Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 343 - Chương 343 : Tân Kiếm Hoàng

Chương 343 : Tân Kiếm Hoàng Chương 343 : Tân Kiếm HoàngChương 343 : Tân Kiếm Hoàng

Hết rồi.

Ngay từ lúc Lương Thính Vũ mắc bẫy Kiến Sầu, trận đánh không nên nặng sinh tử này cũng đã đến hồi kết thúc.

Người quan sát bên ngoài tuy không biết khi đó Kiến Sầu làm gì mà lại có thể bức Lương Thính Vũ lui xuống một bước, tự mình đánh mất thế mạnh của mình, nhưng kết cục trước mắt đã quá rõ ràng.

"Cánh phong lôi Đế Giang..."

Từ đâu đó trong Bạch Ngân lâu bỗng vang lên một giọng nói trúc trắc.

Rốt cục vẫn có người nhớ đến những gì từng gắn bó với mình hơn sáu mươi năm trời xa xưa trước nên mới cảm hoài mà thốt lên một giọng điệu lạ lùng như vậy.

Đạo ấn cánh phong lôi Đế Giang ! Đây chính là "Đạo ấn bổn mạng” đã lâu lắm chưa từng xuất hiện trên Thập Cửu Châu !

Với đạo ấn này, năm đó lúc còn ở kim đan kỳ, Kiến Sầu đã một mình ác chiến với người ta trong vùng trời trên mặt biển, khiến ai nấy phải chú mục theo dõi. Tuy đa số trước đó chưa từng tận mắt nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán ra -

Vị đại sư tỷ ngày nào bây giờ lại càng phong độ hơn xưa.

Cánh chim khổng lồ rực rỡ một màu vàng kim huyền ảo, xung quanh xoáy tròn đầy phù văn xưa và nay. Trên từng phiến lông vũ bóng mượt còn có thể thấy được bóng gió và chớp điện lập lòe...

Mới vừa rồi chỉ cần vỗ cánh một lần là cả đất trời đã trở nên sáng trong. Lương Thính Vũ đã mất thế thượng phong, lòng đã nản chí đã thoái thì làm sao đánh lại ?

Bởi vậy liên đại bại.

Thế cục nghịch chuyển chỉ trong một chớp mắt.

Có biết bao người cho đến bây giờ vẫn còn chưa định thần lại kịp ? Ngay cả Lương Thính Vũ cũng chẳng hơn gì.

Búa Uyên Ương là pháp khí bổn mạng mà thị đã dày công xây dựng trong nhiều năm qua. Lúc đó, sau khi đã giết được người bạn đời trăm năm thì lấy thân hồn tinh phách của y làm bí pháp luyện nhập vào trong.

Bây giờ Kiến Sầu lại dựa vào cánh phong lôi Đế Giang mà quật khởi, đánh bại cặp búa Uyên Ương này.

Trong nháy mắt, bóng người nam tu vẫn luôn bồng bềnh trôi nổi sau lưng thị liền bị xé tan. Ngay cả thị cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình nóng như thiêu như đốt, mi tâm tựa như bị chớp điện xuyên thấu, hồn phách tưởng như rã nát hết cả I

Đau !

Đau đến gần như phát điên !

Ai tâm trí không vững rất khó cầm cự nổi, thương thế nặng nề mà bị vây công như thế này thì chỉ có nước bò lê bò càng mà thôi, nhưng Lương Thính Vũ trái lại vẫn đứng yên.

Trong cơ thể của thị dường như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó tiếp sức cho, nhưng dù vậy cả người cũng không khỏi run run, lảo đảo như muốn ngã !

Nhưng thị vậy mà vẫn không ngã ! Đôi mắt đã hết thất thân chăm chú nhìn Kiến Sầu, tự tâm vẫn cảm thấy vô cùng quái đản : Tự nhiên thua lãng xẹt như vậy sao 2

Chỉ bởi vì lúc đó thị cố ky đường đao kia của Kiến Sầu !

