Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 366 - Chương 366 : Mười Năm Sợ Dây Thừng

Chương 366 : Mười năm sợ dây thừng Chương 366 : Mười năm sợ dây thừngChương 366 : Mười năm sợ dây thừng

Kẻ mang thiên mệnh, người được trời chọn !

Đây là lần đầu Hoành Hư chân nhân nói ra tám chữ này trước mặt nhiều người như vậy !

Ai nấy đều ngẩn ra.

Trong Côn Ngô, Nhai Sơn và trong năm tông môn hàng đầu của Tả Tam Thiên, chuyện có liên quan đến người đệ tử này mọi người cũng nghe phong thanh ít nhiều. Lời đồn chủ yếu thiên về "Mệnh cách". Ai cũng bảo thiên phú cực phẩm như hắn, tài hoa kinh người như vậy thì rõ là người có thiên mệnh rồi.

Nhưng bây giờ ngồi trên điện Chư Thiên, những người đứng đầu các đại môn phái nghe vậy lại càng nghi hoặc nhiều hơn.

Tạ Bất Thần...

Hắn không chỉ đơn giản là một đệ tử có tài năng xuất chúng mà còn là người cứu Côn Ngô nữa.

Mấy cái điều này đều là chuyện bí mật hậu trường cả. Chẳng ai lại dám nói thẳng toẹt ra "Côn Ngô một trăm năm sau đại nạn" gì gì đó bao giờ. Những lời hồ đồ ngu xuẩn như vậy Côn Ngô chắc chắn sẽ không để nó đồn đại khắp nơi.

Nhưng hôm nay Hoành Hư chân nhân thế mà lại nói ra tám chữ này...

Có trời mới biết tám chữ đó đặc biệt ra sao.

Mọi người thấy Hoành Hư chân nhân thái độ nghiêm túc trịnh trọng thì trong lòng không khỏi chấn động, mãi một hồi lâu sau vẫn chẳng có ai lên tiếng.

Nhưng Kiến Sầu đứng ở dưới nhìn lên thì lại cảm thấy không bình thường.

Không những không bình thường mà còn cực kỳ bất bình thường. Trước trước sau sau chỗ nào chỗ nấy đều kỳ quặc !

Đầu tiên là Bàng Điển, thái độ phản đối rất lạ lùng;

Thứ nữa việc Hoành Hư chân nhân quyết định để Tạ Bất Thần đi tra xét ẩn giới một mình cũng rất ngược ngạo, làm như ở phía sau còn có điều bí mật nào đó;

Còn điều cuối cùng lại nằm ở chính câu nói kia.

Mới nhìn hay mới nghe qua, với sự mạnh mẽ và tự tin của một người đệ nhất Trung Vực như Hoành Hư thì dường như trên đời này chẳng có gì có thể ngăn cản nổi lão ta và cũng chẳng có một tồn tại nào có thể phá hư tám chữ "Kẻ mang thiên mệnh, người được trời chọn" ấy.

Nhưng vậy mà...

Dưới câu nói đó, Kiến Sầu lại cảm thấy dường như lão có điều gì đó lo lắng.

Đúng là lo lắng.

Một tâm trạng không nên có trên người một vị lãnh tụ lỗi lạc như Hoành Hư. Tâm trạng ấy ẩn sâu dưới lớp vỏ ngôn ngữ tự tin hùng hồn, đồng thời cũng tự giấu mình sâu trong đáy mắt dường như thông thấu thiên cơ ấy...

Nàng nhìn Hoành Hư chân nhân rồi lại nhìn Bàng Điển trưởng lão Long Môn. Lúc này Bàng Điển đang bị câu trả lời đanh thép của Hoành Hư chân nhân chấn nhiếp, chẳng đáp trả được tiếng nào.

Còn sư tôn nàng thì từ đầu đến cuối chẳng nói lấy một câu... Kiến Sầu đưa mắt nhìn ông.

