Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 358 - Chương 358 : Phù Đạo Xuất Quan

Chương 358 : Phù Đạo xuất quan Chương 358 : Phù Đạo xuất quanChương 358 : Phù Đạo xuất quan

Nàng chẳng còn là người của nơi này mà chỉ là khách qua đường.

Sau khi để lại chìa khóa, Kiến Sầu cũng không nấn ná nữa mà về thẳng Nhai Sơn.

Mặt trời vẫn chưa lặn, sắc trời vẫn chưa tối.

Còn chưa qua khỏi hộ sơn đại trận, mới hạ xuống đỉnh Linh Chiếu, Kiến Sầu đã thấy một bóng người ngồi vắt chéo chân cạnh giếng Quy Hạc.

Dáng ngồi thật vô cùng quen thuộc.

Bộ đạo bào lem lem luốc lốc mặc trên người vẫn vậy, dường như chẳng thay bao giờ, khuôn mặt tuy xương xương nhưng ánh mắt tinh anh, hơn nữa trông còn có vẻ rất thông minh lanh lợi. Mặc dù vậy, tất cả những điểm ấy nếu phối với cây gậy tre nát dựng bên tay trái, với cái đùi gà trong tay phải và với cái vẻ mặt háu ăn như thế kia...

Thì cảm tình trái khoáy, một lời khó nói cho hết.

Lúc này, Kiến Sầu tâm trạng còn chưa ổn định mà Phù Đạo sơn nhân thì đã thấy nàng rồi.

Chiếc đùi gà vàng ươm béo ngậy trong tay cũng đã gặm gần hết.

Vừa lúc ấy, lão liền vận lực quăng nó lên trời !

"Véo ! Véo I

Cực kỳ chính xác !

Đây mà là đùi gà cái gì. Phải gọi là ám khí độc môn giết gần như mọi tu sĩ nguyên anh trên Thập Cửu Châu chỉ trong một chớp mắt mới đúng ! Trong không trung, Kiến Sầu chỉ thấy trước mắt có cái gì đó vụt tới, đầu đau buốt chẳng khác gì bị nện một nhát búa sắt lên đầu.

"Rắc !"

Linh lực vốn vẫn lưu chuyển thông suốt quanh người là thế, vậy mà chỉ trong thoáng chốc đã tiêu tan.

Ngay sau đó, nhiều đệ tử có mặt trên đỉnh Linh Chiếu hay trên các sườn núi của Nhai Sơn liền nghe rầm một tiếng lớn !

Một bóng người màu nguyệt bạch từ trên trời rớt thẳng xuống đất.

Chẳng khác gì một cục đá vô tri vô giác -

Vừa khéo rớt xuống ngay cạnh chân Phù Đạo sơn nhân.

Nhìn kỹ, thì ra là Kiến Sầu đại sư bá ngày hôm qua vừa mới về sơn môn chứ còn ai vào đây ?

Nhiều người hít sâu một hơi khí lạnh, sợ đến nỗi không dám hó hé một tiếng.

Chỉ có kẻ "đầu têu" là dương dương đắc ý, chẳng chút áy náy trước kết cục thảm hại của ái đồ mà ngược lại còn lấy đó làm hay, hể hả phá lên cười.

"Ha ha ha ! Xem ra lần này xuất quan, sơn nhân ta bảo đao chẳng những không lụt mà tu vi còn tiến bộ hơn. Xương gà ném chuẩn hơn trước !"

Ngay lúc ấy, Kiến Sầu bỗng nhiên muốn đạp lên đầu gối của vị sư phụ đùi gà này một đạp !

Vì không hề phòng bị nên nàng mới bị đánh rớt từ trên cao xuống. Tuy đã luyện qua "Nhân Khí" nhưng cái tư thế "đập mặt xuống đất" cực kỳ xấu hổ như thế này cũng đủ thiệt thòi muốn chết. Mặt mũi thoáng chốc tê rần, đầu kêu ong ong, mắt nổi đom đóm thiếu điều như thấy cả trăm hoa đua nở trên y bào của Như Hoa công tử mà thôi !

Kiến Sầu gượng ngẩng đầu lên. Sắc mặt cáu giận, nàng ho khan hai tiếng, nền đất dưới thân lõm xuống một hình người sõng soài.

