Chương 345 : Giải Tỉnh sơn trang
Chương 345 : Giải Tỉnh sơn trangChương 345 : Giải Tỉnh sơn trang
Chữ "Giết" của hắn đơn giản như vậy.
Thoạt tiên nghe như chẳng có gì khác với câu chữ trong lời đầu nhưng chỉ một thoáng sau tất cả mọi người đều thấy được ma lực của nó - Chẳng ai ngờ một trận tàn sát đẫm máu lưu danh sử sách Minh Nhật Tinh Hải lại bắt đầu một cách cập rập như thế.
Tu sĩ từ tứ phía Bạch Ngân lâu phóng lên hằng hà sa số, bóng đao vừa nhoáng là máu đã chảy thành sông...
Bọn ngồi trong lâu làm "khán giả" thì run lên cầm cập;
Vương Khước ở trong nhã gian đầu mày vốn cứ luôn nhíu lại, bây giờ thấy cảnh đao quang huyết ảnh trước mắt thì mặt mũi lại càng thêm căng thẳng hơn;
Tiểu Kim đủng đỉnh đến sau, còn chưa kịp tí tửng cười thì đã thấy máu tanh đầy đất, sợ đến mặt cắt không còn chút máu, dưa hấu trên tay cũng nuốt chẳng trôi...
Còn Kiến Sầu thì cứ tưởng như thấy lại cảnh tượng trong mười tám tâng địa ngục ở Cực Vực : trường tu la cũng chỉ đến mức này là cùng !
Khúc Chính Phong đã chẳng còn là đại sư huynh Nhai Sơn năm xưa nữa rồi.
Từ khi hắn ăn cắp kiếm Nhai Sơn, chém chết hơn phân nửa phái Tiễn Chúc thì đã chẳng còn sư sư huynh huynh gì nữa. Sau đó Kiến Sầu cũng không có dịp gặp hắn nên rốt cục con người hắn ra sao nàng cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi.
Tiếng gào rú dậy nên khắp nơi, giết chóc ngập tràn khắp chốn. Nhưng Kiến Sầu không làm gì và cũng chẳng nói gì, chỉ lắng lặng đứng xem như những người khác.
Máu chảy đến chân, nàng cúi đầu nhìn xuống.
Cũng vừa ngay lúc ấy, trên vũng máu chợt phản chiếu một bóng người diễm lệ và cũng đỏ tươi như máu.
Nàng bèn ngẩng đầu lên thì chẳng ngờ lại thấy lại người quen cũ : váy đỏ lộng lẫy, cánh bướm chấp chới, miệng đượm đàn hương, mũi nhỏ xinh xắn, mắt họa mi câu hồn.
Hồng Điệp tựa như một đóa hoa đẹp nhất trên thế gian này. Yêu khí bẩm sinh trên người khiến cho nàng trông vừa cực kỳ bắt mắt vừa lại mang chút hơi hướm thanh cao, cợt đùa trần thế.
Hồng Điệp nhìn nhìn Kiến Sầu rồi nói bằng một giọng bùi ngùi cảm khái : "Tuy chỉ có duyên gặp mặt vài lần nhưng sáu mươi năm biệt tích, bây giờ gặp lại thật vui trong dạ. Không biết Giải Tỉnh sơn trang có hân hạnh được đón tiếp cô không ?"
*
Giải Tỉnh sơn trang.
Ai mà chả biết đây là nơi ở của Khúc Chính Phong nhưng Hồng Điệp có quan hệ như thế nào với hắn thì Kiến Sầu thật sự không rõ. Nàng đồng ý ngay mà chẳng hiểu tại sao.
Bất tri bất giác hôm nay đã là ngày thứ hai của buổi đấu giá ở Bạch Ngân lâu rồi.
"Cô giữ lại hai cây búa mẻ này làm gì ?"
Giọng nói thanh tao như người vang lên ngay phía trước cửa sổ. Không trung miên man khói lam tỏa ra từ chiếc lư hương bác sơn màu tử kim đặt trên chiếc bàn ở gần đó. Gió nhẹ từ cửa sổ phơ phất thổi qua khiến lớp lớp khói mờ run rẩy rồi dần tan vào hư không.
Kiến Sầu ngước nhìn lên, ánh mắt vừa rời khỏi hai thanh Uyên Ương ở trên bàn thì liền đọng lại trên làn khói lam mỏng mảnh trong không trung.