Phù Đạo sơn nhân cũng đang nhìn Hoành Hư, chỉ có điều trong ánh mắt lại điểm thêm một chút ý vị khó tả, vừa phảng phất nét giễu cợt vừa kiêng ky và cũng vừa có cả...

Thương hại.

Nhưng cuối cùng, mọi cảm xúc ấy đều kín đáo thu lại. Phù Đạo sơn nhân đưa mắt ra hiệu cho Kiến Sầu cứ yên tâm rồi đứng lên trưng ra bộ mặt tươi cười dễ dãi như mọi ngày.

"Ái chà, xin mọi người nghe ta. Chúng ta ai nấy biết Hoành Hư đã lâu. Lão ta tính đâu chắc đó, có bao giờ chịu thua thiệt cái gì đâu. Còn ai lạ gì cái tật này của lão chứ ? Nếu lão ấy muốn phái đệ tử của mình đi, chúng ta cứ ngồi chờ tin tốt là được rồi."

Câu này thật ra cũng chẳng phải tốt đẹp gì, nhưng hay ở chỗ nó lại có thể hóa giải được bầu không khí khó xử trong điện.

Nhiễm Sương đại sư của Bạch Nguyệt cốc cũng không khỏi mỉm cười khoan dung, bồi theo Phù Đạo sơn nhân : "Phù Đạo trưởng lão nói rất đúng. Tạ sư điệt kỳ tài ngút trời, chúng ta thật không thể đánh giá hết khả năng của hắn. Đối với Trung Vực chúng ta mà nói, lần này nếu có thể điều tra ra được điều gì thì đúng là quá tốt."

Thoắt cái, bầu không khí đang căng thẳng trong điện liền dịu hẳn xuống.

Những người khác cũng đua nhau lên tiếng, đại để tỏ ý hy vọng ở Tạ Bất Thần đồng cũng dặn hắn phải cẩn thận, nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, vân vân và vân vân.

Trong khi đó, Tạ Bất Thần vẫn đứng dưới thêm. Vì hắn quay lưng về phía Kiến Sầu, hơn nữa lại còn đứng trước một khoảng nên nàng không thấy được mặt mũi ra sao huống hồ là đo lường lòng dạ bên trong của hắn.

Bởi nàng hiểu rất rõ Tạ Bất Thần...

Nếu Hoành Hư lúc trước chưa có bàn qua với hắn về chuyện này, mãi đến bây giờ mới thẳng thừng quyết định phái hắn đi Tuyết Vực thì sự việc có chút thú vị.

Tuy Hoành Hư là sư tôn của Tạ Bất Thần nhưng tự tâm hắn chưa hẳn đã bằng lòng.

Nghĩ vậy, Kiến Sầu hơi mỉm cười.

Trên đại điện các vị chưởng môn trưởng lão trao đổi một hồi, sau khi quyết định xong một số khâu nhỏ có liên quan đến Tuyết Vực thì liền cáo từ đi thu xếp tiểu hội.

Kiến Sầu nán lại chờ Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu.

Còn mấy đệ tử chân truyền của Côn Ngô thì lục đục muốn đi, nhưng lại không biết Hoành Hư chân nhân có còn sai bảo việc gì hay không. Nào ngờ Hoành Hư chân nhân lại nhàn nhạt bảo : "Bất Thần tạm lưu lại, ta còn có lời nhắn nhủ."

"..Dạt

Tạ Bất Thần cũng đã đoán trước nên chỉ bình thản khom người ứng tiếng.

Hiểu ý sư tôn, bọn Ngô Đoan Vương Khước đưa mắt nhìn nhau rồi nhất nhất cáo từ rời đi.

Lần này, Kiến Sầu vừa mới bước ra ngoài được mấy bước thì gặp phải bọn họ.

"Mọi người cũng ra luôn đó ư ?”

Thấy không có mặt Tạ Bất Thần, nàng đoán là hắn bị Hoành Hư chân nhân giữ lại nên cũng chẳng hỏi gì thêm. Nhưng Ngô Đoan thì lạ lùng nhìn nàng : "Ta tưởng Phù Đạo trưởng lão và Trịnh chưởng môn ra rồi, sao lại không đi cùng cô ?"

