Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 364 - Chương 364 : Côn Ngô Chốn Cũ Gặp Cố Nhân

Chương 364 : Côn Ngô chốn cũ gặp cố nhân Chương 364 : Côn Ngô chốn cũ gặp cố nhânChương 364 : Côn Ngô chốn cũ gặp cố nhân

Chưa có ai thấy qua sắc mặt của Phù Đạo sơn nhân như thế bao giờ.

Triệu Trác là đại đệ tử chân truyên của Côn Ngô, theo Hoành Hư chân nhân đã bảy trăm năm có dư. Ấy vậy khi nhìn thấy đạo hào quang u u từ phía Nhai Sơn xa xa bay lại, y không khỏi ngẩn người một hồi lâu mới có thể chạy ra nghênh đón.

"Bái kiến Phù Đạo sơn nhân."

Vẫn cái bộ đạo bào lem lem luốc ấy, mái tóc hoa râm trên đỉnh đầu bù bù rối rối, lớp lớp xõa thượt xuống vai. Tất cả vẫn là Phù Đạo sơn nhân bình thường như mọi khi. Nhưng điều khác biệt duy nhất vào lúc này là một khuôn mặt nhăn nheo co rúm, hàn ý trùng trùng.

Đạo hào quang do Phù Đạo sơn nhân hóa thành hạ xuống quảng trường Vân Hải trên ngọn núi chính của Côn Ngô. Nhưng lão làm như không nghe thấy tiếng Triệu Trác vấn an mà cứ đi thẳng về phía đại điện Chư Thiên ở cuối quảng trường rộng lớn.

Chu Thiên Tinh Thần đại trận đã bị ngưng vận hành từ trước nhưng ánh sáng vẫn phát ra vạn vạn tia bàng bạc như thủy ngân. Trên đại điện cao cao, thứ ánh sáng ấy lấp lánh sau lưng Hoành Hư chân nhân khiến cho cái dáng vẻ tiên phong đạo cốt cao cao tại thượng của lão càng nổi bật hơn bao giờ hết.

Phất trân trong tay rũ xuống, lão đã đứng lặng đó một lúc lâu rồi.

Ngay khi Phù Đạo sơn nhân bước vào trong điện, lão liền quay người lại nhìn, im lặng mãi một hồi mới thở dài nói : "Mưa núi sắp đổ, gió giật trong lâu* a..." (* Nguyên văn "Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu”. Đây là hai câu thơ trích trong bài Hàm Dương thành đông lâu của Hứa Hồn, một thi sĩ thời vãng Đường. )

Đại loạn sắp tới, mưa gió nổi lên.

Có thể nói, hai người lỗi lạc kiêu hùng đứng đầu Thập Cửu Châu đã lâu như bọn họ tâm trí đã đạt đến mức chuyện thế tục bên ngoài không thể phiền nhiễu nổi.

Nhưng sự việc liên quan đến Nhai Sơn Côn Ngô thì không thể không để tâm cho được, nhất là Côn Ngô bị chết mất một trưởng lão nguyên anh hậu kỳ, còn Phù Đạo sơn nhân thì càng đau lòng hơn khi mất đi học trò mà mình yêu quý...

Lúc này, sắc mặt của Phù Đạo thật ra chẳng có chút gì là bi thương.

Nhưng vẻ mặt như vậy...

Mười một giáp trước Hoành Hư chân nhân đã từng thấy qua.

"Từ dạo đồ nhi Kiến Sầu của người và đệ tử Tạ Bất Thần của ta đi tra xét ẩn giới không về, hai môn chúng ta bất hòa với nhau, lâu rồi không qua lại tin tức. Nhưng để đối mặt với Cực Vực, lần thăm dò Tuyết Vực lần này, ngươi và ta đều sai rồi..."

Côn Ngô hai mươi ba người lận đó, không thể nói không sai cho được.

Hoành Hư chân nhân đưa mắt nhìn về phía chân trời lãng đãng mây trôi.

