Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 338 - Chương 338 : Cố Tộc

Chương 338 : Cố tộc Chương 338 : Cố tộcChương 338 : Cố tộc

Thật quá điềm đạm.

Câu trả lời nghe rất đơn giản, tuyệt không màu mè che đậy mà cũng chẳng thấy có chút nào là kiêu căng tự phụ. Quả đúng là khí độ tu dưỡng của người xuất thân từ danh môn đại phái.

Thế nên ngay khi nàng vừa báo tên xong, nhiều người vẫn còn ngẩn người ra.

"A, hóa ra là Kiến Sầu...

Nhưng rồi...

Đột nhiên có người bừng tỉnh :

"Khoan đã !'

"Ê, nàng ta nói cái tên gì đó ?II"

"Thiệt không ?1"

"Kiến Sầu ?!"

Tựa như một quả bom khổng lồ dội thẳng xuống mặt biển thâm sâu u tối, sau khi khoảnh khắc tịch mịch ban đầu qua đi, sóng nước liền nổ tung, chấn động vang trời I

Lúc đó, người nào đã từng nghe qua cái tên này đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, lỗ tai lùng bùng !

Ngay cả khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Lương Thính Vũ vậy mà cũng toát lên vẻ kinh hãi;

Chấn Đạo Nhân miệng há hốc, lớn đến nỗi một trái trứng gà cũng đủ chui lọt;

Đôi mắt đẹp của Thẩm Yêu cũng thoáng sắc ngạc nhiên, rồi trong khoảnh khắc liền bừng sáng;

Còn Tiết Vô Cứu ngôi trong gian Cấn Sơn thì nhớ Khúc Chính Phong lúc trước có nói "Môn hạ Nhai Sơn không xài đao" mà bực mình đến nỗi lần đầu tiên trong đời đã phải buột miệng văng tục một câu;...

Cả Bạch Ngân lâu sau thời khắc sững sờ tịch mịch liền trở nên ồn ào nhốn nháo như ong vỡ tổ I

Gần như chẳng ai tin vào tai mình, trong lâu chỉ có tràng cười dài của Tả Lưu là giòn giã đến chói tai : "Ha ha ha, đồ ngu ! Dám nhè lão tử mà đánh hả ? Cho tụi bây chừa..."

Nghe giọng điệu mà muốn dần cho hắn một trận !

Quả là đáng đánh ! Nghe cái giọng tiểu nhân đắc chí mà tức đến nỗi muốn nhảy lên vặn họng hắn cho rồi - nhưng rốt cục chẳng ai dám làm !

Vì sao 2

Ác tăng Thiện Hạnh bài học đã rành rành trước mắt há còn chẳng đủ ? Tiểu tử này lên mặt chẳng qua là vì quý nhân đã tới, có người chống lưng cho rồi I

Bà mẹ nó, đây chẳng phải là "Kiến Sầu - Môn hạ Nhai Sơn", người nữ tu huyền thoại kia ư ?I

Mười ngày trước đây nếu có ai nhắc tới cái tên này thì hơn quá nửa người nghe là ù ù cạc cạc, hoặc nếu có nghe qua thì một số ít cũng chỉ nhớ mài mại vài thập niên trước ở Nhai Sơn đã từng có một nữ tu thiên tư thập phần xuất chúng mà thôi. Thậm chí cho dù có thêm hai tiếng "Nhai Sơn" đi nữa thì nghe cũng rất lạ tai, không sao ấn tượng bằng "Kiếm hoàng Khúc Chính Phong”;Đại tư mã Thẩm Yêu" hay "Tế tửu thuyền Dạ Hàng" được.

Nhưng vào thời này khắc này, ở tại một nơi như thế này...

Nếu nhắc đến "Kiến Sầu" mà còn ngơ ngơ ngác ngác thì ngươi đi Bạch Ngân lâu làm quái gì 2

- Phải biết người nữ tu này chính mới đầu dây mối nhợ của đủ thứ chuyện !

