Chương 362 : Kiếm mất chủ
Chương 362 : Kiếm mất chủChương 362 : Kiếm mất chủ
Đệ tử vào kho vũ khí Nhai Sơn hầu như ai cũng biết -
Nhất Tuyến Thiên, Nhất Tuyến Thiên...
Một đường thiên cơ, một đường tiên cơ.
Gần cả ngàn năm nay chưa từng có ai rút nó ra được. Đây cũng là thanh kiếm huyền diệu nhất và có lai lịch thần bí nhất Nhai Sơn.
Từ xưa đến giờ Nhai Sơn có ba cây kiếm.
Cây thứ nhất là do vài ngàn năm trước một vị tiền bối Nhai Sơn đã cắm xuống làm trụ đỡ Bạt Kiếm đài. Hình dạng và cấu tạo của nó đều bình thường không có gì lạ, chất liệu cứng rắn, vạn năm không đổi, dù dãi dầu mưa gió vẫn sừng sững ngàn năm, gắn liên đỉnh Linh Chiếu và đài Bạt Kiếm thành một thể. Tên của nó là Vô Danh.
Cây thứ hai nằm ở trên đỉnh cao nhất của Nhai Sơn. Đây là một thanh kiếm thiên nhiên hình thành từ đá núi.
Nghe đồn vạn năm trước, một vị tu sĩ đại năng của Nhai Sơn đã trở kiếm đâm lút nguyên cả một ngọn núi Nhai Sơn, từ đó về sau cũng không rút nó ra. Lâu ngày, thân núi có linh đã dựa theo dạng kiếm mà đúc nên khí thai, dần dần bồi đá khai linh nên thành kiếm vừa cao vừa lớn, có thể sánh ngang với Nhai Sơn. Từ đó về sau núi và kiếm hòa thành một thể, khó phân riêng lẻ.
Kiếm này ban đầu là kiếm của tu sĩ, sau lại nhờ chất núi Nhai Sơn bồi đắp, có một nửa là tạo tác thiên nhiên nên sau đó được gọi là kiếm Nhai Sơn.
Còn cây cuối cùng thì chính là cây ở trước mắt Kiến Sầu.
Bóng dáng nàng vô thanh vô tức tan biến khỏi mặt đất băng giá, khi xuất hiện lại thì cả người đã lơ lửng trên không cách đỉnh khoảng ba trượng, mắt dõi nhìn thanh trường kiếm sáu xích vùi mình trong đỉnh núi băng.
So với năm xưa, nó dường như dài thêm một chút.
Đối với thanh kiếm sắt Vô Danh nằm dưới đài Bạt Kiếm và thanh cự kiếm Nhai Sơn trên đỉnh Hoàn Sáo, nếu nói một thanh do người đúc thành, thanh kia nửa nhân tạo nửa thiên nhiên thì thanh thứ ba này đúng là -
Một thanh kiếm tự nhiên thật sự.
Ngay cả các bậc tiền bối của Nhai Sơn cũng không biết cây kiếm này xuất hiện lúc nào nữa là nguồn gốc hình thành. Trong thư tịch có ghi lần đầu tiên người ta phát hiện ra nó là cách đây một vạn năm trước. Lúc đó, kho vũ khí của Nhai Sơn đã thành lập được hơn ngàn năm.
Ngày ấy, một vị trưởng lão Nhai Sơn dẫn đệ tử đến mở kho, nhân đi ngang qua một ngọn núi băng không cao lắm thì tình cờ thấy có một vạch đỏ bên trong. Vệt này dài gân một tấc và mảnh như tơ.
Vì nó nằm ở ngay chính giữa đáy, hơn nữa lại có băng dầy lớp lớp bên trên nên không nhìn kỹ thì sẽ không tài nào thấy được.
Nếu không nhờ cơ duyên xảo hợp thì chẳng ai để ý tới.
Lần đó vị trưởng lão kia cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ rằng cái đường màu sắc kỳ lạ ấy là do thân núi tự nhiên sinh ra mà thôi nên vì vậy cũng không nói với ai.
Bằng đi thật lâu, lão cũng chẳng vào lại trong kho.
