Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 360 - Chương 360 : Ngày Ấy Bây Giờ

Chương 360 : Ngày ấy bây giờ Chương 360 : Ngày ấy bây giờChương 360 : Ngày ấy bây giờ

Không gian tĩnh mịch như tờ một hồi lâu.

Từ lão tổ, Phù Đạo sơn nhân đến Kiến Sầu, tất cả đều chìm trong thinh lặng. Chẳng ai lên tiếng nói câu nào.

Đối với lão tổ và Phù Đạo sơn nhân mà nói thì đây đã là chuyện xưa của Nhai Sơn, nhiều năm như vậy nhưng ký ức không phai mờ, chẳng ngày nào dám quên. Hôm nay nhắc lại chuyện cũ, trong lòng không khỏi bồi hồi đau xót.

Nhưng đối với Kiến Sầu thì đây lại là lần đầu tiên nghe thấy bí mật này. Dù lúc trước nàng cũng đã từng lờ mờ đoán được phần nào ân oán giữa Nhai Sơn, Côn Ngô, Phật môn và Cực Vực, nhưng đến khi sự thật tàn khốc phũ phàng bày ra trước mặt thì cổ họng vẫn như nghẹn lại.

Lời lão tổ nghe rất nhẹ nhàng, giọng điệu thậm chí còn thoáng chút tiếu ý, mà dĩ nhiên bên trong lại hàm chứa một “sự thật" tuy chưa bị bóc trân nhưng kinh tâm động phách đến cực điểm !

Kiến Sầu bần thần cả người, mãi một lúc lâu sau mới từ từ tĩnh trí lại, tập hợp các sự việc từ trước đến nay xâu lại thành một chuỗi.

"Chính vì mối ân oán này nên Khúc sư đệ mới thù hận Côn Ngô đến thế, thậm chí một lời không hợp đã ra tay đánh Ngô Đoan Bạch Cốt Long kiếm của Côn Ngô. Con còn nhớ hình như Khúc sư đệ vẫn còn đau buồn cho bạn cũ...

Chuyện này nàng thấy được khi Khúc Chính Phong đấu với Ngô Đoan ở biển tây hải.

Hơn nữa vì nàng có quỷ phủ trong tay, mà nó lại từng theo chủ cũ tham gia trận chiến Âm Dương giới nên nhờ cảm ứng, nàng thấy được một cảnh năm xưa trên chiến trường Cực Vực : Khi đó, đúng là có một đường kiếm tím thẫm đã nhằm sau lưng của Khúc Chính Phong mà lén xả xuống...

"Theo lời lão tổ, lúc ấy, Côn Ngô, Nhai Sơn và Phật môn chia ra ba mũi tấn công. Côn Ngô phái Thân Cửu Hàn Tử Thần Kiếm đi thông báo. Cái người mà Khúc Chính Phong đã phải đối mặt giao chiến hẳn là y."

Suy luận này dựa trên các thông tin sẵn có, Kiến Sầu ráp lại thấy chúng ăn khớp với nhau.

Quả nhiên nàng vừa dứt lời, Phù Đạo sơn nhân liền gật gật đầu nhưng sau đó dường như nhớ Khúc Chính Phong nên thần sắc hơi có chút ngẩn ngơ hoài niệm. Lão vội vàng ngoạm một miếng đùi gà để khỏa lấp, rồi còn cười cười bảo : "Đúng vậy, ai biểu hai thằng ngốc này xui xẻo làm chỉ ?"

"Ái chà..."

Lão tổ thấy bộ dạng của Phù Đạo như vậy thì không khỏi thở dài, định khuyên người đệ tử này đừng đa tâm, nhưng không biết tại sao trong đầu lại chợt nhớ đến Khúc Chính Phong lúc quyết định đột phá nguyên anh mà vung kiếm phản lại, nhớ thần thái và giọng điệu những lời hắn nói khi đứng trước mặt mình...

