Chương 339 : Quỷ biến
Chương 339 : Quỷ biếnChương 339 : Quỷ biến
Đại điện âm u, bốn phía tưởng như ngập đầy đao kiếm, chỉ cần khẽ động một bước thì ngay cả xương cốt cũng chẳng còn. Thế mà trong một bầu không khí căng thẳng như vậy bỗng đâu lại vang lên giọng nói phiêu hốt kia, khiến ai nghe cũng cảm thấy lạnh người, tay chân bủn rủn !
Từ Tiểu Kim đang núp trong bóng tối cho đến vị đường chủ thuyền Dạ Hàng đang đứng trong đại điện, chẳng ai biết kẻ nọ là ai. Nhưng nếu Kiến Sầu có ở đây thì thậm chí không thấy mặt, chỉ cần nghe được cái giọng đặc biệt kia là nàng đã nhận ra rồi -
Phù du Phó Triêu Sinh : ngày xưa trên mười ba đảo tiên lộ, một sớm nghe kinh, thân hóa đại yêu !
Sáu mươi năm trước, hắn đã từng hiện thân trên rặng san hô ở tây hải Đại Mộng, chân đạp côn bằng, rẽ sóng mà đi. Khí tức yêu tà ngút trời đã kinh động đến Côn Ngô Hoành Hư chân nhân ở mãi tận xa, khiến ông đã phải phái không ít đệ tử đi tra xét một phen.
Nhưng khi đó hắn đã qua khỏi tây hải, đi cô đảo nhân gian rồi.
Lúc quay về Thập Cửu Châu thì yêu khí quanh người đã có thể thu phát tùy ý, ngay cả Hoành Hư chân nhân thần thông có thừa mà cũng không thể phát hiện ra, mặc dù hắn chỉ ở trên sông Cửu Đầu, ngay cạnh Côn Ngô mà thôi.
Còn hôm nay thì thực ra là hắn vừa mới từ Cực Vực về.
Ban đầu...
Hắn định đi thăm bạn cũ, nhưng nào ngờ vừa mới mở mắt Vũ ra thì thấy ở gần đó có một luồng khí tức cực kỳ quen thuộc đang kín đáo ẩn thân... Con rết cực lớn, toàn thân đen kịt, đầu không có mắt.
Cái đầu quay thì cái mặt giống hệt như mặt côn trùng cũng quay theo, hướng về phía cửa điện. Tuy không có mắt nhưng nó lại khiến cho người ta tưởng như có ngàn vạn ánh mắt đang chú mục nhìn mình !
Bạo ngược I!
Tà ác I
Thậm chí lớn đến nỗi dường như có thể bùng nổ vào bất cứ lúc nào, khiến cho máu chảy thành sông, lấy đó mà tế điện !
Khí tức khổng lồ cuồn cuộn lưu chuyển quanh thân tượng.
Nó chăm chú "nhìn" Phó Triêu Sinh, rồi so sánh với dáng dấp của một người khác cũng giống y như vậy, ký ức từ một thời xa xăm, cổ xưa nhất dần dần hiện về.
Bao nỗi bi thương ấy đã bị bụi thời gian phủ mờ !
Nó bất giác cười lớn : "Tộc cũ ! Ha ha ha ! Tộc cũ - Thứ phản bội như ngươi mà cũng xứng với tộc cũ của ta sao ?I"
Giọng nói vừa căm hận vừa đầy ý mỉa mai cay độc !
Nói đoạn nó liền gâm lên như điên : "Gừ - "
Tiếng gầm cuồng bạo, gần như muốn thổi tốc cả mái đại điện !
"Rắc rắc rắc !"
Bị sóng âm chấn vỡ, bề mặt bức tượng cao băng đại điện liên nứt ra thành ngàn vạn vết rạn đỏ quạch, từng mảnh từng mảnh vỡ lộp độp rơi xuống, tựa như một con thú dữ thời viễn cổ vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, lắc mình rũ sạch bụi bặm trên thân I! Hắc khí đặc quánh từ các đường nứt trên thân tượng thoát ra, từng cụm từng cụm nhớp nhúa đen kịt tụ lại thành hình con rết, cuôn cuộn phóng tới quấn quanh Phó Triêu Sinh !
