Chương 346 : Nửa bước phản hư
Chương 346 : Nửa bước phản hưChương 346 : Nửa bước phản hư
Khúc Chính Phong vẫn còn nhớ sau khi từ tây hải trở được ít lâu thì nghe nói có vị Hoành Hư chân nhân cao cao tại thượng nào đó của Côn Ngô đã hạ lệnh tra xét Tây Hải, bảo rằng là vì có "Đại yêu chí tà xuất hiện".
Nhưng rồi lại chẳng thấy tung tích nó đâu.
Cho nên việc này đành gác lại. Sau hắn phản Nhai Sơn, đến Minh Nhật Tinh Hải rồi thì chẳng còn nghe tin tức gì liên quan đến nó nữa.
Nhưng Khúc Chính Phong lại vạn lần không ngờ rằng...
Vào ngày đó lúc đó ở thuyên Dạ Hàng, hắn vậy mà lại gặp được nó trong tình hình lộn xộn như vậy.
"Khụ ! Khụ..."
Huyết khí quanh thân tán loạn làm Khúc Chính Phong lên cơn ho khan, bước chân cũng trở nên hơi lảo đảo, phải tựa vào cạnh cửa mới đi tới trước được.
Hồng Điệp ngần ngừ mãi nhưng rồi cũng không đưa tay ra đỡ hắn.
Người như Khúc Chính Phong sau này chắc chắn có thể sánh ngang với Bất Ngữ thượng nhân, có khi còn hơn xa nữa không biết chừng. Hắn đâu cần người đỡ chứ !
"Ngài vừa mới nói gì ? Đại yêu ?”
Lúc trước Hoành Hư chân nhân đã ra kết luận, đại yêu chí tà vốn là phù du, nhờ cơ duyên thiên địa mà thành yêu, sức mạnh đến nỗi có thể hủy thiên diệt địa.
Gọi nó là "Đại yêu" tuyệt không có chỗ nào là không ổn. Trước câu hỏi của Hồng Điệp, Khúc Chính Phong chợt thấy khó hiểu : "Đúng là đại yêu thật."
Hồng Điệp trâm ngâm một hồi lâu, ánh mắt đảo qua liếc nhìn Khúc Chính Phong, thấy hắn đang cố gắng chịu đau mà xếp bằng ngồi cạnh bàn thì hai hàng mày ngài khẽ nhíu lại.
"Dù hôm qua hay hôm nay, ngay cả ta cũng không cảm thấy được một chút yêu lực nào từ nó."
Viên thuốc vừa trôi qua cổ, dược lực liền tựa như nước suối trong lành. Thương thế trong người Khúc Chính Phong nhờ vậy mà mau chóng tiêu biến như băng tan tuyết chảy. Nhưng Hồng Điệp lại bất chợt hỏi thêm khiến hắn sững người.
"Không có một chút xíu yêu lực nào sao 2"
"Trong khi đó, ta cũng chính là yêu quái thượng cổ..."
Thời gian tu luyện của Hồng Điệp hiện giờ đã vượt xa số đông lão quái và tu sĩ đại năng trên Thập Cửu Châu, có điều do bị yêu thân hạn chế, hơn nữa lại bị kiềm hãm trong ẩn giới Thanh Phong am nên thực lực cũng chỉ xấp xỉ với tu sĩ phản hư là cùng.
Thế nhưng dù là như vậy thì số người có thực lực như Hồng Điệp trên toàn cõi Tinh Hải này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Đó là chưa kể đến khả năng yêu tu trời cho, sức nhận biết đồng loại rất nhạy.
"Đến cảnh giới như hiện giờ, hễ xung quanh có yêu tu là ta biết, trừ phi bọn họ tu vi đạt đến độ siêu phàm, yêu khí trong người được loại bỏ, chỉ còn một chút nữa là có thể thành tiên."
Hồng Điệp liếc mắt nhìn mảnh gỗ bị nàng bóc ra khỏi song cửa mà giọng nói có phần nặng nề.
"Nhưng hôm qua ra sao, ta đứng xa xa cũng nhìn thấy, lúc đó lại tưởng có lão ma nào của vùng man hoang đông nam kéo đến, đánh lớn như vậy..."
