Chương 356 : Trùm giếng Quy Hạc
Chương 356 : Trùm giếng Quy HạcChương 356 : Trùm giếng Quy Hạc
Đổi thái độ nhanh ghê !
Từ lúc mới nhập môn, Phương Tiểu Tà đã bị Thẩm Cữu bắt nạt luôn. Nó nào đã thấy qua "kỳ cảnh" như vậy bao giờ, thế nên trong chớp mắt đã quên cả sợ, cứ tròn mắt nhìn mà còn không dám tin là thực.
Thẩm Cữu khổ sở nói không nên lời, chẳng biết giấu cái bản mặt mình vào đâu.
Nhưng hắn biết làm sao bây giờ ?
Chịu thôi !
Ngay lúc ấy, Thẩm Cữu cứ ước sao mình chưa bao giờ phát biểu một câu vớ vẩn không tưởng như vậy, trước mặt Kiến Sầu chỉ đành ra vẻ hảo sư đệ đang mong ngóng đại sư tỷ trở về.
Kiến Sầu không nhịn được cười : "Đúng là đã lâu không gặp thật. Hồi nãy tỷ nghe Thẩm sư đệ nói cái gì mà lão đại với đại lão đó. Có chuyện gì không ?"
Ái chà má ơi, có để cho người ta yên không thì bảo ?
Thẩm Cữu thiếu điều muốn khóc, cái mặt tuấn tú nhăn nhăn nhó nhó. Hắn biết mình nếu không chịu nhận thì e rằng Kiến Sầu sẽ không bỏ qua, rốt đành giơ hai tay lên đầu hàng.
"Đệ sai rồi. Sư tỷ Kiến Sâu của Nhai Sơn chúng ta hoàn toàn xứng danh đại lão, không ai dám cãi
Ừ, như thế này nghe dễ chịu hơn.
Tuy cách gọi "Đại lão" nghe có hơi là lạ... Nhưng mà ai thèm để ý tới làm gì ?
Kiến Sầu thấy mặt mũi Thẩm Cữu bây giờ trông cũng y như lúc chia tay ở tiểu hội Tả Tam Thiên, dù đã qua sáu mươi năm nhưng hắn chẳng thay đổi gì mấy, nhất thời trong lòng cảm thấy thân thiết.
Đứng dưới Bạt Kiếm đài, nàng ngẩng đầu nhìn quanh rồi bay đi.
Nhai Sơn sừng sững, cao vút chân mây.
Đỉnh Hoàn Sáo đâm thẳng trời xanh, giấu mình trong mây, quanh quẩn đâu đó còn thoảng vọng lại tiếng ưng kêu vang. Phía dưới là điện Lãm Nguyệt, đường núi ngoằn ngoèo, dưới nữa là Nghị sự đường.
Kiến Sầu bây giờ đang đứng trên đỉnh Linh Chiếu rộng lớn.
Giá đỡ Bạt Kiếm đài cao ngất là một thanh kiếm sắt khổng lồ hoen rỉ không tên cắm sâu vào lòng đất, bóng đổ xung quanh trải rộng một vùng.
Giếng Quy Hạc ở ngay chính giữa đỉnh Linh Chiếu. Nước bên trong vẫn êm đềm như mọi thưở. Trên mặt nước lơ lơ lửng lửng đủ loại phong tín lôi tín từ khắp nơi gửi đến.
Vài con hạc trắng đang thả mình bập bềnh tiêu dao trong giếng. Dĩ nhiên Kiến Sầu cũng thấy ngay một con ngỗng to đang ung dung tự tại quạt quạt chân bơi...
Lúc ấy, khóe miệng nàng hốt nhiên cau lại.
Trong lòng Kiến Sầu xúc động dâng trào, tưởng đâu mình hoa mắt nhìn nhầm, chỉ thiếu điều muốn giơ tay dụi mắt để nhìn lại cho chắc.
Chuyện gì ngộ nghĩnh thế này...
