Chương 351 : Kiếm hoàng luận kiếm
Chương 351 : Kiếm hoàng luận kiếmChương 351 : Kiếm hoàng luận kiếm
Kiến Sầu cũng tự biết khả năng của mình đến đâu. Lúc ở trong địa lao thuyên Dạ Hàng nàng không phải là chưa thấy qua Vương Khước xuất thủ như thế nào. Một đường kiếm phát ra trong lúc nguy cấp ấy quả đúng kinh thế tuyệt diễm.
Vương Khước là đệ tử thứ tư của Hoành Hư chân nhân và hiện giờ cũng là tu sĩ nguyên anh đứng đầu bia Tứ Trọng Thiên, giống như Khúc Chính Phong năm xưa khi đạt tới cảnh giới này.
Lúc gặp Vương Khước lần đầu tiên, Kiến Sầu đã bắt đầu manh nha ý tưởng thử sức một phen. Chứ bây giờ chuyện ở Bạch Ngân lâu đã xong, nếu đi Trung Vực về thẳng Nhai Sơn thì sợ là chẳng còn dịp "luận bàn" với nhau nữa.
Vì vậy nàng đã định trước khi rời Tinh Hải sẽ tìm y đánh một trận.
Bạch Dân nói giữa đường có tình cờ gặp Vương Khước, thấy y đi về phía đông nam. Nàng cũng đã mường tượng phương hướng, biết Vương Khước đi đâu. Lúc trước hai người gặp nhau trong lữ quán Thiên Địa ở phía đông nam thành Toái Tiên. Vậy thì y hẳn là đi tới đó. Hơn nữa Bạch Dần gặp y dưới tửu lâu, dáng vẻ thong thả thoải mái thì chắc sẽ không vội vàng rời Tinh Hải.
Cho nên...
Kiến Sầu yên lặng nhìn Nhân Hoàng kiếm trong tay một hồi rồi mỉm cười thong thả cất thanh kiếm đi, đoạn khoanh chân ngồi xuống, tĩnh tâm điều tức.
Mỗi trận đánh đều có ích cho nàng. Sự việc ở Bạch Ngân tuy đã qua nhưng những gì lĩnh hội được dần dân khắc sâu vào tâm khảm nàng. Kiến Sầu thâm ôn lại tình hình diễn biến các trận đánh ngày hôm đó, từ người ngoài cuộc cho đến đối thủ của mình...
Đêm dài bất tri bất giác trôi qua, chân trời bắt đầu hửng sáng.
Cuối giờ dần.
Kiến Sầu mở mắt, thở ra một hơi dài, đoạn đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài. Nàng đi hết dãy hành lang khúc khuỷu rồi rời khỏi Giải Tỉnh sơn trang.
Trời vẫn còn tranh tối tranh sáng, sương mù dầy đặc.
Giải Tỉnh sơn trang xây kề núi sát sông, hơi nước lành lạnh ngày thu bị nước sông cuồn cuộn tung cao đến phủ kín cả ngọn núi, thành thử đình đài lầu các cây cỏ giả sơn đều mờ trong sương.
Kiến Sầu bước đi mà cứ tưởng như mình lạc vào ảo cảnh.
Nàng không định chào từ biệt Khúc Chính Phong. Dù gì chút nữa Bạch Dần cũng sẽ làm việc này rồi tiện thể nói giùm luôn. Nàng có từ hay biệt cũng chẳng cần thiết.
Lúc này trong đầu Kiến Sầu chỉ nghĩ về trận đánh sắp tới mà thôi.
Ra khỏi cửa sơn trang, nàng liền hóa thành một đạo lưu quang bay về phía thành Toái Tiên nơi tọa lạc Thiên Địa lữ quán. Trong chớp mắt, Giải Tỉnh sơn trang đã xa tít tắp sau lưng.
Dưới chân Kiến Sầu là núi rừng trùng trùng điệp điệp, phía trước có tiếng sóng vỗ văng vẳng vọng lại.
Đây là sông Lan Hà. Nàng biết cứ ngược theo dòng chảy mà lên thì chẳng bao lâu sẽ đến nơi nhưng có điều khi nghe thấy tiếng sóng thì không biết tại sao tim nàng lại đập mạnh, đành phải bay chậm lại.
"Ì oạp !Ì oạp..." Sóng võ.