Thập Cửu Châu hiện giờ đa phần đều là tu sĩ. Dù là Tả Tam Thiên trung vực hay thế gia vùng tây nam, dù là Minh Nhật Tinh Hải hay miền man hoang đông nam, hoặc Phật môn bắc vực, hai tông Âm - Dương... thì cũng vậy thôi.
Còn yêu tu ?
Lúc tu sĩ thời thượng cổ quật khởi, thảy đều bị tiêu diệt càn quét trong một trận đánh lớn rồi. Vì vậy hiện giờ trên Thập Cửu Châu, yêu tu rất ít, hơn nữa lại thường ẩn thân nơi rừng sâu núi thẳm, hoặc không thì tập trung ở tây hải rộng lớn chứ hiếm khi nào đi lại công khai. Còn chuyện ẩn giấu tu vi, đạt đến độ hoàn hảo để phi thăng thành "Thiên yêu" gì gì đó thì Hồng Điệp hoàn toàn không tin.
Những điều này Khúc Chính Phong cũng biết hết cả nhưng hắn lại không ngờ Hồng Điệp vậy mà hoàn toàn không nhận ra một chút yêu lực nào từ nó !
Nhưng người thanh niên kia, rõ ràng là...
Đại âm hi thanh, đại tượng vô hình*.
(Đây là một câu trong Đạo đức kinh của Lão Tử, nghĩa là : Thanh âm cực lớn thì không nghe thấy, hình tượng cực lớn thì không trông thấy)
So với con rết hình thù kinh dị hung dữ trong đại điện thì người thanh niên này trông rất tiêu dao tự tại, thậm chí mỗi đòn đánh ra cũng phản phác quy chân*, vô cùng thong dong tự nhiên !
(Phản phác quy chân : đạt đến trình độ cao nhất, không có chiêu thức cụ thể, chỉ tùy tình hình mà ứng đối. ) Dường như y chính là tự nhiên, là vũ trụ hồng hoang vậy.
Họa tiết đan xen chằng chịt trên y bào màu lục nhạt trông cổ xưa cũ kỹ, nhưng đôi mắt lúc đó thì lại tràn đầy sức sống, tựa như mới được sinh ra lần nữa. Thành ra y già hay trẻ cũng chẳng phân biệt nổi.
Nghe thì mâu thuẫn nhưng thật ra lại rất hợp lý.
Từ khi tu luyện cho đến nay, Khúc Chính Phong chưa từng gặp ai mạnh như vậy. Thậm chí hắn còn mơ hồ cảm thấy ngay cả Hoành Hư chân nhân - người được xem là đứng đầu trên Tả Tam Thiên trung vực - có lẽ cũng chỉ gần gần bằng người này mà thôi.
Ai thấy y cũng cho rằng y là yêu nhưng Hồng Điệp lại nói không phải.
Không phải ư 2?
Vậy y là tôn tại như thế nào mới đúng đây ?
Bóng dáng con rết hung tợn không có mắt trong đại điện thoáng qua trong trí Khúc Chính Phong, rồi đọng lại vài manh mối mơ hồ, nhưng đến khi ngẫm kỹ thì lại chẳng thấy có gì có thể truy vấn được.
Hắn chầm chậm nhắm mắt lại, nói : "Là ai đi nữa thì dù sao y cũng có quen biết với Kiến Sầu, chuyện này vô cùng chính xác."
"Y có quen biết với Kiến Sầu sao ?"
Hồng Điệp kinh ngạc. Điều này vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
Nhưng Khúc Chính Phong lại không đáp lời.
Hắn nghiêm mặt, ngồi khoanh chân lại, hai bàn tay đặt hờ trên đầu gối rồi thình lình bấm niệm pháp quyết !
Trong chớp mắt, một luồng sức mạnh vừa hung tàn vừa ngoan lệ, từ nơi tổ khiếu mi tâm của Khúc Chính Phong bắn ra, còn trên đầu thì một vòng sóng gợn xanh biếc trồi lên rồi phóng áp lực về phía hai cánh tay.
"Phốc !"
Vòng sóng lăn tăn xanh biếc bức đến một độ nào đó thì từ trên đầu ngón tay của Khúc Chính Phong bỗng phụt ra một luồng hắc khí sên sệt như mực !