Từ lúc Bạch Ngân lâu bắt được Tả Lưu, tin tức lan xa, có ai còn không biết đến tên của nàng ?

Chính vì nàng bị mất tích nên sáu mươi nay Nhai Sơn và Côn Ngô mới lục đục với nhau. Chính vì mối quan hệ giữa nàng và Tạ Bất Thần mơ hồ khó biết nên mọi người mới chú ý đến Tả Lưu cũng từng bị mất tích trong ẩn giới Thanh Phong am. Và cũng chính vì hắn biết được tin tức về nàng nên hôm nay mới có chuyện tụ hội rình rang như thế này ở Bạch Ngân lâu !

Lời đồn nghe đầy cả tai, nhưng rốt cục bây giờ người thật việc thật lại hiển hiện rành rành trước mắt thì nhất thời ai nấy đều hơi giật mình hoảng hốt.

"Nhai Sơn, Kiến Sầu..."

Hơn sáu mươi năm trước, đây là một nữ tu danh tiếng lẫy lừng, ai nghe cũng sợ !

Tuy mới nhập môn sơ sơ nhưng chẳng bao lâu sau đã mang danh đại sư tỷ rồi;

Sau Tạ Bất Thần của Côn Ngô "Mười ngày trúc cơ, mười ba ngày đứng nhất bia Nhị Trọng Thiên", nàng "Mười ba ngày trúc cơ, thân mang thiên bàn", nhờ tiềm lực siêu phàm mà nổi danh Trung Vực;

Sau tiểu hội Tả Tam Thiên không lâu, nàng lại một lần nữa trổ hết tài năng, đánh bạt rất nhiều tu sĩ kiệt xuất cùng thời mà trở thành người duy nhất đăng quang trên đỉnh Nhất Nhân đài !

Từ trận đánh quyết liệt với Hứa Lam Nhi của Tiễn Chúc phái cho đến lúc đột phá kim đan vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc trong trường ác chiến với Không Hải, tất cả mọi người không ai là không thán phục.

Còn về lần đối chiến cuối cùng, việc Kiến Sầu ngồi trên ngai đế vương bằng xương trắng khiến biển mây kinh hiện thì bí ẩn quanh nàng càng thêm chồng chất, người đời càng thêm kinh hãi và bàn luận không thôi.

Có thể nói, trước khi nàng đi ẩn giới Thanh Phong am, cho dù tu vi mới chỉ đến kim đan nhưng mọi tu sĩ đều cảm thấy -

Từ tài năng cho đến tính cách, nữ tu này mới đúng là tu sĩ trẻ số một của Nhai Sơn !

Chỉ cần chờ thêm ít lâu nữa thì có thể sẽ thành một nhân vật cự phách cũng không chừng.

Một người như vậy tự nhiên lại thất lạc thì hỏi sao người ta không quan tâm cho được ?

Đó là chưa kể đến dị tượng xảy ra trên bia Tứ Trọng Thiên trên quảng trường Tây Hải sau khi nàng ta mất tích không lâu. Việc này đã khiến cho không biết bao nhiêu người phải nhức đầu nhức óc, bàn tán xôn xao một thời.

Khi đó, cái tên "Kiến Sầu" gần như sáng lên cùng một lúc trên bia Tam và Tứ Trọng Thiên !

Mà tên nàng sau khi sáng lên trên bia Tứ Trọng Thiên được một lát thì lại biến mất tăm; trong khi đó tên trên bia Tam Trọng Thiên tuy không mất đi nhưng trong nháy mắt lại bị tên của Liễu Không, vốn là kim đan kỳ đầu bảng, soán chỗ.

Thế nghĩa là thế nào 2?

Nếu lấy nguyên tắc vận hành của thiên bia mà xét thì vào thời điểm hiện tên ngắn ngủi đó, Kiến Sầu mới vừa tu xong kim đan, nhân tiện thuận đà đột phá lên nguyên anh. Trong khoảnh khắc tiến cấp ấy, chiến lực của nàng có thể nghiền nát mọi tu sĩ cùng cảnh giới trên Thập Cửu Châu !

