Chương 368 : Chén trà
Chương 368 : Chén tràChương 368 : Chén trà
Hai cây kiếm mỗi cây đặt cách nhau khoảng nửa lòng bàn tay;
Hai người vai kề vai cũng chỉ cách nhau có một xích;
Một kẻ nho nhã trâm tĩnh như đầm sâu, một kẻ long lanh tươi sáng tựa cánh hoa đào khoe sắc sau cơn sương tuyết. Dù ai có thấy cũng chỉ có thể cho rằng họ là tri kỷ gặp nhau chứ chẳng có gì đáng nói.
Nhưng lạ thay...
Ngay lúc ấy, cả quán trà đơn sơ đều chợt tĩnh lặng như tờ, thậm chí còn im ắng hơn so với trước khi Tạ Bất Thần bước vào đây !
Từ xưa đến nay, dân tình chốn rừng thiêng nước độc thường điêu toa xảo trá thì giới tu chân trên Thập Cửu Châu cũng vậy mà thôi. Quán trà này tuy vẫn nằm trong lãnh thổ Minh Nhật Tinh Hải Trung Vực, nhưng nơi đây đã gần Tuyết Vực lắm rồi. Bây giờ lại đang lúc đại loạn, sao lại có thể có người hiền lành lương thiện chường mặt ra đây thế này ?
Hơn nữa vị tu sĩ được gọi là "Tạ đạo hữu" kia, thái độ không giống như gặp lại bạn cố tri lắm.
Nhất thời, ai nấy đều chú mục nhìn họ. Có nhiều người lẳng lặng xuất linh thức thăm dò vị nữ tu nọ, nhưng vừa mới thấy được tu vi của nàng, hết thảy đều biến sắc mặt I
Nguyên anh hậu kỳ I
Hóa ra đây là một lão quái cực mạnh !
Thoáng chốc hơn phân nửa trong số họ đều kinh hãi cụp mắt lại, thu linh thức về. Ngay cả mấy người hình như là tăng nhân Mật Tông mặc áo đỏ ngồi ở trong góc cũng có phần hoảng sợ. Tất cả im lặng quay đầu lại, không nhìn tới cái bàn cạnh cửa sổ nữa.
Trên cả Thập Cửu Châu này người đạt tới nguyên anh đã vô cùng khó huống hồ là tới nguyên anh hậu kỳ.
Hiện tại trong quán chẳng có ai khác có tu vi như vậy. Nhưng họ thế mà có thể thấy rõ ràng tu vi của người nữ tu kia, vậy thì điều này có nghĩa là gì đây ? Nói trắng ra, người ta cố ý lộ ra, ngâm bảo bọn ngươi biết điều một chút cho ta nhờ.
Mạnh được yếu thua, bọn họ sao dám chọc giận một vị "tiền bối" như vậy ?
Nơi đây là tu giới. Tạ Bất Thần dù gì cũng đã tới đỉnh điểm kim đan, thái độ ngấm ngầm của người xung quanh như vậy thì làm gì không nhận ra.
Nhưng y chẳng buồn động đậy, làm như chẳng biết gì, ánh mắt thủy chung vẫn không rời khỏi cái người đang đường hoàng ngồi cạnh bên phải mình, sắc diện tươi cười ra chiêu thân thiết khiến cả khuôn mặt càng thêm yêu kiều, nhưng trái lại đôi mắt đang chăm chú nhìn y thì lại thâm trâm sâu chẳng thấy đáy.
Trên đời thiếu gì nơi có thể gặp nhau...
Có duyên ư ?
Tin nàng có họa là đần.
Y mới rời Côn Ngô bao lâu chứ ?
Chân trước vừa mới bước vào quán chưa được một khắc thì nàng ta đã nối chân sau theo vô rồi. Bao nhiêu đó cũng đủ biết là nàng ta bám theo y bén gót, chỉ khác lúc vào là làm bộ như tình cờ gặp phải... Một nỗi lo lắng mơ hồ dậy lên trong tâm tưởng Tạ Bất Thần, nhưng ngoài mặt chỉ có đôi con ngươi vụt co lại vì bất ngờ mới đang từ từ giãn ra, khóe môi nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo, nói mà không phủ nhận : "Đúng là rất có duyên."
Không vui không giận, cũng không bực bội.
