Chương 361 : Mở lại kho vũ khí
Chương 361 : Mở lại kho vũ khíChương 361 : Mở lại kho vũ khí
Thật ra ngay chính nàng cũng không nhận ra rằng sau khi nói xong câu ấy, trước mắt lại như thấy lại cảnh tượng ngày đó ở Minh Nhật Tinh Hải.
Đây là lời của kiếm hoàng Khúc Chính Phong...
"Không nảy sát tâm, không tuốt kiếm;"
"Không quyết sinh tử, không tuốt kiếm,"
"Không vì bản thân, không tuốt kiếm;"
"Ép mình ẩn nhẫn, gặp thời ra tay. Kiếm xuất tâm định, ý trước ở kiếm. Mười bước giết một, ngàn dặm không sót - Đó là tuốt kiếm !"
Chẳng biết tự bao giờ những lời ấy đã khắc sâu vào tâm khảm nàng đến như vậy ?
Trong một thoáng, thần sắc không khỏi bàng hoàng ngơ ngẩn.
Nhưng chỉ trong một thoáng rồi thôi.
Lĩnh ngộ về kiếm của Khúc Chính Phong đã vượt xa người thường. Tuy không còn là đồng môn với nhau, lập trường bất đồng nhưng những gì hắn "chỉ giáo" đối với nàng khá là hữu ích.
Kiếm hoàng có diễn "bạt kiếm", nàng mới ngộ ra được cách "bạt đao".
Còn về Phương Tiểu Tà...
Kiến Sầu cứ lắng lặng đứng nhìn nó. Thằng bé kiên cường bặm môi lại, vẻ mặt vẫn còn tức tối dường như chẳng thể nào cam lòng chịu thua như vậy.
"Nghe nói ngươi cũng chưa có pháp khí. Hôm nay về nghỉ ngơi đi ! Mai mở kho vũ khí, không được đến trễ đấy." Phương Tiểu Tà không nói gì. Mặc cho cả người vẫn còn rã rời tan nát, nó gượng đau bò dậy, mở to mắt chằm chằm nhìn Kiến Sầu.
Nàng cũng chẳng thèm để ý đến. Cứ coi như đây là "truyền thống tốt đẹp" Nhai Sơn đi !
Muốn trách thì trách Khúc Chính Phong mở đầu trò này quá giỏi.
Nghĩ vậy, Kiến Sầu càng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nàng không nói gì thêm, tay áo chỉ phất về phía Phương Tiểu Tà một cái rồi cả người liền mờ đi.
"Con nhất định sẽ đánh bại sư thúc !"
Thấy thế, biết nàng sắp bỏ đi, Phương Tiểu Tà liên cuống quít hô lớn.
Tiếc là thuật thuấn di của Kiến Sầu đã trở nên vô cùng điêu luyện. Thân ảnh chẳng chút đình trệ mà trái lại trong nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.
Khi hiện thân thì cả người đã ở trước vách núi.
Nàng lấy Nhai Sơn lệnh ra ấn xuống tấm mộc bài khắc tên "Kiến Sầu" ở cạnh cửa. Một luồng hào quang lóe lên, trên lệnh bài liên hiện ra chữ "Kinh".
Lúc đó khi đẩy cửa bước vào thì bên trong không phải là gian phòng nhỏ để ở như trước.
Mặt sàn lót đá cẩm thạch sáng bóng, trên trân lấp la lấp lánh ngàn vạn ánh sao sa.
Giá sách từng hàng nghễu nghện xếp theo phương vị bát quái, trông chằng chịt nhức mắt, tưởng như vô tận, chẳng thấy điểm dừng. Trong đó thư tịch trân quý vô cùng phong phú, ngọc giản đủ màu đủ sắc số lượng không sao kể xiết.
Chỗ nào góc nào cũng có đệ tử Nhai Sơn đang mải mê lật sách trên kệ.
- Đây là Tàng King Các, bảo địa ngang hàng với kho vũ khí của Nhai Sơn.
Cho đến bây giờ Kiến Sầu vẫn còn nhớ hồi đó mình đột phá trúc cơ ở đây, Phiên Thiên ấn sơ thành nên động tĩnh gây ra chẳng phải nhỏ. Nhưng bây giờ nhìn lại thì cái động lớn dạng bắp đùi này đã được tu sửa hoàn chỉnh từ lâu.
Tàng Kinh Các có vẻ ngoài vừa cổ xưa vừa rộng lớn.
Ngay chính giữa sảnh là một cây cột ngọc trắng sáng như tuyết.
