Chương 342 : Thiên phú đối địch thực sự
Chương 342 : Thiên phú đối địch thực sựChương 342 : Thiên phú đối địch thực sự
Thế gian có thất tình lục dục, có đủ thứ ham muốn và cũng có cả muốn mà không được...
Trong đó chữ "Tình" là rắc rối nhất.
Vì tình cảm sâu đậm nên y không dứt bỏ được Lương Thính Vũ.
Cho nên khi Lương Thính Vũ nói thẳng cho y biết thị muốn giết y để chứng đạo thì tuy cõi lòng tan nát và tuyệt vọng nhưng y lại không đành lòng cự tuyệt. Chẳng ai biết được cái thân xác đã chết này lại là do y cam tâm tình nguyện.
Chính y đã quyết định ngửa cổ chịu chết chứ không phải là ai khác !
Cũng chính y vì không thể nào cùng bạch đầu giai lão với thị nhưng lại vì muốn sớm tối bầu bạn bên nhau nên đành cam nguyện để cho thị luyện chế mình thành một luồng tinh phách, từ đó về sau làm một thanh đao bén giúp nàng lấy mạng người khác !
Chẳng hạn như vào thời này khắc này vậy !
Hiện giờ, nửa phiến búa Uyên Ương như mảnh ngọc lưu ly trong tay y đã trở nên long lanh sáng bóng, hình ảnh cảnh vật thế giới xung quanh đều được phản chiếu lên mặt búa nhưng bóng dáng của Lương Thính Vũ và vị nam tu kia thì tuyệt chẳng thấy đâu.
Đầy trời rào rào tiếng mưa rơi.
Mưa bay bay rơi xuống đài Cách Ngạn, xuống thân người, xuống cặp búa Uyên Ương đang giơ cao.
Nhưng ngoài đó ra thì chẳng thể thấy nổi thứ gì khác nữa. Chỉ có sát ý đầy trời bay nghiêng theo mưa. Tất cả phủ trùm vạn vật trong đó có cả Kiến Sầu. Nàng đứng ở phía dưới trông sao mà trơ trọi, tứ cố vô thân, chẳng trốn đi đâu được I
Vị nam tu kia thấy vậy tự tâm lại càng thêm thương hại, cả người cứ bồng bênh phiêu phù trên không mà đăm đăm nhìn Kiến Sầu -
Nhưng không như y tưởng, sắc mặt Kiến Sầu bây giờ lại chẳng có chút gì bối rối hay tuyệt vọng thúc thủ vô sách mà ngược lại còn đầy vẻ thương xót khó nói thành lời.
Chẳng khác gì một người tốt bụng nhìn một tên ăn mày bên đường.
Lại có đôi chút từa tựa như bồ tát trong miếu đang chăm chú nhìn phàm nhân ngu muội !
Ánh mắt ấy sao mà khó quên !
Nó xuyên qua trùng trùng thời gian dài đăng đẳng, ôn cố tri tân, nhìn kỹ hiện tại. Rồi từ sâu tận đáy lòng, từ sâu tận thân hồn, từ sâu trong xương tủy chợt nổi lên một nụ cười -
Mỉa mai !
Khóe môi cong lên một vòng tiếu ý gần như lãnh khốc.
Bởi chẳng có người nào khác có thể hiểu được nàng cảm thấy cái câu "Vì yêu mà mê muội" nó nhảm nhí vớ vẩn đến độ nào, bởi chẳng có ai có thể có cùng tâm trạng khi nghe lại cái câu "Sát thê chứng đạo" một lần nữa sau bao cay đắng như nàng đã từng trải...
Vì yêu mà mê muội, điều đó không sai.
Nhưng cái chữ "yêu" này tuyệt không nên để cho nó làm mình mất trí !
Ta lấy nồng nàn đãi chàng, chàng vứt bỏ ta như vứt bỏ một đôi giầy rách ! Ta lấy chân tình dâng chàng, chàng rút kiếm đâm ta !