Mãi đến một ngàn năm sau, vì pháp khí bị hư nên lão mới trở lại để chọn kiếm, tình cờ đi ngang qua chỗ ngọn núi nọ thì rốt cục mới thấy nó không bình thường. Chẳng biết tự lúc nào cái vạch đỏ một ngàn năm trước vậy mà nay đã dài gần bảy tấc, hơn nữa nó cũng không nằm ở dưới đáy mà dịch lên gân trăm trượng !
Lúc ấy, vị trưởng lão kia mới kinh ngạc nhận ra ngay cả ngọn núi chứa nó cũng cao lên cả trăm trượng !
Nhìn kỹ lại thì lớp băng bao quanh vạch đỏ kia cũng hơi sãm sắc đỏ.
Trông hình dạng thấy nó giông giống như một thanh kiếm nhỏ.
Thật không thể coi thường !
Trong kho vũ khí vậy mà lại xuất hiện một vật như vậy ư ?
Nghĩ vậy, vị trưởng lão kia liền không chọn kiếm nữa mà quay trở lại sơn môn ngay để báo cho chưởng môn và chư vị trưởng lão biết.
Thế nên mới có một đoàn người rầm rầm rộ rộ đi vào kho để xem, những mong có thể phát hiện ra bí mật bên trong. Nhưng dù tra xét bằng linh thức hay bổ cả núi ra để nghiên cứu cũng chẳng gặt hái được gì.
Lớp băng vừa cứng vừa dầy kia sau khi bị bổ ra thì vạch đỏ cũng biến mất. Nhưng bọn họ vừa đi khỏi thì băng tuyết đông lại, vạch đỏ cũng hiện ra, quả nhiên huyền diệu vô cùng.
Lúc đầu người ta đoán rằng có lẽ nó phản chiếu ánh sáng từ một chỗ nào đó trong kho vũ khí, nhưng dù lục tìm khắp nơi vẫn không thấy được chỗ này.
Xem không hiểu, tra không ra.
Đường vạch hốt nhiên trở thành tâm bệnh của Nhai Sơn.
Nếu nhất thời không tìm hiểu được thì chỉ còn nước để yên đó theo dõi mà thôi.
Mà đường vạch này mỗi ngày mỗi dài ra nhưng biên độ rất nhỏ, sức phát triển vô cùng chậm chạp. Cứ mỗi một ngàn năm, nó dài được sáu tấc, hơn nữa còn dần dần dịch lên cao, sắc sậm xung quanh cũng càng ngày càng đậm thêm, mãi đến ba ngàn năm trước thì mới ngưng tụ thành hình một thanh kiếm hoàn chỉnh.
Ở mũi kiếm có một đường gân đỏ chạy dài đến tận giữa thân kiếm.
Kiếm càng dài thì càng dịch đến gần đỉnh núi, ngọn núi vì vậy cũng cao lên theo. Đường gân đỏ ở đầu mũi kiếm kéo từ dưới lên trên khiến thân kiếm sáng bừng như chìm trong ánh mặt trời.
Năm đó khi hình dạng cây kiếm trở nên hoàn chỉnh thì chấp pháp trưởng lão đương nhiệm Cửu Vấn Tử xuất quan, sau ba ngày trời ở trong kho quan sát, cuối cùng cũng nói một câu.
Câu nói ấy sau này tạo nên danh tiếng cho cây kiếm.
"Một đường son một đường tiên, một đường tiên cơ một đường tuyến thiên."
Về sau cũng có người bảo rằng : Nếu nói cự kiếm Nhai Sơn và kiếm sắt Vô Danh là linh và ý của Nhai Sơn thì "Nhất Tuyến Thiên" chính là thân và hồn của Nhai Sơn.
Ai cũng biết Nhai Sơn có một thanh kiếm thiên nhiên như vậy nhưng sau ba ngàn năm thành hình, môn hạ Nhai Sơn không ai có thể nào lấy được. Vì vậy mà vạn cổ cô tịch, trở thành truyên thuyết cổ xưa người truyền tụng.
Cho mãi đến hôm nay, ngọn núi băng ấy đã trở thành ngọn núi cao nhất trong kho vũ khí của Nhai Sơn.
