Chương 340 : Búa Uyên Ương
Chương 340 : Búa Uyên ƯơngChương 340 : Búa Uyên Ương
Tại đương trường, biến đổi của Lương Thính Vũ rõ ràng là quá ý quỷ dị...
Ai nấy đều bất ngờ, chỉ biết há hốc miệng ra mà nhìn, kế đến lại nghe thấy thị hỏi một câu như vậy thì lại càng thắc mắc hơn : Cái chiêu kia là chiêu gì ?
Nghe như họ đã từng gặp nhau, thậm chí đã từng đánh với nhau một trận rồi. Mà cũng bởi thế nên Lương Thính Vũ mới không tranh thủ mọi thuận lợi sẵn có, lúc nào cũng để tâm đề phòng "Cái chiêu kia" của Kiến Sầu.
Nhưng điều đáng chú ý nhất là bây giờ Lương Thính Vũ lại hỏi Kiến Sầu có giở cái chiêu kia ra nữa không ?
Sự tình thoắt cái liên trở nên rối rắm.
Ánh mắt mọi người lúc này đều chú mục quan sát kỹ từng động thái giữa Kiến Sầu và Lương Thính Vũ. Trong ngần ngừ lưỡng lự, dường như giữa hai người còn toát ra một bầu không khí căng như dây cung -
Bất cứ lúc nào cũng có thể phóng tên !
Cả người Kiến Sầu trong nháy mắt liền cứng đờ, chẳng biết nói sao. Nhưng hiện giờ chỉ có nàng mới hiểu tự tâm mình, đáy lòng vốn vẫn luôn phẳng lặng như gương bỗng ào ào cuộn sóng ra sao I
Nàng biết mình sẽ không xuất ra cái chiêu kia được.
Trong địa lao thuyền Dạ Hàng, trước một sinh tôn cao cao tại thượng phải chống lại, cộng thêm sự bộc phát bản chất từ tự thân thanh Cát Lộc đao nên nàng mới có được khoảnh khắc đốn ngộ ấy, nhờ vậy mới xuất ra một đao quỷ khốc thần sầu như vậy.
Sau đó khi quay lại lữ quán, tuy đã cố thử đi thử lại nhiều lần nhưng nàng cũng chỉ hiểu được sơ sơ, khí tức xuất ra giông giống một chút mà thôi.
Ngoài thanh danh, thực lực của Lương Thính Vũ quả không tâm thường. Từ nãy đến giờ thị cứ kiêng dè mãi, thậm chí còn chịu bó tay bó chân, tất cả quá nửa là vì sợ đường đao kia của mình. Thị biết không thắng nổi nên lúc nào cũng canh cánh đề phòng chiêu này.
Nhưng bây giờ, vị đối thủ trí tuệ mẫn tiệp này vậy mà đã nhìn ra vấn đề.
Thực lực đáng sợ, chỉ với bấy nhiêu tài nghệ đã thi triển cũng đủ thấy kẻ này nào có phải là người yếu nhược đâu ?
Đó là chưa kể đến tình trạng hiện giờ của thị.
Kiến Sầu ngước nhìn đôi mắt đen kịt chẳng chút ánh sáng của Lương Thính Vũ, tâm trạng vốn đã chẳng thoải mái lại càng nặng nề hơn vài phần. Sự tình đã không diễn ra như nàng tưởng mà càng lúc càng trở nên rắc rối hơn...
Nhìn Lương Thính Vũ như thế này, nàng lại nghĩ đến bức tượng đêm hôm đó, đồng thời cũng chợt nhớ đến một thứ bí thuật đã từng đọc qua trong căn nhà cũ ở Uổng Tử Thành -
Ban đầu, nó vốn là thuật pháp nhà Phật, có tên là "Hàng thế”.
Thường chúng đệ tử nhà Phật đều ngày ngày tụng kinh niệm Phật, nhân đó lấy hương khói thờ phụng chư thiên phật đà làm bí pháp thỉnh cầu, dẫn phật lực từ cõi niết bàn giáng thế, nhập vào thân người phàm.
Nguồn lực này vốn không thuộc về tục giới, yếu thì có thể cường hóa phàm thai, mạnh thì có thể gột rửa lòng trần, dẫn dắt kẻ phàm phu tục tử bước vào cõi niết bàn vô thượng.
