Chương 369 : Nhất lộ đồng hành
Chương 369 : Nhất lộ đồng hànhChương 369 : Nhất lộ đồng hành
Trên đời này sợ nhất là phải cùng qua lại với kẻ thông minh, mà giao tiếp với họ cũng lại là dễ chịu nhất.
Người thông minh như Tạ Bất Thần và Kiến Sâu đều hiểu đi cùng với nhau có ý nghĩa như thế nào.
Khi Kiến Sầu đề nghị đồng hành, thậm ngay lúc nàng vừa bước chân vào quán, Tạ Bất Thần đã biết chuyến này chẳng phải chỉ là một cuộc thám thính hay mạo hiểm đơn thuần mà thôi đâu.
Nhưng y không thể từ chối được.
Bây giờ Côn Ngô và Nhai Sơn ngoài mặt giao tình vẫn sâu đậm như xưa, hơn nữa tu vi của nàng hơn xa y, y hoàn toàn chẳng có thế cự tuyệt.
Điều này y hiểu, Kiến Sầu cũng hiểu.
Vì vậy Tạ Bất Thần cũng không từ chối.
Trong bầu không khí tĩnh lặng đến gần như quái dị ấy, Tạ Bất Thần cứ ngồi im không nhúc nhích, Kiến Sầu thì khoan thai uốn xong chén trà trước mặt mình rồi tiện tay cầm thanh Nhiên Đăng đứng dậy, đi ra quây trà thô lậu ở phía trước.
"Tính tiền."
"À, hai viên linh thạch là được rồi." Tiểu nhị chớp chớp mắt rồi cười báo giá "trên trời", kế còn phân bua thêm : "Lão bản tiệm chúng tôi nói tình hình giữa Minh Nhật Tinh Hải và Tuyết Vực gần đây không tốt lắm, cho nên trà mới lên giá như vậy.' Trà này mà dám thu một viên linh thạch một chén thì gọi là ăn cướp cũng chẳng ngoa.
Kiến Sầu cười thầm trong bụng nhưng sắc mặc chẳng đổi, trái lại còn vừa dửng dưng vừa điềm đạm lấy linh thạch ra để lên bàn, đoạn hỏi : "Tình hình Minh Nhật Tinh Hải không tốt thì ta cũng đoán biết được phần nào nhưng còn Tuyết Vực, ở đó xảy ra chuyện gì ?"
Bên Tinh Hải thì chín phần mười hẳn là do Khúc Chính Phong.
Hơn nữa trước khi Bạch Ngân lâu bắt đầu đấu giá, trong sào huyệt thuyền Dạ Hàng lại xảy ra dị tượng, cứ theo đó mà xem thì tuyệt không phải là thứ thường. Nhưng đã có bao tu sĩ đi điều tra trước mà cũng chẳng thu được kết quả gì.
kế đó, kiếm hoàng Khúc Chính Phong lại ra tay đồ sát thuyền Dạ Hàng. Sự việc khiến ai nấy đều bàng hoàng sửng sốt.
Nhưng còn Tuyết Vực...
Tên tiểu nhị trơ mặt thu hai viên linh thạch, rồi liếc nhìn sơ qua bóng mấy gã tăng nhân ở xa xa, đoạn nói : "Nghe đâu Tân Mật - Cựu Mật đánh nhau mãi rồi rốt cục cũng ngã ngũ. Chung quanh thánh điện ba trăm dặm bây giờ được gia cố đại trận, chẳng ai dò xét được tin tức bên trong. Nhưng theo lời mấy người từ trong đi ra thì mấy ngày nay vị thánh tử Tịch Gia thần bí kia chẳng ai thấy bóng dáng đâu cả. Không biết thực hư ra sao."
“Thì ra là vậy...'
Đối với cả Mật Tông mà nói, thánh tử Tịch Gia là người không thể thiếu được.
Vậy mà y cũng mất tích ư ?
Mày liễu khẽ nhíu, Kiến Sầu cảm thấy sự việc thật rối rắm. Nhưng gã tiểu nhị ở bên cạnh không hề nhận ra, chỉ hết nhìn nàng rồi lại nhìn Tạ Bất Thần đang đứng lên mà hỏi bằng một giọng hơi tò mò : "Nhị vị muốn đi Tuyết Vực Ư 2"
"Chúng ta hả ?" Kiến Sầu ngoái đầu nhìn Tạ Bất Thần cười : "Chúng ta đều đi vân du một phen, tiện thể xem xem ở đây có thiên tài địa bảo gì không, để luyện pháp khí mới ấy mà."