Đi sai một nước, thua hết cả ván cờ I

Đến khi thấy bất bình thường thì chẳng còn cứu vãn nổi.

Trận đánh này thị không thua tu vi, pháp khí hay bất cứ yếu tố ngoại lai nào mà chỉ thua vê mặt con người...

Hay nói cho đúng hơn, thị không bằng Kiến Sầu.

Nghĩ kỹ thì chính người ta đã sắp sẵn mọi sự, thị gần như không sao tránh khỏi. Thua là thua về trí ngay từ lúc mới bắt đầu !

Nhất cử nhất động của thị đều bị người ta tính trước hết rồi.

"Giá như ta chẳng chùn tay lùi bước, đừng để chậm thì bây giờ thịt cá trên thớt phải là ngươi mới đúng."

"Đúng vậy.'

Kiến Sầu không trả lời, cả người nhẹ nhõm bởi nàng biết Lương Thính Vũ bây giờ đã như đèn cạn dầu, cho dù không giết cũng chẳng cầm cự được bao lâu.

"Bởi vậy mới nói vận may đôi khi cũng là một thứ thực lực đó."

"Vận may sao 2"

Nghe xong Lương Thính Vũ không khỏi bật cười, tựa như đó là điêu buồn cười nhất trên đời đối với thị.

Kiến Sầu không nói gì.

Hết cơn, tiếng cười của Lương Thính Vũ cũng từ từ ngừng lại. Với ánh mắt dường như vừa giễu cợt vừa như ẩn ẩn vẻ khâm phục, thị cười lạnh nói : "Ta đã là thịt cá trên thớt của ngươi, hà tất giấu diếm làm gì ?"

Nếu lúc đó Kiến Sầu không chắc chắn mười mươi thị sẽ lui thì làm sao có thể thẳng tay đánh tới ?

Chính vì đoán rằng thị sẽ lui nên nàng ta mới dày công tính tính toán toán như vậy.

Từ đầu chí cuối nào có cái gì là ăn may ?

Kiến Sầu chỉ cười cười.

Hình dáng cánh phong lôi Đế Giang đã dần dần nhạt màu, thế nhưng phiến lông chim vẫn đang lơ lửng trên cổ Lương Thính Vũ thì vẫn y nguyên như cũ, tuyệt không có chiều hướng tan rã.

"Lương tế tửu tâm cơ thủ đoạn vạn người có một. Tiếc là mưu kế của ngươi lại phạm vào điều tối ky của ta - Mạng ngươi khó tha."

Mạng ngươi khó tha !

Tay phải Kiến Sầu nâng lên, hào quang xoay tròn quanh ngón giữa, chỉ cần động tâm niệm, ngón tay khẽ ấn một chút là phiến lông vũ kim sắc ở ngay trước cổ họng Lương Thính Vũ sẽ lấy mạng thị ngay tức khắc !

Nhưng nghe Kiến Sầu nói xong, Lương Thính Vũ lại ngửa mặt lên trời cười lớn, thốt lên than một câu : "Tự mình đã chọn con đường này thì há nghĩ tới có ngày toàn thân trở ra. Hôm nay bại dưới tay ngươi, ta tâm phục khẩu phục..."

Đang nói nửa chừng, Lương Thính Vũ đột nhiên ngừng lời.

Ấn phù và hắc khí quanh thân thị đều đã tan, đôi mắt lại trở nên trong trẻo như trước, mục quang chầm chậm lướt một vòng qua các ô cửa sổ cái mở cái đóng quanh Bạch Ngân lâu tựa như đang nhìn từng tu sĩ đang quan sát ở phía sau.

Sau đó, thị mới thong thả nói tiếp : "Nhưng ta lại không thích thua thảm hại như thế này."

Không thích thua thảm hại 2?

Kiến Sầu hơi giật mình, nhất thời không hiểu ra sao.

Lương Thính Vũ cũng không giải thích thêm. Khóe môi chợt nhếch lên cười một cách quỷ dị, thị bỗng hỏi một câu nghe chẳng ra đâu vào đâu : "Ngươi chắc là chưa bao giờ đánh nhau với một lão quái nguyên anh nào đúng không ?”

