Chương 359 : Chuyện xưa đẫm máu
Chương 359 : Chuyện xưa đẫm máuChương 359 : Chuyện xưa đẫm máu
Lão tổ ?
Cách xưng hô này khiến Kiến Sầu giật mình : Ai mà chả biết người hiện nay có địa vị cao nhất Nhai Sơn chính là sư tôn Phù Đạo sơn nhân của nàng chứ ?
Nhưng bây giờ, Phù Đạo sơn nhân lại gọi vị lão giả kia là "lão tổ ư ?
Nhớ tới cảnh tượng kỳ diệu ban nãy, từ một bộ xương khô biến thành một cơ thể da thịt đầy đặn, Kiến Sầu trong lòng cũng đoán được phần nào sự việc, nhưng sắc mặt nàng lại không tỏ vẻ kinh ngạc thái quá mà chỉ trông hơi có vẻ tò mò mà thôi.
Vị lão giả kia nghe Phù Đạo sơn nhân nói xong thì lại không điềm tĩnh như vậy. Hai hàng mày dài trắng xóa trên hốc mắt khẽ động, cặp mắt tối tăm mờ mịt liền nhìn vê phía Kiến Sầu.
Nhưng khi cái nhìn của lão chạm vào người Kiến Sầu, nàng lại cảm thấy nó có chút ánh sáng le lói ở bên trong, tựa như một ngọn lửa đột nhiên cháy lên, thắp sáng cho người lữ khách đơn độc đi mãi đi mãi trên quãng đường xa thẳm diệu vợi ngập chìm trong đêm. Ngọn lửa ấy không sáng lắm, chỉ đủ để đừng lạc lối mà thôi...
Tuệ nhãn thông thấu như vậy thật là kinh người.
Tuy Kiến Sầu hiện giờ đã đến cảnh giới nguyên anh hậu kỳ nhưng trước cái nhìn ấy, nàng cũng cảm thấy được rằng không có gì có thể qua mắt lão nổi I
May mà "lão tổ" cũng không nhìn Kiến Sầu lâu mà thoáng cái đã liếc nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân : "Nói ta nghe thử." Phù Đạo sơn nhân trước giờ không quen diện kiến "Lão bất tử" này, nhưng hôm nay sự việc trọng đại nên dáng vẻ giỡn hớt tưng tửng cũng mất đi, khuôn mặt già nua khi nghiêm lại trông uy nghiêm khiếp người.
"Đồ nhi của con ở Cực Vực phát hiện ra Bát phương diêm điện hình như đang âm thầm trù tính kế hoạch nhằm vào Thập Cửu Châu. Hơn nữa ở đó, nó lại còn tình cờ gặp được tàn hồn của chim Cửu Đầu. Con chim nhờ nó chuyển lời, xin Nhai Sơn ta bỏ qua thù cũ, tập hợp Thập Cửu Châu, trước đánh Cực Vực rồi sau đó tái dựng luân hồi."
Nói đoạn, Phù Đạo nhìn lên lão giả đang ngồi xếp bằng trên đài cao.
"Lão tổ thấy thế nào ?"
Ánh mắt thoáng trầm ngâm, vị lão giả kia nhìn Phù Đạo hồi lâu rồi giơ tay vẫy vẫy Kiến Sầu.
"Ta nhớ con tên là Kiến Sầu đúng không ? Lại đây nào."
Lão biết tên mình ư ?
Kiến Sầu hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thấy cũng phải. Ngay như Phù Đạo sơn nhân mà cũng phải gọi "Lão tổ" thì hiển nhiên người ta là "đại nhân vật" thực sự của Nhai Sơn rồi, có biết rõ chuyện gì cũng không phải là lạ.
Nghe vậy, nàng liên đưa mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Lão sư phụ thì gật gật đầu, chu miệng mấp mấp máy máy, ý bảo nàng cứ nghe lời đi lên, còn mình thì vẫn đứng dưới bình chân như vại.
Kiến Sầu cũng không biết lão tổ gọi mình lên làm gì nhưng có Phù Đạo sơn nhân bên cạnh nên cũng không e ngại lắm.
Ngay tức khắc, cả người liền nhẹ bỗng rồi biến mất, trong một chớp mắt sau đã hiện thân trên đài cao. Đó là cách nàng thuấn di.
Khi đến nơi, mọi thứ trông rõ rệt hơn nhiều.