"À, thì ra thế. Vậy các vị đi đường nhớ cẩn thận một chút."
Không biết có tin hay không nhưng gã tiểu nhị cũng cười cười dặn chừng hai người.
Kiến Sầu cũng không đáp lại. Xuất môn ra ngoài thì tùy cơ ứng biến, có ai nói thật bao giờ. Còn Tuyết Vực, dù có nguy hiểm nhưng không đi không được, huống hồ Phù Đạo sơn nhân còn đưa cho nàng hai món đồ bảo mạng nữa.
Tương tự, Hoành Hư chân nhân ắt hẳn cũng chẳng thể nào để Tạ Bất Thần đi tay không thám thính Tuyết Vực.
Hai người bọn họ đi đường đúng là phải "cẩn thận" nhiều hơn một chút. Nhưng cái cần đề phòng e rằng chẳng phải đủ thứ nguy hiểm nơi Tuyết Vực mà là chính ngay cái người "bằng hữu lâu năm' từng "cùng nhau vào sinh ra tử" ở ngay bên cạnh mình kia.
"Tạ đạo hữu, chúng ta đi thôi.”
Sau mấy câu với tên tiểu nhị, Kiến Sầu ngoái đầu gọi y, làm như giữa họ chưa từng có chuyện gì xích mích với nhau vậy.
Tạ Bất Thần từ đầu đến cuối không nói lấy nửa câu.
Lúc Kiến Sầu và tên tiểu nhị nói chuyện với nhau, y đã cầm cây Nhân Hoàng trên bàn lên, đến lúc được gọi thì chỉ khẽ gật đầu rồi cùng nàng ra khỏi quán.
Mặt trời giữa trưa chói lòa trên đỉnh núi cô lẻ. Nhưng vì nó cao quá và cũng vì trời đã cuối thu nên không nóng chút nào mà trái lại còn rất lạnh. Mỗi đợt gió thổi đến đều rét đến cắt da. Sau lưng hai người, tấm mành trúc của quán trà cứ đập phành phạch vào vách, bức phướn thêu chữ "Trà" phía trên đầu họ cũng bay phân phật không ngừng.
Kiến Sầu ngoái đầu lại nhìn một lần nữa rồi ngự kiếm bay vê phương bắc.
Nhiên Đăng kiếm hóa thành một đạo hào quang sắc vàng ấm áp, rồi tựa như một mái chèo khua nước, thoắt cái đã phóng vút đi xa, để lại phía sau một làn khói mờ như gợn sóng giữa vô vàn mây mù đang giăng giăng đầy trời.
Tạ Bất Thần vẫn đứng yên tại chỗ chăm chú nhìn theo bóng nàng xa dần rồi sau đó mới bắt đầu khởi hành.
Nhân Hoàng kiếm toàn thân đen nhánh, lúc bay lên không tỏa hào quang, thậm chí khi xuyên mây cũng chẳng để lại chút dấu vết, nhưng vận tốc lại rất mau, chỉ trong chốc lát đã thong dong bắt kịp Kiến Sầu.
Tu sĩ ngự không mau hay chậm là do tu vi và ưu khuyết trong "Khí" của chính bản thân mình. Kiến Sầu đã từng sử dụng thanh Nhân Hoàng kiếm của Tạ Bất Thần nên biết rất rõ uy lực của nó. Tuy nàng không phải là chủ, nhưng tiện tay hươ lên hươ xuống mấy cái cũng đủ thấy khiếp người. Vì vậy, thấy Tạ Bất Thần đuổi theo khá mau, nàng tuyệt không ngạc nhiên chút nào mà chỉ nhớ tới những chuyện là lạ đã qua.
