Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 365 - Chương 365 : Nghị Sự Điện Chư Thiên

Chương 365 : Nghị sự điện Chư Thiên Chương 365 : Nghị sự điện Chư ThiênChương 365 : Nghị sự điện Chư Thiên

Thần sắc tuyệt không chút xao động.

Dường như trước mặt hắn chỉ là chưởng môn Trịnh Yêu Nhai Sơn chứ chẳng có ai là người vợ xưa kia đã từng kết tóc se tơ nhưng lại suýt chết thảm trong tay hắn.

Tạ Bất Thần bề ngoài lễ số chu toàn mà con người thì nhìn sao cũng thấy toát ra vẻ gì đó hơi lạnh lùng. Nhưng lạ một điều là nếu người khác có cái vẻ ấy thì nó sẽ thành ra một thái độ vô lễ ngạo mạn, trong khi đó ứng với Tạ Bất Thần thì lại cực kỳ tự nhiên, tựa hồ như hắn sinh ra đã là như vậy, ý trời đã định như thế.

Hắn không chỉ không chết mà còn sống lại hẳn hoi.

Chịu đựng "Đại kiếp" mà Kiến Sầu tặng cho trong ẩn giới Thanh Phong Am khiến hắn tự nhiên mất toi sáu mươi năm, nhưng dù vậy hắn vẫn là Tạ Bất Thần thiên chi kiêu tử.

Từ chỗ tu vi bằng không mà một sớm đã kết đan rồi đứng đầu bia Tam Trọng Thiên,'Đạo tử" huyền thoại...

Kiến Sầu cứ vậy mà chăm chú nhìn Tạ Bất Thần, sắc mặt còn có phần điềm tĩnh hơn cả hắn.

Đôi khi thù hận cũng giống như rượu vậy. Lúc mới cất, nước sẽ chát uống sẽ sặc, một lời sát ý khó nhịn, tức lên vung kiếm là một mất một còn.

Nhưng qua một hai lần, thời gian dần trôi, rượu sẽ lắng, hương sẽ nồng, nhưng nó lại tích tụ bên trong, ẩn mà không phát, chỉ vào khoảnh khắc đầu lưỡi chạm đến mới bùng nổ mãnh liệt...

Năm tháng không mài mòn được bản tính nàng nhưng lại dạy cho nàng sự ẩn nhẫn, con người vì vậy cũng trở nên kiên trì hơn.

Tuy Trịnh Yêu cũng biết đôi chút nội tình nhưng trước mặt hắn, Kiến Sầu thu liễm cực tốt, làm như giữa nàng và Tạ Bất Thần hoàn toàn chẳng có thâm cừu đại hận gì chứ đừng nói là từng xuống tay hiểm độc.

Có nhiều thứ ai nấy đều biết rõ mười mươi nhưng sẽ không bao giờ nói thẳng mặt. Cách đây mười một giáp chuyện cũ của Nhai Sơn đã như vậy thì bây giờ ân oán không chết không thôi giữa Kiến Sầu và Tạ Bất Thân cũng sẽ chẳng khác gì. Trịnh Yêu là người từng trải, làm sao mà nhìn không ra ?

Làm bộ như mình hoàn toàn chẳng biết gì, hắn cười khẽ nói với Tạ Bất Thần : "Người Côn Ngô các ngươi nghi thức phiên phức quá đi. Không cần phải đa lễ như vậy đâu. Nhưng mà này, Tạ sư điệt chỉ cân một buổi đã kết đan, danh liệt thiên bia, vậy coi như Côn Ngô đã có người kế tục rồi. Thật đáng mừng a."

"Trịnh chưởng môn quá khen thôi."

Tạ Bất Thần từng là Tam công tử phủ Tạ hầu nên con người thông minh sắc sảo, hơn nữa tài năng quyền thế đầy mình, mấy lời khách sáo đưa đẩy như vậy hắn hoàn toàn chẳng để lọt vào tai, vì thế mà thái độ vẫn luôn lạnh nhạt như cũ.

