Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 357 - Chương 357 : Ngày Hôm Qua

Chương 357 : Ngày hôm qua Chương 357 : Ngày hôm quaChương 357 : Ngày hôm qua

Kiến Sầu biết cốt ngọc Đế Giang là quái tinh hình thành từ xương của Đế Giang. Từ trước đến giờ nó rất mau nước mắt, đụng chuyện gì cũng òa lên khóc được. Nhưng dù vậy nàng lại hoàn toàn không ngờ nổi cốt ngọc thế mà lại bị một con ngỗng phàm dọa sợ đến mức ấy.

Bạch Dần đứng cạnh bên. Gần cả trăm năm mới về lại Nhai Sơn, hắn nào thấy qua cảnh tượng ly kỳ như vậy đâu ? Lúc vừa về đến, thấy con ngỗng to trắng dở dở ương ương trong giếng thì đã cảm thấy hết ý kiến rồi. Rốt cục bây giờ lại có thêm một cục yêu xương với con chồn nhỏ sắp thành tinh này nữa...

Từ trước đến nay Nhai Sơn có tám cảnh đẹp, nhưng thấy tình hình "chiến cuộc” càng lúc càng leo thang, không hiểu sao Bạch Dần lại chợt linh cảm rằng cảnh thứ chín có lẽ sẽ sớm hình thành thôi.

Kiến Sầu thì cảm thấy hơi ngượng trước bộ ba này. Nàng không đành nhìn theo, nhưng nghe chúng nhốn nháo ầm ï như vậy trong lòng lại chợt dâng lên một nỗi niêm yên vui ấm áp khó tả.

Gió mát mơn man trên mặt nàng, mây trắng lững lờ đưa đẩy.

Cuối cùng Kiến Sầu cũng không xách ba đứa lên, chỉ cười nhẹ, rồi không biết tại sao lại nói : "Thật tốt quá."

Bạch Dần không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị đại sư tỷ Nhai Sơn ít thâm niên tu đạo này sắc mặt dịu dàng xa xăm.

Khách tha phương trở về cố hương thấy gì cũng tốt.

Nhai Sơn lại là nhà của bọn họ.

Nhiều năm trước, lúc hắn vân du trở về lần đầu tiên, thần thái có lẽ cũng chẳng khác nàng mấy chăng ?

Bạch Dần cũng cười theo nhưng không phiền quấy mà cứ để yên cho Kiến Sầu đứng đó. Nàng cũng chẳng biết hắn đi mất lúc nào, cứ lặng người như vậy nhìn mãi, nhìn mãi từng cảnh đẹp của Nhai Sơn từ lúc sắc trời còn rực rỡ xán lạn cho đến tận buổi hoàng hôn.

Lúc trước cốt ngọc và tiểu chồn vẫn còn đánh nhau chí chóe cạnh giếng Quy Hạc là thế, vậy mà bây giờ đã chẳng thấy bóng dáng chúng đâu, chỉ còn lại một con ngỗng to trắng nhàn nhã bơi bơi trên mặt nước.

Chiều tà rực rỡ phía tây đổ dài bóng Kiến Sầu trên mặt đất. Mãi đến khi tia nắng cuối cùng chìm sâu vào núi non trùng điệp mênh mông, nàng mới quay người lại rồi lân theo phương hướng trong trí nhớ mà ngự không bay lên dọc vách núi, chỉ một lát sau đã thấy hai cánh cửa đơn sơ đóng chìm vào đá.

Cạnh cửa còn treo tấm biển ghi 'Kiến Sầu”. So với cái vẻ tinh tươm của nó lúc nàng mới tới, tấm biển bây giờ đã hơi nhuốm màu thời gian, bê ngoài trông xưa xưa cũ cũ.

Bắt được sự hiện diện của nàng, hai chữ "Kiến Sầu” liền lóe lên nhàn nhạt.

Nàng hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.

Phòng ốc vô cùng đơn sơ, chỉ có một cái bàn với bốn chiếc ghế, một cái bồ đoàn, một cái sập, một chiếc đèn nhỏ như hạt đậu, ngoài ra chẳng còn gì khác.

Trong phòng không sáng lắm nhưng không khí rất yên bình.

Cây đèn đặt trên bàn là một cái chén nhỏ bằng ngọc, lửa vàng bên trong ấm áp bập bùng, dường như sáu mươi năm qua chẳng tắt bao giờ.

Lúc trước Tứ sư đệ Thẩm Cữu thấy cái đèn chén này, biết nó là Thiên Hỏa trản bị Khúc Chính Phong thó mất bèn la la hét hét tuốt kiếm đấu với Khúc Chính Phong một trận, kết cục dĩ nhiên không cần phải kể cũng biết -

Thua thảm.