"Hai người họ ở bên kia kìa, đang nói chuyện với Bàng trưởng lão đó."

Kiến Sầu bĩu bĩu môi hất đầu về phía cuối đầu kia của quảng trường Vân Hải ra ý cho họ nhìn sang.

Cả đám đưa mắt nhìn thì thấy ở đó có bốn người. Nhưng thật bất ngờ là trừ Phù Đạo sơn nhân, Trịnh Yêu và Bàng Điển trưởng lão Long Môn, người còn lại lại là Bạch Nguyệt cốc Nhiễm Sương đại sư.

Dù ở rất xa nhưng bọn họ cũng có thể thấy được Bàng Điển mặt mũi đỏ gay, dường như vẫn chưa nguôi cơn tức từ nấy đến giờ nên còn đang lớn giọng nói cái gì đó. Còn Nhiễm Sương đại sư và Trịnh Yêu ở cạnh bên thì nhẹ giọng an ủi. Có điều họ có giăng trận pháp cách âm nên bọn Ngô Đoan không nghe được họ nói gì.

"Chắc lẽ là mấy chuyện hồi nãy ở trên điện rồi !"

Ngô Đoan vừa nhìn vừa lẩm bẩm, kế lại liếc mắt ngó điện Chư Thiên, nghĩ tới vị Tạ sư đệ khó ưa bị giữ lại bên trong mà nhếch môi cười cười.

"Tạ sư đệ từ trước đến giờ luôn là đệ tử được sư tôn cưng chiều nhất. Bàng trưởng lão thật ra không cần phải lo cho hắn đâu."

"Đúng đấy. Mọi sự đã định, với lại cũng chẳng còn việc gì khác quan trọng nữa. Ta thấy mấy người bọn họ chắc còn nói chuyện lâu, hay là xuống dưới đợi đi."

Vương Khước cũng chẳng thân thiết với Tạ Bất Thần. Ngô Đoan nói như vậy y cũng không cảm thấy có gì không tốt.

"Tiểu hội năm nay có rất nhiều chỗ khác với những năm trước. Kiến Sầu đạo hữu có muốn đi xem không ?"

Liếc mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu biết Vương Khước có lý. Cứ cái kiểu này thì dĩ nhiên là nhất thời nửa khắc không thể nào mà dứt chuyện được.

Nàng cười cười thuận tình đáp : "Vậy xin phiên các đạo hữu ! Sáu mươi năm vắng mặt, ta cũng thật muốn xem xem thế nào."

Vì vậy Vương Khước, Ngô Đoan liền lấy lễ chủ khách dẫn Kiến Sầu rời khỏi quảng trường Vân Hải. Còn Triệu Trác, Nhạc Hà và Tư Đồ Hình, người thì bận việc phải làm, người thì bảo mình phải về tu luyện nên tất cả đều lần lượt cáo từ.

Côn Ngô sáu mươi năm trước và sáu mươi năm sau đều không có gì thay đổi. Chỉ có các ngọn Tiếp Thiên đài là chẳng còn đâu nữa, nhưng trên mặt sông Cửu Đầu uốn mình qua nửa Côn Ngô ở xa xa vậy mà lại đầy thuyền nhỏ. Từ trên sơn đạo trông xuống đã thấy lố nhố không ít người đứng xem.

"Thuyền đó là để làm tiểu hội phải không ?"

Kiến Sầu men theo sơn đạo đi xuống, vừa nhìn là đã dễ dàng đoán ra.

Vương Khước gật gật đầu : "Đúng vậy. Mà nghe nói Phù Đạo trưởng lão mới xuất quan không lâu, hơn nữa lại còn gặp chuyện Tuyết Vực nên tổ chức cũng không phức tạp lắm. Nhưng tiểu hội vẫn là tiểu hội, luật chơi vẫn như cũ, kẻ mạnh bước lên Nhất Nhân đài, vì vậy cũng không có gì thay đổi."