Yêu đến độ ấy mà làm gì ? Tấm chân tình ấy thật ra đã trao lầm người, cả một đời rốt cục chỉ là u mê không lối thoát mà thôi !
Tội gì...
Phải khổ như thế ?
Mưa lạnh giăng giăng trắng xóa, giọt giọt rơi xuống mi tâm, che hết tâm nhìn của nàng.
Trời hôm nay sao mà giống ngày hôm đó ! Sắc trời cũng âm âm u u, cũng vần vũ mây đen, cũng mưa tâm mưa tã như thế này, chỉ có điều là thiếu căn nhà tranh tuênh toàng, thiếu bóng người áo xanh đội mưa về nhà, thiếu cây dù bằng giấy dầu dựng ở cạnh cửa...
Tâm trạng Kiến Sầu hốt nhiên tĩnh lặng đến cực điểm.
Nàng ngẩng đầu ngước mắt nhìn dưới cơn mưa trắng trời : Mưa lớn đến nỗi bóng người nam tử đang phiêu phù trong không trung đã nhạt nhòa, dĩ nhiên gương mặt của Lương Thính Vũ cũng càng khó mà thấy được, chỉ có cặp búa Uyên Ương ở phía chân trời là từ từ áp sát vào nhau !
Chẳng biết hai cây búa đã bay khỏi tay người tự bao giờ. Chúng vậy mà lại lơ lửng, xoay vù vù như chong chóng trên đầu Lương Thính Vũ tựa như hai cánh quạt.
Vì vậy, những sợi tơ sáng màu đỏ trên bóng người vị nam tu kia mới bị cuốn về phía vụ xoáy này.
Vì vậy, những ấn phù đen trong cơ thể Lương Thính Vũ cũng bị hút về phía ấy.
Chỉ trong chốc lát, hai thứ này đã quyện lại với nhau, hòa thành một thể. Sau đó một cảnh tượng kỳ lạ liền diễn ra.
Trong không trung, hai lưỡi búa Uyên Ương hợp lại thành một phiến ấn ký tinh xảo trông tựa như hai mảnh ghép : một nửa màu đen, một nửa màu đỏ. Hai phần xoáy tít, khí tức tỏa ra từng vòng từng vòng lăn tăn như sóng gợn, nhìn tĩnh lặng nhưng lại lạnh lẽo đầy sát ý !
"“Rào ! Rào ! Rào...'
Nền trời âm u, mây đen vần vũ !
Dường như cảm ứng được sát cơ trên mặt đất, rồi dường như vì hai thanh Uyên Ương hợp lại gây nên xúc tác mà trên trời cao văng vắng rền lên tiếng sấm. Trong chớp mắt, mưa đổ xuống như trút I
"Lộp độp..."
“Tí tách...
"Lộp độp..."
"Tốc tốc.......
Giữa đất trời bao la chợt vang vang ngàn ngàn vạn vạn tiếng mưa rơi.
Tiếng thì trâm đục tưởng như không trung đang bị chọc thủng lỗ chỗ, tiếng thì trong trẻo như tiếng giọt nước nhỏ cái tách xuống mặt nước, tiếng thì chập trùng như tiếng sóng lao xao vỗ bờ ngoài xa, tiếng thì gõ gõ trên mặt ấn ký cặp búa Uyên Ương đang lơ lửng trên không nghe kỳ ảo -
Và lành lạnh !
Tiếng mưa rơi tưởng như rất bình thường vậy mà giờ đây lại vang lên như sấm sét !
Trong một nháy mắt đó, gần như cả Bạch Ngân lâu đều chìm trong tiếng mưa rơi, sát cơ theo đó giăng giăng, tuyệt không kẽ hở ! Tiếng nào tiếng nấy nghe như tiếng cạo xương lột da, xuyên thấu cả da lẫn thịt, không những vậy còn đâm rách cả hồn phách con người ta !