"Vãn bối tài hèn, thật không dám so với Kiến Sầu sư tỷ."

Kiến Sầu nghe vậy mới nhoẻn cười, nói : "Tạ đạo hữu kỳ tài ngút trời, hà tất phải khiêm tốn làm gì ? Mấy ngày trước ta có đi ngang qua Côn Ngộ, tiện dịp trả lại cho đạo hữu cây kiếm đánh rơi khi trước. Có điều lúc nguy cấp, có mượn đỡ dùng một chút. Bây giờ đạo hữu sử dụng, không biết nó có bị suy suyển gì không ?"

Lúc nguy cấp, có mượn đỡ dùng một chút. Tuy đã đoán biết từ lâu nhưng chính tai nghe nàng nói ra, Tạ Bất Thần vẫn tự nhiên cảm thấy một nỗi sợ đang từ từ dậy lên trong lòng.

Nhân Hoàng kiếm, kiếm vô chủ.

Kẻ có thể điều khiển nó, tuyệt đối là vạn người có một.

Mi mắt đang cụp xuống từ từ ngước lên. Rốt cục hắn cũng phải nhìn đến nàng - so với vẻ điềm đạm dịu dàng ngày xưa, thì dáng vẻ kiên cường bây giờ còn đượm thêm chút đạm mạc lạnh lùng.

Nhưng cái dáng vẻ này rốt cục vẫn châm chậm quyện lại làm một với bóng hình trong ký ức hắn.

Bên tai hắn dường như vẫn còn văng vẳng nghe thấy tiếng của nữ yêu Hồng Điệp trong ẩn giới Thanh Phong Am, lúc lạc vào đèn hồng trần ngàn trượng...

"Thiên hạ đâu phải chỉ có mỗi một con đường này... Nhưng ngươi vẫn chọn nàng..."

"Con người các ngươi thật là phức tạp."

"Đáng thương thay..."

"Ngươi lại yêu nàng.....

Thật ra sao có thể nói "lại" được ?

Nàng còn sống ngày nào, hắn còn yêu nàng ngày đó.

Chữ "Tình" này quá sâu quá nặng, chặt không đứt, chém chẳng rời.

Từ đầu cho đến thời khắc này, cái mà hắn có thể chém chỉ có bản thân con người Kiến Sầu.

Người mà vong, tình sẽ tự nhiên đoạn. Sau chuyến đi Thanh Phong Am, bây giờ thấy nàng còn sống sờ sờ đứng trước mặt mình, Tạ Bất Thần thật chẳng biết trong lòng vui mừng hay nuối tiếc...

Vì còn yêu nên thấy nàng bình an mà vui mừng;

Vì muốn giết nên thấy nàng bình an mà nuối tiếc.

Hai tâm trạng ấy đối nghịch nhau thành ra ma chướng.

Nhất thời bao nỗi niềm thoáng vụt qua trong óc Tạ Bất Thần, nhưng rồi thoáng chốc đã vội tan thành hư vô, hoàn hoàn chẳng có chút ảnh hưởng gì đến lý trí. Lúc hắn mở miệng, mọi thứ vẫn kín kẽ như thường.

"Làm phiền Kiến Sầu đạo hữu phải đi trả kiếm. Nhân Hoàng kiếm không bị suy suyển chút nào."

"Thế thì tốt."

Kiến Sầu khẽ nhướng đuôi mày. Nàng thấy Tạ Bất Thần kín kẽ như vậy thì rốt cục đâm chán, không muốn nói chuyện gì thêm nữa.

Trong đại điện Chư Thiên đang có nghị sự, Trịnh Yêu không dám chậm trễ nên cũng vẫn mời Kiến Sầu đi vào cùng với mình.