Sáu mươi năm trôi qua, Nhai Sơn không thay đổi nàng cũng không ngạc nhiên. Nhưng cái con ngỗng to xác ngốc nghếch mà ngày xưa nàng vì bái sư đã dâng lên cho Phù Đạo sơn nhân này, nó thế mà vẫn còn sống ư ?
Ngỗng Thập Cửu Châu sao thọ lâu vậy ?
Nhất thời, Kiến Sầu ngẩn người, sắc mặt lạ lùng khó nói thành lời, ánh mắt trân trân nhìn con ngỗng hồn nhiên đạp nước mãi không rời.
Thái độ như vậy lẽ nào Thẩm Cữu nhìn không ra ?
Sắc mặt cũng chẳng khác gì Kiến Sầu, hắn nhìn con ngỗng trắng lớn mà tâm trạng cũng rối tinh rối nùi, đoạn ngập ngừng nói : "Đại sư tỷ à, con ngỗng này sống đến bây giờ cũng không có gì lạ đâu. Sáu mươi năm qua, sư phụ dở dở ương ương của chúng ta đút cho nó ăn... cũng kha khá linh đan diệu dược đó..."
Linh đan diệu dược, đem cho...
Ngỗng ?
Cho con ngỗng này ấy ư ?I
Kiến Sầu tưởng như sấm sét giáng xuống đầu mình, tứ bề lùng bùng ong ong chẳng biết đâu là đông tây nam bắc nữa.
Lúc trước sư phụ vẫn luôn muốn làm thịt con ngỗng này mà ?
Có ai biết tại sao Phù Đạo sơn nhân tối ngày chỉ nghĩ tới ăn lại không chịu thịt nó mà cứ chăm chăm biến con ngỗng phàm này thành "Trường sinh bất lão', mong nó lột xác lên cảnh giới như thế này ?
Thật là...
Chỉ với hai ba câu thật khó mà diễn tả cho hết tâm trạng của Kiến Sầu vào lúc này.
Vừa khéo, những người khác cũng đổ đến khá đông. Nhai Sơn mấy năm gần đây tuy có thu nữ đệ tử nhưng khí độ và tu vi như vậy chẳng có một ai. Bây giờ tự nhiên có người xuất hiện trên đỉnh Linh Chiếu, mọi người không cần đoán già đoán non cũng biết đây hẳn là vị "Kiến Sầu đại sư bá" danh tiếng lẫy lừng chứ chẳng sai.
Thế nên ngay lập tức, các đệ tử đang có mặt trên đỉnh Linh Chiếu đều đứng lại nhìn nàng.
Từ trên vách đá cheo leo chợt vang lên tiếng reo to :"Đại sư tỷ ! Đại sư tỷ đã về I"
Đó là giọng của Khương Hạ mập.
Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một đạo hào quang đỏ đậm từ vách núi đá phóng tới đáp xuống trước mặt mình.
Nhớ năm xưa tên tiểu tử mập mập lùn lùn này chỉ đứng tới ngang hông nàng, da dẻ thì trắng trẻ như cục bột, cặp mắt đen tròn linh lợi, trông rất đáng yêu.
Ban nãy đứng trên vách núi hắn còn lớn tiếng hò hò hét hét, nhưng đến đây rồi thì lại trở nên bến lẽn.
Khương Hạ há miệng nhưng lại không biết nói gì. Trong khi đó hai người đi sau Tam sư đệ Khấu Khiêm và Lục sư đệ Trân Duy sơn thì thoải mái hơn.
Trân Duy Sơn vẫn giữ dáng điệu ngây ngô thường ngày mà gãi gãi đầu, vui mừng kêu to : "Đại sư tỷ".
Khấu Khiêm Chi thì kè kè cây kiếm Vấn Đạo trong ngực, trông lúc nào cũng ra vẻ cuồng kiếm "Ngoài kiếm ra, ta chẳng cần biết cái gì khác". Hắn thấy Kiến Sầu liền cười nói : "Đại sư tỷ tu vi lại tinh tiến rôi. Hôm nào rảnh, chúng ta luận bàn một phen xem sao."