Kiến Sầu vừa nhìn về phía trước vừa nheo mắt suy nghĩ rồi chợt cười : "Ta nhớ hồi xưa Tạ đạo hữu có từng nói Nhân Hoàng kiếm vốn vô chủ. Hình như người phàm hay người trong hoàng tộc cũng đều có thể sử dụng được. Mà lúc lưu lạc Cực Vực, ta lại rút được kiếm ra khỏi vỏ. Thật là kỳ diệu." Lời nàng ý tứ mơ hồ nhưng Tạ Bất Thần vẫn thản nhiên.
Đang ngự không hơi tụt lại sau nàng một chút, Tạ Bất Thần chỉ nhìn bóng lưng nàng lãnh đạm đáp : "Có tâm nhân hoàng là có thể tu được đạo nhân hoàng. Nhưng có người có tâm này lại không chịu theo đạo của nó, chứ nếu không thì Kiến Sầu đạo hữu đã chẳng trả lại kiếm."
Y vậy mà lại hiểu sự rất rõ.
Kiến Sầu thâm cười nhạt nhưng ngoài miệng lại nói : "Nó không phải là đồ của ta, ta xài cũng không quen nên mới trả lại cho ngươi. Còn nói về đạo thì rõ là giữa hai ta khác biệt một trời một vực.
Quan điểm bất đồng, khó bàn chung chuyện.
Nhưng trớ trêu thay cả hai lại cứ phải đi chung với nhau. Giờ này khắc này, trong lòng người nào cũng cùng ý nghĩ : bảo người kia đồng lòng thì chẳng khác nào bảo hổ lột da.
Với sắc mặt điềm tĩnh và ánh mắt thanh lãnh, Tạ Bất Thân hỏi : "Nhân tiện mới nói, Kiến Sầu đạo hữu thấy mấy tăng nhân Mật Tông ngồi trong quán trà ra sao ?"
Thanh kiếm Nhiên Đăng đang lướt đi vun vút chợt khựng lại.
Kiến Sầu ngoái đầu nhìn y cười : "Ta cũng đang muốn hỏi câu này. Không lẽ Tạ đạo hữu cũng không có ý kiến gì sao ?"
Trong khoảnh khắc ấy, hai người nhìn nhau, thậm chí không cần nói nhiều, chỉ cần liếc mắt nhìn là đã đủ biết người kia cũng có cùng suy nghĩ y như mình -
Bọn họ hoàn toàn chẳng biết gì về Tuyết Vực, trong khi đó mấy gã tăng nhân kia lại là đầu mối đột phá lý tưởng nhất !
Tạ Bất Thần xưa nay đâu phải là phường giá áo túi cơm, còn Kiến Sầu thì đã kinh qua không biết bao nhiêu là lần vào sinh ra tử nên đương nhiên cũng chẳng phải là kẻ hữu dũng vô mưu.
Hai bên chẳng ai ngoan hiền, vì vậy nên chẳng hẹn mà cùng nhất tề đổi hướng, lộn trở lại quán trà.
Mấy gã tăng nhân nọ vẫn còn ngồi đó. Tu vi không bằng nên bọn chúng hoàn toàn không thể nhận ra hai tu sĩ Trung Vực lạ lùng kia đang theo dõi mình.
Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đều núp trong một góc khuất ở ngọn núi mé đối diện, nhìn hướng đi của bốn người thì biết là họ đang nhắm tới Minh Nhật Tỉnh Hải.
Những năm qua, người ta rất ít khi nào thấy tăng nhân Tuyết Vực Mật Tông ra ngoài huống hồ là mặt mũi bộ dạng như bốn người này.
Lúc còn ở trong quán trà, Kiến Sầu đã để ý đến đầu tóc của họ. Tăng nhân ai cũng phải quy y nhưng mấy người này thì da đầu còn lún phún tóc, rõ ràng là cạo tỉa vô cùng qua loa khiến nàng cứ có cảm giác là bọn họ đang đi Minh Nhật Tinh Hải để lánh nạn.
Tu vi của bốn gã tăng nhân này đều ở mức kim đan từ trung kỳ đến hậu kỳ. Cho dù bọn họ có đông hơn một chút nhưng đã chạm trán với Kiến Sầu và Tạ Bất Thần thì gần như chẳng có sức đánh lại. Hay nói cho đúng hơn, ngay khi thấy Kiến Sâu lại xuất hiện trước mặt mình, cả đám đều hoàn toàn chẳng dám nghĩ với việc đánh trả.