Hồng Điệp nhất thời hít sâu một hơi khí lạnh.
Luồng hắc khí bị bức ra này không giống như khí tức yêu tà bình thường. Nó tựa như có sinh mạng, ngọ nguậy không ngừng để tìm cách chui trở lại vào trong cơ thể Khúc Chính Phong !
Khúc Chính Phong thấy vậy hai mắt liền lạnh đi. Thế tay đang sẵn, hắn liền vận lực bóp chặt luồng hắc khí I
Lúc này Hồng Điệp mới thấy dưới đáy mắt thâm sâu lạnh lão như hàn đàm của hắn chợt lóe lên một mảnh ấn phù kim sắc huyền ảo trông rất phức tạp rối rắm.
"Xì !". Chẳng khác gì một cái túi bị chọc thủng, luồng hắc khí kia liền xìu xuống, hình thể co lại rất mau rồi hóa thành một làn khói xanh tiêu tán trong không gian.
"Năng lực này..."
Hồng Điệp có chút kinh hãi, cả người cũng lạnh thêm vài phần.
Nhưng Khúc Chính Phong biết cái sức mạnh này cũng chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm mà hắn đã gặp hôm qua mà thôi. Thập Cửu Châu mênh mông, chẳng biết còn có bao nhiêu cường giả đang ẩn mình nữa đây ?
"Nếu ta đột phá lên phản hư, chắc cũng tạm đủ sức đánh lại."
Phản hư...
Hồng Điệp nghe vậy thì đưa mắt nhìn Khúc Chính Phong một cách phức tạp, nói : "Nguyên anh là ranh giới lớn nhất, lên đến xuất khiếu là phải đương đầu với "Đạo kiếp vấn tâm'. Ngài đã kẹt ở "Vấn tâm" gần bốn trăm năm. Nhưng sau khi qua được cửa này thì tu vi ngày đi ngàn dặm, chỉ mới có sáu mươi năm vậy mà đã lên tới đỉnh điểm "Nhập thế”, chỉ thiếu nửa bước nữa là trọn vẹn, lên "Phản hư” được rồi.
Nửa bước.
Nửa bước phản hư.
Cả Minh Nhật Tinh Hải có lẽ cũng đã có người đoán ra rằng cảnh giới của Khúc Chính Phong đã đến nhập thế, nhưng e rằng vẫn chẳng có người nào biết hắn đã đến đỉnh điểm đỉnh phong, chỉ còn một chút xíu nữa là sẽ qua cảnh giới kế tiếp, chính thức bước vào hàng ngũ "Đại năng" thực sự của Thập Cửu Châu !
Tiếc là...
Hai bàn tay tái xanh, ánh mắt Khúc Chính Phong vẫn nhìn làn hắc khí bị mình trục ra, miệng đáp : "Tiếc là nhiêu khi nửa bước đó lại giống như một cái hố trời chẳng thể vượt qua."
Trong "Nhập thế”, nhập chính là nhập "trần thế”, gọi "thế tục" hay "nhân thế" cũng vậy.
Điều cốt yếu trong cảnh giới này kỳ thực rất giống với "Kiếp nạn hồng trần” như nhà Phật vẫn hay nói. Đó là tu sĩ phải hiểu thấu sự đời, tự mình có chiêm nghiệm riêng thì mới tu đến viên mãn được.
Hồng Điệp theo yêu đạo nên công pháp tu hành dĩ nhiên khác với tu sĩ, ngoài ra tự thân còn có linh tính nên cửa ải "Nhập thế" đối với nàng không gặp vấn đề gì rắc rối.
Nhưng còn Khúc Chính Phong... Hắn từng là đại sư huynh Nhai Sơn, trước kia cũng từng đăng quang trên đỉnh Nhất Nhân đài, năng khiếu tu luyện có thể là tuyệt thế, nhưng đến "Vấn tâm' thì ì ạch cả bốn trăm năm, bây giờ "Nhập thế" lại còn gặp phải tâm chướng này.
"Ngài bị khốn bốn trăm năm trong "Vấn tâm, việc này coi như cũng có nguồn cơn. Nhưng ở cảnh giới "Nhập thế”, ngài còn có Trịch Trục..."