"Sư phụ, thầy - "

“Ta làm sao ? Sơn nhân ta luyện chiêu mà !"

Cách thức tuy quái ác nhưng Phù Đạo sơn nhân hoàn toàn vô tư trước kết cục bày ra, chỉ cười hắc hắc, làm Kiến Sầu thiếu điều muốn tắc thở. Đã vậy, lão còn bồi thêm một câu.

"Sao hả, ngắm có chính xác không ?"

Chính xác ư 2

Chính xác cái lão quỷ ông a !

Nếu không tu "Nhân khí" thì chắc chết quá !

Kiến Sầu lấy hết sức gượng dậy, trong bụng ấm ức không sao nói xiết, đã vậy sờ trán còn thấy nhơn nhớt dầu mỡ...

Tự nhiên tức đến nỗi muốn giết phứt ông đi cho rồi ! Có ai mau tới can nàng đi I

Nàng hít sâu một hơi, dằn lòng hết sức mới không kêu ca oán thán cho cái trán, chỉ bình tâm tĩnh khí nói : "Sư phụ, lân sau đừng quăng lung tung xương gà như thế này có được không ?"

"Sơn nhân ta không quăng lung tung mà nhắm ngay con nhỏ vô lương tâm như ngươi đó I" Phù Đạo sơn nhân ngồi trên bờ giếng Quy Hạc lườm nàng, hừ lạnh một tiếng, đoạn lại lấy đùi gà ra gặm gặm, miệng lẩm bà lẩm bẩm không ngừng.

"Giỏi quá rồi, không ngồi yên đó chờ sư phụ ngươi xuất quan mà ra ngoài lăng nhăng chơi cái gì đó hả ?"

"Con...

Mặc dù Kiến Sầu biết tính sư phụ dở dở ương ương, cả ngày nếu chẳng ăn thì chơi, nhưng lão chẳng thèm hỏi lý do lý trấu mà đã chụp mũ nàng như thế này thì thật là ức chết đi được.

"Đồ nhi có việc phải đi ẩn giới. Hơn nữa thầy cũng biết, thây đang bế quan mà.'

"Ồ, hóa ra sư phụ sai hả ?"

Mí mắt chẳng buồn nhấc, đùi gà trong tay chợt khựng lại, ra Phù Đạo sơn nhân đã lên cơn dỗi rồi. Người ngang thì nói lý làm sao bây giờ ?

Lúc này, Kiến Sầu mới thấy thấm thía cái câu "Phải chịu cúi đầu trước đại lão" của Thẩm Cữu kia.

Nàng lại hít sâu một hơi, cúi đầu khom người nói : "Là Kiến Sầu con sai, để sư phụ người phải lo lắng."

Lời chưa ra khỏi miệng thì không cảm thấy gì. Nửa câu đầu chỉ thấy là lạ nhưng đến nửa câu sau thì không biết tại sao giọng lại chợt trở nên nghèn nghẹn.

Nói cho cùng cũng là sáu mươi năm bặt vô âm tín.

Từ ẩn giới Thanh Phong Am cho đến đỉnh tranh Cực Vực, nói sao cho xiết bao lần vào sinh ra tử đây ?

Bình an trở về được như thế này thật chẳng dễ dàng chút nào. Vừa về đến Thập Cửu Châu, nghe Nhai Sơn và Côn Ngô làm mặt lạnh với nhau, nàng biết Nhai Sơn từ trên xuống dưới, nhất là Phù Đạo sơn nhân, đã vì tung tích và an nguy của mình mà suốt ngày lo lắng, tốn kém không biết bao nhiêu là công sức.

Vì vậy, câu đáp ban đầu vốn chỉ là nói cho vui, chịu nhịn một chút nhưng không biết sao cuối cùng lại là tình cảm chân thành thật sự, ngay cả mi mắt cũng hồng lên.

Trái lại, bộ dạng này của nàng lại làm Phù Đạo sơn nhân hết hồn, thiếu chút nữa là cái đùi gà rớt bịch xuống đất. Lão vội vàng khoát khoát tay, không dám ra vẻ ta đây này nọ nữa, ngay tức khắc liên nhìn lên trời, tròng mắt đảo qua đảo lại.

