Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 352 - Chương 352 : Đại Năng Phản Hư

Chương 352 : Đại năng phản hư Chương 352 : Đại năng phản hưChương 352 : Đại năng phản hư

"Không biết nàng ấy còn ngộ mấy ngày nữa đây ?"

Giọng nói nghe như có phần cảm khái, Hồng Điệp đứng nhìn mà ánh mắt vui vui, dáng váy đỏ bay bay trong gió sông cạnh bờ Lan Hà.

Khúc Chính Phong đứng cạnh cũng dõi mắt ngắm nhìn bóng người thẳng tắp trong ngôi đình xa xa giữa dòng.

Hôm nay đã là sáng sớm ngày thứ tư rồi.

"Gặp dịp đến ngộ không dễ, có khi nó chỉ xảy ra trong một lát, có khi thoáng qua rồi mất, có khi cả trăm năm mãi đến chết vẫn không gặp. Cô hỏi ta, ta cũng không biết."

Với một chiêu rút kiếm và dăm ba câu chỉ dẫn, hắn vốn định giúp Kiến Sầu "Lập tâm" mà thôi nhưng không ngờ ngộ tính của nàng lại cao đến thế.

Cơ hội "đốn ngộ" như vậy thường nhiều tu sĩ câu mà không được. Có người một lần đốn ngộ có thể rút ngắn năm ba năm tu hành so với người khác, thậm chí ba năm chục năm cũng không chừng.

Mà Kiến Sầu đã ngộ đạo ba ngày rồi, kết quả gặt hái được chắc không ít.

"Ban đầu ta thấy nàng thiên tư bình thường nhưng sau mới biết chính cái tâm mới là mấu chốt để tiến bộ nhanh như vậy. Ngài bảo..."

Hồng Điệp từ tốn trình bày quan điểm của mình, còn đang định hỏi Khúc Chính Phong một câu thì đột nhiên dáng người im lìm như tượng bấy lâu trong ngôi đình đá giữa dòng sông hốt nhiên chợt động !

Nàng hơi giật mình nhưng ngay sau đó liên tươi cười vui vẻ nói : "Hình như là đã ngộ xong rồi." Quả đúng như vậy.

Vạn vạn đao quang kiếm ảnh trong trí cuối cùng cũng tiêu tán. Kiến Sầu vừa mở mắt ra thì liền nhìn thấy dòng Lan Hà cuồn cuộn chảy xiết trước mặt, tựa như chưa bao giờ ngừng.

Mùi hoa nhài u nhã không biết ở đâu bay lại, hương thơm phảng phất trong sương sớm thẩm thấu cả ruột gan.

Kiến Sầu cảm thấy trong xương cốt tứ chi có vạn vạn dòng chảy ấm áp dâng lên. Chúng xô nhau chảy theo những đường kinh mạch mà dồn về phía tổ khiếu mi tâm của nàng.

Đây chính là linh lực cực kỳ tinh thuần !

Ngay lúc đó, hồn lực ở sâu trong linh đài bấy lâu cũng bắt đầu rùng rùng khởi động !

Bộc phát tự thân, hoàn toàn không thể khắc chế !

Hùng khí tự tâm trào dâng vạn trượng !

Tưởng như biển cạn núi mòn trước mắt cũng không thể nào khiến nàng nhụt chí I

Không nảy sát tâm, không tuốt kiếm !

Không quyết sinh tử, không tuốt kiếm !

Không vì bản thân, không tuốt kiếm !

"Ý" trong cái gọi là tuốt kiếm cũng quan trọng như cái tâm quyết chiến của bản thân.

Thiên hạ binh khí ngàn vạn nhưng một khi đã thực sự hiểu rõ nghĩa của hai tiếng "Tuốt kiếm" này thì có thứ vũ khí nào lại không nằm ngoài điều ấy ?! Bây giờ, linh lực và hồn lực trên người Kiến Sầu đã dung hợp lại, hợp khí dần dần sinh ra. Dưới bầu trời sáng rỡ, từ trong đình Ẩm Tuyết hốt nhiên bỗng vụt một đường đao tuyệt thế sáng lòa !