Về sau vì xảy ra đủ thứ rắc rối quanh chuyện luân hồi và vì Cực Vực cũng có phần liên quan nên tuy vốn thuộc về nhà Phật nhưng thuật này lại dân dân được truyền đến Cực Vực. Quỷ tu ở đây cũng làm được bí pháp tương tự, có thể dẫn dắt sức mạnh của quỷ ma hay thậm chí là của diêm quân tám điện nhập vào thân người phàm.
Những bức tượng mà Kiến Sầu đã từng nhìn thấy ở Cực Vực hẳn đã bị thuật này chi phối.
Tuy chưa bao giờ được chứng kiến tận mắt nhưng trước bức tượng trong đại điện của thuyền Dạ Hàng đêm hôm đó, cộng thêm đủ thứ biến đổi kỳ lạ trên người Lương Thính Vũ như hiện giờ, cả hai hiện tượng đều khiến nàng không khỏi không nghĩ đến bí pháp này.
Chỉ với mỗi mình Lương Thính Vũ thôi thì Kiến Sầu chẳng sợ, nhưng nếu trên người thị lại được bồi thêm sức mạnh khiếp người của ma quỷ thì thắng bại ra sao rất khó đoán.
"Ồ, sao lại im hơi lặng tiếng như thế này ?"
Thấy Kiến Sâu cứng người đứng yên tại chỗ, cứ trâm ngâm mãi một hồi lâu mà chẳng nói gì, Lương Thính Vũ dường như cảm thấy thoải mái hơn nên đắc ý cười nói :
"Có phải bị ta nói trúng tim đen rồi không ?"
Nói trúng ư 2
Thật ra thì đúng nhưng Kiến Sâu há có thể thừa nhận ? Tuy ở đây đông người nhưng trừ nàng ra, nào có ai khác có thể quả quyết rằng nàng có thể xuất ra được cái chiêu đó hay không ?
Không chắc chắn được thì sẽ có phần sợ, mà đã sợ thì sẽ rất có khả năng thắng.
Tay khẽ xiết chặt Cát Lộc đao, vẻ mặt thoạt trông chẳng chút lo lắng mà thậm chí còn có phần nhẹ nhõm vui vẻ, Kiến Sầu đáp trả Lương Thính Vũ : "Ta có dùng tới chiêu kia hay không ngươi thử xem thì chẳng phải sẽ biết hay sao ?"
Đường sẹo bị nứt trên khuôn mặt thị đỏ loét. Máu từ đó nhiễu xuống, chảy vòng xuống cái cằm nhọn thành một đường cong diễm lệ lạ lùng. Màu sắc trông vừa âm u vừa nóng bỏng, tương phản đến cùng cực.
Câu trả lời của Kiến Sầu lập lờ nhưng nghe có vẻ lập lờ nước đôi rất tự tin.
Chẳng ai biết Lương Thính Vũ có tin hay không mà chỉ thấy thị ta nheo nheo mắt, đồ văn đầy hắc khí đang lan trên mặt thị cũng trở nên méo mó theo các đường cơ.
"Vậy cứ thử là biết chứ gì !"
Tay trái khẽ nâng, cặp búa Uyên Ương với đồ văn rịn đỏ màu máu liền xuất hiện. Lương Thính Vũ ghé lưỡi búa qua môi liếm nhẹ một cái. Trong một thoáng ấy, ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh hết cả người !
Phản xạ của Kiến Sầu cũng cực nhanh !
Nhưng Lương Thính Vũ nhảy lên ra đòn còn nhanh hơn !
Phù văn tựa như đồ đẳng trên khắp người thị uốn éo vặn vẹo. Sức mạnh thân bí bao phủ toàn thân đẩy thị đến một trạng thái mà người thường không sao giải thích nổi.
Trong làn khói đen mù mịt, tay trái Lương Thính Vũ giơ cao !
Búa xả thẳng xuống một đường I
"Xoẹt - "
Ánh đỏ theo sau vẽ thành một đường cong chói mắt I
Cạnh lưỡi búa mỏng như cánh ve xé toang bầu không khí lạnh băng trên đài Cách Ngạn thành một tràng dài chói tai. Hình vẽ chim uyên ương trên mặt búa vừa đỏ rực vừa đen đen tựa như bị loang mực cũng trở nên nhạt nhòa trong tiếng gió rít I
Kiến Sầu lúc trước còn có thể dễ dàng đỡ nổi một đòn này nhưng bây giờ thì chỉ kịp giơ đao lên che mi tâm mà thôi !
"Keeeeeeeeng I"
Hoa lửa bắn tung, sáng đến chói mắt !