"Được lắm." Kiến Sầu vui vẻ trả lời.
Hồi đó sau khi nhập môn, tu vi thấp kém, nàng cũng giống như Khấu Khiêm Chi vậy, có muốn tìm hắn đánh một trận cũng không dám. Bây giờ đã là đệ nhất nguyên anh rồi thì dĩ nhiên không cần khách sáo nữa.
Chỉ có Thẩm Cữu nghe xong là thò bàn tay thuôn dài móc chiếc quạt tuyệt mỹ của mình ra rồi hừ một tiếng chua lè, chẳng thèm giấu diếm ý tứ coi thường -
“Tự rước nhục vào thân thôi I"
Trong chớp mắt, bầu không khí trên đỉnh Linh Chiếu chợt lạnh ngắt.
Không gian nơi ánh mắt Thẩm Cữu và Khấu Khiêm Chi đang nhìn nhau tóe lửa trong thoáng chốc bỗng như có cuồng phong gào rít, cát bay đá chạy mù mịt. Khí tức đối nghịch toát ra từ trên người cả hai gân như đâm vào nhau một cái ầm I
Mọi người còn chưa có ai kịp can nửa câu thì đã nghe Khấu Khiêm Chi lạnh lùng hỏi lại : "Thiệt không 2?”
"Keeeng - "
Thình lình một đạo kiếm khí lăng không phóng vọt ra. Thanh Vấn Đạo kiếm vẫn luôn yên vị trong vỏ vậy mà lại tuốt sáng, vụt về phía Thẩm Cữu như chớp.
"Muốn ăn gan hùm mật gấu hả ? Làm như ta không trị được ngươi không bằng ! Đánh thì đánh !"
Mấy chuyện này Thẩm Cữu đã quá quen, chuyện gì phải đến cũng rõ như lòng bàn tay. Đây là thói tục ở Nhai Sơn rất nhiều người biết và truyên miệng trên khắp Thập Cửu Châu -
Nghe không lọt tai là tuốt kiếm đánh nhau !
Ai có lý hay không cũng kệ, đánh trước rồi tính !
Thẩm Cữu từ trước đến giờ tính tình cáu kỉnh, khi còn Khúc Chính Phong đã vậy, giờ hắn đi rồi cũng chẳng có chút gì thay đổi.
Suốt ngày ra rả lên lớp một con ma mới mới nhập môn chưa được một năm như Phương Tiểu Tà thì đã là gì ?
Bao nhiêu đó chẳng đủ chút nào I
Đấu với mấy sư huynh sư đệ mới đã ghiền !
Thẩm Cữu cười thành tiếng, Bất quá kiếm ngân quang lóng lánh liền tuốt ngay ra khỏi vỏ, lộn người phóng lại một cái là đã hạ xuống Bạt Kiếm đài, cùng lúc Khấu Khiêm Chi cũng theo tới bén gót.
Trong chớp mắt, ánh kiếm qua qua lại lại loang loáng, kiếm khí đâm nhau hùng hục.
Trên Bạt Kiếm đài, ngay cả bóng người cũng chẳng còn nhìn ra nổi.
Cảnh tượng sao mà quen thuộc đến vậy !
Kiến Sầu đứng yên một chõ, lặng người chợt nhớ đến kết cục một lời không hợp giữa Thẩm Cữu và Khúc Chính Phong trên Bạt Kiếm đài ngày xưa, giờ đây nhìn hắn đánh nhau với Khấu Khiêm Chi mà lòng chẳng đặng, đành đưa mắt nhìn chỗ khác.
Thôi, cứ coi như không thấy là được.