Một bên khổng lồ, một bên nhỏ bé.
Chẳng khác gì bầu trời đang rùng rùng sập xuống mà kẻ đứng dưới chỉ là con sâu cái kiến I
Tiểu Kim đang núp trong tối, tuy ngày thường đã từng thấy qua không ít chuyện kinh người nhưng trước tình cảnh này thì lại sợ quá, bất giác không kiềm được, buột miệng la "Á" một tiếng !
Phó Triêu Sinh nghe thấy liền quét ánh mắt lạnh như băng tìm tới.
Tiểu Kim lạnh người, hồn xiêu phách lạc, nghĩ bụng thôi lần này chết chắc, nhưng không ngờ người ta khi thấy mình ánh mắt loại hơi thoáng chút ngạc nhiên, rồi chỉ cười cười phất tay một cái. Ống tay áo rộng xanh màu lá ngải liên vung lên !
"Ào ào I"
Một trận cuồng phong nổi lên !
Tiểu Kim cảm thấy mất tự chủ, cả người liền bị trận gió kia cuốn đi, chẳng biết về phía nào !
Một thoáng sau, khi mở mắt nhìn thì trước mặt chẳng còn đâu đại điện và bức tượng quỷ quái kia nữa.
Gió sông lạnh buốt phần phật thổi tới. Trên sông có rất nhiều thuyền lớn màu đen đang xuôi xuôi ngược ngược. Hóa ra đây lại là bến Ô Nha !
"Cái... cái gì thế này ?"
Tiểu Kim sững người ngơ ngẩn. Hắn lấy tay dụi dụi mắt, chẳng muốn tin vào những gì chính mình đã từng mắt thấy tai nghe. Người kia chỉ phất tay áo, nổi lên một trận gió mà thôi, làm sao mà thổi bay hắn ra ngoài như thế này hả trời 2
"Ta chẳng hiểu gì hết. Hắn là ai vậy..."
Chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết tình hình xảy ra trong cái điện đó tuyệt chẳng bình thường chút nào.
Tiểu Kim là con nhà thế gia Tây Nam, hơn nữa lại đã từng kinh qua tiểu hội Tả Tam Thiên nên cũng có thể coi như là có lăn lộn với đời nhưng cái bức tượng rất người kia thì hắn lại hoàn toàn không thể biết được là ai !
Ngay cả vị tu sĩ mặc trường bào màu lá ngải nọ cũng thâm sâu khó lường.
Nếu y không phất tay thổi bay hắn đi thì không chừng hắn đã chết tự đời nào rồi !
Tiểu Kim nghĩ lại mà sợ nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ : Người nọ không quen không biết, sao y lại tự nhiên cứu mình ?
"Mấy năm nay toàn ở nhà đóng cửa tu luyện, thật chẳng biết có người lợi hại đến thế này..."
Gặp quỷ rồi.
Đứng trên cầu tàu ở bến Ô Nha, Tiểu Kim cứ nghĩ tới nghĩ lui thiếu điều muốn nứt óc mà chẳng hiểu ra sao, mãi đến khi gió sông thổi mạnh mới chợt rùng mình bừng tỉnh.
Bởi hắn vừa nhớ ra một chuyện còn quan trọng hơn những gì đã thấy trong điện.
'Aaaaaal Trời ơi
Trên sông liền vang lên một tràng gào đứt ruột. Tiểu Kim bực tức ôm đầu khóc toáng lên.
"Chết rồi ! Chết rồi ! Bạch Ngân lâu còn chưa tìm được ! Còn lôi đài, Tả Lưu nữa, làm sao bây giờ...'
Thế mà chính hắn đã vác mặt tìm đến vị đại ca Nhai Sơn kia, nói cứ để hắn đi đánh lôi đài cứu Tả Lưu mới chết.
Rốt cục...
Phóng mắt nhìn quanh, Tiểu Kim thấy con đường nào cũng cong cong quẹo queo, giao lộ chằng chịt, nhìn rối nùi thành một đống như canh hẹ !
Bạch Ngân lâu ?
Thuyền Dạ Hàng ?
Hồi nãy mình đi đường nào ?
Chẳng nhớ nổi nữa I
Lại lạc đường mất rồi.