Đường búa cong vút đỏ rực của búa Uyên Ương coi vậy mà lại nặng nề trì trệ, chẳng chút đơn giản. Cát Lộc đao vừa chạm phải thì liền tựa như chém vào một vũng bùn sền sệt dinh dính. Vũng bùn ấy lại tích tụ một sức mạnh bạo liệt tựa như ngàn vạn dải ngân hà đang sắp sửa bùng nổ, chỉ trong chớp mắt đã chấn động đến tê dại bàn tay của Kiến Sầu.
Một luồng hơi thở cổ xưa từ đường búa cong đỏ như máu ấy phà ra, bao trùm lấy nàng. Băng lãnh, vô tình, xem vạn vật chỉ là con sâu cái kiến, dường như ngoài nó ra, trên thế gian này chẳng còn có thứ gì cao hơn nó !
Kiến Sầu bất giác ngẩn người trong khoảnh khắc. Ngay lúc đó, mi tâm chợt đau buốt - bàn tay câm Cát Lộc đao run lên, luồng khí tức lăng lệ từ trong đường búa đỏ tràn ra, quét xuống nàng !
"Xoẹt
Một vết cắt rạch lên mi tâm Kiến Sầu, máu tứa ra đỏ thắm như son. Nếu nàng không kịp tránh đi thì sợ rằng cái đầu đã bị đường khí tức kia đâm thủng rồi I
Tình cảnh sao mà hung hiểm !
Chẳng ai có thể lường trước nổi. Lương Thính Vũ lúc trước còn bị dồn ép đến gần như chẳng chống đỡ nổi, vậy mà sau khi ấn phù trên người hiện ra, thực lực lại tăng lên khủng khiếp như vậy ! Nhiều người đã phải thất thanh hét lên.
Nhưng Kiến Sầu là người trong cuộc thì chẳng còn ngạc nhiên nữa.
Quá mạnh !
Lương Thính Vũ còn mạnh hơn nàng tưởng gấp mấy lần. Sức mạnh đó không những có sẵn tự trong người mà còn nằm trong khí tức quanh thân thị.
Một loại khí tức áp đảo !
Chỗ nào cũng ác liệt, chỗ nào cũng đè ép !
Bị luông khí tức ấy bao phủ, Kiến Sầu tuy tâm chí kiên định mà cũng không khỏi cảm thấy mụ người ngột ngạt, đủ biết là nó mạnh mẽ và quỷ dị đến độ nào.
Nàng kinh hãi vận dụng mọi khả năng trong "Nhân khí”, thúc đẩy đạo ấn vẩy rồng đến cực hạn, mong sao có thể chống lại sức ép này, hay ít ra là cũng có thể cầm cự được lâu hơn một chút.
Không ngờ lúc này khóe môi Lương Thính Vũ lại nhếch lên một nụ cười quái dị.
Kiến Sầu hốt nhiên cảm thấy da đầu tê dại ! Một thứ linh cảm chẳng lành xộc thẳng lên đầu nàng, đồng thời một luồng khí tức chết người cũng lặng lẽ đánh ập đến sau lưng.
Lúc này Kiến Sầu mới để ý thấy một cây búa Uyên Ương vốn phải nằm trong tay trái của Lương Thính Vũ thì bây giờ chẳng biết đã biến mất tăm mất tích tự hồi nào !
Mà trong cảm giác linh thức của nàng, khoảng không tĩnh lặng ở phía sau lưng chẳng biết sao lại chợt chấn động một tràng. Chấn động vừa dứt thì cây búa vốn đã biến mất liền tự nhiên xuất hiện, quầng sáng kim sắc phát ra chói lòa I
Một bên như mặt trời vàng, một bên như mặt trăng đỏ !
Chúng lơ lơ lửng lửng trên cao, ở phía trước và sau lưng Kiến Sầu. Ánh vàng và khí đỏ như máu quyện lẫn vào nhau, chiếu rọi lẫn nhau, giữa chúng phảng phất tựa như có một mối tương thông kỳ diệu nào đó.
Bị kẹp giữa hai bên, Kiến Sầu lúc này chẳng khác gì bị nhốt trong một cái lồng giam cam cam, chẳng thể nào tránh đi đâu được I
Búa Uyên Ương vốn có hai cây.
Nhưng chẳng ai hiểu nổi tại sao cây thứ hai lại có thể vô thanh vô tức ập đến sau lưng Kiến Sầu như vậy, ngoài ra cũng chẳng còn ai có hơi sức đâu mà tỏ thái độ khác.
Mọi người hết thảy đều chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối màn nghịch chuyển chớp nhoáng này !