Có vậy tên nàng mới gần như sáng lên cùng một lúc trên hai tấm thiên bia được I!

Cho dù sau đó tên của Kiến Sầu biến mất khỏi bia Tứ Trọng Thiên, đa phần có lẽ là vì chiến lực này không duy trì lâu được, nhưng nguyên anh sơ kỳ mà đã có thể đánh gục mọi tu sĩ cùng cảnh giới, vậy còn chưa đủ kinh khủng nữa hay sao 2?

Mà khi đó nàng đã tu được bao lâu 2

Chưa tới năm năm !

Thông thường tu sĩ năm năm kết đan đều đã là kỳ tài, đây nàng năm năm nguyên anh thì còn tài đến đâu ?

Vào thời họ, ngay cả Phù Đạo sơn nhân của Nhai Sơn, Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô, thậm chí cho đến Tuyết Lãng thiền sư của Thiền Tông cũng không tu hành mau đến như vậy !

Giống như điên vậy !

Hay là bia Cửu Trọng Thiên bị trục trặc rồi ?

Hay trong lúc lưu lạc, nàng ta đã gặp được cơ duyên nào đó 2

Lại còn chuyện trong ẩn giới Thanh Phong am nữa ! Xưa nay môn hạ Nhai Sơn luôn giữ giao hảo với Côn Ngô, không biết giữa nàng với vị Tạ Bất Thần kỳ tài trẻ tuổi kia có ân oán gút mắc như thế nào mà không muốn cho người khác biết chứ ?...

Vào thời ấy, nghi vấn trùng trùng đã làm nổ ra không biết bao nhiêu là cuộc tranh luận nảy lửa. Đến gần đây lại có thêm tin bán đấu giá Tả Lưu thì dĩ nhiên mọi việc lại càng rối rắm hơn. Nhưng dù sao chân tướng ít người biết, đâu có ai đoán ra được gì.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Kiến Sầu bằng xương bằng thịt hẳn hoi lại đang đứng sờ sờ trước mặt họ đây !

Ánh mặt trời chan hòa chiếu xuống Bạch Ngân lâu, khiến bộ trường bào màu nguyệt bạch trên người nàng tựa như nhuốm xanh màu trời.

Lớp vẩy rồng lóng lánh ánh vàng trên da cũng lặn đi, để lộ ra làn da trắng nõn như tuyết, thêm vào đó ngũ quan lại xinh xắn nên trông càng thêm tao nhã vạn phần.

Tà áo bay bay, nhưng cả người thì lại uy nghiêm sừng sững như núi.

Bọn họ ai cũng thấy rõ nàng có tu vi nguyên anh trung kỳ mà mới vừa rồi đã hạ gục ác tăng Thiện Hạnh nguyên anh hậu kỳ vô cùng dễ dàng, bây giờ lại đối mặt với Lương Thính Vũ tiếng tăm lẫy lừng như thế này nhưng thái độ cũng vẫn như trước, chẳng e sợ chút nào I

“Nàng ta có ân oán gì với Tạ sư đệ ư 2”

Trên một tầng lầu cao cao, một tu sĩ mặc trường bào lục cứ lắng lặng nhìn nàng, vừa lẩm bẩm xong thì lại trâm tư thẫn thờ.

Kiến Sầu...

Đối với Vương Khước, cái tên này chẳng phải là lạ lãm gì cho lắm. Người khác có thể không biết chuyện gì đã xảy ra trong ẩn giới Thanh Phong am, nhưng vì là đệ tử chân truyền của Hoành Hư chân nhân nên y có biết được một chút sự tình.

Nhưng chỉ "một chút" này cũng đủ để khơi dậy tính hiếu kỳ vốn rất hiếm hoi nơi Vương Khước.

Y nhớ lần đầu gặp Kiến Sầu trong lữ quán Thiên Địa, không biết tại sao nàng ta lại tự nhiên hỏi đến Tạ sư đệ, kế đó lại còn nói có quen với sư huynh Ngô Đoan, nhưng trong cách nói thì dường như lại hơi pha chút địch ý...