Giờ này thật ra vẫn còn hơi sớm.

Mặt trời ban mai chói lọi vừa mới từ dãy núi phía đông nhô lên nhưng cả một vùng đất rộng lớn trên Tả Tam Thiên trung vực thì vẫn đang còn chìm đắm trong sắc đỏ mơ màng. Sắc mặt Hoành Hư chân nhân lúc này đầy vẻ nặng nề đau xót.

Lo cho cái khổ của thiên hạ, bảo vệ chính đạo là bổn phận của lão.

Trong mắt mọi người, đây là hình ảnh của vị thủ tọa Côn Ngô, của Côn Ngô và đồng thời cũng chính là của Hoành Hư chân nhân...

Phù Đạo sơn nhân từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn Hoành Hư. Lão đáng lẽ ra đã rất có thể thấu hiểu tâm trạng của người kia, nhưng tiếc thay trong đầu cứ nhớ mãi mười một giáp trước, Hoành Hư cũng trưng ra cái vẻ mặt nặng nề đau xót y như bây giờ.

"Ha ha ha..."

Không biết tại sao một tràng cười mỉa mai hốt nhiên bật lên giòn giã từ miệng Phù Đạo sơn nhân, rồi tựa như còn gặp phải chuyện gì quá ư ngộ nghĩnh, lão cứ vậy mà vừa cười vừa lắc lắc đầu.

"Hoành Hư ơi là Hoành Hư ! Ta và ngươi quen biết không biết đã bao nhiêu năm, ruột gan đứa nào cũng biết tỏng cả ra, hà tất phải làm bộ làm tịch trước mặt ta như thế ?"

Hoành Hư chân nhân sắc mặt không biến, chỉ liếc đôi mắt điêm đạm thâm thúy thấu rõ thiên cơ nhìn sang Phù Đạo, nhưng dù vậy đâu mày cũng thoáng lạnh đi nửa phần.

"Phù Đạo, trong mắt ngươi, ta là đồ ti bỉ vô sỉ như thế sao ?"

Phù Đạo sơn nhân càng cười to hơn, tay áo vung lên vung xuống, tựa hồ như chỉ coi Hoành Hư chân nhân bằng nửa con mắt, tựa hồ như chẳng chút bi thương cho đệ tử thứ bảy bỏ mạng ở Tuyết Vực.

Chỉ duy có bàn tay đang chắp lại sau lưng là lắng lặng xiết cứng lại. Lão tiến về phía trước bảo : "Thôi, nói chuyện Tuyết Vực Mật Tông một chút đi. Ngoài vài tin tức thu được từ lân phái người đi thám thính trước đó, đồ nhi Kiến Sầu của ta cũng mang về được một số thông tin khác nữa..."

Vừa nói lão vừa ngông nghênh đi sượt qua người Hoành Hư chân nhân.

Lúc Hoành Hư chân nhân quay đầu lại nhìn thì thấy Phù Đạo đã tự nhiên ngồi bệt xuống trên bậc thêm đại điện, tay sờ sờ trong ngực lấy ra một bầu rượu rồi thong thả hớp từng hớp một.

Rượu hôm nay ngon nhưng lại không có đùi gà.

Bất giác Hoành Hư chân nhân chợt nhớ tới một người đệ tử tên Dư Tri Phi trên Nhất Nhân đài cách đây hơn hai trăm năm về trước.

Trường bào màu thiên thanh bay bay trong gió, mi mục tuấn tú, trong đó ẩn chứa bốn phần tự tin, ba phần khiêm tốn, ba phần nhiệt huyết...

Có lẽ vì chuyện ẩn giới Thanh Phong Am mà hai bên xích mích với nhau, từ mười một giáp đến nay, đây là việc sai lâm nhất.

