Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 341 - Chương 341 : Sỉ Và Tỉnh

Chương 341 : Sỉ và tỉnh Chương 341 : Sỉ và tỉnhChương 341 : Sỉ và tỉnh

"Nàng ta cũng nhớ tới một người ư ?”

Thái độ của Kiến Sầu dĩ nhiên đã vượt quá dự liệu của Lương Thính Vũ. Ánh mắt thị đang đăm đăm nhìn nàng càng dậy thêm hứng thú -

Tu sĩ tầm đạo từ trước đến nay luôn lấy "Vô tình" làm đầu.

Người hay lo lắng thì phải dứt bỏ lo lắng, người sống tình cảm thì phải đoạn tuyệt với tình, người còn điều gì canh cánh trong lòng thì phải lo giải quyết cho xong. Nếu cởi bỏ được hết mọi thứ vướng mắc làm xao nhãng tinh thân ấy thì mới có thể một lòng vấn đạo.

Mà cách hướng đạo của mỗi người cũng mỗi khác nhau.

Người thiện lương thì chịu khó đợi cả trăm năm, sau trăm năm trọn vẹn nghĩa tình với thân bằng hảo hữu, mọi lo lắng sẽ tự nhiên tiêu trừ. Nhưng kẻ lòng dạ hung ác thì lại không thể tháng tháng năm năm chờ đợi, bởi thế trường kiếm mới vung lên, thân bằng diệt tuyệt, còn lại một thân một mình cô độc...

Hiển nhiên Lương Thính Vũ không thuộc về kiểu người đầu tiên.

Trước khi "Một lòng vấn đạo, thị đúng là đã từng có bạn trăm năm rồi, bây giờ nhân nhìn thấy ánh mắt Kiến Sầu trước tuyệt cảnh sinh tử thì mới chợt nhớ tới người ấy cũng nhìn mình như thế mà nghểnh cổ chịu chết. Nhưng kẻ mà Kiến Sầu nhớ tới không biết là ai đây ?

"Có lẽ ngươi cũng là người có nỗi đau riêng. Đáng tiếc..."

Tuy lời nói của Kiến Sầu đượm hơi hướm bất bình và lạnh lùng nhưng trong mắt Lương Thính Vũ nàng bất quá chỉ là một con cừu non đang đợi làm thịt, hoàn toàn chẳng có chút gì đáng sợ. Giọng nói vì vậy xa xăm như một tiếng thở dài : "Ta và ngươi chẳng cùng chí hướng, có bàn luận cũng vô ích!"

Nửa câu đầu nghe có vẻ tiêng tiếc mềm mỏng, nhưng đến nửa câu sau thì giọng điệu đã trở nên lạnh lẽo âm u.

Sát ý vô hạn !

Vừa dứt lời, năm ngón tay trái của Lương Thính Vũ đã bung mạnh ra !

"Vùt"

Thanh Uyên Ương trong tay thị liên phóng vút đi thành một đạo hào quang kim sắc, nhắm thẳng vào bóng nam tu ở phía trước I

Ngay lập tức thời gian tựa như trôi chậm lại.

Trong Bạch Ngân lâu, mọi người ai nấy còn chưa kịp định thần, ngay cả Kiến Sầu cũng không kịp thấy việc gì đang xảy ra thì cảnh tượng đã tựa như một bức họa mỹ lệ quỷ dị đang lặng lẽ trải ra trước mắt.

Sau khi phóng đến trước người vị nam tu, trên mặt búa Uyên Ương kim sắc liền bừng lên ánh đỏ rực rỡ I

Nhìn kỹ mới thấy nó không phải là ánh sáng thường mà là ngàn vạn tia sáng đỏ đậm thân mình uốn lượn mềm mại. Chúng vụt ra khỏi mặt búa, bắn về phía bóng người nam tu !

Trong chớp mắt, tựa như có bàn tay của tú nương đang sức thêu thùa, các đường tơ sáng liên xuyên qua xuyên lại trên người vị nam tu kia.

Trông chẳng khác gì...

Tơ tình vô tận đang trói quanh thân !

Y đang đứng lơ lửng trong không trung, tay bưng lò đan, ấn đường nơi giữa hai đầu chân mày sáng sủa thanh thoát. Tuy chỉ là hư ảnh nhưng cứ nhìn tướng mạo và thần thái thì có thể dễ dàng thấy được khi còn sống tu vi không thấp, tính tình cũng thuần khiết thiện lương.

Trước khi các sợi tơ sáng bắn đến người, y dường như chỉ là hư ảnh, ánh mắt lúc nào cũng đăm đăm nhìn Lương Thính Vũ còn bất cứ chuyện gì khác xảy ra xung quanh đều chẳng hề để ý đến.