Giữa lúc ý thức u mê mịt mờ, tiếng mưa rơi như thế này vậy mà lại như ngàn đao vạn kiếm có thể đoạt mạng chỉ trong một nháy mắt !
Hiện giờ Lương Thính Vũ đang đứng lơ lửng trên cao, sau khi hắc khí và ấn phù đen quấn quanh thân đã nhập hết vào trong búa Uyên Ương thì cả người thị trông có vẻ yếu ớt tái xanh.
Tuy vậy đôi tròng mắt đen kịt thì lại càng lúc càng trở nên điên cuồng !
Mà người nam tu kia thì cứ lơ lửng mờ mờ ảo ảo ở phía sau lưng thị. Bóng hình y vốn đã ngưng thực gần như người thật nhưng bây giờ thì lại rất nhạt, chẳng khác gì màu mực bị nước mưa pha loãng đi, nên trông rất yếu ớt, tưởng như chỉ cần giơ tay chọc một cái hay có một cơn gió nhẹ thổi qua là y sẽ tan thành mây khói vậy.
Điều đó Kiến Sầu làm sao không nhận ra ?
Lương Thính Vũ, hay nói cho đúng hơn vị nam tu này, thật sự đã xuất hết bổn sự áp đáy hòm ra rồi. Đối với họ, chiêu này chỉ sợ là "Hại người mười thì thiệt thân mình hết tám'.
Nhưng...
Có đáng không 2
Một lần nữa câu hỏi này cứ lại lơ lửng, lởn vởn trong đầu, nhưng Kiến Sầu không nói ra lời.
Bởi vì các đợt tấn công liên hồi trong một khắc sau đó đã cho nàng thấy đáp án !
"Tới lúc kết thúc rồi !" Bàn tay phải của Lương Thính Vũ giơ lên cao. Từ trong lòng bàn tay ấy dường như có một nguồn lực kỳ dị nào đó có thể điều khiển vạn vật, khiến cặp búa Uyên Ương đang xoay tít kia phải ngoan ngoãn bay về phía nó.
Tức thời, các vòng sóng trong suốt đang gờn gợn tỏa quanh thân búa liền rung lên.
"Ông... !"
Tựa như một vị thần từ trên chín tầng trời cao khẩy lên một điệu đàn sông núi.
Mưa đang tuôn ào ạt cũng vì thế mà chịu ảnh hưởng ! Giọt nào giọt nấy óng ánh chẳng khác gì châu ngọc đều bị chấn bể tan tành !
Tiếng mưa rơi cũng nát vụn.
Giọt giọt lạo xạo hỗn tạp, giọt giọt thanh trong, giọt giọt nghe êm tai và cũng có tiếng chấn nhiếp cả thần hồn !
Gần như đồng thời, máu từ khắp nơi trên người Kiến Sầu bắn ra tung tóe !
Thân thể của nàng vốn có "Nhân khí" và đạo ấn vẩy rồng bảo vệ nên vô cùng rắn chắc, nhưng dường như tiếng mưa có sức sát thương nên trên người mới tóe máu như bị đao kiếm rạch như vậy !
Đó là chưa kể mặt tâm thần I!
Tổ khiếu nơi mi tâm nàng hốt nhiên đau buốt, ứa ra một dòng máu đỏ !
Linh đài tựa như bị trúng phải một cú nặng, mà hồn phách bên trong vốn được nghịch hồn đan tu bổ đôi chút lúc còn ở Cực Vực thì chấn động bất ổn, giống như bị muôn vàn sợi tơ trói buộc giam hãm, không sao tự giải thoát được !
Nhìn lại xung quanh chỉ thấy đất trời mù mịt dưới mưa, khắp nơi âm thanh vang dội !
Cái luông khí tức từ thời hoang sơ phả về ấy vậy mà lại ngang nhiên ẩn mình trong từng giọt mưa lạnh, trong từng tiếng mưa rơi, trong từng làn hơi thở tản mác len lỏi giữa màn mưa âm trầm này...