Về sau Khúc Chính Phong mới chọc Thẩm Cửu, bảo hắn thứ này chẳng phải là đèn thiên hỏa gì mà chỉ là một cái chén ngọc bình thường mà thôi.

Giờ trở về, Kiến Sầu nhìn cái chén mà trong lòng không khỏi bâng khuâng hoài niệm.

Nàng bước tới bưng cái chén nhỏ lên, vận dụng tu vi và kiến thức thì gần như thấy ngay bên trong có một cái trận pháp tụ hỏa vừa nhỏ vừa tỉnh xảo, để ở đâu cũng có thể cháy sáng được. Nhìn kỹ thì trận pháp này có liên quan đến chuyển hóa ngũ hành, xuất xứ hẳn là từ hai tông Âm Dương ở Bắc Vực.

Vì vậy Kiến Sầu bỗng chợt nhớ tới đạo ấn vẩy rồng của Long Môn khắc trên vách Hắc Phong động trước kia...

Công pháp bản môn Nhai Sơn thì khỏi cần phải nói, Khúc Chính Phong nếu dám nhận mình đứng nhì, vậy sẽ chẳng ai dám xưng đứng nhất. Nhưng dù là Long Môn Tả Tam Thiên Trung Vực hay hai tông Âm Dương Bắc Vực, những đồ mà hắn gặp chắc sẽ còn nhiều hơn thì phải ?

Trong lòng Kiến Sầu thắc mắc cứ dần dần đầy lên. Nhưng chẳng có ai để hỏi, nàng chỉ nghĩ ngợi một chút rồi gác việc này sang một bên.

Để lại chiếc chén nhỏ lên bàn, hơn nữa vì cũng chẳng có tâm trí tu luyện, Kiến Sầu chỉ nằm trên sập, ngửa người nhìn đỉnh trân mà tư lự mông lung.

Cho đến bây giờ nàng mới cảm thấy mình thật sự là về lại Nhai Sơn.

Khi xưa rời cô đảo nhân gian, cùng đi với Phù Đạo sơn nhân đến Nhai Sơn, rồi sau đó bắt đầu tu luyện. Kế đến nào là tranh đấu với phái Tiên Chúc, nào là tên tuổi nổi danh Trung Vực, rồi tình cờ lạc vào Sát Hồng tiểu giới, lúc quay về thì luyện "Nhân Khí", kế đó đi Hắc Phong động... Từng chuyện một cứ dần dẫn diễu qua, êm đêm như một dòng nước.

Bất tri bất giác Kiến Sầu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Thật ra người có tu vi như nàng không cần ngủ nghê nghỉ ngơi gì nữa, chỉ cân khoanh chân ngồi xuống thì ngày hôm sau tinh thần đã sáng láng thoải mái lắm rồi.

Nhưng có lẽ Kiến Sầu lúc này chẳng nghĩ nhiều như vậy. Không còn mưa gió hiểm nguy bên ngoài, nàng đơn giản chỉ là muốn ngủ một giấc mà thôi.

Đêm nay Nhai Sơn mưa bay lất phất, trăng sao mịt mờ.

Kiến Sầu ngủ thẳng một giấc không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, nàng đẩy cửa đi ra, từ trên vách núi cao nhìn xuống dưới thấy khí trời trắng mờ, sương mù bảng lảng, rặng núi nằm đối diện đỉnh Linh Chiếu cũng ngập trong khói mây.

Tinh thần sảng khoái, Kiến Sầu vươn vai duỗi lưng cười rồi phi thân bay xuống.

Đệ tử có mặt từ sớm trên đỉnh Linh Chiếu xôn xao chào nàng, nàng mỉm cười đáp lễ nhưng không dừng lại mà bay luôn qua đài Bạt Kiếm.

Kiến Sầu đi nửa đường thì gặp Khương Hạ từ Đan đường đi ra. Thấy nàng dường như đang định xuống núi, hắn bất giác dừng lại tò mò hỏi : "Đại sư tỷ muốn ra ngoài đó ư ?"

"Dù sao sư phụ bây giờ vẫn chưa xuất quan, tỷ phải ra ngoài làm chút việc vặt." Kiến Sầu cười cười nói tiếp : "Chứ không để lâu quá không nên."

Việc này chính là ẩn giới Thanh Phong am.

Lúc ở thành Uổng Tử, Kiến Sầu đã được Vụ Trung Tiên, hay nói đúng hơn là Bất Ngữ thượng nhân, giúp tách thân hồn, hơn nữa khi đến Thích Thiên Tạo Hóa trận thì lại may mắn lĩnh hội được "cơ duyên" giấu trong viên đá, nhờ vậy mà tu thành Phiên Thiên ấn thật sự.

