Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 350 - Chương 350 : Tâm Nguyện Chưa Làm

Chương 350 : Tâm nguyện chưa làm Chương 350 : Tâm nguyện chưa làmChương 350 : Tâm nguyện chưa làm

Thành Toái Tiên.

Sau cơn mưa, khí trời trở nên trong trẻo, nhưng vì đã sang thu nên sắc trời âm u, cảnh đêm thâm trầm, nhiệt độ bởi vì vậy mà cũng xuống thấp.

Vừa từ Cầu Thị các đi ra, Bạch Dần liên cảm thấy gió mát mơn man thổi vào mặt. Hơi nước quyện trong gió khiến hắn không khỏi rụt cổ lại, đưa mắt nhìn ra sông Lan Hà, trong lòng cảm thấy thân thiết đến lạ.

Bạch Dần nhớ gió trên sơn đạo Nhai Sơn cũng man mát hơi nước như vậy...

Nhưng khác với Lan Hà, ở Nhai Sơn, đứng trên cây cầu treo bắc cao cao trên không còn có thể cảm thấy không những hơi thở của sông mà còn nghe được tiếng sông băng băng chảy xiết, hung hãn và sục sôi hơn nhiều.

Bạch Dần nghĩ đến đây, nét cười vui vẻ hơi thoáng bên khóe miệng.

Vạt trường bào trắng như tuyết của hắn bay bay trong gió khiến những đường thủy mặc sơn thủy trên mặt trong vải trở nên mờ ảo phiêu hốt. Bàn tay trái thiếu mất ngón út co lại trong ống tay áo, chỉ thấy cầm loáng thoáng một miếng ngọc giản.

— Đây là toàn bộ "thành tựu" của Bạch Dần ngày hôm nay.

Sau trận đánh ở Bạch Ngân lâu, hắn hơi ngạc nhiên khi thấy người bên cạnh Khúc Chính Phong - nữ tu Hồng Điệp - vậy mà lại mời Kiến Sầu đến Giải Tỉnh sơn trang. Nhưng hình như hai người họ có quen biết với nhau từ trước nên hắn cũng không hỏi nhiều. Mà mọi chuyện cũng vừa mới kết thúc, bên thuyên Dạ Hàng lại xảy ra dị biến, nên vì vậy việc quan trọng nhất đối với hắn chính là thông báo tin tức cho Nhai Sơn và tiện thể nghe nghóng tin tức xem xem tình hình có diễn biến gì mới.

Để cho chắc, Bạch Dần cũng không dùng cách truyên tin cực nhanh bằng lôi tín phong tín để liên lạc với sư môn. Tuy thuận tiện nhưng nếu lỡ bị tu sĩ đại năng có lòng bất chánh phát hiện thì tin tức bên trong hoàn toàn có thể bị sửa đổi.

Tình hình hiện giờ đặc biệt như vậy nên Bạch Dần cũng không dám mạo hiểm, ngón tay khẽ điểm một cái, ngọc giản liền biến mất.

Hắn nhìn kỹ đường đi trước mặt, chọn hướng rồi đi thẳng tới, dọc đường còn cảm thấy mùi nhân gian trần tục nồng đậm, rất đặc trưng của Minh Nhật Tinh Hải. Giữa các ánh đèn rực rỡ nơi cao lâu, giữa tiếng ăn uống chén chú chén anh náo nhiệt, hắn nghe thấy tiếng người bàn luận oang oang...

"Lúc đó, thuyền Dạ Hàng đúng là bết lắm nha."

"Đúng vậy, lúc trước có cho một trăm lá gan, ta cũng không dám nghĩ tới, vậy mà bây giờ cục diện lại thành ra thế này."

"Nghĩ lại cũng tà môn thấy bà, bọn hắn chắc là có chết cũng không ngờ."

"Cứ tưởng là bắt được một thằng cù bất cù bơ làm con tin, muốn bắt nạt ra sao thì ra, dè đâu lại chọc phải tổ ong vò vẽ, làm Nhai Sơn phải ra mặt !"

