Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 349 - Chương 349 : Sóng Ngâm

Chương 349 : Sóng ngâm Chương 349 : Sóng ngâmChương 349 : Sóng ngâm

"Sao ?'

Mới nói có một nửa đã khựng lại nghe là lạ thế nào.

Vừa nhìn thấy hắn, Kiến Sầu tuy vẫn chưa hết ngạc nhiên nhưng trong chớp mắt cũng kịp trấn tĩnh lại. Nàng ngẩng đầu nhìn dáng người hắn khuất sau tàn cây mà cười theo.

"Lòng ngươi làm sao 2"

"Không có gì...

Phó Triêu Sinh lắc lắc đầu cụp mắt nhìn xuống, nhưng nụ cười vẫn còn nguyên không tan trên môi.

"Thấy bạn cũ bình yên vô sự nên yên tâm mà thôi."

Tuy đang đêm nhưng yêu tà như hắn thì thị lực chẳng bị ảnh hưởng gì. Hắn có thể nhìn thấy mi mục Kiến Sầu rất rõ. Dưới con mắt loài người thì đường nét như vậy chắc chắn là rất đẹp. Nhưng Phó Triêu Sinh lại cảm thấy thật ra chính cái thần thái làm cho người khác cảm thấy thoải mái dễ chịu mới là vẻ đẹp của nàng. Lúc nào gặp nhau, hắn cũng đều thấy ở nàng toát ra một khí vị ung dung thong dong, khiến người bên cạnh không biết sao cũng cảm thấy an tâm.

So với lúc chia tay ở Cực Vực, nàng không thay đổi gì nhiều, tu vi có chăng là tăng thêm chút ít mà thôi, theo cách phân chia đẳng cấp của tu sĩ thì nay đã là nguyên anh trung kỳ rồi. Người khác mà tu được mau như vậy đã là cực kỳ kinh thế hãi tục nhưng theo hắn nhớ, so với tốc độ tu luyện trước đây của nàng thì bấy nhiêu đó tựa hồ như vẫn còn hơi chậm.

"Xem ra Cực Vực có thông với khoảng nứt trong vùng loạn lưu không gian. Tài liệu ghi chép đúng là không sai.'

Lúc ở Cực Vực, Phó Triêu Sinh cải trang thành Lệ Hàn rồi sau đó kết bạn đồng hành với Kiến Sầu, cùng nàng kề vai sát cánh đối mặt với bao hiểm nguy. Nói gì thì nói, cũng xem như là bạn chí giao rồi.

Lúc nhìn thấy hắn, ký ức vê chặng đường trong mười tám tầng địa ngục liền ùa về trong trí. Cho dù đại đa số tu sĩ trên Thập Cửu Châu đều xem Phó Triêu Sinh là yêu tà nhưng Kiến Sầu vẫn không sao có ác cảm đối với hắn, mỗi lần thấy hắn là đều vui hơn là sợ.

Nghe hắn tự nhiên nói như vậy, nàng hơi ngạc nhiên hỏi: 'Khoảng nứt trong vùng loạn lưu không gian 2?”

"Đúng vậy."

Phó Triêu Sinh khẽ gật đầu. Thấy Kiến Sầu ngơ ngơ ngác ngác, hắn cũng đoán được phần nào tình cảnh của nàng khi lạc vào trong dòng chảy hỗn độn của không gian.

"Sau khi cô đã qua khỏi Thích thiên tạo hóa trận, ta vẫn còn ở lại Cực Vực. Vì lo cho an nguy của bạn cũ nên mới mở mắt Vũ tra xét nhưng lúc nào cũng chỉ thấy hư vô mịt mù. Mắt Vũ hóa ra lại không thể nhìn được gì."

Trong hai con mắt, mắt Vũ có thể nhìn trên dưới bốn phương, mắt Trụ thì nhìn quanh xem từ quá khứ đến hiện tại. Có thể nói, chỉ cần đủ tu vi, dùng chúng là biết thiên văn địa lý, thông tường chuyện cổ kim. Phàm "Mắt" nhìn đến đâu thì không có gì là không thấy.

Nhưng sao Phó Triêu Sinh lại nói sau khi nàng qua khỏi Thích thiên tạo hóa trận mắt Vũ không nhìn thấy gì ?

