Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 344 - Chương 344 : Dị Động

Chương 344 : Dị động Chương 344 : Dị độngChương 344 : Dị động

Tiểu sư muội.

Kiếm hoàng bệ hạ.

Người nào xưa kia cũng đều là một tay cự phách của Nhai Sơn cả. Thế mà bây giờ đứng giữa Bạch Ngân lâu ở cái đất Minh Nhật Tinh Hải này họ lại xưng hô với nhau xa lạ như vậy...

Kẻ thì sáu mươi năm vắng bóng, không biết lưu lạc nơi nào, nhưng đến khi xuất hiện thì vẻ non nớt ngày xưa đã thay thế cho một chiến lực có thể kiêu hùng một cõi;

Kẻ thì tiếm vị trở thành kiếm hoàng mới sau sáu mươi năm thăng trầm. Ở cái đất xô bồ chưa hẳn có "Ngày mai tươi sáng" như Minh Nhật Tinh Hải này, con người vì vậy cũng chẳng còn cái đơn giản của vị đại sư huynh Nhai Sơn ngày xưa nữa.

Một bên là đại sư tỷ Nhai Sơn, một bên là kiếm hoàng mới đăng cơ, đụng vào là phải bỏng của Minh Nhật Tinh Hải.

Ngay khi Kiến Sầu cất tiếng hoàn lễ, cả Bạch Ngân lâu liền lặng đi trong một bầu không khí tịch mịch quỷ di.

Chẳng ai hay Khúc Chính Phong đã đến Bạch Ngân lâu tự bao giờ và cũng chẳng ai hiểu y làm sao mà qua mặt được cả cái vị Trí Lâm Tẩu tin gì cũng thạo kia. Vào thời khắc này, tất cả mọi người đều chỉ biết giương mắt nhìn hai người đứng đối diện nhau mà tự tâm chấn động một trận kinh đào hãi lãng !

Có ai mà không biết xuất thân và lai lịch của Khúc Chính Phong ở Minh Nhật Minh Hải này. Thậm chí chuyện về y còn bị người ta tán chết thành truyền kỳ : phản Nhai Sơn, ăn cắp cự kiếm, dọc đường đánh giết tất cả các tông môn của Trung Vực Tả Tam Thiên truy đuổi mình, về sau một mình áp chế quân hùng, đoạt chức kiếm hoàng !

Cho đến bây giờ ở Minh Nhật Tinh Hải vẫn chẳng có mấy người dám gọi thẳng tên của y.

Khúc Chính Phong đã vậy...

Bây giờ lại còn thêm đại sư tỷ Kiến Sầu của Nhai Sơn. Hai người này dường như tình cờ đụng mặt nhau ở Bạch Ngân lâu hay sao á !

Nhất thời, đủ mọi lời đồn thổi cứ chớp sáng lấp lóa liên miên trong trí mỗi người.

Kẻ thì nói y thèm muốn thanh kiếm đã lâu nên mới phản lại Nhai Sơn;

Kẻ thì bảo hắn phản là vì Nhai Sơn không còn danh tiếng như xưa;

Kẻ thì cho rằng hết thảy mọi sự đều do "Cửu khúc hà đồ" mà ra,...

Nhưng cũng có người nói khác đi, bảo rằng đó là vì Phù Đạo sơn nhân lượm đại ở đâu đó một vị nữ tu mang về, rồi lại còn cho nàng ta làm đại sư tỷ Nhai Sơn, mà Khúc Chính Phong lại là đại sư huynh trong lớp đệ tử trẻ nên y tự nhiên tâm bất phục khẩu bất phục, thành thử xảy ra xích mích với sư trưởng, rồi mới điên lên phản môn.

Những tin đồn kiểu này kể ra đều có đầu có đuôi, lớp lang rõ ràng. Nhưng nếu luận về thiệt giả thì thật ra chẳng có mấy người để tâm bởi không có lửa sao có khói, chuyện xảy ra hẳn phải có nguyên nhân của nó.

Thì cứ nghĩ mà xem, Khúc Chính Phong đang làm đại sư huynh Nhai Sơn, danh tiếng đã nổi như cồn từ sáu trăm năm trước, vậy mà Kiến Sầu tự nhiên ở đâu đến chiếm chỗ, hỏi sao y trong bụng không khỏi bất bình ? Mối nguy nổ nguyên anh của Lương Thính Vũ bây giờ đã tiêu biến.

Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Khúc Chính Phong tại đương trường khiến ai nấy đều sững sờ, ánh mắt cứ lưỡng lự đảo qua đảo lại nhìn hai người, mong tìm ra chút thông tin.