"Năm đó, Thân Cửu Hàn cũng khá được sư tôn coi trọng. Y là sư đệ của Hoành Hư, hai người có tiếng là "Côn Ngô song tử". Thân Cửu Hàn chỉ nói lúc mình tới báo tin cho Khúc Chính Phong thì hai bên một lời không hợp đã sinh ra tranh đấu. Hơn sáu trăm năm sau đó, Thân Cửu Hàn tuyên bố bế quan, Hoành Hư tiếp quản Côn Ngô. Mà nghe nói ngay chính bản thân Thân Cửu Hàn thì không bao giờ rời Côn Ngô một bước.

"Nhai Sơn cũng không hỏi lại chuyện kia sao ?" Kiến Sầu bất giác thắc mắc. "Hỏi cái gì, lấy cớ gì hỏi đây ?"

Phù Đạo sơn nhân lừ mắt, dứ dứ chiếc đùi gà bóng mỡ về phía nàng, thần sắc y như tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng trong mắt thì đầy giễu cợt chẳng giấu đi đâu được nổi.

"Con nghĩ xem, người ta bề gì cũng là "Lão quái nguyên anh" chứ có phải đồ não bã đậu trúc cơ đâu ? Cho là có hỏi đi nữa thì được cái gì ? Y đâu phải con nít ba tuổi."

Tại sao Côn Ngô làm vậy, bọn họ trong lòng ai cũng biết.

Nếu đi qua đó lục vấn họ để đòi công đạo thì phỏng có ích gì ? Ngàn tu sĩ chết trận kia có sống lại được không ? Vì cái tội lề mề, có giết hết được già trẻ lớn bé của Côn Ngô để rửa hận được không ?

Đó là chưa kể Nhai Sơn lúc đó...

"Thôi đi, mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi này qua lâu rồi, còn sốt sắng lật tới xem lui làm gì nữa ?"

Phù Đạo sơn nhân nói xong thì không muốn dông dài lằng nhằng thêm nữa. Lão khoanh chân lại, chống khuỷu tay lên, dáng ngồi lại thành gàn dở ương ương như mọi bận.

"Nói thế nào nhỉ, bây giờ Nhai Sơn chúng ta với Côn Ngô tương thân tương ái như người một nhà, nói mấy chuyện này ra không hay. Lão tổ, chúng ta bàn chính sự đi. Chuyện về chim Cửu Đầu thầy thấy sao ?"

Kiến Sầu không ngờ Phù Đạo sơn nhân nói đổi là đổi đề tài câu chuyện ngay, tuy trong lòng thật ra vẫn còn nhiều thắc mắc nhưng nghĩ kỹ ra sư phụ mà nói thì cấm có sai. Có rất nhiều chuyện không nhất thiết phải có đáp án rõ ràng. Đen trắng thị phi tự tâm mình biết. Cảnh giới càng cao, càng phải cân nhắc lợi hại cho kỹ. Cứ nhìn cung cách "Bạt kiếm phái" mà xét thì Nhai Sơn không phải là tông môn thích đi cãi lý với người ta hay quy lụy cầu công đạo.

Mấy cái việc khúm núm hạ mình, khóc lóc bi thương Nhai Sơn chẳng làm nổi. So với đấu võ miệng thì trong môn thích động tay động chân hơn.

Kiến Sầu nghĩ sơ qua lời của Phù Đạo sơn nhân mà trong lòng cảm thấy bàng hoàng kỳ lạ khó nói thành lời.

Trong khi đó không biết có phải đã nghe quá nhiêu hay không mà lão tổ cũng có vẻ tán đồng, sắc mặt hoàn toàn chẳng có biểu lộ gì lạ thường.

Mày dài nhíu chặt, lão trâm ngâm một hồi lâu.

"Tàn hồn của chim Cửu Đầu vẫn còn. Việc này đối với Thập Cửu Châu mà nói thì đây dĩ nhiên là tin tốt."

"Chỉ có điều bây giờ yêu ma xuất đầu lộ diện, dị tượng nhiễu loạn cũng dần dần phát sinh, tình hình chẳng còn đơn giản như năm xưa nữa. Chúng ta tuy đã nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm nhưng hiện tại Côn Ngô thế lớn, chuyện tái chiến Cực Vực không phải cứ chúng ta muốn là được. Côn Ngô có chịu hay không rất khó nói. Thiên tông, Mật tông tình hình cũng chả biết ra sao huống hồ họ còn mắc thù cũ."