Kiến Sầu nhíu mày : "Lúc đó đánh với diêm vương Tần Nghiễm, tâm lực hao tổn cũng nhiều, vừa qua khỏi Thích thiên tạo hóa trận là hôn mê ngay. Nói ra thực khó tin nhưng ta chỉ cảm thấy mình ngủ mê mà thôi, mở mắt thức dậy hóa ra đã qua sáu mươi năm, mà về Thập Cửu Châu thì tu vi lại tăng lên đến nguyên anh trung kỳ. Ta chỉ biết sau Thích thiên tạo hóa trận, không gian giống như một dòng chảy hỗn độn mơ hồ. Vậy nó có phải là "khoảng nứt trong vùng loạn lưu không gian" như ngươi nói không 2?”

"Nào có phải chỉ là không gian mơ hồ hỗn độn mà thôi đâu !"

Phó Triêu Sinh đang nói nửa chừng chợt bẻ cành quế xuống, đầu ngón tay vân vê vò nát mấy bông hoa lẫn giữa cành lá mảnh dẻ xanh xanh mà ánh mắt thì trâm ngâm nghĩ ngợi.

Sau khi Kiến Sầu đỡ xong một chưởng của Tần Nghiễm rồi ngang nhiên bỏ đi, hắn vẫn còn đội lốt Lệ Hàn của tộc Quỷ Vương.

Vì có biểu hiện hơn người trong đỉnh tranh nên rốt cục cái gã ác quan của Đại Hạ tên là Trương Thang kia quật khởi, được tuyển vào Bát phương thành. Có điều gã lại được chính ngay Tần Nghiễm chọn làm phán quan mà hoàn toàn không hề bị nghi ngờ. Trong khi đó hắn thì lại quyết định đầu quân cho Chuyển Luân vương, diêm quân điện thứ tám.

Thấy mắt Vũ không tìm được tung tích Kiến Sầu, hắn bèn thử nhìn bằng mắt Trụ nhưng nhờ vậy mới biết hóa ra rất nhiều khả năng kết hợp nên quá khứ tương lai cũng đều không xem được, tựa hồ như người bạn cũ đã đọc kinh cho hắn nghe năm xưa chưa bao giờ tôn tại trong vũ trụ này vậy.

Nhưng mọi lời đồn đại có liên quan đến Kiến Sầu thì ở hang cùng ngõ hẻm nào cũng có.

Từ thành Uổng Tử cho chí thành Phong Đô, dù là trưởng lão của thập đại quỷ tộc hay phán quan của Bát phương diêm điện, chẳng ai quên được đường chưởng quỷ khốc thần sâu kia. Ai cũng nhớ mình đã sợ đến mức nào khi nghe nàng tự xưng mình là môn hạ Nhai Sơn... Tất cả những điều đó đều chứng tỏ rằng Kiến Sầu thực sự tồn tại.

Nhưng vậy thì tại sao hai mắt Vũ Trụ lại không nhìn thấy được tung tích của nàng ?

Câu hỏi này cứ khiến Phó Triêu Sinh trăn trở không nguôi một thời gian. Mãi đến khi tới điện Chuyển Luân vương để điều tra việc có liên quan đến luân hồi, hắn mới tình cờ nhìn thấy một phiến diệp thư.

"Bạn cũ cứ xem là biết."

Phó Triêu Sinh xòe bàn tay giơ ra trước người. Một phiến lá khô vàng úa to bằng cỡ lòng bàn tay liền hiện ra. Hắn chìa chiếc lá cho Kiến Sầu.

"Ta thấy nó kẹp trong quyển danh sách vong hồn của ba trăm năm trước."

Phiến lá có bề dài ba tấc, bề rộng khoảng một tấc năm phân, trông khá lâu năm, mép lá thậm chí cũng đã hơi mục, ngay trên mặt lá ghi chi chít chữ vàng đậm.

Nhưng gọi là chữ thì cũng không phải mà là ký hiệu kỳ lạ thì đúng hơn.