"Khu, cái gì vậy hả ? Còn sống trở về là tốt rồi. Đừng có nghĩ sơn nhân ta thảm như thế. Có thiếu chân khuyết tay gì đâu..."

A, trong mắt người, thì ra con kém cỏi vậy sao ?

Mới bắt đầu sụt sịt một chút mà Phù Đạo sơn nhân nói vậy làm bay tiêu hết cả cảm xúc.

Kiến Sầu hốt nhiên chẳng muốn nói tiếng nào, mặt mũi bình thản phẳng đơ như mặt ván, chẳng thấy chút biểu cảm nào, mắt thì rụt rè nhìn lão.

"Bất mãn hả ?" Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng.

Nàng lắc đầu : "Con không dám, thấy sư phụ xuất quan nên vui đó thôi."

Lúc vui thì mặt mũi như vậy đó hả 2

Phù Đạo sơn nhân đúng là mới không tin nàng nhưng lão cũng chẳng thèm truy nguồn truy ngọn làm gì. Thật lòng mà nói, có thể thấy được nàng bình an trở về, tu vi còn có phần tinh tiến là quá tốt rồi.

Nhưng có điều...

"Con nói cho thây nghe xem, ba hồn bảy phách còn chưa được tu sửa mà đã lo đi đột phá là sao ? Bây giờ sắp tới nguyên anh hậu kỳ rồi, chỉ còn chút xíu nữa là lên xuất khiếu, không biết lúc nào sẽ gặp đạo kiếp vấn tâm đây. Con làm đồ đệ mà tu luyện còn nhanh hơn cả thầy, ông trời thật là bất công mà.

Câu nói nghe vừa toát ra sự lo lắng thương yêu vừa có ý khen ngợi nàng. Thì ra nửa phần sau mới là trọng điểm a.

Kiến Sầu ngước mắt nhìn lão : "Gặp lúc sinh tử quan đầu, đồ nhi không đột phá cũng chết. Đằng nào cũng chết, vậy thôi thà chọn chết sau còn hơn."

"Đúng lắm ! Mà này, thầy chưa có hỏi con đã gặp chuyện gì.' Phù Đạo sơn nhân vỗ võ đầu làm như bây giờ mới sực nhớ ra : "Được rồi, nói thây nghe xem sáu mươi năm qua con thảm như thế nào ! Kể cho sơn nhân ta vui chút coi."

Sao mà tự nhiên chán thế này.

Ngay cả trợn trắng mắt Kiến Sầu cũng chẳng có sức, nàng bị Phù Đạo sơn nhân kéo xuống ngôi trên bờ giếng Quy Hác, cũng cách thức ngang hàng ấy, chẳng khác gì chưởng môn Trịnh Yêu trong điện Lãm Nguyệt, sau đó thì mọi tao ngộ cứ thế nhất nhất kể lại.

Lúc trước nàng đã kể cho Trịnh Yêu nghe một lần. Nhiêu chuyện như thế vậy mà hắn lại chẳng nói lại cho Phù Đạo sơn nhân nghe. Vì vậy, nàng đành phải đích thân thuật lại tất cả.

Mọi chuyện bắt đầu kể từ ẩn giới. Sau đó nào là câu thơ Bất Ngữ thượng nhân để lại ngoài ẩn giới, nào là bức tượng trong Ý Trịch Trục... Lúc nói đến giả thuyết liên quan đến việc tâm ma phi thăng còn người thật thì đã chết, Phù Đạo đồng ý gật gật đầu;

Lúc nói đến cá chép Lý Quân gặp chuyện không may, lão cũng tỏ vẻ tiếc thương ra mặt;

Sau đó kể đến chuyện đánh lén tính kế Tạ Bất Thần, đến trận đấu trên đỉnh Phật giành quyển trục ghi cảm ngộ của Bất Ngữ thượng nhân trong "Cửu Khúc Hà Đồ', đây cũng chính là "Thanh Phong Am tứ thập bát ký", cuối cùng là đến trận đấu sống còn kia -

Nghe đến đây, Phù Đạo sơn nhân không tài nào dẫn nổi cơn tức, dậm chân đùng đùng : "Cái lão già quái vật kia dạy dỗ làm sao mà ra một thằng chết toi như thế này ! Phải mà sơn nhân ta biết trước thì hồi đó đã cho con thêm mấy thứ tốt. Tỷ như không có khả năng thì chúng ta cũng có thể lấy pháp bảo đập chết nó !"