"Tính tới tính lui cũng chỉ có tiểu hội sắp tới là dịp tốt. Tin này nên cho Hoành Hư biết."

Tiểu hội Tả Tam Thiên từ trước đến nay vẫn do Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân chủ trì. Đến lúc đó lão chắc chắn phải đi Côn Ngô nên dĩ nhiên sẽ gặp Hoành Hư. Ý lão tổ là để đệ tử tranh thủ dịp này nhắn cho bên kia hay rằng tàn hồn của chim Cửu Đâu vẫn còn rồi sau đó dò xem ý tứ Hoành Hư ra sao.

Phù Đạo sơn nhân nghe xong thì hừ một tiếng, đoạn lắc đầu đáp : "Sơn nhân ta cũng tính như vậy. Đúng là một chút bất ngờ cũng chẳng có."

Lão tổ lườm Phù Đạo mà không nói gì.

Phù Đạo cũng chẳng thèm để ý. Lão đứng lên, tiện tay vỗ vỗ mông phủi bụi, ưỡn người vươn vai rồi há miệng ngáp một cái.

"Nếu không còn chuyện gì khác nữa thì sơn nhân ta đi đây - "

"Cứ đứng đó đã."

Thấy Phù Đạo sơn nhân dợm bước chực đi, lão tổ nhướng mắt nói, nhưng câu tiếp theo thì lại quay mặt về phía Kiến Sầu.

"Ta còn có việc muốn hỏi sư phụ con. Con đi trước đi."

Kiến Sầu thấy Phù Đạo đứng dậy thì cũng đứng lên theo, định cùng đi một thể với thây. Nhưng vừa nghe lão tổ nói vậy nàng liền khựng lại rồi vội vàng khom người chắp tay hành lễ : "Dạ, đệ tử Kiến Sầu xin được cáo lui."

Phù Đạo sơn nhân chẳng nói chẳng rằng, chỉ khinh khỉnh nhìn.

Lúc đến, lão dẫn Kiến Sầu vào nhưng lại không nói cho nàng biết vào bằng cách nào.

Tuy vậy, Kiến Sầu giờ đã đến nguyên anh hậu kỳ nên cũng chẳng cần phải chờ được bảo. Chỉ thấy sau khi hành lễ, thối lui được hai bước, đến bước thứ ba thì cả người đã biến mất vô tung vô ảnh.

"Đồ đệ này của ngươi quả là không tệ đó."

Kiến Sầu vừa đi, lão tổ liên vuốt râu khen, sắc mặt có vẻ tán thưởng hài lòng.

"Tuy ta không tận lực ngăn trở nhưng trận pháp ở đây vẫn đang hoạt động. Hơn nữa sâu trong lòng núi, đất đá cũng có chỗ đặc biệt. Nó vậy mà lại dễ dàng thuấn di đi được..." "Xì, đồ đệ của sơn nhân ta sao mà dở được chứ ?"

Phù Đạo sơn nhân xưa nay mặt dầy. Lão tổ khen Kiến Sầu rành rành nhưng Phù Đạo sơn nhân liền vơ ngay thành công của mình, hơn nữa còn dương dương đắc ý.

"Thằng Khúc ngốc hay con bé Kiến Sầu này đều là số một cả đấy. Cho lão thèm chết thôi, đừng có mơ."

"Phải rồi, đồ đệ của Phù Đạo ngươi đều số một cả. Nhưng ta giữ ngươi lại là có chuyện muốn hỏi, vừa khéo cũng có liên quan đến đồ đệ ngươi đấy."

Lão tổ ngẩng đầu chăm chú nhìn Phù Đạo sơn nhân, giọng nói hơi trầm xuống.

"Khương Hạ sư thúc gần đây ra sao ?"

Phù Đạo sơn nhân đang gặm đùi gà liền khựng miệng lại tựa như hóa đá.

Lão từ từ ngẩng đầu lên nhưng mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy nói gì, sắc mặt kỳ quái như thấy quỷ.

Kiến Sầu thuấn di ra ngoài thì thấy mình đứng cạnh khốn thú tràng.