Khu. Nàng khum tay che miệng giấu tiếng ho khan, đoạn quay lại hỏi Khương Hạ và Trần Duy Sơn : "À, Bạch Dần sư đệ đã dẫn Tả Lưu về. Bọn họ đi trước tỷ khá lâu, sao lại không thấy ai 2"
"Đệ cũng đang tính nói chuyện này với tỷ." Khương Hạ nghe nhắc liền sực tỉnh, vỗ vỗ đầu mình : "Tả Lưu sư đệ bế quan rồi, hình như có cảm ngộ gì đó. Bạch Dần sư huynh thì đang ở điện Lãm Nguyệt cùng nghị sự với chưởng môn sư huynh. Hồi nãy chưởng môn biết sư tỷ vê nên bảo đệ mời tỷ lên điện."
Dù gì nàng cũng đã biệt tăm biệt tích sáu mươi năm trời, trong quãng thời gian đó có không biết bao nhiêu là chuyện đã xảy ra, đó là còn đưa kể đến việc vừa về tới là đã âm ï đủ đường : nào là Bạch Ngân lâu, Khúc Chính Phong và bia Cửu Trọng Thiên này nọ. Vì vậy, chưởng môn đương nhiên là muốn hỏi chuyện nàng rồi.
Kiến Sầu biết trước sẽ phải như vậy.
Nhưng nàng lại không ngờ Tả Lưu thế mà đã bế quan rồi.
Tên tiểu tử này sau khi đến Nhai Sơn thì chắc vẫn còn chưa bái sư đâu, quay qua quay lại một chút đã lật đật bế quan rồi. Người thì xuất thân lêu lổng, không được ai dạy dỗ, chẳng biết khi xuất quan có ai có bản lãnh thu hắn làm đồ đệ hay không đây.
Nhưng bây giờ không phải là lúc lo lắng chuyện này, Kiến Sầu tạm gác sang một bên, khẽ gật đầu nói : "Ta đến chỗ chưởng môn trước vậy, lát nữa sẽ quay về hàn huyên cùng với chư vị sư đệ."
"Dạ.
Trân Duy Sơn và Khương Hạ đều cùng đồng thanh ứng tiếng. Còn hai người kia thì vẫn hăng say đánh nhau trên Bạt Kiếm đài, chẳng để lọt vào tai câu nào.
Kiến Sầu cũng kệ. Nàng ngự không bay thẳng về phía một vách núi cheo leo cao vút rồi hạ xuống trong một tòa thạch đình đơn sơ được dựng trên một doi đá, mây trắng nghiêng nghiêng phủ mờ.
Trên vách núi có đục một lối đi dài ăn sâu vào trong lòng núi, nối liền tòa thạch đình với điện Lãm Nguyệt ở phía đối diện.
Kiến Sầu đã từng đến điện này, quen đường quen nẻo, liền xăm xăm tiến vào.
Điện Lãm Nguyệt vẫn như xưa, ban ngày chan hòa ánh sáng. Từ bên trong nhìn ra ngoài thấy được mây trắng phiêu đãng trôi, trông xuống là dòng Cửu Đầu băng băng xuôi chảy.
Trong điện tứ bề không có lấy một chiếc ghế, chỉ có một con hạc miệng ngậm bấc đèn là trông tựa như từ dưới sàn đại điện ngoi lên, ngoài ra còn có thêm một chiếc đỉnh đồng lớn ba chân được đặt ngay chính giữa điện mà thôi. Có thể nói, đại điện Nhai Sơn cũng có vẻ ngoài y như điện Nhất Hạc của Côn Ngô.
Lúc này, chưởng môn Nhai Sơn Trịnh Yêu đang vô tư ngồi xếp bằng ở một chỗ sáng sủa trong điện. Bạch Dần cũng ngồi như vậy ở trước mặt.
Kiến Sầu vừa tới là Trịnh Yêu thấy ngay. Cái mặt phinh phính toét miệng cười, hắn vồn vã vẫy nàng lại gân : "Ha ha, đại sư tỷ về rồi. Tội nghiệp mọi người cứ lo sốt vó cả lên. Ngồi, ngồi đi !"... Ngồi ư ?