Tế đàn này đúng là giống y như cái ở trong mười tám tâng địa ngục của Cực Vực, ngay cả kích thước cũng giống. Khác biệt có chăng chỉ là đồ vật bên ngoài.
Chiếc gương đồng tròn đặt trên tế đàn rất lớn, bê mặt phủ một lớp bụi dây nhưng dầy thì dây, ánh vàng vẫn phát ra lấp lánh. Thậm chí không cần nhìn kỹ, chỉ tĩnh tâm cảm thụ là đã thấy nó bất phàm. Hơn nữa, điều làm cho Kiến Sầu kinh ngạc hơn hết chính là hai chữ nhỏ khắc trên rìa gương...
Di, Thiên.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Kiến Sầu lùng bùng nổ vang !
Trên phiến lá mà Phó Triêu Sinh mang tới cho nàng lúc trước có ghi : Vào thời viễn cổ, đại tôn Bàn Cổ khai thiên lập địa, kiến tạo luân hồi, lúc khai mở Cực Vực thì thấy vùng loạn lưu không gian mà Kiến Sầu đã từng lạc vào.
Đây là một nơi rất đặc biệt của vũ trụ. Nó chính là khe hở được sinh ra do một bất thường nào đó xảy ra trong quá trình vũ trụ hình thành. Không gian bên trong chuyển dịch là chuyện rất bình thường. Người nào lạc vào, xui thì vượt thời gian đi trước cả trăm năm chỉ trong nháy một mắt hoặc có khi quay về quá khứ cũng không chừng.
Vì vậy, đại tôn Bàn Cổ bèn dốc thần lực, chuyển vùng loạn lưu này ra bên ngoài Cực Vực, mượn nó làm lá chắn ngăn cách hai giới âm dương, kế đó lại chế ra một chiếc gương tròn làm cửa cho hai giới qua lại !
Chiếc gương này có tên là "Di Thiên' I
Kiến Sầu lúc đó đọc những dòng chữ này thì thấy đây chỉ truyền thuyết mơ hồ, chẳng thể nào phân nổi thật giả, nào ngờ cái thứ chỉ hiện hữu trong truyền thuyết này lại có ngày xuất hiện rành rành ngay trước mắt mình như thế này !
Trong lòng hốt nhiên dậy sóng cuồn cuộn.
Nhưng đứng trên đây, nàng nhất thời không nghĩ ra mối quan hệ lợi hại trong đó, vì vậy đành chỉ biết cố dằn cơn khiếp sợ xuống tận đáy lòng.
Tuy Kiến Sầu hơi mất bình tĩnh nhưng vị lão giả gây còm kia lại dường như không nhận ra, hoặc cũng có khi thấy nhưng cũng chẳng để tâm hay hỏi han gì. Lão quay về phía Kiến Sầu rồi giơ một ngón tay ra, khàn khàn bảo : "Cúi đầu xuống."
Nàng chẳng hiểu ra sao, ngần ngừ một chút nhưng rồi vẫn khom người cúi đầu xuống.
Vì vậy, ngón tay trỏ khẳng khiu như một cành cây khô của vị "lão tổ" kia cứ thế mà điểm nhẹ xuống mi tâm nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng đủ màu đủ mắc bừng lên rực rỡ !
Từ mi tâm Kiến Sầu có rất nhiều hình ảnh bay ra rồi tập trung xoay quanh theo ngón tay nhăn nheo của lão giả.
Kiến Sầu cảm thấy mi tâm lành lạnh giống như có một dòng nước suối từ ngoài chảy vào tổ khiếu, rồi sau đó đổ vào nơi có linh đài. Lúc này, nàng có thể nhận ra rõ ràng vị lão giả kia đang làm gì mình.
Đây chính là cách lão tra xét khúc trí nhớ ở Cực Vực của nàng.
Nhưng chỉ một lát sau, ánh mắt lão tổ đã trầm xuống. Mọi sự thông tỏ, ngón tay liền từ từ buông ra nhưng đầu chân mày thì vẫn nhíu chặt.
"Thì ra là thế..."
Cách thức thần diệu như thế này Kiến Sầu trước giờ chỉ đọc thấy trên sách vở. Nó được gọi là "Sưu hồn", cảnh giới không cao hơn hẳn hai bậc thì không thể làm được, ngoài ra cũng nguy hiểm vì có khi không cẩn thận là sẽ bị cắn trả.