"Ái chà, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân..."

"Cái vị đại sư tỷ Nhai Sơn này cũng lạ, sao mà tu vi lại cao thế ? Mấy người còn nhớ tin đồn hồi trước không ? Nghe nói cái bia Cửu Trọng Thiên..."

"Thật đúng là một phen mở rộng tầm mắt. Ác tăng Thiện Hạnh với mụ la sát Lương Thính Vũ lận đó nha, vậy mà cũng đánh không lại.'

"Nói tới mới nói, cái vị kia chẳng phải là đáng sợ nhất sao ?"

"Suyt...' "Vậy mà cũng dám nói, chán sống rồi hả ?"...

Mọi chuyện tuy đã qua nhưng dư âm vẫn còn chưa lặng.

Đêm hôm khuya khoắt như thế này mà ra ngoài uống rượu đa phần đều là những người ăn không ngồi rồi cả, hễ mở miệng ra thì khó mà không bàn ra tán vào ít câu chuyện ngày hôm trước.

Đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn khi đó bất đắc dĩ mà phải thể hiện khả năng kinh người tuyệt thế của mình. Sự việc nhanh chóng truyền đi khắp Tinh Hải dĩ nhiên là khiến người người chú ý.

Trước kia tiếng tăm của nàng cũng không nhỏ, nhưng dù sao ở Trung Vực thông tin tương đối bế tắc, người ở Minh Nhật Tinh Hải đa số đều không biết đến.

"Sáu mươi năm một nhát kiếm, thiên hạ vang danh..."

Trên tâng cao nhất của một tửu lâu có dáng Vương Khước xanh xanh trong bộ trường bào. Y nhẹ nhàng đặt chén rượu thanh liên xuống, tai lắng nghe tiếng người bàn tán từ xa xa vọng lại mà bất giác thốt lên cảm khái.

Người ta ai cũng nói mười năm mài một kiếm.

Vị đại sư tỷ Nhai Sơn này vậy mà lại đột nhiên xuất hiện sau sáu mươi năm mất tích, vừa ra mặt là "danh chấn thiên hạ" rồi. Từ tu vi cho đến phong thái, thậm chí chỉ một phần tâm kế lộ ra kia...

Tất cả đều khiến cho y cảm thấy lạ lùng.

Có thể nói là kỳ phùng địch thủ cũng được chăng ?

Lâu lắm rồi y không có cảm giác bất an như vậy, cho dù khi trước sư tôn mang cái vị thiên tài tuyệt thế Tạ sư đệ kia về cũng chẳng đến nỗi...

Vương Khước tu "Ẩn giả kiếm", đạo tu không ham danh lợi, không màng thế sự, vô cùng ky tính ghen ty, hiếu chiến, tranh hơn thua.

Nhưng bây giờ...

"Nhai Sơn ! Kiến Sầu."

Y nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, lặng lẽ đứng dậy rồi phiêu hốt hạ xuống thang lầu của tòa lâu, nhưng chỉ mới xuống được mấy bậc thì bỗng khựng lại.

Trên đường, Bạch Dần cũng ngừng bước.

Hắn ngẩng đầu nhìn Vương Khước đang đứng trên bậc thang mà trong lòng cảm thấy sao mà khéo. Lúc Bạch Ngân lâu đấu giá, hắn có nhìn thấy y. Tả Lưu gặp nạn, y dường như cũng muốn xuất thủ tương trợ nhưng lại bị đại sư tỷ Kiến Sầu từ chối.

Thân là đệ tử Phù Đạo sơn nhân, hắn dĩ nhiên biết Vương Khước là ai, chỉ có điều không biết y lúc đó ra mặt ở Bạch Ngân lâu với mục đích gì. Nói cách khác, Nhai Sơn và Côn Ngô hiện nay bằng mặt mà không bằng lòng, vì vậy Bạch Dân thật sự không tài nào hiểu rõ được tại sao một gã đệ tử Côn Ngô lại có thiện chí như vậy.