Nguồn lực khổng lồ tựa như sức của ngàn núi vạn sông ép xuống Kiến Sầu I
Nàng biết mình thân trong hiểm cục, tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn nước trân mình đỡ lại đòn này của Lương Thính Vũ mà thôi !
"Âm ầm !"
Hai cây Uyên Ương, một trước một sau dồn lại, chỉ còn chút xíu nữa thôi là sẽ ép nát Kiến Sầu ở chính giữa. Nhưng ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, tinh quang lấp lánh như sao lại chợt bùng lên như pháo hoa giữa hai vâng sáng vàng rực và đỏ máu ấy !
"Ông...!" Đó là do phản ứng của vòng linh khí tuần hoàn khi sóng âm bị dồn nén. Nhưng ngay sau đó, dường như bị một nguồn sức mạnh kinh khủng hút lấy, từ khe hở giữa hai vâng sáng vàng và đỏ liền đổ ra tinh quang lấp lánh như Sao.
Linh khí tụ lại càng nhiều thì tinh quang giữa cái khe hẹp ấy càng lúc càng to ra và chói lọi, đần dần thậm chí còn trông huy hoàng tráng lệ hơn trước !
Ánh sáng rực rỡ này thoắt chốc đã phủ lấp luôn cả hào quang do cặp búa Uyên Ương tạo ra I
Trong nháy mắt, một tòa đấu bàn khổng lồ liền hiển hiện !
Cạnh hình bát giác, trên có ngàn vạn đường tuyến khôn đan xen ngang dọc trông chẳng khác gì một bàn cờ cực lớn. Bàn cờ ấy chằng chịt quân cờ, cái nào cái nấy là đạo tử màu vàng kim nằm chặn ngay ở giao điểm các đường tuyến khôn. Ngay vị trí thiên nguyên ở chính giữa đấu bàn là một khoảng không sáng ngời màu ngọc lưu ly tím, trông vô cùng quái dị.
Trong khoảnh khắc ấy, Khúc Chính Phong đang ngồi trong nhã gian liền giật mình, Thẩm Yêu vốn tụ thủ bàng quan cũng giật mình, Bạch Dần vừa chỉ đường cho Tiểu Kim xong, nhìn lại chiến cục cũng phải sững người...
Cả Bạch Ngân lâu lúc này đều lặng đi vì sợ !
Bởi vì đấu bàn trước mắt họ, đường tuyến khôn nào cũng sáng ngời ngời, điều đó chứng tỏ trước khi trúc cơ, mọi kinh mạch trong cơ thể người này đều đã được đả thông; bởi vì đấu bàn này có đường kính hơn ba trượng; và cũng còn bởi vì chủ nhân của nó lại là Kiến Sầu hiện đang lâm vào cảnh thập tử nhất sinh !
Mà theo họ biết thì thực lực hiện tại của nàng giỏi lắm chỉ gần đến nguyên anh trung kỳ là cùng ! Nguyên anh trung kỳ mà đấu bàn lại rộng hơn ba trượng 2?
Thật là kỳ diệu biết nhường nào !
Đến nỗi nhiều người tưởng như mình bị mù, chẳng thể nào tin nổi những gì đã tận mắt chứng kiến !
Cảnh giới cũng không hẳn là thước đo hoàn hảo thực lực của tu sĩ nhưng đấu bàn thì khác !
Đại sư huynh Khúc Chính Phong của Nhai Sơn năm xưa, người mà hiện giờ đang là vua kiếm mới của Minh Nhật Tinh Hải, trước kia cũng kẹt ở nguyên anh hậu kỳ nhiêu năm, tu vi tuyệt không tiến triển, đấu bàn của y cũng chẳng hơn được ba trượng nữa là I
Trong khi đó cái nàng Kiến Sầu này tu luyện được bao lâu cho cam ?
Sao mới đó mà đấu bàn đã lớn khủng khiếp như thế này ?!
Bao nỗi nghi ngờ, khiếp sợ liền hùa nhau ập đến, dậy sóng trong lòng mọi người. Ai nấy đều thiếu điêu muốn quên phứt đi mình vẫn còn đang là khán giả xem trận, chỉ tức sao không xông thẳng lên kia được ngay, hỏi xem cái kẻ quái dị trên đài Cách Ngạn kia làm sao có thể tu thành như vậy !
Ngay cả Lương Thính Vũ đang đánh với Kiến Sầu tự tâm cũng không khỏi bàng hoành chấn kinh.