Thường thường người bị sưu hồn sẽ trở ngốc nghếch hoặc điên loạn.
Nhưng...
Nàng thì chẳng bị gì cả. Và cũng vì thế mà vị lão giả kia càng có vẻ thâm sâu khó lường hơn bao giờ hết.
"Lão tổ thấy thế nào ?"
Lúc này, Phù Đạo sơn cũng đã lên đài, dáng vẻ lại trở lại y như ngày thường. Lão cứ vậy mà ngồi lên gương Di Thiên chẳng chút kiêng ky, đã thế lại còn vẫy vẫy tay gọi Kiến Sầu.
"Con cũng ngồi xuống đi."
Bộ điệu lúc kêu nàng ngồi chẳng khác gì Trịnh Yêu trong điện Lãm Nguyệt.
Kiến Sầu bặm môi, lại thấy vị "Lão tổ" kia không nói gì tựa như đã ngầm đồng ý nên cũng im lặng ngồi xuống xếp bằng cạnh Phù Đạo sơn nhân.
Những việc mà nàng gặp phải ở Cực Vực thật quá ư kỳ bí, có thể nói khó mà tưởng tượng nổi. Nào luân hồi, nào chim Cửu Đầu, rồi còn bỏ qua ân oán nội bộ, trước đánh Cực Vực gì gì đó nữa... Tất cả nàng chỉ biết chút đỉnh chứ không tỏ tường, vì vậy lúc này chỉ biết dỏng tai nghe.
Thần sắc lão tổ không khỏi trâm xuống.
Khác với Kiến Sầu kiến thức về Thập Cửu Châu còn nông cạn, lão lại biết quá nhiều. Vì vậy những ký ức thấy được làm lão vô cùng lo lắng.
"Nếu tất cả là thực thì e rằng thế cục ở Cực Vực còn tệ hơn những gì chúng ta đã dự đoán lúc trước. Thậm chí ngay cả khi chúng ta không chủ động tấn công, Bát phương diêm điện cũng sẽ gây hấn trước. Đến lúc đó, hậu quả sẽ không thể nào lường trước được..."
Lão giả thở dài, thu ngón tay để lên đầu gối, trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi.
"Phù Đạo, con thấy sao ?"
Thấy sao ư ?
Phù Đạo sơn nhân nhất thời không kiềm được, buột miệng cười lạnh : "Ông đây còn có thể thấy sao được nữa chứ ? Hơn sáu trăm năm đã qua, giờ đã là giáp thứ mười một rồi. Không thanh toán rõ ràng nợ cũ với Côn Ngô, Phật môn chưa nói, đã vậy còn bảo Nhai Sơn ta cùng hợp tác đánh Cực Vực trước, tu chỉnh lại luân hồi... Xì ! Chuyện mẹ gì thế này !
Kiến Sầu chưa bao giờ nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân như vậy. Dưới mắt nàng, trước kia vị sư phụ này vốn dở dở ương ương, dáng điệu thường lúc nào cũng xuề xòa dễ dãi chứ lời lẽ cay đắng như vậy thì chưa thấy bao giờ.
Bọn họ có thù oán với Côn Ngô và Phật môn ư 2
Nàng cũng hơi hơi đoán ra nhưng lại cũng không dám chắc chỉ dè dặt nhìn về phía "Lão tổi.
Dường như biết Kiến Sầu nhìn mình, lão tổ cũng quay đầu nhìn nàng. Có lẽ đã quá quen với thái độ của Phù Đạo sơn nhân nên lão cười cười với nàng bảo : "Sư phụ con cẩu tính thành thói, từ trước đến nay không bỏ được, đừng nên học theo."
"Cẩu tính cái gì ? Gì mà không học theo ? Hỏi khắp thiên hạ xem có ai tốt tính như sơn nhân ta không 2?" Nghe vậy Phù Đạo sơn nhân bất mãn kêu to.
Lão tổ giả điếc, chẳng thèm để ý đến, chỉ nói tiếp với Kiến Sầu : "Con nhập môn chưa lâu nên việc trong Nhai Sơn chỉ biết sơ sơ, không rõ ràng được như những người khác đúng không ? Nhất là trận chiến Âm Dương giới mười một giáp trước đây..."
Điều này chẳng sai chút nào.