Nhưng đến lúc các sợi tơ sáng đâm xuyên qua người, y lại hơi rùng mình một cái. Trong đáy mắt chan chứa ánh tình chợt dâng đầy sương khói, vừa ưu thương tựa như mây mù vần vũ quanh đỉnh núi trước cơn mưa, vừa như ẩn như hiện một nỗi sầu thảm yếu đuối đến nhói lòng người !

Y sống lại rồi I

Trước đó, tuy bóng hình y có vẻ rất thực nhưng tựu chung thì nhìn vẫn thiếu sức sống. Vậy mà giờ đây, sau khi bị tơ sáng đỏ quấn bó quanh thân, y lại dường như trở thành một hình người nộm có linh hồn và ý thức, thoắt cái đã trở nên sống động hẳn lên !

Vì vậy, cái vẻ si tình không đổi, cái vẻ ưu thương miên man ấy lại càng trở nên rõ nét chân thực hơn bao giờ hết.

Mọi việc đều diễn ra chỉ trong một nháy mắt. Kiến Sầu còn chẳng kịp tỏ thái độ chứ đừng nói chỉ là có thời gian đối phó vị tu sĩ kia. Giống như tất cả mọi người xung quanh, nàng chỉ biết trơ mắt ra nhìn, hơn nữa cõi lòng còn ngổn ngang trăm mối.

Chẳng ai biết nam tử kia tên họ là gì, gốc gác ở đâu. Nhưng từ những lời đối đáp giữa Lương Thính Vũ và Kiến Sầu khi nãy, người có chút đầu óc đều có thể đoán ra thân phận của y khi còn sống, một thân phận khiến người ta không rét mà run -

Lương Thính Vũ vì cầu đạo mà giết chồng mình ! Người đó dường như vẫn chẳng để ý đến ai chung quanh.

Những đường tơ sáng đỏ dài vô tận giống như những sợi chỉ dùng để điều khiển con rối. Chúng xuyên qua xuyên lại trên thân y nhưng y làm như không thấy, đã vậy lại còn châm chậm xòe bàn tay trắng bệch giơ ra trước người. Đôi môi tai tái xanh khẽ mở, thốt lên một tiếng thầm thì yếu ớt : "Trời mưa rồi...'... Mưa rồi ư ?

Trời hôm nay đang nắng ráo kia mà ? Mưa hồi nào ?

Ngay lúc đó, hầu như chẳng có ai kịp suy xét cho kỹ càng, chỉ vô thức ngoảnh đầu nhìn lại -

Bầu trời vạn dặm không mây đã tối sâm chẳng biết tự bao giờ.

Từng cơn gió lạnh từ dưới bầu trời nặng nề u ám dấy lên, kéo đến lớp lớp mây đen như sương mù dầy đặc, cuộn thành cụm cụm lô xô nhấp nhô như những dãy núi ở cuối chân trời.

Cả tòa Bạch Ngân lâu kiến trúc hình chữ hồi (›Ø) liền tối lại.

“Tí tách ! Tí tách !

Mưa bụi lành lạnh giăng giăng đầy trời. Mưa tạt ướt màn trúc và những khung cửa sổ chạm trổ đẹp đẽ trong Bạch Ngân lâu. Mưa rơi rơi trên lòng bàn tay đang xòe ra của người nam tu. Mưa lất phất bay ướt đôi gò má Kiến Sầu.

Mưa thật rồi.

Trong thành Toái Tiên nơi tọa lạc Bạch Ngân lâu, hay trên tất cả những con đường lớn, hẻm nhỏ trên toàn Minh Nhật Tinh Hải cũng lớp lớp mưa giăng, người đi đường ai nấy đều dừng chân ngẩng đầu đứng nhìn trận mưa hiếm có này. Dưới cơn mưa, đài Cách Ngạn bằng phẳng mà bề bộn trong Bạch Ngân lâu lúc này tựa như đang bị một lớp voan trắng mờ mờ bao phủ.

Lương Thính Vũ vẫn đứng yên một chỗ, tay kia vẫn còn nắm lấy một thanh Uyên Ương. Mưa lạnh bay ướt người nhưng nội tâm lại chẳng hề mảy may rung động, bộ mặt vẫn cứ luôn vô tình vô cảm như trước.

Thị chỉ thản nhiên bước một bước về phía Kiến Sầu.

Một tòa đấu bàn hai trượng sáu thước nhẹ nhàng hiện ra dưới chân Lương Thính Vũ. Tuy không phải đường tuyến khôn nào cũng sáng, nhưng so với người thường mà nói thì đấu bàn này đã là sáng lắm rồi. Hơn nữa hiện tại, thứ bắt mắt người ta nhất lại là một phiến đạo ấn có hai màu đỏ đen quyện lẫn vào nhau nằm ở trong một góc đấu bàn ! Nó giống như hai vị tiên tâm đầu ý hợp đang quấn quýt ân ái với nhau, nhưng một bên thì đỏ đậm, một bên đen kịt !