Tất cả tựa như cái bóng của con hung thú đó từ trên trời đổ xuống để áp chế Kiến Sầu, phong tỏa đường sống của nàng !
Lương Thính Vũ vốn đã chẳng phải hạng xoàng, bây giờ lại có thêm các ấn phù đen thần bí kia hỗ trợ thì càng tựa như hổ mọc thêm cánh.
Ngay như người có tu vi thấp nhất trong Bạch Ngân lâu cũng thể cảm nhận ra nguồn sức mạnh hủy diệt muôn dân trăm họ trong cơn mưa tựa như muốn cuốn trôi cả Tỉnh Hải này.
Đứng dưới mưa, dưới cặp búa Uyên Ương hợp lại thành một thể, Kiến Sầu lúc này chẳng khác gì một con thuyền nhỏ đang chao đảo giữa những cơn sóng dữ.
Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra sức nàng đã rất mỏng, thậm chí trong lòng còn cảm thấy tội nghiệp không đành...
Nhưng vào thời khắc này lại chẳng có một ai lên tiếng chứ đừng nói là ngăn cản hay ra tay cứu giúp gì đó. Dường như người nào người nấy đều bị luông sát ý cổ xưa đang bao phủ toàn bộ đất trời này khống chế, chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn chứ chẳng dám vượt quá giới hạn.
Uy lực một đòn này quả là khủng khiếp !
Dưới sự điều khiển của Lương Thính Vũ, búa Uyên Ương đột nhiên xoay tròn. Vì vậy dưới bầu trời này, ngoài tiếng mưa rơi vỡ vụn thì chẳng còn nghe thấy được âm thanh gì khác.
Kiến Sầu cảm thấy màn mưa dày đặc trước mắt mình lúc này chẳng khác gì một màn máu đỏ nặng nề.
Nàng tựa như bị dồn đến tuyệt cảnh, không chỗ thối lui, không đường chạy trốn, nhưng dù vậy sắc mặt lúc nào cũng vẫn điềm tĩnh, thậm chí còn thẳng thắn đối mặt với Lương Thính Vũ qua làn mưa mịt mờ.
Thật quá sức bình tĩnh !
Cho dù có cam lòng chịu chết thì cũng không thể có bộ điệu như vậy được. Trông nàng ta chẳng có vẻ gì là sợ hãi cho cảnh ngộ của mình hay lo lắng được mất thắng thua cho trận đánh này.
Giữa không trung, Lương Thính Vũ đang mải miết ra sức phát động búa Uyên Ương thì cuối cùng cũng chợt nhận ra điểm bất thường này qua màn mưa mịt mù.
Trong lòng đột nhiên chấn kinh. Tự sâu trong tâm khảm bỗng chợt dậy lên một cảm giác lạ lùng, khiến thị cảm thấy vô cùng bất an.
Trong khi đó, chúng tu sĩ đang theo dõi trận đánh trong lâu cuối cùng cũng nhận ra thanh Cát Lộc đao và đấu bàn ba trượng dưới chân Kiến Sầu có hơi bất bình thường !
Thanh Cát Lộc đao trong tay vẫn im lìm bất động, tựa như nhờ cơn mưa này tẩy lễ nên đã hóa thành một phần thân thể nàng vậy;
Từ lúc giao thủ với Lương Thính Vũ cho đến giờ không biết đã bao lâu nhưng đấu bàn ba trượng của nàng hào quang vẫn chói sáng không tắt I
Hốt nhiên, từ phía chân trời bỗng lóe lên một lằn chớp trắng lóa làm sáng rực cả bầu trời âm u và đồng thời cũng soi rõ vẻ mặt của Kiến Sầu.
Nàng đã chịu thua đâu !
Lại càng không có chuyện chấp nhận ngửa cổ chịu chết I Vào lúc chớp giật, chúng tu sĩ đang quan sát xung quanh cũng gần như nhận ra điều này ngay lập tức. Ai nấy đều lặng người căng thẳng, hít thở chẳng thông !