Kiến Sầu có cảm giác vị lão tổ này rất hiền, xem cung cách thì tựa như là sẵn lòng nói hết mọi chuyện cho mình nghe nên ướm lời hỏi thử : "Con biết sơ sơ chứ không biết rõ, lão tổ có thể khai sáng thêm cho con được không ?"
Thái độ cung kính, cả người toát ra vẻ thong dong điềm đạm.
Vị lão tổ gây guộc nhìn nàng mà trong lòng vô cùng vừa ý, nhất thời lại chợt nhớ đến cách đây sáu mươi năm Phù Đạo bế nàng đang còn hôn mê xuống cho mình xem, khi ấy nàng chỉ mới vừa trúc cơ mà thôi. Quay qua quay lại, thoắt cái bây giờ đã thành nguyên anh hậu kỳ rồi.
Theo như lão nhớ, ngay cả Phù Đạo và Hoành Hư năm xưa tu luyện cũng chẳng nhanh được như vậy.
Người thể thiên hư dưới xuất khiếu khó gặp địch thủ...
Quả nhiên không sai.
Mà trừ điều này ra, phẩm cách và tính tình cũng có thể được xem là có một không hai. Hèn gì Khúc Chính Phong hồi đó có thể dứt áo ra đi nhanh gọn như vậy. Người nữ tu này đúng là có khả năng cáng nổi năm chữ "Đại sư tỷ Nhai Sơn thực.
Lão tổ nhìn nàng, vẻ khen ngợi thoáng ánh lên trong đáy mắt, nhưng lời khi nói ra lại là một tiếng thở dài : "Trận chiến Âm Dương giới mười một giáp trước kể ra thì hơi dài..." Vào thời viễn cổ, đại tôn Bàn Cổ khai thiên lập địa, kiến tạo luân hồi;
Đến thời thượng cổ, loài người dần dần chiếm ưu thế vượt trội trong bách tộc. Ai hiểu đạo có thể nắm được quy luật thiên địa, thọ ngang trời đất. Những người như thế được gọi là "Tiên".
Khoảng một ngàn năm trước, loài người chiếm lĩnh tuyệt đối vị trí độc tôn, tu sĩ cuối cùng cũng trở thành lực lượng chủ đạo. Đến đây là chấm dứt thượng cổ.
Kế thượng cổ là thời hiện tại, hay còn gọi là thời "kim cổ”.
Vào khoảng giao thời giữa thượng cổ và kim cổ thì Cực Vực bắt đầu tác oai tác quái.
Tu sĩ Thập Cửu Châu và phàm nhân cô đảo nhân gian vốn giống nhau, chỉ cần chưa phi thăng là có thể đi luân hồi.
Sau khi chết, hồn phách của họ sẽ tự động tập trung ở bờ sông Cửu Đầu. Lúc mặt trời lặn, chim Cửu Đầu sẽ từ phía tây sông ra cửa biển rồi ngược dòng bay tiếp để đến được cây đào ở cực đông trước khi mặt trời mọc, sau đó qua cửa quỷ, tiễn linh hồn đi luân hồi.
Nhưng chợt một hôm, có người thấy có khá nhiều hồn phách lang thang vất vưởng ở bờ biển đông. Tất cả đều là vong hồn tu sĩ không qua được cửa quỷ !
Tin này khi truyên tới các đại môn phái trên Thập Cửu Châu thì liên dấy lên một tràng phong ba bão táp.
Côn Ngô Nhai Sơn lúc ấy qua lại rất tốt. Mọi người liền họp nhau bàn bạc, định phái ai đó đi trước điều tra. Nào ngờ kẻ đi lại chẳng phải là người Côn Ngô hay Nhai Sơn mà là Lục Diệp lão tổ.
Khi đó Bát Cực đạo tôn của Côn Ngô mới vừa phi thăng chưa được bao lâu. Mà Lục Diệp lão tổ sau khi cướp được "Cửu Khúc Hà Đồ' thì danh nổi như cồn. Chẳng biết có phải vì thấy ngày tháng lê thê vô vị hay không mà sau khi biết được tin này, cái lão bà ấy đã âm thâm một mình một bóng bước chân vào cửa quỷ !
Vị lão tổ này vốn là người giàu tình cảm, bộc trực, nghĩ gì làm nấy.
