Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 354 - Chương 354 : Kiếm Về Chủ Cũ

Chương 354 : Kiếm về chủ cũ Chương 354 : Kiếm về chủ cũChương 354 : Kiếm về chủ cũ

Làm y vui lòng 2?

Chẳng cần nghĩ cũng biết cái "vui lòng" này phần nhiều không có ý tốt. Dù gì trong ẩn giới Thanh Phong am, nếu bảo giữa Kiến Sầu và Tạ Bất Thần không có mâu thuẫn thì Vương Khước thật chẳng dám tin.

Mà sợ gì chứ 2

Tuy hiện giờ mối giao hảo giữa Côn Ngô và Nhai Sơn không được như xưa nhưng hai bên vẫn nể mặt nhau. Tạ sư đệ lần này kết đan, không thể coi thường. Hơn nữa đại nạn mà Hoành Hư chân nhân tiên đoán cũng gần tới nên phải thật cẩn thận mới được. Trong ẩn giới Thanh Phong am, bọn họ đánh giết nha ra sao chẳng có ai thấy hay can thiệp, nhưng nếu xảy ra chuyện ở Côn Ngô thì...

Cho dù Kiến Sầu có tài cán đến đâu chăng nữa thì cũng không thể nào có sức phá hoại gì lớn. Hơn nữa Vương Khước cũng cảm thấy Kiến Sầu không phải là người hồ đồ.

Vì vậy y điềm đạm nhìn Kiến Sầu một lát rồi bật cười : "Vậy thì đi cùng, tiện thể cùng luận đạo với nhau luôn."

Cao thủ so chiêu, anh hùng gặp nhau thường đem lòng cảm mến.

Vương Khước rõ ràng là bậc quân tử thanh cao chính trực. Nếu buổi đầu sơ ngộ, Kiến Sầu còn không biết y thì sau khi đánh với nhau một trận là đã biết con người y ra sao.

Ở đời có kẻ có thể khiến người khác không thể không sinh lòng yêu mến, muốn được kết giao bằng hữu. Mà Kiến Sầu và Vương Khước cũng là người như thế. Cả hai cùng đi cùng trò chuyện thì lẽ nào chẳng vui. Nơi đánh nhau là vùng rừng núi không người ở biên giới Minh Nhật Tinh Hải, đi Tả Tam Thiên thật ra lại rất gần. Vì vậy cả hai quyết định không sử dụng truyền tống trận tây hải mà ngự khí phi hành về phía tây.

Dọc đường, bọn họ chuyện trò liên miên, từ kỳ văn dị sự những năm gần đây trên Thập Cửu Châu cho đến đủ dạng nhân vật ở Tả Tam Thiên Trung Vực, thậm chí các chuyện thú vị liên quan Nam Vực - Bắc Vực cũng không bỏ sót.

Dĩ nhiên trong số đó chủ đề luận đạo là không thể thiếu. Vương Khước tu hành cực lâu, thư tịch đọc nhiều lại có hiểu biết sâu rộng về đủ loại pháp bảo và thuật pháp nên Kiến Sầu học hỏi được rất nhiều;

Nàng thì thời gian tu hành tuy ngắn ngủi nhưng đối với giao đấu, tâm cảnh lại hơn xa người thường, lời nói nhiều khi lạ lùng khiến Vương Khước cũng được mở rộng tâm mắt.

Bên thì đứng đầu bia Tứ Trọng Thiên, bên thì cũng đã từng ở vị trí đó. Hai người đều có tu vi nguyên anh hậu kỳ, có dịp nói chuyện với nhau như vậy thật đúng là bổ ích.

Mà nhờ đó Kiến Sầu cũng hiểu được nhiều điều về tình hình trên Thập Cửu Châu hiện giờ. Ở Tả Tam Thiên Trung Vực, vì xảy ra chuyện trong ẩn giới Thanh Phong am nên Côn Ngô và Nhai Sơn giờ đây bằng mặt mà không bằng lòng. Việc này tạm thời không nhắc tới. Còn Hữu Tam Thiên Minh Nhật Tinh Hải thì vì Khúc Chính Phong ra mặt mà các thế lực lại bị thanh tẩy một phen, đại biến phát sinh Kiến Sầu cũng vừa mới chứng kiến nên chẳng có gì đáng nói.

