô cùng chua chát.
Thập Cửu Châu lớn như vậy mà thị thì vì muốn hơn người nên đã phải giở đủ mọi thủ đoạn mánh khóe, kể cả kế hoạch đầu nhập vào thuyền Dạ Hàng, mới đạt tới sức mạnh siêu phàm thoát tục như mong muốn. Vậy mà bây giờ đứng trước mặt nữ tu này, mọi nỗ lực cố gắng không ngừng nghỉ của thị lại dường như chẳng có chút xíu ý nghĩa gì.
Chẳng có ai có thể biết rõ hơn thị về thực lực của Kiến Sầu -
Trận này thị chắc chắn sẽ thua !
Thậm chí chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi.
Đây đâu phải là một trận lôi đài đơn giản như vậy đâu.
Mà thật ra là quyết đấu chết bỏ mới đúng !
Ánh hào quang vàng kim nhàn nhạt trên cặp búa Uyên Ương nhẹ nhàng lưu chuyển, tựa như đang hòa cùng một nhịp với tâm ý chủ nhân.
Nghe Kiến Sầu đáp lời, Lương Thính Vũ trâm ngâm hồi lâu, mãi một lúc sau năm ngón tay mới chầm chậm xiết lại, trên khuôn mặt xưa nay vốn lạnh lùng vô cảm của thị chợt ánh lên một thoáng kính trọng và khâm phục.
"Trận này tử chiến. Lương Thính Vũ ta không muốn chết dưới tay kẻ vô danh”
"Đùng là
Cả Bạch Ngân lâu thiếu điều nổ tung !
Lương Thính Vũ dù gì cũng là người có máu mặt, chưa đánh đấm gì mà đã tuyên bố như vậy, sao nghe giống như cầm chắc phân thua vậy chứ ?! Ngay cả Kiến Sầu cũng phải kinh ngạc trong khoảnh khắc.
Nàng ngắm nhìn người nữ tu đang đứng trước mặt mình cách đó không xa, ánh mắt lưu lại hồi lâu trên vết sẹo trên gương mặt thị mà tự tâm bỗng chợt cảm thấy tiêng tiếc.
Có lẽ Lương Thính Vũ cũng có quá khứ của mình.
Nhưng tu sĩ trong thiên hạ mỗi người mỗi đạo. Khác đạo khác chí hướng nên ai đi đường nấy là chuyện thường tình.
Cát Lộc đao trong tay Kiến Sầu nhẹ nhàng đảo chiều, mũi hướng xuống dưới, chuôi hướng lên trên. Bàn tay cầm đao khoan thai vòng ra sau lưng, rồi hơi khẽ gật đầu giữ lễ, nàng điềm đạm đáp : "Ta là Kiến Sầu, môn hạ Nhai Sơn."