Thái độ của Tạ Bất Thần đúng là chẳng thú vị gì nhưng Kiến Sầu chẳng ngạc nhiên chút nào. Nếu một ngày nào đó người đàn ông này bỗng ngạc nhiên, hoảng hốt hấp tấp thì anh ta chẳng còn là Tạ Bất Thần nữa rồi.
Thấy núi Thái Sơn sụp đổ mà mặt không biến sắc, đây mới chính là hắn.
Nàng nhướng mày, môi cười càng tươi, nhưng trong trí lại là hình ảnh của Phù Đạo sơn nhân nói chuyện với mình ở Côn Ngô...
Sư phụ xưa nay tiêu dao tự tại biết bao !
Vậy mà khi nàng bảo "Con muốn mang Dư sư đệ về" thì hai mắt lão đỏ lên, cứ ngồi xổm cạnh đường mà khóc...
Kiến Sầu chưa bao giờ thấy Phù Đạo sơn nhân như thế. Nàng cũng chưa bao giờ gặp vị Dư sư đệ chết ở Tuyết Vực, mãi đến khi rời Côn Ngô, đuổi theo Tạ Bất Thần, hình ảnh buổi nói chuyện hôm ấy vẫn luôn không phai mờ trong trí óc nàng. Thôi thì cố dằn mọi cảm xúc xuống tận đáy lòng để trở về với thực tại vậy !
"Trà của cô đây."
Gã tiểu nhị châm cho nàng một chén trà đầy. Lúc trước rót trà cho khách trong quán gã tự nhiên tiêu sái bao nhiêu thì bây giờ có lẽ thấy Kiến Sầu tu vi không cạn nên trong cung cách tự nhiên có phần dè dặt, cung kính hơn.
"Cám ơn.” Kiến Sầu khẽ gật đầu, thần sắc nhu hòa.
Nàng tiện tay bưng chén trà lên nhấp một ngụm, mặt mũi thản nhiên như không tựa như đang uống một chén trà thường không ngon không dở. Những ngón tay mảnh khảnh thon dài tì lên chiếc chén đậm màu trông tương phản nổi bật một cách lạ lùng.
Ánh mắt Tạ Bất Thần rơi xuống trên đôi môi mim mím của nàng, nhìn nét mặt điềm tĩnh của nàng mà chợt cảm thấy như có một ngọn lửa thổi bùng lên chút tro tàn lấm máu còn sót lại tận đáy lòng.
Trong khoảnh khắc, lửa cháy rừng rực.
"Nhiều năm trôi qua, thường thường cảnh còn người mất. Vậy mà Tạ đạo hữu vẫn giữ được dáng vẻ năm nào."
Kiến Sầu đưa mắt liếc nhìn y qua chén trà thô ráp mà khóe miệng hơi mỉm cười. Cái cười vừa nhàn nhạt nửa giả nửa thực vừa lại mang chút hơi hướm giễu cợt.
"Ngồi nơi cao sang, bày đỉnh mà ăn. Không trường ca thì không uống rượu, không tuyết kiếm thì không pha - "
Năm đó trong kinh, Tam công tử của phủ Tạ hầu là một người tao nhã bậc nhất.
Tiếc là...
Sự đời về sau nào ai ngờ tới 2
Tạ Bất Thần không đáp, chỉ nhìn đăm đăm vào đáy mắt nàng.
Vì vậy, những ngày tháng xa xưa tưởng đã lãng quên trong ký ức lại chợt ùa vê...
Năm đó phủ Tạ hầu bị tịch biên, nàng và hắn đã phải cắm đầu cắm cổ chạy trốn.
Ra khỏi kinh thành, đi về phía nam ba mươi dặm thì sẽ gặp một con kênh. Quan binh truy nã và quan sai phủ đình úy phụ trách việc tịch biên đã phong tỏa bốn mặt thành, nhưng khi ấy, bọn họ không biết đã có người trong phủ trốn ra được.
Cho nên hai người mới đánh liêu trà trộn vào một đám người buôn bán nhỏ, chờ dịp ra khỏi thành một phen xem sao.
Kiến Sầu ăn bận như một phụ nữ nông thôn vào thành mua thuốc, còn y tuy địa vị cao sang nhưng vẫn đành phải vào vai một phu khuân vác.