Tả Lưu vừa nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt thê lương bất giác thi nhau chảy dài...
"Tuy mất mặt nhưng vẫn nên hỏi đường thì hơn..."
"Ủa 2"
Tại Bạch Ngân lâu, vì bị thương đôi chỗ lúc đánh với ác tăng Thiện Hạnh nên Bạch Dần lúc này đã rời khỏi đài Cách Ngạn, về lại nhã gian. Vừa uống thuốc xong, còn chưa kịp nhìn xem chiến cuộc ra sao thì linh châu truyền tin trong tay áo chợt rung lên nhè nhẹ.
Ai nhắn tin cho mình vậy kìa ? Bạch Dần giật mình, khẽ vuốt ngón tay vào hư không. Tức thời một viên linh châu tròn tĩnh dễ thương liên hiện ra giữa kẽ ngón tay. Kế đó, một đường hào quang trong suốt màu xanh nhạt liên thoát ra khỏi viên châu, bay thẳng vào trong mi tâm của Bạch Dần.
Chỉ một thoáng sau, khóe miệng Bạch Dân liền cau lại, trong bụng tức điên mà chẳng làm sao được : "Cái tên tiểu tử họ Kim này còn ba trời ba trợn hơn cả sư tôn nữa !"
Người như hắn vậy mà lại lạc đường !
Giờ vẫn còn đang ngơ ngơ ngáo ngáo ở bến Ô Nha I
Chắc hắn tưởng là Bạch Ngân lâu cũng ở gần gân thuyền Dạ Hàng bên đó ! Nhưng hai chỗ này khác nhau một trời một vực mà !
"May mà có Kiến Sầu sư tỷ, chứ chờ ngươi thì ta chết mất !"
Bạch Dần bất đắc dĩ buột miệng lẩm bẩm vài tiếng, rồi rốt cục vẫn cầm linh châu trao đổi với Tả Lưu, cẩn thận chỉ đường cho hắn. Vì khả năng định hướng của Tiểu Kim quá dở, Bạch Dần càng nói càng mệt nên nhất thời không để ý đến tình hình trên đài Cách Ngạn nữa, gian phòng phía đối diện ra sao cũng càng không nhìn tới.
Từ lúc đấu giá bắt đầu cho đến nay, căn nhã gian này đều chưa từng có ai xuất hiện, ngay cả một tiếng động cũng không.
Ngón tay dần lơi, khe hở trên mành trúc cũng dần dân khép lại. Tiết Vô Cứu nhíu mày nói : "Vị sư đệ Bạch Dần này của ngươi hình như gặp chuyện rắc rối thì phải. Sao mà lúc trước y nói là sẽ có người đến đánh lôi đài nhưng mãi đến bây giờ cũng chẳng thấy ma nào. Ai mà lạc đường đến độ như thế này chứ 2?"
".." Không một tiếng đáp lại. Tiết Vô Cứu chợt cảm thấy mình gần như không khí.
Khúc Chính Phong quả hơi kiêu ngạo. Từ lúc đột phá đến nhập thế, hắn càng lúc càng kiệm lời, đối với người ngoài thì lạnh nhạt, thậm chí có khi được hỏi còn chẳng buồn đáp lời.
Bây giờ nói chuyện, hắn chẳng ừ với hử được một tiếng.
Thật là càng lúc càng khi người quá lắm mà !
Tiết Vô Cứu nghiến răng, trong bụng bất mãn liền quay đầu lại định nói vài câu : "Kiếm hoàng bệ hạ, dù gì chúng ta cũng quen biết nhau từ lâu, ta nói chuyện với ngài, ngài không thể - "
Đang cằn nhằn nửa chừng, Tiết Vô Cứu bỗng kinh ngạc khựng lại.
Y chợt nhận ra Khúc Chính Phong lẽ ra phải đang chú tâm quan sát trận chiến mới đúng, nhưng lúc này hắn lại hơi nhíu mày, con mắt không nhìn lên đài Cách Ngạn mà cứ đăm đăm nhìn xuyên qua bức mành buông thõng, ngó ra bầu trời quang đãng xa xa ngoài Bạch Ngân lâu.
"Ngài đang nhìn cái gì vậy ?”