Nghe nói sau khi đến Cực Vực, bà ta chỉ đứng ngoài Bát phương thành kêu diêm quân Tần Nghiễm ra nói chuyện. Chẳng biết hai bên nói năng ra làm sao, một lời không hợp đã xông vào đánh nhau.
Diêm quân Tần Nghiễm không phải là người hay quỷ hồn mà là hóa thân của quy tắc luân hồi trong Cực Vực, nhưng không biết tại sao lại có linh trí, thực lực bản thân có chỗ rất mạnh. Về sau, dựa vào tình hình giao thủ trong trận chiến Âm Dương giới mà xét thì tu vi có thể nói là rung trời chuyển đất cũng không quá.
Nhưng khi đối đầu với Lục Diệp lão tổ đang ở vào thời kỳ toàn thịnh thì y lại hoàn toàn chẳng có cách nào chống đỡ, thậm chí còn bị thương đến thân.
Nhưng vì hóa thân của y vốn đặc biệt nên Lục Diệp lão tổ cũng không thể giết được. Vị lão bà này tính tình xưa nay cực đoan, thấy đã không được như ý mà cũng chẳng làm được gì người ta thì làm thinh mà đi tàn sát quỷ hồn trong thành, giết đến nỗi bảy mươi hai thành trì mới tạo dựng của Cực Vực máu chảy thành sông, tiếng kêu khóc vang trời dậy đất !
Diêm quân Tần Nghiễm không thể trơ mắt nhìn nên cuối cùng đành buộc lòng chấp nhận để Thập Cửu Châu có luân hồi.
Lúc ấy, sự việc cũng không quá lớn, đến đó là chấm dứt.
Rất nhiều tu sĩ biết rõ nội tình đều không có động thái gì, nhưng sau đó lúc nào cũng để ý đề phòng. "Diêm quân Tần Nghiễm lòng lang dạ thú, nếu đã muốn ngăn không cho tu sĩ Thập Cửu Châu luân hồi thì nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Y vốn là hóa thân quy tắc nên không thể nào chết được, nhưng Lục Diệp lại là tu sĩ, tu hành đến mức nào đó thì phải phi thăng. Vì vậy Nhai Sơn ta cũng không thể thiếu cảnh giác."
Lão tổ nói đến đây thì không khỏi lắc đầu thở dài, giọng nói cũng trầm thêm.
"Sau đó không lâu, Lục Diệp phi thăng. Cực Vực quả nhiên lại ngóc đầu nổi loạn..."
Có thể nói Lục Diệp lão tổ thời đó là tu sĩ mạnh nhất trên Thập Cửu Châu.
Sau khi bà ấy phi thăng, không biết sao Cực Vực cũng biết tin. Luân hồi dành cho tu sĩ Thập Cửu Châu lại khép lại, vì vậy mới dẫn tới chiến tranh ngầm không biên giới giữa Thập Cửu Châu và Cực Vực.
Có thể được đầu thai lại, khám phá luân hồi quá sức hấp dẫn nên chẳng ai có thể cưỡng lại nổi.
Tu sĩ cũng vậy.
Sau khi nắm rõ tình hình Cực Vực, tất cả các tông môn lớn của Thập Cửu Châu tập trung bàn bạc, rồi kết luận không thể bỏ qua việc này.
Vì vậy khoảng mười một giáp trước, ba tông môn lớn Nhai Sơn, Côn Ngô và Phật môn đã phất cờ lãnh đạo, tập hợp mọi tinh nhuệ trong ba ngàn tông môn Trung Vực, cùng với hai tông Bắc Vực âm dương và cả Vọng Giang lâu danh nổi như mặt trời ban trưa vào thời ấy. Tất cả có hơn vạn tu sĩ nhất tê tấn công Cực Vực !
Các tu sĩ này vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa lại số lượng tinh nhuệ lại cực đông, nếu đi đánh quân phàm thì chỉ một lát là đã tàn cuộc. Nhưng ở Cực Vực, thứ mà họ gặp phải lại là tâng tâng lớp lớp ác quỷ du hồn từ trong lòng đất thoát ra không ngừng. Trận chiến giành quyền luân hồi vì vậy cũng trở nên vô cùng khốc liệt.
Nhưng Thập Cửu Châu căn cơ thâm hậu, Cực Vực lại mới thành lập chưa được bao lâu nên không thể nào bì nổi, đệ tử cũng quá mỏng.