Nhưng mà là tiếng sóng đơn thuần thôi sao ? Không, hoàn toàn không phải !
Nó không giống như tiếng sóng võ lộn xộn thường gặp mà trái lại dường như có âm luật riêng, nghe như tiếng cổ cầm của một vị nhạc sư nào đó đang nổi hứng khảy đàn, tấu lên một bản trường ca mênh mang tiếng sóng.
Hòa với thiên nhiên, hợp với bản tâm.
Sương mù trắng xóa phủ kín quá nửa mặt sông, giữa dòng thấp thoáng bóng mái đình Ẩm Tuyết cổ xưa mờ mờ ẩn hiện.
Kiến Sầu từ từ đến gần.
Quanh tòa đình đá, nước sông băng băng chảy xiết, sương mù cuồn cuộn tứ bề tựa như có sinh mệnh thật sự.
Qua màn sương dày đặc, Kiến Sầu thấy có bóng ai thấp thoáng trong đình.
Người đó đang múa kiếm. Kiếm sắt tâm thường nằm gọn trong lòng bàn tay y nhẹ nhàng uốn lượn quanh thân.
Kiếm vung như giao long búng mình khỏi nước, khí thế chẳng khác gì sấm rên chớp giật. Kiếm hoành thì vừa tựa như một dải sáng diễm lệ bay vút qua vừa tựa như một phiến lông vũ mềm mại không để lại chút vết tích lẫn tiếng động. Kiếm hạ thì trăm sông đổ về biển, ngàn vạn dòng nước xiết tụ lại một nơi, rõ ràng thế cực mênh mông cuồn cuộn nhưng lại chẳng lộ nửa điểm thanh sắc...
Đây là...
Kiếm của kiếm hoàng. Kiến Sầu bất giác ngừng lại.
Nàng biết Khúc Chính Phong chỉ đang luyện kiếm trong đình Ẩm Tuyết mà thôi, hắn vì vậy cũng không thi triển các chiêu số đối địch thông thường, chiêu thức thật ra chỉ là một vài đường đâm hất cơ bản nhưng Kiến Sầu lại nhìn mà không tài nào rời mắt nổi.
Không phải ai luyện kiếm cũng có thể tự nhiên và đẹp mắt đến vậy.
Chẳng cần đến một tia linh lực nhưng từ sóng nước ầm ào cuộn chảy quanh đình cho đến sương mù giăng giăng dày đặc trên sông, thảy đều xoay tít dưới sức dân dắt của thế kiếm.
Tạo nghệ sao mà kinh khủng đến vậy !
Kiến Sầu tuy không hiểu lắm về kiếm, nhưng nhìn thì cũng thấy được sự tài hoa trong đó.
Người ta nói Khúc Chính Phong mang danh "kiếm hoàng” là bởi vì hắn có thân binh Nhai Sơn kiếm trong tay, nhưng dựa vào hiểu biết của nàng về Khúc Chính Phong và những gì vừa thấy thì nói như vậy e không chính xác.
Ngay cả Nhất Tuyến Thiên không nhận tu sĩ hôn phách tàn khuyết làm chủ thì sao Nhai Sơn kiếm lại chịu để kẻ tâm thường điều khiển mình ?
Kiến Sầu không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng xem.
Khúc Chính Phong dĩ nhiên cũng biết có người đến nhưng ánh mắt vẫn trầm tĩnh, cánh tay cầm kiếm vẫn thoăn thoắt không ngừng.
Kiếm xoay tựa như long xà vùng vẫy, kiếm tới lại tựa như ánh sáng của tạo hóa.
Khoảng nửa khắc sau Khúc Chính Phong mới từ từ thu kiếm lại.
Tay áo rộng đen huyền của hắn vút lên trong sương thành một đường dài trông thâm trầm uy nghiêm dưới sắc trời đang dần dần hửng sáng.
"Cô đi đấy ư ?"
Kiến Sầu vẫn còn đứng cạnh bờ sông, nghe thấy hắn hỏi vậy bèn nhấc chân bước tới, lúc hạ xuống thì người đã ở trong đình Ẩm Tuyết rồi.
Ban nãy sương mù nên chỉ thấy thấp thoáng, bây giờ ở gần nên cảnh vật trở nên rõ ràng hơn.