Thanh Nhất Tuyến Thiên được thiên nhiên đúc thành cũng đã dài tới sáu thước, thân ngự trên núi cao, tầm nhìn bao quát vạn kiếm của toàn bộ kho vũ khí Nhai Sơn ! Nhớ lại những gì đã đọc hôm qua trong Tàng King Các, Kiến Sầu nhìn nó mà có chút bàng hoàng, tự sâu trong tâm khảm dâng trào một khát vọng còn mãnh liệt hơn ngày xưa -
Kiếm từ vạn cổ, nào ai có thể rút nó ra đây ?
Núi cao sừng sững. Trong lớp băng chắc dây, một thanh trường kiếm rỉ sét loang lổ, kiểu dáng cổ xưa lắng lặng thẳng mình dựng đứng.
Kiến Sầu nhìn nó một hồi lâu rồi cuối cùng từ hư không bước tới một bước I
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt nàng lấp lánh sáng ngời -
"Phựt Ị
Tay trái chắp sau lưng, năm ngón tay của bàn tay phải khép chặt thành chưởng, trong chớp mắt từ đó liên bùng lên vô vàn ngọn lửa Thanh Liên linh hỏa !
Kiến Sầu cũng không dừng lại mà đập một chưởng lên mặt băng của núi !
Đây là Thanh Liên linh hỏa mà nàng đã lấy được trong Sát Hồng tiểu giới, sau đó được nàng dùng để tu luyện "Nhân khí”. Ngọn lửa này tự nó đã là một kỳ bảo của đất trời, bây giờ lại được tu vi của Kiến Sầu củng cố nên càng trở nên mạnh hơn.
Mặt băng vừa mới bị Kiến Sầu đánh xuống liền vang lên thành từng tràng rắc rắc giòn tan. Trong nháy mắt, toàn bộ phần băng tiếp xúc với linh hỏa liền bắn ra tung tóe !
Đường nứt ở chỗ này nhanh chóng lan dài suốt cả thân núi !
Ngay sau đó, cả ngọn núi liền rung chuyển !
Kiến Sầu đoán rằng vị tiền bối Nhai Sơn năm xưa khi chẻ băng ra sở dĩ thấy mất kiếm là tại vì lúc đó hình dạng của nó chưa hoàn chỉnh.
Bây giờ nó đã thành hình được ba ngàn năm. Hơn nữa, so với lúc vào kho cách đây sáu mươi năm trước thì tu vi của nàng bây giờ cao hơn, hồn phách cũng được bổ sung gần như toàn vẹn.
Không cố hết sức thử một lần thì sao có thể cam lòng ?
Tuy ngọn núi bị nứt nhưng Kiến Sầu hoàn toàn không sợ bởi nó hoàn toàn không có dấu hiệu đổ sập.
Nàng nhíu mày, hắc phong từ trong xương cốt cứng chắc như ngọc liền thoát ra rồi ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Tâm niệm vừa động thì chưởng lực cũng vừa đánh tới.
Nhất thời, linh hỏa và hắc phong quyện lại với nhau, rồi tựa một cái vòi rông xoáy tít đâm vào mặt băng !
"Rắc rắc ! Xèo xèo !"
Tiếng băng nứt vụn chói tai lẫn lộn với tiếng băng tan chảy dưới sức nóng của lửa.
Một phần bề mặt nhanh chóng sụp xuống thành một cái hõm lớn. Nhưng đồng thời cũng vào lúc đó băng tuyết từ trong hư không bỗng đâu sinh ra, tự nhiên lấp đầy chỗ trống chẳng khác gì tự chữa thương cho mình !
Tay của Kiến Sầu thọc vào càng lúc càng sâu mà mặt băng bị phá sụp cũng liền lại cực nhanh, thậm chí ở bên trong còn phát ra hơi lạnh kinh người.
Thân thể giờ đã luyện tới "Nhân khí” tâng sáu thì sức chịu đựng mạnh biết nhường nào, đó là chưa kể nàng còn có tu vi nguyên anh hộ thể nữa. Nhưng lúc này Kiến Sầu vậy mà lại cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết, nguyên cả bàn tay xanh tím hết cả I Hơi lạnh chung quanh ùn ùn dồn tới, thấm vào trong lòng bàn tay nàng rồi từ cánh tay lan mãi lên trên.