Kiến Sầu cầm lấy xem thì nhận ra đây là một loại văn tự thời thượng cổ mà nàng từng đọc qua trong Tàng kinh các. Nếu nàng nhớ không sai thì loại "diệp thư" này từ lâu đã không còn được sử dụng nữa mà thay vào đó là thẻ tre dễ bảo quản hơn, về sau mới có ngọc giản.

Phiến sách lá này chắc là có lai lịch rất lớn.

Nghĩ vậy Kiến Sầu bèn nhẹ nhàng lật nó lại, cẩn thận nhìn xem.

Không ngờ chỉ vừa mới đọc mà đã chữ chữ kinh tâm !

"Vũ trụ khai sinh, hông hoang khởi đầu, từ hỗn độn mà sinh ra Thần. Đây là thời hoang cổ”.

"Đại tôn Bàn Cổ bổ búa vào hỗn độn, phân ra âm dương trong đục, giăng mắc tinh tú, tạo dựng vạn vật sinh linh, mở ra thời kỳ "Viễn Cổ”. Tộc ta di cư, lạc bước ở hành tinh này. Đại tôn tên là Nguyên Thủy."

"Từ đó luân hồi bắt đầu tạo dựng."

"Tộc ta lén lút đi trong đêm trường, gian nan lập nghiệp, thoi thóp cầu sinh."

"Song lúc khai khẩn Cực Vực, tình cờ gặp phải dòng xoáy loạn lưu thôn vũ phệ trụ. Bao người ngã xuống. Cũng có kẻ bị đẩy đi vạn dặm, có kẻ phải chịu thời gian trêu ngươi : già lão biến thanh xuân, tóc đang xanh hốt nhiên lại trở trắng."

"Đại tôn tra xét thì biết vũ trụ giới này ranh giới chưa hoàn chỉnh nên mới có khe nứt. Ngài bèn nghiêng thần lực, dời đi phần ngoài Cực Vực, quây tường cao, phân cách âm dương."

"Lại dựng kính Di Thiên, thông nối hai vực."

"Tu sĩ tộc ta, nếu..."

Dang dở đến đây. Đọc thì biết phiến diệp thư này bị khuyết một phân, Kiến Sâu không tài nào biết được đoạn sau viết cái gì. Nhưng chỉ đoạn đầu thôi cũng đủ làm nàng chấn động tâm can !

Vũ trụ ra đời, khai trời mở đất, kiến tạo luân hồi, khai khẩn Cực Vực...

Những dòng chữ ấy làm nàng nhớ tới cảnh vũ trụ bao la và tinh hà mênh mông thấy được trong mắt Trụ khi vừa mới lấy được nó ! Hơn nữa lại còn có lịch sử đằng đẫng cùng bao cường giả nhiều thời còn tung hoành ngang dọc khi đó.

"Hóa ra khoảng loạn lưu mà ta đã từng đi qua lại có lai lịch như vậy."

Thật ra hai chữ "vũ trụ" này không xa lạ gì với nàng cho lắm. Nhưng khi cái nghĩa thực sự hiện ra trước mặt thì nàng mới không thể nào ngờ được nó lại lớn và rộng đến như vậy, trong lòng tự nhiên cảm thấy bé nhỏ mà bất giác cảm thán một câu : "Không thể tưởng tượng nổi..."

"Bạn cũ trôi nổi trong đó sáu mươi năm, lúc ra khỏi thì đã ở Thập Cửu Châu, hơn nữa còn bình yên vô sự đã là may mắn lắm rồi."

Phó Triêu Sinh đã xem qua phiến lá này, vả lại thân nhờ nguyện lực của cả tộc phù du mà sinh nên ít có chuyện thế gian nào mà hắn không biết. Trừ thông tin về "Thần" và "luân hồi" khá qua loa sơ sài còn thì nội dung trên lá chẳng có gì mới mẻ đối với hắn.

"Ta từ Cực Vực ra, trên đường đến đây vốn đã cảm giác thấy khí tức của bạn cũ. Không ngờ giữa đường lại gặp rắc rối, phải đấu pháp với nó một trận, mãi đến bây giờ mới đến."