Vì giúp Bất Ngữ thượng nhân trả thù mà Hồng Điệp đến với Khúc Chính Phong. Nàng cũng không muốn hắn dậm chân tại chỗ mãi như thế này.
"Thất tình lục dục không cần diệt tuyệt, nhưng phải hiểu cho thấu đáo. HỈ nộ ái ố, ái hận biệt ly, ngài cũng đã rõ quá nửa. Chỉ còn thiếu một điểm cuối cùng kia mà thôi."
Cái điểm bình cảnh nho nhỏ cuối cùng kia rốt cục nằm ở đâu, Khúc Chính Phòng cũng tự mình hiểu được rồi. Nhưng nghe Hồng Điệp nói xong, hắn tự nhiên chẳng muốn trả lời.
"Ta tu hành ra sao đều tự biết sắp xếp."
"Nhưng kiếm hoàng bệ hạ, chuyện này thật ra không phải do ngài - "
Hồng Điệp vậy mà lại ngắt lời Khúc Chính Phong, ánh mắt của nàng nhìn vào mắt hắn trong một thoáng đó bỗng nhiên trở nên sắc nhọn chưa từng có, đồng thời vừa tựa như đã nhìn thấu tâm can hắn vừa tựa như ẩn tàng một hơi thở dài khó nói thành lời.
"Ngài phải biết, tình không phải do mình quyết định."
Năm ngón tay đang xòe ra chầm chậm nắm chặt lại thành quyền.
Sắc mặt Khúc Chính Phong nhất thời bỗng trở nên vô cùng khó hiểu, phảng phất tựa như có ngàn vạn tâm sự thoáng qua, nhưng trước ánh mắt trông như đang lơ đãng nhìn xuống, tất cả đều khuất lấp dưới bóng hàng mi dày nặng trùng trùng.
Lúc này nhìn từ một bên, Hồng Điệp chỉ thấy dáng Khúc Chính Phong nghiêng nghiêng im lìm bất động, trông chẳng khác gì một rặng núi cao uy nghiêm, tràn đây sức mạnh.
Không hiểu sao nàng chẳng muốn nhìn thêm nữa.
Hồng Điệp quay người đẩy cửa, đi thẳng ra ngoài.
Bên trong chỉ còn lại một mình Khúc Chính Phong đang khoanh chân ngồi đưa lưng về phía cửa, dáng người lúc nào cũng bất động, sừng sững như núi.
"Kiến Sầu đại sư tỷ !"
Kiến Sầu vừa mới bước vào nơi Tả Lưu dưỡng thương thì bên tai đã nghe vang lên tiếng ai vui vẻ gọi mình. Nàng quay đầu nhìn liền thấy Tiểu Kim đang ôm dưa hấu ngồi dưới mái hiên.
Mặc dù đã qua sáu mươi năm nhưng Tiểu Kim trông cũng không cao thêm bao nhiêu. Thậm chí dung mạo, bím tóc tết sau ót hay cách ăn mặc đầu Ngô mình Sở, tất cả vẫn gần như chẳng thay đổi gì nhiều.
Vừa thấy Kiến Sầu, Tiểu Kim thiếu điều muốn quăng luôn miếng dưa đang ôm trong lòng, con mắt sáng rỡ, cả người như con khỉ lăng xăng nhảy nhót chạy ngay đến trước mặt nàng.
"Đại sư tỷ rốt cục cũng đến rồi. Sư huynh Bạch Dần sáng sớm đã ra ngoài hỏi thăm tin tức, Tả Lưu lại đang dưỡng thương bên trong, chẳng có ai nói chuyện làm đệ chán quá đi !' Khóe miệng Kiến Sầu bất giác cau lại. Những gì Tả Lưu biện giải huyên thuyên không dứt hôm qua nàng vẫn chưa quên : Nào là lạc đường chẳng phải lỗi của hắn mà tại địa hình Minh Nhật Tinh Hải quá rắc rối, đường phố quá sầm uất...
Ngay cả Bạch Dần là người phong độ thanh lịch mà cũng tức đến nỗi hai mắt trợn trắng !