Khúc Chính Phong đứng trước đình, lưng quay về phía nàng mà nhìn thành trì phôn hoa của Minh Nhật Tinh Hải xa xa bên kia sông, dưới chân là nước sông băng băng chảy xiết.
Kiến Sầu đáp : "Những gì cần nói thì cũng đã nói rồi. Ta rời Nhai Sơn nhiều năm trời, đồng môn sư trưởng thắc thỏm nhớ mong nên không tiện ở lâu. Vừa rồi đi ngang qua, tình cờ thấy có người luyện kiếm ở bờ sông nên mới dừng chân nhìn xem, mong kiếm hoàng bệ hạ chớ trách."
Kiếm hoàng bệ hạ...
Khúc Chính Phong liếc nhìn thanh kiếm tâm thường trong tay. Đây là thanh mới mài xong hôm qua, thoạt nhìn cũng chẳng khác gì những thanh kiếm trước.
"Vậy Kiến Sầu đạo hữu xem xong thì thấy thế nào 2?"
"Kiếm ư ?"
Kiến Sầu ngẩn người bật cười.
"Môn này ta dốt đặc cán mai. Đứng nhìn thì thấy kiếm chiêu bình thường không lạ nhưng kiếm thế lại rất mạnh, có thể dẫn động ngoại cảnh xung quanh. Thường nghe người ta nói thuật kiếm của kiếm hoàng đã đạt đến mức thượng thừa, lời này quả thật không ngoa." "Đúng là dốt đặc cán mai."
Người ngoại đạo bất kỳ ai cũng có thể nói được một câu bóng bẩy như vậy. Khúc Chính Phong nghe xong mà không khỏi bật cười. Hắn quay lại nhìn nàng lắc lắc đầu.
"Kiếm của Nhai Sơn có ba cái chính : Kiếm thức, kiếm khí và kiếm ý. Thức là cái bê ngoài, khí là cái bên trong, còn ý là cái thần. Ngươi tuy là môn hạ Nhai Sơn nhưng lại chưa hề học kiếm bao giờ, thật là uổng cho cái danh “đại sư tỷ""
Kiến Sầu thật ra cũng muốn học nhưng vì hồn phách tàn khuyết nên bị hạn chế rất nhiều thứ, trong lòng chẳng muốn phân bua, chỉ nói : "Kiếm hoàng bệ hạ nói vậy phải chăng là có ý chỉ dạy cho ta ?"
Nàng cứ tiếc sao mình không học được kiếm. Nhưng đại đạo vạn nẻo, trăm sông rốt cục cũng đổ về một biển. Kiếm cũng được mà búa cũng xong, quyền hay đao đến cuối cùng thật ra cũng chẳng có gì khác biệt.
Kiến Sầu không bận tâm lắm nhưng đáp lại Khúc Chính Phong như vậy thì thái độ đúng là không có bao nhiêu thiện ý.
Khúc Chính Phong đã phản lại Nhai Sơn, bây giờ lại nói nhiều như vậy, giọng điệu nghe rõ ra là có ý "nhúng mũi vào chuyện của người khác". Kiến Sầu bất quá chỉ nhắc nhở hắn mà thôi.
Khúc Chính Phong hiểu ý nhưng lại nói : "Nếu ta nói đúng là có ý chỉ dạy thì sao ?"
Sông Lan Hà buổi sớm mai cuồn cuộn sóng cả.
Dư âm sự kiện ở Bạch Ngân lâu vẫn còn chưa lắng hết, Kiến Sầu vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh phảng phất trong màn sương mù lượn lờ quanh đây.
Giờ lại nghe thấy Khúc Chính Phong nửa đùa nửa thật nói như vậy, nàng bèn từ từ ngước mắt lên nhìn hắn.
Hai tiếng "chỉ dạy" làm nàng nhớ đến trận đánh trên đỉnh Hoàn Sáo năm xưa. Sau lần đó, bọn họ còn hẹn nhau đánh thêm một trận nữa. Nhưng vì Khúc Chính Phong phản lại Nhai Sơn nên trận đánh này không có dịp xảy ra. Hơn nữa thực lực hai người chênh nhau xa nên nàng không nghĩ đến việc đánh với hắn.
Khúc Chính Phong hẳn cũng biết điều này.
Vì vậy hai tiếng "chỉ dạy" này đúng là có hàm ý sâu xa rồi.