Nhưng Bắc Vực và Nam Vực thì lại khác. So với Trung Vực, Bắc Vực rộng lớn hơn nhiều nhưng chỉ có bốn tông môn. Mà bốn tông môn này lại phân thành hai nhánh : Tây Hải Thiền Tông và Tuyết Vực Mật Tông thuộc về Phật môn, còn Âm Tông và Dương Tông thì thuộc về đạo môn

Âm Dương hai tông từ trước đến nay bất hòa, thù hận càng lúc càng sâu, hai năm qua đánh nhau vô cùng ác liệt. Tây Hải Thiên Tông trái lại lúc nào cũng yên tĩnh nhưng Tuyết Vực Mật Tông thì nội bộ lục đục, biến động thường xuyên.

"Nghe nói cách đây ít lâu, sau khi phát hiện Tuyết Vực động tĩnh khác thường, Côn Ngô và Nhai Sơn đã phái người đi điều tra."

"Lúc đó ta còn đang vân du bên ngoài nên cũng không hỏi nhiều, chỉ biết là có liên quan đến Cực Vực."

"Hình như trật tự luân hồi ở Cực Vực bị đảo lộn, vì vậy mới xảy ra xung đột giữa hai hai phái Cựu Mật và Tân Mật của Tuyết Vực. Hơn nữa thánh tử Tịch Gia lại xuất thế nên tình hình thật hung hiểm khó lường."

Đối với người có thân phận và cảnh giới như Vương Khước mà nói thì chuyện về thánh tử Tuyết Vực và trật tự luân hồi chẳng có gì là bí mật. Đạt được tu vi địa vị đến một mức nào đó thì tự nhiên có quyền biết được.

Vương Khước ngự trên thanh Ẩn giả kiếm, ánh mắt chợt có phần tư lự.

"Tính ra, trận chiến Âm dương giới giữa Thập Cửu Châu và Cực Vực đã qua mười một giáp rồi. Tu sĩ Thập Cửu Châu ngày càng đông đảo lớn mạnh nhưng ở Cực Vực vẫn còn không thiếu người tâm địa lang sói."

"Mười một giáp qua cũng đủ để nghỉ ngơi dưỡng sức rồi."

"Có khi bọn chúng ngóc đầu trở lại cũng chưa biết chừng..."

Trận chiến Âm dương giới...

Trước khi bị khốn ở Cực Vực, Kiến Sầu biết rất ít về chuyện này. Cách biệt sáu mươi năm, đến lúc nàng quay về Thập Cửu Châu thì lại nghe nhắc tới nhiều. Nếu vậy thì hình như với cảnh giới hiện tại, nàng đã có quyền biết nhiều chuyện hơn chăng ?

Từng là tu sĩ tham gia đỉnh tranh, có lẽ bây giờ nàng là một trong số rất ít người rành rẽ về Cực Vực, thậm chí ngay cả giao thủ với diêm vương Tần Nghiễm cũng đã kinh qua.

Từng kỷ niệm về Cực Vực và những điều bí ẩn khác cứ lần lượt diễu qua trong trí Kiến Sầu -

Nào tàn hồn của chim Cửu Đầu trong miệng Hắc Phong động, nào xương trắng vùi dưới tượng Phật và những bức tượng Phật kỳ dị hung dữ khác trong chưởng ngục ty ở mỗi tầng địa ngục, nào thánh tử Tịch Gia cực kỳ thần bí của Tuyết Vực và cả...

Chung Lan Lăng nữa, cái vị quỷ tu lãng tử chân trần luôn ôm cây đàn trên người ấy.

Kiến Sầu nhớ y vì cảm thấy trên người nàng có cái gì đó quen quen nên mới đến hỏi nàng về nguồn gốc cội nguồn của mình, tất cả những gì mắt thấy tai nghe đều nhất nhất kể hết ra.

Cạnh Hoàng Tuyền, bờ U Minh.

Đối diện cây cầu dài có rất nhiều quan tài và xương trắng chồng chất.

"Kiến Sầu đạo hữu ?"

Vương Khước dứt lời đã lâu mà không thấy Kiến Sầu nói gì, quay lại thấy nàng mày liễu nhíu chặt, tựa như đang nghĩ đến chuyện gì đó rắc rối thì không khỏi lấy làm lạ.