"Phải rồi, kẻ mạnh đăng đài, nhưng cường giả có tên trên bia Cửu Trọng Thiên, ta lại thấy có chút kỳ kỳ." Ngô Đoan ở bên cạnh đưa mắt nhìn Vương Khước vừa nói vừa cười : "Vương Khước sư đệ từ dạo thua Kiến Sầu đạo hữu, về Côn Ngô lâu như vậy mà chẳng thấy ngươi tu luyện bao giờ."

Kiến Sầu hơi ngạc nhiên. Vương Khước liếc nhìn Ngô Đoan. Hai người rất thân với nhau, y biết Ngô Đoan không có ác ý nhưng...

"Đúng là ta không có tu luyện, tại vì còn gút mắc chưa giải, hiểu ra rồi mới có thể tiếp tục được."

Gút mắc chưa giải...

Kiến Sầu nhớ sau khi thắng Vương Khước, hai người ngồi trên núi đối ẩm có nói với nhau về chuyện này.

Ẩn giả kiếm ! Ẩn giả kiếm ! Mấu chốt chính là ẩn giả kiếm ý. Nhưng nếu quả là ẩn giả thì hà tất phải dùng đến kiếm mà chỉ ? Cần gì phải dấn thân vào hồng trần cuồn cuộn, thế tục phức tạp như thế này...

Đạo của Vương Khước về bản chất có chỗ mâu thuẫn. Mấy năm gần đây thật ra y cũng hơi mơ hồ nhận thấy, nhưng mãi đến khi thua một trận, được Kiến Sầu chỉ điểm mới vỡ ra, vì vậy nên cứ nghĩ về nó rất lâu.

Mà Ngô Đoan thì lại không biết những chuyện này. Nghe xong, y nhíu mày nói : "Có thắc mắc gì thì tìm sư tôn hỏi. Ngươi cứ như vậy không phải là cách đâu."

Vương Khước cười, lắc lắc đầu đáp : "Đây là đạo của ta, là vấn đề của ta, chẳng ai giúp được."

Kiến Sầu bất giác đưa mắt nhìn Vương Khước.

Thần thái sắc mặt lúc nào cũng phóng khoáng, tuyệt không chút kiêu căng. Dáng vẻ tiêu dao tự tại, tựa như hoàn toàn không có chuyện vấp phải khốn cảnh tu hành mà chỉ là một vấn đề nhỏ nhoi chẳng đáng nhắc đến.

Việc tu hành, nhất là có liên quan đến "Đạo tâm", người ngoài đúng là không thể giúp được. Vì vậy, Kiến Sầu cũng không nói gì thêm. Nàng linh động đổi chủ đề, hỏi chuyện tiểu hội. Ngô Đoan biết nhiều thứ nên vui vẻ nói cho nàng nghe. Vương Khước ở cạnh thi thoảng cũng góp vào vài câu.

Ba người từ đỉnh núi đi xuống, lúc đến trước khoảng đất trống rộng lớn trước Diễn Võ trường thì nhìn thấy một đám "người quen cũ”.

”A, nhìn kìa ! Chúng ta hân hạnh gặp "đại nhân vật" rồi !"

Đã lâu lắm rôi không gặp Như Hoa công tử của Ngũ Di tông. Bộ áo bào thêu rộng thùng thình y mặc trên người tươi thắm đủ màu đủ sắc các loài hoa, bàn tay nhỏ nhắn chẳng thua gì thục nữ đang nhón lấy một chiếc quạt giấy nhỏ, cái miệng cười tươi đến nỗi cặp mắt cũng cong tít lên như hai vành trăng lưỡi liềm.

"Nghe nói Kiến Sầu đạo hữu đại nạn không chết, thực là khiến ta âm thâm tiếc nuối một phen."

Hử, cái gì mà âm với chả thầm ? Chẳng phải ngươi đang nói bô bô đó sao ?

Kiến Sầu thấy hắn, nghe vậy thì cảm thấy đầu mình phình to như cái đấu, khóe môi run lên mà phải nén gượng, cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh mà trưng ra bộ mặt vui vẻ : "Như Hoa công tử, lâu lắm không gặp."