Đúng là chưa bao giờ, nhất là đánh nhau chết bỏ thì lại càng không.

Nhưng Lương Thính Vũ hỏi chuyện này để làm gì ?

Khoan đã ! Nguyên anh kỳ ư ?I

Ngay lúc đó, đầu mày đang nhíu chặt của Kiến Sầu chợt nảy lên, đáy mắt ánh lên kinh ngạc, những gì đã đọc được trong điển tịch trước kia chợt thoáng lướt qua trong trí.

"Coi chừng thị ta tự bạo !"

Kiến Sầu còn chưa kịp định thần thì các tu sĩ lão luyện trong Bạch Ngân lâu đã khàn giọng hét lớn ngay khi nhận ra Lương Thính Vũ có chỗ không bình thường !

"Ha ha ha..."

Lương Thính Vũ cười như điên, phần thân dưới bị thương nặng cũng run rẩy lên theo tiếng cười, nhưng đồng thời trong đan điền của thị một luồng kim quang sậm màu lại cháy sáng rồi bốc thẳng lên đầu.

Trong nháy mắt, luồng hào quang ấy liền hóa thành một bé gái cao ba tấc, hình dáng dung mạo đều giống y hệt như Lương Thính Vũ !

Cũng bởi vì xuất hiện "nguyên anh" nên người ta mới gọi nguyên anh kỳ là giai đoạn "Biến đổi về chất".

Nguyên anh một khi tu thành thì chẳng khác gì có thêm một mạng. Đối với một số tu sĩ, ích lợi này có khi không thấy ngay, nhưng lúc lên đến cảnh giới kế tiếp, tức xuất khiếu, thì thao túng được nguyên anh là có thể rời bỏ thể xác của mình. Tuy không còn thân thể nhưng nguyên anh còn thì người còn.

Lương Thính Vũ chưa tu tới xuất khiếu nên dĩ nhiên nguyên anh và thân xác không thể tách rời nhau. Nguyên anh của thị tuy nhỏ nhưng nó là kết tinh của cả một đời tu luyện, cho dù bị trọng thương đi nữa thì năng lượng ẩn chứa bên trong cũng cực lớn.

Mà "Tự bạo nguyên anh" tức là phóng tung hết lượng sức mạnh và tinh hoa này ngay lập tức !

Nếu vậy thì sức công phá sẽ vô cùng khủng khiếp !

Sợ là nguyên cả tòa Bạch Ngân lâu cao gần trăm trượng như thế này cũng sẽ bị san thành bình địa chứ chẳng chơi I

Thấy nguyên anh đã ly thể và bộ dạng như điên như khùng của Lương Thính Vũ, tất cả các tu sĩ có kiến thức đều bất giác hít sâu một hơi khí lạnh, hoảng hốt nhìn thẳng vào mắt đứa bé gái nguyên anh của thị.

"Mau tránh ra !"

"Chạy đi !" "Đúng là điên rồi !"...

Có rất nhiều người trong Bạch Ngân lâu hết hồn lo sợ, ngay cả Thẩm Yêu, Đại tư mã trạm Đồng Quan, cũng không khỏi chấn kinh biến sắc.

Nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Đó là còn chưa kể đến việc nguyên anh khi không còn bị thân xác bó buộc nữa thì tốc độ chỉ có tăng chứ không giảm. Trong chớp mắt nó đã phóng thẳng lên giữa không trung, hào quang chói sáng bừng bừng. Cơ thể nguyên anh nho nhỏ trông cứ tựa như bị ngàn ngàn vạn vạn ánh kim quang ấy xuyên thấu.

Ngay lúc ấy, một cơn chấn động khủng khiếp bỗng chợt từ ngay người nó khuếch tán, tỏa khắp bốn phương tám hướng !

Kiến Sầu đang đứng trên đài Cách Ngạn thì dĩ nhiên phải chịu ảnh hưởng nặng nhất, nhưng ở gần sát như vậy thì còn tránh cách nào ?