Kiến Sầu lúc này mới định thần lại, đáp : "Ta vừa rồi mải nghĩ đâu đâu nên có hơi lơ đãng một chút. Vậy cứ như những gì đạo hữu nói thì e rằng chẳng bao lâu nữa Thập Cửu Châu sẽ có biến động lớn." "Chỉ mong là không rắc rối quá."

Dù sao chưa xảy ra chuyện, Vương Khước cũng không nói chính xác được. Nhưng hiện tại Tuyết Vực Mật Tông dị biến liên miên, Côn Ngô thì đại nạn một trăm năm, thêm vào đó còn có Cực Vực đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy, ngay cả người lạc quan e rằng cũng khó mà có thể bình thản được.

"Thậm chí vùng man hoang ở đông nam gần đây cũng không yên."

Về điều này thì Kiến Sầu lại biết rất rõ.

Một ngàn năm trước Bát Cực đạo tôn của Côn Ngô đã thanh tẩy man hoang đông nam, khiến yêu ma ba đạo tổn thất nặng nề. Vì vậy, nhiều năm vắng bóng Bát Cực đạo tôn sau khi phi thăng, man hoang đông nam hoàn toàn có thể khôi phục lại nguyên khí trước kia.

Nhưng vào thời gian này, trong yêu ma ba đạo lại có thiếu môn chủ Ung Trú tiếp tục truyền thừa, đó là còn chưa kể đến sự xuất của Thẩm Vấn Tỉnh - một nhân vật lợi hại chuyên chế tạo khôi lỗi. Ngoài ra, Thẩm Yêu thân thế hơn người cũng chẳng phải dễ chơi.

Nghĩ kỹ lại thì trên Thập Cửu Châu này dường như đang biến loạn thật sự vậy.

Kiến Sầu nghĩ đến mà không khỏi lắc lắc đầu, dõi mắt nhìn ra xa.

Trăng đã nhạt màu. Núi đồi chập trùng trên Tả Tam Thiên trông mơ màng mông lung trong sắc đêm sắp tàn. Dòng Cửu Đầu giang lâu đời thì chẳng khác gì một dải lụa lấp lánh phản chiếu ánh trăng lành lạnh trên cao. Nước róc rách len lỏi qua nghìn núi vạn khe, chảy mãi chảy mãi không ngừng.

Dãy núi của Côn Ngô nằm ở phía cực đông của Tả Tam Thiên, sừng sững chôn chân ngay lại khuỷu sông lớn nhất của Cửu Đầu giang.

Ngọn núi chính của Côn Ngô nằm ngay trung tâm, cao hơn hẳn so với mười ngọn xung quanh nên trông rất cách biệt.

Trên sơn đạo dẫn xuống chân núi đã có vài đệ tử Côn Ngô dậy sớm đi đi lại lại. Những người khác kẻ thì ngồi điều tức, kẻ thì luyện kiếm.

Đột nhiên một đạo hào quang trắng dầy từ xa lao vút đến rồi hạ xuống sơn đạo. Đệ tử trên đường nhìn ra là ai thì xôn xao cung thân hành lễ.

"Ngô Đoan sư huynh."

"Ngô sư huynh."

"Bái kiến sư huynh."...

Trường bào tuyết bạch lấm lem bụi trần, Ngô Đoan vừa từ phái Phong Ma kiếm về liền thu lại thanh kiếm Bạch Cốt Long rồi hỏi : "Sư tôn giờ ở đâu ?"

"Hôm nay Tạ sư huynh kết đan, chưởng môn chắc là đang ở điện Chư Thiên."

Nghe vậy một gã đệ tử vội vàng đáp lời.

Ngô Đoan hơi nhíu mày. Tuy sư tôn có bảo Côn Ngô sẽ gặp đại nạn một trăm năm gì đó, nhưng y thật sự không thể nào ưa nổi cái vị Tạ Bất Thần nghe nói là có khả năng xoay chuyển tình thế, ngăn chặn đại nạn này.

"Sư huynh Triệu Trác, Nhạc Hà và sư đệ Vương Khước có ở đây không ?"