Chỉ trong chốc lát, tất cả đều bị hai người quăng xuống dưới một tảng đá lớn trên một sườn núi xa xa. "Các ngươi là người Mật Tông 2?”
Kiến Sầu ung dung ôm kiếm đứng trước mặt bọn họ, mở miệng hỏi không chút khách sáo.
Bốn tăng nhân đều có vẻ sợ. Duy có người ở giữa là khá hơn cả. Tu vi của gã cao nhất bọn, cảnh giới kim đan hậu kỳ, người thì gây nhom, huyệt thái dương hai bên nổi gồ lên, ánh mắt sáng quắc có thần, nhìn sơ là biết gã tu hành công pháp Mật Tông có chút thành tựu.
Gã ngước mắt nhìn Kiến Sầu, gượng trấn tĩnh tinh thân đáp : "Đúng vậy. Các người muốn gì ?"
"Yên tâm, không có ác ý đâu mà sợ."
Kiến Sầu không phải là kẻ giết người như ngóe, nói chuyện nghe cũng hiền lành.
"Hồi nãy ngươi ở trong quán nhìn cũng biết, ta và vị đạo hữu này muốn đi Tuyết Vực một chuyến. Không biết bây giờ tình hình ở đó thế nào ?"
Vừa nghe xong, bốn gã tăng nhân liên thở sượt một hơi.
Đúng như nàng đoán, bọn họ đúng là đang tìm đường chạy nạn. Bây giờ Tuyết Vực đang gươm đao chan chát, máu đổ khắp nơi. Loại tép riu như họ thực sự rất khó mà sống sót.
Biết hai người Kiến Sầu không có ý muốn giết, nên tình hình Tuyết Vực ra sao gã tăng nhân nọ nhất nhất nói ra.
"Bọn ta đều là tăng nhân Mật Tông, tu luyện cũng gân một trăm năm nay rồi."
"Lúc nhập tông, tuy nghe nói nội bộ lục đục đấu đá khá nhiều nhưng bọn ta đều vì cuộc sống mà vào nên cũng không lo nghĩ lắm. Ai ngờ mấy chục năm gần đây, Mật Tông hai phái cũ mới đánh nhau tối mày tối mặt. Lúc thánh tử Tịch Gia vừa được thỉnh xuống thì ngài đột nhiên lại giúp Cựu Mật. Bọn ta cứ cho rằng thế cũng hay, thánh điện từ nay về sau sẽ hết lôi thôi. Nhưng không ngờ...
"Trước lúc trận đánh xảy ra, không biết mấy vị pháp vương Tân Mật làm sao mà tu vi tăng vọt, thẳng tay đồ sát Cựu Mật...
Có lẽ nhớ lại cảnh tượng đẫm máu lúc ấy, đôi con ngươi trong mắt gã tăng nhân này ánh lên kinh hoàng. Ba người còn lại mặt mày xám ngoét như tro.
"Cựu Mật có ba pháp vương, hôm nay chết hết hai, bị thương một."
"Ba người bọn ta đều là đệ tử của pháp vương Lợi Nghiêm. Thương thế quá nặng, ngài bảo mình chẳng còn bao nhiêu thời gian, rồi kêu bọn ta rời Tuyết Vực, đừng trở về nữa. Bọn ta cũng khuyên ngài đi theo nhưng ngài lại muốn đợi thánh tử. Bây giờ ở Tuyết Vực, toàn bộ thánh điện đều rơi vào tay bọn chúng...
"Minh Vương ở đó, nếu hai vị muốn vào, thật sự là nguy hiểm vạn phần."
Đây quả nhiên là hai phe Mật Tông cũ mới đánh nhau. Điều này không có gì trái ngược với dự đoán của nàng. Nhưng về việc "Không biết làm sao mà các pháp vương Tân Mật tu vi lại chợt tăng vọt” thì nàng hơi lo lo.
Kiến Sầu nghiêng đầu liếc Tạ Bất Thần : "Tạ đạo hữu thấy sao ?”
Tạ Bất Thần thong thả quét mắt nhìn bốn người một lượt. Y không trả lời Kiến Sầu mà hỏi gã tu sĩ vừa mới thuật chuyện xong : "Theo lời các ngươi mà xét thì chuyện tu sĩ hai phái Côn Ngô Nhai Sơn của Trung Vực chết ở Tuyết Vực, các ngươi không biết gì cả sao ?"