Hồng Điệp đứng tựa người vào cửa sổ, nhìn ra cây cối um tùm xanh mướt ngoài trời.
Kiến Sầu không thấy được sắc mặt của Hồng Điệp và cũng chẳng tài nào biết được tâm trạng của nàng ta ra sao nên chỉ đáp lấy lệ : "Nhìn chúng, ta nhớ đến chuyện xưa..."
Lương Thính Vũ và vị nam tu kia tuy đã thần hồn câu diệt nhưng "uyên ương khổ mệnh" như họ cũng thật là hiếm thấy.
Tuy hôm qua Hồng Điệp không có mặt ở Bạch Ngân lâu nhưng việc xảy ra lớn như vậy bên ngoài người ta đã bàn tán hết cả rồi thì làm sao không hay biết cho được, thậm chí nàng còn biết nhiêu hơn nữa là khác.
Nhất là cái câu kia của Kiến Sầu.
Chuyện xưa...
Hồng Điệp chợt nhớ tới câu nói của Tạ Bất Thần lúc còn ở trong ẩn giới Thanh Phong am, trong đèn hồng trần ngàn trượng : "Càng yêu, càng giết"...
Nàng bất giác đưa mắt nhìn Kiến Sầu : "Cô không hỏi ta tới tìm cô với mục đích gì sao ?"
"Không có mục đích, trò chuyện cũng được; bằng có mục đích, tự khắc sẽ biết. Ta cần gì phải hỏi cho nhiều ? Huống chỉ..."
Tuy không biết nhưng nhập gia tùy tục, Kiến Sầu chẳng hề để tâm đến, giọng khựng lại một chút rồi cười, nói tiếp : 'Huống chi dù cô không mời thì †a cũng sẽ tới.'
"Cô cũng sẽ tới ư 2?"
Thật là lạ ! Hồng Điệp cứ tưởng Kiến Sầu sẽ giữ khoảng cách với Khúc Chính Phong.
"Ta trong lòng có điều chưa tỏ, hơn nữa lại nhận lời ủy thác của người nên không dám không đến."
Mọi chuyện trong sáu mươi năm qua, từ ẩn giới Thanh Phong am kỳ quái lạ lùng đến thành Uổng Tử âm u quỷ dị nơi Cực Vực, tất cả cứ thi nhau diễu qua trong trí Kiến Sầu.
"Lúc thám hiểm ẩn giới, cá chép Lý Quân có nhờ ta chuyển lời cho Khúc Chính Phong. Đến giờ tuy đã qua sáu mươi năm nhưng đã nhận lời người, không dám thất hứa cho đành. Hơn nữa, trong sáu mươi năm mất tích, ta lại gặp kỳ ngộ, có làm quen với một vị tiên bối kỳ lạ. Bởi tiên tử xuất thân cũng từ ẩn giới, nên ta thể nào cũng phải đến để hỏi cho rõ."
Cá chép Lý Quân nhờ Kiến Sầu chuyển lời cho Khúc Chính Phong...
Việc này Hồng Điệp không rõ lắm, hơn nữa chuyện giữa Lý Quân và Khúc Chính Phong ra sao nàng cũng chẳng tiện hỏi, nhưng trái lại câu sau của Kiến Sầu thì lại có điểm đáng chú ý.
"Hỏi cho rõ ư ?"
"Ngày đó trên đỉnh Phật, ta với Tạ Bất Thần đánh nhau một trận kịch liệt, sau đó thì rớt xuống Cực Vực, chỗ luân hồi của người phàm, nơi này chắc lẽ tiên tử cũng biết."
Kiến Sầu chẳng nói thì thôi, chứ đã nói thì Hồng Điệp sững sờ. Một người sống sờ sờ như vậy mà lại rớt vào Cực Vực sao ?
Kiến Sầu cũng biết Hồng Điệp chấn kinh nhưng chuyện quan trọng hơn vẫn còn ở phía sau.
"Ở Cực Vực, khó khăn trùng trùng, người gặp cũng nhiều, mà trong số họ lại có một vị lão giả. Thoạt đầu, ta không thấy lão có gì khác thường nhưng mãi đến lúc rời đi, về đến Thập Cửu Châu, nghĩ đi nghĩ lại những gì đã qua ta mới chợt nhận ra một điều kinh tâm động phách, cực kỳ quỷ dị."
"Một vị lão giả sao ?"