Người kia đáp : "Triệu sư huynh và Nhạc sư huynh đều về hết rồi, bây giờ chắc cũng đang ở trong điện Chư Thiên. Còn Vương Khước sư huynh thì đáng lẽ hai ngày trước đã phải vê nhưng sư huynh lại nói có việc bận ở Minh Nhật Tinh Hải nên nán lại một chút. Tính ra hôm nay chắc cũng sẽ về."

Minh Nhật Tinh Hải...

Vừa nghe đến bốn tiếng trên, Ngô Đoan tự tâm chợt thấy bồi hồi, nhất thời nhớ tới người mình đã từng có dịp giao thủ trên rặng đá san hô Đại Mộng ở tây hải năm xưa bây giờ đã trờ thành kiếm hoàng Khúc Chính Phong, nhớ đại sư tỷ Kiến Sâu mới đây mà tên tuổi đã trở nên lẫy lừng khắp Tinh Hải.

"Ngươi đi đi"

Vương Khước phất tay áo, ra hiệu cho người đệ tử kia lui ra, còn mình thì hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng về phía quảng trường Vân Hải ở phía trên không điện Nhất Hạc.

Chẳng biết tự bao giờ trên quảng trường đã giăng một trận pháp khổng lồ. Linh châu trong trận được xếp đặt theo phương vị huyền bí, viên nào viên nấy xanh biếc. Nối kết giữa các viên ấy là các đường sáng lam nhạt mờ mờ ảo ảo.

Gió thổi mây bay.

Trên quảng trường tuyết bạch, sương phủ trắng xóa dưới ánh trăng tàn nhàn nhạt.

Cảnh vật sao đẹp như tranh vẽ !

Biển mây trăng sương ở Côn Ngô từ trước đến nay đẹp không thua gì tám cảnh nổi danh của Nhai Sơn.

Bao nhiêu năm qua cảnh vật như vậy đã khắc sâu trong tâm khảm Ngô Đoan. Y thấy nhiêu nên không còn kinh ngạc nữa.

Đến trên biển xanh, Ngô Đoan thả mình rơi xuống.

Một cụm mây trắng đang lững lờ trôi thì bị cú đáp này khuấy động, sương khói lượn lờ tản ra xung quanh. Nhưng bóng người đang đứng ở rìa quảng trường phía ngoài đại trận thì lại dường như chẳng lấy gì làm chấn động mà ngược lại còn cất bước đi về phía Ngô Đoan.

Dáng người dong dỏng cao, áo xanh bay bay trong gió. Nằm hờ giữa những ngón tay thuôn dài trắng trẻo như ngọc của y là một cây thước đen không rõ chất liệu, trông giống kim loại mà chẳng phải kim loại, nhìn như ngọc nhưng cũng chẳng phải ngọc, bề dài khoảng một xích, rộng chừng hai ngón tay. Tuy bản thân nó không tỏa ra một chút khí tức nào nhưng khi mây và gió quét tới thì dường như trở nên ôn hòa hơn hẳn.

Đó là Tạ Bất Thần.

Trên người y toát ra quý khí mà kẻ khác không có. Có lẽ đó là do xuất thân trước khi y đến Thập Cửu Châu. Nhưng cái quý khí ấy cũng không đáng ghét bởi nét trí thức lạnh lùng giữa mi mục đã trung hòa bớt cảm giác khó thân cận với người khác.

Ngô Đoan bây giờ đã tới xuất khiếu nên có thể dễ dàng nhìn được tu vi của y - hiện tại rỗng tuếch, chẳng có chút gì.

Thậm chí trên người cũng hoàn toàn không có biểu hiện của linh lực !

Dường như người đứng trên quảng trường này không phải là Tạ Bất Thần ngày nào nữa, tu sĩ cũng chẳng phải chứ đừng nói là đệ tử chân truyền thứ mười ba của Hoành Hư chân nhân. Y bây giờ chỉ là một phàm nhân mà thôi.

Ngô Đoan nhớ Tạ Bất Thần hôm nay sẽ kết đan. Nhưng y cũng nhớ Tạ Bất Thần lúc còn trúc cơ đã có khả năng vượt cảnh giới mà ngự không đi lại trên sông rồi.