Tiết Vô Cứu liền quên bằng mất vị trợ thủ gì gì đó của Bạch Dần. Y buột miệng hỏi, nhưng khi nhìn cùng một hướng với Khúc Chính Phong thì lại chẳng thấy có gì.
Xa xa, bầu trời không mây, trong xanh vạn dặm, chim chóc cũng chẳng thấy bóng, trông rất yên bình. Cả một không gian mênh mông xung quanh hoàn toàn không có gì là bất bình thường.
Nhưng Khúc Chính Phong lại cảm thấy có một luồng khí tức cực kỳ bất thường.
Từ nơi xa đó, luồng khí tức ấy vô thanh vô tức phun lên khỏi mặt đất, tuy vô hình nhưng tựa như một thứ quái vật đang nhe nanh múa vuốt, chỉ trong nháy mắt đã ngự trị cả khoảng không mênh mông !
Thậm chí Khúc Chính Phong dường như còn nghe văng vẳng bên tai tiếng gầm rú của nó I
"Ở đằng kia..."
Đồng tử trong đôi con ngươi hắn co lại, ánh mắt chợt lóe lên nghiêm nghị.
Tiết Vô Cứu vẫn không biết y đang nhìn cái gì, chỉ nói : "Chỗ đó là bờ Lan Hà, có thuyền Dạ Hàng ở bến Ô Nha mà. Có chuyện gì vậy ?"
Bờ Lan Hà, bến Ô Nha, thuyền Dạ Hàng.
Một tay chắp sau lưng, một tay gác trước ngực, Khúc Chính Phong trầm tư suy nghĩ về luông khí tức kia, sau đó lại đối chiếu với phương hướng của nó, mãi một lúc sau mới hạ mắt, gõ gõ ngón tay vào song cửa.
"Bây giờ thì chưa có chuyện gì đâu..."
Bây giờ vẫn chưa có chuyện gì ư ?
Là sao 2
Tiết Vô Cứu tuy là Tử y kiếm hầu, thực lực cũng chẳng phải thường nhưng tu vi lại thua Khúc Chính Phong nguyên cả một cảnh giới. Linh thức khó có thể nhạy bằng nên y không thể nào đoán ra nổi vị kiếm hoàng này đã nhìn thấy cái gì.
Nghe vậy, y chẳng hiểu ra sao.
"Là thuyền Dạ Hàng ở bên kia..."
Tiết Vô Cứu cảm thấy sự tình không đơn giản, muốn hỏi lại cho rõ, nhưng nói chưa được nửa câu thì thấy Khúc Chính Phong chợt nhướng mày như ngạc nhiên lắm, kế đó lại đảo mắt nhìn về phía lôi đài. "Lại còn sao nữa đây ?" Tiết Vô Cứu chỉ hỏi được chừng ấy.
Khúc Chính Phong lắc lắc đầu : "Xem trận này trước đi cái đã."
Xem trận này ?
Tiết Vô Cứu đâm cáu, tức muốn trào máu họng : Trên lôi đài, Kiến Sầu đánh với Lương Thính Vũ cũng giống như đánh với Thiện Hạnh vậy thôi !
Có gì hay đâu mà nhìn 2
Đài Cách Ngạn vẫn như trước kia, ngang dọc đầy vết tích đao kiếm. Lúc trước Kiến Sầu đánh với Thiện Hạnh một trận khiến lôi đài càng thêm nham nhở, bây giờ đánh tiếp trận kế thì lại còn nhếch nhác hơn vì máu mới chưa khô.
Bóng Kiến Sầu thoắt ẩn thắt hiện, từng vết chém khủng khiếp cũng cứ vậy mà liên tục bổ phập xuống mặt đá.
Chát !
Chát !
Chát !
Tiếng nào tiếng nào nấy chát chúa chói tai, nghe mà rởn cả người I
Đó là nhờ pháp môn luyện thể "Nhân Khí" tâng thứ sáu, cộng với đạo ấn vẩy rồng uy lực kinh người của Long Môn, chưa kể trên người nàng còn có Phiên Thiên ấn và Cát Lộc đao trong tay !
Lúc này cả người Kiến Sầu đều kín kẽ, hâu như không thấy được một chút sơ hở nào !