Tự Lương Thính Vũ dĩ nhiên cũng thấy bất bình thường.
Nhưng ngay từ lúc trước khi bắt đầu trận chiến, Kiến Sầu đã tính trước hết cả rồi. Chờ mãi cho đến tận bây giờ thì lẽ nào lại chịu thất thủ được chứ ? Tay giơ Cát Lộc đao lên, nàng nhếch môi cười mỉa, khinh khỉnh hỏi : "Cái này là chiêu áp đáy hòm của ngươi đây sao ?"
Phải.
Đây là con bài tẩy cuối cùng của Lương Thính Vũ !
Sức mạnh của Thiếu Cức phải mượn, ngay cả bí mật giấu trong búa Uyên Ương cũng đã phơi bày ra hết cho người ta thấy. Hiện tại đây chính là lúc thị mạnh nhất I
Nhờ vào trận mưa này, nhờ ấn phù do búa Uyên Ương tạo ra ở trong tay, nhờ sức mạnh như thần gần như chế trụ cả một góc trời, đúng ra thị phải đánh đâu thắng đó mới đúng !
Nhưng ngay khi nghe thấy Kiến Sầu hỏi như vậy, niềm tin vững như bàn thạch của thị lại lung lay.
Lương Thính Vũ thấy thần quang ngưng tụ lấp lánh trong đáy mắt Kiến Sầu, thấy đấu bàn vẫn còn chưa tắt và cả thanh "Cát Lộc đao" vẫn lặng lẽ nằm yên trong nắm tay xiết chặt của đối thủ.
Đao I
Da đầu Lương Thính Vũ liền tê dại ngay trong khoảnh khắc khi cái tiếng này vừa thoáng hiện qua trong trí. Chuyện lúc trước mà thị nghĩ là không thể xẩy ra lại chợt trở thành có thể. Điều này chỉ dựa vào trực giác sinh tử khi đường đao đẫm máu kia vụt tới chứ chẳng cần đến bất cứ lý do lý trấu nào khác.
Bất giác đường đao quỷ khốc thần sầu của đối thủ trong địa lao của thuyên Dạ Hàng đêm hôm ấy lại chợt hiện lên trong óc thị.
Lương Thính Vũ không khỏi lạnh người. Biết mình không địch lại, nỗi sợ hãi từ sâu tận trong đáy lòng khiến thị khiếp đảm, bước lui mấy bước !
Kiến Sầu tâm tĩnh như gương.
Cát Lộc Đao trong nắm tay xiết chặt của nàng chợt rung lên. Giọt nước mưa vốn vẫn đọng lại trên đầu mũi kiếm liền nhiễu xuống thành một đường chỉ sáng óng ánh rồi rơi xuống đất.
Một tiếng "Tách" vang lên. Giọt mưa nện xuống mặt sàn tóe lên một đóa hoa nước, rồi trong nháy mắt tan lẫn vào trong dòng nước mưa đục ngầu trên đất.
Nhưng ai lại để tâm chú ý đến một giọt mưa như thế vào lúc này ?
Trong Bạch Ngân lâu, từ Tả Lưu đang bị nhốt trong lồng giam cho đến Bạch Dần đang lo lắng đến phát sốt, từ Thẩm Yêu đang chăm chú ngưng thân quan sát cho đến Khúc Chính Phong vẫn luôn án binh bất động, thậm chí ngay cả Lương Thính Vũ sắc mặt đại biến kia...
Ánh mắt người nào người nấy đều một mực dán chặt trên thanh đao trong tay Kiến Sầu !
Mũi đao bén nhọn vút lên, tựa như muốn rạch đứt nguyên cả một bầu không gian ướt át I
Thế vung tay của Kiến Sầu rất bình thường đơn giản, chẳng có gì đáng nói, nhưng vào lúc này lại khiến quanh người toát ra một loại thần thái khó nói thành lời I Đấu bàn dưới chân ngang dọc ngàn vạn đường tuyến khôn, bên trong có linh khí vô tận đang luân chuyển, để rồi sau đó lại dồn về thiên nguyên, nơi óng ánh hào quang rực rỡ như một phiến ngọc lưu ly tím.