Vì vậy, nàng liền theo Trịnh Yêu và Tạ Bất Thần đi thẳng vào trong điện.

Đây là điện cao nhất và lớn nhất Côn Ngô.

Sau khi vào điện, dưới chân là mặt sàn bằng phẳng, phía trước là bậc thêm tầng tầng lớp lớp, trên cao nữa là một cái đài tròn cực lớn.

Lúc này, chưởng môn trưởng lão các phái đến dự tiểu hội đang ngồi trên cao.

Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân ngồi chính giữa, xây lưng về phía Chu thiên tinh thần trận, trông đúng thật là "Hai đại cự phách”. Dưới Phù Đạo sơn nhân bên tay trái còn trống một chỗ, Trịnh Yêu sau khi chào hỏi mọi người xong thì ngồi xuống đó.

Còn dưới bậc thêm một khoảng, cạnh cây cột bên phải là chỗ ngồi của mấy người đệ tử của Hoành Hư chân nhân.

Kiến Sầu vừa mới tới thì nghe thấy bên này có tiếng ai đang nhẹ giọng gọi mình : "Kiến Sầu đạo hữu, ở đây đi."

Cái giọng này nghe quen quen.

Kiến Sầu nhìn sang thì thấy có năm người đang đứng đó. Có Ngô Đoan là đệ tử chân truyên thứ ba của Hoành Hư chân nhân, bên cạnh là sư đệ Vương Khước của y.

Trường bào trắng toát như tuyết, Ngô Đoan vẫy vẫy nàng, hàng mày giãn ra tựa hồ như vì thấy nàng mà vui.

Kiến Sầu nể lời bèn đi lại, khẽ cười : "Ngô Đoan đạo hữu lâu lắm không gặp. Lại còn có cả..."

Nàng nhìn sang bên cạnh Ngô Đoan cười cười.

"Vương Khước đạo hữu."

Vương Khước ở ngay cạnh Ngô Đoan thì làm gì không thấy Kiến Sầu ?

Lúc đầu y còn nghĩ ở Minh Nhật Tinh Hải mình và nàng đã đánh với nhau một trận thì coi như đã là quen biết rồi, thấy người vốn định tới làm quen, nhưng ngờ đâu Ngô Đoan lại nhanh miệng hơn.

Thật là lạ lùng.

Ngô Đoan có nói với y rằng hắn quen Kiến Sầu, rằng hai bên cũng có chút chút giao tình với nhau, nhưng nghe giọng điệu thì thấy ân cần hơi quá cái chút chút kia. Vương Khước nào phải người thiếu sắc sảo 2?

Chỉ liếc mắt nhìn sơ, thì tâm đã sáng tợ gương, mọi sự tỏ tường. Y không thích bộ dạng giấu giấu diếm diếm của Ngô Đoan như vậy nhưng vì nể tình đồng môn nên hạ lời lưu tình, không mở miệng trêu chọc hắn.

Nghe Kiến Sầu bắt chuyện với mình, Vương Khước chỉ nghĩ tới trận đấu khiến cho y bị mất vị trí đệ nhất trên bia Tứ Trọng Thiên lúc trước, vì vậy đành gượng cười đáp : 'Kiến Sầu đạo hữu, hữu lễ !"

Sau đó y đưa mắt nhìn Tạ Bất Thần đang đi hơi tụt lại phía sau một chút rồi cũng gật đầu chào : "Tạ sư đệ."

Đúng ra là Tạ Bất Thần và Kiến Sầu cùng đi tới một lượt.

Nhưng hắn và Ngô Đoan ít có tiếp xúc, hay nói cho đúng hơn Ngô Đoan không có ăn rơ với hắn. Vì vậy thấy Ngô Đoan không nói chuyện với mình hắn cũng không ngạc nhiên và cũng chẳng lấy đó làm phiền lòng.

Tạ Bất Thần gật đầu chào Vương Khước rồi dừng bước, im lặng đứng lại bên cạnh cây cột cùng với những người khác.