"Ừ ừ"

Như Hoa công tử ậm ừ trong miệng, đầu ngón tay khẽ tách cây quạt khiến nó bung ra tựa như một đóa hoa đang xòe nở.

Hắn thong thả đi tới, bên cạnh còn có dược nữ Lục Hương Lãnh Bạch Nguyệt cốc và Hạ Hầu Xá Phong Ma kiếm phái. Mà không, bây giờ phải gọi là Hạ Hầu Xá Bạch Nguyệt cốc mới đúng.

Cách biệt sáu mươi năm, Lục Hương Lãnh đã tu đến nguyên anh. Chỉ cần nhìn là biết nàng ta mới vừa đột phá không lâu, kể ra như vậy cũng đã là thập phần xuất chúng rồi.

Thế nhưng khí chất trên người Lục Hương Lãnh lại vô cùng tươi đẹp. Toàn thân như được trăng sáng gột rửa, mặt mũi ôn hòa thân thiện, cánh môi cong cong rạng rỡ cười khi thấy Kiến Sầu khiến nàng cảm thấy ấm áp trong lòng.

Hạ Hầu Xá đi cạnh Lục Hương Lãnh.

Một bên là dược nữ hành y tế thế thiện lương và từ bi, một bên là hồng y đỏ rực như máu, khuôn mặt thiếu niên vẫn như xưa, chẳng có gì thay đổi, vết sẹo huyết sắc năm nào nằm ngay giữa mi tâm dường như sâu thêm không ít.

Đôi mắt hơi đo đỏ của Hạ Hầu Xá đảo tới trên người Kiến Sầu, đoạn dừng lại một chút trên thanh kiếm Nhiên Đăng rồi mới nhìn đi chỗ khác.

Dĩ nhiên còn có Tiểu Kim góp mặt cho vui.

Lúc trước hắn xin đi cứu Tả Lưu, khó khăn lắm mới thoát được sự kiêm kẹp của mấy lão già trong nhà nên dĩ nhiên sẽ không chịu cứ như vậy mà ngoan ngoãn về nhà. Cho nên khi Bạch Dần dẫn Tả Lưu lên Nhai Sơn, Tiểu Kim cũng đi theo vào Trung Vực để thỏa sức rong chơi.

Đến hôm nay có tiểu hội, hắn cũng đến xem, vừa khéo gặp bọn Lục Hương Lãnh nên đi cùng với nhau.

Lúc này không biết tại sao Tiểu Kim lại đi tụt lại phía sau, trước ngực ôm một trái dưa hấu đang gặm dở. Nhìn thấy Kiến Sầu từ xa, hắn vội vàng chạy tới, dáng điệu rối rít nhảy nhót như khỉ.

"Kiến Sầu sư tỷ ! Kiến Sầu sư tỷ ! Rốt cục cũng gặp lại tỷ ! Mà Tả Lưu đâu rồi ?" "Hắn còn mắc tu luyện, bảo là có chút cảm ngộ nên muốn bế quan."

Tả Lưu có thể nói là quái tài, quỷ tài. Người khác tu luyện nửa bước khó tiến, còn hắn tu luyện thì tiến bộ thần tốc. Nhiều lúc nghĩ tới Tả Lưu, Kiến Sầu thấy hắn chẳng kém Tạ Bất Thần là mấy.

"Nhưng hôm nay mọi người vậy mà đều có mặt hết ở đây, ta thật là vui mừng quá đỗi."

"Ừm, vui phát sợ luôn."

Như Hoa công tử nguýt nàng, lúc đưa mắt liếc qua thấy mình không thấy được tu vi người ta thì trong bụng bực bội khó chịu.

Hạ Hầu Xá vốn không phải là người hay chuyện, thường ngày lầm lì trầm lặng, duy chỉ đến lúc đánh với kẻ khác thì mới lộ ra vẻ hung hãn, vì vậy nên lúc này chẳng đáp lại câu nào.