Tiếc thay, thân thái của cả hai đều kín như bưng. Kiến Sầu thì bọn họ không biết, hơn nữa nhìn sắc mặt cũng chẳng thấy có gì đặc biệt. Trong khi đó Khúc Chính Phong tánh khí uy nghiêm, bao năm tu luyện vui buồn không lộ thì sao người khác có thể nhìn đoán ra điều gì ?

Nghe Kiến Sầu gọi mình "Kiếm hoàng bệ hạ”, Khúc Chính Phong hơi lặng người đi, ánh mắt đang chăm chú nhìn nàng chợt ánh lên một tia nhìn thâm sâu khó hiểu, nhưng rồi hắn vẫn mở miệng lạnh nhạt đáp : "Tưởng đâu đến đây chỉ để xem cho vui, không ngờ lại tận mục sở thị được hai trận đấu tuyệt vời đến thế này. Đi biệt sáu mươi năm, về là đã thành nguyên anh trung kỳ rồi ! Nhai Sơn Trung Vực quả là không thiếu người tài."

Nhai Sơn Trung Vực không thiếu người tài...

Nghe thấy câu cú như vậy từ chính ngay miệng của một người đã từng là môn hạ Nhai Sơn, Kiến Sầu cảm thấy hơi là lạ. Nàng biết Khúc Chính Phong vẫn còn chưa nói xong nên cũng không vội đáp lời ngay.

Tả Lưu ngồi trong lồng giam nhất thời cũng ngẩn người. Năm xưa lúc tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên, hắn vẫn còn là một tên lông bông chẳng ra sao. Mà dù cho đến bây giờ đã lên tới nguyên anh nhưng Tả Lưu vẫn chưa bao giờ tự cho mình là kẻ có tài năng hay tiếng tăm gì. Đối với hắn mà nói, trong quá khứ Khúc Chính Phong đã là người cao siêu không cách gì với tới thì bây giờ tình hình cũng chẳng khác hơn.

Tả Lưu cứ thế mà tròn mắt nhìn Khúc Chính Phong rồi lại nhìn sang Kiến Sầu, trong bụng cảm thấy hơi bất an. Ngay cả Bạch Dần đứng cạnh lồng giam trống ngực cũng đập thình thịch liên hồi. Hắn nhập môn đã mấy trăm năm, lâu hơn nhiều so với Kiến Sầu, bấy lâu nay gọi Khúc Chính Phong "Đại sư huynh" cũng quen, tính tình ra sao cũng càng thập phần hiểu rõ. Bây giờ người đứng trước mặt mà nói năng thì đã chẳng còn dính dáng gì đến Nhai Sơn nữa rồi. Nhất thời trong lòng cảm thấy bồi hồi, ngổn ngang trăm mối.

Bạch Dần cũng không nói nên lời.

Trong khi đó, Khúc Chính Phong đang nói nửa chừng thì mục quang liền đảo, ánh mắt lãnh đạm lướt qua Bạch Dần rồi dừng lại trên người tù xơ xác trong lồng giam.

Không biết nghĩ tới điều gì, hắn chợt cười cười.

"Đúng là Nhai Sơn ! Ngay cả một tên vô danh tiểu tốt không môn không phái như thế này mà đấu giá đến trăm vạn, đường đường là đại sư tỷ Nhai Sơn mà lại lấy thân phạm hiểm, bất chấp tính mạng..."

Nghe ra ý châm chích, mỉa mai ẩn trong đó, Kiến Sầu cảm thấy khó chịu. Đuôi mày nhướng lên bất mãn, nàng dõng dạc đáp lại bằng giọng điệu còn lạnh lùng hơn trước : "E rằng kiếm hoàng bệ hạ hiểu lầm rồi. Đây không phải là người vô danh tiểu tốt hay vô môn vô phái gì - Tả Lưu sư đệ chính là môn hạ Nhai Sơn của ta."

Chính là môn hạ Nhai Sơn của ta I

Môn hạ Nhai Sơn ?I

Lời vừa dứt, tu sĩ tứ bề chấn kinh !

Bạch Ngân lâu và thuyền Dạ Hàng vốn có dây mơ rễ má cực kỳ phức tạp với nhau. Trong lâu hiện giờ cũng có không ít quản sự và tu sĩ đang phục dịch, hơn nữa còn có Chấn Đạo Nhận phụ trách chủ trì buổi đấu giá ngày hôm nay.

Nghe Kiến Sầu nói xong, ai nấy sợ muốn vỡ mật !