Nếu lúc đánh với Thiện Hạnh, thủ pháp của nàng còn hơi gượng thì bây giờ mỗi lần tiến công và phòng thủ đều tự nhiên nhuần nhuyễn, tựa như nước chảy mây trôi. Phương pháp luyện thể kết hợp pháp môn ngoại thân vô cùng tuyệt diệu, tựa như cái này sinh ra là để trợ giúp cho cái kia vậy.
Lúc đánh với diêm quân Tần Nghiễm ở Cực Vực, nàng đã từng xuất ra một chiêu Phiên Thiên ấn uy lực kinh người, thiếu chút nữa là đập nát nguyên cả mười tám tầng địa ngục, nhưng khi ấy là nhờ vào cơ duyên Vụ Trung Tiên để lại, hơn nữa lại còn có thêm cộng hưởng tâm linh với viên đá kia.
Nhưng bây giờ những yếu tố này không còn nữa, Kiến Sầu tuy lĩnh hội được Phiên Thiên ấn nhưng tạm thời lại không tài nào tái hiện được vẻ huy hoàng ngợp trời như lúc đối chưởng với diêm quân Tần Nghiễm ngày hôm đó.
Nhưng Phiên Thiên ấn đâu phải thứ thường !
Nhờ có nó, Bất Ngữ thượng nhân năm đó chỉ một người một ấn mà gần như đã khiến cho cả Minh Nhật Tinh Hải phải hoảng hồn run rẩy. Bây giờ tuy thực lực của Kiến Sầu còn chưa đủ nhưng chỉ một phần uy lực của nó thôi cũng đủ cho người người khiếp sợ !
Đó là còn chưa kể đến thể thiên hư đặc biệt trên người nàng !
Lúc trước Thiện Hạnh đánh với Kiến Sầu vất vả ra sao thì bây giờ Lương Thính Vũ cũng nếm trải y như vậy.
Người khác chỉ có thể đánh chưởng, nhưng đối thủ của thị thì lại hoàn toàn khác. Dường như mọi nơi mọi chỗ trên người Kiến Sầu đều có thể dùng để tấn công được !
Chỗ nào cũng đều là Phiên Thiên ấn !
Lúc thì đối chưởng, lúc thì lên cùi chỏ, lúc thì chặt cổ tay...
Thậm chí ngay cả khi bị đánh úp sau lưng, Lương Thính Vũ cũng cảm thấy được lực đạo khủng khiếp chém xuống gáy mình ! Hơn nữa cả người Kiến Sầu đều được phòng bị kỹ lưỡng, gần như gọi là đánh đâu thắng đó ! Chẳng có chỗ nào là sơ hở I
Búa pháp khí bổn mạng Uyên Ương của Lương Thính Vũ bây giờ lại giống như hai khối sắt vụn. Thị chỉ thấy như có bóng bươm bướm kim sắc đang vờn bay phất phới quanh người Kiến Sầu, hoàn toàn chẳng tìm nổi một cơ hội đánh thọc vào I
Lương Thính Vũ đã từng thấy qua thực lực của Kiến Sầu khi giao chiến với Thiện Hạnh, hơn nữa đường đao kinh khủng đêm hôm ấy trong địa lao của thuyên Dạ Hàng thuyền vẫn còn lưu lại một ấn tượng khủng khiếp nên thị vẫn luôn có bụng dè chừng.
Bởi vậy hôm nay đánh nhau hoàn toàn không thể tùy tâm sở dục nổi.
Lương Thính Vũ gần như lúc nào cũng đề phòng bàn tay cầm thanh Cát Lộc đao của Kiến Sầu !
Bởi chỉ có thị mới biết đường đao kia khủng khiếp đến mức nào !
Nhưng cũng vì vậy mà cục diện lại trở nên vô cùng rắc rối.
Cảnh giới của Lương Thính Vũ cao hơn Kiến Sầu một bậc nhỏ, hơn nữa vì thuộc giới tà ma ngoại đạo nên hoàn cảnh tu luyện dù sao cũng khắc nghiệt hơn Kiến Sầu ở Nhai Sơn. Đấu trận này thị vốn phải càng đánh càng hăng nhưng vì tự tâm kiêng sợ nên càng đánh càng luống cuống !
