Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 367 - Chương 367 : Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ

Chương 367 : Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ Chương 367 : Hữu duyên thiên lý năng tương ngộChương 367 : Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Trong đại điện Chư Thiên.

Các vị chưởng môn trưởng lão đã đi hết. Cao cao trên điện chỉ còn lại bóng người thẳng đứng của Hoành Hư chân nhân và Tạ Bất Thần.

Chu thiên tinh thần đại trận sau lưng lão vẫn lẳng lặng xoay tròn nhưng lại không thể nào tính ra được thiên cơ gì.

Ánh mắt Hoành Hư chân nhân đăm đăm hạ cứng trên người Tạ Bất Thần tựa hồ như muốn nhìn thấu điều gì khác bên trong con người y.

Cứ như vậy một hồi lâu mà chẳng nói gì.

Cả tòa đại điện Chư Thiên bao la trống trải và tịch mịch.

Mãi đến khi một luồng gió nghe u u như nức nở nghẹn ngào từ trên cao hốt nhiên tràn vào trong điện, ánh mắt của Hoành Hư chân nhân mới hơi lóe lên.

"Con cũng biết tại sao lần này đi Tuyết Vực ta phải phái con đi chứ ?"

Tạ Bất Thần là người rất biết giữ điềm tĩnh.

Lúc nãy Hoành Hư chân nhân không nói tiếng nào, y cũng làm thỉnh, giờ được hỏi ý kiến, sắc mặt của y vẫn không khác trước : "Đệ tử đoán không được tính toán của sư tôn nhưng thiết nghĩ sự việc có liên quan một chút đến đệ tử hẳn không phải là chuyện xấu."

Hoành Hư chân nhân bật cười.

Lão thong thả bước từng bước xuống bậc thềm, đến khi còn cách Tạ Bất Thần khá gần thì mới dừng lại.

"Con đoán không sai. Nhưng sự việc không chỉ liên quan có một chút đơn giản như vậy."

Tạ Bất Thần ngước mắt im lặng nhìn Hoành Hư chân nhân.

"Con là người mà thiên cơ nói có thể giải được đại nạn cho Côn Ngô."

"Vì vậy sau chuyến đi ẩn giới Thanh Phong Am, tuy con thiếu chút nữa là bị tan nát thân hồn như vi sư cũng đã mượn dị bảo của cá chép Lý Quân để lại để giúp con ngưng tụ thần hồn."

"Nhưng có điều thoát nạn rồi thì tu vi hơn xa người thường của con lại biến thành hư vô."

Lúc nói đến đây, giọng của Hoành Hư chân nhân trâm đục, tựa hồ như bị màn sương mù dầy nặng bao phủ.

"Xét về thiên phú ngộ tính, từ kim đan lên nguyên anh đối với con bất quá chỉ nháy mắt là xong."

"Nhưng nếu muốn tiến xa hơn, lên tới xuất khiếu thì phải qua được đạo kiếp vấn tâm. Thiên hạ này có rất nhiều tu sĩ không phải vì chậm chạp không dám đột phá mà là vì gặp đạo kiếp rất dễ tan thành tro bụi."

"Ta lo rằng nàng ta không chết, con không qua được kiếp này."

Nàng không chết, không qua được kiếp này.

Thần sắc trên khuôn mặt tuấn tú của Tạ Bất Thần cuối cùng cũng hơi biến. Vẻ lạnh lùng hờ hững hốt nhiên chợt đượm thêm vài phân thâm sâu khó lường...

Nhưng y vẫn không nói gì.

Y biết lúc đầu mình nhập đạo ra sao, Hoành Hư chân nhân cũng rõ ràng chẳng kém.

Dù sao lão cũng là thủ tọa Côn Ngô, hơn nữa bây giờ còn là người số một trên Thập Cửu Châu. Chẳng biết từ khi nào lão biết được "Kiến Sầu Nhai Sơn" chính là người vợ kết tóc se tơ năm xưa của y ? Có lẽ là ngay khi Kiến Sầu vừa đặt chân đến Thập Cửu Châu, cũng có khi là lúc tên tuổi nàng vang xa...

Nàng không chết, điều đó đối với y mà nói vô cùng quan trọng.

Nếu không chết thì thành ma.

Tâm ma.

Nó sinh ra từ sâu trong tâm khảm y, bén rễ đâm chồi rồi lan cành tỏa nhánh trong tim, phủ kín từng tấc thịt, từng phần hồn phách...