Kiến Sầu thẹn mướt mồ hôi.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh đấu giữa mình và Tạ Bất Thần có thể khiến Nhai Sơn và Côn Ngô trở nên thù địch với nhau, vả lại Tạ Bất Thần cũng không mượn nhờ Hoành Hư chân nhân giúp sức. Nếu để sư trưởng hai phái dính vào chuyện này thì không hay chút nào.

Vì vậy nàng chỉ hắng giọng cười đáp : "Dù sao y cũng chẳng hơn con cái gì. Còn bây giờ chỉ nhỉnh hơn con có mỗi cái chiêu ẩn giới Thanh Phong Am kia thôi."

"Hừ ! Có bây nhiêu đó đã thỏa mãn rồi hả 2 Thật là không có tiền đồ ! Đúng là phải dạy dỗ ngươi một trận mà !“

Phù Đạo sơn nhân khinh khỉnh nói, nhưng nghĩ nghĩ một chút lại đổi lời. "Nhưng cũng may Côn Ngô không có ẫm hết quyển trục. Sơn nhân ta đây không có ý chê bai y, những lão quái vật ngang tàng giả dối đó chắc chắn là kẻ gian manh, bụng đầy xảo trá."

Nghe vậy Kiến Sầu đồng tình, chỉ lẳng lặng nghe chứ không có cãi lại.

"Hồi trước [Cửu Khúc Hà Đồ] vốn nằm trong tay Bát Cực đạo tôn, thì cũng là Côn Ngô cả đấy. Sau đó lão ta phi thăng, quyển Hà Đồ kia bị lão yêu bà Lục Diệp cướp lấy. Mụ này tìm hiểu xong thì lại ném cho Bất Ngữ như ném một đôi giày rách. Vì vậy mới có chuyện đáng tiếc là ông ta ra tay đồ sát trên Minh Nhật Tinh Hải.

"Thầy nói xem Côn Ngô thấy vậy có chịu được không ?"

"[Cửu Khúc Hà Đồ] không chỉ có đạo thuật huyền diệu khó giải thích mà còn chứa một chút thiên cơ ở trong đó nữa. Tuy lão quái vật kia không nói nhưng ta thấy lão ta vẫn cho rằng thứ này phải thuộc về Côn Ngô. Vì vậy trong ẩn giới, mục đích của cái thằng nhãi chết tiệt đó hẳn là quyển hà đồ này."

Mấy chuyện này lúc trước Phù Đạo sơn nhân chưa bao giờ nói đến, nhưng bây giờ khó lòng mà giữ kín. Dù sao tu vi Kiến Sầu đã đến mức này thì cũng là lúc biết thêm nhiều điều khác nữa rồi.

Người ta hay nói thế nào ấy nhỉ ?

Khả năng càng lớn, trách nhiệm càng lớn - Ý nghĩa cũng na ná như thế thôi.

Trước khi đi vào ẩn giới, những chuyện xưa tích cũ như thế này Kiến Sầu cũng có nghe Tạ Bất Thần nói sơ qua nên cũng không ngạc nhiên lắm. Nhưng bên cạnh đó, Kiến Sầu cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Phù Đạo sơn nhân. "Vậy là chuyện con đoạt được một nửa¡ Thanh Phong Am tứ thập bát ký ¡sư tôn rất hài lòng đúng không ?"

"Ha ha ha ! Đúng !"

Phù Đạo sơn nhân lại đắc ý, hồi nấy tức Kiến Sầu chuyện gì liên quên sạch. Lão hỉ hả xoa xoa tay, mặt mũi khoái chí hân hoan.

"Cứ làm hư chuyện của lão quái vật kia là sơn nhân ta vui. Nào, mau lấy cho thầy xem một nửa kia xem nào."