Đó là tất cả các biểu hiện bên ngoài. Nhưng sâu trong cơ thể, chẳng có ai có thể thấy được từng luồng từng luồng hồn lực khí tức u ám đang lượn lờ thoát ra khỏi linh đài của Kiến Sầu. Chúng tựa như thủy triều nhưng lại vô thanh vô tức, chỉ thoáng chốc đã hòa hợp với linh khí thiên địa trong cơ thể nàng.
Giống như hai màu hắc bạch giao hòa thành ấn ký ban nấy.
Nhưng chỉ vừa nghĩ đến đó, chỉ cần một nhịp thở thì luồng khí tức hỗn độn khiếp người đó đã xuất hiện. Nó tựa như là thứ nguyên sơ nhất của đất trời, có thể sánh với thần, đoạt quyền tạo hóa!
Chẳng cần tới chiêu sau Lương Thính Vũ cũng nhận ra -
Đây chính là lối đánh gân như phản phác quy chân !
Chính là lối rút đao cực kỳ đơn giản như vậy !
Chính là thứ khí tức mà tự tâm thị không tài nào kháng cự nổi !
Đây chính là đường đao mà Kiến Sầu đã dùng để đỡ đòn của Thiếu Cức đại nhân trong địa lao đêm hôm đó.
Lương Thính Vũ trong lòng chấn kinh, mặt mũi cũng trở nên rúm ró.
Lúc trước thị cảm thấy mình có thể đánh với Kiến Sầu một trận là vì cho rằng sẽ không bao giờ gặp phải đường đao đó. Nhưng bây giờ Kiến Sầu thế mà lại xuất ra ngón sát chiêu chí mạng này.
Nếu trước gì cũng phải nhờ vào nó thì hà cớ gì lằng nhằng kéo dài suốt cho đến tận bây giờ ? Thị nghĩ mãi mà chẳng hiểu ra sao !
Lương Thính Vũ lúc này chỉ thấy mỗi vẻ mặt tự tin của Kiến Sầu, thấy bóng dáng mình hoảng hoảng hốt hốt trong đáy mắt lạnh lẽo như băng của nàng 1a...
"Đôi Uyên Ương tội nghiệp, để ta tiễn các ngươi một đoạn đường !"
"Vù Ị"
Thanh Cát Lộc đao xuyên qua lớp lớp màn mưa trùng điệp, phóng về phía thị.
Quả là cực nhanh.
Ấn tượng của Lương Thính Vũ về đường đao nọ quá mạnh, kiêng ky quá lớn nên thị cũng chẳng còn đầu óc hay dám phí thời giờ để suy nghĩ.
Trong sát na Cát Lộc đao còn chưa rơi xuống, bản năng sinh tồn đã thúc đẩy thị lùi vê phía sau một bước !
Ấn ký búa Uyên Ương đang xoay tròn trong không trung liền ngừng lại ngay lập tức. Mưa lạnh đang trút xuống ào ào thoắt cái cũng vô thanh vô tức biến mất. Sát cơ hừng hực đang bao phủ toàn bộ Bạch Ngân lâu cũng nhờ một bước lùi này mà tan rã trong nháy mắt !
Chẳng khác gì núi sập, biển lật !
Một bước ấy tựa như lùi khỏi trời cao biển rộng, tựa như ranh giới sinh tồn của Lương Thính Vũ.
Những tưởng phải cảm thấy hú hồn may mắn, Lương Thính Vũ hốt nhiên chợt giật mình. Một cơn ớn lạnh thấu xương chợt tràn ra trong người...