Đạo ấn trên đời đa phần kỳ lạ không sao nói hết.

Ai cũng biết mỗi một đạo ấn đều có tính chất khác nhau nên ánh sáng và màu sắc hiện lên trên đấu bàn cũng khác nhau. Trong số đó, từ "Đạo ấn thiên phú” của yêu thú thần thú cho đến "Đạo ấn bản mạng”, việc tạo dựng tương đối đặc biệt nên khi hiển hiện ra chúng đều có màu vàng kim vô cùng rực rỡ.

Nhưng...

Dù có kiến văn rộng rãi nhưng chẳng ai trong lâu lại từng thấy qua đạo ấn nào có hai màu chứ đừng nói gì đến cái có nửa bên đen kịt !

Kiến Sầu lúc trước đã từng nghiên cứu kỹ lưỡng về các quy tắc liên quan đến đấu bàn và đạo ấn thì lẽ nào thấy vậy lại không biết điểm đặc biệt bên trong ?

Bí mật của Lương Thính Vũ e rằng không chỉ có vậy ! Chẳng cần nghĩ cũng biết thị ta đang sắp sửa tế ra chiêu sát thủ rồi!

Một mối nguy hiểm chưa từng có liền bủa vây lấy Kiến Sầu. Ngay khi đạo ấn này vừa xuất hiện, nàng cảm thấy rất rõ không gian quanh mình chấn động rồi trì nặng, tựa như bị một thứ gì đó chặt cho đứt đoạn !

Bị bao vây rồi I

Hiển nhiên Lương Thính Vũ đã phong tỏa không gian xung quanh, ngăn không cho nàng dùng Thôn Phong kiếm hóa mực để thoát thân !

Bây giờ, Kiến Sầu chẳng còn cách nào để đối phó, một bước dịch chuyển cũng chẳng xong.

Lực phong tỏa này gần như đè bẹp mọi thứ. Khí tức của nó vẫn luôn hoang dã và bá đạo như trước, hơi thở cổ xưa, đầy mùi dâu bể thăng trầm của thời gian. Văng vẳng đâu đó dưới đáy biển sâu còn nghe thấy tiếng rồng ngâm mênh mang...

"Lộp độp ! Tí tách !"

Mưa lại nặng hạt hơn một chút.

Giọt giọt lạnh ngắt đập xuống người Lương Thính Vũ và Kiến Sầu. Giọt giọt rơi rơi xuyên qua thân hình hư ảo của nam tu đang đứng lơ lửng trên không. Giọt giọt thi nhau trút xuống mặt sàn nham thạch loang lổ đây máu đen trên đài Cách Ngạn. Giọt giọt lao xao gõ ran trên những khung cửa sổ trang trí tinh xảo trong lâu...

Thế giới trước mắt Kiến Sầu liên trở nên nhạt nhòa.

Nàng chẳng còn thấy rõ vẻ mặt của đám đông đang vây xem quanh đài, của Tả Lưu đang ngồi trong lồng giam ở mé phía trước, thậm chí máu me thâm đen loang lổ được nước mưa rửa trôi để lộ hình dạng đồ văn trên mặt sàn Cách Ngạn ra sao nàng cũng chẳng nhìn rõ nổi... Nơi mi tâm, vết thương do đường búa của Lương Thính Vũ xẹt qua vẫn còn ứa máu. Mưa hòa với máu, chảy hồng hồng trên khuôn mặt trắng nõn của nàng.

"Ào LÀo !"

Trên đài cao chợt nổi gió cuồn cuộn !

Lương Thính Vũ bây giờ đã dừng lại ở rất gần Kiến Sầu. Đấu bàn đang xoay tròn cũng chợt dừng lại. Ngàn vạn đạo hào quang liền xuyên qua màn mưa, ngưng tụ lại trên đạo ấn nửa đỏ nửa đen dưới chân thị I

"Ông... !"

Tiếng chấn động khẽ vang lên. Hồng quang trên phiến đạo ấn liền đảo loạn, khí đen tuôn ra mịt mù I

Ngay khi hồng quang và khí đen vừa quyện vào nhau, những đường tơ sáng đỏ đang quấn tới quấn lui, xuyên qua xuyên lại trên thân vị nam tu và các ấn phù đen kịt nằm chỉ chít trên người Lương Thính Vũ cũng đồng thời biến ảo.

Ngàn ngàn vạn vạn, mỗi thứ mỗi cái liền trở nên sinh động như vật sống.

Cả hai người, một bên thì tựa như có sinh mạng thực sự, cơ thể bên trong nhẹ nhàng phập phập phồng phồng, tựa như đang hấp thu một sức mạnh kỳ bí nào đó; còn bên kia thì trên người "kiến đen" chi chi chít chít, trông mà tưởng như chúng đang cố sức giãy mình ra khỏi lớp da để bò ra ngoài I

Cảnh tượng sao mà đáng sợ !

