Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 347 - Chương 347 : Luận Tâm

Chương 347 : Luận tâm Chương 347 : Luận tâmChương 347 : Luận tâm

Giọng nói này...

Kiến Sầu dĩ nhiên biết là ai, nhưng gặp Khúc Chính Phong ở đây thì quả có hơi bất ngờ. Nàng quay đầu lại liền thấy hắn đang bước về phía mình bèn đáp : "Vô tình thấy kiếm nên tò mò, muốn xem thử một chút mà thôi. Còn quỷ phủ...

Quỷ phủ vẫn còn ở Cực Vực.

Tuy lúc đi khỏi nơi đó, nàng rất muốn gọi nó về, nhưng diêm quân đứng đầu tám điện như Tần Nghiễm đâu phải là người dễ chơi.

Nàng rốt cục không thể mang quỷ phủ về được.

Dường như trong người còn bị thương, thậm chí hai canh giờ điều tức vừa rồi cũng không thể khôi phục hoàn toàn nên sắc mặt Khúc Chính Phong trông vẫn còn hơi tai tái. Có điều nhìn dáng điệu thì dĩ nhiên không thấy được gì.

Nghe Kiến Sầu đang nhắc đến quỷ phủ thì đột nhiên khựng lại, Khúc Chính Phong liên nhớ tới thắc mắc của mình khi trước : "Lúc cô ở Bạch Ngân lâu đánh nhau với ác tăng Thiện Hành và Lương Thính Vũ của thuyền Dạ Hàng, không thấy cô lấy quỷ phủ ra, ta cũng thấy là lạ !"

Ai cũng biết đại sư tỷ của Nhai Sơn là người đầu tiên không xài kiếm, pháp khí thường ngày là một cây quỷ phủ thật to lớn bắt mắt, làm chủ đề cho người ngoài tán gẫu không thôi.

Có thể nói quỷ phủ là một trong những thứ mạnh nhất nàng có khi đối địch.

Ai biết Kiến Sầu mà thấy nàng không xài quỷ phủ thì đúng là hơi có chút ngạc nhiên.

Linh lực trong người Kiến Sầu vận chuyển. Một làn bạch quang mờ mờ liền phát ra bao quanh ngón áp út bị thương. Trong chốc lát, miệng vết thương liền khép lại, chẳng còn chút dấu vết nào nữa.

Kiến Sầu ngước mắt nhìn Khúc Chính Phong đáp : "Quỷ phủ để đỡ chỗ người ta, chờ lúc nào tiện thì lấy lại."

Để đỡ chỗ người ta.

Câu nói thật khéo. Người như Khúc Chính Phong thì dĩ nhiên nghe ra ngay ý tứ lành lạnh ẩn bên trong.

E rằng cái "người ta" này có chút đặc biệt không chừng.

Sáu mươi năm qua, Kiến Sầu ắt hẳn đã gặp rất nhiều kỳ ngộ. Khúc Chính Phong cũng cảm thấy hơi tò mò nhưng bây giờ thân phận và lập trường khác biệt, thật không tiện hỏi nhiều.

Hắn bước tới nhặt thanh kiếm trên bệ mài lên.

Không giống như lúc bị Kiến Sầu đụng tay vào, nó lần này vậy mà lại im hơi lặng tiếng, chẳng thấy có chút hàn quang hay kiếm quang gì. Dường như trong tay Khúc Chính Phong, đây chỉ là một thứ vô cùng bình thường.

Thân kiếm dài ba xích. Lưỡi kiếm mới mài một bên, bên kia thô cùn, và có lẽ vì đã để ở đây lâu ngày nên bụi mỏng phủ mờ một lớp.

Đầu ngón tay chai sạn của Khúc Chính Phong chầm chậm lướt nhẹ lên thân kiếm, quẹt đi lớp bụi mỏng màu xám tro bên trên.

"Đây dường như chỉ là một thanh kiếm sắt mà thôi."