Sao tự nhiên cái tên Tả Lưu lông bông này lại biến thành môn hạ Nhai Sơn trong chớp mắt như thế này ? Bọn họ đã tra tấn hết nước mà hắn cũng chưa bao giờ thở ra một câu mình là môn hạ Nhai Sơn !

Chuyện này...

Chấn Đạo Nhân co rúm người lại trong một góc, mắt nhìn Tả Lưu thương tích đầy mình, thân thể xơ xác tơi tả đến nỗi chẳng còn nhận ra nổi là ai mà cảm thấy cổ họng mình tựa bị ai bóp chặt đến nghẹt thở !

Là sư tỷ của Nhai Sơn, trước mặt bao người như thế này, nàng ta chắc chắn không thể nói năng bừa bãi được.

Bạch Ngân lâu thế mà lại đi bán đấu giá môn hạ Nhai Sơn là sao chứ ?!

Người ngoài dù vô can mà cũng cảm thấy ớn lạnh, trong bụng thầm thắp nhang mặc niệm cho thuyên Dạ Hàng -

Thôi rồi.

Thuyền Dạ Hàng chắc tiêu rồi.

Ngay cả Khúc Chính Phong cũng thoáng ngẩn người kinh ngạc, ánh mắt sau đó nhìn Tả Lưu cũng chăm chú hơn, tuy thâm sâu nhưng tuyệt không lộ ra một chút xíu cảm xúc nào.

Cái nhìn ấy khiến Tả Lưu hơi mất tự nhiên. Hắn vốn là kẻ lông bông lang bang nên vô cùng nhạy cảm trước ánh mắt của người khác. Cái nhìn của Khúc Chính Phong vừa dò xét vừa đánh giá, hơn nữa còn loang loáng sắc bén như muốn lọc da xẻ thịt người ta vậy.

Một hồi lâu sau, Khúc Chính Phong mới thu mắt về, lạnh nhạt hỏi : "Hắn bái Phù Đạo sơn nhân làm thầy sao ?"

"Chuyện của Nhai Sơn để Nhai Sơn lo."

Tả Lưu muốn làm môn hạ của ai tạm thời còn chưa biết. Kiến Sầu cũng chẳng muốn trả lời, nhất là trước mặt bàn dân thiên hạ trong tình cảnh thân phận hai người đối lập như thế này.

"Chuyện của Nhai Sơn ta thật sự không cần phải phiên đến kiếm hoàng bệ hạ nhọc lòng lo lắng."

Không khí trong lâu chợt lạnh đi.

Kiến Sầu trả lời như vậy thật sự là không chừa chút mặt mũi nào cho Khúc Chính Phong, mọi người ai nấy nhìn sắc mặt của y mà trong lòng đổ mồ hôi lạnh.

Dư chấn của trận mưa to vừa rồi vẫn còn lưu lại trong không gian. Gió lạnh mang theo hơi nước âm ẩm phần phật thổi bay vạt áo đen tuyên của Khúc Chính Phong, họa tiết vân lôi anh ánh sắc vàng trên mặt vải cũng dập dềnh gợn sóng.

Kiếm hoàng đứng yên nhìn Kiến Sầu một hồi lâu rồi đáp : "Cũng được."

Cũng được.

Hai tiếng ấy thốt ra hốt nhiên ẩn đầy nỗi niềm khó biện giải thành lời...

Trong một căn nhã gian ở mút một đầu khác, Vương Khước vốn vẫn luôn tụ thủ bàng quan chợt khẽ nhíu mày. Y không phải không biết ân oán giữa Côn Ngô và Nhai Sơn, huống hồ bản thân cũng chẳng phải là người vô danh, cũng từng có dịp tiếp xúc với Khúc Chính Phong, nhưng lúc này nghe hai cái tiếng đó của hắn bê ngoài an nhiên như nước chảy mây trôi nhưng sao bên trong dường như phảng phất có điều gì là lạ.

Phản lại Nhai Sơn...

Hắn tại sao lại phản ? Điều này cho đến nay vẫn còn là bí ẩn không lời giải - cho dù là vì Nhai Sơn hay Côn Ngô đi nữa.

Bầu không khí trong lâu đến lúc này trở nên đặc quánh.

Kiến Sầu thấy chẳng có gì để nói. Thời vẫn còn ở Nhai Sơn, nàng với vị "Đại sư huynh - Nhị sư đệ” này ít có qua lại, thậm chí giữa hai ngươi còn hơi có chút mắc mứu nho nhỏ. Bây giờ, một thân xưng hùng Minh Nhật Tinh Hải, người ta đã chẳng còn là môn đồ thì càng không nên nói nhiều.