Nàng không chết có nghĩa là tình và ái trong tim rốt cục không thể chặt đứt, đồng thời nó cũng là điểm yếu nhược duy nhất trong con người hắn.

Tạ Bất Thần hơi cụp mắt xuống, lúc ngước lên nhìn lại thì ánh mắt có phần xao động ban nãy đã trở lại như thường.

Tựa như mưa lạnh ẩm ướt trong núi.

"Cho nên lần này sư tôn phái con đi Tuyết Vực là vì đỉnh Cửu Nghi có phải không ?"

Quả là người kinh tài tuyệt diễm, nói một hiểu mười.

Dù lúc trước từng có lúc chỉ dạy Tạ Bất Thần tu hành, Hoành Hư chân nhân biết rõ y ra sao, nhưng vào thời khắc này lão cũng không khỏi phải sợ hãi thán phục thêm một phen.

Y quá thông minh, thậm chí còn gần như yêu quái.

"Gần gần như vậy. Nếu con nói được ba chữ "đỉnh Cửu Nghỉ" thì chắc biết đôi điều vê nó."

"Vào thời thượng cổ, từ thưở mông muội tăm tối cho mãi đến lúc bắt đầu khởi sắc, trăm tộc như trăm hoa đua nở, dị thú yêu thần và tu sĩ đánh nhau liên miên, tiên giới còn chưa tồn tại. Cái đỉnh này vốn là một khối ngọc trắng thành hình trên Tuyết Vực Thập Cửu Châu ta. Về sau đấng cường giả chí tôn Bạch Hạc đại đế tình cờ thấy nó mới đem lòng yêu thích mà luyện thành đỉnh, đặt tên là Cửu Nghi."

"Bên trong đỉnh chứa đựng vạn vật, ngoài ra còn có thể hút khí tức thiên địa, và thậm chí thu tóm được cả những cơn thịnh nộ từ trời cao giáng xuống."

Thời thượng cổ, tu sĩ đông đảo, tài năng kiệt xuất. Mỗi người đều có đạo riêng của mình. Cuối cùng bọn họ hội tụ sức của vạn tiên khai phá một thế giới riêng trong vũ trụ vạn vạn vì sao. Thế giới ấy có tên là -

Thượng khư tiên giới I

Mà Bạch Hạc đại đế lúc đó lại chính người mạnh nhất trong vạn tiên. Thậm chí thời thượng cổ huy hoàng ra sao kỳ thực cũng nhờ ngài mà ra.

Nói cách khác, đỉnh Cửu Nghi cũng chính là tiên đỉnh !

Hoành Hư chân nhân tu hành tuy đã lâu nhưng cũng chỉ thấy được một chút cuối thời thượng cổ mà thôi, còn khoảng thời gian huy hoàng nhất thì toàn nghe người ta kể lại. Chỉ có mấy người như Bát Cực đạo tôn, Lục Diệp lão tổ thành danh vào lúc thượng cổ và kim cổ giao thời là mới biết được chính xác về thời kỳ rực rỡ ấy.

Nhưng những gì có liên quan đến đỉnh Cửu Nghi Hoành Hư chân nhân lại biết rất rõ : "Sau khi thượng khư tiên giới được sáng lập, vạn tiên đều chuyển qua đó ở, từ đó trở đi phàm trân hạ giới đều không còn nghe tin tức gì về họ nữa. Nhưng đỉnh Cửu Nghi thì lại được Bạch Hạc đại đế thả xuống Tuyết Vực, hòa thành một thể với núi non băng tuyết bao la."

Tạ Bất Thần hơi nhíu mày. Nếu nói như vậy, chỉ cần có một chút tu vi là có thể khai thác được phần nào công năng của pháp khí. Nhưng đỉnh Cửu Nghi đã là tiên đỉnh, phàm tu sĩ chưa đắc đạo thì không thể sử dụng nổi.

Vả lại Hoành Hư chân nhân còn nói nó đã lẫn thành một thể với Tuyết Vực. Thế thì làm thế nào ?

Dường như biết y đang lo lắng thắc mắc điều gì, Hoành Hư chân nhân nói : "Nhai Sơn có nội tình của họ thì Côn Ngô ta cũng có bí mật riêng. Ta có cách mở đỉnh."

Lão lật tay lên, tức thì trong lòng bàn tay liền hiện ra một cái thanh sắt loang lổ dấu rỉ sét.

