Chương 355 : Nhai Sơn ta về
Chương 355 : Nhai Sơn ta vềChương 355 : Nhai Sơn ta về
Bốn tiếng này nếu lọt vào tai người khác thì rất dễ lầm tưởng là giữa hai người có chuyện gì đó ái muội. Nhưng chỉ có Kiến Sầu là biết trong đó ẩn chứa thù oán thâm sâu đến mức nào.
Nàng cũng biết dù người ngoài nghe không hiểu thì Tạ Bất Thần chắc chắn sẽ hiểu. Trong ẩn giới Thanh Phong am,giao tình" giữa họ ra sao y hẳn rõ hơn ai hết.
Thật ra Kiến Sầu cũng khá tiếc. Ngày y kết đan, khó khăn lắm mới có được cơ hội ngàn năm một thưở như thế này, lẽ ra nàng phải tặng lễ lớn hơn một chút mới phải. Nhưng y lại đang ở Côn Ngô, sau lưng trong điện Chư Thiên còn có đông đảo trưởng bối đồng môn hỗ trợ.
Cho dù tài cán bằng trời, trước mặt một vị đại năng hữu giới hiếm thấy trên Thập Cửu Châu như Hoành Hư chân nhân, nàng cũng không dám ra tay với Tạ Bất Thần mà còn có hy vọng toàn thân trở ra.
Ngày còn rộng, tháng còn dài, gấp gáp làm gì ?
Côn Ngô sẽ còn gặp đại nạn nữa mà, sau này thiếu gì dịp hạ thủ.
Hiện giờ nàng đã đánh bại Vương Khước, yên vị đầu bảng bia Tứ Trọng Thiên, là tu sĩ số một của cảnh giới nguyên anh rồi. Tạ Bất Thần kết đan lần thứ hai, uy thế tuy kinh người nhưng thấy nàng bình yên vô sự trở về, tu vi lại còn cao hơn y một tâng thì không biết tâm trạng sẽ như thế nào đây ?
Tạ Bất Thần có vui mừng hay không nàng không biết, chỉ biết bản thân mình rất vui.
Tuy biết người này từ trước đến nay mưu kế thâm sâu, thiên phú sợ rằng còn trên mình một bậc, nhưng nàng hoàn toàn có thể thử - Nếu đã hủy tu vi của y được một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba !
Chỉ cần Tạ Bất Thần vẫn dốc lòng vấn đạo tầm tiên thì nàng vĩnh viễn vẫn là một bóng mây trên đầu y, tránh cho khỏi có ngày gươm kề cần cổ !
Gió thổi thốc vào mặt Kiến Sầu, lành lạnh thấu xương.
Nhưng nàng chỉ thản nhiên nhìn mây mù bảng lảng đầy trời và đại địa Thập Cửu Châu mênh mông dưới chân tựa như chẳng thấy lạnh chút nào. Thậm chí Nhân Hoàng kiếm đã trả lại chủ cũ, nỗi niềm tiêng tiếc cũng đã sớm quên.
Nhớ ngày nào vừa chân ướt chân ráo đến Thập Cửu Châu, nàng cái gì cũng chẳng biết. Phù Đạo sơn nhân ngự trên thanh kiếm gỗ tên "Vô' mang nàng đi dọc theo bờ tây hải, băng qua non nửa Trung Vực mới đến được Nhai Sơn.
Đại địa Thập Cửu Châu mà nàng thấy lúc ấy so với sáu mươi năm sau cũng không thay đổi gì nhiều.
Ra khỏi vịnh sông Cửu Đầu của Côn Ngô là bình nguyên bao la rộng lớn. Dòng nước xiết khi chảy đến đây liên trở nên hiền hòa êm ả, nhưng khi qua khỏi bình nguyên, đổ vào thung lũng thâm u, núi non hiểm trở trùng điệp thì...
Ánh nắng ban mai chan hòa khắp rừng, thấp thoáng trong đó có bóng đền đài lầu các của các sơn môn nằm rải rác trên dãy dãy núi non.
Nơi đây mới chính là Tả Tam Thiên Trung Vực.
Ba ngàn tông môn nhỏ nhỏ lớn lớn đông đúc như rừng. Ai mà biết được trong tương lai sẽ có thiên tài nào xuất hiện trong số đó đây.
Sáu mươi năm trôi qua, Nhai Sơn chẳng có gì thay đổi.