Tu vi của thị hiện đang ở cuối cấp nguyên anh. Tuy lúc đánh không hiển lộ đấu bàn nhưng thị biết đấu bàn của mình chỉ tới hai trượng sáu xích là cùng. Có đốt đuốc mà tìm trên khắp Thập Cửu Châu này thì trong vạn người mới có một kích cỡ ứng với tu vi như vậy !
Nhưng cái nàng Kiến Sầu Nhai Sơn đang bị mình vây khốn này, cảnh giới trung chuyển nhỏ hơn một bậc đã đành mà đấu bàn lại lớn hơn của mình quá xá như vậy ! Cho dù sau này may mắn đột phá lên xuất khiếu, đấu bàn của mình giỏi lắm cũng chỉ lên được đến hai trượng tám là hết mức.
Chứ ba trượng thì gần như là chuyện không tưởng !
Cái nàng Kiến Sầu Nhai Sơn này...
Lương Thính Vũ nhất thời lặng đi : Hiện giờ bọn họ đang là địch thủ của nhau, mình lại phải nhờ đến sức mạnh của đại tôn Thiếu Cức ẩn trong người mới đánh nổi với Kiến Sầu một trận. Cứ với thực lực và thiên phú của nàng ta như thế này thì nếu hôm nay không giết được, ngày sau nàng ta tất sẽ thành một tay cự phách trên Thập Cửu Châu !
Đến lúc đó mình còn sống nổi sao ?
Phải giết !
Nàng ta phải chết !
Nếu để Kiến Sầu sống sót thoát khỏi Bạch Ngân lâu thì hậu họa khôn cùng I
Trong đôi mắt đen kịt chẳng chút ánh sáng của Lương Thính Vũ hốt nhiên bỗng thoáng lóe lên một tia sáng đỏ bầm quỷ dị, khiến đáy lòng thị liền dậy lên sát cơ hừng hực.
Sức mạnh của bức tượng trong đại điện ký thác lên người thị cũng khuếch đại mọi tri giác, giải phóng tiềm lực ẩn sâu trong người thị I
"Chết đi !"
Tiếng rít lên từ cổ họng, hơn nữa vì quá căng thẳng nên nghe khàn khàn âm lạnh như mưa dầm ban đêm. Phù văn đen kịt chi chít trên mặt thị liền ánh lên sắc đỏ như máu !
Huyết quang này vừa xuất hiện thì quầng sáng vàng và đỏ bị mờ đi trước đấu bàn rực rỡ liền bừng lên trở lại. Nhờ sự tương thông giữa búa và chủ, linh lực liền cuồn cuộn trút vào trong. Khí tức mênh mông nặng nề liền trỗi dậy, liên tục dồn về phía giữa.
Ở nơi đó, thân hình rắn rỏi mạnh mẽ của Kiến Sầu giờ chỉ còn lại một cái bóng màu nguyệt bạch mờ mờ, cứ với cái đà tấn công càng lúc càng dây như thế này của Lương Thính Vũ thì chẳng mấy chốc nàng sẽ thành phấn mịn mà thôi.
Người ngoài chẳng ai thấy được mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán Kiến Sầu.
Sát ý của Lương Thính Vũ, nàng là người cảm nhận được rõ ràng hơn ai hết.
Thậm chí đấu bàn dưới chân cũng chẳng phải do nàng cố ý phô bày mà là vì sức ép của Lương Thính Vũ lần này phát ra quá nặng khiến nàng không thể không mượn nhờ lực liên kết tự nhiên giữa đấu bàn và đất trời để triệt tiêu nó Ï
Khoảng không như lồng giam giữa hai quầng sáng càng hẹp lại thì Kiến Sầu càng cảm thấy ngạt thở và đồng thời cũng nhận ra rằng mình đang nhỏ dần theo cái "lông giam' này.
Đến khi nó nhỏ hết mức thì đó cũng là lúc nàng bỏ mạng !
Sống hay chết ?
Hết thảy đều nằm trong một khoảnh khắc ý niệm ngắn ngủi -
So với sự biến hóa quỷ dị trên người Lương Thính Vũ lúc nấy, thì tình cảnh hiện giờ càng lúc càng trở nên kỳ dị và cổ quái hơn !
Trên đài Cách Ngạn, sau khi đồ văn nổi lên trên hai thanh Uyên Ương thì giữa chúng liên xuất hiện một mối tâm linh tương thông kỳ diệu. Cả hai cùng rung rung theo cùng một nhịp, nhờ đó hào quang phát ra càng lúc càng chói lọi I
Dưới sức cộng hưởng này, hai quầng sáng khổng lồ liên tăng mạnh sức ép I
"Âm Ị
Một tiếng nổ khủng khiếp phát ra !