Nó cũng không phải là thứ "pháp khí" mà tu sĩ Thập Cửu Châu phải dùng đủ thứ chất liệu đặc biệt để luyện chế thành. Về điểm này, Kiến Sầu vẫn có nhãn lực, nhưng mới rồi vì bị đạo kiếm quang kia thương tổn nên trong lòng hơi phân vân một chút.

Khúc Chính Phong lật thanh kiếm lại. Trên thân kiếm tuyết trắng sáng trong như gương liền ánh lên hình ảnh đôi mắt hắn mà nàng ít khi thấy rõ.

"Nó chỉ là một thanh kiếm sắt thông thường, chẳng có gì đặc biệt."

Chẳng có gì đặc biệt ư 2

Kiến Sầu chẳng dám tin bừa. Tuy vết thương trên tay đã biến mất nhưng đường kiếm quang lăng lệ ác liệt khi nãy hãy vẫn còn rất mới trong trí nhớ của nàng.

"Tuy không xài kiếm nhưng ta nghe nói thượng cổ có bậc đại năng giỏi dùng kiếm, tài nghệ siêu phàm đến mức giơ tay nhấc chân cũng là kiếm. Lấy khí của mình làm kiếm khí, ý làm kiếm ý, tâm làm kiếm tâm. Vật bầu bạn lâu ngày thậm chí cũng đâm nhiễm kiếm ý của chủ. Dù là phàm vật nhưng nó cũng có thể có uy năng khó lường."

Khúc Chính Phong là chủ nhân Giải Tỉnh sơn trang.

Trong cái hồ này có tới hàng ngàn thanh kiếm cắm thẳng xuống hồ, bên bờ hồ lại có bệ mài kiếm và một thanh kiếm sắt đang mài dang dở. Mọi thứ vậy là đã rõ như ban ngày rồi.

Nghĩ kỹ thì bệ kiếm này chính là vật dụng của Khúc Chính Phong, vậy kiếm này cũng do chính tay hắn làm. Đó là còn chưa kể đến một thực tế là ngoài vị kiếm hoàng danh chấn Tinh Hải này, còn ai ở đây có thể có được kỹ thuật tạo kiếm tuyệt vời như thế ?

Tu sĩ cực mạnh có thể làm ngoại vật chịu ảnh hưởng tâm tính của mình.

Thanh kiếm này vốn rất tâm thường, nhưng gần son thì thắm, trong quá trình mài kiếm có thể nó đã nhiễm tâm tính của Khúc Chính Phong mà tự biến đổi một cách vô tri vô giác, vì vậy mới có được "kiếm quang" khác thường như thế.

Nếu vậy thì lúc mài, tâm trạng của hắn phải như thế nào đó mới có thể tích tụ thành kiếm quang lạnh lẽo bức người đến mức ấy I

Kiến Sầu ngẫm nghĩ một chút thì trong lòng đã rõ.

Nàng lại đưa mắt nhìn Khúc Chính Phong, bất giác cười nói : "Kiếm hoàng bệ hạ trước kia tuy cũng là đại sư huynh của Nhai Sơn, nhưng nghĩ cho kỹ thì dù là hồi đó hay bây giờ, ta cũng chưa bao giờ hiểu được ngài."

Không có dịp tiếp xúc nhiều, chuyện trò cũng chẳng được là bao.

Ngoài lúc ban đầu ở trên biển tây hải tận mắt thấy Khúc Chính Phong tức giận tuốt kiếm đánh với Bạch Cốt Long kiếm Ngô Đoan của Côn Ngô, nàng có thấy được một chút tính nết của hắn, còn những lúc khác thì lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ.

Kiến Sầu nói vậy xem như cũng khá thẳng thắn.

Khúc Chính Phong đứng khá gần bờ hồ, Kiến Sầu đứng hơi chếch về phía sau. Qua hình ảnh phản chiếu trên thân kiếm, hắn thấy được dáng người rắn rỏi của nàng và ánh mắt nhìn mình chăm chú đến độ gần như dò xét.