Nhưng Lục Hương Lãnh thì lại mỉm cười : "Cũng không phải là vô duyên vô cớ họp mặt cùng một chỗ đâu. Cả Trung Vực này ai cũng biết Kiến Sầu đạo hữu bình an trở về. Chúng tôi đoán cô sẽ đi tiểu hội nên mới rủ nhau đến. Quả nhiên gặp được."

“Thì ra là vậy...

Những người bạn cũ cùng chung hoạn nạn vẫn luôn nhớ đến nàng.

Kiến Sầu chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, định nói cái gì đó nhưng lại cảm thấy nói ra thì nhạt mất cảm xúc ý nghĩa nên thôi, bất giác chỉ biết cười thật tươi đáp : "Rốt cục là lúc trước ta tu luyện không tới, đạo hạnh không sâu, phiền mọi người phải lo lắng cho."

"Lo lắng ?"

Như Hoa công tử lườm nàng, ý tứ giễu cợt chẳng thèm che giấu. "Đúng là ai cũng phải bất ngờ. Sáu mươi năm không gặp, Kiến Sầu đạo hữu tu vi da mặt càng lúc càng dầy."

Nếu luận về tài móc họng làm nghẹn chết người ta, Ngũ Di Tông Như Hoa công tử đã nhận mình thứ hai thì trong thiên hạ chẳng ai dám nhận hạng nhất.

Kiến Sầu tức đến nỗi không thốt nên lời.

Vương Khước đứng hơi lùi ra phía sau nàng một chút. Bởi vân du nhiều năm nên đây là lần đầu tiên y trông thấy bọn Lục Hương Lãnh, nhìn họ một hồi rôi nghe họ chuyện trò với nhau...

"Kiến Sầu đạo hữu, bạn bè của cô thật là thú vị."

Thú vị ư 2

Kiến Sầu ngoái đầu nhìn Vương Khước. Nàng đoán y không biết những người này nên gượng cười giới thiệu từng người.

Vì đều cùng quen với Kiến Sầu, hơn nữa Vương Khước tính tình điềm đạm, Lục Hương Lãnh thì nhã nhặn, Tiểu Kim trước giờ xởi lởi vui vẻ nên tất cả đều rất dễ hòa đồng. Mà mỗi người kiến thức cũng uyên thâm nên chuyện trò vô cùng thú vị, rất hợp ý nhau.

Cố nhân gặp nhau dĩ nhiên là kể những chuyện xảy ra trong sáu mươi năm qua rồi.

Vì vậy Kiến Sầu biết tin Ngũ Di tông những năm gần đây thay đổi ra sao, biết Lục Hương Lãnh được vinh danh là "Luyện đan sư xuất sắc nhất của Kế dược vương Nhất Mệnh tiên sinh", biết Hạ Hầu Xá vì chuyện truyền thừa Binh chủ vạn chủng mà bị sư môn đuổi giết nhưng cuối cùng lại được Lục Hương Lãnh cứu, biết Tiểu Kim những năm gần đây trong nhà bị "ngược đãi vô cùng thảm...

Ừ, nếu hắn bảo là bị ngược đãi thì cứ cho là thế đi.

Vấn chuyện Lục Hương Lãnh hỏi : "Ngàn khó vạn nan, cuối cùng nguy cũng thành an. Bây giờ Kiến Sầu đạo hữu trở về Nhai Sơn rồi, sau này không biết có định làm gì không ?"

"Xa quá thì chưa. Nếu không có chuyện gì thì chắc là sẽ ở Nhai Sơn bế quan tu luyện ít lâu."

Kiến Sầu cũng không biết chắc. Chuyện đời bôn ba khá nhiều, mà tu luyện thì cần tĩnh lặng. Nếu có thể không đi đâu cả, bế quan một thời gian để lấy lại thăng bằng thì có lẽ sẽ tốt lắm.

Nhưng như nàng cũng đã nói, cần nhất là đừng có xảy ra chuyện gì.