Chiếc cầu dài ấy vẫn cứ luôn treo mình cao cao trên không, bên dưới là dòng Cửu Đầu mênh mông xuôi chảy. Trên dải đất cạn dọc theo bờ sông, cỏ dại vẫn úa vàng xơ xác, mộ phần nấm nấm lặng lẽ nằm lút bên trong. Sơn đạo cổ xưa trên núi cũng vẫn cheo cheo hiểm trở như ngày nào.
Đứng ở chính diện nhìn thẳng tới sẽ thấy một ngọn núi cao vút chân mây, nhưng nếu có thể đi vòng ra sau nó thì sẽ nghe thấy tiếng người xì xào bàn tán sôi động cả một vùng...
"Ngoảnh đi nghoảnh lại, mới đó mà đã đến kỳ tiểu hội mới nữa rồi."
"Nghe nói Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô đã phát lôi tín giục giã nhiều lần nhưng không biết sao Phù Đạo tổ sư bá vẫn chẳng chịu xuất quan ? Tiểu hội quan trọng như thế này, nếu lỡ hư mất thì làm sao đây ?"
"Quan hệ giữa Phù Đạo trưởng lão và Hoành Hư chưởng môn thâm sâu ra sao chứ ? Đâu có cần tới đám chúng ta lo lắng làm gì !“
"Chà, sau này muốn đi kho vũ khí, ta cứ lo..."
"Các ngươi biết không, Kiến Sầu đại sư bá của Nhai Sơn chúng ta không chết, đã vậy lại còn bài danh đệ nhất trên bia Tứ Trọng Thiên nữa !"
"À, Đại sư bá nghe nói rất lợi hại. Tiếc là ta nhập môn trễ quá, không có dịp được gặp mặt...
"Phái giơ chân co cẳng của Nhai Sơn chúng ta có ai coi nàng là thủ lĩnh không ?"
"Suyt.......
Trên Linh Chiếu đỉnh, đệ tử trẻ đang tụm năm tụm ba chuyện phiếm với nhau, người thì mặt mày vui vẻ, người thì ủ dột lo âu.
Mấy năm gần đây, Nhai Sơn thu nạp thêm không ít tu sĩ mới nên quang cảnh trông náo nhiệt hơn hẳn. Dĩ nhiên, lý do quan trọng nhất đó là vì tiểu hội Tả Tam Thiên sắp tới, vả lại Thập Cửu Châu gió nổi mây vần biến động liên miên, nên hễ cứ có tin tức của môn hạ Nhai Sơn hay của bất kỳ đệ tử kỳ cựu nào khác truyền về là bọn họ lại bàn tán xôn xao, không thể nào ngăn nổi được.
Hôm nay, đến lần thứ tám, sau khi hạ gục một tên đệ tử lóc chóc trên Bạt Kiếm đài, Thẩm Cữu tức đến nỗi giơ tay móc móc lỗ tai một cách thô tục, đoạn quay lại hét to vào mặt đám đệ tử trẻ đã đấu một trận dưới đài.
"Này, nói cho các ngươi biết chỗ này là để tuốt kiếm ! Không đánh ra hồn hơn một chút được hả ?"
"A Ị"
Nghe vậy, một dọc đám đệ tử mới ở phía dưới kinh hãi, ngẩng đầu lên thấy Thẩm Cữu thì liền nhớ tới "Ác danh" của tứ sư thúc, bèn vội vàng rối rít xin lỗi.
"Bọn ta đi ngay, đi ngay đi, không dám phiền sư thúc nữa."
"Ít ra phải vậy chứ."
Thẩm Cữu hừ giọng, bật cây quạt xếp tuyệt mỹ trong tay ra phe phẩy một cái rồi quay mặt nhìn về phía trước cách đó không xa.
"Thằng nhãi ngươi mới nhập môn có vài năm mà đã dám thách kiếm với ta hả ? Hừ, đại sư bá Kiến Sầu ngươi lợi hại như vậy mà hồi đó cũng không dám phách lối như ngươi."
"Lảm nhảm là gì cho mất công, có muốn đánh nữa hay không thì bảo 2?"
Phương Tiểu Tà lồm cồm bò dậy. Hắn đưa tay áo đầy bụi đất lên lau mặt, mày kiếm nhíu chặt, thái độ bất phục mà nhìn Thẩm Cữu.
"Ái chà, thật đúng là có tính cách nha."
Thẩm Cữu phất quạt đi đi lại lại trên Bạt Kiếm đài. Hắn vừa quan sát tên tiểu tử này vừa không khỏi lắc đầu nhưng trong cái nhìn thì lại ánh lên vẻ tán thưởng.
Công bằng mà nói Phương Tiểu Tà đúng là không tệ.