"Chắc đại sư tỷ cũng biết mấy năm gần đây Tuyết Vực Mật Tông không chỉ có thánh tử Tịch Gia xuất hiện mà còn xảy ra rất nhiêu phen nội bộ đấu đá nhau. Trong đó hai phe cũ mới như Bắc Vực Âm Tông và Dương Tông thì như nước với lửa.

"Côn Ngô và Nhai Sơn lại là cột trụ của Trung Vực."

"Sau khi nhận thấy tình hình diễn biến như vậy, để tránh lặp lại thảm kịch như mười một giáp trước, hai phái đều cử người đi điều tra. Nhưng mấy năm nay, chúng ta bằng mặt mà không bằng lòng, vậy nên mới đơn độc hành sự, không hợp tác với nhau...'

Hai ngày thoắt cái đã trôi qua, nhưng những gì Trịnh Yêu nói hôm đó trong Nghị sự đường cứ quanh quẩn bên tai nàng không dứt. Kiến Sầu ngồi xếp băng trong phòng mình nhìn thanh trường kiếm đặt ngang trên đầu gối. Trên thân khắc trang trọng hai mươi mốt đóa sen bảo tiên khiến nó trở nên khác biệt hẳn so với các cây trường kiếm khác, mà điều đặc biệt nhất là bên trong có ẩn chứa thiền ý giữa cõi hồng trần đầy tục lụy.

Thanh kiếm này hẳn có lai lịch rất lớn.

Nhưng Kiến Sầu bây giờ chẳng còn tâm trí đâu mà tìm hiểu. Cảnh tượng mười cây bảo kiếm mất chủ phóng về kho vũ khí cứ lởn vởn trong óc nàng, đồng thời nó cũng khiến nàng phải bắt đầu nghĩ lại về đầu đuôi ngọn nguồn chuyện này...

Người thì đúng là do Nhai Sơn phái đi. Nhưng chẳng ai ngờ rốt cục lại xảy ra chuyện và càng chẳng ngờ nổi hậu quả lại lớn đến thế. Sở dĩ như vậy là vì phạm vi đi lại của họ không nằm trong Mật Tông mà chỉ giới hạn ở vùng ngoại vi mà thôi.

Tuyết Vực Mật Tông nằm ở nơi lạnh nhất của cao nguyên Bắc Vực.

Tuy mang tiếng là một chi của Phật môn tách ra dời lên Bắc Vực nhưng luật lệ phép tắc trong tông khác xa Phật môn Trung Vực thưở trước.

Thánh điện là trung tâm đầu não của cả tông, nằm ở nơi cao nhất trên thánh sơn của Tuyết Vực. Vị thánh tử huyền thoại Tịch Gia ở trong thánh điện. Mà các điện khác ở xung quanh thì là nơi cư ngụ quanh năm của các vị pháp vương tu vi cao thâm và của chúng đệ tử hạch tâm. Ngoài một số đệ tử thông thường còn có tín đồ, đa phần đều ở dưới chân thánh sơn.

Vùng được gọi là "ngoại vi" ở đây chính là vùng cách trung tâm thánh sơn hơn ba trăm dặm.

Nơi này dân cư thưa thớt, ba năm chẳng thấy bóng người. Mà cho dù ở khu dân cư thì đa số cũng đều là người phàm, thậm chí có tu sĩ đi nữa thì tu vi cũng chẳng quá kim đan.

Vì vậy, nhóm người Nhai Sơn cộng thêm Dư Tri Phi tu vi nguyên anh lẽ ra sẽ không gặp bất trắc gì. Mà vạn nhất xảy ra chuyện thì cũng gửi được linh châu truyền tin vê sư môn ngay mới phải. Còn có chưởng môn Nhai Sơn, chư vị trưởng lão với cả Phù Đạo sơ nhân ở đây thì làm sao đến nỗi thế này.

Nhưng nào ngờ...

Mãi đến khi hơn mười cây kiếm bay trở về kho vũ khí, mọi người mới biết là gặp chuyện bất trắc - Nói cách khác, tu sĩ Nhai Sơn đông như vậy, thậm chí còn có cả Dư Tri Phi nhưng khi sự việc xảy ra, không ai có thể gửi một chút xíu tin tức vê cho sư môn !