"Nếu có thể thanh tu cũng tốt. Sau này Kiến Sầu đạo hữu rảnh thì hãy tới Bạch Nguyệt cốc chơi. Cách đây ít năm ta có cất mấy hũ tuyết tửu mới, cho tới giờ vẫn còn chưa khui ra đó."

Lục Hương Lãnh da mặt trắng mịn, hơn nữa tâm tình vui vẻ nên khí tức từ trên người toát ra vô cùng ấm áp, váy dài màu nguyệt bạch thướt tha càng tôn thêm vẻ đẹp, tuyệt sắc chẳng khác gì tiên nữ trên cung trăng.

"Hương Lãnh đạo hữu đã có lời, vậy thì hôm nào rảnh rỗi ta nhất định sẽ đến.

Bây giờ gặp lại bạn cũ, những chuyện buồn phiền mấy ngày gần đây chợt như tan biến hết cả, Kiến Sầu mỉm cười, bất giác cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Trong khi đó Như Hoa công tử ở cạnh bên dấm da dấm dẳng bảo Lục Hương Lãnh không mời người khác, Tiểu Kim thì trịnh trọng suy nghĩ rồi bảo con nít không được uống rượu... Nhất thời bầu không khí giữa họ trở nên cực kỳ thân mật.

Nhưng chẳng được bao lâu, trên sơn đạo sau lưng bọn họ chợt có tiếng người gọi : 'Kiến Sầu - "

Là Phù Đạo sơn nhân.

Kiến Sầu quay đầu lại thì thấy cao cao trên sơn đạo Phù Đạo sơn nhân đã đứng đó tự bao giờ, còn Trịnh Yêu, Bàng Điển và Nhiễm Sương đại sư lúc này chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Nàng nói với mọi người : “Sư phụ gọi ta, xin các vị thứ cho."

Ai nấy đều gật đầu, dõi mắt nhìn theo bóng nàng đi ngược lên sơn đạo.

"Sự phụ."

Khi đến gần Phù Đạo sơn nhân, Kiến Sầu dừng bước gọi. Sắc mặt tươi vui nhẹ nhõm khi ở cùng chúng bạn cũng tan đi, nàng có cảm giác là Phù Đạo sơn nhân có chuyện muốn nói với mình.

Quả nhiên Phù Đạo sơn nhân thoáng nhìn xuống dưới là thấy bọn Lục Hương Lãnh nhưng hoàn toàn không có ý muốn đi tới. Hai hàng chân mày trắng xóa hơi nhíu lại, lão thở dài hỏi : "Lúc ở trên điện Chư Thiên con cảm thấy sao ?"

"Cảm thấy gì ư ?"

Phù Đạo sơn nhân không đi theo lối chính mà rẽ vào một con đường mòn ở mé bên cạnh. Kiến Sầu liền đi theo sau.

"Sư phụ muốn nói vê chuyện Hoành Hư chân nhân phái Tạ Bất Thần đi đó sao ?"

"Ừ"

Phù Đạo sơn nhân khẽ gật đầu. Kiến Sầu đưa mắt nhìn ra vạt rừng lấm tấm sắc thu đo đỏ xa xa, trầm ngâm nói : "Không biết có phải đồ nhi nhìn lầm hay không mà lời của Hoành Hư chân nhân nghe kỳ kỳ. Nó không có vẻ an nhiên tự tại mà trái lại hơi có chút... lo lắng."

Nghe xong Phù Đạo sơn nhân muốn phì cười nhưng rốt cục lại cười không nổi.

"Lão ta làm sao không lo cho được ? Đại nạn trăm năm chẳng còn mấy năm nữa là tới. Đối với tu sĩ, cả trăm năm chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt. Bây giờ chỉ còn có vài năm, lão còn làm gì được đây ?”

Đại nạn trăm năm...

Kiến Sầu khi trước nghe Hoành Hư chân nhân nói chỉ thấy kỳ kỳ chứ hoàn toàn không nghĩ đến điểm này, giờ được chỉ điểm, cái cảm giác kỳ quái kia liền trở nên hợp tình hợp lý.