Trên đầu cái thanh này chi chít những dấu vàng kim lúc nhúc, trông như kiến bò. Cứ nhìn mãi thì sẽ cảm thấy chúng đu đưa, hơn nữa lại càng lúc càng nhanh nên rất dễ nhức đầu hoa mắt.

Hoành Hư đưa nó cho Tạ Bất Thần : 'Đến Tuyết Vực rồi nhớ cẩn thận. Đệ tử trưởng lão Côn Ngô ta bị chết mất, Tuyết Vực Mật Tông lại có dị động, con điều tra được thì điều tra, nhưng nếu tình thế quá hung hiểm thì bỏ cũng được. Quan trọng nhất là cái đỉnh này. Có nó thì không lo đạo kiếp vấn tâm nữa."

"... Đệ tử tuân mệnh."

Tạ Bất Thần cầm lấy thanh sắt. Khi các đầu ngón tay chạm vào lớp rỉ sét bên ngoài, một cụm chữ kim sắc lúc nha lúc nhúc liên từ từ chảy vào trong óc y tựa như một dòng suối. Nhưng tốc độ của nó không nhanh, không truyền đạt được tin tức ngay như ngọc giản mà các tu sĩ hay dùng.

Thông tin của nó là một dòng chảy xoáy tròn. Người đứng ở trong chỉ có thể nhìn chữ chảy qua chứ không nhìn được toàn văn, vì vậy phải chờ dòng chảy xuôi hết vòng thì mới biết được.

Điểm huyền diệu này Tạ Bất Thần chưa từng thấy qua bao giờ nhưng Hoành Hư chân nhân cũng đã biết trước rồi. Lão mim mỉm cười bảo : "Đi càng sớm càng tốt, để lâu dễ sinh biến. Nếu con không có chuyện gì quan trọng hơn thì hôm nay đi luôn đi."

"Dạ"

Tạ Bất Thần ứng tiếng, cúi người chào sư phụ, rồi rời khỏi điện Chư Thiên.

Trên bậc thêm chỉ còn lại mỗi mình Hoành Hư chân nhân đứng trông theo bóng Tạ Bất Thần càng lúc càng xa trên quảng trường Vân Hải, chút vui vẻ còn lại trên khuôn mặt lão cũng dân dần tan biến mất. Khuất dưới bóng đại điện, khuôn mặt vô cảm ấy trở nên mờ tối âm u, chẳng còn thấy rõ đường nét.

Tối hôm nay Tạ Bất Thần rời Côn Ngô.

Tính y lạnh lùng, từ lúc giết vợ câu đạo vào Côn Ngô thì rất ít nói chuyện với người khác, nên vì vậy càng chẳng cố ý đi kết bạn với ai.

Dù sao Thập Cửu Châu cũng không giống như cô đảo nhân gian.

Ở cô đảo nhân gian, nước có thể nâng thuyền và cũng có thể lật thuyền. Sức của mỗi một người nhỏ bé chẳng khác gì hạt kê, rất dễ bị biển cả nuốt mất. Nhưng ở Thập Cửu Châu, khắp nơi đều có người tài, lúc nào cũng lấy kẻ mạnh làm đầu. Sức một người có thể dời núi lấp biển, phun nuốt nhật nguyệt, có thể nói là "trên cả vạn người".

Vì vậy đối với Tạ Bất Thần, kết bè kết bạn nhiều cũng chẳng để làm gì. Vả lại y tài trí mưu lược đầy mình, đến lúc cần kíp cứ thế mà dùng. Bấy nhiêu đó đã đủ rồi.

Cho nên y đi mà không để ai biết và cũng chẳng cần ai đưa tiễn.

Đêm lạnh nặng sương.

Trên vách đá đối diện căn nhà gỗ ở phía sau núi, thác nước lúc này đã nhỏ đi nhiều. Nước ở dưới đầm cũng cạn, đá đen khối khối trơ ra, góc cạnh mòn vẹt.

Lúc này Tạ Bất Thần đang đứng trước bức tường trong gian phòng nọ, bên tai y tiếng nước róc rách loáng thoáng vắng tới, còn treo trên cao trước mặt là một thanh kiếm phàm.

Trong đêm tối lạnh tĩnh mịch, vỏ kiếm chẳng ánh lên nổi chút sáng.

Hướng treo và góc treo thanh kiếm đều giống y như trong gian nhà ở thôn cây đa năm xưa, có khác là ở chỗ...