Việc thay tên hoán đổi vị trí đệ nhất trên bia Tứ Trọng Thiên lớn như vậy, mọi người ở đây ai mà chẳng biết ? Chưa kể Vương Khước thân là người trong cuộc cũng đã trở về Côn Ngô, mọi tình tiết liên quan đến trận đấu ngày hôm đó tuy y không tiết lộ nhưng sự tôn trọng dành cho Kiến Sầu lại rất cao.

Thấy Kiến Sầu đến, ba người còn lại cũng tò mò nhìn nàng.

Trừ Ngô Đoan và Vương Khước Kiến Sầu có quen biết từ trước thì còn lại là Triệu Trác, Nhạc Hà - đại đệ tử và nhị đệ tử của Hoành Hư chân chân. Ngoài ra đứng ở phía ngoài cùng còn có một thanh niên gây gò cũng đang im lặng nhìn nàng.

Mắt trái của y đỏ sậm còn mắt phải thì xanh đậm. Quả là rất khó có được hai đồng tử màu sắc khác biệt nhau như vậy.

Kiến Sầu nghe nói Tư Đồ Hình, đệ tử thứ năm của Hoành Hư chân nhân là người như vậy.

Ngô Đoan sau đó giới thiệu từng người với nàng, quả nhiên là đúng.

Vì nàng với Ngô Đoan và Vương Khước có quen biết nhau, nên sau dăm ba câu bầu không khí đã trở nên gần gui, kẻ này hỏi người kia đáp, tiếng trò chuyện thâm thấp xôn xôn xao xao. Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy bọn họ rất thân với nhau. So với Tạ Bất Thân đứng lẻ loi một bên, ai không biết còn tưởng rằng nàng mới đúng là môn hạ Nhai Sơn.

Vì vậy bâu không khí dưới thêm đại điện có hơi là lạ.

Kiến Sầu nhận ra điều đó nhưng chỉ cười thầm trong lòng chứ không làm gì khác.

Cứ vậy, nàng vừa khe khẽ trò chuyện chung chung với Ngô Đoan và Vương Khước về thời cuộc vừa dỏng tai lên nghe nghóng mọi người trên điện bàn định thế nào.

Lúc Trịnh Yêu tới thì cuộc thảo luận đã bắt đầu được một chút rồi, nhưng vì cũng có hiểu biết nên nhập cuộc nghe không thành vấn đề. Đến phiên mình, hắn liền trình bày rõ ràng mọi điều tra xét được về Tuyết Vực trong sáu mươi năm qua cho mọi người nghe.

"Nói vậy thì thông tin bảy môn phái chúng ta thu thập được đều không khác biệt nhiều lắm."

Nghe xong Hoành Hư chân nhân nhíu nhíu mày, sắc mặt càng thêm nặng nê.

"Mật Tông Tân Mật Cựu Mật hai phe đấu đá lẫn nhau. Tân Mật vì muốn muôn đời luân hồi nên mới lập đàn làm phép thỉnh thánh tử Tịch Gia xuất thế. Ai ngờ Tịch Gia xuất hiện thì lại bài xích Cựu Mật, hơn nữa còn tiến hành thanh trừng một trận đẫm máu. Mãi đến khi tám đại pháp vương của Cựu Mật chỉ còn lại ba người, thì giết chóc mới tạm dừng..."

Đây là tình hình người của hai phái Nhai Sơn Côn Ngô thu thập được trước khi gặp nạn.

Có thể nói, trong suốt thời gian Tân Mật Cựu Mật đánh nhau, cả Tuyết Vực đều vô cùng hỗn loạn, trong các chùa miếu lớn, các phe phái lớn nhỏ đấu đá không ngừng.

Cho mãi đến khi thánh tử Tịch Gia xuất hiện, tình thế mới đảo ngược.