Trong tràng dường như có đệ tử trong môn đang tỷ thí với nhau, chung quanh có khá nhiều người tụ lại xem, thỉnh thoảng tiếng kinh hô reo hò đồng thanh vang dội.

Nhưng tất cả đều chẳng thu hút nổi con mắt nàng.

Đứng trên đài cao, Kiến Sầu nhìn về phía trước mà ngẩn người -

Hồi nãy nàng vừa mới cảm thấy gì ? Trên vách đá trong lòng núi khổng lồ đó có khắc không biết bao nhiêu là trận pháp tinh vi phức tạp !

Có thể nói là cực kỳ choáng ngợp !

Lúc hành lễ cáo từ rồi thuấn di chuẩn bị về lại đỉnh Linh Chiếu, bằng linh thức nàng chợt phát hiện ra có một cụm trận pháp kinh người ẩn trong bóng tối, nhất thời mất tự chủ nên thuấn di sai chỗ, vì vậy mà mới lạc xuống Khốn Thú tràng.

Quả là...

Lần đầu mới nghe, lần đầu mới thấy !

Thậm chí trận pháp mà nàng từng thấy trong ẩn giới Thanh Phong Am cũng không thể nào địch nổi trận pháp ẩn trong lòng núi này !

Thử nghĩ mà xem, trong đó có một cái tế đàn giống y như cái ở trong mười tám tầng địa ngục của Cực Vực, một chiếc kính Di Thiên có thể đi xuyên hai giới do đại tôn Bàn Cổ để lại, một khoảng không gian ngoại giới chẳng ai hay biết, hơn nữa còn có một bộ xương khô của một vị 'Lão tổ" có thể biến thành "người sống" chỉ trong một chớp mắt...

Nhai Sơn to lớn như vậy còn cất chứa bao nhiêu sự tình khác nữa đây ?

Mọi người nói Nhai Sơn cho đến bây giờ vẫn ngang với Côn Ngô, danh tiếng thậm chí còn cao hơn không ít. Trước kia nghe vậy nàng cũng không có ấn tượng gì mấy.

Nhưng hôm nay...

Mọi hiểu biết trước kia đều xóa sổ. Nàng cuối cùng cũng hiểu được căn cơ thâm hậu của Nhai Sơn nằm ở đâu !

Không biết... Vị "Lão tổ" kia rốt cục là ai ?

Lão là người sống hay đã chết ?

Kiến Sầu thẫn thờ nghĩ mãi.

Trong lúc đó cũng có một số đệ tử Nhai Sơn chú ý đến nàng, nhưng thấy nàng thần sắc bàng hoàng ngơ ngẩn nên cũng tới không quấy rầy làm phiền.

Mãi đến khi Kiến Sầu định thần lại thì trong Khốn Thú tràng chẳng còn bao nhiêu người. Chỉ có Phương Tiểu Tà là vẫn còn ngồi xổm cách đó không xa, vừa gặm gặm ngón tay vừa ngoẹo đầu nhìn nàng từ nãy đến giờ, lâu đến nỗi cả người cũng muốn đần ra.

Nhưng ngay khi Kiến Sầu vừa quay đầu nhìn thì Phương Tiểu Tà giật nảy mình.

Chẳng khác gì một kẻ đang vụng trộm làm chuyện mờ ám bị người khác bắt tại trận, nó bật thẳng người dậy, thẳng lưng, ưỡn ngực đối diện Kiến Sầu.

Nàng giật mình hoảng hồn, ngạc nhiên chốc lát mới nhận ra nó là ai.

Đây chính là đồ đệ tốt số của Trịnh Yêu, tên tiểu tử tối ngày thách đấu với Thẩm Cửu mà nàng đã từ nhìn thấy trên đài Bạt Kiếm khi mới về Nhai Sơn.

"Phương Tiểu Tà, ngươi làm gì ở đây ?"

"Con đang đợi người."

Đôi con mắt đen láy của Phương Tiểu Tà mở to. Tuổi nó còn rất nhỏ, mặt mũi trông cũng non nớt nhưng giọng điệu thì lại vô cùng chắc nịch.

"Đây là Khốn Thú tràng, sư thúc có dám vung kiếm một lần với con không ?"