Hai người im lặng đứng đối diện nhau khoảng năm trượng.

Rốt cục Vương Khước hơi mỉm cười. Y không nói gì mà chỉ đứng trên bậc thang khẽ gật đầu khom người chào một cách rất xã giao.

Bạch Dần cũng cung tay cúi người hoàn lễ.

Chẳng ai nói với ai câu nào.

Người thì đi từ trên lâu cao xuống rồi men theo lê đường đi về phía lữ quán Thiên Địa ở đông nam nơi mình cư ngụ. Còn người kia lại tiếp tục đi y theo lối cũ, vừa qua khỏi nơi phồn hoa đô hội thì liền hóa thành một đạo hào quang đen trắng ẩn vào trong mây, chẳng bao lâu sau đã hạ xuống trong Giải Tỉnh sơn trang.

Lúc này, sắc đêm càng sâu, nền trời vân dây dặc mây mù như mọi ngày, chẳng bói đâu ra lấy một chấm sao le lói. Sơn trang, đình đài lầu các trùng điệp ngủ vùi trong màn đêm tĩnh lặng.

Kiến Sầu ngồi một mình trong phòng mà không thắp đèn, bóng tối u ám bủa vây xung quanh.

Nàng chẳng nhớ nổi mình đã về tới nơi như thế nào. Trên chiếc bàn dài ba xích, phiến lá vàng kim mà Phó Triêu Sinh mang tới lắng lặng nằm im đó. Tuy cảnh vật tối đen nhưng năm con chữ cũ kỹ kia vậy mà vẫn ánh lên rõ ràng.

"Đạo này ta không phục...'

Kẻ phục thì đã khuất phục rồi.

Kẻ không phục...

Các đốt ngón tay Kiến Sầu bấu lên mặt bàn càng trở nên trắng bệch hơn trước. Nàng phải nhắm mắt lại để tự trấn an mình.

Đối với người bình thường mà nói, hai chữ "không phục" chẳng có chút gì đặc biệt. Nhưng nàng lại biết quá rõ Tạ Bất Thần nên hai chữ này thật sự rất dễ dàng khuấy động tâm can, hơn nữa còn dẫn đến nhiều giả thiết lạ lùng khác.

Thật là kinh tâm động phách !

Chẳng khác gì cây đao treo đỉnh đầu bổ đôi cả người ra làm hai I

Lạnh buốt linh hồn !

Kiến Sầu nhớ tới rất nhiều việc.

Từ cô đảo nhân gian cho đến Thập Cửu Châu, từ ẩn giới Thanh Phong am đến Uổng Tử thành ở Cực Vực, bao đầu mối rối rắm tựa như tơ vò...

Năm chữ sau phiến lá này, ý tứ vô cùng rõ ràng —

Không muốn tuân theo đạo này.

Nhưng Kiến Sầu vậy mà lại nhìn ra nguồn gốc bút tích : Đây là kiểu chữ đầu tiên trong số chín kiểu chữ viết của người chủ căn nhà xưa ở Cực Vực.

Đúng đến từng nét một.

Người chủ kia thiên phú trác tuyệt. Y đã khổ không biết bao công để bày mưu tính kế, thậm chí đến diêm vương tám điện cũng không tha, cứ thế mà giấu trời qua biển, chín kiếp làm người I

Từ vài dòng y để lại, Kiến Sầu thấy rất rõ hắn có rất nhiều chất vấn về luân hồi.

Phó Triêu Sinh nói mình tìm thấy phiến lá này trong điện chuyển sinh Chuyển Luân vương mà vừa hay Chuyển Luân vương lại phụ trách "chuyển sinh" - khâu cuối cùng của luân hồi !

Vì vậy, đạo này" là cái gì, không cần nói cũng biết.

Người này không muốn tuân theo luật "luân hồi" !

Nhưng...