Nghe nói tình trạng bên Côn Ngô cũng không khác gì.

Vậy thì chỉ có hai khả năng : Một là tình thế khẩn cấp, chẳng ai kịp làm gì thì toàn bộ đã bị giết chết. Hai là người vẫn còn sống nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà không tài nào gửi tin đi được.

Nhưng dù là khả năng nào đi nữa, chỉ mới nghĩ đến là đã thấy lạnh cả người...

Nhất là hôm qua sau khi thử đi thử lại nhiều lần, các trưởng lão của Nhai Sơn rốt cục cũng kết luận : Khoảng cùng thời gian khi các đệ tử Côn Ngô Nhai Sơn gặp nạn, tất cả lôi tín phong tín gửi đi Tuyết Vực đều không thể tới được.

Dường như có một lớp bình chướng nào đó đang chụp kín toàn bộ không trung Tuyết Vực, cách ly vùng đất này khỏi thế giới bên ngoài.

Nói cách khác, bên trong xảy ra chuyện gì, bên ngoài không thể nào dễ dàng biết được.

Kiến Sầu chưa bao giờ có ấn tượng tốt về Tuyết Vực Mật Tông. Từ lúc ở Cực Vực, Mật Tông trong mắt nàng là một bóng ma âm u, đỏ quạch màu máu. Lúc này, bóng ma ấy đã hóa thành một màn sương mù kinh khủng lởn vởn trong đầu nàng.

Phù Đạo sơn nhân đi Côn Ngô đã được hai ngày, nhưng lại chẳng nói tiếng nào về tình hình thương nghị với Hoành Hư chân nhân mà chỉ gửi về một bức lôi tín kêu Trịnh Yêu dẫn người tham gia tiểu hội đúng hạn.

"Đại sư tỷ, chúng ta đi thôi."

Đang nghĩ ngợi thì có tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên.

Kiến Sầu bèn dằn xuống mọi suy tưởng miên man, thả lỏng chân mày đang nhíu chặt, nhưng sắc mặt tựu chung vẫn không tươi tỉnh lên được.

"Tỷ biết rồi."

Nàng lên tiếng đáp lại, hít sâu một hơi, tra thanh kiếm Nhiên Đăng còn để trên đầu gối vào vỏ rồi đứng dậy ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là Bạch Dần, cả người tuấn lãng tiêu sái trong bộ trường bào trắng họa cảnh sơn thủy, nhưng sắc mặt lại cũng nặng nề âm u chẳng khác gì Kiến Sầu.

So với Kiến Sầu, Bạch Dần và Dư Tri Phi có thời gian tu hành tương đối bằng nhau, thứ hạng cũng sàn sàn như nhau nên thường ngày cũng hay qua lại tới lui.

Vậy mà thoắt một cái, vị sư đệ thân thuộc sớm chiều gặp mặt năm xưa nay đã không còn nữa...

Tuy tu hành tránh vướng tục lụy nhưng nào ai có thể thờ ơ ? Huống chi môn hạ Nhai Sơn ai nấy đều giàu tình cảm.

Thấy Kiến Sầu, Bạch Dần gượng cười nói : "Khấu sư huynh, Thẩm sư huynh và hai vị sư đệ khác đều bảo không đi Côn Ngô mà ở lại tọa trấn sơn môn. Vì vậy lần này chưởng môn sư huynh sẽ dẫn đại sư tỷ và đệ đi Côn Ngô”

Thời buổi rối ren cũng nên lưu lại ít người để đề phòng bất trắc.

Kiến Sầu hiểu ra, khẽ gật đầu.

Nàng ngước mắt nhìn ra vách đá bên ngoài. Đệ tử Nhai Sơn lần đi tiểu hội đều đã tập trung hết trên đỉnh Linh Chiếu, còn cái dáng mập mập đang đứng trên đài Bạt Kiếm cao cao kia là chưởng môn Trịnh Yêu.