Kiến Sầu nói chẳng nên lời, bất giác nhìn Trịnh Yêu thấy sắc mặt vẫn bình thản như thường, đoạn lại quay sang nhìn Bạch Dần. Nàng chưa có tiếp xúc với hắn nhiều, nhưng nhìn sơ có thể thấy vị sư đệ này là người văn nhã, phong thái thanh cao khoáng đạt hiếm có trong số đông kỳ tài của Nhai Sơn. Bây giờ, trong sảnh điện tứ bề trống hoác như thế này, hắn ngồi bệt trên sàn cùng một chỗ với chưởng môn, cảnh tượng thật là hết chỗ nói.
Trịnh Yêu giơ tay ra hiệu, ý tứ rõ ràng vẫn như trước -
Mọi người đều y lệnh.
Ai mà ngờ một danh môn đại phái tiếng tăm lẫy lừng trên Thập Cửu Châu như Nhai Sơn mà trong đại điện lại chẳng có lấy một chiếc ghế, ngay cả chưởng môn triệu tập nghị sự cũng ngồi bệt xuống đất như thế này !
Nếu không hiểu rõ nội tình bản môn, Kiến Sầu hẳn đã tưởng Nhai Sơn không xu dính túi rồi.
Thật ra, tất cả chỉ có thể gói gọn trong một câu -
Nhai Sơn ta mạnh mẽ, môn phái tâm thường bên ngoài chẳng thể nào sánh nổi I
Kiến Sầu cảm thán trong lòng, thái độ điềm tĩnh khom người theo lễ : "Bái kiến chưởng môn”, đoạn bước tới, vén áo ngồi xuống xếp bằng cạnh Bạch Dần.
Vạt áo thêu kín vân mây của nàng phủ kín đầu gối trông rất thanh nhã đẹp mắt.
Trịnh Yêu dù làm chưởng môn nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ tỏ ra hống hách ngang ngược trước mặt đệ tử trong môn, dáng người thì đầy đặn, da dẻ mịn màng trắng trẻo như em bé.
Thấy Kiến Sầu ngồi xuống, hắn liên hỏi hết chuyện này đến chuyện kia. Mới đó còn là chuyện xảy ra với nàng và mọi người trong ẩn giới Thanh Phong am, vậy mà thoắt cái đã truy đến đỉnh tranh Cực Vực rồi.
Kiến Sầu cũng nhất nhất thuật lại, nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn, mãi cho đến lúc kể xong trận đánh với diêm quân Tần Nghiễm thì coi như mới tạm hết.
"Sau đó, ta lạc vào một khe không gian kỳ lạ, ngủ vùi trong đó sáu mươi năm, tỉnh lại thì thấy mình nằm dưới cây đào có cửa quỷ ở cực đông."
"Nói cách khác, diêm quân Tần Nghiễm tu vi cực kỳ thâm hậu. Hơn nữa, Cực Vực có phần nào dính líu với Phật môn, nhất là Tuyết Vực Mật Tông."
Trịnh Yêu nghe xong thì sững sờ.
"Mấy năm nay, chúng ta cũng không phải là không để ý tới điểm này. Trận chiến Âm Dương giới quả thực là có nhưng nhân quả ngọn nguồn bên trong Phù Đạo sư thúc biết rõ hơn. Ta nghĩ, chờ ít ngày nữa sư thúc xuất quan sẽ nói cho tỷ nghe kỹ hơn về vấn đề này. Tỷ bình an trở về là may mắn cho Nhai Sơn ta lắm rồi."
Kiến Sầu cứ tiếc là quỷ phủ còn nằm lại trong tay diêm quân Tần Nghiễm. Bây giờ ngoài Cát Lộc đao thì chẳng có binh khí gì cả, nhưng khi nghe Trịnh Yêu nói Phù Đạo sơn nhân sẽ xuất quan, nàng liền ngẩng đầu lên.
"Còn mấy ngày nữa thì sư phụ xuất quan ?”
"Phải rồi, tu vi mỗi ngày mỗi lùi cũng không được. Sư thúc bế quan nhiều năm rồi."