Ngay khi kết luận như vậy, Kiến Sầu lại chợt nhớ đến trận đánh cách đây sáu mươi năm trên đỉnh Phật trong ẩn giới Thanh Phong am, Tạ Bất Thần có từng nói với nàng :

"Heo dê ngồi trên giường, lục thân trong nồi nấu*..."

(Lục thân: cha mẹ anh em vợ con)

Lời tuy không rõ ràng lắm nhưng nàng cũng đoán được khi Hoành Hư chân nhân thu hắn làm đệ tử hẳn đã nói với hắn về chuyện này.

"Đây là chuyện trùng hợp hay là có liên quan với nhau đây 2”

Kiến Sầu nhớ mình muốn thắp lên nén nhang thần bí kia nhưng nửa chừng lại bị phá ngang. Nàng cũng vẫn chưa quên câu chữ tự nhiên hiện trên cửa sổ và nửa chữ còn lại kia nữa.

"Giết Tạ Bất Thần, trảm thất phân phách !"

"Tiết..."

Thật đúng là khó hiểu, chuyện này chưa hết đã chồng chuyện kia. Vì sao cái người thần bí kia chỉ muốn nhắc mình giết Tạ Bất Thần ? Bảy phần phách là cái gì ? Còn nửa chữ "Tiết" rút cục ý nghĩa ra sao... ?

"Cộc ! Cộc ! Cộc I

Ngón tay Kiến Sầu khẽ nhịp nhịp lên bàn. Nàng tự hỏi không biết mình có nhạy cảm, đa nghi quá hay không, đầu óc đồng thời cũng bận bịu phân tích tìm manh mối may ra tìm được chút gì chăng. Nhưng bên ngoài hốt nhiên có một luồng khí tức thình lình đáp xuống, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.

Hóa ra là Bạch Dần.

Vì khi hạ xuống hắn không ẩn đi khí tức nên lúc Kiến Sầu phóng linh thức ra thì biết ngay là hắn đến.

Kiến Sầu phất tay một cái, phiến lá khô trên bàn liên biến mất.

"Đại sư tỷ, là đệ đây."

Bạch Dần đã tới trước cửa.

Kiến Sầu đứng dậy mở cửa thì liên thấy sắc mặt hắn vui vẻ sáng lạn. Nàng nghiêng người nhường lối : "Vào đi ! Ngươi đi cả ngày như vậy chắc là có tin tức gì hữu ích phải không ?" "Có trong này hết rồi."

Bạch Dần đi vào, ngồi xuống bàn đối diện với Kiến Sầu rồi lấy ra miếng ngọc giản nọ đẩy về phía nàng.

"Đại sư tỷ không ra ngoài nên không biết ở ngoài sóng gió ra sao. Bây giờ cả Thập Cửu Châu đều chú mục nhìn về Minh Nhật Tinh Hải đấy."

"Vậy sao 2?"

Cả Thập Cửu Châu ư ?

Mấy người tu sĩ đại năng bọn họ cũng thật nhạy bén đến phát sợ. Kiến Sầu cứ tưởng trận đánh giữa Phó Triêu Sinh, thuyên Dạ Hàng và sinh vật quỷ dị kia động tĩnh tuy lớn nhưng dù gì cũng không đến mức dẫn đến dư âm lớn như vậy.

Mày ngài hơi nhíu, Kiến Sầu liền trấn tĩnh tâm trạng để đọc ngọc giản.

Chuyện về Tả Lưu dĩ nhiên là đầu đề khiến người ở Tinh Hải bàn tán không thôi. Mà hôm đó vì Kiến Sầu cũng là một nhân vật đặc biệt, hơn nữa còn ra tay đánh một trận ra trò nên dĩ nhiên đã gây được tiếng vang không nhỏ, nhưng rốt cục tin này lại chẳng là gì trước sự việc thuyền Dạ Hàng bị tiêu diệt hoàn toàn.

Lúc ấy Khúc Chính Phong ra lệnh giết hết, mọi người ai cũng biết. Trận đồ sát sau đó cũng khẳng định thêm sự kinh khủng thực sự về kiếm hoàng mà trước đây người ta vẫn thường hay đồn đại.