Chuyện giữa Tạ sư đệ và sư tôn mình không nên xen vào thì hơn.

"Tạ sư đệ."

Nghĩ đoạn, Ngô Đoan thân thiện cất tiếng gọi.

“Ngô sư huynh."

Tạ Bất Thần cũng gật đầu hoàn lễ, nhàn nhạt đáp lại rồi đưa mắt nhìn về điện Chư Thiên ở cuối quảng trường.

"Sư tôn với mấy vị trưởng lão và sư huynh đang đợi ở trong."

“Ta đi trước thưa chuyện vậy."

Ngô Đoan cũng đưa mắt nhìn theo, thấy trong đại điện thấp thoáng bóng người thì đoán có lẽ mọi người đang bàn luận về tình hình phái Phong Ma kiếm và về tiểu hội Tả Tam Thiên sắp tới.

"May mà ta về kịp để nhìn sư đệ kết đan. Sáng nay phượng hoàn niết bàn, trùng tu tu vi, chúc mừng Tạ sư đệ."

Tạ Bất Thần dường như không nghe ra chút gì là thâm ý hay địch ý trong lời nói, chỉ điềm đạm đáp : "Tạ cát ngôn của Ngô sư huynh."

Ngô Đoan không có thân thiết gì với Tạ Bất Thần. Hai người đã từng đánh với nhau một trận trên sông Cửu Đầu nên đều biết nhưng là đồng môn, dăm ba câu chào hỏi nhau cho đúng lễ nghĩa thì ít nhất phải có.

Nếu muốn trò chuyện nhiều hơn, chẳng cần phải hỏi Tạ Bất Thần xem y có rảnh không mà ngay chính bản thân Ngô Đoan cũng đã quá bận bịu rồi.

Nhưng trước khi đi Ngô Đoan cũng không nén nổi tò mò mà liếc nhìn cây thước đen trong tay Tạ Bất Thần.

Hình như ở Côn Ngô chẳng có thứ pháp khí nào như thế này thì phải ?

Đầu mày y càng nhíu sâu thêm và nhưng lại giãn ra ngay khi vào đến trong điện. Y khom người theo lễ : "Đệ tử Ngô Đoan bái kiến sư tôn."

"Không cần đa lễ, tình hình phái Phong Ma kiếm ra sao rồi ?"

Hoành Hư chân nhân ngồi trên cao, đạo bào tinh tươm thanh tịnh, ngay cả nếp áo cũng toát ra vẻ thoát tục, nhưng có điều thần thái hiện giờ thì lại không thoải mái cho lắm. Ngô Đoan đứng thẳng người đáp : "Năm người chết, ba người trọng thương, mười một người bị thương nhẹ, hộ sơn đại trận nguyên vẹn. Tuy nhiên không có ai thấy được hung thủ. Đệ tử truy tìm mấy ngày, đoán rằng người này hẳn là Hạ Hầu Xá trước kia bị trục xuất khỏi phái."

"Chà, việc này Phong Ma kiếm phái cũng hồ đồ quá rồi !"

Hoành Hư chân nhân không nói gì nhưng vị trưởng lão ở kế bên lại than, giọng nói nghe ra có phần tiếc cho Hạ Hầu Xá.

"Truyên thừa Chủ vạn binh trong phái đã hơn ngàn năm mà chưa bao giờ mở ra. Thằng bé này cũng nhờ cơ duyên xảo hợp nên mới có được. Tiếc là bọn họ lúc đó xử chuyện quá ư khắc nghiệt, chẳng trách sao nó chẳng sinh lòng phản loạn, huống hồ bị trục xuất nhục nhã như vậy, nếu không có Lục Hương Lãnh Bạch Nguyệt cốc giúp đỡ thì đã mất mạng từ lâu rồi."

Hoành Hư chân nhân đánh giá sự việc có vẻ rất thông suốt, tuy là thủ lĩnh ba ngàn tông môn nhưng lời nói hoàn toàn không có ý thiên vị.

"Bây giờ là thời điểm quan trọng Bất Thần kết đan lần nữa. Nếu chưa bắt được người thì tạm để chuyện này sang một bên, từ từ theo dõi xem thế nào."

"Dạ.

Mọi người đồng thanh ứng tiếng.