Thị vừa ngẩng đầu lên thì đã rõ tiền căn hậu quả -
Ánh sáng trong đáy mắt Kiến Sầu đột nhiên còn chói chang hơn gấp bội, khóe môi nhếch lên cười hài lòng, mà trong khi đó thì...
Cát Lộc đao chẳng có gì thay đổi I
"Ngươi lại lừa ta I“
Đầu óc đang căng thẳng như dây cung đột nhiên đứt cái phựt, Lương Thính Vũ hét lên khàn khàn, nghe cực kỳ thô bạo hung dữ, chẳng khác gì tiếng gầm của một con mãnh thú mắc bẫy bị dôn đến bước đường cùng !
Nhưng lúc này hối thì đã muộn !
Kiến Sầu gần như không nhịn được cười.
Này là không trung trong trẻo sau cơn mưa, kia là bao người đang chú mục nhìn lên đài Cách Ngạn, xa xa chớp lóe liên tục trên nền trời, rồi còn có cả những đốm sáng như bụi sao đang tỏa đầy xung quanh đấu bàn dưới chân đối thủ nữa...
Đương nhiên là bị lừa rồi I
Đường đao tuyệt mỹ khiếp người kia hoàn toàn chẳng xuất hiện !
Trong địa lao thuyền Dạ Hàng đêm hôm đó, một lần đốn ngộ nhờ cơ duyên xảo hợp ấy đã mấp mé đưa Kiến Sầu chạm đến cảnh giới huyền diệu của nó. Tuy nhiên sau khi trở về lữ quán, nàng đã nghiền ngẫm thật lâu trong phòng khách mà chỉ ngộ ra được bước đầu. Việc dung hợp linh khí thiên địa và địa lực âm hoa thành ra chỉ hơi giông giống mà thôi. Nếu cứ tiếp tục nữa thì trong nháy mắt cả hai sẽ tan rã, chẳng còn lại một chút xíu uy lực nào.
Nhưng điều này Lương Thính Vũ lại hoàn toàn không biết.
Lúc mới đứng trên đài Cách Ngạn, sau khi ướm hỏi biết được Kiến Sầu đúng là người đã lẻn vào thuyền Dạ Hàng đêm hôm đó, thị liền nghĩ rằng mình không tài nào đỡ nổi đường đao kia của đối thủ nên đâm nản lòng thoái ý, bởi thế mới để cho Kiến Sầu nắm được thóp.
Thật ra Kiến Sầu đã có tính toán ngay từ đầu rồi.
Cao thủ đánh nhau sợ nhất điều gì ?
Chính là tâm trạng bất ổn.
Lương Thính Vũ lúc nào cũng mang lòng kiêng ky Kiến Sầu đến nỗi nửa trận đầu chân tay cứ luống ca luống cuống, sau lại thấy nàng ta cứ trù trừ mãi vẫn không dùng đến chiêu kia thì đâm ra nghi ngờ, nghĩ rằng nó không thể thi triển được. Mà trong khi đó Kiến Sầu lại không chịu thừa nhận, hơn nữa ấn tượng về đường đao đêm hôm đó quá lớn nên tâm trạng thị khó mà thoải mái cho được.
Cũng bởi vì thế mà khi thấy chiêu thức bắt đầu có điểm tương tự như đêm hôm đó, thị liền quyết định thối lui không chút do dự !
Kiến Sầu chỉ chờ có thời khắc này !
Xét về thực lực, Lương Thính Vũ thật sự có khả năng đánh với Kiến Sầu bất phân thắng bại nếu khai thác búa Uyên Ương đến tận cùng. Hơn nữa thị lại còn có thêm một nguồn lực cổ quái khác nữa trong người, Kiến Sầu chỉ cần sơ sẩy một chút cũng đã đủ mất mạng.
Có thể nói, mọi mặt thuận lợi đều nghiêng hết về phía Lương Thính Vũ.
Nhưng sau đó, cục diện trận đánh đã thay đổi một trời một vực !
Một bước lùi đó nào có khác gì tự bước khỏi lằn ranh sinh tôn của mình ?