Trịnh Yêu thở dài, bấm bấm ngón tay tính toán.
"Bảy ngày tới là tiểu hội Tả Tam Thiên. Đến lúc đó, Hoành Hư chân nhân sẽ phải liên lạc với Phù Đạo sư thúc. Vì vậy, sư thúc chắc chắn sẽ xuất quan. Đại sư tỷ cũng biết Côn Ngô lấy chưởng môn làm trọng, còn bên ta thì lấy Chấp pháp trưởng lão làm trọng. Mọi điều tỷ mắt thấy tai nghe ở Cực Vực có chỗ quan trọng nhưng cụ thể như thế nào ta nghĩ chờ Phù Đạo sư thúc xuất quan sẽ quyết định sau." Tổ chức của Nhai Sơn và Côn Ngô không giống nhau.
Nhưng nếu chưởng môn Nhai Sơn địa vị không bằng Chấp pháp trưởng lão, đầu đuôi chẳng phải là tại vì chưởng môn không ra dáng chưởng môn, tối ngày trầm mê tu luyện, chẳng màng đến thế sự đó ư ?
Bây giờ Phù Đạo sơn nhân rảnh rỗi hơn Trịnh Yêu nhiều, tất cả cũng tại vì hắn không biết đùn đẩy công việc đấy thôi I
Kiến Sầu trong bụng hổ thẹn cho hắn hồi lâu, nhưng nghe Trịnh Yêu nói năng nghiêm túc thì cũng không tiện nói thẳng, chỉ làm ra vẻ thông cảm đáp : "Vậy chờ sư phụ xuất quan, tỷ sẽ hỏi lại những gì chưa rõ."
"Ừ" Trịnh Yêu gật gật đầu, sau đó lại nói thêm : "Đại sư tỷ xuất môn lần này coi như nhân họa đắc phúc, tu vi lên thẳng tới nguyên anh, đề danh đệ nhất trên bia Trọng Thiên, đẩy tụt hạng Vương Khước của Côn Ngô. Thật là thống khoái ! Khụ, đại sư tỷ đừng ngại nghỉ ngơi vài ngày, trong môn có thêm không ít đệ tử mới đó."
"Tỷ biết."
Kiến Sầu bỗng mỉm cười.
"Mới về đã thấy rồi, nhất là cái tên so chiêu với Thẩm Cữu sư đệ trên Bạt Kiếm đài đó. Xem ra hắn rất có khiếu và có chí, biết đâu năm nay lại đoạt giải nhất tiểu hội thì sao 2?"
"Ha ha ha..."
Nhắc đến chuyện này, Trịnh không khỏi đắc ý phá lên cười.
"Nó là Phương Tiểu Tà. Hai năm trước, ta đi chơi bên ngoài tình cờ thu về làm đệ tử thân truyền. Sao hả ? Tu vi không tệ đúng không ? Tuy nó tu chưa tới mười năm, nhưng bây giờ có muốn cho đánh cho đám nhãi Côn Ngô một trận bò lê bò càng cũng không phải là không thể !" Đệ tử thân truyền mà mỗi ngày lại ném cho Thẩm Cữu dạy dỗ sao ?
Kiến Sầu và Bạch Dần bên cạnh hết ý đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hốt nhiên chán nản. Nhiều khi các sư tôn ba trời ba trợn trong môn cũng là một trong số những cái "độc đáo" của Nhai Sơn a.
Nàng cũng chẳng muốn lắm mồm bình phẩm nọ nọ kia kia, chỉ ậm ờ gật gật đầu cho xong chuyện.
Thành thử, ba lão quái khác cấp bậc cứ như vậy mà ngồi bệt trên sàn điện như ăn mày vỉa hè, nói nhăng nói cuội đến khản cả giọng cả nửa ngày trời.
Cuối cùng, sực nhớ tới chuyện quan trọng, Trịnh Yêu chợt "Ái chà" một tiếng, .