Ngô Đoan dĩ nhiên cũng không có ý kiến gì khác. Thưa chuyện xong, y liền tự nhiên lùi lại, đứng vào dãy bên phải Hoành Hư chân nhân, cạnh nhị sư huynh Nhạc Hà.

So với đại sư huynh Triệu Trác xấu xí, tính tình cẩn trọng thì nhị sư huynh Nhạc Hà mặt mũi tuấn tú, thần thái trông có phần lạnh lùng. Đồ hình bàng bạc từ dưới cổ uốn lượn rồi kéo phình lên đến tận mang tai, tình cờ rất hợp với cái danh "Giang lưu kiếm ý" của y. Mỗi khi khí tức quanh thân lưu chuyển thì khí sắc của đồ hình cũng châm chậm xuôi theo.

Sáu mươi năm trước, Nhạc Hà phụng mệnh sư phụ đi vân du, cho đến giờ đáng lẽ vẫn còn chưa vê nhưng Thập Cửu Châu đang sắp nổi phong ba, chẳng ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra nên y mới vội vã hồi môn.

Trừ Vương Khước vẫn còn đang nãn ná ở Minh Nhật Tinh Hải thì mười ba đệ tử chân truyền của Hoành Hư chân nhân hầu như đã có mặt đầy đủ trên điện.

Triệu Trác, Nhạc Hà, Ngô Đoan, Tư Đồ Hình, Thư Nhất Vãng, Phương Ngộ, Đổng Truy, Thôi Thập Tam, Cận Phong, Tiết Tung, Đoàn Hồng...

Chẳng ai có tu vi dưới nguyên anh cả I

Hoành Hư chân nhân đưa mắt nhìn từng người một.

Người có thể lọt vào mắt xanh của lão, vào được Côn Ngô đều là thiên tài tuyệt thế, vạn người có một. Nhưng bình tâm mà nói thì chẳng ai có thể sánh được với cái "Thằng Khúc ngốc" mà lão Phù Đạo kia cứ hay gọi nheo nhéo trên miệng.

Ngay cả Kiến Sầu mới vào Nhai Sơn cũng giỏi hơn Vương Khước, cứ y như là hậu sinh khả úy vậy...

Nhai Sơn ơi là Nhai Sơn !

Hai tiếng ấy chẳng khác nào một vết nung nóng bỏng lâu năm, hằn khắc trong đáy lòng lão, để lại dấu sẹo thật sâu, thật nặng...

Tựa như bóng ma đeo bám !

Đại trận Chu Thiên Tinh Thần khổng lồ sau lưng lão vẫn lấp lánh ánh bạc.

Khi những tia nắng ban mai đầu tiên từ phương đông rực lên, Hoành Hư chân nhân rút cục cũng thôi trâm mặc. Lão từ từ đứng dậy, đi ra trước điện.

Quảng trường Vân Hải rộng lớn lúc này cũng ngập tràn ánh sáng.

Tạ Bất Thần ngồi xếp bằng ở mép quảng trường.

Sau lưng y, đại trận vốn đã chuẩn bị chu đáo từ trước đã phát động hoàn toàn, hào quang tỏa ra xanh biếc như ngọc lưu ly, khiến dáng người đang ngồi bên trong ánh lên một màu lam lam.

Tay áo xanh của y xõa rộng trên mặt đất. Hai bàn tay đặt lên đầu gối, một tay đè nhẹ lên cây thước đen, tay kia thì bấm chỉ quyết huyền bí.

Những tia nắng ban mai càng lúc càng rực thì thủ quyết trên tay cũng càng lúc càng nhanh, chỉ một chốc sau đã thành bóng mờ vun vút.

Đại trận sau lưng y càng lúc càng chói sáng.

Khi vâng mặt trời tròn vừa nhô lên hoàn toàn, cạnh vừa chạm đường chân trời thì tựa như khớp đúng thời điểm, chỉ quyết đang thoăn thoắt trên tay Tạ Bất Thần cũng chợt ngừng lại ngay lập tức !

"Ông..."

Trận pháp đang bao trùm gần như quá nửa quảng trường Vân Hải liên bắn ra lam quang vạn trượng cao thấu mây xanh, tưởng như muốn phá thủng cả bầu trời I

Quảng trường Vân Hải rộng lớn là thế, vậy mà không khỏi rung lên trước cơn chấn động kinh khủng này.