"Âm là

Một tiếng nổ rung trời lở đất vang lên !

Mặt sông mênh mông trước mắt bị lưỡi đao bổ xuống, tung sóng vạn trượng. Sức chém mạnh đến nỗi tách rời vạn thủy !

Đầu sóng hai bên cao ngất cuộn đập vào nhau, ở giữa là một khoảng trống rộng hơn năm mươi trượng !

Đây mới đúng là "Tuốt đao đoạn thủy" thật sự !

Ngôi đình và mặt sông rộng lớn thoáng chốc trở nên nhỏ bé đã đành nhưng Kiến Sầu thân ở trong đình thì lại càng giống hệt như một một hạt mè trước ngàn vạn đợt sóng bủa vây.

Nhỏ như vậy mà chỉ bạt một đao, Lan Hà đoạn dòng !

Cảnh tượng hùng vĩ khoáng đạt, Hồng Điệp ở xa đứng nhìn mà không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, lòng hâm mộ ánh lên sáng ngời trong mắt.

Qua hơn nửa khắc sau, lòng sông bị đao xẻ làm đôi mới khép lại bình thường như trước.

Lúc này, Hồng Điệp mới cất bước đi tới, người đang từ bờ sông thoắt cái đã phiêu dật xuất hiện trong đình.

Tà áo Kiến Sầu phần phật bay trong gió lộng. Tuy đã đứng ở đây ba ngày không ngủ không nghỉ nhưng trông dáng vẻ của nàng rất thoải mái, chẳng có chút xíu gì là mệt mỏi.

Hồng Điệp tới gần thì thấy nàng đang trâm tư nhìn thanh Cát Lộc đao trong tay.

"Ba ngày đốn ngộ, xem ra gặt hái không ít."

Hồng Điệp cười tới cạnh Kiến Sầu, tâm trạng dường như cũng không tệ.

Kiến Sầu bây giờ mới định thần lại, thấy Hồng Điệp thì hơi ngạc nhiên nhưng rồi liền cười cười đáp : "Lúc trước gút mắc trong lòng, chỉ có một thức mà nghĩ không ra, giờ thì thông suốt, kết quả cũng coi như không tệ."

Chiêu thức lĩnh ngộ được trong địa lao thuyền Dạ Hàng Kiến Sầu đặt tên là 'Bạt đao". Nhờ được Khúc Chính Phong chỉ điểm, nàng không những "bạt đao" thành công mà còn có phần tiến bộ về mặt tu vi, trong ngày trời đã tạm có thể tiến đến phạm vi nguyên anh hậu kỳ rồi.

Thay đổi như vậy Hồng Điệp tất nhiên nhìn ra.

Nàng nói : "Sư đệ Bạch Dần cô vốn định đi từ ba ngày trước nhưng bởi vì cô đang đốn ngộ nên không yên tâm, cứ nán lại xem chừng. Tới khi bên sư môn truyền tin đến, dường như có việc nên hắn ta mới dẫn Tả Lưu với cái tên tiểu tử dưa hấu kia đi. Bây giờ cô định làm gì ?"

"Taư?"

Kiến Sầu bất giác quay người lại nhìn về Giải Tỉnh sơn trang bên bờ sông nơi có bóng dáng lẫm liệt ngang tàng của một người.

Khúc Chính Phong đang đứng cạnh bờ sông, hai tay chắp lại sau lưng. Lúc Kiến Sầu quay đầu lại, hắn cũng nhìn thấy nàng nhưng trong lòng lại hoàn toàn chẳng có ý muốn đi qua mà chỉ bình thản nhìn lại. Rồi sau đó chẳng nói chẳng rằng, hắn quay phắt người, thong thả đi lên Giải Tỉnh sơn trang trên núi.

Dần dần, bóng người mỗi lúc một xa. Kiến Sầu nhất thời im lặng, mãi một lát sau mới đáp lại Hồng Điệp : "Ta cũng phải về Nhai Sơn nhưng trước khi đi ta định tìm gặp một vị đạo hữu Côn Ngô để so tài một phen. Về đến Nhai Sơn rồi thì đi ẩn giới, chu toàn lời hứa với vị tiền bối kia."

