Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 363 - Chương 363 : Sắp Sinh Loạn

Chương 363 : Sắp sinh loạn Chương 363 : Sắp sinh loạnChương 363 : Sắp sinh loạn

Trời cao xanh thẳm, núi tuyết liên miên.

Xa xa núi non chập trùng, trên đỉnh tuyết phủ vạn năm không tan. Gần hơn là đá núi đen nhánh, tảng tảng lô nhô lởm chởm.

Nước suối trong vắt từ trên cao đổ xuống rồi chảy xuôi theo khe đá. Giữa đường gặp một khối đá lớn chắn ngang nên dòng nước phải uốn mình lượn quanh.

Đứng trên khối đá này nhìn về phương bắc sẽ thấy ở nơi cuối trời thánh sơn quyện mờ trong mây.

Đây là lần thứ ba Phó Triêu Sinh tới nơi này và đồng thời cũng là lần thứ ba hắn dõi mắt nhìn ra thánh sơn.

Sau khi từ biệt Kiến Sầu, Phó Triêu Sinh đi thẳng lên phương bắc để tới Tuyết Vực.

So với Trung Vực khí hậu ôn hòa sản vật phong phú thì địa thế nơi đây cao hơn, thời tiết lạnh giá, núi non hơn phân nửa đều phủ tuyết nhưng bầu trời thì xanh thăm thẳm, thanh tịnh đến say lòng người.

Phó Triêu Sinh không phải người phàm nên không cảm thấy có gì khó chịu trước cái lạnh như thế này. Nhưng sau khi đến đây mà mãi không tìm thấy người mình muốn tìm, hắn đâm ra hồ nghi phân vân.

Lúc còn ở Cực Vực, Phó Triêu Sinh biết được thánh tử Tịch Gia của Tuyết Vực Mật Tông lại xuất thế. Vì vậy sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện và rời Thập Cửu Châu, hắn đến đây trước tiên tìm Tịch Gia xem y có giải đáp nào cho những câu hỏi của mình hay không.

Nào ngờ hai lần lên thánh sơn, vào thánh điện mà cũng chẳng thấy bóng dáng y đâu.

Nên nhớ, trong người hắn còn có mắt Vũ và mắt Trụ.

Các tu sĩ đều nói Tịch Gia bế quan trong thánh điện nhưng Phó Triêu Sinh biết y hoàn toàn không có ở đó, Tuyết Vực cũng không, thậm chí ngay cả trên đại địa Thập Cửu Châu cũng chẳng có mặt.

Mắt Vũ nhìn không ra thì chỉ có hai khả năng.

Một là y đúng là không có ở đây. Hai là mắt Vũ thấy nhưng nó không tài nào nhận ra được ai là Tịch Gia hay Tịch Gia là cái gì do chỉ có thể xem hình chứ không phân được chất.

Vì vậy bây giờ người thần thông như Phó Triêu Sinh vậy mà cũng đành thúc thủ vô sách, chỉ biết đứng đây dõi mắt ra xa, nhìn về phía thánh điện của Tuyết Vực.

"Chắc là mình đã bỏ sót điều gì rồi..."

Phó Triêu Sinh hơi nhíu mày, đôi mắt biến ảo vô thường lấp lánh suy tư, thì thâm tựa như tự nói với mình.

Bởi nơi đây trừ hắn ra thì chẳng còn ai khác.

Nhưng lạ thay ngay lúc ấy, một giọng nói dường như ở sát ngay cạnh hắn lại vang lên, thanh âm nghiêm trang pha lẫn chút bể dâu của năm tháng : "Thiên địa tạo hóa thần kỳ, kẻ là phù du như ngươi có thể nhìn trộm được mấy phần ?"

Phó Triêu Sinh hạ mắt nhìn xuống hình con cái quẫy đuôi thêu trên ống tay áo, cười nói : "Ta tất nhiên là sinh vật bé nhỏ nhất trong đất trời, hiểu biết nông cạn. Côn huynh giàu có tứ hải cửu thiên, chúa của trời, chủ của biển, chí đại chí cao, thế có nhìn thấy gì không ?" "Nhìn thấy thì sao chứ ?"

Cái giọng kia cố ý kéo dài ra. Lời nói nghe có ý bực tức.

“Ta không nói."

Nói cho cùng, ngày đó người này gọi nó là con "mắm khô" nên nó giận.

Phó Triêu Sinh không nói gì, nhưng đoán rằng nó cố ý nói như vậy để hắn hỏi tới, vì vậy hắn cũng làm biếng chẳng muốn hỏi.

Khe suối khá cạn, Phó Triêu Sinh bèn cúi người vốc nước rửa tay.

Suối ở Tuyết Vực đều bắt nguồn từ núi non xung quanh. Nước chảy ra đều là băng tan, dù xuôi đến nơi này nhưng vẫn còn cái vị đặc trưng cố hữu của băng.

Phó Triêu Sinh vừa rửa tay vừa tự hỏi mình có nên đi xa hơn thánh điện một chuyến để xem có còn sót chỗ nào không, nhưng đôi tay còn chưa kịp vốc nước lên thì một vệt loang hồng hồng không biết từ đâu bập bênh trôi tới đập vào mắt hắn...