"Thiếu chút nữa thì quên, nếu ta không lầm thì quỷ phủ của đại sư tỷ còn bị kẹt lại ở Cực Vực, không mang về được ngay đúng không ?"
"Đúng vậy.'
Chuyện này Kiến Sầu cũng đang rầu, trong bụng còn đang loay hoay nghĩ tìm cách khác. Nhưng Trịnh Yêu lại vô tư khoát khoát tay cười : "Vừa khéo ngày mốt là ngày Nhai Sơn mở kho vũ khí. Chi bằng đại sư tỷ dẫn đám tiểu tử kia đi mở kho chọn pháp khí. Mấy năm nay trong kho cũng có thêm đồ mới, tỷ cứ lựa tùy thích, biết đâu lại chọn được một món vừa tay thì sao."
Kho vũ khí 2
Kiến Sầu liền ngẩn người, trước mắt tưởng như thấy lại cảnh tượng hùng tráng khi mở kho năm xưa, thấy lại trường kiếm lớp lớp nằm la liệt dưới băng lạnh.
Hồi đó trừ quỷ phủ, nàng không được bất kỳ một món pháp khí nào nhận chủ do ba hồn bảy vía bị khuyết thiếu. Bây giờ từ Cực Vực trở về, hôn phách tuy vẫn còn chưa được tu bổ trọn vẹn, nhưng so với trước kia thì đã tốt hơn nhiều lắm.
Không biết lúc này quay lại sẽ có gì khác hay không ?
Nghĩ đến đây, Kiến Sầu bất giác nhớ tới thanh trường kiếm sắt hoen rỉ, loang lổ máu dưới lớp băng trên đỉnh núi...
Nhất Tuyến Thiên.
Ai có nó, một đường thiên cơ, một đường tiên cơ.
Được nó thật ra cũng thích. Nhưng thích là thích vậy thôi, Kiến Sầu cảm thấy mình vẫn nên để tâm lo lo cho cái "Đạo kiếp vấn tâm" sắp tới thì hơn, nghĩ đoạn bèn trả lời Trịnh Yêu : "Vậy sau này tỷ sẽ dẫn bọn chúng đi mở kho vũ khí, nhân tiện chọn xem thử xem, hy vọng là tìm được thứ hợp tay."
Nói đến đây chuyện cũng vãn. Nàng và Bạch Dần đứng dậy cáo từ. Hai người ra khỏi điện Lãm Nguyệt, trở lại thạch đình rồi nhảy xuống quay về trên đỉnh Linh Chiếu.
Lúc này Thẩm Cữu và Khấu Khiêm Chi đã đánh xong từ lâu. Như thường lệ, Thẩm Cữu vẫn là người thua trận.
Các đệ tử bu quanh xem náo nhiệt cũng đã ùn ùn tản đi.
Kiến Sầu cung tay định từ biệt Bạch Dần để về chỗ mình nghỉ ngơi chốc lát nhưng vừa mở miệng thì chợt nghe thấy có tiếng cười quái dị từ giếng Quy Hạc vẳng tới.
"Khẹc khẹc ! Khẹc khẹc ! Khẹc khẹc...'
Nghe tiếng, mí mắt Kiến Sầu nảy lên. Nàng ngẩng đầu nhìn đã thấy choáng váng muốn xỉu. - Là tiểu chồn.
Từ lúc mới lên Nhai Sơn, sau khi đi ngang qua bờ sông đầy mộ địa, nó không ở yên được mà nhất định phải nhảy ra khỏi túi linh thú mới nghe.
Kiến Sầu nghĩ nơi đây là chỗ tiểu chồn ở khi trước, nó biết là "về nhà" rồi nên vô cùng vui mừng háo hức.
Vì vậy, nàng đã thả nó ra.
Ai ngờ, thần không biết quỷ không hay, chẳng biết nó làm cách nào mà đã leo lên đến đỉnh Linh Chiếu rồi.