".. Ấn giới à ?"

Khúc Chính Phong đi Hồng Điệp cũng thấy, tự tâm thở dài một hơi nhưng không để lộ ra mặt, đến lúc chợt nghe thấy câu cuối của Kiến Sầu thì liền nhướng mắt nhìn.

Hồng Điệp là yêu.

Đôi mắt của nàng tự nhiên cũng mang vẻ đẹp yêu mị, huyễn hoặc như mây khói phủ ngang trời, khó lòng nhìn thấu.

Kiến Sầu chỉ thấy dưới đáy mắt ấy ánh lên một cảm xúc lạ lùng : "Có gì không phải sao ?"

"Không." Hồng Điệp lắc lắc đầu, thở dài : "Thật ra cô không cần phải đi ẩn giới nữa."

"Không cần đi nữa ư ?"

Kiến Sầu hơi ngạc nhiên, chợt nghĩ mình bị kẹt trong khe hở không gian đến những sáu mươi năm, có khi nào trễ quá rồi không ?

Nhưng Hồng Điệp lại lắc đầu tựa hồ như đọc được suy nghĩ của nàng : "Không phải trễ mà là..."

Mà là gì ?

Nói nửa chừng rồi bỏ lửng, cung cách như thế này chẳng giống chút nào với phong độ của một lão yêu tu hành đã hơn ngàn năm như Hồng Điệp.

Kiến Sầu cảm thấy vô cùng khó hiểu. Hồng Điệp lại khoát khoát tay, mắt nhìn xa xăm : "Tại sao không cần đi nữa cô cứ đi thì biết."

Cứ đi thì biết tại sao không cần phải đi.

Lời Hồng Điệp nói có chút ẩn ý. Mà nàng ta cứ lấp la lấp lửng, không nói kỹ nên Kiến Sầu thắc mắc khôn cùng. Nhưng người ta chẳng chịu nói thì nàng cũng không cật vấn làm gì.

Nói tóm lại, vô luận thế nào cũng phải đi ẩn giới một chuyến mới được.

Nàng nghĩ vậy nên cũng không nghĩ ngợi thêm, chỉ cung tay chào Hồng Điệp : "Đến ngộ mấy ngày, trì hoãn cũng lâu, đã đến lúc lên đường, Kiến Sầu xin bái biệt tiên tử."

"Mong khi khác lại có dịp gặp lại."

Hồng Điệp khẽ gật đầu, đứng lại trong đình nhìn Kiến Sầu hóa thành một dải sáng huyền ảo bay vút về phía tây, chẳng mấy chốc đã nhạt nhòa bóng dáng.

Cứ vậy mà đi, tiêu dao khoái hoạt, chẳng chút lưu luyến hay ưu tư.

Trên sơn đạo dẫn lên Giải Tỉnh sơn trang cách đó không xa, Khúc Chính Phong đang đi liền khựng lại, quay đầu im lặng dõi mắt nhìn theo bóng người đang càng lúc càng xa.

"Để cô ấy đi mất sợ rằng đời này ngài sẽ không tìm đâu ra một dịp khác tốt như vậy nữa."

Một giọng nói lành lạnh chợt vang lên bên cạnh Khúc Chính Phong, hắn không cần quay đầu lại cũng biết là Hồng Điệp.

Hồng Điệp không nói rõ nhưng hắn hiểu.

Nhưng có điều... "Ta không muốn."

Không muốn.

Hai tiếng đơn giản ấy nghe vô cùng bất cần phóng túng. Đối với Hồng Điệp, nếu là bất kỳ một người nào khác thì lời thốt ra đều chẳng đáng ngạc nhiên nhưng đây lại là Khúc Chính Phong mới lạ !

"Ngài điên rồi ! Trừ nàng ấy ra, trên Thập Cửu Châu này còn tìm đâu ra người thứ hai có thể giúp ngài "Nhập thế" thật sự chứ ?I"

"Ai nói với cô là ta không nhập thế 2?"

Giọng Khúc Chính Phong nhẹ nhàng bay theo gió rồi tan trong núi rừng chập chùng xanh thẳm.