Bất Ngữ thượng nhân chỉ nhờ nàng nhìn thử ẩn giới và thả linh thú ở trong ra. Tuy trước đó ở Minh Nhật Tinh Hải, Hồng Điệp có nói không cần phải đi nữa nhưng vì tò mò muốn biết nguyên nhân, vả lại đã hứa thì phải giữ lời nên nàng nhất định dù gì đi nữa cũng phải đi xem một chuyến xem sao.

Khương Hạ dĩ nhiên không biết nguyên do bên trong, chỉ nói : "Vậy đại sư tỷ đi sớm về sớm, mai là ngày đi mở kho vũ khí rồi."

Những gì Trịnh Yêu nói với nàng ngày hôm qua trong điện Lãm Nguyệt mấy vị sư đệ hẳn đã biết rồi. Nghĩ vậy nên Kiến Sầu cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ ứng tiếng đáp lời rồi ngự không hóa thành một vệt mờ vút đi. Khương Hạ dõi mắt trông theo, trong khoảnh khắc đã thấy nàng đã biến mất giữa núi rừng trùng điệp bảng lảng sương mù.

Ẩn giới Thanh Phong am ở cô đảo nhân gian. Tuy đã tới nguyên anh nhưng Kiến Sầu cũng không thể bay qua tây hải được, hơn nữa thời gian cũng gấp gáp nên hành trình vẫn như cũ -

Trước hết nàng đến truyền tống trận của Nhai Sơn cách đó trên ba mươi dặm để đi quảng trường Tây Hải, đến nơi thì thấy tên mình trên bia Tứ Trọng Thiên và dĩ nhiên cũng thấy được cả tên Tạ Bất Thần trên Tam Trọng Thiên. Tuy có hơi ngạc nhiên trong một thoáng nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy chẳng có gì lạ : Dù bị trọng thương sắp chết, Tạ Bất Thần vẫn là Tạ Bất Thần, hơn nữa hắn lại còn được Hoành Hư chân nhân thực lực khôn lường đỡ đầu thì có chuyện gì là không thể đâu ?

Chỉ cần một buổi sáng, với tu vi trống không hắn đã kết đan thành công, tu lên kim đan đỉnh phong, nhờ vậy mà đứng đầu bia Tam Trọng Thiên. Chuyện như vậy mà còn được thì còn cái gì không chấp nhận nổi nữa đây ? Kiến Sầu bật cười rồi cũng không nghĩ đến nữa mà bước ngay vào truyền tống trận trên quảng trường tây hải, trở lại đảo Đăng Thiên trong mười ba đảo tiên lộ.

Sáu mươi năm trước, khi đi ẩn giới Thanh Phong Am, họ đã sửa lại trận pháp trên đảo này, không biết bây giờ nó có còn dùng được nữa hay không. Nghe nói người đi ẩn giới cũng không ít nhưng số có thể đi lọt qua lại không nhiều, hơn nữa ẩn giới về sau bất ổn, ngay cả uy áp của tu sĩ nguyên anh cũng không có tác dụng.

Kiến Sầu cứ tưởng cái trận pháp kia dù có sử dụng được cũng phải hư hỏng thậm tệ, nhưng không ngờ khi lần theo lối cũ, tìm lại được trận pháp trên đảo thì thấy nó vẫn còn sử dụng được, thậm chí còn chẳng hư hại gì.

Những đường nét khắc trên mặt đá đều rất sâu, ẩn chứa bên trong khí tức mạnh mẽ lăng lệ của người tạo ra chúng. Xung quanh rêu xanh phủ đầy, trông đã khá xưa. Nhưng ngay cạnh viền của những đường khắc này, màu rêu lại nhạt đi, thậm chí còn nhìn giông giống như màu xanh non.

Kiến Sầu cúi người sờ sờ, đầu mày cau lại.

Nhìn tình trạng là biết mấy chục năm gần đây có người đã khởi hành trận pháp này, hơn nữa còn tu bổ lại. Nếu không thì nó sao có thể còn nguyên, không bị năm tháng phá hỏng 2?

Là ai làm vậy ?

Kiến Sầu đảo mắt nghĩ ngợi một hồi mà chẳng tìm được câu trả lời nào có sức thuyết phục nên bèn tạm gác nó sang một bên, sau khi kiểm tra lại truyền tống trận mọi thứ vẫn tốt thì liền bóp vụn truyền tống phù.

Choáng váng một hồi, đến khi mở mắt ra thì đã thấy mình ở cạnh khe suối trong lòng núi rồi. Khảm vào đỉnh trần là một khối cầu đá to như một viên thiên thạch khổng lồ, trên thân chi chít những vết nứt sâu hoắm. Ở phía trước, cửa ẩn giới cao đến trăm trượng hiện giờ đã đóng chặt lại.