Kiến Sầu bị hãm bên trong dường như đã mất hết sức chống cự, rốt cục đành phải để quầng sáng ép nát !
Nhưng trong khoảnh khắc ấy lại chẳng nghe thấy tiếng hét thảm, máu cũng chẳng bắn ra một giọt, chứ đừng nói gì là cảnh máu thịt bầy nhầy nghiền lẫn với xương trắng như Lương Thính Vũ tưởng !
Mà thay vào đó là một luồng mực đen đậm đặc cuồn cuộn phun ra !
Tựa như trong quầng sáng do Lương Thính Vũ điều khiển kia chẳng có người sống mà chỉ là mực đen vô cùng vô tận như vậy ! Sau khi nổ tung, mực đen mới ào ào tuôn ra.
Dòng mực đen kịt như hắc ín nhất thời tràn đây một vùng nhỏ. Hào quang của hai cây búa Uyên Ương bị mực đen bao trùm liên nhạt đi, ngay cả ánh mặt trời đang chiếu rọi trên cao cũng bị nó hút lấy sắc màu, làm nguyên cả Bạch Ngân lâu chìm vào một vùng bóng râm tôi tối quái dị.
Một trận gió âm trâm nhẹ nhàng lướt qua khiến gần như mọi tu sĩ đều cảm thấy rùng mình ớn lạnh trong lòng.
Dòng mực cuồn cuộn này chỉ hiện diện trong một thoáng rồi mau chóng lùi vê phía sau, tựa như cá voi hút nước, đến cũng mau mà đi cũng mau.
"Ào LÀo !"
Dòng mực co lại, rồi tụ thành một bóng người ! "ð là l '
Ngay trong nháy mắt nhìn rõ bóng người ấy, ai nấy có mặt tại đương trường đều không khỏi thốt lên chấn kinh, thán phục !
Bóng người đó đúng là Kiến Sầu !
Dòng mực cuồn cuộn đã biến mất, chỉ còn lại dáng nàng trong trường bào màu nguyệt bạch, sắc mặt tái xanh, ngay cả những ngón tay đang thõng xuống cạnh người cũng hơi run run, hiển nhiên là cũng chẳng dễ dàng gì mới thoát khỏi một đòn vừa rồi của Lương Thính Vũ.
Nhưng ai có óc quan sát nhạy bén thì có thể thấy ngay ngoài thanh Cát Lộc đao ở bên tay phải, tay trái Kiến Sầu lại đang cầm một cây trường kiếm kỳ quái khác.
Kiếm này dài hơn ba thước, toàn thân đen kịt. Nhưng trên thân lại lồi lên lõm xuống chỉ chỉ chít chít những lỗ tròn tròn như tổ ong, ngay cả chuôi hình thù cũng vô cùng cổ quái. Hơn nữa chất liệu của kiếm cũng cực kỳ hiếm thấy, chẳng có mấy ai nhìn ra là đá hay ngọc.
Thật là lạ ! Nàng ta vẫn có đao mà !
Cây kiếm này...
Nhiêu người cảm thấy thất vọng, nhưng kẻ thông minh thì liền đoán ngay ra được công dụng của cây kiếm này - Một màn mãn nhãn vừa rồi sao giật gân hồi hộp đến thế !
Cái "lồng giam" kia ép lại rành rành ra đó, Kiến Sầu ở bên trong chắc chắn phải chết.
Nhưng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, bằng một cách thức chẳng phải con người có thể làm được, nàng đã hóa thành một khoảng mực với ngàn vạn dòng chảy mà trốn thoát ! Thuật pháp quỷ dị như vậy từ hồi nào đến giờ chúng tu sĩ mới thấy lần đầu.
Mà hiện tại, thanh kiếm kỳ lạ xuất hiện trong tay Kiến Sầu hẳn là mấu chốt của thuật này.
Nhất thời, ngay cả Lương Thính Vũ cũng không khỏi ném ánh mắt u ám lên mình thân kiếm : "Ta từng nghe đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn lánh cũ tìm mới, chỉ lấy mỗi một cây búa to làm vũ khí, không ngờ hôm nay chỉ được lĩnh giáo kiếm thuật chứ chẳng thấy búa đâu. Nhưng dù vậy, ngươi nghĩ mình có thể cầm cự giỏi lắm là được bao lâu ?"