Kiến Sầu mỉm cười, chẳng buồn để ý đến việc Khúc Chính Phong nói thật hay nói chơi nữa. Có người bắc thang cho nàng, vậy sao không nhân đó mà trèo lên thử xem sao 2
"Ồ vậy sao ? Vừa khéo mấy ngày nay Kiến Sầu đúng là có một vài điều thắc mắc trong việc tu hành."
Khóe môi tươi tắn, trông tỉnh quái thế nào.
Khúc Chính Phong vốn cho rằng Kiến Sầu có ý trả treo nên mới buột miệng đáp lại "chỉ giáo" này nọ nhưng lại không ngờ nàng vậy mà thật sự muốn hỏi.
Nếu là người khác thì hắn sẽ chẳng buồn nói một câu, quay lưng bỏ đi.
Nhưng đây lại là "đại sư tỷ”...
Khúc Chính Phong nghiêng người nhìn nàng. Nghĩ ngợi chốc lát, hắn tò mò hỏi : "Lúc ở Bạch Ngân lâu, cô hư trương thanh thế, cái chiêu kia là để lừa Lương Thính Vũ phải không ?"
Đôi con ngươi trong mắt Kiến Sầu vụt co lại, một lúc lâu sau mới từ từ trở lại như thường.
"Đúng là kiếm hoàng bệ hạ danh bất hư truyền, mắt nhìn tinh tế"
Điều khiến nàng bận tâm bây giờ cũng chỉ có mỗi chiêu thức kia mà thôi."
"Tuốt đao ư, bây giờ chẳng ra hình dạng, khó xuất ý cảnh, trong khi trong địa lao thuyên Dạ Hàng lại có lĩnh ngộ trong cơn nguy cấp. Bị mắc mứu như vậy đã mấy ngày nay, không sao tìm ra được lời giải."
Hôm Kiến Sầu đánh với Lương Thính Vũ Khúc Chính Phong có quan sát thấy trong nhã gian. Khả năng của nàng đến đâu, từ Phiên Thiên ấn, luyện thể nhân khí đến đạo ấn cánh phong lôi Đế Giang, hắn đều biết rất rõ.
Chỉ duy mỗi nửa chiêu kia là khiến hắn bất ngờ.
Rõ ràng là Kiến Sâu nắm không vững. Nhưng nó lại đáng sợ đến nỗi Lương Thính Vũ phải thất kinh, vì vậy mà mất thế thượng phong, sau đó rốt cục phải thua dưới tay nàng. Bấy nhiêu đó đủ biết là uy lực của nó đến mức nào.
Kiến Sầu chỉ biết vung tay, còn phần sau thì lại không biết làm thế nào nữa.
Dưới mắt người ngoài thì đây là một kiểu khua chiêng gióng trống phô trương thanh thế, nhưng Khúc Chính Phong lại thấy chừng đó cũng đã có chỗ đặc biệt rồi.
Thiên hạ vạn pháp, một pháp thông thì vạn pháp cũng thông.
Phép cầm kiếm đạt đến mức thượng thừa thì những môn khác cũng có thể suy ra tương tự như vậy.
Khúc Chính Phong hơi cúi người để dựa thanh kiếm sắt vào cạnh chân cây cột đá thô ráp trong đình rồi đưa mắt nhìn ra mặt sông xa xa, chợt hỏi : "Cô đã từng thấy tuốt kiếm thật sự là như thế nào chưa ?"
Tuốt kiếm.
Môn hạ Nhai Sơn, ai ai cũng tuốt kiếm.
Có thể nói kể từ ngày Kiến Sầu nhập môn, nàng đã thấy bọn họ "tuốt kiếm" ra sao, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng là một người trong số họ.
Vì vậy nàng chẳng lạ gì với hai tiếng "tuốt kiếm".
Nhưng cứ theo lời Khúc Chính Phong mà xét thì hình như nàng chưa thấy qua bao giờ, vì vậy mà im lặng không đáp.
Khúc Chính Phong cũng chẳng lấy thế làm phiền. Hỏi là hỏi vậy thôi chứ thật ra hắn không cần nàng phải trả lời.
Thanh kiếm thường luyện tập ban nãy đã dựng xuống một bên rồi.
Khúc Chính Phong duỗi tay phải vào khoảng không dây đặc sương mù. Trong chớp mắt một vụ xoáy xanh biếc màu biển cuộn lên !