Nàng nhớ lúc Tạ Bất Thần dẫn mọi người đi vào, trong tay hắn có một tấm ấn phù, hẳn là Hoành Hư chân nhân đưa cho. Về sau ở thiên cung, cả bọn mới biết đó là "Đại Minh ấn".

Kiến Sầu không có thứ này, nhưng cách khác thì không phải không có.

Tâm niệm vừa động, nàng liền giơ tay về phía trước. Tức thì túi càn khôn đeo bên hông lóe lên sáng ngời. Một vật lăng không bay ra, thoáng cái đã nằm gọn trong tay nàng.

Đây là quyển trục dài. Nếu những người cùng đồng hành với nàng khi trước có mặt tại đây thì sẽ nhận ra ngay nó là quyển họa mà dưới thiên cung năm đó, cá chép Lý Quân lúc trở lại đã tặng cho nàng.

Đình đài lầu các khi xưa, cá chép đỏ trong ao sen tất nhiên không còn nhìn thấy nữa. Trên quyển họa ố vàng cũ kỹ chỉ còn lại khoảng trắng trống không.

Nhưng khi Kiến Sầu mở nó ra thì trên mặt giấy liền sáng lên một đạo linh quang đo đỏ phủ trùm cả người nàng.

Quyển họa này là vật của Bất Ngữ thượng nhân để lại, bên trong có vẽ một khoảng không gian.

Chỉ một chốc sau, cả người Kiến Sầu đã bị đạo hồng quang cuốn lại, rồi đem nhập vào trong quyển trục. Trên mặt giấy liền hiện ra một bóng người mờ mờ màu nguyệt bạch.

'Xoạt xoạt I'

Sau đó, quyển họa tự động cuộn lại rồi biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã nằm trong ẩn giới rồi. Mặt hồ mênh mông cuồn cuộn nổi sóng.

Thiên cung nguy nga hư hư phiêu phù gần mái vòm, xung quanh khói mây bảng lảng quyện mờ. Sừng sững giữa hồ là tượng Phật khổng lồ cao ngàn nhẫn, một nửa thân đã bị phá nát. Ba ngàn đầu người khi xưa lơ lửng xung quanh không biết đi dâu.

Quyển trục trắng trơn hiện ra cạnh tượng Phật rồi tự trải rộng. Bóng dáng Kiến Sầu tựa như một vết mực loang trên mặt giấy liền nổi lên mờ mịt, trong nháy mắt đã lại ngưng tụ thành hình. Cả người vừa khéo hạ xuống vai đức Phật.

Quang cảnh trước mắt nàng vừa giống như ngày tử đấu với Tạ Bất Thần nhưng đồng thời cũng vừa có điểm khác biệt. Ẩn giới vốn mờ mịt nhưng sau mọi thứ liền rõ nét hẳn lên.

Sau hồ nước là đầm lầy mênh mông, xa xa núi non nối nhau trùng điệp.

Thấp thoáng có thể thấy được mê cung trận đồ năm xưa và cả con đường dài Ý Trịch Trục nhưng linh thú hồi đó nhiều như vậy mà bây giờ lại chẳng thấy một con, cho dù Kiến Sầu có thả linh thức tra xét cũng chẳng tìm được gì.

Nàng nhớ linh thú đa phần đều ở trong trận đồ Vạn thú mê cung, nhưng rồi vì Lý Quân đấu với chim cắt Vô Ác một trận kịch liệt nên hơn nửa trận đồ đã bị phá hủy. Đáng lẽ ra chúng phải ở hết ngoài này mới đúng chứ ?

Trong lòng thắc mắc, Kiến Sầu liền thu lại quyển trục rồi ngự không, lần theo trí nhớ bay về một phía, nhưng đi chưa được bao lâu thì mí mắt liên nảy mạnh.

Thật kỳ lạ.

Ẩn giới có cái gì đó là lạ I Cả người nàng đang phóng vút đi hốt nhiên khựng lại.

Kiến Sầu nín thở ngưng thần, dò xét lại thật kỹ, cố tìm trong tiềm thức xem chỗ nào lạ nhưng sau đó liền hít sâu một hơi khí lạnh.

Linh khí !

Là linh khí !

Nàng nhớ lúc vào ẩn giới, linh khí bên trong đã gần như cạn kiệt. Bất Ngữ thượng nhân tuy từng là tu sĩ đại năng nhưng dù sao ẩn giới cũng chỉ là một khoảng không gian nhỏ, nó không thể tự sinh ra linh khí, tự phát triển giống như thế giới rộng lớn ở bên ngoài được.

Cũng có thể ẩn giới khép kín quá lâu, trong khi đó trận pháp lại bị hư, không thể bổ sung linh khí ở bên ngoài vào được.

Vì vậy, linh thú nơi đây khó tăng tu vi, chỉ có thể chết mòn dần dần.