Cho nên sau vài trận, Thập Cửu Châu đã chiếm thế thượng phong.
"Khi đó chúng ta đã dồn sát bên ngoài mười tám tầng địa ngục, chỉ cần qua được thì coi như là thực sự đánh vào đất Cực Vực rồi. Bọn Tần Nghiễm tuy mạnh nhưng trận chiến này thua chắc mười mươi, e rằng không thể nào lật ngược tình thế được nữa. Chúng ta lúc ấy đều lạc quan, chẳng hề lo lắng chút nào...
Lão giả bật cười, hai mắt từ từ nhắm lại, những nếp da nhăn nheo càng hằn sâu thêm trên khuôn mặt.
"Nào ngờ nhân tâm hiểm ác khôn lường !"
Đầu đuôi cũng tại Nhai Sơn tin sai người I
Lúc ấy, Nhai Sơn, Côn Ngô và Phật môn là ba phái có thế lực mạnh nhất. Trận này đánh nhau, đáng lẽ ra tất cả phải cùng đồng lòng chung sức với nhau.
Theo như bàn bạc, Nhai Sơn điều động người tấn công trực diện, còn Côn Ngô và Phật môn thì đánh úp hai bên. Xuất kỳ bất ý như vậy hẳn phải phá tan được Cực Cực, nắm lại luân hồi.
Nhưng ngờ đâu...
Lúc Nhai Sơn thực hiện kế hoạch dẫn đầu tu sĩ đánh Cực Vực theo như đã bàn định từ trước thì Côn Ngô và Phật môn lại lề mề không thấy tới. Nhai Sơn tuy mạnh nhưng vẫn chưa đến mức có thể áp đảo nổi một Cực Vực đang liều chết chống lại. Đó là chưa kể đến việc nơi giao tranh vốn nằm trên đất Cực Vực. Hơn nữa, Diêm quân Tần Nghiễm lại còn là hóa thân của quy tắc nên có thể thi pháp điều chỉnh sức mạnh trong giới này.
Ác thổ vạn dặm, ác quỷ từ đất chui lên hàng hà sa số. Hoàng tuyền ngàn dặm nhung nhúc cô hồn.
Tu sĩ Nhai Sơn dù có chống chọi hết sức cũng không làm sao đánh lại cho hết.
Không đường thối lui, bốn bề thọ địch !
Trận ấy, đối với Nhai Sơn mà nói, máu chảy thành sông...
"Không biết bao nhiêu là môn hạ Nhai Sơn ta đã ngã xuống trên mảnh đất căn cỗi đó. Rốt cục ngay cả hồn phách cũng không có chỗ nương tựa !"
Giọng lão giả khàn khàn, nghe ra thấm đẫm vị máu, hai mắt dường như cũng ươn ướt.
"Nhai Sơn khi đi cả ngàn, lúc về lại là ngàn nấm mộ nằm chồng chất bên bãi sông ngập đầy cỏ dại..."
Ngàn người đi !
Ngàn nấm mộ !
Mộ địa lớp lớp chồng chất ngoài kia, lúc mới tới Nhai Sơn, Kiến Sầu cũng chỉ thấy sơ chứ chưa bao giờ nghĩ rằng quá khứ trong đó lại oanh liệt mà bi thảm như vậy, hơn nữa lại càng chẳng hề hay biết cuộc chiến Âm Dương giới còn ẩn chứa nhiều sự tình khác.
Những hình ảnh vụn vặt rời rạc thấy được trong quỷ phủ lúc trước nhất thời lướt qua trong trí, khiến nàng thấy cổ họng mình như nghẹn lại, miệng há to, một hồi lâu sau mới có thể cất tiếng khàn khàn hỏi : "Vậy... Côn Ngô với Phật môn thì sao 2”
"Hừ ! Bọn chúng ư ?”
Phù Đạo sơn nhân ngồi cạnh bên không kìm được cười gắn. Trong tay chẳng biết tự bao giờ lại có thêm chiếc đùi gà, lão ngoạm một miếng, dáng vẻ trông rất hung hãn kỳ lạ.
"Thập Cửu Châu đồng tâm hiệp lực, bọn chúng cuối cùng dĩ nhiên cũng phải đến, chứ không thì sao dám vác cái tiếng "Danh môn chính phái" chứ !"