Lúc này, tiểu chồn đang ngồm chồm chỗm cạnh giếng Quy Hạc, một chân áp tựa vào cái bụng mềm mượt, chân kia giơ giơ chỉ chỉ về phía con ngỗng trắng to đang bơi trên mặt giếng cùng với mấy con hạc khác, miệng thì há to cười khẹc khẹc quái dị như Kiến Sầu đã nghe khi nấy.
Cứ nhìn bộ điệu của nó thì rõ ràng là nó đang "ôm bụng cười bò', thậm chí là "cười ra nước mắt" cũng không quá !
Dường như cái miệng nó há to quá, hay cũng có khi vì cử động có phần quá trớn nên cốt ngọc bị nó giấu trong kẽ răng từ hồi ở Cực Vực cũng lăn ra !
"Tõm' một tiếng, cốt ngọc vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở liền rớt xuống nước.
"Phạch phạch ! Phạch phạch !
Tiếng động bất thình lình khiến con ngỗng trắng trong giếng sợ hãi giơ rộng hai cái cánh đầy đặn mà vỗ lên vỗ xuống phành phạch, cổ họng rướn lên quàng quạc kêu la không dứt.
"Khẹc khẹc ! Khẹc khẹc - Ợ!"
Tiểu chồn đang cười ha hả thì chợt khựng lại, ngẩn mặt ra nhìn. Cảnh tượng trước mắt thật là khó tin I
Thoạt nhìn thì đây chỉ là một con chồn nho nhỏ đang chỉ chân vào đám hạc ngỗng trong giếng mà cười ngặt cười nghẽo.
Nhưng điều buồn cười hơn cả là...
Chỉ một lát sau, con ngỗng trắng to, từng đớp không biết bao nhiêu là linh đan diệu dược rốt cục cũng phản kích lại : Khi không tự nhiên lại có một cục xương ở đâu dám mò vào lãnh địa của ta ? Có thấy ngay cả đám tiên hạc thanh cao kiêu kỳ cũng phải nể mặt ngỗng ta ba phần không hả ?!
Trên bổn ngỗng có kẻ lạ mặt !
"Ào ào ! Ào ào..."
"Phạch phạch ! Phạch phạch !
Con ngỗng toàn thân trắng như tuyết xù lông lên, không nói hai lời liền xông tới, vươn cái mỏ bèn bẹt ra mổ !
"Bốp là
Một tiếng chắc nịch !
Cốt ngọc Đế Giang vừa mới nổi lên trên mặt nước, song lại bị táp một cú chìm nghỉm vào trong nước nên rốt cục cũng tỉnh lại.
Sóng nước bập bềnh chao lên chao xuống, cốt ngọc khốn đốn quay đầu nhìn, thấy một con quái vật trắng như tuyết đang há to mỏ rượt theo mình thì sợ đến nỗi hai mắt trợn trừng cả lên.
Miệng xịu xuống, cốt ngọc òa lên khóc ngay.
Lúc này, cảnh tượng trong giếng vô cùng nhốn nháo âm ï.
Cốt ngọc Đế Giang vừa oa oa khóc lớn vừa lấy hết sức bình sinh quạt quạt hai cái chân ngắn ngủn như hai cây gậy nhỏ mà bơi thục mạng, phía sau là con ngỗng trắng to kiêu ngạo đang vỗ cánh phành phạch dí theo như điên, cái mỏ vươn ra mổ cốt ngọc đến tối tăm mặt mũi.
Tiểu chồn đứng trên bờ ngẩn ra một lúc rồi lại ngoác miệng ra cười, lần này còn tựa như phát rồ hơn lần trước : "Khẹc khẹc ! Khẹc Khẹc ! Khẹc khẹc....'
Kiến Sầu mới từ điện Lãm Nguyệt ra, hốt nhiên chợt cảm thấy mờ mịt. Không biết tại sao trong đầu lại nghĩ đến câu nói lúc nãy của Thẩm Cữu.
- Phải cúi đầu trước đại lão thôi.
Sáu mươi năm không gặp, có ai có thể nói cho nàng biết xem con ngỗng này đã gặp cái gì không ?!