Trong nháy mắt đã thấu đến não !
Cái lạnh giống như từ thần hồn toát ra !
Trong chớp mắt sắc mặt Kiến Sầu trở nên tái mét, cả người run run.
Nhưng nàng vẫn không muốn bỏ cuộc I!
Một tấc, hai tấc rồi ba tấc I
Một thước, hai thước rồi ba thước I
Một trượng, hai trượng rồi ba trượng !...
Dần dần Kiến Sầu càng lúc càng tiến vào sâu hơn, nguyên cả người cũng bắt đầu lún vào trong băng. Đó là vì băng liền lại quá mau, sau lưng nàng lại không có gió đen và linh hỏa phá băng liên tục nên chỉ chốc lát sau là đã băng phủ lên.
Sau lưng tuyệt không đường lui.
Lúc này, cả người Kiến Sâu đều lọt thỏm trong băng, hơn nữa vì đã vào sâu nên tiến lên càng khó, khoảng không quanh người cũng càng lúc càng chật hẹp, thoạt trông chẳng khác gì bị băng đông cứng.
Nhưng đấn lúc này thì đã gân Nhất Tuyến Thiên lắm rồi !
Còn một xích nữa I
"Phập !" Một mảnh băng từ bên cạnh mọc ra, xuyên thủng tay nàng !
Còn ba tấc nữa !
Ở đây quá lạnh, thanh liên linh hỏa tắt rụi ! Tay của nàng trơ xương trắng hếu ! Một tấc nữa I!
Xương cốt dù được gió đen gọt dũa, linh hỏa thui rèn vậy mà khúc khúc vỡ vụn I
Cái đau thấu xương thấu tủy rất dễ khiến cho con người ta sợ mà bỏ cuộc.
Nhưng đã quá gần rồi, sao có thể cam tâm ?I
Lúc này, Kiến Sầu hoàn hoàn không cho phép mình có chỗ quay đầu. Nàng cố dằn xuống mọi đau đớn, chẳng tiến mà lùi I
Tay phải dốc hết sức chưởng ra. Đấu bàn ba trượng liền bật ra trong băng !
"Rắc ! Rắc !"
Một tấc còn lại ngăn cách nàng với Nhất Tuyến Thiên rốt cục cũng vỡ nát I
Thanh kiếm rỉ sét loang lổ, bê rộng chỉ bằng hai ngón tay cuối cùng cũng hiện ra nguyên vẹn trước mắt Kiến Sầu.
Đường gân đỏ thẫm trên thân trông sao mà diễm lệ, sao mà lạnh buốt đến vậy !
Ngay sau khi băng vỡ, không chần chờ mất thời gian và cũng chẳng cho phép mình run rẩy trước thời khắc mấu chốt, Kiến Sầu liền vươn ngón tay nứt rạn chạm tới I
Trường kiếm quanh năm suốt tháng nằm vùi trong băng tỏa ra hơi lạnh vạn cổ.
Nhưng trong khoảnh khắc chạm vào, Kiến Sầu còn chưa cảm thấy ấm tay thì đường gân chạy kéo từ mũi kiếm lên trên chợt rực sáng tựa như vật sống ! Vào sát na ấy, một luồng ý chí ngạo nghễ bất khả xâm phạm ầm ầm truyền đến !
Nó như thần phật từ trên chín tầng trời cao giáng xuống, như sóng biển mênh mông cuồn cuộn gào thét. Tất cả truyền qua thân kiếm, chỉ trong chốc lát đã xô nhau tuôn trào !
Kiến Sầu hoàn toàn chẳng kịp làm gì khác -
"Tách...
Một tiếng động nhỏ khẽ vang lên. Một quầng sóng vô hình từ lớp băng trong suốt óng ánh bao quanh đường gân đỏ tỏa ra I
Đỉnh núi băng dầy đặc bao quanh thanh Nhất Tuyến Thiên dài sáu xích này vậy mà lại nổ tung thành bột mịn !