Kiến Sầu nghe ra giọng lão bất bình thường, nhất thời không dám nói tiếp.
Chỉ có lão tổ ngồi cạnh bên đưa mắt nhìn sang, thấy người đệ tử này bế quan không lâu mà đã từ xuất khiếu qua thẳng nhập thế, vượt hai cảnh giới, bước chân vào phản hư luôn rồi.
Chẳng biết nó rốt cục có nhìn thấu hay không...
Lão mệt mỏi lắc lắc đầu rồi lại đưa mắt nhìn Kiến Sầu, giọng nói rưng rưng lúc trước cuối cùng cũng trở nên trầm tĩnh tựa như đang thuật lại một sự việc chẳng liên quan gì đến mình.
"Hai phái bọn họ rốt cục cũng tới."
"Côn Ngô bảo dọc đường bị phục kích, có phái đệ tử Tử Thần Kiếm Thân Cửu Hàn đi báo. Còn Phật môn chỉ có Thiền tông là tới chứ Mật tông thì không thấy đâu, dường như đã gặp phải chuyện gì bất trắc vậy."
"Tiếc là khi đó toàn bộ tu sĩ ở tiền tuyến của Nhai Sơn đã tử thương gần hất..."
Cho nên trận chiến Âm Dương giới mới tạm chấm dứt.
Quyền luân hồi không đòi được. Nhai Sơn nguyên khí tổn thất nặng nề. Chủ cũ của quỷ phủ thi pháp biến hóa trăm dặm, sắp phi thăng mà cũng đành phá bỏ năng lực, dùng quỷ phủ để cứu tu sĩ Nhai Sơn còn sót lại, vì vậy mà bị hoàng tuyền nuốt chửng chẳng còn xương cốt, hồn phi phách tán.
Ngay cả viên châu lưỡng nghi đính trên quỷ phủ cũng bị lạc mất ở Cực Vực, chẳng biết đâu mà tìm, từ đó về sau trở thành vật tàn khuyết.
Mấy chục năm sau, Phật môn dời lên phương bắc, chính thức phân ra thành hai phái Thiện - Mật. Vì vậy, sự thật năm đó họ lê mề tới chậm rốt cục cũng bị phơi bày ra ánh sáng -
Tu hành trong Phật môn rất trọng "luân hồi" và "cơ duyên".
Diêm quân Tần Nghiễm của Cực Vực bèn tương kế tựu kế. Bằng cách hứa hẹn cấp quyên "luân hồi”, ông ta đã tiến hành chia rẽ Phật môn với Nhai Sơn và các tông môn khác. Lúc đó Mật tông thế lớn, phương trượng Quy Chân của Phật môn nhất thời mê muội nên đã nhận lời.
Trong khi đó Thiền tông lại chẳng hay biết, mãi đến khi đi được nửa đường mới nhận ra sự việc có chỗ không bình thường. Tiếc là sau đó hai bên lằng nhằng với nhau mãi, đến chừng gấp rút chạy tới nơi thì đã trễ...
Kể từ đó trở đi, quan hệ hữu hảo giữa Thiền - Mật rạn nứt. Hơn nữa, ngày qua tháng lại, bọn họ cũng dần dần nhận ra quan niệm về tu đạo giữa hai bên hoàn toàn trái ngược nhau, rốt cục khi quyết định dời tông lên Bắc Vực thì chính thức phân ra làm hai : Một bên lập tông ở bờ biển tây hải, gọi là Tây Hải Thiền tông, còn bên kia thì đóng ở cao nguyên tuyết vực, xưng danh Tuyết Vực Mật Tông.
"Vâ phần Côn Ngô..."
Lão tổ nhìn Kiến Sầu, không biết tại sao lại cười.
"Thì chúng ta chẳng biết gì cả." Ngoài việc "Trong đạo ẩn giấu kỳ bí" thì chẳng còn có cách giải thích nào khác.
Hai tông môn lớn xưa kia luôn kề vai sát cánh bên nhau thì bây giờ dường như vẫn vậy, vẫn sừng sững giữa ngàn vạn núi non ở Trung Vực, là "trụ cột" trong mắt tu sĩ Thập Cửu Châu.
Hết thảy dường như chẳng có gì thay đổi.
Trừ bãi sông cạn dưới cây cầu treo, mộ địa ngàn nấm lặng lẽ phơi mình đã hơn mười giáp nay...