Đó là còn chưa nói đến ở trên đài còn có Tả Lưu vô lực đang bị nhốt ở trong lồng.

Kiến Sầu hoàn toàn không có ý định rút lui, mà trái lại toàn thân còn mau chóng tự thủ hộ bằng một lớp vẩy rồng kim sắc, tay nắm chặt Cát Lộc đao I

Trong căn nhã gian ở trên cao, Bạch Dần thấy vậy thì sốt ruột thiếu điều muốn đỏ cả mắt.

Trong lúc cấp bách chẳng tính thiệt hơn, hắn liền phóng mình xuống dưới, tay chụp lấy thanh đòn của lồng giam mà nhấc lên, miệng hét : "Đi trước đi”, ý muốn cho Kiến Sầu mượn đường thoát khỏi công kích ở trước mặt.

Nhưng lúc này Kiến Sầu lại không chịu lui.

Mà nàng cũng chẳng cần lui nữa. Trong hư không, một bàn tay thuôn dài có đôi chỗ chai sân nhẹ nhàng vươn ra.

Trước khi nguyên anh của Lương Thính Vũ kịp tự bạo trong một bầu không gian đang bị chấn động khủng khiếp, bàn tay ấy vô thanh vô tức xuyên qua làn kim quang bao quanh thân nó một cách cực kỳ dễ dàng mà chẳng bị hư hao đến một cọng lông tơ...

Tựa như tiện tay bắt một con chim non chứ không phải là bắt nguyên anh đang chuẩn bị phát nổ !

Cảnh tượng sao mà ngoạn mục !

Thấy vậy, những ai có mặt tại đương trường, thậm chí cả Kiến Sầu, đều chẳng kịp định thần, hơn nữa cũng không tài nào tưởng tượng nổi người kia lại có thể cử trọng nhược khinh, tu vi kinh khủng đến như vậy !

"Đâu phải cứ muốn là chết được dễ dàng như vậy ?"

Thanh âm nghe không ra nặng hay nhẹ, châm biếm hay chê trách.

Đi liên sau bàn tay là một ống tay áo đen tuyền anh ánh kim tuyến, là bóng một bộ trường bào uy nghiêm dày nặng, là một dáng người ngang tàng, siêu phàm thoát tục.

Sau bao thăng trâm phong vân một cõi, dáng mày tợ kiếm sắc như họa mực ngày nào nay đã trở nên có phần uy nghiêm hơn trước. Trong đôi mắt sâu thẳm đó vẫn còn thấp thoáng thấy được bóng dáng ngọn Nhai Sơn dãi dầu tháng năm, tưởng như có thể chứa nổi cả sơn hà nhật nguyệt, dịch chuyển tinh không.

Nhưng con người thì thâm trầm khó đoán hơn năm xưa.

Ngay khi thấy rõ khuôn mặt của y, đông đảo tu sĩ trong Bạch Ngân lâu đã chấn kinh đến nỗi thiếu điều muốn nhảy dựng, quên bằng cả ý định chạy thoát thân !

Kiến Sầu thì lại càng sững sờ hơn.

Cử chỉ lúc này đều chững lại, mọi ngôn từ lời nói cũng bặt đi.

Chỉ có bàn tay xiết Cát Lộc đao là bất giác run lên.

Khúc Chính Phong vừa lúc ấy đưa mắt nhìn nàng.

Chẳng ai biết vị kiếm hoàng ấy có để ý thấy thần tình khác lạ của mọi người xung quanh hay không, chỉ biết bàn tay của ngài tuy đã tóm chặt lấy nguyên anh của Lương Thính Vũ nhưng ánh mắt lại hoàn toàn chẳng thèm liếc nhìn nó lấy một cái.

Tựa hồ như nhìn nó chỉ tổ mất công chẳng đáng.

Cứ thế...

Mà vận lực trên năm đầu ngón tay, nhẹ nhàng xiết lại !