Kiến Sầu đang kẹt bên trong cũng bị hất văng ra xa !
"Bốp ! Bốp !"
Cả người nàng va mạnh vào một ngọn núi không cao lắm ở phía trước rồi đập lún vào một một vách núi băng nhẫn nhụi !
Kiến Sầu đau đến mất hết cả tri giác !
Tuy cú va đập vô cùng khủng khiếp nhưng lạ một điều là toàn bộ linh đài, thân hồn bên trong lại vô cùng thanh tỉnh, tựa như được bảo vệ chứ không bị tổn hại chút nào.
Nhưng vì quá tỉnh nên nàng mới cảm thấy đau như phát điên !
Thân thể tuy đã luyện tới "Nhân khí" tâng sáu vậy mà cũng không chịu nổi được.
Da thịt nứt toác, xương cốt vỡ nát, linh lực và hồn lực đều tan rã, cả người lạnh ngắt như một khối băng bị đập vụn. Ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng động đậy nổi !
Trong khi đó xa xa trước mắt nàng, trên đỉnh ngọn núi băng cao nhất nơi đây, thanh Nhất Tuyến Thiên vẫn cứ sừng sững dựng đứng như trước, chẳng chút thay đổi. Thậm chí phần núi bị chấn thành bột mịn cũng tự đóng băng lại, chỉ một chốc sau đã trở lại y như cũ.
Tựa như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Kiến Sầu chỉ biết nhìn mà không khỏi cười khổ.
Thật đúng là Nhất Tuyến Thiên !
Nó còn lợi hại hơn gấp trăm lần so với tưởng tượng của nàng.
Hơn nữa, không biết sao nàng lại chợt có một linh cảm vô cùng lạ lùng : Một ngày nào đó hồn phách được hoàn thiện thì mình nhất định sẽ chinh phục được cây kiếm này.
"Khụ ! Khu...
Lục phủ ngũ tạng lệch lạc, huyết khí trong người tán loạn. Kiến Sầu nhất thời ho khan, cố gượng lấy hết sức để tự chữa thương cho mình. Nhưng ban nãy vì phá băng nên thân thể lạnh ngắt, ngay cả linh khí trong người cũng bị đình trệ.
Kiến Sầu cảm thấy tuyệt vọng.
Không lẽ nằm đây chờ đến lúc tự hồi phục, hay truyền tin nhờ người đến cứu. Nếu vậy thì mất mặt quá...
Đang lúc vật vã chần chờ thì đột nhiên hơi ấm từ trên đỉnh đầu nàng từ từ tỏa xuống. Trong nháy mắt, cảm giác rét buốt quanh người cũng giảm, linh khí trì trệ cũng châm chậm khởi động lại.
Chẳng khác gì đi trong gió lạnh căm mà gặp một đống lửa ấm bập bùng bên sông, khác gì trời đang đổ mưa to mà chợt thấy đèn thắp sáng trong một gian nhà tranh, khác gì đêm đông giá rét có chút ánh sáng treo trước cửa nhà...
Nó ấm áp chứ không nóng như lửa.
Ôn ôn hòa hòa, bình bình tĩnh tĩnh, thấu tận ruột gan, có sức trấn định tâm thân...
Cái gì vậy ?
Kiến Sầu giật mình. Nàng hoàn toàn không nhớ được mình có pháp khí hộ thân như thế này, vì vậy mới bất giác ngửa đầu lên nhìn.
Trong lớp băng trên đỉnh đầu nàng vậy mà lại đang bao bọc một thanh trường kiếm dài ba thước hai tấc.
Thân kiếm bằng sắt đen, bên trên chạm đầy hai mươi mốt họa tiết hoa bảo tiên*. Ngạc kiếm cũng rất đặc biệt, được đúc khắc mười tám cánh sen, hình dạng giống như đài sen cho đức phật ngồi. Còn lưỡi kiếm thì trông lại giống như một cái đọi đèn chân dài.