Hồng Điệp cau mày, chờ cho Kiến Sầu nói hất.
"Lão giả ấy tựa như đèn gần cạn dầu, người rất gầy, một thân một mình sống trong một con hẻm xập xệ ở thành Uổng Tử. Trong nhà có rất nhiều đá thô, ta cứ thấy lão cầm dao tỉ mẩn khắc khắc chạm chạm mãi..."
Kiến Sầu nói mà như thấy rõ mồn một bóng dáng của Vụ Trung Tiên trong trí.
"Tuy ở Cực Vực nhưng ông ấy cũng biết Nhai Sơn. Trước lúc từ biệt, ông ấy có cho ta một hòn đá, nhờ đó mà ta mới có duyên lĩnh ngộ thực sự "Phiên Thiên ấn", khi về Thập Cửu Châu, thì mới thấy tin nhắn lưu lại : Nhờ ta đi ẩn giới, sửa lại trận pháp, phá cấm chế, thả hết mọi sinh vật bên trong."
Hồng Điệp hốt nhiên sững sờ.
Trong một sát na ấy, nàng đang đứng cạnh cửa sổ dõi mắt ngắm nhìn cây cối xanh um ngoài cửa sổ thì đầu óc chợt như nổi sấm sét, ngàn vạn tia chớp thi nhau bổ xuống khiến cả người mụ mị hẳn đi. Trong trạng thái hoảng hốt đó, tự tâm chợt mơ hồ nghĩ đến một chuyện mà lạnh cả người ! "Ý cô muốn nói..."
Kiến Sầu ngước mắt lên nhìn. Bằng một giọng nói cực kỳ điềm tĩnh và mục quang trong sáng như tuyết, nàng đi thẳng vào vấn đề : "Hồng Điệp tiên tử, cách đây trăm ngàn năm trước, người đắc đạo phi thăng thượng giới là - Bất Ngữ thượng nhân hay là tâm ma của ngài ?"...
Là ai 2
Dưới ánh nắng nhàn nhạt của buổi trời chiêu, câu hỏi kinh thế hãi tục như vậy cứ thế mà thốt ra từ miệng một nữ tu trông lúc nào cũng bình bình, sơn bất hiển thủy bất lộ mới kinh.
Hồng Điệp không tài nào ngờ nổi.
Những ngón tay búp măng thon dài tì trên song cửa sổ chợt động đậy, tựa như muốn xua đi cái lạnh đọng lại trên những đầu ngón tay. Ánh mắt nàng nhìn về phía khói mây mịt mù ngoài cửa sổ tựa như quyện lấy vào trong mọi rắc rối mịt mù của nó.
Đôi rèm mi dây nặng cong cong nhẹ nhàng rũ xuống như cánh bướm.
Hồng Điệp châm chậm nhắm mắt lại tựa như đang cố dằn mọi cơn xúc động đang cuồn cuộn dâng trào trong lồng ngực nhưng đầu óc nàng lúc nào cũng chỉ thấy bức tượng cuối cùng trên con lộ dài ý trịch trục ngày xưa ấy.
Làm sao có thể bình tĩnh cho được cơ chứ !
"Rắc !"
Một mảnh họa tiết tinh xảo chạm khắc trên song cửa rốt cục cũng chịu không nổi lực ấn của nàng mà nứt toác ra I
Kiến Sầu ngồi ở sau bàn, thấy bộ dạng của Hồng Điệp như vậy thì lẽ nào còn không hiểu câu trả lời là gì, mà thực ra nàng cũng tự đoán biết từ lâu rồi. Hỏi Hồng Điệp có chăng là để cho chắc mà thôi.
Chuyện năm xưa nói ra, tiếc thay, rất dễ làm buồn lòng người.
Hồng Điệp tuy sống với đủ loài yêu trong ẩn giới Thanh Phong am, nhìn như siêu nhiên, nhưng nếu không có ràng buộc với Bất Ngữ thượng nhân thì lẽ nào lại khổ sở cố thủ mấy trăm năm ở một nơi chết chóc, chẳng chút sự sống như thế ?
Người ta hay nói Bất Ngữ thượng nhân hiếu sát vô tình.
Nhưng hôm nay, dưới con mắt Kiến Sầu xem ra...
Một đời phóng túng tung hoành ngang dọc mà hóa ra cũng thật đáng thương.