Vì người ra khỏi thành rất nhiều, còn phải chờ rất lâu mới lượt nên cả hai đều ngồi tạm trong một quán trà gần cửa thành, chờ phu khuân vác và nông phụ đến thật đông rồi mới chuẩn bị đi ra.
Lúc ấy, cái vị đình úy Trương Thang mà người trong triều vẫn hay gọi là "mặt cô hồn" kia lại cưỡi ngựa đi ngang qua.
Lúc ấy, tin Tam công tử phủ Tạ hầu đào tẩu vẫn còn chưa truyền ra.
Hai người rốt cục hữu kinh vô hiểm rời khỏi thành.
Nhưng Tạ Bất Thân không ngờ đi chưa được hai canh giờ, tới cạnh bờ kênh đào thì quan binh đã đuổi tới sau lưng, mà người dẫn đầu toán ky binh lại chính là Trương Thang !
Người kia xuống lệnh, tiếng la giết vang trời, tên bắn như mưa.
Cho dù Tạ Bất Thân tài trí thông thiên, mưu lược ngàn vạn cũng vô dụng, trừ trốn chạy thì chẳng còn cách nào.
Vì vậy y mới kéo tay Kiến Sầu nhảy lên thuyền trước khi quan binh đuổi kịp, nửa đường thừa lúc tối trời mới lặng lẽ nhảy xuống sông. Y bị tên bắn trúng bả vai nhưng lúc đó nàng không biết, mãi đến khi bơi lên bờ, trốn trong bụi lau sậy ven sông thấy máu nhiễu đỏ mới hoảng hồn kinh sợ.
Mặt nàng trắng bệch, đôi môi tái xanh, tay chân run rẩy. Nhìn vào mắt nàng y hiểu nàng đang cố nén đau xót, không muốn để cho y thấy được mình lo lắng như thế nào...
Nhưng khi đó trong đầu y chỉ mải nghĩ đến một điều duy nhất : Làm sao Trương Thang lại tìm tới nhanh như vậy 2
Mãi đến khi vết thương trên người trở nặng, khiến Kiến Sầu phải săn sóc, mớm nước cho, Tạ Bất Thần mới vỡ lẽ ra ngày đó mình sơ sót ở chỗ nào -
Mọi sự đều do trà.
Giống như quán trà vào lúc này.
Sắc mặt thanh lãnh, Tạ Bất Thần cụp mắt nhìn xuống chén trà đáp : "Trường ca tất giả, tuyết kiếm cũng vậy..."
Cái mà người ngoài nhìn thấy đều không thật.
Từ trước đến nay, mỗi một việc mà y làm có bao giờ không có mục đích phía sau ? Chẳng khi nào y làm một chuyện chỉ vì thích cả.
Nói đoạn Tạ Bất Thần bưng chén trà lên chậm rãi hớp một ngụm.
Đắng chát, thô thiển.
Đã vậy mùi vị cũng kỳ quái khó tả.
Nhưng sắc mặt của Tạ Bất Thần cũng giống như Kiến Sầu, hai hàng chân mày đều giãn ra, tự nhiên như không, hoàn toàn chẳng có chút gì sơ sót.
Kiến Sầu thấy vậy mới cười bảo : "Phải mà đạo hạnh thế này thì năm xưa chắc không đến nỗi suýt chút nữa chết dưới tay Trương Thang..." Hồi đó Trương Thang đuổi theo nhanh như vậy cũng là nhờ chén trà ấy.
Tạ Bất Thần hớp một ngụm rồi lặng lẽ đặt chén xuống.
Nên nhớ Tam công tử phủ Tạ hầu xuất thân cao quý, tuy ăn chơi xa xỉ vô độ nhưng con người thông minh tinh tế, bằng hữu kết giao không ít, vì vậy nên thưởng rượu thưởng trà cũng có cái cầu kỳ quý phái riêng.
Mà nơi xó chợ dân tình lam lũ thì làm gì có trà đạo 2
Trà dù sao cũng chỉ là một cái cớ để nghỉ chân, để uống cho thấm giọng, cho đỡ khát. Kiếm sống cực khổ, hơi đâu mà cầu kỳ lãng phí chứ ?