Tên tiểu tử này mới nhập môn có sáu năm, tuổi được mười bốn. Tuy còn nhỏ, cơ thể cũng không vạm vỡ như bạn bè đồng trang lứa, tính tình hãy còn rất trẻ con nhưng nếu nhìn kỹ tu vi thì mới thấy nó vậy mà đã là kim đan sơ kỳ rồi I
Có thể nói, sau Tạ Bất Thần và Kiến Sầu thì tên tiểu tử này là một tài năng hiếm thấy ! Hơn nữa, không giống như người mới học thường hay đầu hàng, Phương Tiểu Tà tuy nhỏ tuổi nhưng tính tình rất quật cường, hễ càng thua thì càng hăng.
Nhưng rắc rối ở chỗ là...
Nó đã đánh tốt lắm rồi.
Với thực lực hiện giờ, vì khó mà tìm được đối thủ ngang sức trong số đồng môn cùng trang lứa nên nó mới mắm môi mắm lợi, cố sống cố chết muốn đánh với Thẩm Cữu.
Ai biểu hắn suốt ngày cứ lượn tới lượn lui trong núi, khiến người ta tưởng hắn không có việc gì làm làm chỉ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cữu đau đầu muốn chết. Hắn nhìn cặp mắt hừng hực ý chí bất diệt của thằng bé mà không khỏi nghiến răng nghiến lợi đáp : "Tứ sư thúc ngươi có phải ngồi không đâu. Sau này mỗi ngày ngươi chỉ có thể tới tìm ta đánh một trận, hơn nửa trận nữa cũng không được !"
"Tại sao ? Ta không chịu
Phương Tiểu Tà liền trợn tròn mắt, bất mãn kêu to. Nhưng Thẩm Cửu việc gì phải để ý đến nó chứ ?
Hắn cười thành tiếng rồi thong thả đi tới, nắm cổ áo của nó xách lên, lôi nó đi về phía rìa Bạt Kiếm đài.
"Không chịu hả ? Không chịu thì làm gì nhau 2?"
"Nhai Sơn ta chỉ dựa vào thực lực mà nói chuyện. Ai thắng làm đại lão. Ngay như sư thúc có muốn làm chưởng môn cũng vậy. Nếu sư thúc đánh không lại, vậy cứ ngoan ngoãn cúi đầu trước đại lão thì hơn."
"Ngươi xem, ta cũng không chịu làm lão tứ mà muốn làm đại sư huynh cơ, nhưng ta lại không có tật nói ngang như ngươi !"
Phương Tiểu Tà bị xách cổ, sức lực chống lại chẳng có chỉ ráng giẫy giụa để thoát thân, nhưng vừa khi nghe Thẩm Cửu nói vậy thì lừ mắt bĩu môi cười nhạt.
"Đó chẳng phải là tại vì sư thúc đánh không lại sao ?"
"Ai nói ta đánh không lại hả ?!"
Ngay lúc đó, giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, Thẩm Cữu liền nhảy dựng lên, tức giận đến nỗi thiếu điều muốn quăng Phương Tiểu Tà cái bạch xuống đất !
"Ngươi nói đánh không lại là phải cúi đầu trước người thắng. Ngươi ngứa tay ngứa chân hả 2 Ai nói ta đánh không lại chứ 2 Ai nói ta đánh không lại ?!"
Phương Tiểu Tà không đáp mà cứ ngẩng đầu lên giương mắt khiêu khích nhìn Thẩm Cữu như thể trả lời cho câu hỏi của hắn.
Rõ ràng đây là cái nhìn coi thường !
Thẩm Cữu ở mình tu vi không thấp, bối phận cực cao, tha hồ mà "làm mưa làm gió" ở Nhai Sơn trong bao nhiêu năm trời. Nhưng cái thằng cứng đầu như Phương Tiểu Tà này thì hắn mới gặp lần đầu, đã vậy lại còn bị nó trả treo trước mặt nữa I
Thật là tức muốn chết mà I
Tức quá đi mất !
"Không cho ngươi thấy lợi hại, ngươi thật là không biết Mã vương gia ta có ba con mắt a !"
(* Mã vương gia là Mã Triệu Ôn trong thần thoại đạo giáo, từng đại náo tam giới, về sau bị Chân Vũ đế thu phục nên trở thành một trong ba mươi thiên tướng dưới quyền ngài. Đây là một vị thân hộ pháp quan trọng trong Đạo giáo.)
