Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 348 - Chương 348 : Bạn Cũ Đã Lâu Không Gặp

Chương 348 : Bạn cũ đã lâu không gặp Chương 348 : Bạn cũ đã lâu không gặpChương 348 : Bạn cũ đã lâu không gặp

Gió nhẹ hiu hiu lướt nước mặt hồ.

Vầng dương góc tây tựa như đã cạn kiệt sinh lực, chỉ còn có thể hắt chút lửa còn sót lại lên những áng mây nơi cuối trời khiến bâu thiên không vì vậy chẳng khác gì gấm hoa, ánh lên muôn hồng ngàn tía. Còn ở phía đông thì trời tối đen tựa như bị ai đó phết lên một lớp mực đen đậm đặc.

Chiều tàn, trăng mọc.

Vào thời khắc này, cả Giải Tỉnh sơn trang đều chìm trong ánh hoàng hôn lộng lẫy của buổi chiều tà. Côn trùng kêu râm ran, cây cối xào xạc rì rầm trong làn gió thoảng.

Trong tiếng chiều tàn, Kiến Sầu trầm ngâm hồi lâu, mãi chẳng nói tiếng nào.

Khúc Chính Phong thong thả quay người đặt lại ngay ngắn thanh kiếm sắt lên trên bệ : "Còn cô ? Sáu mươi năm trời, thoắt cái cũng đã lên nguyên anh, Phù Đạo sơn nhân có biết không ?"

"Phù Đạo sơn nhân"... Tiếng gọi sao mà lạnh nhạt I

Kiến Sầu nghe mà đột nhiên cảm thấy chướng chướng trong lòng, không phải vì nàng không ưa Khúc Chính Phong mà là vì hắn không nên gọi sư tôn như vậy.

"Sư phụ vẫn còn bế quan nên chưa biết."

"Ông ấy mà biết được chắc là vui lắm."

Khúc Chính Phong bước qua bệ mài kiếm đến cạnh bờ hồ, đáy mắt âm u trâm lắng nhìn xuống mặt nước, khó mà hiểu nổi những gì ẩn sâu bên trong. "Dưới xuất khiếu khó gặp địch thủ, nhưng đến vấn tâm chắc chắn phải chết. Nếu ta là ngươi thì hẳn sẽ rất sợ chết..."

Ai tu luyện cũng mong trường sinh bất tử mà Kiến Sầu tu luyện thì thậm chí mỗi lần vượt cảnh giới đều chẳng khác gì "đâm đầu vào chỗ chết". Tu vi càng cao bao nhiêu thì "đạo kiếp vấn tâm" càng gần bấy nhiêu, càng sát thời điểm "thân tử đạo tiêu" bấy nhiêu.

Chẳng cần Khúc Chính Phong nói trắng ra Kiến Sầu cũng biết hai chữ "sợ chết" có nghĩa gì nhưng lúc đó đâu có cách nào khác đâu.

Ở một nơi như Cực Vực, chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi : nàng vậy mà liều mình mạo hiểm, tham gia đỉnh tranh, xuống mười tám tầng địa ngục, đánh với diêm quân của Bát phương thành trước mắt cả mấy ngàn vạn quỷ tu Cực Vực rồi cứ thế mà đường hoàng băng qua Thích thiên tạo hóa trận trở về Thập Cửu Châu...

Khó khăn trùng trùng, thực lực chỉ cần kém một phân cũng không vê được. Trong khi đó còn lâu lắm nàng mới có thể mon men đến "xuất khiếu" với "vấn tâm', nên dĩ nhiên phải cố gắng vượt qua nghịch cảnh trước mắt. Huống hồ trừ phi nàng là hạng vô năng kém tài, chứ không thì cảnh giới "xuất khiếu" sớm muộn gì nàng cũng sẽ đột phá xong.

Mọi chuyện chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Có điều Khúc Chính Phong nói chưa dứt câu thì Kiến Sầu lại nhớ đến Phù Đạo sơn nhân.

Lúc trước ông có nói muốn đi Cực Vực ở cực đông của Thập Cửu Châu để tìm phương pháp tu bổ hồn phách cho nàng. Tuy nhiên Kiến Sầu lại nghĩ : phương pháp đó tất nhiên là có, nhưng khi xuống đến Cực Vực trong hoàn cảnh như vậy, để có duyên vào được căn nhà cũ trong Uổng Tử thành, rồi chẳng mất bao công đã tìm được lọ nước ao chuyển sinh thì trừ phi công khai đoạt đồ ngay dưới mí mắt diêm vương tám điện chứ không thì mọi chuyện quả là không dễ dàng như nói suông được.