Ba trận đấu lôi đài đã đánh xong, Tả Lưu thuộc về ai cũng nên nói cho rõ ràng.

Kiến Sầu thoáng cân nhắc, đoạn không để ý đến Khúc Chính Phong nữa mà quay về phía Chấn Đạo Nhân - người chủ trì buổi đấu giá ở trong góc - hỏi : "Dựa theo quy định của Bạch Ngân lâu, Nhai Sơn ra giá cao nhất và đồng thời cũng đã đánh bại ba vị trấn thủ lôi đài do thuyền Dạ Hàng đề cử. Vậy bây giờ có thể dẫn người đi được không ?”

Chấn Đạo Nhân tuy cũng là một kẻ có vai vế tại Tỉnh Hải nhưng lúc này trong bụng chỉ mong sao lòng bàn chân mình bôi mỡ để chạy cho lẹ chứ đâu ngờ trong bầu không khí căng thẳng như thế này mà Kiến Sầu vẫn còn có thể quay đầu nói chuyện với mình.

Nhất thời, mọi người đều đảo mắt nhìn sang.

Mồ hôi tuôn đầy trán, lão thấp thỏm đáp : 'Ba trận lôi đài này... Đúng là thắng... Thắng... Chỉ còn phải trả một trăm vạn linh thạch nữa thôi... À thôi, khỏi ! Khỏi ! Cứ dẫn người đi là được ! Số linh thạch đó không cần, không cần phải trả nữa rồi !" "Cái vụ mua bán này..."

Biết thân phận của Tả Lưu rồi thì ngay cả linh thạch cũng chẳng dám thu nữa I

Tu sĩ quanh lâu nghe xong liền chắt lưỡi hít hà nhưng tuyệt chẳng có ai dám mở miệng xen vào nửa câu : Có mà điên ! Nếu là ngươi, ngươi dám thu không ?

Câu trả lời của Chấn Đạo Nhân có vẻ như vượt ngoài dự liệu của mọi người nhưng xét cho cùng thì lại hết sức hợp lý.

Kiến Sầu không biết Bạch Dần mang trong người bao nhiêu linh thạch và cũng chẳng biết hắn có định trả linh thạch cho Bạch Ngân lâu thật hay không chứ nàng thì ngay cả một xu cũng chẳng muốn trả.

Cái lão Chấn Đạo Nhân này thì ra cũng còn biết điều.

Cho nên Kiến Sầu đỡ phải mất công eo sèo đôi co với lão. Nàng chỉ việc đi thẳng ra phía trước, Cát Lộc đao chém sắt như chém bùn vừa vung lên một vòng là đã bổ đôi cái lồng giam Tả Lưu ra.

"Được rồi, không sao đâu !"

"Kiến Sầu sư tỷ..."

Cái lồng kiên cố đổ rạp dưới chân Tả Lưu.

Nhìn Kiến Sầu đứng ngay phía trước mà khuôn mặt lem luốc của Tả Lưu không giấu nổi xúc động dâng trào, ngay cả hai con mắt cũng đỏ hoe.

"Không sao đâu."

Kiến Sầu lặp lại một lần nữa. Thấy Tả Lưu bộ dạng như vậy nàng cũng cảm thấy ái ngại, nhưng tay thì vẫn nhẹ nhàng võ vỗ bả vai hắn, sắc mặt tươi cười trấn định. Nụ cười ấy xoa dịu mọi âu lo trong lòng Tả Lưu.

Hắn giơ tay áo chùi chùi mi mắt, bĩu môi nói bằng một giọng hơi khàn khàn : "Tiên sư cha nó giam ông hết mấy ngày trời, quần áo hôi quá đi...

Nghe vậy, Kiến Sầu không khỏi phì cười. Dù vất vả khổ sở nhiều nhưng chàng thanh niên trước mặt nàng vẫn là Tả Lưu khi xưa, lúc nào cũng bất cần như vậy a !

Bạch Dân tuy không biết Tả Lưu đã trở thành môn hạ Nhai Sơn từ hồi nào nhưng đại sư tỷ Kiến Sầu đã nói đúng thì là đúng và mặc dù không quen biết gì nàng nhưng hắn cũng bước lên nhìn Tả Lưu, ánh mắt khó giấu nổi vẻ là lạ :

"Đại sư tỷ, nơi thị phi không nên ở lâu, chúng ta đi về đi."

"Đi thôi."