Không biết có phải vì đã hai ngày không gặp hay vì tâm trạng quá mức sa sút nên Kiến Sầu nhìn Trịnh Yêu mà có cảm tưởng như hắn đã ốm đi một chút.

Đáy lòng chùng xuống, nàng thở dài nói : 'Chúng ta xuống dưới đi."

Nói đoạn liền hóa thành một đạo hào quang rơi xuống đài Bạt Kiếm. Bạch Dần cũng theo sát đằng sau, hạ xuống đứng bên cạnh nàng.

Hai người cùng hành lễ với Trịnh Yêu : "Bái kiến chưởng môn."

"Ừ, đủ người rồi, chúng ta đi thôi."

Trịnh Yêu tâm trạng cũng không tốt lắm nên cũng chẳng nói nhiều.

Hắn đứng trên đài Bạt Kiếm, lưng quay về phía ngọn Nhai Sơn cao vút, mặt hướng về chính đông, hai bàn tay giơ lên song song đối diện nhau, ngón trỏ tay trái và ngón áp út tay phải hơi cong lại, còn đầu các ngón giữa thì áp vào nhau, trong chớp mắt đã kết thành một thủ ấn huyền ảo.

Ngay tức khắc, từ trong thủ ấn của Trịnh Yêu liền bắn ra ba mươi sáu đạo hào quang sắc kim vàng sẫm, ánh sáng rực rỡ như sao băng. Tất cả đều phương vị bổ xuống đỉnh Linh Chiếu. Mọi ngóc ngách trên đỉnh lập tức liền sóng sánh ánh vàng kim sắc.

Tiếp đó, đài Bạt Kiếm và đỉnh Linh Chiếu âm ầm rung lên.

Cảnh tượng kỳ ảo mà lúc trước Kiến Sầu không thấy được vì mắc tu luyện trong Hắc Phong động bây giờ liên hiện ra trước mắt nàng một cách hùng vĩ khoáng đạt.

Trong cơn chấn động kịch liệt, đỉnh Linh Chiếu rung rung rồi từ từ trồi lên !

Càng lúc càng cao, càng lúc càng cao...

Tất cả các đệ tử đứng trên đỉnh Linh Chiếu cũng được đưa lên cao, tâm mắt trong khoảnh khắc được mở rộng, núi non sông ngòi bao la trải rộng bên dưới.

Kiến Sầu trông thấy mà trong lòng không khỏi cảm thấy choáng ngợp nhưng Bạch Dân thì đã thấy nhiều nên chỉ điềm nhiên đứng xem.

Trịnh Yêu lại tiếp tục kết thủ ấn. Cả đỉnh Linh Chiếu rộng lớn liền tựa như một chiếc thuyền phẳng lao vút về phía đông !

Xé mây mà đi I

Gió từ phía trước thổi tới ào ào nhưng tất cả đều bị lớp sóng phòng hộ trong suốt ở bên ngoài cản lại. Mọi người ai nấy đều có thể thoải mái đứng thẳng, chẳng mấy chốc đã bay khỏi Nhai Sơn.

Ngoảnh đầu nhìn lại, đỉnh Hoàn Sáo cao cao đã khuất trong mây mù.

Suốt dọc đường đi Côn Ngô, từ Trịnh Yêu, Kiến Sầu cho tới Bạch Dân, chẳng ai mở miệng nói một tiếng mà chỉ im lặng chăm chú nhìn núi sông vùn vụt lướt qua dưới chân. Ngay cả đệ tử thông thường trên đỉnh Linh Chiếu cũng chẳng nói cười là mấy.

Số người chứng kiến được"Dị tượng" xuất hiện trong kho vũ khí hai ngày trước không chỉ có một hai. Tuy các vị trưởng lão Nhai Sơn thấy họ không phải là đối tượng thích hợp để nói rõ chuyện gì xảy ra nhưng làm sao mà giấu nổi được đây ?