Trong nháy mắt, nó đã dính lên tay Phó Triêu Sinh.

Hắn nhíu mày giơ tay lên khẽ ngửi, đồng tử chợt co co lại.

Đây là mùi máu.

Phó Triêu Sinh đứng dậy. Bên dòng nước cạnh khối đá, hắn dõi mắt nhìn lên thượng du thì thấy giữa lớp lớp mỏm đá nhấp nhô, nước suối đỏ thẫm đang chảy xuống, chẳng mấy chốc đã xuôi đến chân hắn rồi.

Hai phái tân cựu trong Mật tông lại thanh trừng nhau nữa ư 2

Nhưng hắn nhớ mình vừa mới đến đây, bọn họ còn đang tạm nghỉ đấu đá một thời gian.

Trầm ngâm giây lát, Phó Triêu Sinh liền men theo dòng suối đi ngược lên trên.

Qua mấy ngọn núi cao, rồi băng qua vài thung lũng thì trước mặt hắn là một hẻm núi tĩnh mịch. Hai bên núi đá hiểm trở như hai thanh trường kiếm kẹp lại, bên dưới là một khoảng nước cạn. Nước suối từ đầu khe bên kia chảy ra, màu máu đỏ đậm cũng đã dần dần nhạt bớt.

Có hơn mười cái xác nằm ngổn ngang trên khoảng nước cạn, mặt đất xung quanh đỏ thẫm máu.

Vừa trông rõ, Phó Triêu Sinh khá là ngạc nhiên vì trường bào mặc trên người họ thiên về màu tối trong khi tăng y của tu sĩ Mật tông thường lấy đỏ và vàng làm màu chính.

Xem ra họ thế mà lại là tu sĩ Trung Vực.

Phó Triêu Sinh đi tới, châm chậm len lỏi qua đống xác.

Cảnh tượng vốn bi thảm nhưng từ nhỏ hắn đã mang số mệnh "Sáng sinh chiêu chết", đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu là cái chết của đồng tộc nên sự chết chóc này trông mãi cũng quen.

Dọc đường quan sát một hồi, Phó Triêu Sinh mặt không đổi sắc, chỉ khi đến cạnh xác của một lão giả, hình ảnh một tấm lệnh bài bằng gỗ xanh giắt bên hông đập vào mắt, bước chân hắn mới khựng lại, vì vậy bèn cúi xuống lượm lên.

Tấm lệnh bài lem luốc máu, thậm chí lại còn bị nứt một đường sâu hoắm nhưng hai chữ khắc bên trên trông rất rõ.

"Côn Ngô sao ?” Nếu hắn nhớ không sai thì đây là tông môn Trung Vực tiếng tăm ngang với Nhai Sơn của bạn cũ. Chưởng môn của họ là Hoành Hư, khá là có tài.

Nhưng tu sĩ Côn Ngô sao lại ở đây ? Xảy ra chuyện gì rồi ?

Phó Triêu Sinh lật tấm lệnh bài lại rồi tiện tay ném lại lên người cái xác.

Nơi này chết hơn hai mươi người, nhưng qua gần hết rồi mà mùi máu tanh vẫn còn nồng. Đi tiếp về phía trước thì thấy ở vùng nước cạn ở đầu kia khe núi lại còn có hơn mười cái xác khác.

Thế nhưng trang phục trên người họ lại không giống như nhóm vừa rồi. Hơn nữa, cạnh người Côn Ngô pháp khí ngổn ngang, còn những người này thì ngay đến một cây kiếm cũng chẳng có.

Phó Triêu Sinh vừa tới gần, bóng một người đứng cạnh suối, hai chân lún sâu vào cát liên nổi lên trong tâm mắt hắn.

Không như các xác khác nằm dọc ngang la liệt, người này thế mà lại đứng thẳng.

Trường bào màu thiên thanh càng tăng thêm vẻ cao ráo cho dáng người của y.

Mặt mũi trẻ măng tuấn tú, hai hàng mày dài cau lại, cặp mắt nhắm nghiền nhìn vừa tựa như quá đau đớn vừa tựa như đang ngủ. Tay phải thì dường như trước đó có cầm kiếm, tay phải thu lại trước người ở tư thế bấm thủ quyết.

Thoạt trông cứ tưởng như y sẽ mở mắt ra ngay, kiếm quang quét khắp hạp cốc.

Nhưng Phó Triêu Sinh biết đây chỉ là một cái xác, Thập Cửu Châu đã bị cắt luân hồi nên hồn phách của y đã tiêu tán từ lâu.

Người này sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Rào ! Rào !

Nước suối róc rách chảy. Trong một khe đá trước người người nọ không xa có một tấm lệnh bài nát đen thẫm đang nằm lăn lóc ở đó. Dưới lớp sóng nước gờn gợn, hai chữ "Nhai Sơn" dập duềnh rung rung như ảo ảnh...

Ven đỉnh Linh Chiếu, trong Chấp sự đường.