"Thanh Phong Am tứ thập bát ký" là vật tranh đoạt cuối cùng giữa Kiến Sầu và Tạ Bất Thần trong ẩn giới. Nó chính là thuật pháp huyên diệu và những ghi chép tâm đắc mà Bất Ngữ thượng nhân đã ngộ ra được trong quá trình nghiên cứu và tu hành "Cửu Khúc Hà Đồ'.

Lúc đó quyển trục này được đặt ở nơi cao nhất trên tháp Phật. May mà Kiến Sầu đã nhanh tay lẹ mắt xé nó thành hai nửa.

Nhưng e rằng cái "một nửa" này không giống như một nửa mà Phù Đạo sơn nhân tưởng đâu.

Kiến Sầu thấy vị sư phụ dở dở ương ương của mình nôn nóng thì nghiêm mặt lại, ho khan một tiếng rồi cố nín cười lấy nửa quyển trục ra.

Quyển trục này trắng như tuyết, không biết nó được làm bằng da lông của yêu thú gì mà trông láng bóng vô cùng. Bên trên là dọc dọc chữ viết theo kiểu chữ triện, màu chữ vàng sẫm nổi bật giữa ánh bạch quang dìu dịu phát ra từ trên bề mặt quyển trục.

Nhưng Phù Đạo sơn nhân vừa liếc mắt nhìn thì mặt mũi liền tái xanh !

Một nửa đây hả ?

Hóa ra đây là cái "nửa" của nó ?I Ai nghe Kiến Sầu nói xé một nửa quyển trục sẽ nghĩ rằng nàng không lấy được phần trước thì cũng là phần sau.

Nhưng nào ngờ !

Quyển trục này không phải xé theo chiều dọc mà là xé theo chiều ngang kia !

Như vây thì sao đọc được đây ?

Đọc cái con khỉ khô á I

Cắt ngang một tờ thẻ trúc, đưa nửa trên cho ngươi, ngươi đọc có hiểu được không ?

Phù Đạo sơn nhân nhìn mà thiếu điều muốn lòi cả mắt. Lão giơ tay run run chỉ chỉ vào Kiến Sầu, miệng cũng run run mấp máy nói : "Ngươi, ngươi, ngươi...'

"Sư phụ, con thật không có cố ý mà..."

Nàng đâu còn cách nào khác đâu.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi !

Kiến Sầu cố biện bạch : "Thầy nghĩ xem, quyển trục này con cầm phân nửa, Tạ Bất Thần cũng chỉ có phân nửa. Con xem không được thì y cũng chẳng xem được, đằng nào Côn Ngô bọn họ cũng phải chịu thúc thủ vô sách, vậy không tốt sao ?"

"Tốt cái con khỉ !"

Phù Đạo sơn nhân đâu phải là người chưa từng thấy qua đồ tốt. Lúc trước Kiến Sầu có Phiên Thiên ấn, lão cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn, nhưng đối với quyển "Cửu Khúc Hà Đồ" và "Thanh Phong Am tứ thập bát ký" có nguồn gốc lớn như thế này thì vô cùng quan tâm. "Đúng là hại người hại mình ! Làm hay quá ! Ngay cả ngươi cũng đọc chẳng được."

Nên nhớ, vào lúc giao thời thượng cổ kim cổ, ba vị đại năng phi thăng thành công đều có liên quan đến "Cửu Khúc Hà Đồ". Có thể đọc thêm được chừng nào càng tốt chừng đó. Hơn nữa, hồn phách của Kiến Sầu hiện giờ còn chưa được hoàn chỉnh, biết đâu trong đó có bí pháp gì hay thì sao ?

Phù Đạo sơn nhân thật ra chẳng quan trọng gì việc Tạ Bất Thần có được quyển trục này hay không. Dù sao y tồn tại vì cái gì lão biết rất rõ. Côn Ngô còn phải dựa vào y để vượt qua "đại nạn trăm năm" chó chết kia. Nhưng Kiến Sầu có đọc được quyển trục hay không đối với lão rất quan trọng, thấy nàng mang về một nửa như thế này, trong lòng không khỏi cáu kỉnh bực bội.

Kiến Sầu nhìn nhìn thân sắc sư phụ mà đáy mắt quang hoa lưu chuyển, nghĩ ngợi một hồi thì bật cười, an ủi lão : "Thầy đừng buồn nữa, có gì to tát đâu. Giờ con được một nửa, Tạ Bất Thần cầm một nửa. Hai phần hợp lại là đọc được rồi. Có dịp thì hợp tác với y, không có thì đoạt luôn nửa kia đi là xong."