Vung thử một lần 2? Kiến Sầu vô cùng bất ngờ. Nàng sửng sốt hồi lâu rồi mới định thần lại, giơ tay chỉ chỉ vào mình tựa hồ như nghe thấy một chuyện quái dị không tưởng.

"Con nói muốn so kiếm với ta sao ?"

"Dạ, nghe nói sư thúc rất lợi hại."

Phương Tiểu Tà chẳng chút e dè. Nó hất cằm, cặp mắt hiếu chiến sáng bừng lên, trông rất ra dáng thiếu niên thiên tài ngạo khí ngút trời.

"Sao, sư thúc không dám ư 2?”

Không dám...

Ừm, hai tiếng này không biết đã bao lâu rồi chưa nghe lại ?

Kiến Sầu khoanh hai tay lại, thối lui hai bước quan sát Phương Tiểu Tà, thấy nó mặt mũi kiêu căng, đáng no đòn một phen.

Thiên tài trên đời nhiều như vậy nhưng thành công rốt cục được mấy người 2

Ngay cả Tạ Bất Thân là kỳ tài tuyệt thế trăm năm khó gặp mà cho đến bây giờ cũng phải nếm đủ mùi khổ ải mới đạt đến đỉnh điểm kim đan kia kìa...

Tên tiểu tử này hễ cứ mở miệng ra là vung với rút kiếm thì chẳng làm nên cơm cháo gì được đâu a !

Nghé con không sợ cọp không phải là chuyện xấu.

Nhưng kẻ chẳng biết chẳng sợ thì coi như không phải là chuyện gì tốt. Càng tu lên cao, biết càng nhiều thì sự kính sợ trước thế gian, trước người khác cũng sẽ nặng hơn.

Kiến Sầu cứ nhìn Phương Tiểu Tà đăm đăm, trong lòng tâm niệm vừa động thì mỉm cười. "Có gì mà không dám. Vừa hay ta cũng có vài điều muốn dạy ngươi, chỉ sợ chút nữa ngươi thua đau quá khóc nhè mà thôi."

"Hứ, làm gì có chuyện như thế ?"

Nghe Kiến Sầu bảo mình "khóc nhè", Phương Tiểu Tà khịt mũi khó chịu, nhưng thấy nàng đã đồng ý thì cũng không lải nhải nhiều lời, chân trái liền quét ngay nửa vòng ra sau lưng, trong nháy mắt linh quang tràn đầy.

"Xin động thủ !"

Phương Tiểu Tà thật ra cũng còn con nít, Kiến Sầu trong lòng chẳng muốn.

Ai cũng biết Phương Tiểu Tà cảnh giới mới kim đan, dĩ nhiên hoàn toàn không thể nào đánh lại tu sĩ nguyên anh, đó là chưa kể Kiến Sầu còn là đối thủ vô cùng nặng ký, tu sĩ bình thường không thể sánh bằng.

Vì vậy, Kiến Sầu cũng không định đánh hết sức.

Đương nhiên...

Đó còn là vì ngày mai còn phải đi mở kho vũ khí, thêm nữa bây giờ lại tự nhiên muốn đi Tàng Kinh các một chuyến nên nàng cũng không muốn mất thời gian ở đây.

Cả người thẳng tắp, thế đứng trông vô cùng chuẩn mực, hiên ngang. Luyện thể "Nhân khí" liền mở ra tâng thứ ba.

Cực kỳ ung dung.

Ngay lập tức, cả người Phương Tiểu Tà liền hóa thành một dải sáng dài như sao băng đang sa, đánh thẳng về phía Kiến Sầu !

Hai tay nó kết thành ấn phù. Linh khí trong người cuồn cuộn tuôn ra, chuyển động theo một quỹ tích đặc biệt, từ đó hóa thành một khối cầu lửa đỏ rực I

Người đi đến đâu, tay chuyển đến đâu là lửa đỏ kéo dài thành vệt đến đó !

Nhìn mà tưởng như đang có một con rồng lửa đang lồng lộn trong Khốn Thú tràng !

"Guuut - ˆ

Tiếng gầm vang dội I

Khí thế nhất thời hùng tráng đến cực điểm !