Phàm là người có chút hiểu biết về Nhai Sơn thì đều đã từng nghe nói đến phép tắc trong kho vũ khí, bởi vậy xảy ra chuyện gì chỉ cần nhìn là hiểu ngay.

Nhưng họ vẫn chưa báo đầu đuôi việc này cho mọi người biết vì ngay như chưởng môn và các vị trưởng lão cũng không rõ chân tướng cho lắm.

Có lẽ đây sẽ là tiểu hội có bầu không khí nặng nề nhất chăng ?

Thấy sắp tới Côn Ngô, trước mặt là vùng vịnh sông Cửu Đầu quen thuộc, Kiến Sầu chợt có ý nghĩ như vậy.

Giống như tiểu hội lần trước, tiểu hội năm nay vẫn được vạn người chú tâm theo dõi.

Tiểu hội tổ chức ba mươi năm trước đó, đệ tử của Ngũ Di tông bất ngờ đứng nhất, được lên Nhất Nhân đài, khiến người người bàn tán không ngớt.

Năm nay lại càng có thêm nhiều hạt giống có triển vọng, tiểu hội lân này sẽ không xảy ra những chuyện bất ngờ giống như vậy.

Những hạt giống ấy là những người như Phương Tiểu Tà, đệ tử kiệt xuất của Nhai Sơn tuy mới nhập môn chưa tới mười năm mà đã kết đan xong; Phong Vân đệ tử đích truyên mới thu của chưởng môn Phong Ma kiếm phái...

Ngoài ra còn có Tạ Bất Thần, một thiên tài hiếm có của Côn Ngô bị lỡ mất hai kỳ tiểu hội.

Luật chơi quy định có hai dạng thí sinh có thể tham gia tiểu hội : một là tu sĩ đã bái nhập vào ba ngàn tông môn trên Trung Vực dưới ba mươi năm, tu vi dù cao thấp thế nào cũng được tham gia; hai là không tính thời gian nhập môn, chỉ cần chưa tham gia tiểu hội mà tu vi còn chưa qua kim đan thì cũng được chấp nhận.

Tạ Bất Thần vào Côn Ngô đã hơn sáu mươi năm.

Mười ngày trúc cơ, hai năm kết đan; sau chuyến đi ẩn giới Thanh Phong Am sinh tử chẳng rõ; cách đây không lâu tại có tin hắn kết đan lần nữa, đã vậy tên tuổi lại còn nghễu nghện trên bia Tam Trọng Thiên nữa là đằng khác.

Nói cách khác, Tạ Bất Thần vẫn có thể tham gia tiểu hội được.

Nhưng chẳng ai biết hắn có tham gia hay không.

Trong bản Phong Vân lục soạn cho tiểu hội năm nay, ngay cả Trí Lâm Tẩu rành rẽ Thập Cửu Châu như lòng bàn tay mình, gần như chuyện gì cũng biết mà cũng khó có thể xác định được thái độ của Côn Ngô, rốt cục chỉ có thể chua một câu cạnh tên Tạ Bất Thần :

"Nếu tham gia, chắc chắn sẽ lên Nhất Nhân đài; không tham gia thì cũng ở Nhất Nhân đài."

Nói cách khác, theo dự đoán của Trí Lâm Tẩu, có leo lên Nhất Nhân đài hay không đối với Tạ Bất Thân hoàn toàn không quan trọng. Đơn giản là vì người này có đủ thực lực để trèo lên đỉnh, và cũng không nhất thiết phải cần đến Nhất Nhân đài để chứng tỏ mình.

Nhưng càng như vậy thì mọi người lại càng chú ý đến hắn hơn.

Nếu Tạ Bất Thần tham gia, tiểu hội năm nay sẽ rất hấp dẫn đây.