Sau một hồi lâu đứng nhìn Hồng Điệp trâm mình trong hoài niệm, Kiến Sầu lẳng lặng cất cặp búa "Uyên Ương khổ mệnh'" ở trên bàn đi rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.
Dường như nhờ có trận mưa to mà bầu trời quanh năm mịt mờ hơi mây trên Minh Nhật Tinh Hải hôm nay trở nên sáng trong lạ thường.
Sau giờ ngọ, nắng trời chói chang cũng dịu đi, ánh sáng xiên xiên chiếu xuống hành lang dưới mái hiên dãy nhà dọc, để lại phần bậc thềm chìm trong bóng tối, nhìn như hai vùng âm dương cách biệt. Từ đây còn có thể nghe thấy tiếng sóng của một nhánh sông Lan Hà rì rầm vọng lại.
Kiến Sầu đi dọc theo hàng lang mà có cảm giác nơi đây chẳng giống như chỗ ở của tu sĩ.
Nào đình đài lầu các, nào hồ nước giả sơn.
Thấp thoáng giữa những rặng cây xanh um là một bờ tường trắng mải miết trải dài rôi khuất dạng giữa những dãy đồi lúp xa lúp xúp. - Nơi đây đúng là Giải Tỉnh sơn trang rồi.
Kiến Sầu đến đây theo lời mời của Hồng Điệp ngày hôm qua. Đi cùng với nàng còn có Bạch Dân, Tả Lưu và Tiểu Kim - chàng thiếu niên dở dở ương ương mê ăn dưa hấu.
Nhưng Khúc Chính Phong đi chưa về.
Sau khi thuyên Dạ Hàng xảy ra dị biến, hắn cứ một mực đuổi theo để tra xét suốt cả đêm qua, mãi cho đến bây giờ cũng vẫn chưa vê.
Cứ theo tình hình mà xét thì ngay cả người mù cũng nhìn ra hai người đối chiến ngày hôm qua bên thuyên Dạ Hàng là tu sĩ đại năng cực kỳ lợi hại. Uy thế quả là đáng sợ.
Từ bao giờ mà Minh Nhật Tinh Hải có kẻ mạnh đến thế 2
Chẳng ai biết nổi I
Chỉ có Kiến Sầu và Bạch Dần đã từng đi thám thính thuyền Dạ Hàng đêm hôm đó, từng tận mắt nhìn thấy sinh vật kinh khủng quỷ dị ấy trong địa lao là có biết đôi chút.
Hôm nay trời còn chưa sáng thì Bạch Dần đã rời khỏi sơn trang, đi liên lạc với bên ngoài rồi.
Trước tiên là thông báo cho Nhai Sơn biết những chuyện xảy ra và gửi ấn ký thân thức mới của Kiến Sầu về. Thứ nữa là thám thính xem hôm đó thuyên Dạ Hàng xảy ra dị tượng chân tướng ra sao.
Sinh vật trong địa lao kia có thể nói là hung vật tuyệt thế.
Nhưng cứ theo như tình hình ngày hôm qua mà xét thì rõ ràng là nó đang đánh nhau với kẻ khác, lại còn giằng co vô cùng kỳ lạ, thắng bại khó phân !
Không biết là ai đánh với nó đây ? Kiến Sầu vừa đi vừa nghĩ, đang cố lục lọi trong trí đủ mọi loại manh mối thì chợt nhớ tới cảm giác quen quen ban đầu khi nàng vừa phát hiện ra khí tức của nó...
Vùng đại lục Thập Cửu Châu này mênh mông không giới hạn, dưới lòng đất không biết còn chôn vùi bao nhiêu bí mật để giấu tai mắt người đời đây ? Nếu có ngày mọi chuyện vỡ lỡ, hẳn là sóng gió nổi lên chẳng ai ngăn nổi...
Thời gian tu luyện của nàng tuy không dài nhưng đối với điều kỳ lạ tuyệt vời quanh thế giới này thì trải nghiệm của nàng phong phú hơn nhiều so với đại đa số tu sĩ trên Thập Cửu Châu.
Không hiểu tại sao Kiến Sầu lại cảm thấy bồi hồi như vậy.
"Có lẽ mình buồn lo vô cớ rồi..."
Nghĩ đến đây, nàng tự cười mình. Bước chân cũng vừa khéo đến ngay góc hàng lang, kế đó chuyển hướng rồi băng qua một khoảng sân rộng là đến phòng dành cho Tả Lưu nghỉ lại.