Mọi người đang có mặt tại đương trường đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh ! Ánh mắt nhìn Lương Thính Vũ như nhìn một hung thần, một con quái vật nanh ác ! Nhưng ánh mắt Kiến Sầu chỉ ngừng lại một chút trên người Lương Thính Vũ rồi thôi.

Dưới mắt người ngoài cuộc, sắc mặt của nàng trông vô cùng nhợt nhạt, không biết là vì mưa lạnh bất chợt hay vì lo lắng thế cục gian nan, chẳng thấy đâu cơ hội thủ thắng.

Ánh mắt nàng sau đó vẫn chỉ đăm đăm nhìn người nam tu lơ lửng trong không trung.

Dưới cơn mưa, dáng người y sao mà đơn bạc.

Khi hàng hà sa số các sợi tơ sáng đỏ trở nên càng lúc càng chói mắt thì từ sâu dưới đáy mắt nhạt màu trong veo của y dần dần nổi lên một đốm đỏ bâm. Cái đốm này chỉ một thoáng sau đã loang đỏ toàn bộ con ngươi.

Búa Uyên Ương vốn lơ lửng không trung đã nằm gọn trong tay, người nam tu xoay nghiêng người về phía Kiến Sầu rồi giơ cao búa, tay nâng lên gần như cùng một lúc với Lương Thính Vũ !

Trong khoảnh khắc ấy, con người hắn sao trông vừa đau thương vừa khát máu l

Trong khoảnh khắc ấy, gió mưa cuồng loạn đầy trời !

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Kiến Sấu xuyên suốt thân thể hư vô của y, nhìn thấu đôi con ngươi đỏ tươi trong mắt... Từ đó tưởng như có thể thấy lại những ngày tháng xưa cũ vợ chồng còn mặn nồng tương thân tương ái, đồng thời cũng như thấy cả cảnh tượng thảm khốc khi cây búa vung lên kết liễu một mạng người, thấy nỗi tuyệt vọng của chàng nam tử cùng vẻ tàn nhẫn vô tình của người bạn đời trăm năm...

Nhưng trong đáy mắt đó lại không có thù mà cũng chẳng có hận I

Chỉ có cam tâm tình nguyện, bằng lòng làm vật hy sinh cho ý chí sắt đá tàn nhẫn của thị, cho dù y yêu thị sâu đậm, thà thị phụ y nhưng y chẳng phụ thị...

Thôn phong kiếm đã lẳng lặng tiêu biến, đấu bàn ba trượng vẫn tỏa hào quang lóng lánh dưới chân, nhưng thanh Cát Lộc đao vẫn còn mang theo ba hàn ý lạnh buốt thì lại xuất hiện lại trong tay Kiến Sầu không biết tự bao giờ.

Mưa lạnh giọt giọt tí tách nhiễu trên đầu mũi đao !

Thời khắc này đúng là ngàn cân treo sợi tóc !

Nàng vốn đã phải xuất ra đòn sát thủ mà mình đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu để kết thúc thế cục rắc rối ngày hôm nay ở Bạch Ngân lâu, nhưng vào lúc này lại kiềm lòng chẳng đặng, muốn hỏi y một câu -

"Có đáng không ?"

Có đáng không 2

Thanh âm thốt ra tựa như trong cơn mê sảng. Trong nháy mắt, cái giọng trầm trâm nằng nặng ấy liền bị tiếng mưa rơi át đi, vung rải khắp đài Cách Ngạn còn tanh nồng mùi máu.

Nhưng vị nam tu kia dường như lại nghe thấy được.

Búa Uyên Ương đỏ rừng rực trong bàn tay đang giơ cao của y lại trở nên mỏng đi, thoạt nhìn trông từa tựa như nửa mảnh ngọc lưu ly đỏ sậm, tâm tính tương thông cùng với lưỡi búa như lưu ly đen kịt trong tay Lương Thính Vũ.

Mưa rơi liên miên trắng xóa đất trời.

Âm thanh từng giọt cái nào cái nấy đều tựa như lưỡi đao, nghe vô cùng rõ ràng !

Vị nam tu kia hơi khép mắt lại, tựa như đang lắng tai nghe trận mưa đao này, nhưng đồng thời hình như y lại nhớ ra điều gì đó nên sắc mặt nhất thời có hơi ngẩn ngơ. Đến khi y mở mắt ra, ngoái đầu lại nhìn Kiến Sầu thì khuôn mặt đã bình tĩnh trở lại, phảng phất chút quyến luyến nhớ thương như mây như khói. Tiếng thốt ra chẳng biết là buồn bã hay cảm khái : " Vì yêu mà mê muội..."
Bình Luận (0)
Comment