Tuy tánh y vốn không hay xét nét nhưng chuyện như vậy cũng khiến y bất giác phải để ý.

Hơn nữa...

"Sáu mươi năm trước, được liệt danh trên bia Tứ Trọng Thiên; sáu mươi năm sau đã là nguyên anh trung kỳ rồi..."

Vương Khước khẽ xốc lại tay áo rộng, trong một thoáng đáy mắt bất chợt ánh lên. Y hốt nhiên nhớ ra : Chính mình hiện đang là người đứng đầu bia Cửu Trọng Thiên chứ không phải ai khác.

Giữa nàng và ta, không biết ai mạnh hơn ai ?

Nên nhớ nữ tu này cách đây sáu mươi năm đã có khả năng đánh gục mọi tu sĩ cùng thời rồi, khi đó hình như nàng ta vẫn còn ở nguyên anh sơ kỳ.

Bây giờ lên nguyên anh trung kỳ, nhưng không biết tại sao chiến lực lại không được như xưa ?

Ánh mắt Vương Khước hốt nhiên rơi xuống thanh đao đang cầm trong tay nàng, đầu mày kín đáo nhíu lại, bao suy tư ý niệm đều dăằn sâu trong thâm tâm, không thốt thành lời. Trên đấu đài, Lương Thính Vũ cũng mãi một lúc sau mới định thần lại.

Nhìn thần thái dáng điệu của nữ tu trước mặt mà đáy lòng chợt dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, thị chỉ bối rối cười đáp : "Bị lá khuất mắt, chẳng thấy Thái Sơn, chả trách thực lực của đạo hữu cao cường như vậy. Hóa ra đây là đại sư tỷ lừng danh của Nhai Sơn. Thất kính ! Thất kính 1"

"Vô danh tiểu tốt mà thôi. Hai chữ bất kính, thất kính gì đó thật không dám nhận."

Kiến Sầu khẽ nhíu mày. Nàng không cảm thấy mình nổi tiếng và cũng chẳng khi nào lấy cái danh đại sư tỷ của Nhai Sơn mà lên mặt kiêu căng với người khác, hơn nữa ấn tượng trước Lương Thính Vũ cũng chẳng mấy tốt đẹp nên thái độ rất lạnh lùng.

"Vừa rồi Thiện Hạnh trí trá ám toán đồng môn của ta. Đây hẳn là nhờ Lương tế tửu chỉ điểm đúng không ?"

Nàng ta đang hạch tội mình đây sao 2

Lương Thính Vũ hít mạnh một hơi : "Đúng là do ta. Xem ra hôm nay không thể không đánh rồi."

"Ngươi hiểu chuyện là tốt."

Kiến Sầu hoàn toàn không chút khách sáo với thị.

Nàng là người ân oán phân minh. Tạ Bất Thần tuy được nàng nể trọng nhưng điều đó không thể xóa được mối hận của nàng. Vậy thì đối với Lương Thính Vũ cũng không khác, cho dù có phần mến tài nhưng nàng cũng sẽ không hồ đồ mà bỏ qua lối hành xử vô sỉ với Tả Lưu, miễn cho thị trận chiến này.

Ý tứ trong lời nói của nàng rất rõ ràng. Lương Thính Vũ cũng không phải là hạng người trì độn nên dĩ nhiên biết chắc nếu đánh nhau rất có thể Kiến Sầu sẽ không hạ thủ lưu tình. Hiện tại, đáng lẽ ra thị vốn phải rất lo nhưng không biết tại sao khi nhìn đối thủ của mình, nhìn người nữ tu vừa xuất sắc vừa mạnh hơn mình thì đáy lòng lại chợt trào dâng lên hào khí mãnh liệt.

Không thể có chuyện rút lui ở đây được.

Vậy...