Kiến Sầu vốn cũng không muốn nán lại, nghe Bạch Dân nói vậy thì đồng ý ngay.

Cát Lộc đao vẫn không rời tay, nàng đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy không có gì khác lạ liền dợm nhấc chân định dẫn Bạch Dần và Tả Lưu đi khỏi.

Nhưng nào ngờ vừa đúng ngay lúc đó, trong không trung ngoài Bạch Ngân lâu cao cả trăm trượng chợt có mấy bóng đen lăng không phóng tới !

Toàn thân người nào người nấy đều bó gọn trong bộ đồ đen, bên ngoài lại khoác thêm áo choàng rộng thùng thình cũng màu đen, hơn nữa cái đầu còn thụt sâu dưới bóng mũ trùm nên trông chẳng rõ mặt mũi.

Ăn mặc như vậy không phải tu sĩ thuyền Dạ Hàng thì còn ai vào đây ?

Bước chân Kiến Sầu liên khựng lại, cảnh giác cao độ.

Các tu sĩ khác trong Bạch Ngân lâu cũng thấy họ nhưng lại đoán già đoán non, chẳng biết có chuyện gì xảy ra.

Ba gã tu sĩ kia bay rất nhanh, trong nháy mắt đã hạ đất.

Người tinh ý, giỏi quan sát thì sẽ thấy ngay bọn họ lúc tiếp đất bước chân không vững, khí tức cũng vô cùng yếu ớt giống như đã trải qua chuyện gì đó rất kinh khủng, hoặc cũng có khi là vì bị thương cũng nên.

Một người trong bọn đi thẳng tới cạnh Chấn Đạo Nhân nói nhỏ mấy câu.

Chân Đạo Nhân thoạt đầu sững sờ, kế đó thì sắc mặt đại biến. Dù gì cũng là tu sĩ nguyên anh nhưng lúc này lão vậy mà không khỏi kinh hãi, kêu lên thất thanh : "Sao ?! Thật không - "

Lời còn chưa dứt thì ở phía chân trời phía nam chợt âm ầm vang dội. Trên mặt đất bao la rộng lớn hốt nhiên xuất hiện hai luồng khí chọc trời hung hãn, phêu khí xoáy tít, quấn vào nhau tựa như hai cái vòi rồng ! Mây nặng đầy trời bị chúng bị ra, mặt đất rùng rùng chấn động !

Ngay cả người đứng trong Bạch Ngân lâu cũng chao bên này đảo bên kia, thiếu điều muốn té đến nơi !

Có chuyện gì vậy 2

Mọi tu sĩ trong lâu đều bị cái khí thế đột ngột này chấn nhiếp, suýt nữa đầu óc mụ hẳn đi. Người nào còn tỉnh táo, vội nhìn lên thì thấy đầy trời đã phủ đầy một khoảng đen dầy đặc...

Phía đó là hang ổ của thuyền Dạ Hàng mà ?

Mà không chỉ có họ mới nghĩ như vậy.

Khúc Chính Phong hồi lâu chưa nói tiếng nào lúc này cũng ngẩng đầu nhìn lên. Các tu sĩ nọ mãi đến bây giờ mới nhận ra dị động chứ lúc Kiến Sầu và Lương Thính Vũ đánh nhau thì hắn đã thấy qua rồi. Có điều Khúc Chính Phong không ngờ...

Cục diện lại lớn đến thế, chẳng biết là kẻ tham gia mạnh đến mức nào mới đánh đến bực này !

Ánh mắt Khúc Chính Phong nhất thời trở nên mông lung xa xăm. U quang vạn đạo tụ lại thành một chùm rồi dân dần chìm sâu vào đáy mắt.

Dù gì hắn cũng muốn khám phá bí mật của thuyên Dạ Hàng !

Tâm niệm vừa động thì khí tức quanh thân bỗng giao hòa với đất trời.

Người trong lâu hốt nhiên nghe thấy vang vang bên tai tiếng sóng biển liên miên không dứt, nhìn lại thì Khúc Chính Phong đã biến mất tự bao giờ, còn trên không trung cao xa là một vùng nước biển xanh ngắt rộng lớn đang phóng vụt về phía chân trời âm u !

Lấy thân hóa biển !

Trong nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu, cái còn lại có chăng là dư âm văng vẳng vang vọng...

"Tiết huynh, phiên huynh xử lý công việc chỗ này trước. Cứ ai làm tay sai hay chó săn cho Bạch Ngân lâu, thuyền Dạ Hàng là —— "

"Giết !"
Bình Luận (0)
Comment