Ai nấy đều thấy vừa rồi Kiến Sầu đã vận dụng thuật này trong cơn nguy cấp, linh lực hao phí rất lớn. Hơn nữa vừa rồi giao thủ, biểu hiện bên ngoài cũng khá xuống sức. Vì vậy, Lương Thính Vũ tin rằng thắng được Kiến Sầu hoàn toàn không phải là chuyện gì khó !
Thị có sức mạnh của đại tôn Thiếu Cức trong người, hôm nay nếu không hạ được Kiến Sầu thì sau này làm sao có thể tiếp tục làm tế tửu được đây ?!
Tròng mắt thâm trâm của thị đã đen càng đen hơn, như bóng đêm bất tận từ thưở sơ khai vũ trụ, chẳng có nổi một tia sáng lọt qua.
Các ngón trên hai tay Lương Thính Vũ khẽ bóp. Cặp búa Uyên Ương sau một kích bất thành liền lượn vòng trên không trung rồi bay trở lại tay thị. Hào quang quanh búa du dịu, lúc sáng lúc tối, lúc tối lúc sáng. Trong khoảnh khắc tối sẫm ấy, dường như hiện hữu một mối cảm ứng kỳ lạ nào đó.
Linh cảm thấy mối nguy quen thuộc, Kiến Sâu chợt nhận ra nó rất khó chơi.
Cơ thể nàng ứng phó thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ xử lý trong đầu !
Trong nháy mắt, khi Lương Thính Vũ giơ tay đánh tới lần nữa, cả người Kiến Sầu lại phóng lên, đồng thời khiếu huyệt quanh thân cũng mở hết để gió nhẹ trong không khí thổi đến từng ngóc ngách trong cơ thể, khiến kinh mạch lưu chuyển hòa cùng một điệu với Thôn Phong kiếm trong tay.
Tựa như thanh kiếm này là một phần thân thể của nàng vậy.
Cho nên hiện giờ ngay cả nàng cũng tan đi trong gió, hóa thành biển mực cuồn cuộn...
Tuyệt chiêu này trước kia Kiến Sầu đã lĩnh ngộ được trong thời điểm sinh tử quan đầu ở Cực Vực, có thể nói là kỳ quỷ vô song, nắm bắt được một phần nhờ vào sự nhạy cảm của nàng với thiên nhiên.
Lúc đánh nhau trong con hẻm sâu, hay trong các trận chiến tại mười tám tầng địa ngục ở Cực Vực, chiêu này xuất kỳ bất ý đánh ra lúc nào cũng có hiệu quả.
Nhưng bây giờ, thuật pháp kỳ diệu này lại chỉ là một thủ đoạn tránh né thảm hại mà thôi !
Trong khi đó, Lương Thính Vũ từ trước đến nay đâu có phải là người hiền lành cho cam.
Khi thị đoán ra Kiến Sầu sẽ không tài nào chống đỡ nổi, các đòn tấn công phát ra liền tựa như gió giật sấm rền, cặp búa Uyên Ương trong tay cứ lên lên xuống xuống liên miên, hào quang đường nọ nối đường kia vun vút lóe sáng !
Một đường búa từ tay này vừa mới quất tới thì đường khác từ tay kia đã quét ngang qua cổ Kiến Sầu rồi I
Sao mà hung, mà hiểm biết nhường nào !
Kiến Sầu không thể cứ mỗi bước mỗi lui nữa vì sau mấy đợt giao thủ, nàng đã bị bức đến sát mép đài Cách Ngạn, tình cảnh giống y như Lương Thính Vũ lúc trước ! Chỉ còn không tới ba bước nữa là nàng sẽ phải rơi từ đài cao trăm trượng xuống rồi !
"Cốp lb
Một bước chân nặng nề bỗng dậm mạnh xuống mặt nân cũ kỹ bằng nham thạch trên đài Cách Ngạn. Thân hình Kiến Sầu từ biển mực cuồn cuộn lại tụ lại, ri chỉ vận sức vào chân một cái là đã thắng ngay người lại trong đường tơ kẽ tóc.
Nhưng sắc mặt nàng lúc này cũng đã xanh lè xanh lét.
Người ngoài nhìn vào thì thấy các đòn tấn công dồn dập của Lương Thính Vũ đã khiến cho nàng tối tăm mặt mũi, chẳng còn đâu sức đánh trả. Vả lại, vì liên tục vận dụng Thôn Phong kiếm để dấy lên sóng mực nên nàng mất sức cũng rất mau.