Nghĩ vậy mới không khỏi lắc đầu cười nói : "Dù gì hiện giờ ta cũng chỉ mới tới nguyên anh trung kỳ, còn lâu lắm mới lên xuất khiếu. Vả lại lúc đột phá, chưa chắc đã gặp "đạo kiếp vấn tâm' ngay, có người đến xuất khiếu đại viên mãn mới bị. Có rượu hôm nay, nay cứ uống; ngày mai sầu đến, để mai sầu*. Lo lắng bây giờ không phải lúc."

(Nguyên văn : Kim triêu hữu tửu kim triêu túy, minh nhật sầu lai minh nhật ưu. Hai câu này trích trong bài Tự khiển của La Ẩn (833 - 909), nhà thơ thời vãn Đường)

Lời nói nghe rất hào sảng tiêu sái nhưng đến khi lọt vào tai Khúc Chính Phong thì không biết tại sao lại trở nên chói tai đối với hắn, thần thái u ám dưới đáy mắt cũng dân dần đông cứng lại.

"Nhưng cô hôm nay chẳng phải là hạng phàm phu tục tử, vô danh tiểu tốt nữa mà là đại sư tỷ Nhai Sơn rồi."

Câu này sao nghe quen quen !

Gần như chỉ trong khoảnh khắc, Kiến Sầu tưởng như câu nói ấy mang mình về lại trên đỉnh Hoàn Sáo của Nhai Sơn năm xưa. Đôi mắt đây bất mãn của hắn đã nói cho nàng biết nàng vẫn còn chưa gánh nổi cái danh "Đại sư tỷ Nhai Sơn.

Lúc đó thật ra nàng cũng thấy rất lạ.

Môn hạ Nhai Sơn rất đông, kẻ có năng khiếu cực tốt cũng không hiếm. Cho dù bây giờ Kiến Sầu là người xuất sắc nhất nhưng điều đó không có nghĩa là sau này sẽ không có ai giỏi hơn nàng. Mà Nhai Sơn lớn như vậy có thiếu đi một người như nàng cũng chẳng đến nỗi đánh mất vị trí số một ở Trung Vực đâu.

Nhưng hình như Khúc Chính Phong cứ canh cánh trong lòng về cái danh này.

Kiến Sầu rà đi soát lại trong ký ức tất cả những gì mình đã từng trao đổi qua lại với Khúc Chính Phong khi trước nhưng cuối cùng cũng chẳng tìm ra cái gì đặc biệt rõ ràng, chỉ có trực giác là đánh động một điểm nào đó trong nàng.

"Ta hiện giờ đúng là đại sư tỷ Nhai Sơn, nhưng ngài cũng từng là đại sư huynh Nhai Sơn. Kiếm hoàng bệ hạ, rốt cục ngài lo trước tính sau cái gì đây ?"

Vào khoảnh khắc Kiến Sầu vừa nói xong câu này thì vâng dương phía tây cũng hoàn toàn khuất dạng dưới chân trời. Vì vậy, cả một bầu không gian bao la hốt nhiên liền ngập trong bóng tối, xa xa chỉ còn lấm tấm sót lại một vài đốm sáng lập lòe. Ngước mắt nhìn trời cũng chỉ thấy khoảng không âm u, chẳng bói đâu ra một vì sao sáng.

Khúc Chính Phong ngửa đầu lên trời, ánh mắt tựa như muốn xuyên thủng mây khói tối tăm trên cao để nhìn thấu vô vàn tinh tú bị khuất ở phía sau nhưng chỉ hoài công. Minh Nhật Tinh Hải là vùng đất không bao giờ thấy được sao sáng.

Hắn quay người lại nhìn Kiến Sầu rồi chợt cười lên một tiếng.

Nhưng cái giọng cười của hắn nghe rất lạnh lẽo, tựa như có lẫn vào đó băng tuyết ngàn năm không tan, lạnh đến đông cứng tim người, hơn nữa lại còn thoáng quyện một chút máu tanh...

Một hơi hướm chết chóc !

Thậm chí ngay cả mặt hồ phẳng lặng như gương ở phía sau lưng hắn cũng mơ hồ vọng đến tiếng kiếm ngân dài, tưởng như chỉ một khắc nữa thôi là cả ngàn thanh trường kiếm đang cắm sâu dưới đáy hồ kia sẽ bay vọt ra lấy mạng nàng !

Cảm giác vạn kiếm quay mũi là vậy !

Đồng thời không khí xung quanh nặng nề đến hít thở không thông !

Nhưng bấy nhiêu đó chỉ kéo dài trong một nháy mắt rồi tan biến, tựa như chưa hề xuất hiện bao giờ.

Trước mắt Kiến Sầu -

Khúc Chính Phong vẫn là Khúc Chính Phong đang quay người nhìn nàng như cũ. Kiếm hồ cũng vẫn là kiếm hồ, mặt nước vẫn phẳng lặng, chẳng gợn lấy một vòng sóng.