Vậy thì cứ thử xem sao, để coi cái vị đại sư tỷ Nhai Sơn tiếng tăm lừng lẫy trên Thập Cửu Châu này có thực tài hay chỉ có cái danh hão mà thôi !

Hai bàn tay vừa nhấc, cặp búa Uyên Ương màu vàng kim đã bị Lương Thính Vũ chụp gọn vào trong, quanh toát ra khí thế bừng bừng, đường sẹo vốn xấu xí trên khuôn mặt vô cảm lạnh lùng lại càng khiến thị trông đáng sợ thêm lên.

Người có được tu vi nguyên anh hậu kỳ như thị tuyệt không phải là kẻ tâm thường !

"Ta không muốn chết nên nhất định sẽ đánh hết sức - Ngươi tuy mạnh nhưng hưu chết về tay ai còn chưa biết chừng !"

"Vậy sao 2?"

"Vừa hay đao của ta lại có tên là Cát Lộc* !"

(*Chỗ này chơi chữ, hợp với câu phía trên. Cát là cắt, Lộc là hưu. )

"Xoạt

Vừa dứt lời, thanh đao trong tay Kiến Sầu liền hóa thành một đường chớp sáng, phóng thẳng về phía Lương Thính Vũ, cả người nàng bóng cũng như hình đồng thời cũng bay vút theo. Nói đánh là đánh, tuyệt không ậm ờ !

Mọi người ai nấy còn đang phân tích suy luận về thân phận của Kiến Sầu, tưởng đâu nàng nói tên đao rồi thì sẽ giới thiệu lai lịch của nó, nào ngờ lại chẳng nói thêm tiếng nào mà đã nhào vô đánh rồi.

Nhất thời nhiều người phải ngẩn ra, chẳng định thần lại kịp I

Tính cách thật mạnh mẽ mà cũng thật là bá đạo I!

Bạch Dần ở gần đó cũng sững sờ. Hắn đang lo sốt vó, định bụng khuyên nhủ một tràng mà không nói được. Bây giờ thôi thì cũng chẳng cần - bởi ban đầu hắn cũng đã hơi ngờ ngợ nên đến khi nàng tự giới thiệu thì thành ra không lấy làm ngạc nhiên cho lắm, có điều lúc này chỉ lo Kiến Sầu đánh hai người liên tiếp không biết có xuôi chèo mát mái hay không.

Dù sao hắn đã từng đánh với Thiện Hạnh nên biết rõ y lợi hại như thế nào. Còn Kiến Sầu thì thoạt trông không mệt lắm nhưng tinh thần và sức lực ít nhiều gì cũng phải có hao tổn, bây giờ lại đánh với Lương Thính Vũ thì có trời mới biết nàng có đủ sức trụ nổi hay không.

Nhưng lúc này muốn cản thì không kịp nữa rồi.

Mà cản thì cản làm sao 2

Cạnh đài Cách Ngạn, Bạch Dần vừa nhìn chiến cuộc hung hiểm vừa sờ sờ sống mũi thẳng tắp của mình mà bất đắc dĩ thở dài : "Sao lại trúng phải một cái tên dở dở ương ương như thế này..."

Nếu như hắn có ở đây thì không cần đại sư tỷ phải ra mặt đâu.

Tiếc là hắn ta...

Chắc giờ vẫn còn đang lớ ngớ tìm đường. "Hắt xì !"

Trên cầu tàu cạnh bờ Lan Hà của thành Toái Tiên, một thiếu niên bộ dáng thập thà thập thò tự nhiên hắt hơi một cái thật to, thân người đang ngửa ra sau thì đột nhiên bị sức ho giật nhào về phía trước.

Kế đó thì nghe "Bịch" một tiếng giòn tan, nửa trái dưa hấu đang ôm trong ngực liền đập thẳng xuống đất, nát be nát bét.

'Á, dưa hấu của ta !"

Thiếu niên nọ kêu lên, mặt mũi trông có vẻ vô cùng đau đớn, làm như nửa trái dưa là nửa cái mạng của hắn vậy !