Khi ở trên điện Phù Đạo sơn nhân cũng từng nói Hoành Hư chân nhân là người chỉ li, tính toán sít sao từng ly từng tý. Lão có thể hùng hồn nói năng như vậy trước mặt mọi người là đủ biết thế nào.

Cái câu kia...

Rút cục là để nói với người ngoài, với Tạ Bất Thần, hay là nói - cho chính bản thân lão nghe đây 2?

Nghĩ đến đây, Kiến Sầu bất giác mỉm cười nói với Phù Đạo sơn nhân : "Sư phụ, con tuy biết cái lẽ "rút dây động rừng" mà thầy đã từng nói đến, biết Côn Ngô nếu quả thật gặp nạn, Nhai Sơn chúng ta, thậm chí là cả Trung Vực Tả Tam Thiên này cũng phải chịu vạ lây, nhưng thật ra trong lòng lại hoàn toàn chẳng thấy đồng tình hay căng thẳng gì cả."

Phù Đạo sơn nhân ngoái lại nhìn nàng, hiểu nàng nghĩ gì nhưng chỉ nói : "Đó là chuyện sau này. Bây giờ chuyện trước mắt quan trọng hơn."

"Chuyện trước mắt ?" Kiến Sầu nhắc lại rồi hỏi : "Thầy muốn nói đến việc Tạ Bất Thần đi Tuyết Vực ư”

"Không sai."

Phù Đạo sơn nhân chắp hai tay sau lưng chầm chậm thả bước trên thảm lá khô ken dầy.

"Thầy còn lạ gì cái lão quái vật Hoành Hư này. Để cho đệ tử chân truyền của mình liều mình mạo hiểm, nhất là người đó lại là Tạ Bất Thần, thật là không hợp với tính lão chút nào. Có khi trong việc này còn giấu điều gì khác...

Đây cũng là suy nghĩ của Kiến Sầu. Có điều nàng không biết rõ Hoành Hư chân nhân nên không thể nào đo lường được bụng dạ người ta mà chỉ có thể nghe Phù Đạo sơn nhân nói.

"Bởi vì nếu không có lợi thì chẳng ai thèm làm. Tạ Bất Thần đi chuyến này mà vô ích, lão ta cũng chẳng được xơ múi gì. Nếu đã vô ích cho Côn Ngô thì phí công làm gì."

"Nếu không thì chỗ đó phải có thiên tài địa bảo gì đó, hay..."

"Cũng có thể là có dính dáng đến Cực Vực."

Lúc nói xong câu cuối, giọng Phù Đạo sơn nhân hơi man mác, nặng nề tâm sự.

Kiến Sầu nghe mà trái tim trong lồng ngực thót lại. Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu nàng chẳng nghĩ đến sự tình Cực Vực mà là câu chuyện thê thảm cách đây mười một giáp trước qua lời kể của lão tổ trên kính Di Thiên ở Nhai Sơn... "Sư phụ...'

Kiến Sầu há miệng muốn nói.

Nhưng Phù Đạo sơn nhân lại thở dài : "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Côn Ngô bọn họ, ta thật ra không dám yên tâm..."

Không phải là "sẽ không dám" mà là "không dám.

Chỉ kém có một chữ nhưng ẩn trong đó là bao năm đè nén mất lòng tin ?

Kiến Sầu không tiếp lời, vả lại nàng cũng chẳng dám, chỉ cùng đi thêm với sư phụ thêm một quãng rồi mới nói : "Sư phụ, con muốn đi."

Phù Đạo sơn nhân lại nghĩ tới Dư Tri Phi gân cả trăm năm không gặp, sau cùng lại chết ở Tuyết Vực. Mãi một hồi lâu sau lão mới quay đầu nhìn Kiến Sầu, lặng lẽ không nói một lời.

Dường như biết Phù Đạo sơn nhân nghĩ gì, nàng nhẹ nhàng cười : "Côn Ngô không thể không phòng, Tuyết Vực không thể không tra. Với lại, sư phụ - con muốn mang Dư sư đệ về..."
Bình Luận (0)
Comment