Sau khi bước chân vào con đường tu tiên, thanh kiếm đã có thêm một cái tên mới - Y gọi nó là Thất Phân Phách.

Trước kia khi xuất môn, dù tu luyện hay đi vân du, Tạ Bất Thần đều chưa bao giờ mang Thất Phân Phách theo. Cây kiếm lúc nào cũng chỉ treo ở đây. Nhiều khi có đồng môn hay trưởng lão ghé thăm, thấy nó bất quá cũng cho là tầm thường, chẳng có gì lạ, nghĩ rằng y giữ lại để làm kỷ niệm về cô đảo nhân gian mà thôi.

Nhưng thật ra...

Hoàn toàn không phải như vậy.

Những gì Hoành Hư chân nhân nói trên thêm điện Chư Thiên vào ban ngày cứ văng vẳng bên tai y...

Đỉnh Cửu Nghi. Rõ ràng đây là một việc nhằm mang lại lợi ích cho Tạ Bất Thân mặc dù lão không biết là y thật ra không cần đến cái đỉnh ấy. Nhưng với con mắt sắc sảo, y đánh hơi thấy chuyện này hoàn toàn không đơn giản.

Côn Ngô môn phái lớn như thế, thế lực phân bố cực lớn, nội tình bên trong cũng rắc rối phức tạp. Rồi còn Hoành Hư chân nhân, một tu sĩ có thể chấp chưởng cả Côn Ngô hơn sáu trăm năm như thế nào có phải là người đơn giản ?

Ánh mắt Tạ Bất Thần càng lúc càng thâm trầm.

Cuối cùng y giơ tay ra, gỡ thanh kiếm phàm treo trên tường xuống rồi nhẹ nhàng phủi phủi lớp bụi bên trên nhưng sau đó lại không hề rút kiếm ra xem. Một ánh hào quang lóe lên trong lòng bàn tay, thanh kiếm liền biến mất vô ảnh vô tung.

Nếu có tu sĩ đại năng nào có mặt ở đây thì sẽ dễ dàng nhận ra thanh kiếm này không bị Tạ Bất Thần thu vào túi càn khôn mà là được cất đi nơi khác.

Ví dụ như ẩn giới Thanh Phong Am chẳng hạn.

Trong gian phòng chỉ có mỗi một ngọn đèn leo lét sáng. Thanh Nhân Hoàng kiếm nghiêng nghiêng lẳng lặng dựa gần chiếc đọi đèn.

Tạ Bất Thần đi tới nhẹ nhàng thổi tắt ngọn lửa. Trong bóng đêm đen kịt, y cầm lấy thanh Nhân Hoàng kiếm rồi thong thả bước ra ngoài, đoạn quay người khép cửa lại.

Chiếc khóa đồng nhỏ vẫn treo trên cửa bây giờ trông đã khá cổ xưa.

Trong một thoáng ấy, nhìn nó mà Tạ Bất Thần tưởng như thấy lại chiếc khóa đồng rỉ xanh năm xưa.

Năm ngón tay thuôn dài ngọc chợt cứng lại. Sau lưng Tạ Bất Thần, ánh trăng như nước nghiêng nghiêng rọi xuống chiếc khóa năm trong lòng bàn tay y, khiến ánh sáng phản chiếu trên mặt đồng lóe lên dìu dịu trong đáy mắt.

Nhưng rốt cục Tạ Bất Thần vẫn buông chiếc khóa xuống.

Y đã quyết định điều gì thì chưa bao giờ hối hận.

Trước kia không hối.

Sau này cũng càng không.

Tạ Bất Thần nhẹ nhàng buông tay. Y bấm khóa cài vào cửa nghe tách một tiếng nhỏ rồi chẳng nhìn lại thêm lần nào.

Gió lạnh ngày thu đùa lá khô trong núi thành một lớp dây trước nhà.

Tạ Bất Thần bước xuống thêm nhà, đoạn đi dọc theo con đường nhỏ khai thoáng ở trong rừng phía sau núi. Bóng y dần xa, rồi mất hút giữa lớp lớp bóng cây âm u trùng trùng điệp điệp.

Tuyết Vực Mật Tông nằm ở cực đông của Bắc Vực. Nơi đây khí hậu giá rét, ít người lui tới, nghe nói chỉ có một vài tu sĩ khổ hạnh lánh đời mới trụ nổi ở đất này.