Chỉ có Tạ Bất Thần là vẫn ngồi xếp bằng an nhiên tự tại cạnh rìa quảng trường.

Người ta hay nói "Tử khí đông lai - Khí tía từ phương đông tới."

Lúc mới mọc, mặt trời sẽ phát ra khí tía. Nhiều người đa phần tuy không biết đến sự kỳ diệu của nó nhưng lúc này cũng được tận mắt nhìn thấy sau khi trận pháp đã hoàn toàn khởi động thì có ngàn ngàn vạn vạn đạo khí tím từ phía đông bay tới cùng hòa quyện với hào quang xanh biếc của đại trận. Nhờ vậy, ở nơi giao thoa của hai loại ánh sáng ấy liền dân dân ngưng tụ thành một phiến ấn phù vàng sẫm cổ xưa.

Nói thì chậm nhưng thật ra sự việc chỉ diễn ra trong vòng hai nhịp thở mà thôi.

Mọi người còn chưa nhìn rõ đâu ra đâu thì phiến ấn phù kia đã giáng xuống đỉnh đầu Tạ Bất Thần rồi phủ kín cả người y...

Cảnh tượng diễn ra sau đó đều khiến ai nấy phải nghẹn họng há mồm trân trân mắt nhìn.

Tu vi trên cơ thể tựa như phàm nhân của Tạ Bất Thần vốn chẳng có lấy một chút xíu linh lực nào giờ đây lại bắt đầu tăng lên rành rành trước mắt mọi người !

Luyện khí kỳ !

Trúc cơ kỳ I

Kim đan kỳ !

Hơn nữa còn không dừng lại mà cứ tiếp tục tích lũy rồi tăng lên không ngừng, nhưng càng lên cao thì càng chậm dần, mãi cho đến khi hoàn thành trọn vẹn kim đan hậu kỳ thì quá trình này mới dần dần dừng lại !

Cảnh tượng sao mà siêu việt quá sức tưởng tượng đến vậy ?I

Trên điện Chư Thiên, ai nhìn thấy cũng không khỏi hít sâu một hơi dài, da đầu run rẩy. Khởi điểm chỉ là một người phàm tục, vậy mà chỉ một chốc sau đã thành kim đan đỉnh phong rồi. Chỉ có Hoành Hư chân nhân sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn điềm nhiên như không, tựa như đã biết trước kết quả từ lâu.

Sau khi quá trình tăng tu vi kết thúc, phiến ấn phù vàng sẫm kia liền ngưng tụ lại trước mi tâm của Tạ Bất Thần.

"Đùng ! Đùng ! Âm ! Âm !"

Giữa đất trời bỗng vang lên tiếng sấm.

Trong nháy mắt, kiếp vân hơn mười dặm hốt nhiên trải rộng. Sấm nổ, chớp lóe vàng sẫm, vạn đạo rùng rùng đan xen trong mây. Nhưng tất cả lại dường như không phát hiện ra sự hiện diện của Tạ Bất Thần. Chớp giáng xuống quảng trường, chớp bổ xuống xuống núi đồi, chớp đánh xuống Cửu Đầu giang...

- Nhưng lại chẳng có tia nào nhắm trúng người Tạ Bất Thần !

"Đây mới chính là Đạo Tử trong truyên thuyết chăng..."

Một vị trưởng lão ở phía sau rốt cục không kìm được nổi chấn động trong lòng đành thốt lên, âm sắc giọng nói nghe vừa khàn khàn vừa thán phục.

Được trời chiếu cố, thừa đạo mà sinh.

Chuyện tu hành đối với người khác tựa như chỉnh phục núi cao, từng bước tiến tới đều gian nan khó khăn, nhưng nếu có cái gọi là "Đạo Tử" thì lại như giẫm trên đất bằng, chẳng tốn công sức là mấy.

Hoành Hư chân nhân không đáp, chỉ dõi mắt ngắm nhìn bóng Tạ Bất Thần ngồi xếp bằng tĩnh tọa cạnh rìa quảng trường mà nhớ tới thiên cơ, tới đại nạn trăm năm của Côn Ngô và câu nói kia.