Khốn Thú tràng của Nhai Sơn dùng để diễn võ, tuy được tạo dựng trong lòng núi nhưng trần cao vô cùng, bình thường không để ý thì sẽ không thấy rõ lắm.

Nhưng khi Phương Tiểu Tà kết xuất ra con rồng lửa thì cả Khốn Thú tràng liền sáng rực lên !

Mái vòm xa tít trên kia cũng ánh lên màu lửa.

Gió nóng thổi thốc vào mặt !

Tóc nghiêng bờ vai phần phật bay rối trong gió. Dưới đáy mắt tĩnh lặng ôn hòa ấy phản chiếu hình bóng con rồng rực lửa của Phương Tiểu Tà.

Khí thế như vũ bão đập tới chỉ trong chớp mắt nhưng Kiến Sầu vậy mà không tránh cũng chẳng né, ngay cả sắc mặt cũng chẳng đổi I

Chỉ nhấc chân đá một cái I

'Âm !

Đụng vào giống như đụng tường đồng vách sắt !

Phương Tiểu Tà chỉ thấy tối sầm mặt mũi, cả người xương cốt kêu răng rắc thiếu điều muốn rã ra thành từng mảnh ! Tốc độ lao tới càng nhanh bao nhiêu thì phản lực mạnh bấy nhiêu !

Linh khí vốn đang lưu chuyển đều đặn trong kinh mạch liền đứt đoạn trong nháy mắt.

Vì vậy, con rồng lửa đang ngưng tụ trên tay cũng tan rã ngay lập tức !

Một chút sức lực để đánh trả cũng không có, cả người Phương Tiểu Tà bay vèo một cái rồi đập mạnh xuống mặt đất cứng ngắc của Khốn Thú tràng !

Tiểu thiếu niên nhỏ tuổi khắp người lem luốc, chẳng còn đâu bộ dạng lanh lợi tuấn tú ban nãy.

Cả người chỗ nào cũng đau nhức I

Phương Tiểu Tà nghiến chặt răng nằm trên đất, một tay nó gượng chống lên nhưng mãi một hồi lâu sau vẫn không tài nào đứng dậy nổi, mồ hôi lạnh nhiễu tong tỏng trên trán, chẳng biết là vì kinh hồn trước tốc độ trận đấu hay là vì quá đau.

Trận đấu này kết thúc quá mau.

Phương Tiểu Tà còn tưởng như mình nằm mơ.

Kiến Sầu khí định thần nhàn thu chân lại. Từ đầu đến cuối ngoài "Nhân khí" ra thì nàng chẳng vận dụng bất cứ cái gì khác, giờ nhìn Phương Tiểu Tà nằm dài cách đó bảy tám trượng mà trong lòng bất giác bồi hồi.

Cảnh tượng trước mắt sao mà giống như năm đó trên đỉnh Hoàn Sáo ?

Bao cảm xúc trào dâng trong lòng - Vậy là Khúc Chính Phong lúc trước "vung kiếm' với mình cũng có tâm trạng như thế này ư 2?

Thấy Phương Tiểu Tà khốn kha khốn khổ thì mắt dịu đi, Kiến Sầu định đi tới xốc nó dậy nhưng vừa nghĩ tới đó thì không biết tại sao bỗng khựng lại. Nó là người mà Trịnh Yêu đang muốn bồi dưỡng thành lứa nhân tài hạng nhất đây...

Đã té ngã thì phải biết tự đứng dậy.

Vì vậy Kiến Sầu vẫn đứng yên một chỗ.

Ánh mắt đong đầy hoài niệm, khóe môi tuy hơi mỉm cười nhưng trong giọng nói đều đều lại mang một âm hưởng nghiêm khắc khó nhận ra.

"Bổn môn một lời không hợp liền vung kiếm chẳng sai, nhưng đây không phải trò đùa. Có thời gianh rảnh kiếm người đánh nhau như thế này thì chẳng thà bế quan khổ tu còn hơn - để sau này phải rút kiếm thật đỡ phải làm hoen ố uy danh Bạt Kiếm phái Nhai Sơn ta."
Bình Luận (0)
Comment