Trọng tâm tu hành của Cựu Mật khá gần với truyền thừa của Phật môn cổ điển ở Trung Vực, hành sự cũng giông giống như Thiền Tông.

Cựu Mật chiếm thế thượng phong, đối với mọi người mà nói, đây dĩ nhiên là chuyện tốt.

Nhưng bây giờ, người của Nhai Sơn Côn Ngô phái đi đều uổng mạng thì chẳng phải là tín hiệu gì tốt lành.

"Từ sau trận chiến Âm Dương giới, Phật môn không bị tước quyền luân hồi."

"Hơn nữa hiện nay trong hai tông Thiền - Mật, Mật tông rất thân với Cực Vực, vì vậy nội bộ mới ẩn chứa đủ thứ chuyện xấu xa bỉ ổi. Theo lẽ thường mà nói, Cựu Mật hành sự ôn hòa, cho nên dù có chạm trán với tu sĩ Trung Vực chúng ta thì cũng không đến nỗi hạ sát như vậy."

"Thành thử trừ phi là yêu tà, nếu không kẻ thủ ác hẳn là Tân Mật."

Vốn đã tu hành nhiều năm, hơn nữa năm xưa từng có tiếp xúc với Phật môn nên việc Phật môn phân chia ra sao, thói quen hành sự của hai phái như thế nào Hoành Hư chân nhân đều rõ như lòng bàn tay. Vì vậy mọi sự đã sớm đoán định, chỉ có điêu đến bây giờ lão mới nói ra trước mặt mọi người mà thôi.

Trái phải hai bên đều là chưởng môn trưởng lão đứng đầu năm tông môn trên Trung Vực. Nghe Hoành Hư chân nhân nói xong, thảy đều suy nghĩ rồi không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Trưởng lão Long Môn Bàng Điển xưa nay là người nghĩ gì nói đó. Lão nghiền nghẫm lời của Hoành Hư chân nhân một hồi thì bất giác rùng mình thốt lên : "Nhưng theo như những gì chúng ta đã điều tra được từ trước thì sau nội đấu Tân Mật tổn thất nặng nê, chỉ biết co đầu rụt cổ dưỡng sức, không dám tùy hứng gây chiến đâu. Thế mà bây giờ sao lại gióng trống khua chiêng, hạ độc thủ với Nhai Sơn Côn Ngô như vậy ?"

"Đây mới chính là vấn đề..."

Bàng Điển có thể nghĩ ra được điều này thì lẽ nào Hoành Hư chân nhân lại không ? Thậm chí thân là lãnh tụ cho chính đạo Trung Vực, lão còn nghĩ sâu, nghĩ xa hơn nữa.

Nào là khí tức đại yêu xuất hiện ở biển tây hải cách đây sáu mươi năm trước, nào là sáu mươi năm sau sau biến cố ở Minh Nhật Tinh Hải lại có một luông lệ khí hung hãn thấu tận mây xanh, nào là đủ thứ động tĩnh khác có liên quan đến Cực Vực...

Thập Cửu Châu hiện giờ thật đúng là đang nổi sóng ngầm cuồn cuộn.

Chỉ cần một mồi lửa nho nhỏ ngẫu nhiên rớt xuống cũng đủ để bùng lên một đám cháy lớn, mà những điều dị thường lão nhìn thấy được ẩn trong những sự việc chẳng biết vô tình hay cố ý kia lại chính là những mồi lửa ấy.

Ai mà biết được cái đám cháy này và những chuyện trên có quan hệ gì với nhau hay không ? Rút cục cái nào là mồi lửa châm ngòi càng khó mà biết được.

"Hai ngày nay ta với Phù Đạo huynh đã xem gương Hoàng Thiên nhiều lần, đã làm đủ hết cách mà cũng không tài nào nhìn thấu được tầng bình chướng phủ trên Tuyết Vực. Dù có bấm quẻ gieo độn, hay vận dụng linh thức cũng chẳng xem trộm nổi."