Kiến Sầu đi tới nhập linh thức vào trong. Thoáng chốc, mọi thể loại và danh mục trong Tàng Kinh Các liền hiện ra trong trí. Vì vậy, cứ dựa theo đó là biết ngay thứ mình cần tìm để ở đâu.
Sau khi thu linh thức lại, nàng đi tới sát mé bên trái. Ở trên một giá sách nằm trong góc xa nhất có xếp một tấm ngọc giản cũ kỹ, mặt trên khắc "Kho vũ trí”, kiểu chữ vô cùng cổ xưa.
Trịnh Yêu tuy để cho Kiến Sầu đi mở kho vũ khí nhưng năm đó ngoài việc vào trong lựa được quỷ phủ thì nàng chẳng biết gì hơn. Ngày mai dẫn người đi mở kho, nàng không thể ù ù cạc cạc, hỏi gì cũng không biết cho được.
Trịnh Yêu có đưa cho Kiến Sầu một tấm hổ đầu lệnh, còn thì ngoài ra chẳng nói gì thêm, nàng phải tự đi tìm hiểu lấy vậy.
May mà Tàng Kinh Các của Nhai Sơn cái gì cũng có, trừ phi liên quan đến một số bí mật không thể công khai vì lý do nhân đạo thì tất cả những gì cần biết đều có thể tìm ra ở đây.
Lúc lấy tấm ngọc giản ra, Kiến Sầu tĩnh tâm suy nghĩ nên vì vậy cũng đồng thời nghỉ ngơi được một lúc lâu trong Tàng Kinh các. Ngoài ra, lúc còn ở thành Uổng Tử, nàng đã đọc được khá nhiều thông tin trong căn nhà cũ. Tranh thủ dịp này, nếu có thời gian so sánh đối chiếu tất cả, chắc chắn sẽ gặt hái được nhiều điều bổ ích.
Vì vậy, nàng đã nán lại trong Tàng Kinh Các cả đêm.
Ngoài tấm ngọc giản viết về kho vũ khí, Kiến Sầu còn xem được quyển "Chuyện lạ thời thượng cổ ”,'Khảo về Phật môn tám tông"/'Kiếm đạo tri vi”, ... Cộng với những điều tự thân mắt thấy tai nghe, hiểu biết của nàng về một số chuyện càng thêm sâu sắc.
Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, Kiến Sầu mới rời Tàng Kinh Các.
Vào giờ này, trời còn chưa sáng rõ. Sương mù cuối thu nặng nề buông phủ, núi non trùng điệp nơi nơi đều mịt mờ sắc trắng.
Nhưng trên đỉnh Linh Chiếu thì đã có hơn mười đệ tử Nhai Sơn đang đứng đợi. Nhìn sơ ai cũng trẻ. Người nhỏ nhất mới mười mấy tuổi, lớn nhất chỉ ngoài hai mươi một chút. Tất cả đều tràn trê quyết tâm phấn đấu, háo hức phấn chấn ra mặt.
Phương Tiểu Tà hôm qua bị Kiến Sầu "dạy" cho một bài học cũng có mặt trong số này, nhưng sắc mặt lại không tốt như những người khác.
Lúc đi tới, Kiến Sầu vừa liếc mắt nhìn sơ đã thấy nó ngay.
Phương Tiểu Tà dĩ nhiên cũng nhìn thấy nàng nhưng nhớ tới chuyện ngày hôm qua thì mặt mũi càng thêm khó coi. Nó "hừ" một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Thái độ như thế này...
Kiến Sầu nhìn thấy mà không khỏi mỉm cười.
Trẻ con rốt cục vẫn là trẻ con, từ từ rồi uốn nắn. Nhưng hôm qua bị đánh đến sấp mặt mà hôm nay vẫn gượng dậy nổi, xem ra tiềm lực có chút hơn người.
Tuy Kiến Sầu hài lòng, thâm khen Trịnh Yêu thu được đồ đệ này đúng là không tệ nhưng sắc mặt lại vẫn bình thản như thường. Nàng tới gần thi lễ cùng mọi người rồi hỏi : 'Mọi người đã đến đủ hết chưa ?"
"Thưa đại sư bá, đủ hết rồi. Hôm nay đi kho vũ khí có mười tám người, đã điểm danh xong." Một người đệ tử trông chững chạc chín chắn bước ra, cười đáp.
Kiến Sầu nhìn sơ thì thấy hắn vừa mới qua trúc cơ, vì đây là lần đầu đi kho vũ khi nên thảo nào trông hắn hào hứng như vậy.
Nàng cũng cười, phất tay nói : "Nếu đã đủ rồi thì các ngươi theo ta. Ngự không mà đi, dọc đường chú ý, không được để cách khoảng quá xa, gặp chuyện gì cứ gọi ta là được."