Hoàn toàn không thể thoải mái nổi !
Những ai biết Lương Thính Vũ và có óc quan sát thì đầu có thể nhận ra điểm bất thường này, nhưng hiện tại dĩ nhiên không ai hiểu rõ được nguồn cơn nội tình ở bên trong. Chỉ duy có Vương Khước đứng xem trận trong căn nhã gian ở trên cao là hơi hơi đoán ra.
Lúc này Lương Thính Vũ đã gần như bị dồn đến cực hạn. Kiến Sầu tấn công liên tiếp, đánh đâu chắc đó, cứ tiến lên một bước là đánh một cú, bức Lương Thính Vũ phải lùi về phía sau một bước.
Đánh nhau hơn nửa khắc, ban đầu vốn ở giữa đài Cách Ngạn nhưng Lương Thính Vũ rốt cục lại bị Kiến Sầu ép ra đến mép đài I
Ba thước !
Chưa tới ba thước nhưng nếu bước thêm một bước nữa về phía sau thì sẽ té khỏi cái đài Cách Ngạn cao ngất này !
"Vù vù !"
Có tiếng gió quyện theo hơi lạnh như băng nhất thời từ phía dưới ào ào thổi lên. Lương Thính Vũ liền tưởng như mình đang đứng cạnh bên vách núi mà lùi vê phía sau một bước là vực sâu vạn trượng.
Chỉ vừa mới thoáng nghĩ đến đó thì trước mắt đã hoa lên.
Bóng áo màu nguyệt bạch của Kiến Sầu xẹt qua như một tia chớp, thủ chưởng trắng nõn vốn còn cách xa ba trượng trong chớp mắt đã chỉ còn cách mặt thị có ba xích !
Tình hình cấp bách như lửa xém lông mày !
Sức chưởng thổi phốc vào mặt bén rát tựa như một đường đao xẹt ngang qua !
Nhưng trong khoảnh khắc đó Lương Thính Vũ thật ra hơi ngơ ngẩn. Bởi vì chưởng này đơn thuần, không có Cát Lộc đao mà cũng chẳng có khí tức hủy diệt thường có của Phiên Thiên ấn.
Mục đích của nó là gì ?
Lương Thính Vũ còn đang thắc mắc thì thủ chưởng trắng nõn đã tới trước mặt, năm ngón tay liền đột nhiên bắt đầu bấm quyết ! "Âm là
Các đầu ngón tay bấm vào nhau, cách thức xa lạ chưa ai từng thấy qua bao giờ I
Chỉ quyết ?I
Lương Thính Vũ cả kinh, bất giác muốn lùi vê sau một bước nữa trước thời khắc nguy hiểm khó đoán này. Nhưng lúc nhấc chân lên thị mới nhớ ra mình đã đứng ngay cạnh mép đài Cách Ngạn rồi.
Lùi thêm một bước nữa thì có khác gì nhận thua ?I
Không thể lui được nữa !
Ai cũng biết chỉ quyết bất quá chỉ là bước khởi đầu.
Đạo ấn mới đúng là thứ được chỉ quyết phát động !
Quả nhiên Lương Thính Vũ thấy ngón tay của Kiến Sầu vừa chạm vào nhau thì trên mặt đất liền có một luồng kim quang nhàn nhạt vụt qua, nhanh đến nỗi chẳng ai thấy rõ hình dạng như thế nào.
Ngay sau đó, Lương Thính Vũ chợt nghe thấy tiếng gió !
Luồng gió này thổi đến sau lưng thị, lạnh lẽo thấu xương !
Dường như chỉ quyết của Kiến Sầu đã mở ra một phong ấn cổ xưa nào đó. Gió quanh đài Cách Ngạn ban đầu vốn chỉ nhẹ nhàng hây hẩy vậy mà trong nháy mắt đã dấy lên thành cuồng phong !
Gió từ dưới chân Lương Thính Vũ, từ sau lưng của thị, ào ào tụ về trên tay Kiến Sầu !
"Âm ầm !"
Tựa như rồng xanh về biển ! Từng luồng gió rít lên, cuồn cuộn lao vào tay Kiến Sầu để chịu kết cục nén lại rồi sau đó âm ầm nổ tung !