Mười bốn tấm mệnh bài bằng ngọc xanh vỡ nát đang lẳng lặng nằm yên trên chiếc trường án cổ xưa.

Chưởng môn Trịnh Yêu đứng trước trường án lầm lì nhìn các tấm mệnh bài, sắc mặt không lộ. Phía sau hắn là tứ đại trưởng lão : Tất Ngôn, Hi Hòa, Hạo Nhiên và Thích Bá Viễn.

Trong nội đường, từ chưởng môn trưởng lão cho đến các đệ tử của Chấp sự đường, ai nấy đều im lặng không nói lời nào.

Tâm trạng nặng nề bức bối.

Người nào người nấy đều cảm thấy nghẹn thở tựa như có một tảng đá nặng trịch đang chẹn ngang cổ.

Một đạo linh quang từ trên trời bỗng giáng xuống rồi hạ xuống đỉnh Linh Chiếu, ngay trước cửa Chấp sự đường.

Kiến Sầu đang xăm xăm đi vào, thấy quang cảnh như vậy thì nhất thời ngại không dám mở miệng. Tuy vậy Trịnh Yêu đã nhận ra nàng. Hắn từ từ quay lại, đáng lẽ lên tiếng chào hỏi như môi lại không mở lên nổi, chỉ thở hắt một hơi nói : "Đại sư tỷ về rồi."

"Rốt cục có chuyện gì thế ?"

Trường kiếm là đồ tùy thân của tu sĩ Nhai Sơn, người không chết vật sẽ tuyệt không trở về kho vũ khí. Trong khi đó nàng lại tận mắt thấy hơn mười thanh kiếm bay về !

Chuyện gì xảy ra không cần nói cũng biết.

Trịnh Yêu liếc nhìn nàng rồi bước tránh qua một bước.

Vì vậy, hình ảnh mười bốn tấm mệnh bài nằm trên chiếc trường án ở sau lưng hắn liền hiện ra, đập vào mắt Kiến Sầu.

Trên mỗi cái đều có tên mỗi người đệ tử.

Nhưng tất cả đều vỡ nát hết cả...

Kiến Sầu nhìn từng cái một. Trong số đó có tên quen, tên lạ nhưng càng nhìn lòng nàng lại càng nặng trĩu.

Duy có tấm mệnh bài nằm ở ngoài cùng phía bên trái thì tựa như có ai đó đã đụng qua nên trông hơi lệch, phía trên viết tên -

Dư Tri Phi.

Ngay khoảnh khắc ấy, bàn tay đang thõng xuống bên người của Kiến Sầu run lên, trong lòng đau xót đến nỗi chẳng dám tin vào mắt mình.

Ôi cái tên này...

Không thể nào !

Dư Tri Phi.

Đệ tử thứ bảy của Phù Đạo sơn nhân.

Lúc Kiến Sầu nhập môn thì vị Dư sư đệ này cũng đang vân du bên ngoài như Bạch Dần.

Người này tính tình tiêu sái, hơn nữa lại không đi theo lối mòn của tiền nhân mà có kiến giải riêng, tự mình lập nên trường phái, tự mình đúc kiếm, đặt tên là "Ngã Thị". Đây chính là thiên tài hiếm có. Ngay cả Phù Đạo sơn nhân vốn độc mồm độc miệng, Khúc Chính Phong thì khó tính hay chê, nhưng hai người ấy mỗi khi nhắc tới hắn thần sắc đều vui vẻ cả.

Con người ấy phong nhã tài hoa biết nhường nào !

Kiến Sầu vốn vẫn còn mơ sau khi trở về sơn môn sẽ có ngày được gặp vị sư đệ chỉ nghe danh chứ chưa thấy mặt bao giờ này một lần.

Nhưng nào ngờ !

Nàng hốt nhiên không dám nghĩ tiếp, sợ Phù Đạo sơn nhân hay tin thì không biết tâm trạng sẽ ra sao...

Những đệ tử này Kiến Sầu không quen lắm nhưng thân là chưởng môn Nhai Sơn, Trịnh Yêu đều nhớ rõ từng người một. Những gương mặt trẻ tuổi năm xưa ấy...

Mi mắt ửng đỏ, hắn nói : "Đây là những người được phái đi phụ cận Tuyết Vực để điều tra đệ tử Mật Tông hư thực ra sao. Dư sư đệ đi vân du bên ngoài nhưng non nửa tháng trước đã nhập bọn cùng với họ..."

Tuyết Vực - Mật Tông.

Kiến Sầu cả người lạnh ngắt, hai môi run run, mãi một lúc sau mới run run hỏi : "... Còn sư phụ ?"

"Sư phụ biết rồi."

Trịnh Yêu lắc đầu thở dài, hai mắt nhắm lại, giọng nói trầm hẳn xuống.

"Lần này Nhai Sơn chết hết mười bốn người, Côn Ngô hai mươi ba, thậm chí ngay cả một vị trưởng lão cũng không thể nào may mắn thoát khỏi. Mới hồi nấy Phù Đạo sư thúc có nhận được lôi tín của Hoành Hư chân nhân, sau đó thì đi Côn Ngô rồi."
Bình Luận (0)
Comment