"Dạ.
Nghe thấy phải xuất phát, mọi người ai nấy đều sáng mắt, đồng loạt dạ ran.
Sau đó, Kiến Sầu dẫn đầu đoàn người rời Nhai Sơn, bay khỏi đỉnh Linh Chiếu.
Đường đi và phương hướng mà năm xưa Khúc Chính Phong dẫn đi nàng vẫn còn nhớ, hơn nữa vì có tham khảo qua thư tịch trong Tàng Kinh các nên mọi sự đều rõ như lòng bàn tay.
Vì tu vi hiện giờ quá cao trong khi phần lớn đệ tử đều chỉ mới tới trúc cơ nên nàng ngự không rất chậm để ai cũng có thể theo kịp.
Kho vũ khí nằm ở phía đông bắc Nhai Sơn. Sau khi ra khỏi Nhai Sơn, cứ bay theo rặng núi xuôi dòng Cửu Đầu giang, đoạn qua khỏi một vùng núi non trùng trùng điệp điệp thì khoảng một canh giờ sau là đến thung lũng.
Thung lũng này bốn bề núi non vây quanh, cây cối xanh um, suối chảy trong vắt. Dưới màu trời ban mai, cảnh vật chìm trong bầu không khí tĩnh mịch huyền bí.
Ngọn núi phía tây vẫn sừng sững đứng lặng ở đó. Nhờ có tiền bối Nhai Sơn khai phá, nơi sườn núi có một bình đài nghiêng nghiêng nhô ra.
Kiến Sầu liền dẫn mọi người hạ xuống đây.
Lớp đệ tử đến đây hôm nay kể cả Phương Tiểu Tà đều là lần đầu mới tới nơi này. Vừa hạ xuống, nhìn quanh nhìn quẩn chẳng thấy bóng dáng kho vũ khí đâu, cả bọn ai nấy đều không khỏi ngỡ ngàng.
Có người đánh bạo mở miệng xầm xì : "Chỗ này mà là kho vũ khí hả ?"
Nghe vậy Kiến Sầu chỉ cười.
Nàng đang đứng ở đầu mép bình đài nhìn xuống thung lũng rộng lớn xanh tươi ở dưới mà cả người lặng đi, mặc cho gió lạnh trước mặt phần phật thổi tới.
Kiến Sầu vẫn còn nhớ lúc mới tới đây Khúc Chính Phong đã bạt kiếm mở kho vũ khí. Một nhát hào hùng ấy khiến cho ai thấy cũng phải ngưỡng mộ không thôi. Vì vậy nàng nghĩ nếu có ngày mình tu tới nguyên anh, có thể đến đây vung kiếm mở kho thì thật oai biết mấy.
Nhưng bây giờ thân ở nơi này mà tâm thì lặng như nước.
Sáu mươi năm trôi qua, cảnh còn mà người đã mất.
"Đây chính là kho vũ khí của Nhai Sơn chúng ta." Để không bị chìm đắm trong ký ức quá lâu, Kiến Sầu bèn dứt mình trở về với thực tại.
Nàng giơ tay ra, Cát Lộc đao liền hiện.
Tâm niệm vừa động, đấu bàn hơn ba trượng dưới chân liên bừng sáng.
Chu vi của nó thậm chí còn phủ kín toàn bộ bình đài, trải dài dưới chân các đệ tử trẻ tuổi trong môn !
Trong chớp mắt, mọi nơi đều sáng lung linh !
Tất cả các đường tuyến khôn trên khắp đấu bàn nhất loạt cháy lên. Thiên địa linh lực hùng hậu từ mép đấu bàn thi nhau đổ dồn về mi tâm của Kiến Sầu !
Trong khoảnh khắc ấy, tổ khiếu của nàng rực sáng như một chiếc đèn, linh đài thanh tịnh chẳng nhiễm chút bụi trần. Tay tùy tâm mà động, đao tùy ý mà vung !
Đất trời tĩnh lặng hốt nhiên bỗng tràn ngập tiếng đao ngâm !
Mọi người chỉ thấy nàng bay lên cao, quanh thân ánh đao chói lòa bao phủ.
Lúc đao bổ xuống, ngàn vạn ánh đao ấy cuộn thành một quầng sáng tròn trịa như trăng treo giữa trời rồi cứ thế mà giáng xuống !
"Âm" vang một tiếng, đất rung núi lở I
Ánh đao giáng xuống, thung lũng nứt thành một đường !
Từ khe nứt ấy từ từ trồi lên một cái đài cao màu trắng ngà, ở dưới có ba mươi sáu cây cột đá chôn sâu dưới đất làm trụ đỡ !