Dĩ nhiên, với bộ dạng như thế này thì Kiến Sầu chẳng còn sức đâu mà đỡ nổi đòn kế tiếp của Lương Thính Vũ nữa rồi !
"Hóa ra chỉ đến thế này thôi ư ?"
Tiếng nói giễu cợt vang lên trước mặt Kiến Sầu, trong giọng điệu dường như còn hơi pha lẫn một chút thất vọng không nói ra lời. Lương Thính Vũ chụp hai thanh Uyên Ương lại, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ lạnh lão.
"Ta cứ tưởng ngươi còn giấu diếm cái thứ chết người gì nữa chứ..."
Thứ gì chết người ?
Kiến Sầu hít sâu một hơi, mắt chằm chằm nhìn địch thủ mà cả người bất động, thoạt trông chẳng có chút dáng dấp gì là có vẻ bị hãm vào tình thế sắp mất mạng hay lo sợ những việc tệ hại sẽ sắp sửa xảy đến với mình.
Lương Thính Vũ cũng chăm chú nhìn Kiến Sầu, tự tâm cảm nhận được sự bình thản cô đọng trong ánh mắt trầm mặc khôn tả của đối thủ thì nhất thời cảm thấy có cái gì đó quen thuộc.
Vì vậy thị bỗng bật cười thành tiếng.
"Cái nhìn của ngươi khiến ta nhớ đến quá khứ của mình..."
Lương Thính Vũ dĩ nhiên là người có quá khứ riêng nhưng chuyện đời của thị ra sao Kiến Sầu hoàn toàn chẳng có chút hứng thú gì, mặc dù vậy không biết tại sao trong lòng lại chợt có linh cảm.
Nàng im lặng, không đáp lời Lương Thính Vũ.
Lương Thính Vũ cả người bó trong bộ đồ đen, mặt mũi chẳng lấy gì đẹp, lại thêm vết sẹo tứa máu nữa nên trông thậm chí còn có phần nanh ác hơn.
Nhưng lúc này, nụ cười bên khóe môi thị lại trở nên dịu dàng, thậm chí còn phảng phất một chút phiền muộn mỏng manh như lụa.
"Búa Uyên Ương, búa Uyên Ương...'
"Không có hồn uyên ương thì chẳng có búa Uyên Ương !"
"Ngươi biết không, ta đã giết phu quân mình. Lúc ta lấy tinh huyết và hồn phách của chàng luyện thành búa này, ánh mắt chàng nhìn ta sao mà giống như ngươi vậy...
Ngón tay thị thô ráp, thậm chí còn hơi sần lên vài vết sẹo dịu dàng vuốt nhẹ lên mặt lưỡi búa bóng loáng như nước, tựa như đang âu yếm tình lang.
Một vòng sóng ánh sáng nhàn nhạt liền loang ra.
Họa tiết uyên ương vẽ trên mặt búa liền bừng lên. Trong nháy mắt, vạn tia sáng đỏ rực như máu cùng tụ về một điểm rồi ngưng tụ thành một bóng nam tử mặc đạo bào, tay bưng lò đan, mặt mày tuấn tú, ánh mắt si mê ngơ ngẩn nhìn mãi Lương Thính Vũ.
Trong khoảnh khắc ấy, Kiến Sầu hốt nhiên cảm thấy dửng dưng.
Nàng rốt rục đã biết tuyệt chiêu sát thủ của Lương Thính Vũ là cái gì, mắt nhìn người tu sĩ xa lạ hiện thân trên búa Uyên Ương mà tự nhiên trong đầu bỗng nhớ đến đôi câu thơ...
Được thành bỉ mục há sợ chết, thà làm uyên ương chẳng làm tiên*...
(*Nguyên văn : Đắc thành bỉ mục hà từ tử, chích tiện uyên ương bất tiện tiên. Đây là hai câu thơ trích trong bài "Trường An cổ ý" của Lư Chiếu Lân (633 - 689). Bỉ mục là cá thờn bơn, luôn sống có đôi. Chim uyên ương cũng thường bơi thành cặp, con mái gọi là Uyên, con trống là Ương.)
Nhưng người mà nàng gặp phải không hiểu tại sao cứ ngược lại như thế này ? Lộn xộn cả buổi, đến giờ mới hay hóa ra lại là một kẻ "Tạ Bất Thần" khác.
Kiến Sầu cũng từ từ mỉm cười đáp : "Thật khéo đúng lúc, vừa hay ngươi cũng khiến cho ta nhớ tới một người."