Đây cũng chính là lý do mà Vụ Trung Tiên nhờ Kiến Sầu đi vào trong này.

Mà hiện tại, dựa vào cảm ứng linh thức, nàng thấy linh khí nơi đây tuy còn xa mới bằng động thiên phúc địa có linh mạch gần Nhai Sơn Côn Ngô nhưng quả thật đã có phần dồi dào chứ chẳng phải thưa loãng như trước nữa !

Còn đang chẳng hiểu ra làm sao thì trong đầu chợt vọng lại câu nói của Hồng Điệp. Lúc nàng hỏi tại sao không cần phải đi ẩn giới nữa, Hồng Điệp đáp : "Cô cứ tới thì biết.'; hơn nữa lúc lên đảo Đăng Thiên, trận pháp cũng có điểm khác biệt.

Mày ngài nhíu lại, Kiến Sầu nhìn quanh, thấy không có nguy hiểm gì bèn tiếp tục bay về phía trước, trong lòng thắc mắc không thôi.

Nàng bây giờ bay rất mau, thoáng chốc qua khỏi hồ nước đã thấy mê cung trận đồ tựa như một hòn đảo bị chìm hơn phân nữa, nhưng vào trong làm một vòng cũng không gặt hái được thêm điều gì hữu ích.

Kiến Sầu chẳng thấy bóng một vị tu sĩ hay linh thú nào, trong khi đó trên quảng trường nơi có lối vào mê cung trận đồ thì lại thấy trận pháp có dấu vết †u sửa.

Trận pháp...

Linh khí trong ẩn giới đúng là do đại trận của Bất Ngữ thượng nhân bổ sung từ thế giới bên ngoài vào.

Vậy mà lại có người đến đây tu bổ trận pháp sao ?

Kiến Sầu lại càng nhíu chặt đầu mày, vừa phán đoán vừa tiếp tục tìm kiếm, một chốc sau thì đã đến nơi có núi. Nàng bay vút qua tám con đường Ý Trịch Trục, qua khỏi quảng trường Vân Đài thì thấy con sông rộng phải qua lúc mới vào ẩn giới.

Lúc ấy, con sông này có hai cây cầu độc mộc, người có tình đi cầu hữu tình, người vô tình đi cầu vô tình. Nhưng bây giờ chẳng có cầu và cũng chẳng có con chim hải âu từng nhắc bọn họ phải chọn đường đi, chỉ còn lại một chiếc thuyền nhỏ nằm úp xuống sông, trên thân còn khắc hai chữ "Vô tình".

"Thuyền vô tình đó sao ?"

Khi đó Kiến Sầu đi cầu độc mộc, bọn Lục Hương Lãnh và Như Hoa công tử đều có cách qua sông riêng, nhưng không có ai nghe nói còn có thể qua sông bằng thuyền.

Trừ Tạ Bất Thần.

Lúc đầu khi vào ẩn giới hắn đã tách ra đi riêng, sau mới gặp lại nhau ở mê cung trận đồ. Vì vậy chẳng ai biết Tạ Bất Thần có qua sông hay không, có chọn đi thuyền hay không. Chiếc thuyền nằm úp xuống nước khiến Kiến Sầu đứng cạnh bờ sông bần thần suy nghĩ hồi lâu, rồi lắc lắc đầu. Vào khó ra dễ, vả lại cũng chẳng còn là thử thách như ngày trước nên chẳng cần chi đến cầu vô tình hay hữu tình nữa.

Nàng bay vút qua sông, sau đó thì vào đến một vùng âm u đen tối.

Một lát sau một cánh cửa quen thuộc liên xuất hiện trước mắt.

Cửa đá ba trượng đen kịt. Ngay chính giữa cửa có chạm trổ một con heo nhìn sống động như thật, hai tai to như hai phiến quạt hương bồ, trên đầu có xỏ một cái khoen bằng đồng cổ xưa dùng để đập cửa.

Nhưng bây giờ Kiến Sầu không thấy được cái mặt của con heo mà chỉ thấy cái mông của nó mà thôi.

Nhớ cách làm của Tạ Bất Thần sáu mươi năm trước, nàng giơ tay ra nắm lấy cái khoen đồng rồi đập xuống cửa.

"Booong ! Booong ! Boooong !

Âm thanh trong trẻo vang vang. Cửa đá liền rung lên, bụi bay lả tả.

Dường như hoảng hồn, con heo đá chạm trổ trên cửa chợt run rẩy mình mẩy. Nó quay ngoắt người lại !

Cảnh tượng vừa quỷ dị vừa kỳ diệu.

Con heo này dường như là đá nguyên khối với cửa. Nhưng lúc trước chỉ thấy mông thì bây giờ xoay lại, cái mõm của nó há hốc, hai mắt trợn to nhìn Kiến Sầu trừng trừng như nhìn thấy quỷ.