Nhưng Kiến Sầu vẫn nghĩ rằng những thứ ban nãy không phải là ảo giác.

Tay phải nàng luồn trong tay áo. Ngay từ khi cảm thấy sát cơ, các ngón tay đã bấm hờ thủ quyết, cho đến giờ cũng vẫn chưa từng không lơi lỏng.

"Xem ra Kiếm hoàng bệ hạ muốn trừ ta cho hả dạ."

"Không sai."

Khúc Chính Phong vậy mà lại không phủ nhận. Ánh mắt hắn ngừng lại trên cần cổ thon dài trắng nõn của nàng - Đúng là hắn đã động sát tâm. Chỉ có điều phần tâm ý này tại sao lại có hắn cũng không hiểu nổi.

Có lẽ là vì Nhai Sơn, mà cũng có khi là...

Vì một điều khác.

Tỷ như vừa rồi hắn ra tay thật sự thì e rằng người nữ tu này đã đầu một nơi thân một nẻo rồi. Dĩ nhiên Khúc Chính Phong cũng nhận ra ấn quyết ẩn dưới ống tay áo của Kiến Sâu nhưng cách nhau đến cả hai cảnh giới, không phải cứ lấy "năng khiếu đối chiến" mà bù vào được.

Dù gì hắn cũng đã tu luyện được hơn mười giáp rồi.

"Cô làm sao cho tốt thì làm."

Nhất thời, Khúc Chính Phong chẳng muốn nói thêm câu nào nữa với Kiến Sầu. Hắn phất tay áo, đi vòng qua người nàng.

Kiến Sầu cảm thấy thân phận của hắn tuy khác trước nhưng tác phong và tâm tư khó đoán khó dò một khi đã hình thành thì không bao giờ thay đổi.

Nhai Sơn, Nhai Sơn...

Hễ cứ mở miệng ra là Nhai Sơn.

Người phản đã đành, nhưng còn tâm ?

Kiến Sầu dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Khúc Chính Phong mà có cảm giác rằng nếu bộ trường bào không anh ánh kim tuyến thì có lẽ cả người hắn đã hòa thành một thể với bóng đêm rồi.

Ngần ngừ một thoáng, nàng nói : "Khi thám thính ẩn giới Thanh Phong am, ta có tình cờ gặp được một người bạn. Người ấy nhờ ta chuyển lời cho ngài."

Bước chân Khúc Chính Phong khựng lại.

Kiến Sầu đều đều nói tiếp : 'Lý Quân xin ngài chớ quên ước định giữa hai người."

Ước định...

Mọi chuyện xảy ra trong ẩn giới cùng với Tạ Bất Thần của Côn Ngô cứ lần lượt diễu qua trong đâu hắn, dĩ nhiên trong đó cũng có cả Lý Quân dưới bóng hoa sen trong ao. Khúc Chính Phong nhắm mắt lại, khẽ gật đầu : "Ta biết rồi."

Chỉ đơn giản là "Biết rồi" mà thôi.

Kiến Sầu thật ra cũng tò mò. Rốt cục là chuyện gì đây, trong khi đó sau khi đi thăm dò ẩn giới Thanh Phong am về, Khúc Chính Phong đã phản lại Nhai Sơn ngay, kế đó lại đánh cắp cự kiếm tàn sát phái Tiễn Chúc.

Ai nấy đều đồn lúc đó cũng chính là thời điểm hắn cướp được "Cửu khúc hà đồ”.

Nhưng mấy việc này có liên quan gì không ?

Kiến Sầu định hỏi nhưng biết Khúc Chính Phong chắc chắn sẽ không trả lời nên chỉ thở dài, hỏi trớ qua chuyện khác : "Thứ cho Kiến Sầu mạo muội, không biết tình hình thuyền Dạ Hàng ngày hôm qua ra sao ?"

Hôm qua động tĩnh lớn như vậy, tin tức đã truyên khắp Minh Nhật Tinh Hải.

Không biết sao uy thế quá kinh khủng, người bình thường không tài nào đến được chỗ đó. Kiến Sầu biết trong địa lao có chỗ mờ ám nên cũng ngạc nhiên trước sự tình phát sinh.

Nhưng câu hỏi của nàng lọt vào tai Khúc Chính Phong thì hốt nhiên lại nghe có vẻ không bình thường : Nào thuyền Dạ Hàng, nào đại điện, địa lao, và sinh vật có sức mạnh đáng sợ kia...

Ngoài ra...

Lại còn có con đại yêu phù du kia nữa.

Nhất cử nhất động là có thể hủy diệt cả một vùng.

Khúc Chính Phong vẫn còn nhớ : Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, đối phương dường như biết hắn đến nên đột nhiên thu tay rồi nói - "Hóa ra là người. Ta có lời nhắn nhờ các hạ chuyển giùm..."

Y họ Phó, tên gọi Triêu Sinh.