Đúng là một tên cũng chẳng tha !

Từ Bạch Ngân lâu cho đến sào huyệt thuyền Dạ Hàng, rồi đến các tu sĩ và cơ sở ngầm rải rác khắp nơi của chúng, ngay cả một chiếc thuyền đen nho nhỏ neo cạnh bờ Lan Hà... Tất cả chẳng ai may mắn tránh thoát I

Toàn bộ thuyền Dạ Hàng đã bị nhổ bỏ tận gốc từ trong ra ngoài I

Sau Bất Ngữ thượng nhân, đã bao năm rồi không xảy ra một trận mưa máu gió tanh như vậy ? Thậm chí có thể nói ngay cả Bất Ngữ thượng nhân tiếng ác truyền xa, thủ đoạn cũng không tàn nhẫn như Khúc Chúc Phong.

Đó là bởi Bất Ngữ thượng nhân giết người phần lớn là vì thù riêng. Mỗi lần ra tay thường thường số người bị giết chẳng quá mười đầu ngón tay. Còn Khúc Chính Phong tuy không tự mình động thủ nhưng dưới trướng có không ít người, chỉ cần nói một câu thì cả ngàn tu sĩ đã hồn phi phách tán rồi !

Mặc dù thuyền Dạ Hàng tội ác tày trời nhưng cách thức tàn sát khốc liệt như vậy cũng khiến cả Tinh Hải phải sợ run cầm cập. Đáng lẽ còn có thể xâm xì bàn tán nói "Kiếm hoàng bệ hạ” này nọ mà ai cũng im như thóc. Nhắc tới trái lại còn nổi da gà.

"Ở ngoài người ta đều nói... hắn làm như vậy chắc là có liên quan đến chuyện Nhai Sơn. Có kẻ còn bảo đó là để báo thù cho Nhai Sơn..."

Bạch Dần xem chừng Kiến Sầu đã đọc đến đây liền tiện lúc mở lời.

Kiến Sầu châm chậm ngước mắt lên nhìn. Lúc trước nàng đã từng gặp Bạch Dần mấy lần, sau lại cùng nhau đi cứu Tả Lưu ở Bạch Ngân lâu, hơn nữa lại cùng là đồng môn, tuy không quen thân nhau, nhưng đi chung ít lâu cũng không thấy lạ lãm lắm.

Mặc dù vậy nàng không biết nhiều về Bạch Dần.

Khúc Chính Phong nhập môn lâu nhất, lại còn từng là đại sư huynh của bọn họ. Bạch Dần tu đạo gần được năm trăm năm hẳn là rất rành về Khúc Chính Phong.

"Bạch Dần sư đệ nghĩ sao ?" Nàng không nói quan điểm của mình mà hỏi lại hắn.

Bạch Dần trầm ngâm hồi lâu rồi bất giác cúi đầu thở dài : "Nếu là trước kia, hắn đúng là sẽ vì Nhai Sơn mà dạy cho cái đám gian hiểm này một bài học, nhưng mà không đến nỗi tàn nhẫn như vậy. Giờ thì hắn không phải là môn hạ Nhai Sơn nữa rồi..."

Giọng Bạch Dần buồn man mác rất khó nhận ra.

Kiến Sầu nghe vậy nhưng lại không sao nói nên lời bởi trong lòng cũng buồn.

"Cho dù là lý do gì, mục đích của hắn đã đạt. Giết gà dọa khỉ, đập núi nạt hổ, từ nay về sau trên Minh Nhật Tinh Hải này còn ai dám chọc vào kiếm hoàng chứ 2"

Bạch Dần im lặng.

Kiến Sầu cũng không nói gì thêm mà tiếp tục đọc tiếp nội dung phía dưới trong ngọc giản : "Thuyền Dạ Hàng trận này..."