"Gì nữa đây ? Chắc là cái tên Nhai Sơn kia đang réo tên ta rồi. Trời đất ơi, đâu phải là ta không muốn đến đâu !"

Hắn mặc một chiếc áo chẽn bằng da thú nên dáng người nhìn rất linh hoạt, đầy sức sống; dây bím tóc dầy thắt tết tỉ mỉ đang lủng lẳng sau ót lại càng khiến con người y trông có vẻ ương bướng hơn.

Tuy năm tháng qua đi nhưng Tiểu Kim cũng vẫn luôn như ngày nào.

Sáu mươi năm trước hắn đi Trung Vực chơi, lúc tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên thì tiếng tăm nổi lên như cồn, sau đó về Tây Nam Nam Vực thì bị người nhà kềm cặp, chẳng cho đi đâu.

Nhưng khi nghe nói đến việc Tả Lưu bị đem đi bán, Tiểu Kim đương nhiên hăng hái nhận lời cứu bạn cũ.

Nhưng có điều...

Mọi chuyện lại không diễn ra như ý hắn muốn.

Khụ.

Sở dĩ ra nông nỗi này là vì hắn chưa tới Minh Nhật Tinh Hải bao giờ, cứ ỷ y đường sá địa hình đơn giản dễ tìm nên mới hố, tìm mãi mà chẳng ra chỗ muốn tới.

Nhưng lúc này Tiểu Kim lại lấy ra một trái dưa hấu khác cạp một miếng, bàn tay vuốt vuốt trái dưa ra chiều thương tiếc còn con mắt thì nhìn nhìn lên bến tàu bên bờ bên kia.

"Thuyền Dạ Hàng, thuyền Dạ Hàng ! Chắc là chỗ này rồi."

Hắn hiện giờ đã tới trung kỳ nguyên anh, thị lực cực tốt, chẳng cần điều động linh thức mà chỉ nhìn bình thường thôi cũng thấy được bức hoành treo trên cửa chính của một tòa nhà trông như trang viên kia.

Ba chữ "Thuyên Dạ Hàng" này trông rất rõ.

"Hừ, dám bán Tả Lưu hả ? Hôm nay ta sẽ cho bọn chó các ngươi biết tay !"

Tiểu Kim vừa đớp một miếng dưa vừa lẩm bà lẩm bẩm trong miệng như vậy. Hắn chẳng thấy mục đích của mình có vấn đề ở chỗ nào, chỉ phóng người lên, nhắm hướng bay thẳng đến thuyền Dạ Hàng.

Ở trước cửa vẫn có luôn có đám tu sĩ mặc áo choàng chen đứng gác như bao lâu nay.

Khi bay gần tới, Tiểu Kim mới chợt nghĩ : Mình đến đây gây sự, thiệp mời chẳng có, nếu lỡ bị người ta chặn lại ngoài cửa thì hóa ra hỏng chuyện mất à?

Bởi vậy mới vận dụng bí pháp ẩn mình, vô thanh vô tức bám tường leo vào. Vừa tuột xuống, đảo mắt nhìn quanh, đầu óc thiếu điều choáng váng : "Trời, cái chỗ này lớn chẳng thua nhà mình..."

Khắp nơi toàn là nhà với cửa, đường ngang ngõ dọc, cây cây cối cối tỏa lá sum suê, nhìn chỗ nào cũng giống nhau, không có ký hiệu đặc biệt như nhà hắn thì vô phương định hướng ! Bạch Ngân lâu, Bạch Ngân lâu...

Chỗ này lầu các san sát như vậy thì cái nào mới là chỗ bán đấu giá Tả Lưu đây ?

"Chết rồi, chết rồi..."

Tiểu Kim sốt ruột vò đầu bứt tai. Hắn lấy linh châu truyền tin ra, định bụng hỏi xem vị lão đại ca Nhai Sơn kia phải đi như thế nào chứ thế này thì thua, để lão tới đón cho rồi.

Nhưng vừa lúc ấy, cách đó không xa bỗng nhiên có tiếng người xì xào vọng lại.