Hoành Hư chân nhân nói xong thở một hơi thật dài rồi quay đầu liếc nhìn Phù Đạo.

Phù Đạo sơn nhân ngồi cạnh, sắc mặt không lộ, chỉ khẽ gật đầu xác nhận.

Mọi người đều kinh sợ.

Ai mà chẳng biết Hoành Hư chân nhân hiện tại là một trong vài vị đại năng "Hữu Giới" có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Thập Cửu Châu này ?

Mà Phù Đạo sơn nhân, với gương Hoàng Thiên trong tay, lúc chỉ mới tới cảnh giới xuất khiếu đã có thể đánh một trận với phản hư đại năng được rồi, đó là chưa kể bây giờ sau khi bế quan xong thì tu vi đã qua hai cảnh giới, thành đại năng phản hư hẳn hoi.

Hai người như thế cùng ra sức vậy mà cũng không tài nào nhìn thấu bình chướng, xem trộm được tình hình Tuyết Vực ư ?

Tầng bình chướng của Mật Tông này...

Là ai đã hạ xuống mà khủng khiếp đến thế ?

Đây là một trận pháp thần bí nào đó chăng ? Là do vị thánh tử Tịch Gia lẫy lừng kia xuất thủ hay một tôn tại nào khác nhúng tay vào ?

Nghi vấn lớp lớp trùng trùng.

Càng nghĩ càng kinh hãi, người người nhìn nhau chẳng nói nên lời.

Hoành Hư chân nhân bấy giờ mới nói : "Chuyện của Mật Tông có liên quan đến Cực Vực, làm không khéo sẽ rút dây động rừng. Hiện tại thời buổi rối ren nhưng việc không thể không lo. Cho nên sau bàn bạc với Phù Đạo huynh, ta thấy nên tập trung lực lượng của Tả Tam Thiên Trung Vực, phái người đi điều tra."

"Nhưng Nhai Sơn Côn Ngô đều thiệt mất môn hạ. Đệ tử đứng đầu năm môn chúng ta mặc dù cũng khá tinh nhuệ nhưng lại không thể bì nổi với đệ tử quý vị. Vậy thì điều tra thế nào ?"

Người chất vấn là Lạc Hưng Nguyên chưởng môn phái Phong Ma Kiếm, dáng dấp khôi ngô, râu quai nón xôm xoàm.

Lời của y cũng là của những người khác.

Tất cả liền chú mục nhìn Hoành Hư chân nhân.

"Việc này ta cũng tự có cân nhắc." Hoành Hư chân nhân đã chuẩn bị trước nên chỉ nói : "Phật môn tuy phân nhánh đã lâu nhưng dù sao hai dông Thiền - Mật cũng có cùng nguồn gốc. Vả lại hơn sáu trăm năm qua họ cũng âm thâm tranh đua với nhau. Về mặt truyền đạo, ở cô đảo nhân gian Thiền Tông đang chiếm ưu thế. Trung Vực ta không có cách, nhưng Thiền Tông chưa hẳn là không có cách."

"Quá hay !"

Vừa nghe đến đây đã hiểu ý, Bàng Điển liền vỗ đùi lớn tiếng khen.

"ý của chân nhân là chúng ta có thể đi đường vòng, phái người đi Thiền Tông hỏi trước xem sao !"

"Đúng vậy."

Hoành Hư chân nhân khẽ gật đầu nói tiếp, nhưng câu sau lại lái sang chủ đề khác. "Mặc dù vậy đi Thiên Tông vẫn không đủ. Có nhiều việc tai nghe thật ra là giả, mắt thấy mới thật. Nơi đó linh thức không vào được nhưng người thì được. Vì vậy Trung Vực ta, hai bút cùng vẽ, vẫn nên phái người đi."

Lần này Bàng Điển trợn tròn mắt.