(* Nguyên văn "Bảo tướng hoa' : còn được gọi là hoa bảo tiên hay hoa bảo liên. Đây là một loại hoa văn trang trí hàm ý cát tường của nhà Phật. Nó có thể lấy một loại hoa cỏ nào đó (sen, mẫu đơn) làm chủ, xung quanh bài trí hoa lá sao cho hài hòa. Ngoài ra, nhụy hoa và các cánh hoa được phối theo nguyên tắc viên châu, nhìn sao cho giống một viên châu lấp lánh, lại thêm màu sắc đậm nhạt phù hợp làm nổi bật vẻ lộng lẫy trân quý, vì vậy nên có tên là bảo tướng hoa.)
Trông cổ xưa mà ý thiền phảng phất, trông thâm trâm mà lại toát ra chút khí vị của cõi nhân gian.
Trên ngạc kiếm hai thốn có khắc hai chữ Phạn mờ mờ : Nhiên Đăng*. (* Đăng: đèn; Nhiên: cháy sáng. )
Lúc này, hơi ấm từ trên kiếm truyên qua lớp băng tỏa khắp người nàng, dần dần xua tan hết cái lạnh.
Kiến Sầu ngẩn người.
Đây là lần thứ hai nàng vào kho vũ khí thì lẽ nào lại không biết điều này có ý nghĩa là gì -
Thanh kiếm này vậy mà lại chọn nàng ư 2?
Nhất Tuyến Thiên bắn văng nàng ra, đánh rớt đến đây. Nhưng trên đỉnh đầu lại vừa khéo có một cây kiếm khác. Nó giải vây cho nàng, hơn nữa còn chọn nàng làm chủ...
Sao mà trùng hợp thế này 2?
Nhớ lại hồi nãy bị đập một cú khủng khiếp mà linh đài lại không bị hư tổn gì, Kiến Sầu bèn ngẩng đầu nhìn thanh kiếm bên trên mà bất đắc dĩ cười cười : "Hóa ra cái mà ta phải chọn lúc này là ngươi..."
Một quầng sáng mờ ảo chợt lóe lên dọc theo thân kiếm rồi tắt ngấm. Thoạt trông cứ tựa như thanh kiếm hiểu được tiếng nàng mà đáp lại vậy. Trong khi đó hơi ấm vẫn tiếp tục đổ vào người nàng không lúc nào ngừng.
Kiến Sầu hốt nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cái lạnh tê tái quanh người cũng dần dần rút đi.
Thân thể dẻo dai mạnh mẽ nhờ "Nhân khí" tâng thứ sáu cũng bắt đầu tự chữa thương. Linh hỏa thoát ra, tu bổ xương cốt cứng chắc như ngọc, còn linh lực thì mau chóng tái tạo lại kinh mạch máu thịt trong người.
Đến khi cả bàn tay phục hồi lại, dáng vẻ nhỏ nhắn trắng trẻo như xưa thì Kiến Sầu nhẹ nhàng giơ tay lên. "Phốc !"
Một tiếng động nhỏ khẽ vang lên. Gần như chẳng cần phải hao công tổn sức, thanh Nhiên Đăng liền dễ dàng bắn ra khỏi lớp băng, rơi xuống tay nàng.
Trong sát na chạm vào, tâm linh tương thông đến cực điểm.
Hồng trần có thanh đăng ngàn trượng, trước đức Phật kẻ tội đồ để lại chiếc đọi đèn...
Thanh kiếm này lại là của Phật môn. Xem tên thì biết nó hẳn có mối liên quan nào đó với đức "Nhiên Đăng Cổ Phật" trong truyên thuyết.
Vậy thì thật là lạ...
Kiến Sầu thấy mình chưa từng tu qua pháp môn Phật gia, thiên cơ Phật lý không thông, hơn nữa tự thân cũng chẳng phải là người có tuệ căn.
Nó sao lại chọn mình 2
Kiến Sầu ngắm nghía cây kiếm hồi lâu mà trong lòng thắc mắc không thôi.
Nhưng chỉ một chốc sau, cơ thể vốn đầy thương tích đã lành hẳn lại. Thậm chí vì có thêm khí tức của kiếm bồi dưỡng nên nàng không cảm thấy yếu mệt mà trái lại tâm hồn còn thanh tịnh hơn nhiều.
"Chắc đây là một cây kiếm bất phàm..."