Lúc ấy Trương Thang đi ngang qua, tuy thấy kiểu cách Tạ Bất Thân uống trà nhưng lại không chú ý lắm. Mãi đến khi tin Tạ tam công tử trốn thoát truyền ra thì y mới sực nhớ tới, sau đó bèn đuổi theo ráo riết, thiếu chút nữa là đã lấy mạng Tạ Bất Thần rồi.
Nhưng là người cầu toàn, Tạ Bất Thần sao có thể tự cho phép mình dẫm lại vết xe đổ khi trước ? Bởi vậy từ đó về sau, y đã thay đổi.
Chỉ có điều Kiến Sầu hơi bất ngờ khi thấy ở Thập Cửu Châu ngày giờ này mà vẫn còn có thể như thấy thấp thoáng bóng dáng Tạ tam công tử khi xưa qua một chén trà.
Con người y, nàng rõ như lòng bàn tay mình.
Nàng biết.
Y cũng biết.
Tay Tạ Bất Thần vẫn giữ vững chén trà, y rũ mắt rồi từ từ đặt chén trà xuống.
Không uống thêm ngụm nào nữa.
Cô có thể đi theo ta nhưng ta hà cớ gì phải theo cô ? Nói cho cùng, bất quá chỉ là một chén trà mà thôi.
Hắn bây giờ sẽ không mắc lại sai lầm, đẩy mình vào tình thế hiểm nghèo nữa.
"Xem ra cô cũng đi vê phương bắc thì phải."
Đã đi quốc trong bụng nhau, Tạ Bất Thần cũng chẳng muốn quanh co làm gì cho mất thời gian.
Sắc mặt vẫn luôn tươi cười, Kiến Sầu đảo mắt nhìn một vòng quanh quán trà, thấy mấy bóng tăng nhân Mật Tông thì hơi ngừng lại một chút rồi nói : "Đúng vậy ! Ta và Tạ đạo hữu cũng đã từng có giao tình vào sinh ra tử. Chỉ bằng chúng ta cùng đi chung đi !"
"Giao tình vào sinh ra tử”, cái cụm này đúng là không sai nếu xét trên một góc độ nào đó.
Tạ Bất Thần im lặng nghiêng đầu nhìn nàng.
Kiếm Nhiên Đăng và Nhân Hoàng đặt song song giữa hai người, gân đến nỗi chỉ thiếu một chút thôi là đã tựa sát vào nhau rồi, nhưng trớ trêu thay cũng chính là chúng lại ngăn đôi hai người họ.
Bên trái Nhân Hoàng là y, bên phải Nhiên Đăng là nàng.
Tạ Bất Thần nhớ tới mục đích chuyến đi này, nhớ tới đỉnh Cửu Nghị, tới lời dặn của Hoành Hư chân nhân và chính cả...
Tâm ma của mình.
Trong khoảnh khắc, bao mối nghi hoặc đã ngủ yên sâu từ sâu tận trong tâm khảm bỗng rục rịch ngóc đầu dậy.
Lần này phái y đi, không biết tại sao Hoành Hư chân nhân lại cứ tuyên bố sang sảng như vậy trước mặt bao nhiêu người trên đại điện Chư Thiên 2
Làm như sợ người ta không biết không bằng.
Dường như là nói thẳng cho Nhai Sơn biết mà phái người đi cùng.
Cùng nhau đi chung ư ?
Đôi mắt Tạ Bất Thần hơi rực lên, y liếc nhìn sắc trời bên ngoài, thái độ tuy điềm tĩnh như thường nhưng đáy mắt thì thoáng lóe thần quang : "Ta tu vi thấp kém, nếu có Kiến Sầu đạo hữu bên cạnh thì may mắn biết bao. Chỉ e phải phiền đạo hữu chiếu cố mà thôi."
"Chiếu cố ?"
Nghe vậy, đáy mắt băng lạnh sương tuyết của Kiến Sầu chợt ánh lên, sát cơ sôi sục bên trong liền dịu xuống, biến nàng thành một thợ săn điềm tĩnh đang nheo mắt nhìn "con mồi" của mình, giọng nói trở nên vô cùng dịu dàng thân thiện.
"Không cần phải khách sáo làm gì. Việc nên làm mà."
Ánh mắt hai người rốt cục cũng giao nhau ngay chính giữa hai thanh kiếm.
Nhất thời, tình thế vi diệu đến cực điểm.