Vì vậy chẳng có ai có ý tưởng xây truyền tống trận ở đây cả. Hơn nữa cách đây mười một giáp trước, sau khi trận chiến Âm Dương giới kết thúc không lâu thì Phật môn phân nhánh chuyển lên phía bắc. Tuyết Vực liên bị Thiền - Mật hai tông chiếm cứ, từ đó về sau trở thành một miền đất cách biệt với nhân thế.

Số truyền tống trận hiện có đã đủ cho tu sĩ bình thường đi khắp Thập Cửu Châu nhưng lại không có cái nào đi Tuyết Vực. Đối với tu sĩ Thập Cửu Châu mà nói thì đây là miền đất trinh nguyên.

Hiện tại vẫn chưa có truyền tống trận nào thông đến Tuyết Vực. Ngay cả vài năm trước các trưởng lão và đệ tử các phái đi thám thính tin tức cũng phải dùng sức ngự khí hoặc ngự không mà đi. Đó là chưa kể bây giờ trên bầu trời Tuyết Vực còn có một lớp bình chướng bao phủ, dù có truyên tống trận đi nữa cũng khó lòng vào được.

Nhưng từ Côn Ngô Tạ Bất Thần không đi thẳng đến Tuyết Vực mà lấy truyền tống trận để xuống tới vùng cực đông của Minh Nhật Tinh Hải ở Trung Vực, kế tiếp nhờ truyền tống trận của thành Toái Tiên chuyển tiếp đến thành Hãn Hãi ở cực bắc Tinh Hải. Sau đó y mới ra khỏi thành, nhắm hướng bắc mà tiến.

Lộ trình như vậy tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Dù sao từ Côn Ngô ở Tả Tam Thiên Trung Vực đi thẳng đến Tuyết Vực thì quá xa, trong khi đó Minh Nhật Tinh Hải rộng lớn, phía bắc lại giáp với Tuyết Vực thần bí nên xuất phát từ một thành ở đây thì hành trình sẽ trở nên ngắn nhất.

Chưa tới nửa ngày, thung lũng xanh tươi đã chẳng còn thấy đâu. Trước mắt Tạ Bất Thần chỉ có núi non cao vút hiểm trở trùng trùng điệp điệp, thi thoảng phóng linh thức ra chỉ thấy được một ít yêu thú tinh quái sống trong rừng sâu rậm rạp.

Vết tích tu sĩ gân như diệt tuyệt.

Trừ một số quán trà chuyên biệt.

Khoảng trưa ngày hôm sau Tạ Bất Thần tình cờ bay ngang qua thì thấy được một quán trà. Giữa những rặng núi lô nhô, trên đỉnh cao nhất có dựng một gian nhà tranh, rèm trúc buông hạ, cao cao trên quán là một lá cờ lam phớt hồng thêu chữ "Trà" bay phần phật trong gió lạnh. Y bất giác động tâm, linh khí đang lưu chuyển trong người vừa thu lại thì đã hạ ngay xuống trước quán trà trên đỉnh núi.

Trong quán có không ít người. Tất cả đều là tu sĩ, trẻ già lộn xộn, phục sức đủ kiểu, quá nửa là từ Minh Nhật Tinh Hải đến. Nhưng có một số kẻ trông rất bắt mắt, cả đầu cạo trọc, tăng y mặc trên người đỏ rực một cách kỳ lạ, chẳng phải tăng nhân thì còn ai vào đây.

Có thể nói nơi này là miền giao giới của Trung Vực và Bắc Vực, quán trà này vì vậy nằm giữa Minh Nhật Tinh Hải và Tuyết Vực.

Tăng nhân có mặt ở đây, vả lại phục trang như thế này thì chắc hẳn không phải là Thiên Tông rồi.

Ai cũng nói Minh Nhật Tinh Hải xô bồ đủ loại hạng người, từ trước đến giờ vẫn luôn vô trật tự. Mấy tăng nhân này nếu từ Tuyết Vực đến thì hẳn là đi Minh Nhật Tinh Hải. Mà ở quán trà này khí chất lộn xộn, có đủ loại khách ghé qua, thì đủ biết lời truyền đồn chẳng sai chút nào.

"Khách quan đi Tuyết Vực phải không ?"

Trong quán, một người thanh niên mặc đồ tiểu nhị đang ôm một bình trà lớn châm thêm trà cho các vị tăng. Gã quay đầu thấy Tạ Bất Thần thì vôn vã mời chào.