"Sao lại là cái con người ngươi ?I

"Cái con'...

Kiến Sầu bặm môi. Nhiều năm không gặp, con heo giữ cửa này vẫn còn giữ kiểu nói "cái con" như dành cho thú a.

"Ta nhờ có quyển họa của cá chép Lý Quân tặng nên không cần phải qua cửa của ngươi."

Con heo giữ cửa tức giận hươ hươ loạn xạ hai cái chân trước cửa, lỗ mũi khit ra khit vào 'ụt ụt”.

"Con cá chép chết tiệt ! Lúc trước nó cứ nói để ẩn giới cho lão trư ta trông coi. Ai ngờ nó lại dám lén chừa cửa sau cho người khác ! Thật tức chết ! Tức chết ta mà I

Nghe vậy, Kiến Sầu hơi ngượng.

Nó đột ngột nhắc tới Lý Quân khiến nàng tự nhiên cảm thấy buồn buồn, nhưng thấy con heo giữ cửa này tính tình vẫn như trước thì lại nhớ đến mối thắc mắc ban nãy của mình.

"Phải rồi, ta nhận lời ủy thác của một người nên mới tới nơi này. Linh thú trong đây vốn rất đông nhưng hồi nãy ta đi vào lại chẳng thấy bóng con nào. Ngài đêm ngày gác cửa, vậy có biết tại sao không ?"

Nàng gọi nó bằng "Ngài" nên con heo rất thích, sắc mặt liền trưng ra vẻ hài lòng "Cái con người này thật rất lễ phép". Nó hừm một tiếng nói : "Coi như ngươi thức thời, biết bổn quân lợi hại thế nào. Vậy để ta nói cho mà nghe - bọn chúng phần lớn đã ra ngoài hết rồi, nhưng cũng không phải đi luôn mà tại vì ở lâu trong ẩn giới bức bí quá nên mới ra ngoài chơi một chút."

"Đi rồi sao ?"

Câu trả lời làm Kiến Sầu ngạc nhiên vô cùng.

Con heo giữ cửa đưa chân nghịch nghịch hai cái vòng đồng xỏ trên lỗ tai, đỏm dáng làm điệu rồi nói : "Dĩ nhiên là ra ngoài chơi rồi. Sau khi các ngươi đi, ẩn giới càng lúc càng xuống cấp, hao tổn linh khí cũng nhanh hơn, chỉ câm cự được khoảng hai mươi năm, khá nhiều huynh đệ tỷ muội cũng chất. May là ba mươi năm trước có người tới đây sửa lại đại trận, sau đó còn mở cửa ẩn giới. Mọi người đã lâu rồi không ra ngoài nên đều hùa nhau đi chơi một chuyến. Ngay cả Hồng Điệp tỷ tỷ cũng đi nữa mà, ái chà..."

Đại trận đã được sửa lại...

Lúc Kiến Sầu tìm hiểu ẩn giới thì đã mài mại đoán ra chuyện này, nhưng không ngờ con heo gác cửa lại khẳng định là thật.

Nhưng...

"Người sửa lại trận pháp ba mươi năm trước là ai ?"

"Cái này hả, để ta nghĩ coi, hắn tên là gì nhỉ..."

Con heo gác cửa đảo đảo tròng mắt, móng chân giơ lên gãi gãi đầu, dáng vẻ tựa như suy nghĩ lung lắm, nhưng cuối cùng lại phẩy phẩy chân chịu thua.

"Ái chà ! Bổn trư không nhớ nữa. Dù sao cũng chẳng phải ai xa lạ, là cái con người đánh ngươi đến người chết ta sống đấy, lớn lên nhìn cũng đẹp trai

Ai mà đánh nhau với nàng đến người chết ta sống, hơn nữa còn lớn lên rất đẹp trai ?

Con ngươi trong mắt Kiến Sầu vụt co lại, thiếu điều chẳng còn muốn tin vào tai mình : "... Là Tạ Bất Thần sao ?I"

Trong ẩn giới, nàng lúc nào cũng đối nghịch với hắn.

Ban đầu, ngay trước cánh cửa có con heo gác cửa này, còn chưa đặt chân vào trong bọn họ đã đấu với nhau một trận một mất một còn. Trừ Tạ Bất Thần ra thì chẳng còn ai khác nữa.

Nhưng con heo gác cửa này vậy mà lại nói người khôi phục linh khí trong ẩn giới chính là Tạ Bất Thần sao ?

Con người tàn nhẫn táng tận lương tâm như hắn vì cầu đạo mà chẳng nề giết vợ, nhưng sau đó lại có thể đối nhân xử thế bình thường, thậm chí ba mươi năm trước còn quay lại ẩn giới, cứu vớt sinh linh trong này ư ?