"Bốp lb

Đứa bé nguyên anh vốn đã ổn định trở lại rốt cục đã bị Khúc Chính Phong bóp nát I

Trong chấn động không gian khủng khiếp lớp lớp như sóng cuộn, ngàn ngàn vạn vạn đạo hào quang chói mắt bung tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, nhưng chẳng được bao xa thì lại nhẹ nhàng tan đi...

Lương Thính Vũ, một trong ba đại tế tửu của thuyền Dạ Hàng, một vị nữ tu tên tuổi nổi trội nhất trong những năm gần đây trên Minh Nhật Tinh Hải -

Cứ thế mà chết đi !

Tất cả những ai chứng kiến cảnh tượng trên đều cảm thấy cả người lạnh ngắt, băng hàn thấu xương, động cũng chẳng dám động một mảy. Tu sĩ nguyên anh hậu kỳ đấy !

Mà lại còn là nguyên anh tự bạo nữa thì biết là khủng khiếp đến cỡ nào ! Nhưng trong tay của kiếm hoàng thì chẳng là gì, cứ như trò đùa trẻ con vậy I

Chấn động khủng khiếp sinh ra khi nguyên anh bị bóp nát vậy mà lại chẳng làm tổn hại ngay cả đến một góc chéo áo của y I

Một thoáng quang mang u ám ánh lên dưới đáy mắt kiếm hoàng. Khi y đã rõ mọi ký ức lúc sinh thời của Lương Thính Vũ rõ như lòng bàn tay, khóe môi liền nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhìn không ra là thực lòng hay thờ ơ.

Nhưng ánh mắt của y thủy chung vẫn không rời khỏi Kiến Sầu.

"Sáu mươi năm không gặp, tiểu sư muội tiến bộ không ít rồi..."

Tiểu sư muội.

Ba tiếng ấy rất đơn giản nhưng khi vào tai Kiến Sầu thì lại nghe chói tai thế nào. Từng chiêu từng chiêu của trận chiến đáng ghét ấy, từng lời từng câu trên đỉnh Hoàn Sao ở Nhai Sơn ngày hôm ấy lại hiện vê mồn một trong trí.

"Ta nói cho mà biết, muội chưa có đủ cơ làm đại sư tỷ Nhai Sơn đâu."

"Cái danh "Đại sư tỷ" của tiểu sư muội như vậy thật quá dễ dàng..."

"Muội không phục thì ta sẽ đánh cho đến khi nào phục mới thôi."...

Thời ấy, trước mặt mọi người hắn vẫn gọi nàng là "Đại sư tỷ" cho phải phép, nhưng những khi không có ai thì thái độ lúc nào cũng lãnh đạm, chỉ gọi "Tiểu sư muội" mà thôi.

Bây giờ trước mặt bao tu sĩ Minh Nhật Tinh Hải, ba cái tiếng này là mỉa mai hay chế nhạo nàng đây 2?

Kiến Sầu nhìn Khúc Chính Phong, nhìn dung mạo và khí tức lạ lẫm toát ra từ trong con người của hắn mà trong lòng cảm thấy nôn nao khó tả. Lúc mới tới Tinh Hải, nàng đã nghe thấy người ta thêu dệt, đồn thổi đủ điều về hắn.

Nhưng mãi cho đến lúc này, những lời kể ấy mới thực sự hòa thành một thể với con người bằng xương bằng thịt trước mặt nàng, khiến cho chân diện mục càng trở nên chân thực, sống động hơn.

Tên của hắn, thân phận của hắn ——

Sáu mươi năm nay trên toàn Minh Nhật Tinh Hải, không ai không hay, không ai không biết I

Nhưng Kiến Sầu chỉ cảm thấy xa lạ.

Sau một hồi lâu lặng người đăm đăm nhìn Khúc Chính Phong, Kiến Sầu rốt cục đành khẽ gật đầu, vừa cười vừa đáp lễ bằng một giọng điệu mà ngay chính cả mình cũng không hiểu ra sao : "Kiếm hoàng bệ hạ, lâu nay vẫn luôn kính mộ đại danh I'
Bình Luận (0)
Comment