Vì vậy không giống như những năm trước, ngoài vịnh sông Cửu Đầu của Côn Ngô vào lúc này đã tê tựu không biết cơ man nào là người.

Bờ trong truyền tống trận, hào quang phát ra chớp tắt không dứt.

Lớp lớp tu sĩ từ hai vực Nam Bắc, từ Trung Vực đều lũ lượt đổ về, hòa mình vào đám đông náo nhiệt chờ tiểu hội bắt đầu.

Lúc đỉnh Linh Chiếu của Nhai Sơn bay ngang qua trên đầu họ, ngàn vạn ánh mắt ngước lên, đồng thời tiếng trầm trô xôn xao cũng đua nhau sôi sục.

"Nhai Sơn đến rồi !"

"Nhìn kìa, nữ tu kia hình như là đại sư tỷ Kiến Sầu huyền thoại thì phải ?"

"Chà, còn có Bạch Dần đi vân du bên ngoài nhiều năm giờ mới về nữa đây !"

"Đây là Nhai Sơn đó a.......

Trịnh Yêu đều nghe thấy cả nhưng hắn chẳng liếc mắt nhìn xuống mà chỉ điều khiển đỉnh Linh Chiếu bay qua vịnh Cửu Đầu giang, tiến thẳng vào lãnh địa của Côn Ngô rồi neo đỉnh Linh Chiếu trong không trung.

Đến lúc ấy, một bóng người thanh tú mặc váy dài màu tím nhạt liền hiện ra trước mắt mọi người. Người ấy cung kính thi lễ, dáng điệu trông cũng duyên dáng.

"Vãn bối bái kiến Trịnh chưởng môn Nhai Sơn, Côn Ngô hân hạnh đón tiếp."

Hóa ra là người quen.

Cố Thanh Mi.

Kết thù trong Sát Hồng tiểu giới, sau lại gặp nhau trong tiểu hội cách đây sáu mươi năm trước, từ đó trở đi chẳng thấy mặt đâu nữa.

Nếu chẳng gặp lại, Kiến Sầu cũng suýt nữa quên bằng mất thị ta.

Nàng đưa mắt quan sát Cố Thanh Mi, Cố Thanh Mi cũng giương mắt nhìn lại nàng. Sáu mươi năm không gặp, xem ra thị ta đã chín chắn hơn, ít ra cái thái độ ngang ngược kiêu ngạo khi trước đã bớt đi rất nhiều.

Chỉ có điều...

Trong một khoảnh khắc nhìn Cố Thanh Mi, Kiến Sầu linh cảm thấy dưới đáy mắt thị ta chợt lóe lên một tia nhìn hằn học, đâu mày cuối mắt phảng phất lệ khí.

Xem ra thị ta vẫn chưa quên nổi ân oán năm đó thì phải 2

Kiến Sầu chợt nhếch miệng cười nhưng ngay lập tức trong trí liền hiện lại một hình ảnh khác -

Cạnh bờ biển Tây Hải, Tiễn Khuyết Kim Toán Bàn bị người ta đánh một chưởng nằm sấp mặt, sau đó còn bị một kiếm đâm xuyên vai...

Bóng người đâm tim tím, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu thủy ngân.

Khi tình cờ gặp tàn hồn của chim Cửu Đầu trong cửa động ở Cực Vực, đây là hình ảnh mà nàng thấy được trong lúc ý niệm phiêu hốt du đãng dưới sức ảnh hưởng của chim Cửu Đầu.

Lúc đó thấy Khúc Chính Phong, Lục Hương Lãnh, Hạ Hầu Xá, nàng còn không biết tất cả những hình ảnh ấy chỉ là ảo giác hay là thực tế thật sự. Nhưng sau khi trở vê Thập Cửu Châu, từng cảnh tượng thấy được đều khớp y.

Vậy...

Không biết Tiễn Khuyết Kim Toán Bàn hôm nay ra sao ?