Hắn lãnh khốc ?

Hay là từ bi đây ?

Kiến Sầu cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Con heo canh cửa dĩ nhiên không biết được Kiến Sầu nghĩ gì, thấy thái độ nàng như vậy thì cho là nàng không tin, bèn ụt ¡t nói : "Hắn cứu được nhiều bạn bè ta như vậy, bổn trư không nhớ sai đâu. Đúng là hắn. Hơn nữa hắn còn có tín vật Nghiệp hỏa hồng liên của cá chép Lý Quân cho. Thứ nhất là tín vật, thứ hai là cứu được ẩn giới. Vì vậy bây giờ ẩn giới này thuộc về hắn. Đổi chủ rồi I"

Đổi chủ rồi.

Nói cách khác, người sở hữu ẩn giới hiện giờ là Tạ Bất Thần ư ?

Kiến Sầu ngẩn người, trong đầu ngàn vạn ý niệm xoay chuyển, tự tâm cảm thấy thật chuyện này thật là hoang đường. Nàng trầm ngâm hồi lầu rồi bật cười thành một tràng dài nghe vô cùng mỉa mai -

"Phải, thế mới đúng ! Đây mới là hắn..."

Là Tạ Bất Thần a.

Cho dù tâm địa có từ bi ngàn kiểu đi nữa thì phía sau thế nào cũng giấu diếm ý đồ gì đó. Tiếng là cứu vớt sinh linh ẩn giới nhưng thật ra mục đích chỉ là muốn có được ẩn giới nên mới ra tay đó thôi.

Ngoài mặt thì nhân từ nhưng thực chất là muốn nắm quyền sinh sát trong tay.

Con người hắn sao mà cao cao tại thượng 2?

Kẻ yếu hơn chỉ như con sâu cái kiến, sinh sinh tử tử đối với hắn có gì khác biệt đâu ?

Kể ra hắn lấy ẩn giới Thanh Phong cũng chẳng thiệt đi đâu. Tuy mất tu vi nhưng lại được ẩn giới...

Không hổ là Tạ Bất Thần.

Kiến Sầu chẳng biết trong lòng mình đang nghiêng về tán thưởng hay mỉa mai hắn...

Nàng đi ẩn giới lần này tuy gặp nhiều bất ngờ nhưng kết quả dù sao cũng coi như mỹ mãn. Vụ Trung Tiên đơn giản chỉ là lo cho đám linh thu mà thôi. Bây giờ thì tốt rồi, chẳng cần phải cứu chúng nữa. Việc tuy không phải do chính nàng làm nhưng cũng có thể an tâm được rồi.

Chẳng còn gì để hỏi, Kiến Sầu xin con heo mở cửa ẩn giới rồi trở lại khe suối trong động núi trước kia, vốn định quay về Thập Cửu Châu ngay bằng truyền tống trận nhưng khi đứng trong trận rồi thì chợt đổi ý.

Mọi kỷ niệm liên quan đến nơi này chợt ùa về trong trí. Vì vậy, thay vì quay lại Thập Cửu Châu, nàng lại ngự không bay tiếp, giống như con đường khi xưa Phù Đạo sơn nhân dẫn nàng đi.

Bên ngoài là núi Thanh Phong, xa xa tòa kiến trúc tường trắng ngói xanh dựng trên sườn núi kia chính là Thanh Phong am.

Vào thu, cây cối thay áo, núi xanh như lửa, gió lạnh căm căm. Kiến Sầu đứng trên đỉnh núi cao nhìn về phía tây -

Núi đồi uốn lượn, bình nguyên bao la.

Vương triều Đại Hạ nằm ở vùng đất trù phú nhất, xa xa nơi kia lô nhô thành trì phồn hoa náo nhiệt.

Đây chính là cô đảo nhân gian, quê hương của nàng.

Ánh mắt mênh mông vời vợi, Kiến Sầu tung mình phóng vút đi như một làn gió về phía tây.

Núi đồi chập trùng băng băng lướt dưới chân nàng.

Mãi đến khi nhìn thấy một cụm nhà cửa ở phía trước nàng mới bay chậm lại rồi hạ mình xuống đầu thôn.

Thôn nhỏ năm lọt thỏm trong thung lũng, tứ phía có núi cao bao bọc, dưới chân núi có hơn mười nóc nhà. Sắp tới giữa trưa nên khói bếp lãng đãng bay bay, đâu đó còn văng vẳng tiếng chó sủa, tiếng người cười đùa.

Mới đó mà đã sáu mươi năm rồi.

Lúc nàng đi tới cửa thôn thì thấy nhà cửa phần lớn không còn giống như ngày xưa nữa. Thôn dân đi lại trên đường không nhiều nhưng người nào người nấy đối với nàng đều xa lạ. Thấy khách ăn mặc lạ lùng, ai cũng tò mò nhìn theo.