"Bạch Ngân lâu bên đó làm việc tới đâu rồi ?"

Bạch Ngân lâu ư 2

Tiểu Kim nghe vậy thì lỗ tai liền vểnh lên.

Mỗi thế gia Tây Nam đều có bí pháp riêng mà hắn thì xưa nay cũng không sợ phiền phức rắc rối, cho nên vừa nghe thấy ba tiếng Bạch Ngân lâu thì tựa như kẻ đi lạc được người cầm đèn dẫn đường, bèn lặng lẽ đi theo không chút chần chừ.

Bọn họ hai người một trước một sau đi cùng với nhau.

Người đi trước mặc trường bào dệt bằng tơ bạc, màu vải ánh lên trăng trắng xam xám, nhưng cái mũ đội trên đầu lại quá lớn, che khuất hết cả khuôn mặt nên trông không rõ diện mục. Còn người đi sau thì là một thanh niên vạm vỡ mặc đồ bó đen, trông như thuộc hạ cấp dưới.

Câu hỏi vừa rồi chính là của người đi trước.

Người thanh niên đi sau đáp : "Theo tin mới nhận được thì Khúc Chính Phong hành tung không rõ, trong lâu người ta nói y không tới. Về chuyện đấu giá thì có hai môn hạ Nhai Sơn vừa ra mặt. Hơn nữa, một người trong số họ còn tự xưng là đại sư tỷ mất tích của Nhai Sơn."

"Vậy sao 2?"

Người mặc trường bào dệt tơ bạc hơi ngạc nhiên kêu lên, giọng nói khàn khàn như của người trung niên, nhưng ngay sau đó liền nham hiểm cười nói : "Thật quả là chuyện vui bất ngờ, Thiếu Cức đại nhân mà biết thì chắc sẽ hài lòng lắm."

"Dạ..."

Lúc nghe nhắc đến cái tên này, người thanh niên hơi run lên, giọng nói cũng nhỏ đi, nhất thời không dám nói tiếp nữa.

Người mặc trường bào màu bạc dường như biết hắn sợ liền hừ lạnh một tiếng nói.

"Thôi được rồi, ngươi đi đi."

"Dạ, thuộc hạ xin cáo lui !"

Nghe vậy, người thanh niên kia liền vội vàng rời đi ngay như được đại xá.

Người tu sĩ mặc trường bào bạc lạnh lùng nhìn theo, đoạn nhắm thẳng về phía một khu phòng ốc ở sâu trong thuyền Dạ Hàng mà đi, chẳng mấy chốc thì đến trước một tòa đại điện.

Tuy là ban ngày nhưng trong điện vẫn âm âm u u, tựa như bị bóng tối vĩnh cửu bao phủ.

Bức tượng quỷ dị kia vẫn đứng im ở nơi sâu nhất của đại điện.

Trông nó giống hệt như một con rết.

Thân mình dài ngoằng, từng đốt từng đốt nối nhau san sát; dọc hai bên thân tua tủa những chân là chân, cái nào cái nấy nhọn hoắt sắc bén như đao kích; cái đầu không mắt nhìn mà muốn rợn tóc gáy.

Có thể nói khí tức trong đại điện lúc này vô cùng nặng nề đáng sợ.

Nhưng vị tu sĩ trung niên kia lại tự nhiên như không.

Sau khi vào điện, y đi thẳng đến trước mặt pho tượng, cung kính thi lễ, nói : "Vô Đạo bái kiến Thiếu Cức đại tôn."

"Ông..."

Trong bóng tối, dường như có cái gì đó giật mình tỉnh giấc. Trong nháy mắt, một luồng khí tức kinh khủng kỳ lạ chợt phát ra, gây nên sức ép cực kỳ nặng nề.

Ngay cả vị tu sĩ trung niên kia tuy tu vi đã đến nhập thế sơ kỳ mà cũng không chịu nổi, cả người run lên lấy bẩy. Y vội vàng nói tiếp : 'Hiện giờ ở Bạch Ngân lâu, vài tu sĩ Nhai Sơn đã ra mặt rồi, ngoài ra trong số đó còn có một vị nữ tu. Tiểu nhân vô năng, không sao đoán được cô ta có phải người mà đại tôn muốn tìm hay không..."