Những người khác cũng nhíu mày nghĩ tới tổn thất gần đây của Nhai Sơn và Côn Ngô. Bọn họ không phải là không muốn cử người đi nhưng đã có vết xe đổ rành rành trước mắt, đệ tử trong môn đâu có phải là cỏ dại, há sao có thể không đau lòng ?

Biết chắc là chết mà còn phải đi, lý nào thiên hạ người ta chịu.

Chỉ có chưởng môn Bạch Nguyệt cốc Sương Nhiễm đại sư vốn vẫn im lặng ngồi một mình từ nãy đến giờ là tâm tư tinh tế. Bà ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn kỹ Hoành Hư rồi chậm rãi nói : "Chân nhân và sơn nhân đã quyết định như vậy chắc là đã tính trước, đã có cách giải quyết rồi phải không 7?”

Phù Đạo sơn nhân hốt nhiên quay đầu nhìn bà, không biết tại sao mà chậc chậc lưỡi.

Hoành Hư chân nhân không cần nhìn cũng biết lão kia đang làm gì và nguyên do tại sao.

Năm xưa Phù Đạo tham gia tiểu hội, ỷ mình thiên phú cực cao nên chẳng coi ai ra gì. Nhưng nào ngờ, đến trận áp chót thì phải đương đầu với Nhiễm Sương đại sư, đệ tử mới của Bạch Nguyệt cốc. Người thì xinh đẹp yểu điệu, tu vi cũng không có gì đặc biệt nhưng Phù Đạo lại thua đau dưới tay bà, thiếu chút nữa bị loại giữa chừng.

Đó là bởi vì Nhiễm Sương tâm tư thâm sâu, giỏi phán đoán.

Phù Đạo từ trước đến nay tính tình thẳng thắn, bị bà tính kế một lần thì cũng hiểu bảy tám phần, lúc đánh trở lại dĩ nhiên người kia tay chân cứ luống cuống mãi.

Vì vậy sau khi xong trận, lão nói Nhiễm Sương quỷ kế đa đoan.

Nhiễm Sương khi đó trẻ tuổi khí thịnh, thua một trận thì thôi nhưng lại còn bị lão nói nọ nói kia nên tức mình cười lạnh, từ đó về sau liền để bụng ghi thù.

Một ngàn năm trôi qua, đến bây giờ mối thù xưa vẫn chưa tan.

Hiện tại Nhiễm Sương đã là người đứng đầu một phái, phán đoán như vậy thì hẳn đã khiến Phù Đạo nhớ tới chuyện năm nào nên lão mới chậc lưỡi.

Nhưng Hoành Hư chân nhân làm như không nghe thấy, chỉ mỉm cười gật đầu : "Đúng là đã có tính trước và sắp xếp trước cả rồi."

Nghe vậy ai nấy đều tò mò.

Hoành Hư chân nhân cũng chẳng vòng vo. Lão hạ mắt nhìn xuống Tạ Bất Thần đang đứng ở dưới thêm, khóe miệng ẩn chút tiếu ý, cất tiếng kêu : "Bất Thần - "

"Có đệ tử."

Đột nhiên bị kêu to như vậy, Tạ Bất Thân cũng hơi ngạc nhiên nhưng hắn xưa nay giỏi giấu tâm tư, lúc trả lời sắc mặt vẫn thản nhiên như thường.

Kiến Sầu đứng cạnh cây cột liền cau mày.

Dĩ nhiên nói đến đây rồi đột ngột kêu tên Tạ Bất Thần thật khiến nàng bất ngờ. Ngay cả bọn Ngô Đoan cũng chẳng lường trước được, ai nấy đều kinh ngạc.

Các vị chưởng môn trưởng lão đang ngôi ngay ngắn trên cao càng thắc mắc bội phần. Bọn họ cũng nhìn ra được Tạ Bất Thần thiên phú tuy cực cao nhưng tu vi bất quá chỉ tới kim đan đỉnh phong đại viên mãn mà thôi.