Kiến Sầu thong thả đi tới.

Thôn xóm nơi đây dường như vẫn nhỏ như ngày nào. Đi chốc lát đã đến giữa thôn, ngẩng đầu nhìn là thấy cây đa cổ thụ cao to, cành lá rậm rạp sum suê rợp cả một khoảng trời. Trên chạc cây gần với mặt đất nhất lủng lẳng không ít dây lụa đỏ, mới cũ dài ngắn đủ loại.

Một trận gió thổi đến, tán cây xào xạc lao xao. Lụa đỏ treo trên cây của phơ phất bay theo, sắc màu tươi thắm nổi bật trên nên trời thu xanh trong trông đẹp lạ lùng.

Kiến Sầu bất giác nhớ lại : Trước khi rời thôn đi ngang qua cây đa này, Phù Đạo sơn nhân đã bảo nàng : "Đem cái khóa bạc của con treo lên đi."

Nhưng nàng không làm.

Kiến Sầu xòe bàn tay ra nhìn, chiếc khóa bạc buộc dây đỏ vẫn lẳng lặng nằm yên bên trong.

Nàng đứng dưới bóng cây một lúc lâu nhưng cuối cùng nắm tay vẫn từ từ xiết chặt lại rồi thu vê.

Còn sống còn tu hành thì ý niệm kia vẫn không thay đổi.

Bây giờ chưa phải là lúc dứt bỏ.

Kiến Sầu mỉm cười. Nàng nhìn lại cây đa một lần nữa rồi đi tiếp về phía đông.

Càng đi người càng thưa.

Con đường năm xưa cỏ dại mọc đầy, hơn nữa vì trời đang thu nên úa vàng hết cả, cảnh vật trông càng hoang vu tiêu điều.

Cuối thôn chỉ có một căn nhà tranh ba gian cũ kỹ, bờ rào sụp phân nửa, cửa gỗ hai cánh cũng đã mục nát.

Chân dẫm trên con đường xưa đầy cỏ dại, Kiến Sầu xăm xăm đi tới, lúc dừng bước thì đã đến trước cửa.

Mọi thứ vẫn y như lúc đi.

Cửa gỗ đóng chặt, trên có gài một chiếc khóa đồng nhỏ.

Ngày qua tháng lại, mưa gió dãi dâu, màu đồng vốn sáng bóng nay đã xanh xanh loang lổ rỉ đồng.

Qua nhiều năm như vậy mà nơi đây dường như cũng chẳng có ai ghé đến.

Cửa chính mục nát, ống khóa cũ xưa.

Sau cửa là dầu muối củi gạo thường ngày nàng từng trữ, khóa lại chính là khoảng thời gian ảo tưởng cử án tê mi hoạn nạn có nhau.

Trước đó nào ai ngờ kết cục ngày sau ?

Kiến Sầu đứng nhìn hồi lâu. Cuối cùng nàng đi tới, thò tay vào khe hở khuất sau khung cửa ba thốn.

Ở trong là một chiếc chìa khóa cũng rỉ xanh màu đồng như cái ống khóa. Lúc đi, nàng để nó ra sao thì bây giờ vẫn y chỗ đó.

Không biết tại sao Kiến Sầu bật cười thành tiếng. Nàng cúi đầu nhìn mà cảm thấy thế sự biến đổi khó lường. Lúc Tạ Bất Thần giết nàng chắc hẳn cũng chẳng thể nào ngờ rằng nàng cũng vì vậy mới bước chân lên Thập Cửu Châu, một vùng đại địa mênh mông biến động không ngừng.

Lâu không có ai xài, chìa khóa bụi bặm phủ đầy.

Bất giác nàng định nhón tay cầm lên phủi cho sạch, nhưng vừa đụng tới, nhận ra cái gì đó, nàng chợt sững lại.

Nàng ngước mắt nhìn chiếc khóa đồng rồi lại nhìn cái khe cất chìa khóa. Bụi trên chìa khóa so với hai chỗ này trông có vẻ mỏng hơn nhiều.

Hình như...

Vào một lúc nào đó, cũng có một người từ xa tới giống như nàng. Người đó tới trước cửa, lấy chìa khóa ra, lau bụi ở trên mà không nghĩ ngợi gì. Chiếc chìa khóa đồng lành lạnh nằm trong tay nàng.

Nói cho cùng, ngày đã thành quá khứ, còn gì mà lưu luyến.

Kiến Sầu đăm đăm nhìn chiếc chìa khóa, mãi một lúc lâu sau vẫn không đụng tay vào, cuối cùng lại để lại vào trong khe như trước.
Bình Luận (0)
Comment