"“Rào rào...'
Tiếng sóng sôi sục. Trên miệng phu xoáy, bọt sóng cuộn lên trắng lóa như tuyết, thậm chí còn nghe được vị mặn đặc trưng của biển.
Bàn tay Khúc Chính Phong từ từ nắm chặt lại.
Trong tay hắn là nước biển, là bọt sóng nhưng khi kéo tay ra từ xoáy nước biển vô tận đó thì nước lại dân dần ngưng tụ thành một cây trường kiếm.
Màu sắc xanh thẫm, trông yên bình ấm áp.
Cảm giác ấy sao mà kỳ lạ quỷ dị !
Lúc này, Kiến Sầu vừa tự đặt mình vào trong vòng xoáy kiếm Hải Quang thì liền cảm thấy khiếu huyệt quanh thân run rẩy, cả người bất giác muốn hàng phục dưới khí tức của nó !
Trăm sông đều hướng về đông để đổ ra khơi, liệu có lúc nào sẽ chảy lại về tây chăng* I
(* Nguyên văn : Bách xuyên đông đáo hải, hà thì phục tây quy. Hai câu thơ này trích trong bài Đường ca hành - Khuyết danh. )
Đây chắc chắn là kiếm Hải Quang - thanh kiếm đã tạo nên tên tuổi Khúc Chính Phong khi trước. Còn chưa ra khỏi vỏ nhưng trong nháy mắt cái ý cảnh "Thương Hải trăm năm, dung chứa bao la" kia đã phủ kín một vùng mười dặm rồi.
Gió sớm ngừng thổi.
Sương mù cũng thôi lãng đãng.
Thậm chí Lan Hà mênh mông trước kia âm ầm sóng võ là thế mà nay cũng im hơi lặng tiếng ! Chẳng còn đâu một gợn nước, một vòng sóng, hay chỗ xoáy nào...
Cả thế giới tựa như đông lại I
Mọi thứ trước mắt Kiến Sầu đều bất động, chỉ trừ Khúc Chính Phong và thanh Hải Quang kiếm đang rút ra ngoài I
Lúc hắn rút kiếm, tốc độ cực chậm.
Mỗi một tấc kiếm đều từ trong xoáy nước biển ngưng tụ thành. Cảnh tượng kỳ huyễn cực điểm, kinh diễm vạn phần. Đến khi thanh kiếm ba xích rút ra hoàn toàn, cả một thế giới dường như sụp đổ !
Sông dài chảy ngược, cuồng phong gào thét, sương mù cuộn đảo, tất cả âm ầm phô thiên cái địa kéo tới I
Kiến Sầu tự đặt mình trong tâm bão, trước mắt Hải Quang kiếm chợt hiện rõ rành rành ! Ngoài ra, sau ánh kiếm chói lòa, nàng còn thấy được đôi mắt của Khúc Chính Phong...
Người sử kiếm cũng là vũ khí.
Đối với người tu kiếm, kiếm chính tự tâm.
Kiếm ở trong vỏ, ẩn mà không phát. Kiếm ra khỏi vỏ, uy năng tất lộ !
"Không nảy sát tâm, không tuốt kiếm,"
"Không quyết sinh tử, không tuốt kiếm,"
"Không vì bản thân, không tuốt kiếm;"
"Ép mình ẩn nhẫn, gặp thời ra tay. Kiếm xuất tâm định, ý trước ở kiếm. Mười bước giết một, ngàn dặm không sót - Đó là tuốt kiếm !"
Hóa ra đây mới là "Tuốt kiếm".
Hai mắt Kiến Sầu mở to nhưng chẳng có thứ gì lọt vào mắt nàng, trong mắt chỉ có chiêm nghiệm của bản thân : lúc thì thấy kiếm của Khúc Chính Phong, lúc thì là chiêu "Thiên hà kiếm lãng" của Phù Đạo sơn nhân thi triển ở Côn Ngô năm xưa.
Lúc này vạn vạn đao quang kiếm ảnh đan vào nhau phá tan khúc mắc trong tim nàng.
Ánh sáng đốn ngộ chói sáng trong lòng.
Mà dáng người trong đình Ẩm Tuyết vẫn im lìm bất động.
Nàng đứng đó đã tròn ba ngày trời.