Hắn nhìn về phía tây nơi Kiến Sầu biến mất một lần cuối rồi lại tiếp tục đi tiếp lên đỉnh núi.

Hồng Điệp vẫn đứng yên một chỗ nhìn theo bóng lưng Khúc Chính Phong mà bên tai vẫn còn như nghe thấy văng vẳng câu nói nửa thật nửa giả của hắn, đáy lòng hốt nhiên kinh hãi !

"Ngài - "

"Ông..."

Lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì giữa nơi non xanh nước biếc bỗng đâu có một luồng khí tức thâm sâu huyền ảo từ chín tầng trời bổ xuống, phủ kín cả trăm dặm vuông xung quanh !

Nơi đường chân trời phía đông, mặt trời đang dần ló dạng. Nhọc nhẳn lắm nó mới làm ửng hồng được một rẻo thiên không. Đất trời cảnh vật chìm trong ánh sáng ban mai dìu dịu mơ màng.

Nhưng vào lúc này lại có lưu quang vạn trượng tựa như một dải ngân hà từ chín tầng trời trút xuống.

"Âm" một tiếng, sấm chớp tứ bề I

Luồng lưu quang kia bắn tung ra khắp bốn phương tám hướng, tỏa thành ngàn vạn tia sáng bảy màu lấp lánh huyền ảo. Tâng mây lớp lớp nơi chân trời lúc trước còn dây nặng là thế vậy mà thoắt cái đã hóa thành mây lành sặc sỡ...

Uy năng sao mà lớn đến vậy !

Đến nỗi thiên địa cảm ứng, vạn vật cúi đầu thần phục !

Khá nhiều năm về trước, Hồng Điệp cũng đã từng thấy qua cảnh tượng như thế này nhưng không ngờ hiện tại, ở nơi đây vậy mà vẫn còn có thể được thấy lại lần nữa !

Nhưng Khúc Chính Phong đúng là...

Khó hiểu.

Vạn phần khó hiểu.

Từ nhập thế muốn lên phản hư thì phải hiểu thấu thất tình lục dục, hóa giải cái chữ "hư" bên trong đó, khiến cho chẳng còn gì có thể chỉ phối được người tu sĩ, vì vậy mới hợp thiên đạo, thuận với tự nhiên.

Khúc Chính Phong đúng là đã đạt đến đỉnh điểm nhập thế, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi là đột phá rồi. Nhưng cái chút xíu ấy cũng chính là trở ngại khó nhất I

Rõ ràng hôm qua nói chuyện với nhau, hắn còn dùng dằng không quyết !

Sao đùng một cái lại tự nhiên đột phá thế này ?

Hồng Điệp nhìn Khúc Chính Phong đứng trong ánh sáng rực rỡ chói lòa ở phía trước mà cổ họng như nghẹn lại, giọng nói vì vậy cũng trở nên khàn khàn run run không tài nào che giấu nổi.

"Ngài đã hiểu được gì ?"

Hiểu gì ư ?

Khúc Chính Phong ngẩng đầu nhìn đóa đóa mây lành sặc sỡ trên bầu trời mà nhớ đến Kiến Sầu lúc bạt kiếm vào ba ngày trước, đôi mắt ấy...

Một tay chắp lại sau lưng, Khúc Chính Phong vẫn lặng người đứng thẳng như cũ. Nhưng rồi một lát sau, hắn châm chậm nhắm mắt lại, tựa như đã quyết định chôn sâu vùi kín mọi ý niệm trong đầu, đoạn đáp : "Buông bỏ."

- Buông bỏ.

Hồng Điệp đứng yên tại chỗ. Nàng không thấy sắc mặt Khúc Chính Phong ra sao, chỉ thấy hắn lại bước từng bước đi lên, y bào phần phật trong gió núi, họa tiết vân lôi kim sắc thêu trên áo lấp la lấp lánh dưới ánh sáng nghiêng nghiêng rực rỡ từ trên trời cao chiếu rọi...

Lúc này cả Giải Tỉnh sơn trang đã trở thành tâm điểm chú ý trên toàn Thập Cửu Châu.