"Rắc rắc !"
Một đóa hoa sen khổng lồ màu lam nhạt đường kính hơn ba thước liền tung cánh bừng nở trên lòng bàn tay trái của Kiến Sầu, tựa như nơi đó là nơi sinh trưởng tự nhiên của nó vậy.
Màu lam trong trẻo thuần khiết đến khiếp người !
Bông hoa dưới ánh sáng mặt trời từ bốn phương tám hướng chiếu rọi ánh lên đủ mọi sắc thái của trời xanh. Mỗi một cánh sen là hình một thanh kiếm bằng băng, hơi lạnh âm u, kiếm khí dạt dào !
Giữa những cánh sen ấy dường như có một luồng khí đen mờ mờ đang quấn quít lượn quanh !
Đây là một đóa hoa sen do gió hợp thành !
Xưa kia trong Hắc Phong động tu luyện như rọc da lóc xương, Kiến Sầu sao có thể quên ?
Vừa rồi nàng đã dồn Lương Thính Vũ đến mép đài Cách Ngạn, vừa khéo thấy gió nhẹ thổi ở bên dưới bèn tiện tay thi thuật, thuận nước đẩy thuyền mới tạo ra được bông hoa sen có lưỡi gió đen đáng sợ như thế này !
Ngay khi bông hoa vừa thành, năm ngón tay nàng liền nắm chặt lại !
Hoàn toàn không phải giống như để cầm lấy đóa hoa mà là như cầm lấy kiếm !
"Âm là
Trên lôi đài âm ầm nổ vang, ngàn vạn cánh hoa sen phóng tung lên không. Một thanh trường kiếm màu lam nhạt chất liệu như băng liền từ giữa hoa bắn ra, sức như phá núi I
Tình cảnh sao mà nguy hiểm !
Đóa sen gió vốn đẹp mắt vậy mà trong thoáng chốc đã tỏa ra sát cơ vạn trượng !
Gần như vào ngay lúc đó, Khúc Chính Phong đang ngồi quan sát trong nhã gian, đáy mắt chợt ánh lên từng cảnh tượng xa xưa vừa khiếp người vừa tuyệt đẹp đã diễn ra vào đêm Kiến Sầu đấu với Chu Thừa Giang trên sông Cửu Đầu.
Nhưng Lương Thính Vũ là người trong cuộc thì chỉ cảm thấy kinh hãi !
Thị không biết nhiều về Kiến Sầu, cách đánh huyền bí như vậy lại càng chưa từng thấy qua. Trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị, thị vừa mới thấy thanh kiếm gió từ trong bông hoa phóng ra thì trong khoảnh khắc nó đã lao thẳng tới trước mặt, đáy mắt nhìn thấy bóng mũi kiếm đâm tới càng lúc càng lớn, chỉ một chút xíu nữa thôi là đã xuyên thấu mi tâm rồi !
Lương Thính Vũ run rẩy trong lòng, bèn nhất quyết cắn ngay đầu lưỡi một cái I
"Phù U
Ngụm máu phun ra bắn tung tóe lên cặp búa Uyên Ương trước người Lương Thính Vũ. Lập tức, một khoảng hào quang đỏ thẫm liền từ những đốm máu tỏa ra, rồi cứ thế tiếp tục lan rộng, phủ kín hết cả lưỡi đao.
Dần dần trên cặp búa Uyên Ương hiện lên hình một đôi chim uyên ương.
Hình vẽ vừa hoàn chỉnh thì trên cặp lưỡi búa mỏng chợt phát ra tiếng ngân vang trong trẻo, tựa như bị ai đó búng nhẹ lên vậy.
Trong nháy mắt, một luồng khí tức đáng sợ khó hiểu liền tỏa ra. Ai cũng thấy rõ ràng Lương Thính Vũ đang lúc đối mặt với sinh tử, vậy mà "Cách" một tiếng, hai cây Uyên Ương lại nhập một, hợp thành một tấm khiên tròn xoay tít, chắn ngay trước người thị I
Gió kiếm màu lam nhạt dĩ nhiên không tránh được mà đập thẳng lên trên, nhưng đôi búa Uyên Ương trông như yếu ớt vậy mà lại chẳng hề hấn gì !