"Tiểu sư muội, ta thân đã hóa tà ma - Rút cục cô muốn hỏi chuyện gì đây ?"

Nửa câu đầu là có ý nhắc nàng hai người thân phận bất đồng.

Cũng giống như hôm qua Kiến Sầu bảo hắn : "Chuyện của Nhai Sơn không nhọc kiếm hoàng quan tâm', chỉ có điều nếu hôm nay nàng nói như vậy thì dĩ nhiên là có lời muốn hỏi.

"Ta muốn biết xem có thật là ngài phản lại Nhai Sơn không ?" Câu hỏi thốt ra nghe nhẹ nhàng tựa như mây trắng bồng bềnh nơi góc trời, như gió thoảng lướt trên mặt hồ, nhưng khi rơi vào tai Khúc Chính Phong thì đùng đùng mãnh liệt chẳng khác gì sấm sét bổ xuống hoang nguyên.

Bàn tay cầm kiếm của Khúc Chính Phong thong thả hạ xuống. Vì vậy Kiến Sầu không còn trộm thấy được vẻ mặt, thân sắc của hắn trên thân kiếm sáng bóng như gương kia nữa.

Khúc Chính Phong đứng quay mặt ra hồ, đối lưng về phía Kiến Sầu. Bộ huyền bào anh ánh kim tuyến mặc trên người phơ phất bay bay trong gió. Kiến Sầu nhìn mà trong một thoáng lại tưởng như thấy lại hình dáng năm xưa trên đỉnh Hoàn Sáo của Nhai Sơn.

Giọng hắn vô cùng bình thường : "Ai cũng nói ta phản, nhưng xem ra Kiến Sầu đạo hữu lại có kiến giải khác."

"Kiến giải thì không dám, chỉ là thắc mắc khó hiểu mà thôi."

Kiến Sầu từ trước đến nay không phải là người úp úp mở mở. Từ khi bước chân vào con đường tu hành, nàng lúc nào cũng quang minh chính đại. Mấy cái kiểu "sợ bóng sợ gió" hay "lo trước lo sau" hoàn toàn không phải là tính cách của nàng.

Vì vậy bây giờ nói chuyện cũng không có chút nào cố ky.

"Chuyện ở Bạch Ngân lâu là do Tả Lưu mà ra, vì vậy mới khiến Nhai Sơn sa lưới."

"Hôm qua ngài huyết tẩy Bạch Ngân lâu, đồ diệt thuyền Dạ Hàng, chẳng để ai sống sót. Người ta nói ngài từ sau khi phản lại Nhai Sơn tính tình tuy có thay đổi nhiều nhưng lại chưa đến nỗi điên cuồng mất trí. Bây giờ một lời không hợp đã động can qua như vậy thật ra là vì chuyện có liên quan đến Nhai Sơn, động đến đại ky của ngài."

"Người ta nói ngài tuy phản nhưng lại có ràng buộc sâu xa với Nhai Sơn, rốt cục không thể nào cắt đứt được."

Ràng buộc sâu xa, rốt cục không thể cắt đứt.

"Ha ha !" Khúc Chính Phong bật cười. Bàn tay cầm kiếm khẽ xoay, thanh kiếm sắt tâm thường kia liền châm chậm hoa lên thành một vòng tuyệt đẹp : "Vậy cô nghĩ sao 2"

Môn hạ Nhai Sơn đa phần đều học kiếm. Ngay từ đầu, ai cũng phải luyện từng chiêu từng thế như người bình thường. Trước học hình thức, sau mới kết hợp với công pháp, khiến kiếm chiêu thông thường trở thành kiếm pháp thiên biến vạn hóa thực sự.