"Cái thứ ở trong đại điện thuyền Dạ Hàng đúng không ?" Kiến Sầu liền nhạy bén nhận ra qua hai chữ "rắc rối" và "đấu pháp" mà Phó Triêu Sinh nói đến. Mày ngài nhướng lên, nàng tự nhiên hỏi : "Hóa ra người đánh nhau với nó chính là ngươi...'

"Ta vốn không có ý định động thủ..."

Nói đến đây, Phó Triêu Sinh cũng nhíu chặt đầu mày, đáy mắt trầm nặng Suy tư.

"Tiếc là cuối cùng lại để nó trốn thoát."

Trốn thoát.

Con "cá khô" đang đu mình trên tay hắn chợt trợn mắt trắng dã nhìn hắn, cái đuôi còn quẫy một cái trông như ra chiêu muốn nói "Nghe rác tai" lắm.

Phó Triêu Sinh liền im bặt. Thấy vậy, Kiến Sầu lại đưa mắt nhìn sang. Quan sát bộ dạng nó một hồi, nàng chợt nhớ đến con cá đen nằm trong giỏ lúc Phó Triêu Sinh đến Côn Ngô, dạo thuyền trên sông để mượn mắt Trụ. Trong lòng hốt nhiên không kiêm được mà thốt lên : "Có phải Côn đó không ?"

Trong một chớp mắt đó, con cá "khô" như một cái xác đang quấy quẫy chợt giống như bị ai khống chế, thoắt cái liên đơ mình ngay lập tức. Chỉ duy có con mắt trắng dã là toát ra vẻ bi tráng như kiểu "Tráng sĩ một đi không trở về”.

Kiến Sầu thấy vậy, khóe miệng không khỏi cau lại.

Tại sao nàng vô ý chạm vào tự tôn của ngýời khác thì mới thấy áy náy chứ 2

"Khụ.' Phó Triêu Sinh tựa như muốn cười. Hắn che miệng ho khan một tiếng rồi nói tiếp : "Không phải côn gì đâu, đây chỉ là một con cá khô ướp muối mà thôi."

Thật không ?

Kiến Sầu nhìn thấy nét cười tủm tỉm trong mắt Phó Triêu Sinh thì trong bụng đã biết tỏng tòng tong nhưng ngoài miệng lại chẳng nói ra : "Vậy là tại ta cả nghĩ rồi. À, hồi nãy ngươi bảo là có nhờ Khúc Chính Phong chuyển lời cho ta phải không ?”

"Ta nhận ra y khi thấy y trong đại điện thuyên Dạ Hàng, muốn phiền hắn chuyển lời hỏi thăm đến bạn cũ. Nhưng sau nghĩ lại, tuy bận nhưng ta cũng cố gắng tới tìm ngươi ngay."

Phó Triêu Sinh không nhắc lại việc Khúc Chính Phong không giữ lời, dù sao đây cũng là chuyện của người khác. "Bạn cũ bình an vô sự là được rồi. Thôi, ta đi đây."

Hắn không nhắc lại, Kiến Sầu cũng chẳng hỏi gì thêm.

Từ khi quen biết nhau một cách lạ lùng trên mười ba đảo tiên lộ, nàng thấy Phó Triêu Sinh lúc nào cũng bôn ba hối hả tìm tìm kiếm kiếm cái gì đó. Bây giờ cũng chẳng khác xưa.

"Lần này ngươi đi đâu ?"

"Tuyết Vực."

Vừa nói Phó Triêu Sinh vừa đứng dậy, đưa mắt nhìn cành quế trong tay rồi nhẹ nhàng đặt lại trên chạc cây. Trâm ngâm một hồi, hắn lại nói : "Ta nhờ nguyện lực của tộc phù du mà sinh. Ở Cực Vực bí mật đã trộm xem hết, nhưng dù vậy vẫn còn đôi điều khó hiểu. Thánh tử Tịch Gia của Tuyết Vực Mật Tông có thể có lời giải."

Thánh tử ! Tịch Gia I

Người này Kiến Sầu cũng không lạ, tuy nàng không biết việc Phó Triêu Sinh muốn hỏi có liên quan gì đến Thánh tử, nhưng tóm lại tất cũng là vì bản thân hắn mà thôi.

Kiến Sầu cười cười, tâm tình cũng chẳng mấy lưu luyến, chỉ nói : "Vậy chúc ngươi chuyến này được như nguyện."