"Mấy bữa nay tình hình Tuyết Vực hơi rắc rối. Hay ngài vào trong ngồi uống chút trà, suy nghĩ cho kỹ rồi hằng đi."

Các quán trà như thế này cũng giống như các quán trong mấy thị trấn nhỏ ở biên giới Đại Hạ, người tới kẻ đi rất nhiều nên thường thường đây cũng là nơi trao đổi tin tức.

Tuyết Vực xảy ra chuyện Tạ Bất Thần dĩ nhiên biết rõ. Y thấy trong quán có mấy vị tăng Mật Tông đang ngồi thì không từ chối, liền lịch sự đáp lời tiểu nhị rồi đi vào trong.

Tạ Bất Thần vừa bước vào, khách trong quán đều quay đầu nhìn. Nhưng khi thấy y chỉ mới tới kim đan hậu kỳ thì nhiều người đã quay mặt đi, không để ý đến nữa. Cũng có kẻ thấy y mặt mũi tuấn tú, khí độ bất phàm thì để mắt quan sát kỹ hơn một chút.

Trong số đó có một gã mập mạp diện mạo hung dữ, hai tai đeo hai cái khuyên thật to là nhìn Tạ Bất Thần lâu hơn cả. Mãi cho đến khi y vào trong quán, chọn ngồi vào một cái bàn xoay lưng về phía bọn họ thì gã mới thôi không nhìn nữa.

"Trà của ngài đây ạ !"

Tiểu nhị tay chân lanh lẹ. Tạ Bất Thân vừa mới ngồi xuống, anh ta đã ôm ấm trà chạy tới đặt một chiếc chén sứ thô lên trên bàn rồi châm đầy.

Quán trà trên đỉnh núi rất đơn sơ, đồ đạc bàn ghế bày biện bên trong đều cũ kỹ mộc mạc, thậm chí có thứ còn lung lay muốn rã đến nơi. Còn chén trà này...

Tạ Bất Thần tiện tay đặt thanh Nhân Hoàng kiếm lên bàn.

Chén trà trước mặt không sờ được mà chỉ có thể nhìn mặt nước đang loang loáng sóng sánh sáng. Màu trà bên trong nhạt phếch, nước thì ô trọc, hương vị lại càng chẳng có.

Thế này thì làm sao mà uống ?

Vừa mới nghĩ đến đây, còn chẳng biết có muốn uống hay không thì bên ngoài quán chợt có tiếng ai gọi trà.

"Tiểu nhị, cho chén trà đi I"

Đây là tiếng của phụ nữ, thanh âm bảo thanh thúy thì không phải, nói khàn cũng không đúng, nhưng nghe ra có vẻ điềm đạm lạ lùng, chẳng khác gì gió xuân thổi phà vào mặt.

Người trong quán nghe thấy đều không khỏi ngẩng đầu nhìn.

Tạ Bất Thần thì mí mắt nảy lên. Một cảm giác quen thuộc từ tận xương tủy, từ sâu tận trong linh hồn dậy lên, khiến y trễ một nhịp nhưng cũng ngẩng đầu lên nhìn như những người khác.

Trong khi đó, một bóng người mạnh mẽ rắn rỏi nhưng lại nhỏ nhắn thanh tú đã bước vào quán rồi.

Ngũ quan xinh xắn, đường nét khuôn mặt vốn mềm mại dịu dàng nhưng vì trong đôi mắt sáng long lanh lại điểm thêm chút sương tuyết lạnh lùng nên trông khá khó gần.

Thấy Tạ Bất Thần, nàng nhướng mày ra vẻ ngạc nhiên rồi đi về phía y.

"Cạch" một tiếng.

Thanh kiếm Nhiên Đăng phảng phất ý thiền cổ xưa liền được chủ nhân bình thản dựng xuống bên cạnh thanh Nhân Hoàng Kiếm uy nghiêm trầm nặng.

Tay áo mềm mại màu nguyệt bạch phất phới tung lên, Kiến Sầu nhanh nhẹn vén áo ngồi ngay xuống cạnh bên phải Tạ Bất Thàn, cánh môi cười vừa tươi tắn vừa thân thiện tựa như gặp lại được người bạn chí cốt lâu năm.

"Trong đời thiếu gì nơi có thể gặp nhau ! Tạ đạo hữu, chúng ta thật là có duyên !"
Bình Luận (0)
Comment