Sau trăm năm, kẻ này sẽ là người thay thế lão.

Lúc này, chẳng có ai nhìn ra điều gì trong đáy mắt vừa thấu triệt lẽ đời vừa đượm màu dâu bể của lão.

Người ở các ngọn núi khác của Côn Ngô tuy biết trước Tạ Bất Thần sẽ lại kết đan lần nữa nhưng chẳng ai ngờ động tĩnh lại lớn đến thế, màu sắc vàng sãm khác thường của ánh chớp đều vượt quá sức tưởng tượn của mọi người.

Nhất thời, cả Côn Ngô đều sôi sục, ầm ï không thôi.

Mà đúng vào lúc đó, có một đạo hào quang duyên dáng màu nguyệt bạch từ ngoài khuỷyu sông Cửu Đầu bay vụt qua !

"Ai đó ?"

Tính tình thận trọng, chấp sự trưởng lão Cố Bình Sinh gần như là người đầu tiên phát hiện ra, tay liền đề lên đốc kiếm, chỉ chực tuốt kiếm đối phó.

Những người khác cũng khẩn trương, sẵn sàng tư thế xuất thủ.

Nhưng không ngờ vào thời điểm mấu chốt này, Hoành Hư chân đang đứng phía trước lại điềm nhiên phất tay, ra hiệu cho mọi người đừng vọng động.

Ai nấy đều ngạc nhiên, chẳng hiểu ra sao.

Đạo hào quang ấy trong chớp mắt đã đến gần.

Người đó hoàn toàn không che giấu khí tức của mình, có thể nói là đường đường chính chính phô bày. Tạ Bất Thần hiện giờ tu vi đã khôi phục, khả năng nhận biết cũng chính xác, hơn nữa ở cảnh giới kim đan đỉnh phong thì lại càng không tệ.

Y vẫn ngồi bên rìa quảng trường, ngón tay ép mạnh lên thanh thước đen thêm ba phần, nhưng mắt thì vẫn bình tĩnh trông theo.

Bóng hồng như xưa, tóc xanh như thác. Kiến Sầu vẫn luôn một thân một mình trong bộ trường bào màu nguyệt bạch như vậy, mi mày như họa, thấp thoáng còn có thể nhận ra chút dáng vẻ đoan trang điềm đạm của ngày xưa cũ bên nhau, nhưng giờ thì lại thêm thêm đôi phần tự chủ, thong dong trấn định.

Nàng ngự không đến nhưng không giảm tốc độ mà chỉ cất tiếng cười dài, tiện tay phóng thẳng xuống dưới một vật -

"Phập Ị"

Một cái bóng mờ vụt xuống. Mặt sàn quảng trường Vân Hải cứng rắn là thế, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã nứt toác, ngang ngang dọc dọc rạn như mạng nhện !

Một thanh trường kiếm đen tuyên còn nguyên cả vỏ nghiêng nghiêng cắm phập xuống sàn, cách Tạ Bất Thần một xích !

"Ẩn giới từ biệt đã hơn sáu mươi năm."

"Sáng nay trở về, đi ngang Côn Ngô, tình cờ nghe nói Tạ đạo hữu đại nạn không chết, lại còn kết đan lần nữa, Kiến Sầu yên dạ, bèn tới chúc mừng. Vật quy nguyên chủ."

"Mong có ngày gặp lại, cùng ôn chuyện xưa !"

Tiếng nàng lanh lảnh từ mây vọng xuống, trong chớp mắt bóng người đã khuất ngàn dặm.

Tạ Bất Thần ngẩng đầu trông lên chỉ thấy bóng nàng xeẹt qua như điện, trông chẳng khác gì một dải cầu vồng trắng diễm tuyệt lướt qua trên rặng núi trùng điệp của Côn Ngô, rồi kế đó lại hướng về Nhai Sơn ở phía đông mà tiến.

Những gì còn lại có chăng chỉ là dư âm giọng nói phiêu đãng nhẹ tan giữa núi đồi cùng với thanh kiếm Nhân Hoàng vẫn còn rung rung bên cạnh người kia. Trên chuôi kiếm dường như vẫn còn âm ấm hơi nàng... Cùng ôn chuyện xưa ư ?
Bình Luận (0)
Comment