Tại Thiền Tông bắc vực, trên đỉnh một ngọn tháp phù đồ cao trăm trượng có một vị tăng tay cầm thiền trượng tay lần tràng hạt mà mắt thì cứ dõi nhìn về phía đông nam. Gió trên cao quất phần phật vào chiếc áo cà sa độc đáo trắng như tuyết trên người ông nhưng thân thể thì lại không thể lay động nổi nửa phần.

Nhất thời, vị tăng ấy chợt niệm : "A di đà phật..."

Tại Tuyết Vực Mật Tông, trên một vùng đất vạn dặm tuyết phủ có một cái hồ nước khổng lồ xanh biếc, trông khác gì một viên đá quý lấp lánh khảm nạm lên nơi cao nguyên băng tuyết mênh mông này. Dưới đáy hồ, có một đôi mắt cũng xanh biếc như màu nước đang chầm chậm mở lớn. Nước hồ xuôi chảy thoáng cái liên ngưng tụ thành một dáng người duyên dáng huyền ảo.

"Hỡi thế gian, tình là chi*..."

Trên một tế đàn nằm sâu trong lòng đất, dưới điện Lãm Nguyệt của Nhai Sơn : Dường như cảm ứng được biến chuyển của trời đất, mặt kính Di Thiên khổng lồ chợt chớp lên sáng lòa. Thành thử bộ xương khô đầy bụi bặm đang ngồi tĩnh tọa gần đó cũng dần dần cựa mình tỉnh lại.

Da thịt lại dân dần nổi lên đắp đầy thân người, còn đôi mắt già nua thì lại nhìn về một phía trong hư không, tiếng thở dài vang vọng. ...

Giống như ngày thuyền Dạ Hàng xảy ra biến cố lạ, vào thời điểm này, tất cả các tu sĩ đại năng đều có thể nghe thấy được dị tượng thiên địa này, ai cũng biết Khúc Chính Phong đã đột phá xong.

Đối với tu sĩ tu hành, nhập thế là cảnh giới thứ sáu, kế là phản hư.

Tu sĩ nhập thế là "Lão quái" nhưng lên phản hư thì ai thấy cũng đều phải gọi là "Đại năng". Có thể nói trên toàn Thập Cửu Châu này, tu sĩ đáng mặt đại năng chẳng có mấy ai I

Chưa đầy sáu mươi năm đã nhảy cái vèo ba cảnh giới rồi I

Từ nguyên anh vượt lên xuất khiếu, từ xuất khiếu nhảy lên nhập thế, rồi từ đó vọt đến phản hư...

Tốc độ như vậy khiến ai cũng phải hãi hùng khiếp vía !

Dù hiện giờ Hoành Hư đã là tay lão làng hùng cứ một phương mà cũng không khỏi phải lặng người trâm mặc.

Côn Ngô núi non nhiều, lại nằm giữa Tả Tam Thiên nên lúc này mặt trời vẫn chưa mọc còn đêm thì đang tàn dần. Trong điện Nhất Hạc, ngọn nến cắm trên cây đèn hạc bằng đồng xanh chỉ còn lại một mẩu nhỏ, ánh sáng tỏa ra tù mù leo lét.

Hoành Hư chân nhân đang đứng ở cửa đại điện mà nhìn vê phía vùng đất Minh Nhật Tinh Hải.

Phương đông nơi kia ửng ráng hồng bảy màu sặc sỡ. Ánh sáng ấy xé toang màn đêm hắc ám, chiếu rọi bốn phương, nhưng lại để lại một khoảng tối dây đặc ở sâu trong lòng Hoành Hư chân nhân.

Lão đứng lặng ở đó thật lâu, ráng hồng tan hết cũng chẳng buồn nhúc nhích lấy một bước.

Phía sau điện có tiếng chân ai đó nhẹ nhàng bước tới.

Mỗi một bước của y đều dường như có nhịp điệu hẳn hoi nên nghe rất dễ chịu. Thế nhưng khi y cất tiếng gọi "Sư tôn”, thì cái giọng trong trẻo ấy tỏa ra một hơi hướm lành lạnh rất khó nhận ra.

Hoành Hư không quay đầu lại.

Lão chỉ châm chậm nhắm mắt lại, điềm tĩnh nói : "Kẻ này tâm cơ sâu nặng, sáng nay phản hư, ngày sau tất thành đại họa."

Người đứng sau lưng lão bóng dáng lay động rung rung theo ánh nến. Cái bóng ấy đổ dài thườn thượt trên mặt sàn lạnh lẽo đen kịt, trông có vẻ thờ ơ lãnh đạm một cách lạ lùng.

Nghe Hoành Hư nói vậy nhưng y lại không đáp lời, chỉ châm chậm chắp tay sau lưng. Thành thử bóng cây thước dài mà y cầm trong tay cũng rung rung theo, rồi hòa vào một thể cùng với cái bóng lớn. ...

Lúc này Kiến Sầu vừa mới vào thành Toái Tiên và còn đang đứng trước cửa lữ quán Thiên Địa. Đứng lẳng lặng dưới cây liễu già trước lữ quán là một dáng người mặc trường bào xanh, trong tay chẳng có lá hay đài sen như lúc còn chèo thuyền dạo chơi trên hô ngày nào mà thay vào đó là một thanh trường kiếm với vỏ màu lục đậm. Đây chẳng phải ai xa lạ mà là Ẩn giả kiếm Vương Khước, kẻ hiện giờ đang đứng đầu bia Tứ trọng thiên mà Kiến Sầu đã cất công đi tìm.

"Kiến Sầu đạo hữu, chúng ta lại gặp nhau ở đây."

Vương Khước cất tiếng chào, thái độ ý tứ vẫn dửng dưng như trước.

Kiến Sầu bước tới cười nói : "Hôm nọ tình cờ gặp nhau trên hồ, ta cứ ước sao có thể cùng so tài với Vương đạo hữu một phen. Bây giờ đến đây, may sao đạo hữu vẫn chưa đi khỏi, không biết người có bằng lòng đấu thử hay không 7?”

"So tài cao thấp thì không thành vấn đề, nhưng - tại hạ sao lại phải nhận lời ?"

Vương Khước cũng cười mà hỏi vặn lại.

Kiến Sầu nhíu mày.

Nàng vì đốn ngộ nên đã hoãn lại ba ngày chứ không có đi tìm Vương Khước ngay. Nhưng hôm nay đến đây đã thấy Vương Khước đã đứng lù lù dưới cây liễu này rồi, nhìn sao đi nữa cũng chẳng giống như là tình cờ gặp nhau.

Đánh là đánh, còn cần phải lý do nữa sao 2?

Nhưng y đã muốn thì nàng cứ tìm lấy một cái chứ ngại gì !

Tiếu ý dưới đáy mắt nhất thời lại càng tươi, hơn nữa còn nhuốm thêm một chút sắc màu mờ ám.

Kiến Sầu giơ tay ra nắm vào khoảng không. Thanh Nhân Hoàng kiếm mà nàng lấy được sau lần đi ẩn giới Thanh Phong am liền xuất hiện ngay trước mặt Vương Khước. Đồng tử trong mắt y vụt co lại, một cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có bỗng đâu dậy lên !

Nhân Hoàng kiếm !

Đây là kiếm của vị Tạ sư đệ kia cơ mà I

Làm sao nó lại lọt vào tay Kiến Sầu được chứ ?

Đủ mọi loại đồn đãi mà trước kia Vương Khước đã từng nghe qua cộng với tình hình những ngày gần đây và chuyện nội bộ ở Côn Ngô liên thoáng vụt qua trong đầu y. Vương Khước xiết chặt Ẩn Giả kiếm trong tay nhưng không nói gì mà chỉ nhìn Kiến Sầu.

Kiến Sầu cũng chẳng rào trước đón sau mà vui vẻ nói ngay : "Nếu đạo hữu thắng thì mang thanh Nhân Hoàng kiếm này về Côn Ngô, vật quy nguyên chủ. Nếu ta thắng thì Tạ Bất Thân những ngày gần đây ra sao đạo hữu phải tình thực nói hết - Sao nào, trận này Vương Khước đạo hữu có dám cược không ?"
Bình Luận (0)
Comment