"Ra mặt rồi sao..."

Giọng nói của nó xa xăm trống rỗng, nghe như tản mác phiêu lãng trong hư không, đồng thời cũng vừa tựa như từ một thế giới khác vọng đến, âm sắc lạnh lẽo, vừa đượm khí vị cổ xưa của thời gian vừa trúc trắc chói tai.

Ngay lúc đó, trong bóng tối, Tiểu Kim không biết tại sao lại cảm thấy như bị phát hiện, giống như hắn đang đứng ở nơi quang đãng trống trải, không có bất cứ thứ gì che chắn mà chung quanh thì có một con mắt nào đó đang chăm chú nhìn mình -

Vô pháp che thân !

Tiểu Kim tuy tính tình cứng cỏi chẳng biết sợ là gì mà lúc đó cũng bất giác phải rụt cổ, lui về sau một bước. Nhưng chân sau vừa hạ xuống thì trong nháy mắt cả đại điện liền lạnh toát !

Tựa như ngàn đao vạn kiếm đang xỉa ra I

"Ai đó ?I"

Giọng nói trúc trắc kia thét to.

Tiểu Kim cả kinh, cả người đổ mồ hôi lạnh. Hắn định co cẳng chạy nhưng uy áp của con rết quá lớn, lúc muốn chạy thì mới nhận ra hai chân của mình vậy mà không nhúc nhích nổi nửa bước.

Thôi chết.

Mọi thứ tiêu tùng rồi. Bạch Ngân lâu đã tìm không được, cứu người cũng chẳng xong, không lẽ cứ đứng ở đây lạy ông tôi ở bụi này sao ?

Tiểu Kim lặng người, mặt mũi tái nhợt, chỉ còn biết đứng im chờ chết, nhưng không ngờ kết cục đáng sợ lại không xảy ra như hắn tưởng -

Trong đại điện vậy mà lại vang lên một tiếng cười khẽ.

"Haaaa..."

Giọng cười phiêu lãng trong không trung, vừa tiêu diêu tự tại vừa đượm một khí tức gần như yêu tà !

Ngay khi nghe tiếng, bức tượng khổng lồ vẫn đứng im trong đại điện liền bừng bừng tức giận ! Cái đầu không biết được khắc đục từ chất liệu gì ngoắt ngoắt về phía bên phải mấy lần, quay khuôn mặt không có mắt về phía đại môn.

"Là ngươi ?I"

"Là ta, nhưng chắc không phải là người như ngươi tưởng đâu." Giọng nói kia vẫn bồng bềnh phiêu lãng trong không gian.

Thanh âm vừa dứt thì một bóng người mặc trường bào màu lá ngải liền từ từ hiện ra trong hư không.

Hoa văn trùng điệp trên áo y phảng phất khí vị cổ xưa, như rêu xanh chồng chất qua bao năm tháng; trên ống tay áo lại có thêu hình một con cá nhỏ nhìn vô cùng đặc biệt. Khuôn mặt trắng xanh thần tình tiêu dao tự tại, tựa hồ như chỉ là một kẻ qua đường tình cờ ngao du nơi trần thế.

Người này trông còn rất trẻ nhưng lại rất dễ khiến cho người khác có cảm tưởng như y một người đã ở tuổi xế chiều.

Đôi mắt thì vô cùng trong trẻo nhưng nhìn kỹ lại tưởng như thấy được bao tháng năm dâu bể trôi mau.

Người nọ ngẩng đầu nhìn về phía bức tượng trong điện mà đáy mắt thấp thoáng chút hồi ức xa xưa. Khóe môi hơi nhấch xéo lên, y cảm khái đáp : "Dọc đường đi ngang qua đây, không ngờ lại gặp được tộc cũ...
Bình Luận (0)
Comment