Kiến Sầu đang lăng không chăm chú nhìn Cố Thanh Mi, khóe môi đang nhếch lên vui vẻ chợt từ từ xịu xuống. Trước kia Trịnh Yêu có nghe nói đại sư tỷ nhà mình và vị kiều nữ được cưng chiều hết mực này của Côn Ngô có xích mích với nhau, vì vậy trong bụng cũng không ưa thị ta cho lắm. Nhưng bề ngoài thì vẫn điềm nhiên như không, hắn đáp : "Làm phiền sư điệt vậy, không biết bây giờ chưởng môn Hoành Hư và Phù Đạo sư thúc đang ở đâu ?"

"Hai người đang ở Chư Thiên đại điện nghị sự. Xin mời chưởng môn cũng vào cho."

Cố Thanh Mi cười đáp.

Trịnh Yêu khẽ gật đầu rồi quay đầu nói với Kiến Sầu : "Tới Côn Ngô rồi. Ta muốn đi đại điện nghị sự, Kiến Sầu sư tỷ đi cùng ta đi."

Kêu nàng đi cùng ư 2

Kiến Sầu hơi ngạc nhiên.

Cố Thanh Mi liên tròn mắt nhìn, trong bụng bất mãn thốt lên nhắc nhở : "Chưởng môn thế bá chỉ nói mời Trịnh chưởng môn chứ không có - "

Thị đang nói nửa chừng bỗng nín bặt.

Bởi vì Trịnh Yêu mặt mũi tươi cười là vậy, nhưng thoắt một cái hắn đã lừ mắt nhìn thẳng vào thị, mâu quang nặng nề, hàn ý toát ra khó mà nói cho hết.

Ngay tức khắc, Cố Thanh Mi chẳng nói tiếp được nữa.

Trịnh Yêu làm như chẳng có việc gì xảy ra, còn ngoắc Kiến Sầu : "Đại sư tỷ, đi thôi.'

Kiến Sầu thật ra hơi ngân ngừ. Nàng vốn định nhân dịp này hỏi chuyện Tiên Khuyết, nhưng Trịnh Yêu đã gọi mình thì nhất định là phải có lý do riêng.

Vả lại, nàng cũng muốn xem xem Phù Đạo sơn nhân hôm nay ra sao.

Vì vậy sau một thoáng suy nghĩ, nàng liên gật đầu, đoạn từ biệt Bạch Dần đuổi theo Trịnh Yêu.

Chỗ đỉnh Linh Chiếu neo lại không xa ngọn núi chính của Côn Ngô lắm.

Kiến Sầu tuy chỉ tới nguyên anh hậu kỳ nhưng để đuổi kịp tốc độ bình thường của Trịnh Yêu thì dư sức.

Một lát sau, hai người đã hạ xuống quảng trường Vân Hải.

Vừa đến nơi, một bóng người ở phía trước liên đập vào mắt nàng.

Dưới ánh nắng mặt trời, mây khói phiêu đãng trên quảng trường ánh lên hồng hồng.

Mặt sàn dưới chân trắng như tuyết, khắc họa thông xanh, mây lành, tiên hạc.

Gió mát từ dưới vòm điện thổi tới khiến mây khói lượn lờ phiêu lãng, trông cảnh tượng mà tưởng như thân lạc cõi tiên.

Tạ Bất Thần mặc áo bào xanh, đứng lẫn trong điện. Mi mục tuấn tú còn mang chút thần thái thư sinh uyên thâm khi xưa, nhưng trong cái nhã ấy lại toát ra một chút gì đó lạnh lùng.

Con người ấy thoạt trông chẳng nhiễm bụi trần, thanh cao thoát tục như tiên nhân.

Thấy Trịnh Yêu và Kiến Sầu, hắn bước tới một bước, hơi cúi mình xuống rồi điềm đạm nói : "Bái kiến Trịnh chưởng môn, sư tôn và Phù Đạo trưởng lão đợi ngài trong điện đã lâu.'
Bình Luận (0)
Comment