Lương Thính Vũ biết lùi bước trước Kiến Sầu là sẽ mất cơ hội thắng, hơn nữa lại còn có thể mất mạng I!
Tu sĩ trong thiên hạ đều chỉ mong mình mạnh nhất, sức đạt đến đâu tâm theo đến đó, trăm trận trăm thắng, không gì không phá được. Nhưng Kiến Sầu đánh với người khác lại chưa bao giờ chỉ dựa vào sức !
Người đã từng được Phù Đạo sơn nhân khen có "Thiên phú đối địch xuất sắc" thì há có thể thua vì năng lực và tu vi nông cạn ?
Thiên phú thực sự nằm ở trực giác và mưu mẹo I
Bảo nàng trí trá ư ?
Thì đúng là như thế !
Bên thắng bên thua, bên sinh bên tử !
Không dùng mưu thì làm sao nghịch chuyển tình thế, lật ngược sinh tử thắng bại ?
Lương Thính Vũ đúng là bị lừa !
Đến đây Cát Lộc đao đã hoàn thành sứ mệnh của nó.
Trong tiếng cười lanh lảnh, Kiến Sầu phóng vút lên không, cả người tựa như một vệt sáng, tinh quang từ đấu bàn đang xoay tròn dưới chân tung tóe tứ phía, đốm đốm lãm tấm lấp lánh như sao sa, rồi sau đó ngưng tụ thành một phiến đạo ấn cánh chim màu vàng kim trước bao ánh mắt kinh sợ và thán phục của mọi người I
Đạo ấn bổn mạng !
Lấy trời làm bàn cờ, tinh tú làm quân cờ.
Các đường tuyến khôn đưa qua đưa lại như thoi cùng kết nối với đạo tử, hào quang vừa sáng thì khí thế bừng bừng bùng lên ngút trời !
Chớp lóe từng đợt liên hồi, kim quang từ bên trong phát ra chói mắt.
Trên bả vai trái của Kiến Sầu chợt phun lên một luông sức nóng khủng khiếp, trong nháy mắt đã tựa như vụ xoáy hút hết mọi linh lực trong cơ thể nàng.
Hình ảnh một bóng cánh chim khổng lồ màu vàng kim chói lòa liền xuất hiện dưới sắc trời âm u...
Bạch Ngân lâu lớn như vậy mà cũng bị khí tức này bao phủ.
Thương tang, cổ xưa.
Thân tuy đang ở trong lâu, nhưng mọi người ai nấy đều tưởng như mình vượt thời gian, trở vê thời hông hoang thượng cổ, khắp nơi vạn dặm đầm lầy, xa xa nơi chân trời còn thoáng vọng lại tiếng thú gầm. Một cánh chim khổng lồ cánh sải khuất cả bầu trời cứ thế mà lướt ngang qua trên đầu họ !
"Rắc" một tiếng, phiến ấn phù do đôi búa Uyên Ương ngưng tụ thành liền nát vụn !
Trong khoảnh khắc ấy ——
Mây đen vần vũ đầy trời liền tan.
Sắc trời âm u liên sáng tỏ.
Mưa to như trút liền ngừng.
Máu đen và nước mưa lên láng trên mặt sàn đều trôi sạch, chỉ còn lại bóng hai người từ trước đến giờ vẫn luôn đánh nhau đến một sống một còn là đứng đối diện với nhau. Kiến Sầu cả người thong dong, còn Lương Thính Vũ thì...
Một phiến lông chim màu vàng kim nhọn hoắt tựa như đầu mũi kiếm đang tì lên yết hầu của thị.
"Ta xưa nay rất ghét trời mưa." Ánh mắt xa xăm của Kiến Sầu quét lên không trung một vòng rồi hạ xuống, dừng lại trên người Lương Thính Vũ, nàng cười nhạt hỏi : "Giờ ta lấy mạng ngươi, ngươi có tâm phục khẩu phục hay không 2n |