Nhưng trong cái chuyện lạc đường này Tiểu Kim quả thực có thể nói liên tu bất tận. Bạch Dần nghe đến điếc cả tai, phiền nhiễu chịu không nổi nên đành miễn cưỡng thừa nhận chuyện lạc đường này không phải là do lỗi của Tiểu Kim.
Lúc đó Kiến Sầu đứng kế bên, nhất nhất đều tận mắt chứng kiến.
Quả thực...
Nàng đã xem bấy nhiêu là đủ rồi.
Nghe Tiểu Kim liến thoắng "nói chuyện cho đỡ buồn" gì gì đó, Kiến Sầu thấy đầu mình hình như muốn trương to thêm một vòng, chợt nghĩ : "Dù sao Tả Lưu bây giờ đang dưỡng thương, thực ra cũng chẳng cần thăm hắn, đi chỗ khác cũng được”...
Khu.
Làm vậy không phải cho lắm.
Kiến Sầu hắng giọng, không nghĩ vớ vẩn nữa mà đi thẳng vào trong cười nói : "Ta có việc phải đi gặp Hồng Điệp tiên tử, bây giờ mới về đến đây. Còn ngươi hóa ra là tiểu thiếu chủ của nhà họ Kim, thế gia tây nam. Chuyện ở Bạch Ngân lâu đã hết, sao vẫn chưa về 2?" "Khó khăn lắm mới chuồn đi được, ta chẳng muốn về !"
"Rột ! Rột !" Tiểu Kim đưa miếng dưa lên miệng cạp một cái, nước bắn văng tứ tung lên chiếc áo chẽn da thú mặc trên người hắn cũng không thèm để ý, chỉ vừa ngôm ngoàm vừa lúng búng đáp.
"Còn có mấy ngày nữa là đến tiểu hội Tả Tam Thiên rồi, ta muốn đi xem chơi một chuyến cho vui."
Tiểu hội Tả Tam Thiên...
Kiến Sầu ngẩn người, bần thần sực nhớ : Mới đó mà đã sáu mươi năm. Tiểu hội cứ ba mươi năm lại tổ chức một lần, đến năm nay vừa khéo đúng dịp rồi.
Nếu nàng không lầm thì lần này vẫn sẽ tổ chức ở Côn Ngô.
Không biết sáu mươi năm trôi qua, Côn Ngô bây giờ ra sao, Nhai Sơn có gì khác xưa ?
Nhất thời Kiến Sầu bỗng thấy bâng khuâng trong dạ.
Mãi đến khi trước mặt có tiếng cửa kêu "Két" một cái, nàng mới định thần lại. Tiểu Kim đẩy nàng về phía trước, xởi lởi vui vẻ kêu to : "Tả Lưu ! Tả Lưu ! Kiến Sầu sư tỷ đến thăm đây !"
Trong phòng có giường, có bàn ghế nhưng Tả Lưu lúc này hiện đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ở trước bàn. Quanh người hắn là Tụ linh thanh tâm trận, linh khí lượn lờ. Hoa sen với lửa nghiệp hỏa vấn vít quanh thân đóa đóa từ dưới người hắn bốc lên rồi thoáng chốc đã tan biến ngay. Quá trình ấy cứ thế mà lặp đi lặp lại mãi không ngừng.
Tả Lưu vốn đang hết sức tập trung tâm trí vào đó nhưng việc tu luyện lại tối ky người ngoài đến quấy rầy. Vừa nghe thấy tiếng Tiểu Kim, Tả Lưu liền ngắt ngay quá trình tu luyện, khổ não rên lên : "Tới phá người ta rồi !"
Kiến Sầu chẳng cần nghĩ cũng biết cái tiếng "phá" này không phải nói mình. Bị kẹt lại Cực Vực trong một thời gian dài, đã lâu rồi nàng không gặp lại bạn bè cũ và cũng chẳng nghe thấy họ cười đùa trêu chọc nhau như vậy, hốt nhiên trong lòng cảm thấy sao mà thân thiết đến lạ.
Làm như không thấy Tiểu Kim ở bên cạnh đang cố ý chọc tức Tả Lưu, nàng đi thẳng tới cười hỏi : "Thương thế đỡ nhiều chưa ?"