Mày ngài hốt nhiên chợt nhướng. Tuy Bạch Dần đã nói trước là toàn bộ Thập Cửu Châu đều chú mục nhìn về, nhưng nàng thật vẫn không ngờ sự quan tâm chú ý lại lớn đến như thế này !

Minh Nhật Tinh Hải nằm ở Trung Vực, đây chính phạm vi Hữu Tam Thiên.

Chuyện vừa xảy ra thì đại năng bốn phương đã cảm thấy. Tông môn nhỏ còn chưa có phản ứng gì nhưng tông môn căn cơ thâm hậu đều có lão quái đại năng trấn thủ, hơn nữa giữa họ còn có kênh thông tin riêng cho nhau. Thành ra ngay sau đó phong tín, lôi tín, linh châu truyền tin cứ lao qua lao lại vun vút như thoi đưa trên khắp bầu trời đại lục Thập Cửu Châu.

Nhai Sơn, Côn Ngô, Vọng Giang lâu, Vọng Hải lâu, Thiền Tông, Âm Tông, Dương Tông, thậm chí ngay cả các thế gia ở tây nam và các môn phái có giao hảo với nhau...

Không một ai là không quan tâm !

Lôi tín của thủ tọa Côn Ngô - Hoành Hư chân nhân - đến Nhai Sơn trước tiên. Nhưng Phù Đạo sơn nhân vẫn không chịu xuất quan, chưởng môn Trịnh Yêu đành phải ra mặt trao đổi về vấn đề này.

"Hoành Hư chân nhân nói khi hai bên giao chiến có một bên có khí tức giống như khí tức chí yêu chí tà lộ ra năm xưa. Ngài đoán là yêu ma làm loạn. Nhưng hai kẻ này là gì thì bọn họ cũng chẳng rõ..."

Bạch Dần nhớ lúc mình thu thập được tin này cũng không dám tin cho lắm.

Nhưng điểm này lại nằm trong dự liệu của Kiến Sầu trước rồi.

Nếu Hoành Hư chân nhân đã phát hiện ra Phó Triêu Sinh thì hắn sẽ không thể nào tự nhiên đi lại khắp nơi như vậy, hơn nữa lại còn dám tới Giải Tỉnh sơn trang tìm nàng.

Theo lý thì Phó Triêu Sinh đúng là yêu tà, Kiến Sầu nên báo cho Trung Vực biết.

Nhưng...

Cái lão Hoành Hư Côn Ngô kia chẳng phải cũng là yêu tà sao 2

Đáy mắt thoáng nét giễu cợt, Kiến Sầu điềm nhiên đặt ngọc giản xuống hỏi : "Sư môn chắc đã biết tỷ vô sự rồi, vậy Bạch Dần sư đệ có về Nhai Sơn không ?"

"Mọi người ai cũng biết, nhưng có nhiều người cứ nhắc đại sư tỷ luôn."

Tự nhiên Bạch Dâần liên nhớ tới lúc liên lạc với sư môn qua đại trận truyền tin, chưởng môn sư huynh cứ rối rít hỏi chuyện về Kiến Sầu mãi thì không khỏi cười thâm.

"Nếu việc ở đây đã xong, ta nghĩ chúng ta nên về hết thì hơn."

Có nhiều người.

Không cần Bạch Dần nói rõ Kiến Sầu cũng biết hắn muốn nói đến những ai, nhất là tứ sư đệ Thẩm Cửu, dáng điệu xông xáo xởi lởi cứ như hiện ra trước mắt nàng.

Nhưng...

"Đúng là về sớm thì hơn nhưng tỷ lại còn có tâm nguyện muốn làm mà chưa xong."

"Tâm nguyện à ?" Bạch Dần hơi giật mình.

Kiến Sầu nheo mắt ngước nhìn ra màn đêm dày đặc qua song cửa khép hờ mà nhớ đến lúc tình cờ gặp được Vương Khước trong lữ quán Thiên Địa hôm đó.

"Bạch sư đệ, lần này này đi thám thính tin tức có nghe nói gì đến tình hình hiện giờ của Tạ Bất Thần Côn Ngô không ?”