Sau khi bị thuyên Dạ Hàng bắt đi rồi tra tấn và dù thân thể có Nghiệp hỏa hồng liên nhưng Tả Lưu cũng không thể chịu đựng nổi, thương thế vì vậy vô cùng nặng nề. Kiến Sầu vốn định lên kế hoạch cứu hắn rồi sau đó sẽ đem về Nhai Sơn chữa thương nhưng bây giờ đã tới Giải Tỉnh sơn trang rồi thì tùy cơ ứng biến vậy.
Bây giờ chắc Tả Lưu đang phục dụng đan được, tu bổ thân thể.
Còn Tiểu Kim thì suốt ngày lúc nào cũng ôm dưa hấu không buông, con người cũng năng động nhanh nhẹn nên vô cùng hợp tính với Tả Lưu. Nếu nàng đoán không sai thì lúc này chắc lẽ hắn cũng ở gần Tả Lưu rồi.
Kiến Sầu vừa nghĩ đến đó thì liền đổi hướng đi tới một tòa nhà có khoảng sân nhỏ trước mặt, nhưng chưa đến cửa thì đuôi mày chợt giật. Ở nguyên anh trung kỳ, nàng thường tản ra không ít linh thức quanh người. Hiện giờ, dường như ở phía tây nam đang có chấn động dữ dội truyền đến -
Có người tới.
Kiến Sầu dừng bước, quay người nhìn xem.
Nơi chân trời hào quang tựa như thái dương mới mọc, nước biển xanh biếc tựa như một dải ngân hà từ trên chín tầng trời đang âm ầm đổ xuống, nhưng trước khi chạm đất thì mọi ánh sáng đều thu hết cả lại, tuyệt chẳng còn nghe động tính gì.
"Cái hướng này...'
Nó chắc hẳn là Khúc Chính Phong rồi.
Nhưng không hiểu tại sao Kiến Sầu lại cảm thấy vâng hào quang này mờ nhạt hơn nhiều so với hôm qua, lúc hắn rời đi. Cứ theo phương hướng mà xét thì nơi hạ lạc vừa đúng ở trong khoảng sân ở phía bên kia.
Nếu nàng đoán đúng thì đó chính là chỗ mà nàng vừa mới rời đi lúc nãy.
"Két...
Cánh cửa đang khép hờ chợt đẩy ra. Khúc Chính Phong vừa vào trong liền đưa tay khép cửa lại. Khuôn mặt phong thần tuấn lãng của hắn lúc này đầy vẻ u ám, hàng chân mày kiếm dài cũng nhíu chặt lại.
Hồng Điệp vẫn đứng trước cửa sổ nhưng dường như đến bây giờ mới phát hiện ra là hắn đến. Nàng vừa ngoái đầu lại thì hết hôn thấy Khúc Chính Phong hự lên một tiếng rồi thổ ra máu.
"Ngươi - " Màu máu đỏ tươi trên bộ trường bào đen ánh kim tuyến trông chỉ sâm sẫm, nhìn không được rõ cho lắm, nhưng vết máu đọng trên đôi môi đang mím chặt của hắn thì màu sắc thâm u quỷ dị vô cùng.
Sau khi hộc máu, gương mặt của Khúc Chính Phong liền trở nên tái nhợt.
Từ khi đến Minh Nhật Tinh Hải, Hồng Điệp chưa bao giờ thấy hắn thảm hại như vậy, nhất thời trong lòng kinh hãi không thôi !
"Có chuyện gì vậy ?”
Chuyện gì ư 2
Khúc Chính Phong cảm thấy tất cả kinh mạch trong người như muốn đứt ra thành từng khúc. Hắn dựa lưng vào cửa, vận sức áp tay lên lồng ngực mình, đáy mắt trầm xuống mịt mờ.
Thoáng chốc, tất cả những gì chứng kiến trong đại điện thuyên Dạ Hàng liền dậy lên trong trí, ngoài ra lại còn có vị thanh niên mặc trường bào màu lục sãm kia nữa...
Hắn làm Khúc Chính Phong nhớ tới cảnh tượng kinh người năm xưa trên rặng san hô ở Đại Mộng tây hải.
Nhỏ bé như một hạt kê giữa biển khơi mênh mông.
Thiếu niên ấy phá vạn sóng, một mình cưỡi côn mà đi...
“Đại yêu ! Phù du...'