"Bốp Ị"

Phù Đạo sơn nhân vỗ đùi một cái đét. Lão giơ cái đùi gà bóng mỡ chỉ chỉ vào Kiến Sầu hớn hở nói : "Có lý !"

Nhưng vừa định thần lại thì lại nắm tay che miệng giả bộ ho khan một tiếng rồi nói : "Cái gì thế này, Nhai Sơn chúng ta với Côn Ngô rốt cục vẫn nên đoàn kết thì hơn. Hai đứa các ngươi tốt nhất là "hợp tác hữu nghị"."Hợp tác hữu nghị” đi, đừng gây chuyện lộn xộn này nọ...

Hợp tác hữu nghị...

Dạ ! Kiến Sầu khẽ gật đầu, miệng cười hiền lành lấy lệ : "Thầy yên tâm, đồ nhi hiểu rồi."

"Hắc hắc..."

Phù Đạo sơn nhân rốt cục cũng yên lòng.

Mình lượm đứa đồ đệ này về thật là thông minh.

Hoành Hư trăm phương ngàn kế tính tính toán toán thiên cơ gì đó, rồi còn phải cất công đến cô đảo nhân gian để thu Tạ Bất Thần làm đồ đệ, vậy mà lại chẳng bằng đứa đồ đệ mình tiện tay lượm về I

Cứ tưởng tượng tâm trạng Hoành Hư như vậy là Phù Đạo cảm thấy khoái chí lắm.

"Được rồi, con kể tiếp chuyện sau đó đi. Nghe nói con rớt xuống Cực Vực, chỗ này rất nguy hiểm. Tên tiểu tử Trịnh Yêu kia có nói với thầy rằng chuyện lạ mà con gặp được nhất định phải do con tự mình kể lại cho ta nghe đúng không ?"

Phù Đạo nói xong, sực nhớ đến điều này liền hỏi.

Kiến Sầu giật mình, biết ngay là về chuyện gì.

Thực ra, nàng vẫn luôn giữ kín không nói bởi vì nó quá kỳ quái và cực kỳ quan trọng, hơn nữa lại còn có lời dặn của tàn hồn chim Cửu Đầu nên vì vậy ngay cả với Trịnh Yêu nàng cũng tạm thời không đả động đến, chỉ muốn thưa riêng với Phù Đạo sơn nhân mà thôi.

"Chuyện là thế này...

Thế là nàng kể hết những gì có liên quan đến Nhai Sơn sau khi vào đỉnh tranh, nhất là vê Chung Lan Lăng và chuyện luân hồi, sau cùng mới đến chim Cửu Đầu.

"Con gặp nó trong một không gian ở mười tám tầng địa ngục. Nó nhờ con nhắn lại cho thầy là tàn hồn của nó vẫn còn, với lại xin thây tạm thời gác lại mọi ân oán trong nội bộ Thập Cửu Châu từ trận chiến Âm Dương giới để tập trung lực lượng tấn công Cực Vực, trọng chỉnh luân hồi."

Nàng còn chưa nói hết câu, sắc mặt Phù Đạo sơn nhân vốn đang hỉ hả vui vẻ liên hốt nhiên chùng xuống, đến khi dứt lời thì lạnh ngắt như băng.

Phù Đạo sơn nhân khi không cười nói thì trông có phần đáng sợ, đôi mắt tinh anh lấp lánh đầy suy tính để rồi cuối cùng trầm xuống nặng nề.

Sau chuyến đi Cực Vực, Kiến Sầu cũng đoán ra là Nhai Sơn có quá khứ và bí mật gì đó cho nên nói xong cũng lường được phần nào thái độ của sư phụ mình. Nhưng mặt mũi của người lại vân vũ mây đen như sắp nổi bão đến nơi, khóe môi nhếch xéo lên dáng vẻ phẫn nộ như thế kia thì nàng lại không tài nào ngờ được.

"Sư phụ..."