". Không"

Không biết tại sao thấy Kiến Sầu như vậy, Bạch Dần lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

"Xem ra người ngoài cũng không biết, thế lại càng hay."

Người ngoài không biết, vậy nàng cứ hỏi về người Côn Ngô là được. Kiến Sầu mỉm cười, đáy mắt lấp lánh sáng ngời trong đêm.

"Hôm đó ở Bạch Ngân lâu Vương Khước có ra tay giúp đỡ, sư đệ có tin tức gì vê người này không ?" "Vương Khước ?”

Bạch Dần vẫn còn đang chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng về Vương Khước thì hắn lại biết rất nhiều.

"Hồi nãy đi về, giữa đường đệ có gặp y đi về phía tây nam thành Toái Tiên. Sư tỷ tìm người này có việc gì không ?"

"Trong địa lao thuyền Dạ Hàng người ta đã xuất kiếm hỗ trợ, ở Bạch Ngân lâu cũng có lòng ra tay giúp đỡ. Dù nói thế nào đi nữa thì y cũng đã giúp chúng ta một chút rồi."

Kiến Sầu bình thản nói, các đầu ngón tay ấm áp vô thanh vô tức tì lên mặt bàn lạnh ngắt.

"Sáng sớm ngày mai, xin Bạch sư đệ dẫn Tả Lưu về Nhai Sơn trước, còn tỷ thì muốn tìm Vương Khước đạo hữu để cảm ơn một tiếng."

Cảm ơn một tiếng...

Nếu muốn cảm tạ thì gửi một đạo lôi tín đi Côn Ngô không được sao ? Trên người hắn có ấn ký Côn Ngô mà.

Bạch Dần không ngốc. Hắn biết Kiến Sầu cũng không ngốc, dĩ nhiên phải tính tới điều này. Trong đêm đen, ánh mắt Bạch Dần vì vậy thoáng lướt qua khuôn mặt điềm tĩnh nhưng vẫn còn xa lạ của vị đại sư tỷ kia rồi cuối cùng cũng khẽ gật đầu.

"Vậy mai đệ dẫn người đi trước, sư tỷ cẩn thận."

"Yên tâm."

Kiến Sầu trong lòng đã tự có tính toán.

Bàn luận xong, nàng tiễn Bạch Dần ra ngoài rồi quay về đến ngồi cạnh bàn, miệng bất giác chợt cười thành tiếng. Cổ tay bèn xoay một cái, thanh Nhân Hoàng kiếm nàng giấu lâu nay trong túi càn khôn liên lặng lẽ hiện ra. Trong bóng tối không chút ánh sáng, vỏ kiếm đen kịt với bóng hình núi non sông nước khắc bên trên tựa như hòa thành một thể với hắc ám vây quanh. Chẳng tuốt kiếm ra thì chẳng ai biết được dưới lớp vỏ này màu sắc ánh sáng của kiếm kinh tâm động phách đến mức nào.

Nhân Hoàng kiếm, Tạ Bất Thần.

Sau khi sống lại, lần đầu tiên đặt chân lên Thập Cửu Châu, nàng nhớ mình đã ngẩng đầu nhìn lên bia Cửu Trọng Thiên trên quảng trường Tây Hải, lúc đó tên hắn chói lọi trên cao mà nàng thì vẫn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.

Bây giờ trên bia Cửu Trọng Thiên đã không còn có tên hắn nữa.

"Vương Khước...'

Kiến Sầu lật lại Nhân Hoàng kiếm trong tay. Nàng chăm chú nhìn từng họa tiết chạm khắc cổ xưa trên thân kiếm mà miên man nghĩ về quan niệm luân hồi của Tạ Bất Thần và của chủ căn nhà cũ, đáy lòng bừng lên nhiệt huyết vạn trượng.

"Đệ nhất bia Tứ Trọng Thiên."

Đã đến lúc đi gặp cái vị Ẩn Giả kiếm kia rồi.
Bình Luận (0)
Comment