"_. Cái gì?" Bốn gã gần như đờ ra cùng một lúc, trong nháy mắt lưng toát mồ hôi lạnh.
Côn Ngô - Nhai Sơn !
Bốn chữ ấy sao mà đáng sợ, khủng khiếp đến thế !
Hai tu sĩ này lại nói cho bọn họ biết người của Côn Ngô, Nhai Sơn mất mạng ở Tuyết Vực, vậy thì chuyện đằng sau còn kinh thiên dộng địa đến mức nào 2
Gã tăng nhân nọ rùng mình, một hồi lâu sau mới lắc lắc đầu nói : "Bọn ta rời thánh điện cách đây bảy ngày nên chẳng biết gì về việc này."
Tạ Bất Thần không nói tiếng nào.
Kiến Sầu liếc nhìn Tạ Bất Thần rồi nhìn gã tăng nhân mà nhất thời chẳng hiểu ra sao. Nàng theo y đến đây trước nhất là vì đồng môn Nhai Sơn chết oan, thứ là vì muốn xem xem Côn Ngô, hay nói cho đúng hơn là Hoành Hư chân nhân đang giở trò gì. Vì tu vi của Kiến Sầu cao hơn, Tạ Bất Thần hẳn cũng biết mục đích của nàng nên chẳng làm sao khác được.
Nhưng hiện giờ y ngoài mặt lại chỉ giống như là đang đi điều tra cái chết của đệ tử Côn Ngô mà thôi vậy.
Thật hay giả đây ?
Có trời mới biết được.
Kiến Sầu biết y là người thâm sâu khó lường, cho dù người ta chỉ mới tới đỉnh điểm kim đang nhưng không phải vì vậy mà nàng lơ là mất cảnh giác.
Sau khi xét lại lời nói của gã tăng nhân kia một lần nữa, thấy không có gì khả nghi nàng mới phất tay gỡ bỏ cấm chế trên người bọn họ : "Xong rồi, các ngươi đi đi."
Dọc đường bị chặn, tới bất chợt, đi cũng bất chợt. Lúc được giải trừ cấm chế, cả bọn còn chưa kịp hoàn hồn. Ai nấy ngẩn ra rồi mới vội vàng đứng dậy, lúng túng giơ tay phải đặt lên vai trái, khom người hành lễ theo lối Mật Tông rồi nhắm sơn đạo mà chạy xa.
Chỉ có gã tăng nhân tu vi cao nhất là liếc nhìn hai người Kiến Sầu và Tạ Bất Thần, bộ dạng tựa như có gì muốn nói nhưng rốt cục đành cười khổ rồi cũng cúi người hành lễ niệm hai tiếng "Thiên nặc”, đoạn cũng chạy đuổi theo đồng bạn.
Thoáng chốc, bóng dáng bốn gã tăng nhân đã mất dạng giữa nơi núi non chập trùng.
Kiến Sầu và Tạ Bất Thần vẫn đứng yên nhìn theo cho đến khi chẳng còn thấy bóng dáng người nào mới thu mắt lại.
"Y dường như muốn nói gì đó với chúng ta nhưng thấy hình như có nói cũng vô dụng nên rốt cục làm thinh. Tạ đạo hữu, ngươi không thấy tò mò sao ?"
Kiến Sầu quay đầu lại liếc nhìn y.
Tạ Bất Thần không đáp mà vẫn chỉ ngước mắt ngắm nhìn bầu trời xanh thảm trên cao, đoạn điềm đạm nói : "Có lẽ hắn muốn khuyên chúng ta không nên mạo hiểm, nhưng thấy gốc gác xuất thân của ta và cô nên biết có nói cũng vô dụng."
Chuyện Côn Ngô và Nhai Sơn chết mất đệ tử ở Tuyết Vực đến nay chẳng có mấy người biết. Thế mà tự nhiên lại có hai người nhảy ra chặn đường bọn họ dò hỏi tình hình Tuyết Vực, vì vậy chỉ cân nghĩ kỹ một chút là đủ hiểu hai vị tu sĩ Trung Vực này là ai.
Vì vậy có nói cũng bằng thừa.