Kiến Sầu dù chưa học kiếm nhưng chỉ cần nhìn là có thể nhận ra Khúc Chính Phong vừa rồi xoay kiếm, trông thì bình bình chẳng có gì lạ, cử chỉ tuy vô thức, nhưng thế tay tứ bề vững vàng, không thấy run rẩy chút nào.

Cực kỳ chuẩn xác, không sai một ly.

Thảo nào khi xưa không làm mưa làm gió trong khốn thú tràng của Nhai Sơn cũng uổng.

Kiến Sầu chợt cảm thấy bồi hồi kỳ lạ trong lòng nhưng miệng vẫn nói tiếp.

"Nhưng theo như ta được biết, thuyên Dạ Hàng từ mấy chục năm trước đã nhiều lần có động thái đối nghịch với ngài. Nhưng khích bác thì khích bác, ngài cũng chẳng làm gì. Người ta cho rằng đó là vì kiếm hoàng không thèm để mắt đến bọn nhãi nhép mà thôi. Nhưng thực ra thì..."

"Ta thì không nghĩ rằng Khúc Chính Phong ngài là người khoan dung độ lượng gì.' "Án binh bất động bao năm, nhưng hễ ra tay thì máu chảy thành sông, xương chất thành núi. Tẩm ngẩm tâm ngầm như vậy mà trừ đi được cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Thế chẳng phải là giết một người răn trăm người không ?"

Khúc Chính Phong nghe xong hồi lâu không nói tiếng nào.

Bởi vì hắn không tài nào phủ nhận nổi.

"Đại sư tỷ Nhai Sơn tim như ngọc sáng, mắt khó nhiễm bụi trân. Chỉ cần có tâm tư mẫn tiệp như vậy là đã thắng được chín phần mười tu sĩ Thập Cửu Châu này rồi."

Tâm tư mẫn tiệp ư ?

Kiến Sầu cảm thấy mình bất quá chỉ hơi tỉnh táo hơn một chút mà thôi chứ nếu xét về thủ đoạn thâm sâu, có trí mưu lược đại cục thì Tạ Bất Thần của cô đảo nhân gian ngày xưa còn hơn nàng trên cả vạn dặm.

Nhưng trước lời khen tặng không biết thiệt giả ra sao của Khúc Chính Phong, Kiến Sầu mặt không đổi sắc, chỉ hỏi : "Nghe người ta không chắc, mắt thấy mới thật. Ta bây giờ mới nghĩ rằng thậm chí mắt thấy cũng chưa chắc thật, mọi thứ cần phải vấn tâm. Đại sư huynh, có đúng là huynh cảm thấy mình phản Nhai Sơn không ?"

"Phải vấn tâm sao ?"

Hai chữ này Khúc Chính Phong chẳng hề xa lạ gì nên khi nghe vậy thì trong lòng liền cảm thấy kỳ lạ. Hắn chợt quay người nhìn Kiến Sầu mà đáp bằng một giọng nói nghe có phần giễu cợt.

"Lúc đột phá xuất khiếu từ sáu mươi năm trước tâm ta đã tự vấn thấu rồi."

Vấn thấu rồi. Ba tiếng ấy vô cùng đơn giản nhưng Kiến Sầu lại nghe nặng nề nhuốm màu phong trần khó phai, trong đó còn ẩn chứa tâm trạng được ăn cả ngã về không của hắn.

Khúc Chính Phong không trả lời câu hỏi của nàng nhưng nói vậy cũng gần như là đáp án rồi.

Trên sơn đạo Nhai Sơn, nửa khúc trường ca dở dang điếu anh linh người đã khuất;

Trên đỉnh Hoàn Sáo, một bầu rượu đục tế hồn tu.

Vào thời khắc quyết định phản lại Nhai Sơn, hắn chẳng mảy may nghĩ rằng sẽ còn liên hệ gì với Nhai Sơn, cho dù tương lai ngàn người chỉ trích, vạn người chửi rủa ——

Kiếp này tuyệt không hối tiếc.
Bình Luận (0)
Comment