"Có thật là chân nhân muốn phái Tạ sư điệt đi không ?"

"Thật.' Hoành Hư chân nhân khẳng khái xác nhận, kế lại nói thêm : "Hiện giờ tình hình Tuyết Vực rất đặc biệt, chắc chắn thế nào cũng xảy ra dị trạng khác. Ta sợ tu vi cao, đông người quá, chưa kịp tiếp cận thì đã bị người ta phát hiện, rước họa vào thân. Bất Thần tâm tính thiên phú đều cao, tu vi cũng phù hợp, có thể đi được."

"Sao lại thế được ?I"

Người đầu tiên phản đối không phải là một vị trưởng lão khác của Côn Ngô hay đệ tử đứng dưới thêm của Hoành Hư chân nhân mà là Bàng Điển trưởng lão Long Môn.

Lão đứng bật dậy cả người căng cứng, hai hàng chân mày nhíu tít, sắc mặt bất bình thậm chí còn hơi có vẻ trách móc.

"Tình hình Tuyết Vực mù mờ, ngay cả chân nhân và sơn nhân đều không thể tra xét được, đủ biết là hung hiểm đến mức nào ! Dù tên tiểu tử này là đệ tử Côn Ngô, thân truyền của chân nhân thì cũng là tu sĩ Trung Vực ! Chân nhân quyết định chuyện như đùa, thế thì khác gì xem mạng người như cỏ rác chứ 2U

Lời phản đối khá nặng.

Nhất thời cả đại điện Chư Thiên im lặng như tờ, chẳng ai dám nói câu nào. Duy có Phù Đạo sơn nhân đang ngồi ngả ngớn tại chỗ là chợt cười hắc hắc, đôi mắt dưới mớ tóc bạc lòa xòa của lão hấp háy đăm đăm nhìn Hoành Hư tựa như thấy được cái gì đó thú vị lắm.

Trông có vẻ rất hả hê.

Hoành Hư chân nhân ngưng mắt nhìn Bàng Điển. Bình thường người khác mà bị lão nhìn như vậy là sợ không dám nhìn thẳng. Nhưng bây giờ Bàng Điển đang quắc mắt nhìn lại lão, mặt mũi đỏ lựng.

Hoành Hư chân nhân cả cười : "Xem mạng người như cỏ rác ? An nguy đệ tử Côn Ngô ta, ta tự biết sắp xếp. Linh thức không xem thấu được Tuyết Vực, nhưng ta đâu có nói sẽ không bảo vệ chúng. Côn Ngô có cách của Côn Ngô, Bàng trưởng lão lo làm gì ?"

Nghe mấy câu đáp trả cụt lủn như vậy Bàng Điển tức điên. Hoành Hư nói lời nào cũng có lý. Côn Ngô người ta là danh môn, Hoành Hư chân nhân lại là đại năng hữu giới, mánh khóe không được một vạn cũng có một ngàn, sao có thể để cho lão biết được ? Nghĩ đi nghĩ lại dù gì cũng thấy ấm ức, hơn nữa còn có cái đó sai sai, nhưng lão không sao cãi nổi, đành phải im lặng đứng nghe.

Vả lại Hoành Hư chân nhân vẫn còn chưa nói hết.

"Huống chỉ - "

Giọng lão ngưng lại. Trên đại điện Chư Thiên cao cao, bộ đạo bào lão mặc trên người phất phất trong gió, sắc mặt hiền hòa từ từ tan đi, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng.

Ánh mắt Hoành Hư chân nhân dồn xuống người Tạ Bất Thần.

"Hắn chính là thiên mệnh Côn Ngô ta, là người trời chọn, gặp hung hóa cát, đổi nạn thành an, làm gì có thể gặp chuyện không may chứ ?"
Bình Luận (0)
Comment