Khúc Chính Phong thật ra vẫn chưa quên câu nói người kia nhờ chuyển và cũng chẳng phải đã quên bằng mất chuyện này, chỉ có điều là hắn không muốn nói mà thôi.

Im lặng hồi lâu, rốt cục Khúc Chính Phong chỉ đáp : "Ta không biết."

Vừa dứt lời là đi ngay lên hàng lang bên cạnh, thoắt cái đã biến mất giữa nhà cửa lầu gác trùng trùng điệp điệp.

Kiến Sầu vốn chỉ hỏi có một câu, cứ ngỡ rằng dù cho bây giờ xem nhau như người lạ, nhưng trước tin tức quan trọng như thế này, Khúc Chính Phong chí ít cũng nói được một chút gì đó.

Nào ngờ hắn lại chỉ nói qua loa như vậy !

Không biết ư ?

Làm sao mà không biết chứ ?

Hắn là người duy nhất trong Tinh Hải này thâm nhập vào hang ổ thuyền Dạ Hàng, và đồng thời cũng thấy được chuyện gì xảy ra ở đó.

"Thật là lạ lùng..."

Là mình quá ác, đắc tội hắn sao ? Kiến Sầu không khỏi thắc mắc.

Tính lại canh giờ thì Bạch Dần có bận lắm đi nữa hẳn cũng phải về rồi.

Kiến Sầu lắc lắc đầu. Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng nàng cũng không để tâm lắm. Dù gì chuyện này cũng không phải là nhỏ, phía Nhai Sơn có lẽ cũng có phát hiện gì đó, chờ về tới rồi luận bàn cũng chẳng muộn.

Nghĩ vậy, Kiến Sầu bèn đổi hướng, đi về phía sân viện của mình. Từ trên đường mòn nhìn tới, phía trước là một dãy tường trắng, trong bóng đêm còn thấy được mờ mờ bóng dáng cây cối sum suê rậm rạp. Cạnh tường có một cây quế lớn khá lâu năm, hương hoa thoang thoảng đưa lại.

Kiến Sầu nghe thấy mùi hoa, định tìm xem từ đâu đến thì xéo xéo trên đầu chợt vang lên tiếng cười.

"Ta đoán rằng vị đại sư huynh này của bạn cũ tâm tư khó lường, chắc sẽ không khứng chuyển lời cho ta đâu. Hôm nay đến xem, quả nhiên là thực. Lần này coi như đúng rồi."

Giọng ai vậy 2

Kiến Sầu trong lòng cả kinh, nhất thời tưởng mình nghe lộn. Vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc, nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy trên đầu tường cao một trượng có bóng ai xanh xanh ngồi đó.

Trong bóng đêm không trăng sao trên Minh Nhật Tinh Hải này, làn da tái xanh của hắn trông thật chói mắt.

Bộ trường bào cũ màu lục đậm trên người dầy đặc họa tiết cổ xưa, trông hệt như phủ đầy bụi bặm nhưng đồng thời lại có một cái gì đó huyên ảo khó nói thành lời.

Kẻ đó khoanh chân nhàn nhã ngồi trên đầu tường, nửa người khuất sau một chạc cây quế rậm rạp.

Hắn giơ tay vít một cành hoa quế nhỏ trước mặt xuống nhìn nhìn một hồi, ngón tay thuôn dài trên bàn tay kia thì lại móc lấy một con cá khô nhỏ không biết ở đâu ra.

Con cá ấy đen đen, khô quắt, dài chỉ hai thốn, mắt còn lồi lên trắng dã.

Trông chẳng khác gì một con cá xông khói. Trong khoảnh khắc ấy, thấy bộ dạng của hắn như vậy, Kiến Sầu chẳng thốt nổi nên lời. Nàng nhớ lúc rời khỏi Cực Vực, hắn vẫn còn ở lại Cực Vực, tựa hồ như để dò la chuyện gì đó. Nhưng giờ thì...

Đối với Kiến Sầu, sáu mươi năm phiêu dạt trong dòng loạn lưu không gian ấy thực ra chẳng khác gì một giấc mơ. Cho nên từng ấy năm trôi qua, nàng cũng không lấy làm dài, vì vậy thấy hắn mà hơi giật mình.

Phó Triêu Sinh lại mỉm cười thong thả nói, đôi mắt phản chiếu bóng mây dây đặc tựa như muốn nhìn thấu tinh tú khắp thiên không : "Bạn cũ biệt tăm sáu mươi năm. Từ Cực Vực cho chí Thập Cửu Châu, mắt Vũ và mắt Trụ nhìn khắp mà tung tích chẳng thấy đâu. Hôm nay thấy bạn vô sự, lòng ta..."

Sau hai chữ này, tự nhiên không biết tại sao lại chẳng nói nên lời.
Bình Luận (0)
Comment