"Không... không có gì đáng ngại nữa rồi."
Trước mặt Kiến Sầu, không biết tại sao Tả Lưu lại cảm thấy hơi dè dặt. Bây giờ hắn đã tắm gội sạch sẽ, trên người lại mặc một bộ đạo bào tinh tươm nên chẳng còn đâu dáng vẻ khốn khổ như ngày hôm qua mà ngược trông còn vô cùng tinh anh sáng láng.
"Uống đan dược của Bạch sư huynh cho rồi đả tọa một tối là đã lành lại quá nửa rồi."
Nhai Sơn căn cơ thâm hậu, thậm chí nói thẳng là tài đại khí thô cũng không quá.
Hôm qua Kiến Sầu đã hỏi thử, Bạch Dần đúng là có mang theo một trăm vạn linh thạch thật nhưng hắn cũng giống như nàng, hoàn toàn không có ý định trả cho Bạch Ngân lâu, chỉ mang theo để phòng khi vạn nhất mà thôi.
Đan dược của Nhai Sơn từ trước đến nay đều do Đan đường luyện chế, gần như chỉ cấp cho đệ tử trong môn sử dụng mà thôi, vì vậy mà chẳng có tiếng tăm gì. Nhưng nếu luận về hiệu dụng thì chẳng kém mấy so với Bạch Nguyệt cốc.
Nghe Tả Lưu nói vậy, kế đó lại nhìn cách linh khí vận chuyển quanh thân nàng biết là không sao, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều, vì vậy bèn ngồi xuống nói chuyện với Tiểu Kim và Tả Lưu một hồi.
Lâu ngày không gặp, sóng gió thăng trầm ai cũng có. Tả Lưu kể chuyện nghe thấy khổ. Tiểu Kim, xét về một khía cạnh nào đó, cũng có thể coi như là "Khổ". Dù sao, đối với một thiếu niên hay ôm mộng giang hồ, quy củ trong nhà thế gia quả thực quá ư gò bó.
Còn Kiến Sầu lại chẳng nói gì. Chuyện đã qua rất khác với Tả Lưu và Tiểu Kim, mà nàng thì không muốn khoe khoang, kể khổ cũng chẳng thích, vì vậy chỉ thuận miệng nói qua quýt vài câu, khiến hai người kia cứ ấm ức mãi.
Nhưng Kiến Sầu cũng kệ. Thấy trời đã ngả chiều, nàng bèn chủ động chấm dứt câu chuyện rồi cáo biệt hai người.
Bạch Dần đi đã gần nửa ngày cho đến bây giờ vẫn chưa về. Chắc lẽ hắn đã nắm được tin tức gì quan trọng, nhất thời nửa khắc không thể bỏ đi.
Nghĩ vậy, Kiến Sầu bèn lững thững bước ra ngoài, đồng thời cũng miết một bức phong tín hỏi thăm tình hình, nưng vừa đi chưa được bao xa thì một cái hồ mặt nước phẳng lặng như gương đã đập vào tâm mắt.
Giải Tỉnh sơn trang được xây dựng trên một ngọn núi nhỏ cạnh một nhánh sông Lan Hà. Kiến Sâu nhìn cái hô này mà ngỡ ngàng. Nàng nhớ hôm qua không thấy có nó. Chắc lẽ lúc đó trời đã quá chiều, tâm trạng lại nặng nề nên chẳng chú ý tới chăng ?
Bây giờ mặt trời đã ngả về tây, mặt hồ như một dải lụa mềm lung linh phản chiếu cảnh quang diễm lệ của buổi chiều tà.
Cái hồ không lớn lắm, rộng khoảng hơn mười trượng, xung quanh có thùy dương rũ bóng, ven bờ rải rác đó đây vài khối đá. Nước hồ rất trong, có thể nhìn thấy đáy, trông thì biết là không sâu lắm. Chỉ có điều...
Tuy đứng hơi xa nhưng Kiến Sầu cũng thấy hình như trong hồ có rất nhiều thứ.
Dưới ánh chiều tà, lòng hồ lấp lánh hào quang dìu dịu, ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ của nó lung linh soi bóng trong đáy mắt nàng.