"Rắc rắc rắc !"
Tiếng vỡ vụn rợn người vang lên một tràng. Kiến Sầu tưởng lần này kiếm gió sẽ lấy mạng Lương Thính Vũ nhưng không ngờ nó lại bị cặp búa Uyên Ương cắt nát !
Kỳ biến xảy ra quá nhanh khiến một số đông kinh ngạc la lên, thậm chí có người còn đang la nửa chừng, cổ họng đã vội bật lên tiếng khác.
Ngay cả Kiến Sầu cũng hơi bất ngờ. Nàng thận trọng ngừng lại, nhìn vê phía Lương Thính Vũ, đuôi mày nhòn nhọn bất giác hơi nhếch lên.
Trên khóe miệng Lương Thính Vũ còn hơi dính chút máu.
Thân hình bó gọn trong bộ đồ đen khiến thị thoạt nhìn trông giống như một khối đá, một miếng sắt lạnh lùng, không lý gì đến tình người. Hơn nữa ở thị lúc nào cũng luôn xảy ra những biến đổi quỷ dị như vậy.
Hành động cắn chót lưỡi, phun ra một búng máu nhỏ dường như đã giải trừ một thứ phong ấn cấm ky nào đó trong người thị và đồng thời nó dường như cũng khiến một loại bí pháp quỷ dị nào đó bắt đầu khởi động.
Trong khoảnh khắc, đáy mắt Lương Thính Vũ chợt nổi lên một màu xám của tro tàn, mọi thần thái sinh cơ vốn có trước đó đều lụi tắt I
Ngay lập tức, từ dưới đáy mắt không còn chút ánh sáng của thị, một luồng hắc khí âm u liền từ từ tràn ra, tỏa khắp khuôn mặt. Vết sẹo nằm dưới đuôi mắt bị khí đen ăn vào một lần nữa lại nứt ra, rịn thành một đường máu đỏ I Lớp lớp phù văn đen kịt vừa cổ xưa vừa bí ẩn cũng tuôn ra theo làn khí đen, rồi lan đây khắp người Lương Thính Vũ !
Thị vươn tay ra, bắt lấy cặp búa Uyên Ương hiện đã tách ra làm hai. Đôi tay đen kịt phù văn cùng với những nét vẽ chim uyên ương mờ mờ trên lưỡi búa trông vô cùng ấn tượng. Chúng nhất thời tôn nhau lên, toát ra vẻ hung hiểm đến tê dại cả da đầu !
Dường như...
Kẻ đang đứng trước mặt Kiến Sâu bây giờ không còn là Lương Thính Vũ nữa, mà là một loại sinh tôn hoàn toàn khác biệt I
Hơn nữa, khí tức của nó vậy mà lại rất quen thuộc với nàng !
Giống như đêm đó, trong địa lao thuyền Dạ Hàng bỗng chợt có một con "Quái vật" phá vỡ bức phù điêu đắp nổi trên tường để chui ra ngoài. Hay nói cách khác, khí tức đó cũng giống như của sinh tôn ẩn mình trong bức tượng đặt trên đại điện bí ẩn kia.
Hơi thở cổ xưa, chẳng biết được là thiện hay ác I
Trong khoảnh khắc đó, một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân Kiến Sầu chợt dâng lên rồi tỏa đi khắp người. Nàng không nói lời nào mà chỉ im lặng, chăm chú nhìn Lương Thính Vũ.
"Thiếu niên nghe nhạc mưa trên lầu..."
Lương Thính Vũ bỗng chợt chậm rãi niệm một câu như vậy, giọng nói nghe dịu dàng mà quỷ dị, thế nhưng đôi mắt thị khi nhìn về phía Kiến Sầu thì lại trông như mù, hoàn toàn chẳng có chút ánh sáng, hơn nữa khuôn mặt lại cứ trưng một nụ cười quái quái, ai nhìn cũng thấy cực kỳ khó chịu.
"Đáng lẽ chỉ đánh một cú là giết được rồi nhưng lại dằng dai mãi cho tới bây giờ. Không biết cái chiêu kia, ngươi có còn dùng tới không ?"