"Đánh không lại ? Dám nói ta đánh không lại hả ?I"
"Tuy đại sư tỷ Kiến Sầu bây giờ đứng đầu bia Tứ Trọng Thiên như vậy nhưng thực ra cảnh giới chỉ mới tới nguyên anh hậu kỳ thôi. Vương Khước đánh không lại là do đám gà chết Côn Ngô bọn hắn bất tài, Tứ sư thúc người dù gì cũng đã là nguyên anh đỉnh phong, người có biết là đánh không lại hay không hả ?"
Thẩm Cữu vừa xách Phương Tiểu Tà vừa tung người nhảy khỏi đài Bạt Kiếm cao ngất, miệng thì không ngừng lên lớp dạy dỗ.
"Dù sao tên Khúc ngốc cũng đã phản lại Nhai Sơn rồi, đại sư tỷ Kiến Sầu cảnh giới vẫn còn dưới ta một nấc, đây là lúc đến phiên ta ngồi vào cái ghế đại sư huynh Nhai Sơn này rồi.
"Chờ đại sư tỷ về, ta sẽ cùng sư tỷ rút kiếm xem xem cao thấp thế nào."
"Đấn lúc đó, thằng ranh con ngươi hãy mở to con mắt ra mà nhìn - xem ai mới là đại lão I" Lời vừa dứt, hai chân Thẩm Cữu cũng vừa chấm đất. Tiện tay hắn quăng Phương Tiểu Tà xuống, khiến thằng bé lăn lông lốc như một trái hồ lô.
Nhớ lại câu nói hùng hồn của mình khi nãy, Thẩm Cữu cảm thấy vô cùng hài lòng. Hắn ung dung võ vỗ tay phủi bụi, định để Phương Tiểu Tà đi về sẽ lại tu luyện một đợt tám trăm năm nữa, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì chợt thấy...
Phương Tiểu Tà vốn đã phải trở người đứng dậy từ lâu thì bây giờ lại nằm bẹp trên đất, chẳng nhúc nhích một mảy.
Trước mặt hắn tự nhiên chình ình một đôi giày trắng vân mây.
Ngước mắt lên nhìn thì thấy một bộ trường bào nguyệt sắc, đai lưng bằng da xanh biếc thắt ngang eo, đầu dây nhọn cao cao đung đưa. Từ vị trí của mình, Phương Tiểu Tà còn thấy cái cổ của người ấy thon thon trắng nõn, cái cằm nhòn nhọn xinh xinh và đôi môi...
Khi cười lên thì trông rất hiền lành, dịu dàng.
"Hóa ra là Thẩm sư đệ cũng có ý tranh chức đại sư huynh a. Hồi nãy hình như tỷ nghe thấy đệ đòi rút kiếm thì phải 2"
Giọng nàng vừa trong trẻo nhẹ nhàng vừa ẩn chứa đầy tiếu ý.
Nhưng không biết tại sao khi Phương Tiểu Tà nghe thấy thì lại cảm thấy một luồng khí lạnh từ đuôi xương cụt bốc lên, khiến cả người tựa như hóa đá.
Thẩm Cửu đứng dưới đài Bạt Kiếm thì không rét mà run.
Hắn nhìn bóng người đứng trước mặt Phương Tiểu Tà ở phía trước, thấy lại dáng dấp mờ mờ quen thuộc năm xưa, thần thái lúc nào cũng vẫn dịu dàng ôn hòa như thế, nhưng uy áp từ trên người toát ra thì vô cùng kinh khủng. Hắn tỉnh cả người, nhận ra sáu mươi năm trời không gặp sư tỷ đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất rồi !
Tuốt kiếm ra ư ?
Tài ba như Vương Khước còn thua huống hồ là mình. .
Có mà điên !
Thẩm Cữu cảm thấy hai chân mềm nhữn, khóe mắt đa tình giật giật không ngừng, mặt mũi cũng đờ hết cả ra.
Lúc này, hắn chỉ nhớ tới cái câu mà hồi nãy mình đã đem ra dạy dỗ Phương Tiểu Tà -
Phải cúi đầu trước đại lão thôi.
"A Kiến Sầu đại sư tỷ ! Lâu lắm không gặp ! Lâu lắm không gặp a."
Thẩm Cữu liền trưng ra bộ mặt tươi cười như gió xuân, rồi rào trước đón sau nói : "Rút với tuốt tốt cái gì. Đệ chỉ giỡn với bọn tiểu bối thôi mà. Không có gì, không có gì đâu. Xem đại sư tỷ bụi đường vất vả như thế này, để đệ đi rót cho tỷ một chén trà nha !"