Nếu phải đi là đi, phải đến là dến. Có nhiều chuyện không phải chỉ với sức của một người là có thể cản nổi.
Trong cái bí ẩn huyền ảo của thế sự, tất cả mọi người tựa như bị một luông xoáy cuốn lấy, đẩy bọn họ lên con đường phải đi, hướng bọn họ đến bí mật mà họ muốn khám phá.
Rốt cục Kiến Sầu và Tạ Bất Thần không nói gì thêm với nhau.
Đối với Kiến Sầu thì đơn giản là chẳng có gì để nói.
Còn đối với Tạ Bất Thần, y vừa đề phòng vừa kiêng ky nàng.
Trên đời này dường như không có chuyện gì phiên toái hơn chuyện này -
Y đã giết một người nhưng người này không chết mà lại trở thành tâm ma khắc cốt ghi tâm của y. Mỗi câu mỗi lời y nói ra đều khắc với nàng, tâm ma vì thế cũng càng lúc càng lớn. Có làm gì đi nữa y cũng không tài nào thoát khỏi nàng. Thậm chí chuyến này đi có mục đích riêng nhưng có nàng kè kè bên cạnh thật vô cùng vướng chân vướng tay.
Không ngờ Sát Hồng tiểu giới trong tay năm xưa thế mà hóa ra lại để cho nàng làm ngư ông đắc lợi.
Kiến Sầu...
Lúc y giết nàng, chẳng ngờ sau này hai chữ này lại đến nỗi khắc cốt ghi tâm, cùng đồng hành với mình suốt dọc đường.
So với Tạ Bất Thần, Kiến Sầu tinh thần rất thoải mái. Tu vi của nàng cao hơn, vả lại chuyến đi này cũng chẳng có bí mật hay mục đích gì ở phía sau, nên hầu như không bị sức ép tâm lý. Sau khi chặn đường mấy vị tu sĩ Mật Tông để tìm hiểu tình hình, nàng lại đi thẳng về phương bắc, vừa đi vừa nghĩ đến những điều xoay quanh kiếm Nhiên Đăng, đồng thời cũng để ý quan sát phong cảnh núi sông biến đổi dưới chân. Từ quán trà trở đi, cứ tiếp tục bay mãi về phía bắc thì trời cũng tự nhiên lạnh hơn.
Thế đất càng lúc càng cao. Gió rét căm căm từ nơi chân trời rít lên từng trận, khiến một tâng mây mỏng bị xé toạc, làm lộ ra một khoảng trời xanh biêng biếc mà lạnh lẽo ở bên dưới.
Mặt trời đỏ ối nghiêng dần về phía tây, trăng lạnh dần dần giăng cao.
Đến khi hai người thình lình thấy được tâng bình chướng từ sườn dốc bạt đất nhô lên trước mắt thì đêm đã khuya.
Suốt trên quãng đường đi, quang cảnh từ thung lũng xanh rì chuyển dần lên cao nguyên. Thế đất Tuyết Vực thực ra rất đặc biệt, tựa như được một vị thân khổng lồ nào đó đẩy một góc đất Thập Cửu Châu lên cao. Vì vậy ở nơi đứt gẫy, Minh Nhật Tinh Hải tụt hẳn xuống dưới, còn Tuyết Vực thì trở thành một vùng cao ngất, gần như chạm hẳn đến trời xanh vô thượng so với những miền đất khác trên Thập Cửu Châu.
Thấy dốc cao thẳng đứng tức là thấy Tuyết Vực rồi vậy.
Lúc này, Kiến Sầu liếc mắt nhìn Tạ Bất Thần, Tạ Bất Thần cũng liếc nhìn lại. Hai thanh kiếm đang bay giữa không trung liền khựng lại rồi đồng thời vụt thẳng lên cao.
Càng lúc càng cao, cao mãi cao mãi, tưởng như chẳng có điểm dừng.
Mãi đến gần nửa khắc sau, con dốc cao chắn mất tâm nhìn mới kết thúc. Không gian trở nên thoáng đãng. Trước mắt họ hiện ra một cảnh quan tráng lệ không bút nào tả xiết.
Hiện tại khiến người ta quên bằng mọi thứ.
Chỉ có trước mắt mà thôi. