Chương 353 : Đệ nhất nguyên anh
Chương 353 : Đệ nhất nguyên anhChương 353 : Đệ nhất nguyên anh
Trận đấu ấy Vương Khước rốt cục cũng nhận lời.
Nhưng trên toàn Thập Cửu Châu, ngoài hai người bọn họ ra thì chẳng có lấy một người nào khác được tận mắt chứng kiến trận đấu này. Vì vậy trong những năm tháng đằng đẳng về sau, nhiều tu sĩ mến mộ Kiến Sầu và đại danh Ẩn Giả kiếm cứ nuối tiếc không thôi.
Mọi người chỉ biết vào một ngày cuối thu tựa như rất đỗi bình thường ấy đã xảy ra hai sự kiện lớn.
Chuyện thứ nhất hiển nhiên là kiếm hoàng mới lên Khúc Chính Phong của Minh Nhật Tinh Hải đã bước vào phản hư, chính thức trở thành một trong mười tu sĩ đại năng ít ỏi trên cả Thập Cửu Châu.
Chuyện thứ hai là tại quảng trường Tây Hải một lần nữa lại xuất hiện đầu bảng cái tên đã từng đứng đầu trên bia Tứ Trọng Thiên sáu mươi năm về trước -
Kiến Sầu.
Nguyên cả ngày hôm đó, gần như mọi tu sĩ trên Thập Cửu Châu đều hào hứng phấn khích mãi không thôi trước sự việc Khúc Chính Phong trở thành đại năng, bước vào phản hư.
Dù sao đã lâu, lâu lắm rồi không thấy đại năng nào xuất hiện trên Thập Cửu Châu này nữa. Có chăng là chuyện của hơn sáu trăm năm về trước, thời Hoành Hư chân nhân đột phá...
Mọi người ai cũng biết cảnh giới tu hành càng cao thì càng khó đột phá.
Tuổi thọ của tu sĩ đại năng đa số có thể lên đến mấy ngàn, nhưng có khi tư chất không đủ, cơ duyên chưa tới, số tuổi thọ ấy cứ thế hao hết rồi chết già mà cũng không lĩnh ngộ nổi được.
Khúc Chính Phong tu luyện chưa tới tám trăm năm mà thành công như vậy có thể nói là thiên tài hiếm có. Cộng với danh tiếng kiếm hoàng, hơn nữa cách mấy ngày trước hắn lại còn tiêu diệt toàn bộ thuyền Dạ Hàng thì hỏi sao người ta không chú ý cho được 2
Tu sĩ kém tài mỗi khi nhắc đến hắn thường không khỏi lắc đầu thở dài.
Nhưng đến chạng vạng, lúc mặt trời sắp lặn thì mấy tiếng thở than, tự thẹn không bằng ấy đã chuyển thành cảm giác kinh hãi !
Trên mặt biển Tây Hải bao la không bến bờ có mười ba hòn đảo nằm xếp thành một đường dài, đầu nối với cô đảo nhân gian, đuôi gắn với đại địa Thập Cửu Châu.
Sáu mươi năm trước, không biết tại sao bia Văn Đạo lại tự nhiên có thêm chữ "Triêu". Từ bấy đến nay, nó luôn lặng lẽ chôn chân trong biển, mặc cho thủy triều lên lên xuống xuống, mặc cho sóng nước ngày đêm ì oạp để lại dấu tích xói mòn dưới chân bia.
Trên quảng trường vẫn luôn có tu sĩ qua qua lại lại nhưng vào thời điểm này thì số lượng lại đông hơn nhiều so với ngày thường. Cứ nhìn cách ăn mặc cộng với phục sức trên người họ là biết có rất nhiều môn phái khác nhau, ngoài ra cũng có thêm nhiều người tướng mạo hình dạng rất lạ, tất cả đều đổ dồn về một hướng : Trung Vực - Tả Tam Thiên - Côn Ngô.
Bởi chỉ còn mấy ngày nữa là bắt đầu một đợt tiểu hội Tả Tam Thiên mới nữa rồi.
Vì Nhai Sơn và Côn Ngô đều cây cao bóng cả trong vùng nên tiểu hội đã thu hút rất nhiều nhân tài tham gia. Các môn phái như Long Môn, Bạch Nguyệt cốc năm nay cũng tuyển được nhiều đệ tử không tệ. Tiểu hội năm nay khó mà so sánh nổi với đợt tổ chức cách đây sáu mươi năm về trước nhưng nói gì thì nói người tham gia vẫn còn rất náo nhiệt, liên miên không dứt.
Là dân chuyên tìm đủ mọi mưu ma chước quỷ để trốn nhà đi chơi, Tiểu Kim cũng không chịu đi kè kè theo Bạch Dần và Tả Lưu mãi, thành thử mới được nửa đường hắn đã vội tách ra riêng, trực chỉ bờ tây hải phôn hoa mà tiến. Mới ở Vọng Giang lâu nghiêng nghiêng ngó ngó được một lát, thoắt sau đã thấy đi tới đi lui ở khu Vọng Hải lâu rồi.
Có thể nói nơi nào có ăn chơi là ở đó có mặt hắn.
Áng ngày giờ mà tính thì chẳng bao lâu nữa là tiểu hội rồi.
Tiểu Kim nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục đành vừa ôm trái dưa đang gặm dở vừa rời khỏi phố xá sầm uất đông vui bên bờ biển rồi đủng đà đủng đỉnh quay về phía quảng trường.
Trong buổi chiều tà, truyền tống trận chớp chớp tắt tắt rực rỡ một vùng, ánh sáng huyền ảo đẹp đến mê người.
Chín tấm bia Trọng Thiên, cái sau cao hơn cái trước vẫn lặng lẽ đứng sững trên quảng trường như ngày nào. Trên bia Lục Trọng Thiên, phía trên ba chữ Khúc Chính Phong bây giờ đã có thêm hai chữ Trịnh Yêu.
Thân là chưởng môn Nhai Sơn, tu vi Trịnh Yêu từ trước tới nay đều chẳng phải xoàng nhưng vì Phù Đạo sơn nhân mặt mày hầm hầm đến nỗi toàn bộ giới tu đạo phải im hơi tắt tiếng nên ít có ai chú ý đến tên của hắn.
Tiểu Kim liếc mắt nhìn liền thấy được thiên bia thay đổi nhưng lại chẳng ngạc nhiên cho lắm, chỉ lẩm bà lẩm bẩm nói : "Quả là siêu khủng ! Hèn gì lão tổ tông nhà mình hay bảo không nên chọc vào. Cứ cái đà này thì một hai trăm năm là phi thăng rồi còn gì ?" Nghĩ tới mà phát sợ.
Trớ trêu thay mấy cái lão gia hỏa trong nhà cứ khen vống tài năng của hắn lên. Đến khi đi tiểu hội Tả Tam Thiên, hắn mới biết cái "năng khiếu bẩm sinh cực tốt" của hắn hóa ra cũng không có gì mà phải ầm ï, chẳng thể nào đến nỗi vô địch, không ai bì kịp cả. Nhưng so với người bình thường thì như thế này đã là quá tốt rồi.
Tiểu Kim vừa nghĩ vừa bước thoăn thoắt về phía truyền tống trận thông với vịnh sông Cửu Đầu Côn Ngô nhưng đi chưa đến nơi thì phía trước chợt có ai đó hoảng hốt thét lên. Tiếng la khiến ai nấy đều phải quay đầu nhìn !
"Nhìn kìa, thiên bia thay đổi !"
Hả ? Thiên bia thay đổi 2
Ngay lúc đó, điều mà Tiểu Kim nghĩ đến trước tiên không phải là tấm bia nào thay đổi, hay tên ai hiện trên bia mà là -
Thiên bia lưu danh sao mà lúc này tâm phào như vậy, sao lại thay tên rồi ?I
Đến khi hắn định thần lại, nhìn vê phía tấm bia Nhất Trọng Thiên như bao người thì...
"Bốp Ị"
Nửa trái dưa hắn đang ôm kè kè trước ngực chợt lắc lên lắc xuống rồi rớt cái bạch xuống đất bể tan tành.
Cái mặt còn non tơ của Tiểu Kim thộn ra, giống hệt như bị ai chọc cho tức chết vậy. Mắt thì tròn xoe, miệng há hốc to đến nỗi nguyên một sọt trứng gà ấn vào cũng lọt !
"Kiến Sầu sư tỷ, có cân phải khủng bố đến thế này không hả..." Thật muốn xỉu trước chín tấm bia này quá !
Tiểu Kim nhìn bia Tứ Trọng Thiên mà nhớ tới những ngày tháng tu luyện trước kia của mình, nghẫm lại các lời bình luận nhận xét của trưởng bố trong nhà mà nhất thời cảm thấy chán nản vô cùng -
Con đường tu đạo này chẳng hợp với hắn chút nào I
Ngồi im ăn dưa dễ chịu hơn a !
Tiểu Kim là con nhà thế gia tây nam có thiên phú hạng nhất mà còn như thế thì tu sĩ tư chất bình thường nhìn thiên bia tâm trạng càng chẳng cần phải nói đến.
Trước có Khúc Chính Phong, mọi người còn thể tự an ủi mình rằng dù sao y cũng phải chịu kẹt ở nguyên anh cả bốn trăm năm trời.
Nhưng bây giờ...
Trên bia Tứ Trọng Thiên, hai chữ "Vương Khước” sau khi lóe lên một cái thì liền từ từ mờ đi rồi biến mất, thay vào đó là một cái tên khác hiện lên dưới ánh chiều tà.
Đệ nhất bia Tứ Trọng Thiên - Kiến Sầu !
Sáu mươi năm trước nàng ta đột phá nguyên anh, tên hiện trên thiên bia nhưng lại chỉ lóe lên một chút rồi biến mất như phù dung sớm nở tối tàn. Sự việc khiến cho cả Thập Cửu Châu từ đó về sau phải thắc mắc không thôi.
Sáu mươi năm sau, nàng ta đột nhiên thần thần bí bí trở về, đi Bạch Ngân lâu cứu Tả Lưu, đánh cho ác tăng Thiện Hạnh một trận ra trò, tế tửu Lương Thính Vũ của thuyền Dạ Hàng phải ngửa cổ chịu chém. Danh tiếng nhất thời nổi lên như cồn.
Đã vậy bây giờ tên tuổi lại trở lại đứng đầu bia Tứ Trọng Thiên ! Cứ cách sáu mươi năm là tên đề thiên bia.
Khắp Tả Tam Thiên, nguyên cả Trung Vực này, thậm chí trên toàn Thập Cửu Châu, có ai có thể làm được như vậy chứ ?!
Vương Khước tu được hơn năm trăm năm mà Kiến Sầu thì bao nhiêu ?
Chỉ có hơn sáu mươi năm mà thôi !
Lúc này dưới ánh tà dương trên quảng trường Tây Hải đã tụ tập không biết cơ man nào là người. Họ ngẩng đầu nhìn cái tên ngắn gọn kia mà tâm trí cứ vơ vẩn đâu đâu...
Trăng sáng chiếu rọi Tinh Hải. Sau khi bái phỏng kiếm hoàng, đại tư mã Thẩm Yêu đứng trước Giải Tỉnh sơn trang bấm gửi một viên linh châu truyền tin mà khóe miệng nhếch lên, đáy mắt càng đượm nét nặng nề thâm trâm hơn trước.
Trong Giải Tỉnh sơn trang, Hồng Điệp tựa người vào cửa sổ, sắc diện bối rối mờ mịt.
Ở Tả Tam Thiên, trong một nơi thâm sơn cùng cốc của Bạch Nguyệt cốc, dược nữ Lục Hương Lãnh đang thử dược thì chợt ngẩn ra, một hồi lâu sau mới khẽ cúi đầu mỉm cười, đầu mày cuối mắt trông dịu dàng ấm áp rất hiếm khi thấy được.
Trên đài rộng ngàn trượng của Ngũ Di tông, muôn hoa khoe sắc, Như Hoa công tử đọc tin tức mới nhất trên "Trí Lâm Tẩu nhật tân" mà không khỏi thất vọng lầu bầu : "Vậy mà lại không chết", đoạn cụt hứng bứt một đóa mẫu đơn ném xuống đất;
Trong Lãm Nguyệt điện trên Nhai Sơn, chưởng môn Trịnh Yêu dáng người tròn tròn hốt nhiên vui mừng võ tay cười to. Tiếng cười giòn giã vang vọng khắp đại điện và đỉnh Linh Chiếu... Nhưng bầu không khí trên đỉnh dãy núi Côn Ngô thì lại có vẻ hơi nặng nê.
Mấy chục năm qua, nhờ có đủ thứ thiên tài địa bảo và trưởng bối trong môn hỗ trợ, Cố Thanh Mi rốt cục cũng vừa mới đột phá nguyên anh cách đây không lâu. Trên toàn Trung Vực, có thể nói ở cái tuổi này, nữ tu có cảnh giới như thị chẳng có mấy ai.
Mới đây thị còn hào hứng kiêu hãnh mình hơn người. Nhưng đến bây giờ, hai cái chữ "Kiến Sầu" rành rành trên tấm bia Tứ Trọng Thiên kia sao mà trông chướng mắt, điên người quá thể !
"Sao nói là cửu tử nhất sinh, hoàn toàn không bao giờ có thể trở lại ? Sao lại thế này, sao lại thế này..."
Sao mà tức nghẹn cả người !
Sáu mươi năm trước, thị cứ nghĩ mình mới chính là lớp thiên chi kiêu tử mới của Côn Ngô, tuy có hơi kém Tạ sư huynh một chút, nhưng dù gì cũng không đến nỗi không bằng người khác.
Nhưng trong Sát Hồng tiểu giới và tiểu hội Tả Tam Thiên...
Cái vị nữ tu của Nhai Sơn có tên là Kiến Sầu kia vậy mà lại dễ dàng hạ thị, cuối cùng còn đánh bại nguyên cả đám anh tài đồng lứa, cướp đi Nhất Nhân đài vốn phải thuộc về Tạ sư huynh mới đúng !
Khúc Chính Phong đã có mưu mô từ trước, Kiến Sầu sau đoạt Nhất Nhân đài, có thể nói là âm hiểm hèn hạ !
Sau lần thám hiểm ẩn giới Thanh Phong am đó, nhờ quen biết với Cố Bình Sinh mà thị biết Kiến Sầu trong cơn nguy cấp đã khởi động Nhất Nhân đài, khả năng rớt xuống Cực Vực rất lớn.
Ở cái nơi hung hiểm như vậy, rơi vào thế dầu hết đèn tắt, cô ta chắc chắn phải chết. Từ giờ trở đi, người đứng đầu lớp nữ tu trẻ không phải là Cố Thanh Mi thị thì còn ai khác dám tranh với thị nữa chứ 2
Nhưng nào ngờ !
Cô ta không những không chết mà còn trở về, đã vậy lại còn lưu danh trên bia Tứ Trọng Thiên, chiếm mất vị trí đầu bảng vốn thuộc về sư huynh Vương Khước nữa l!
Vương Khước tính tình thờ ơ hờ hững, chỉ thích gửi tâm cho sơn thanh thủy tú nên Cố Thanh Mi ít có dịp tiếp xúc với y. Nhưng theo như lời của các sư huynh và sư trưởng trong môn, tài năng của Vương Khước ở Côn Ngô là số một, thậm chí còn hơn xa Nhạc Hà sư huynh.
Có thể nói, trước khi Tạ Bất Thân nhập môn, Vương Khước là thiên tài bậc nhất danh xứng với thực của Côn Ngô !
Nhưng hắn...
Sao lại bị Kiến Sầu ép hạ thế này ?I
Cảm giác tức nghẹn cứ nhộn nhạo trong lồng ngực, khiến Cố Thanh Mi nghẹt thở. Thị cắn răng, giơ tay đẩy cửa ra.
"Rầm !"
Hai cánh cửa sập vào tường, ầm lên một tiếng.
Nhưng Cố Thanh Mi chẳng thèm để ý đến. Thị xăm xăm bước ra ngoài, rồi cứ nhằm lối sơn đạo rải đá xanh mà đi thẳng ra sau núi.
Cuối thu, núi rừng tiêu điều xơ xác.
Đêm qua mưa một trận nên không khí tươi mát hẳn lên. Bị gió giật mưa vùi, lá khô rụng đầy trên đất dây như một tấm thảm. Xung quanh cây cối khẳng khiu, rải rác còn được vài chiếc lá lơ thơ lủng lẳng trên cành. Thác nước bây giờ cũng ít nước, từng mảng từng mảnh đá đen sì lởm chởm lộ hẳn cả ra. Vì sườn dốc nên nước chảy xiết, bọt trắng như tuyết tung lên như châu như ngọc, dưới màn đêm dần buông, màu nước loáng lên lành lạnh.
Đối diện với thác nước là căn nhà gỗ kia.
Hơn sáu mươi năm qua, trừ chút vết tích do dãi dầu gió mưa thì tường mái cửa nẻo của gian nhà đều trông không khác gì lắm so với lúc mới dựng nên.
Lúc Cố Thanh Mi đến, cửa nhà không khóa, chỉ khép hờ, cái ống khóa nhỏ bằng đồng đã hơi rỉ xanh móc lủng lẳng trong khoen cửa trái.
Tạ sư huynh mới xuất quan được mấy ngày nay. Nghe nói hôm qua hắn bị chưởng môn sư bá gọi đi Nhất Hạc điện để đàm đạo, mãi cho đến sáng hôm sau mới được vê.
Cố Thanh Mi dĩ nhiên không biết chưởng môn sư bá nói chuyện gì, mà dù vậy nó cũng chẳng liên quan gì đến thị.
Tâm trạng vốn đang bực bội nhưng khi đứng trước cửa, Cố Thanh Mi lại trở nên thẹn thùng bối rối. Mãi đến gần nửa khắc sau thị mới hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng bước lên thêm đẩy cửa ra.
"Kẹt...
"Tạ sư huynh, huynh đâu rồi ?"
Đã tối rồi mà trong nhà lại không thắp đèn. Cửa sổ thì mở một cánh, gió lạnh từ ngoài rừng thổi vào khiến mấy cuốn sách để trên bàn cứ tung trang lên, phần phật lật tới lật lui, cả chút mực còn sót lại trong nghiên cũng khô đi vì gió, lá rừng vàng úa bên ngoài tất nhiên cũng bay theo vào nhà. Chiếc thì phơi mình trên bàn, chiếc đậu lên nghiên mực, chiếc rơi xuống vai người ấy. Trong bóng tối, bộ trường bào xanh sâm hắn mặc trên người trở nên đậm như màu rêu. Dáng dấp thì lúc nào cũng vẫn trầm tĩnh như vậy. Tuy thoát khỏi nguy biến trong ẩn giới, nhưng con người hoàn toàn chẳng khác gì so với xưa kia. Lúc này hắn đang đứng quay mặt vào tường, trên đó có treo cây kiếm phàm tầm thường kia.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào chiếu lên nửa khuôn mặt hắn, thành thử mỗi đường mỗi nét đều được khắc họa nổi bật trong đêm. Còn nửa mặt kia thì tối sâm, trông không rõ ràng lắm.
"Lại là cây kiếm này..."
Không nghe thấy Tạ Bất Thần trả lời mình, Cố Thanh Mi hơi thất vọng. Thị cắn cắn môi bước tới, đưa mắt nhìn thanh kiếm trên tường mà bất mãn lầu bầu trong cổ họng.
"Chỉ là một cây kiếm phàm tâm thường thôi mà. Sắc thì có sắc nhưng có gì đáng xem đâu ?”
Tạ Bất Thân hơi rũ mắt nhìn xuống. Hắn không quay đầu lại, chỉ bình thản đáp : "Cố sư muội đến đây có chuyện gì không ?"
Cố Thanh Mi lúc này mới chợt nhớ ra lý do tại sao, hai bàn tay thõng xuống hai bên hông liên nắm chặt lại, ánh mắt cũng liền trở nên cáu kỉnh tức tối.
"Tạ sư huynh còn chưa biết gì hết sao 2 Cái con nữ tu Nhai Sơn chết tiệt kia không những không bị mất mạng mà còn đột phá nguyên anh. Hôm qua cô ta đã hạ Vương Khước sư huynh, tên đứng đầu bảng bia Tứ Trọng Thiên ! Tạ sư huynh, huynh - ˆ
"Ta biết rồi."
Giọng hắn điềm đạm, chẳng chút cảm xúc. Có lẽ hắn đã biết rồi nên không lấy gì làm ngạc nhiên mà vả lại dường như cũng chẳng mấy bận tâm.
Câu trả lời chỉ vẻn vẹn ba tiếng đơn giản như vậy, thanh âm lành lạnh như thấm nước mưa.
Trong khoảnh khắc ấy, Cố Thanh Mi chợt cảm thấy khó chịu. Tâm ý của thị ra sao hầu như cả Côn Ngô ai cũng nhìn ra được. Chỉ duy có con người trước mặt này là tựa như vô tâm, từ trước đến nay chưa bao giờ biểu lộ ra chút xíu tình cảm nào.
Tạ Bất Thần cũng chẳng từ chối. Nhưng cái thái độ lạnh nhạt, không nói không rằng của hắn chẳng khác gì đẩy người ta ra ngoài ngàn dặm, khiến Cố Thanh Mi cảm thấy giữa hai người tựa như có lớp ngăn cách vô hình nào đó.
Người này gần như vô tình, trái tim sắt đá, chẳng thể nào lay chuyển nổi.
Thị vì muốn tốt cho hắn nên mới vội vã đến đây thông báo cho hắn biết tin tức của con nữ tu Nhai Sơn kia nhưng thái độ thì lại lạnh lùng như thế này đây.
Nghĩ vậy, Cố Thanh Mi hừ lạnh.
Nhưng Tạ Bất Thần cũng chẳng thèm quay đầu lại, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn thanh kiếm bụi bặm treo trên tường.
Xem xem cái gì ! Cả ngày chỉ biết nhìn kiếm !
Dù gì thị cũng là con gái của trưởng lão Côn Ngô, vậy mà so ra lại còn chẳng bằng một cây kiếm nát sao ?I
Nhất thời cơn tức trong bụng sôi trào, Cố Thanh Mi uất đến đỏ cả mắt, không kìm lòng được mà quay ngoắt đi ra, sập cửa một cái rầm !
"Ta không bao giờ muốn tới thăm huynh nữa !"
Thoắt cái tiếng chân nhỏ đi rồi tắt hẳn. Tạ Bất Thần đầu mày chẳng động, thân hình vẫn im lìm thẳng băng như một bức tượng tuyệt mỹ, mặc cho gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi phần phật qua người.
Nhưng trái tim này...
Tựa như vô thức, hắn từ từ giơ tay lên, rồi khẽ áp bàn tay lạnh ngắt lên ngực để nghe tiếng nhịp tim mình vẫn còn đang đập bên trong.
Máu nóng từ đó chảy đi khắp người.
Hắn lại hạ tay xuống, xòe tay ra xem. Trên ngón giữa của tay phải có một đường sẹo thâm chạy thẳng từ đầu ngón cho đến giữa lòng bàn tay mới từ từ mờ đi.
Máu từ đầu ngón tay là máu chảy từ tim.
Đường sẹo này là do Kiến Sầu đã lấy ngàn vạn sao rơi để đánh hắn trên đỉnh Phật trong ẩn giới Thanh Phong am. Sau đó dù đã hội tụ ba hồn, xây da đắp thịt nhưng hắn vẫn không tài nào xóa đi được.
Đường sẹo này vừa là chân tình vừa là thù hận dây dưa không dứt.
Nhưng trong đáy mắt trong trẻo của hắn, ánh nhìn vốn lãnh đạm điềm nhiên lại gần như tiêu tan.
Đêm sâu tịch mịch.
Thời gian dần trôi, vâng trăng bạc lững lờ nơi đầu núi giờ đã lên cao. Ánh trăng lành lạnh soi sáng núi rừng mênh mông - nơi biên giới Minh Nhật Tinh Hải.
Trên đỉnh một vách núi cheo leo, Vương Khước ngồi xếp bằng trên một tảng đá, trong tay cầm một vò rượu nhỏ. Y ngẩng đầu nhìn trăng rồi thở dài. "Trước khi đánh, bia Tứ Trọng Thiên không ghi tên cô. Điều đó cho thấy tu vi của cô thật ra không bằng ta. Nhưng tiếc là..."
"Thật đáng tiếc !"
Kiến Sầu đứng sau lưng Vương Khước, sắc mặt tuy hơi tái nhưng hai gò má lại ửng lên hồng hồng. Nàng lắc lắc vò rượu trong tay, nghe tiếng thì biết rượu bên trong chỉ còn non nửa mà thôi.
"Thật ra từ trước đến nay ta vẫn chuộng mưu kế trí lược, mà trong tu đạo thì đây cũng là một dạng thực lực.'
Điều này không sai.
Nhớ lại trận đánh ác liệt kéo dài gần như cả ngày trời, Vương Khước vẫn cảm thấy hơi ấm ức, bất cam. Y ngửa đầu hớp một hớp rượu rồi ho khan một tiếng vì sặc.
"Cô thắng trận này, danh lợi vẹn toàn. Nhưng ta thì không những thua mà còn mất cả tâm cảnh."
Ẩn giả kiếm ! Ẩn giả kiếm I
Tâm tính không lãnh đạm thì không thể tu được. Một khi sinh hiếu thắng thì hai chữ "Ẩn giả" kia trở nên vô nghĩa. Vì vậy nửa canh giờ trước khi kết thúc trận đánh, Kiến Sầu đã khích cho y điên cuồng muốn thắng.
Cho dù ấm ức nhưng Vương Khước không chịu thừa nhận cũng không được -
Y đúng là không muốn thua.
Tâm của y vốn phẳng lặng như mặt nước hồ nhưng lúc đó nó lại trở nên giống như mặt biển trong cơn bão tố, sóng gió cuồn cuộn, chớp lóe đầy trời, chẳng thể nào bảo là "điềm nhiên bình tĩnh" được nổi. Kiến Sầu dĩ nhiên cũng biết điều đó, nhưng dù sao đây là y tự đánh mất tâm cảnh của mình chứ nàng chẳng làm gì được.
Nàng đi vòng đến cạnh Vương Khước, nghênh thân đón gió từ sườn núi trước mặt thổi tới, đoạn cũng ngửa cổ hớp một hớp rượu, rồi mượn hơi rượu mà bật cười một cách hào sảng.
"Không phá thì không xây được. Hư rồi thì làm lại. Trận này bị thua, điều đó chứng tỏ rằng đạo hữu tu luyện còn chưa đến nơi đến chốn. Hay... Thật ra tu sĩ trong thiên hạ có đúng là có "Ẩn giả" thật không ?"
Rượu trôi qua cổ vừa cay vừa thơm.
Vương Khước lúc nãy đàm đạo hơi rượu còn nồng nặc nhưng đến khi nghe Kiến Sầu nói vậy thì ánh mắt chợt sáng lên. Y quay đầu lại nhìn Kiến Sầu.
Nàng nhún vai nói tiếp : "Tu sĩ trong thiên hạ một khi tu đạo cứ ước sao mình có sức dời non lấp bể, chẳng vậy thì là cầu trường sinh bất lão. Ẩn giả lãnh đạm, không màng đến sức, không mê hiểu biết, lấy buông thả làm trọng thì tu cái gì, học kiếm ra sao ?"
Vương Khước im lặng.
Y cũng là người thông minh hiếm có. Thậm chí Kiến Sầu không cần nói hết y cũng hiểu. Trong nháy mắt đại bại ấy, tự tâm hắn cũng dậy sóng nhiều điều.
Ẩn giả kiếm vừa là hiệu mà cũng vừa là đạo của y.
Nhưng...
Như Kiến Sầu đã nói, tu sĩ trên Thập Cửu Châu này làm sao có ai có thể là "Ẩn giả" thật sự được ?
"Ta vốn thích một cuộc sống như vậy : Hái cúc dưới giậu đông, thong dong ngắm núi Nam, chiều buông quyện hơi núi, chim bay về từng đàn*..."
(* Đây là bốn câu thơ trích trong bài Ẩm tửu kỳ của Đào Tiềm đời Tấn (365 - 427). )
Vương Khước nhớ lại. Y lắc đầu thở dài một hơi rồi lại hớp một ngụm lớn.
“Trận này đúng là không nên đánh. Không nên chút nào !
"Ha ha ha..."
Kiến Sầu nghe y nửa thật nửa giả than than thở thở thì không khỏi phì cười.
"Có hối thì việc đã rồi. Trận này ta thắng, vậy Vương Khước đạo hữu nói xem vị Tạ sư đệ bị vỡ mệnh bài trong quý môn bây giờ ra sao 2”
Nàng ta đúng là rất "quan tâm" đến Tạ sư đệ.
Vương Khước nghĩ bụng như vậy, nhưng vì thua cuộc nên liên đáp ngay : "Mệnh bài Tạ sư đệ tuy vỡ nhưng trong ẩn giới hắn lại gặp được kỳ duyên, hơn nữa còn có sư tôn hết lòng hỗ trợ nên vì vậy dù có trọng thương sắp chết hay hồn lìa khỏi xác, chỉ cân chưa tiêu tán thì đều có thể gom về được, tuy nhiên phải chịu mất tu vi mà thôi. Nhờ Đại Diễn thần thuật, sư tôn đã tốn hết hơn ba mươi năm mới cứu hắn sống lại. Cách đây mấy ngày Tạ sư đệ lại kết đan rồi."
"Hắn không chết sao..."
Lại còn kết đan nữa ư ?
Xem ra Tạ Bất Thần mất hết tu vi, phải tu lại từ đầu.
Kết quả không khác gì dự đoán của nàng. Nếu hắn chết thật thì Thập Cửu Châu làm gì mà lắm lời đồn đãi như thế ?
Kiến Sầu mỉa mai cười : "Hoành Hư chân nhân đúng là bậc đại năng hữu giới, vì đệ tử chân truyền mà không tiếc hao tổn tâm sức, dốc lòng cứu chữa đến hơn ba mươi năm trời. Người Côn Ngô bên ngài thật là giàu tình cảm đến thế sao ?"
"... Tạ sư đệ không giống người khác."
Vương Khước lắc đầu, trong bụng cảm thấy là lạ trước cái câu "giàu tình cảm' của Kiến Sầu.
Còn Kiến Sầu lại thấy câu trả lời của Vương Khước quen quen. Nàng mang máng nhớ ra lúc mới biết Ngô Đoan, hắn cũng nói na ná như vậy, thế nên mới tò mò hỏi : "Không giống là sao ?"
"Tài năng trác tuyệt như hắn tuy rằng hiếm thấy nhưng Thập Cửu Châu mênh mông, lâu lâu cũng có được một hai người. Cho dù không phải ai cũng là thiên tài nhưng thảy đều đắc đạo thuận lợi, số chết yểu nửa đường cũng không ít. Tạ sư đệ khác ở chỗ thiên phú ít người bì kịp, quen biết cũng chẳng sâu rộng.'
Vương Khước là đệ tử thứ tư của Hoành Hư chân nhân, vị thế ở Côn Ngô chỉ có cao chứ không thấp. Có một số việc y có quyên biết, ví dụ như quan hệ giữa Côn Ngô và Tạ Bất Thần.
"Hơn sáu mươi năm trước, sư tôn có mượn đại trận Chu thiên tinh thần để trộm xem thiên cơ."
"Kết quả là một trăm năm sau, Côn Ngô chắc chắn sẽ gặp đại nạn, không chừng diệt môn. Khắp thiên hạ chỉ có mỗi Tạ sư đệ là có thể chặn đứng nó, xoay chuyển tình thế, cứu được Côn Ngô."
"Vì thế người mới lặn lội đi cô đảo nhân gian, thu Tạ sư đệ, dốc lòng tài bồi. So với đại nạn sau này thì hơn ba mươi năm ấy có đáng là gì ?"
Những chuyện này đều là những chuyện bí mật bậc nhất của Côn Ngô nhưng Vương Khước thua cược Kiến Sầu nên y cũng không giấu diếm, cứ nhất nhất nói rõ hết ra.
Kiến Sầu nghe xong thì sững sờ.
Thân là tông môn đứng đầu Trung Vực, một trăm năm sau Côn Ngô vậy mà lại gặp đại nạn ư 2
Mà Hoành Hư chân nhân thu Tạ Bất Thần làm đồ đệ, nguyên nhân hóa ra là do thiên cơ...
Thì chẳng phải hơn sáu mươi năm trước mọi thứ đã bắt đầu lên guồng rồi sao 2
Kiến Sầu rũ mắt nhìn xuống. Đáy mắt lạnh lẽo băng hàng, nàng mỉm cười nói : "Vậy tính ra đại nạn của Côn Ngô còn chừng ba mươi năm nữa là tới đúng không ?”
"Một trăm năm là con số áng chừng thôi. Nhưng thiên cơ không sai nên đúng là cũng gần gân như vậy."
Vương Khước nói xong hớp hết ngụm rượu cuối cùng trong vò rồi đứng lên quay mặt nhìn Kiến Sầu cười hỏi.
"Lời đã hết, rượu cũng cạn. Ta phải về Côn Ngô còn Kiến Sầu đạo hữu đi đâu ?"
"Ta ư ? Ta cũng phải về Nhai Sơn thôi. Vừa hay cũng thuận đường, Vương Khước đạo hữu nếu không chê có thể đồng hành, cùng uống rượu luận đạo được chăng 2?"
Kiến Sầu giơ cao vò rượu lên, dõi mắt nhìn về phía Tả Tam Thiên Trung Vực nơi có dãy núi trùng điệp liên miên xa xa.
"Với lại...
"Nói thế nào nhỉ, trong ẩn giới ta cũng đã từng vào sinh ra tử, cùng chịu kiếp nạn với Tạ đạo hữu. Bây giờ y lại tìm được đường sống trong chỗ chết, kết đan lần nữa. Ta sao có thể không biểu lộ tấc lòng, tặng y một món quà để làm "vui lòng" y chứ ?"