Kiến Sâu mở miệng muốn hỏi đôi câu gọi là. Không ngờ Phù Đạo lại vung tay lên ngăn nàng một cách khác thường. Lão đứng dậy nói : 'Chuyện này nói ở đây không tiện, con đi theo thầy vậy."

Kiến Sầu cũng đứng lên.

Nàng còn chưa kịp làm gì, Phù Đạo sơn nhân đã chụp lấy vai nàng. Ngay sau đó, cả người liền bay vèo xuống dưới, rồi tiếp tục lướt vun vút qua một khoảng không đen kịt, trong không khí còn nghe âm ẩm hơi nước, một mùi kỳ lạ mà chỉ nham thạch mới có.

Một lát sau hai chân nàng mới chạm đất, nhưng có điều nơi này lại không phải là Linh Chiếu đỉnh nữa rồi.

Nhai Sơn tuy chỉ có một một ngọn nhưng lớn, hơn nữa trong lòng núi còn có thể tận dụng được rất nhiều khoảng không. Kiến Sầu biết ngay cả Tàng Kinh các và Khốn Thú tràng cũng đều ở trong lòng núi cả.

Nhưng nơi này thì nàng chưa thấy bao giờ.

Không gian ở đây cực kỳ rộng lớn và tối đen như mực, giơ tay ra chẳng thấy nổi năm ngón. Xung quanh cũng vô cùng trống trải và yên tĩnh. Chỉ cần hơi ngửa đầu lên là thấy đỉnh trân cao xa tít tắp, nham thạch lớp lớp lô nhô chĩa xuống như thạch nhũ, trông vừa ấn tượng vừa quỷ dị lạ lùng.

Nhưng khi tâm mắt Kiến Sầu nhìn đến cuối khoảng không thì lại thấy có ánh sáng trắng phát ra dìu dịu.

Ở đó cao cao có một bộ xương khô uy nghiêm lãm lẫm, quần áo hoàn toàn lành lặn. Ánh sáng trắng mà Kiến Sầu thấy được chính là do nó phát ra.

Nhưng khi hai người họ chạm đất, vừa vào tới khoảng không gian này thì trong chớp mắt làn ánh sáng trắng kia liền nhẹ nhàng chuyển động rồi thoáng cái hóa thành ánh vàng mịt mờ mông lung.

Hiển hiện trước mắt Kiến Sầu là một cảnh tượng kỳ dị. Sau khi ánh vàng bùng lên, máu huyết da thịt liền nổi lên phủ kín bộ xương trắng !

Chỉ trong vòng hai nhịp thở, một lão giả tuy gây guộc nhưng bằng da bằng thịt hẳn hoi đã hiện thân trước mặt bọn họ !

Mãi cho đến lúc này, Kiến Sầu mới thấy bộ xương này, hay nói cho đúng hơn, vị lão giả này không phải là đang lơ lửng trong không trung mà là đang ngồi xếp bằng trên một cái đài tròn tròn cao cao.

Trên đài có dựng một cái gương đồng cực lớn.

Kiến Sầu nhận ra rằng vì cái gương này đặt trên cao nên nó mới phản chiếu rõ ràng ánh kim quang phát ra từ trên người lão giả.

Nhưng có điều... Khi nhìn kỹ cái đài tròn và rìa cái gương khổng lồ, nàng không khỏi phải hít sâu một hơi khí lạnh !

Trông thật là quen mắt !

Cái đài này vậy mà trông lại giống y như tế đàn mà nàng đã thấy trong mười tám tầng địa ngục ở Cực Vực !

Thậm chí nàng còn nhớ trên mặt sàn tế đàn ở đó còn có rất nhiêu dấu lõm. Khi ấy nàng cho rằng ban đầu ở trên hẳn là có dựng vật gì tròn tròn, về sau mới bị dỡ đi.

Bây giờ Kiến Sầu lại nhìn lại tế đàn có lão giả ngồi trên mà tim đập thùng thùng như trống trận, kế đó lại nghe thấy giọng của Phù Đạo sơn nhân vang lên ở phía trước : "Thưa lão tổ, đồ đệ của con sau khi đi Cực Vực về có mang theo một ít tin tức, sự tình có liên quan đến luân hồi và chim Cửu Đầu —— "
Bình Luận (0)
Comment