Chợt cảm thấy tò mò, Kiến Sầu liền trở gót đi về phía hồ.
Lúc tới bờ hô, nàng mới ngạc nhiên nhận ra -
Hóa ra đây là "Kiếm hồ' !
Dưới mặt hồ rộng hơn mười trượng, thứ phát ra ánh sáng dìu dịu không phải là bảo thạch hay minh châu mà là lớp lớp trường kiếm sáng ngời lạnh lo !
Thoạt trông, tất cả đều giống y như nhau. Thanh nào thanh nấy đều cắm thẳng xuống đáy hồ, mặc cho sóng nước ăn mòn, mặc cho bụi đất vùi lấp hàn quang của nó !
Phóng mắt nhìn lại, cái hồ không lớn lắm này vậy mà lại cắm cả ngàn vạn thanh trường kiếm !
Trong một thoáng đó, Kiến Sầu trong lòng không khỏi rung động. Chẳng biết tại sao nàng lại nhớ về kho vũ khí của Nhai Sơn mà ngày xưa mình đã từng có lần đi vào, nhớ đến những thứ thần binh sắc bén vùi trong băng tuyết ngàn năm ở đó...
"Keng...'
Có tiếng gì vang lên dưới chân nàng.
Lúc này Kiến Sầu mới nhận ra mình bất tri bất giác đã đến ven hồ, ban nãy bước tớc vô ý đạp phải thứ gì đó. Nàng cúi đầu nhìn.
Hóa ra đây là một cái bệ đen nhỏ để mài kiếm, bên trên còn có một thanh kiếm sắt thường thấy, nhưng gọi là kiếm cho đúng nghĩa thì vẫn chưa phải, chỉ có thể coi như một thanh "Kiếm phôi" là cùng. Mũi kiếm chỉ mài được phân nửa, một bên thô độn còn bên kia vẫn còn chưa mài.
Trông nó chẳng có gì lạ, thậm chí có đến bất cứ lò rèn nào cũng có thể thấy được.
Sao trong Giải Tỉnh sơn trang lại có kiếm như thế này ?
Kiến Sầu đứng nhìn một hồi lâu, nghĩ ngợi giây lát mà cũng vẫn không hiểu được bèn cúi xuống thò tay định cầm cây kiếm lên xem cho kỹ.
Nhưng vạn lần chẳng ngờ -
Đầu ngón tay vừa mới chạm vào thân kiếm thì một đạo kiếm quang xanh đậm từ bên trong bắn ra !
Kiến Sầu còn chưa kịp làm gì thì đã thấy mát lạnh nơi đầu ngón tay, cái đau lập tức kéo đến.
"Tí tách !"
Máu từ đầu ngón áp út nhỏ xuống bệ đá mài đen kịt I
Cơ thể nàng đã rèn giữa qua nhiều tâng rèn luyện "Nhân khí” vậy mà lại bị một đạo kiếm quang chẳng chút bắt mắt nào làm bị thương sao ?
Mài ngài tựa nét xuân sơn nhíu chặt.
Kiến Sầu định thần nhìn lại thanh kiếm còn chưa mài xong ở trên bệ mài, nhất thời trống ngực đập mạnh.
Khúc Chính Phong vừa đến kịp lúc, thấy hết tất cả. Cái cô nữ tu khi đó được sư tôn dẫn lên Nhai Sơn, mới ngày nào còn ngơ ngơ ngác ngác mà giờ đây đã trở nên tài hoa, có khả năng trụ vững một mình một cõi được rồi.
Tính ra cũng mới chỉ hơn sáu mươi năm chứ mấy.
Kiến Sầu chăm chú nhìn thanh kiếm chẳng có gì đặc biệt mà chợt nhớ đến lúc chọn vũ khí ở Nhai Sơn, nhớ đến thanh Thanh Phong dài ba xích rất dễ chiếm thế thượng phong bị vùi sâu dưới băng kia -
Nhất Tuyến Thiên, thanh kiếm thượng hạng của Nhai Sơn.
Khúc Chính Phong thong thả tới gần : "Ta cứ tưởng cô đã có quỷ phủ rồi thì chẳng cần kiếm nữa."