Kiến Sầu thầm thì rồi mỉm cười. Tuy không lấy được Nhất Tuyến Thiên nàng cũng hơi tiếc, nhưng đi chuyến này cũng chẳng phải là công toi.
Xa xa các đệ tử trẻ trong môn lúc này phần lớn đã tìm được pháp khí. Nàng cũng không dám nấn ná lâu nên liên nhảy từ vách núi băng xuống.
Chân vừa chạm đất, đang đi tới thì nào ngờ mới được một hai bước mặt đất dưới chân bỗng rùng rùng chuyển động ! Cả kho vũ khí nhất thời chao đảo, núi rung đất nẻ !
Kiến Sầu giật mình ngước mắt nhìn lên. Bầu trời âm u xám xịt vặn vẹo không ngừng, giống như bị một nguồn sức mạnh nào đó từ bên ngoài nhào nặn cấu bóp.
Ở một nơi xa hút tâm mắt có cái gì đó đo đỏ, xanh xanh, trắng trắng...
Hóa ra đó là mười đạo kiếm quang hình dạng bất đồng đang từ bên ngoài vun vút phóng tới -
Tất cả đều nhằm về phía miền đất vạn dặm băng tuyết này mà nhào xuống !
"Xoẹt
"Xoẹt Ị"
"Xoet I”...
Chẳng khác gì mười ánh sao băng sau khi phóng qua một vùng trời đầy trắc trở thì mất đà rơi thẳng xuống !
Trong số đó có một đạo kiếm quang màu xanh đậm vừa khéo rơi xuống gần chỗ Kiến Sầu đứng. Thanh kiếm đâm thẳng vào vách núi băng phía trước, lút sâu vào hai thước, phần ngoài chỉ còn dư lại một thước.
Trường kiếm sáng ngời, hàn quang tóe ra tứ phía !
Trên thân thanh kiếm vẫn còn đang rung rung dường như có dính chút máu ấm !
Kho vũ khí Nhai Sơn, danh kiếm chọn chủ;
Kiếm mất chủ tất quay về kho !
Trong khoảnh khắc ấy, Kiến Sầu chỉ cảm thấy đầu óc lùng bùng, cả người như lọt vào khoảng không trống rỗng mơ hồ...
Nguyên cả kho vũ khí vẫn còn đang chấn động.
Nhất Tuyến Thiên ngự ở trên cao dường như cũng cảm ứng thấy kiếm trở nên nên cũng rung chuyển theo. Đường gân đỏ như máu khô trên thân kiếm hốt nhiên trở nên đỏ tươi ướt át I
"Keng _"
Giữa đất trời dường như có tiếng kiếm ngân bi thương vang vọng đâu đây I
Trên mặt đất mênh mông trong kho vũ khí chợt bừng lên ngàn vạn đường gân đỏ, đến núi non, vách đá, băng nguyên và thậm chí từ sâu trong lòng đất chúng cũng nổi lên.
Chẳng khác gì ngàn vạn mạch máu nối kết với nhau I
Điểm tập hợp cuối cùng chính là thanh cổ kiếm sáu thước kia !
Những đốm đỏ trên mười thanh kiếm vừa mới rơi xuống ban nãy liên bong ra, rồi trôi theo những đường dẫn kia mà hòa vào trong đường gân đỏ như máu của Nhất Tuyến Thiên.
Một đường đỏ thắm lạnh lẽo thấu xương !
Hóa ra đây mới chính là lai lịch của nó.
Nhưng lúc này Kiến Sầu chẳng thấy vui vì biết được ngọn nguồn mà chỉ sững người ngắm nhìn ngàn vạn mạch máu đỏ thẫm sống động sáng ngời kia.
Đệ tử trẻ tuổi trong môn chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như vậy, thảy đều kinh sơn. Thấy bóng Kiến Sầu xa xa, chúng bèn chạy tới, mặt mũi hốt hoảng : "Đại sư bá ! Đại sư bá ! Chuyện gì thế này ?I" Kiến Sầu chớp chớp mắt, đáy lòng lạnh lẽo chẳng muốn nói một câu, chỉ chầm chậm đáp lại : "Đi về thôi, không may rồi..."