"Đa tạ cát ngôn của bạn cũ."

Phó Triêu Sinh cũng mỉm cười lại, nhưng trong nét cười lại có phần mơ hồ vô định.

Tuyết Vực có đáp án hay không, Thánh tử huyền thoại kia có thể giải đáp được thắc mắc của hắn hay không, tất cả nếu chưa đi thì không thể biết được. Phó Triêu Sinh hơi kiễng người về phía nàng ra điều tạm biệt.

Một trận gió mát thoảng hương hoa quế thổi qua. Kiến Sầu nhìn lại thì bóng người màu xanh rêu đã nhạt nhòa.

Xa xa chỉ còn lại giọng người loáng thoáng vẳng lại :

"Ái chà, tối nay thật là mất mặt quá..."

"Ngươi chưa bao giờ có thứ đó sao ?'

Dường như câu nói làm cho người kia tức nghẹn nên cũng chẳng nghe thấy giọng nói đầu lên tiếng nữa.

Trong chớp mắt, nơi này chỉ còn lại có mỗi mình Kiến Sầu.

Nàng ngẩng đầu nhìn cây quế dưới bờ tường mà không biết tại sao lại nhớ lại khí vị cô độc toát ra từ trên người của Phó Triêu Sinh -

Đại yêu tung hoành ngang dọc, một sớm sinh ra, giờ đang bôn ba tìm đáp án cho mình.

Nhưng đường dài đăng đẫng, vậy mà lại còn đáo qua thăm một người "bạn cũ" vốn chỉ có duyên gặp mặt vài lần...

"Mà thôi, liên quan gì đến ta chứ ?"

Kiến Sầu lắc lắc đầu, rũ sạch những ý nghĩ lạ lùng này ra khỏi tâm trí. Giữa đất trời này, người mạnh mẽ và đặc biệt như hắn thì làm sao mà không tránh khỏi cô độc ? Chẳng cần nàng phải quan tâm đến đâu.

Phiến lá vẫn còn trên tay nàng.

Kiến Sầu thuận bước đi dọc theo chân tường, tiến về phía khoảng sân gian trạch viện của mình ở phía trước. Vừa đi nàng vừa nghĩ đến những điều ghi chép bên trên, rồi gần như trong vô thức, ngón tay chợt khẽ lật phiến lá sang mặt bên kia.

Màu lá úa khô, văn tự cổ xưa vàng đậm.

Gân lá sắc nét, nhiêu năm bị ép trong sách nên đường nào đường nấy hẳn in thật sâu, đan đan nối nối như thể mạng lưới kinh mạch của người, trông đẹp mắt lạ lùng.

Ngay cả mặt sau cũng nhãn thín...

Khoan đã.

Mặt sau 2

Kiến Sầu chợt hít sâu một hơi khí lạnh, bước chân khựng lại, ngón tay đang kẹp phiến lá cũng chợt đờ ra : Ngay lúc lật mặt lá, hình như nàng có thấy cái gì đó...

Đầu ngón tay lành lạnh trong gió đêm khẽ động.

Nàng nhẹ nhàng lật phiến lá lại : Trên mặt chính của nó, cổ tự sẫm vàng chi chi chít chít, u quang ánh lên mờ mờ huyền bí, nhưng mặt sau...

Lại không phải không có chữ nào.

Trên mặt lá trống, tự nhiên lại có năm chữ.

Vừa rồi Kiến Sầu xem lá mà không để ý đến vì chúng không phải là văn tự thượng cổ mà là chữ viết theo lối cổ triện rất thường thấy trong gần mấy trăm năm nay !

Vì đọc cổ tự đã thành thói quen nên nàng bất giác không để ý thấy.

Trong khoảnh khắc vừa nhìn lại những chữ này, Kiến Sầu chợt cảm thấy đầu óc lùng bùng, tâm can dậy sóng ! Chúng lại chính là kiểu chữ đầu tiên, độc nhất vô nhị trong số chín kiểu chữ viết thuộc về người chủ căn trạch viện xưa trong thành Uổng Tử ! "Đạo này, ta không phục !"
Bình Luận (0)
Comment