Kiến Sầu thu đao lấy hổ đầu lệnh dùng để mở kho vũ khí ra rồi ấn một cái vào khoảng không trước mặt. Hào quang vàng rực lập tức bừng lên, giăng giăng nối liền các cây trụ đá.
Trong nháy mắt, một tòa cung điện rộng lớn khổng lồ liền hiện ra trước mắt mọi người. Trực diện là hai cánh cửa chính sắc kim vàng sẫm cao tới hơn mười trượng, trên cửa chạm khắc không biết cơ man nào là đồ đằng cổ xưa.
Kiến Sầu cắm lệnh bài vào khe cửa rồi xoay một vòng. Đại môn âm ầm mở ra. Hào quang trắng lóa như tuyết và hơi lạnh rét buốt liền phà vào mặt họ.
"Kho vũ khí Nhai Sơn, kiếm ẩn vô tận."
"Kiếm hay có linh, chọn chủ mà theo. Đã là môn hạ Nhai Sơn thì vào đây chọn kiếm chỉ có thể trông vào hai chữ "duyên pháp" mà thôi."
"Cho nên vào trong rồi, có chọn được hay không đều do các ngươi cả."
Đây là "quy tắc" kho vũ khí Nhai Sơn.
Kiến Sầu nói trước rồi mới để những người khác đi vào.
Nhưng không giống như Khúc Chính Phong năm đó đi trước dẫn đầu, nàng vẫn đứng yên một chỗ ở cổng chính, chờ đến khi ai nấy đã qua cửa hết thì thu mắt lại, hít sâu một hơi tựa như xốc lại tinh thân cho mình rồi mới cất bước đi theo.
Sắc trời u ám, nơi nơi trắng nhờ.
Phóng mắt mà trông, mặt đất băng giá bằng phẳng một miền, chẳng có gì cản trở tâm nhìn. Dưới lớp băng ấy, trường kiếm hằng hà sa số lặng lẽ vùi mình, phía trên mặt băng chỉ thấy có bóng kiếm ánh lên mà thôi.
Núi non xung quanh lô nhô như răng lược, hàng dãy không dứt.
Chúng đệ tử trẻ tuổi lần đầu mới vào kho vũ khí ai thấy cũng đều choáng ngợp lạ lẫm. Vài người tinh mắt nhìn ra dưới mặt băng có bóng kiếm liền vội vàng gọi những người khác đến nhìn, tiếng trầm trồ kinh ngạc vì vậy nhất thời xôn xao một khoảng.
Kẻ thông minh nhanh trí thì liền đi chỗ khác nhìn xem, thậm chí còn đến cả những nơi gần núi nữa.
Kiến Sầu cứ đứng lại trên mặt đất mênh mông giá lạnh mà nhìn bọn họ hồi lâu, tâm trí có chút thẫn thờ.
Kho vũ khí vẫn giống y như năm xưa, không có gì thay đổi.
Nơi nơi lạnh căm, băng phủ từng năm chôn vùi bao chuyện cũ, chẳng còn ai nghe thấy động tĩnh bên dưới.
Kiến Sầu cứ châm chậm đi tới đi lui, vừa đi vừa nhìn ra xung quanh, hốt nhiên chợt nhìn thấy một thứ xa hút tâm mắt ở phía đông.
Nơi đó có một ngọn núi băng ngạo nghễ hiểm trở trông chẳng khác gì một thanh kiếm sắc, dáng núi cao vút tựa như muốn sánh vai cùng với trời cao.
Vì đứng cách quá xa nên chỉ thấy được một cái bóng xám mờ mờ mà thôi. Nhưng dù vậy Kiến Sầu vẫn có thể nhìn ra : Ở trên đỉnh núi cô tịch chót vót ấy, có cái gì như ánh kiếm ẩn dưới lớp băng trong.
Chuôi kiếm ở trên, mũi kiếm chúc xuống dưới.
Thân kiếm thanh mảnh, chiều dài sáu thước kinh người. Mũi kiếm sắc nhọn, gờn gợn dấu tích giao tranh xưa. Một đường chỉ đỏ rực mảnh như tơ từ đầu mũi kiếm hướng ngược lên phía trên rồi hòa lẫn vào những vết rỉ sét loang lổ trên thân, khiến dáng vẻ của nó càng thêm cô ngạo lãnh diễm I!
Bao năm cô tịch nơi này, bao năm cao cao kiêu hùng đứng trên quần kiếm, bao năm đứng lặng ở nơi cuối trời, và cũng bao năm rồi mà khi thấy nó trái tim nàng lại nhói lên - Thanh kiếm sáu xích - Nhất Tuyến Thiên !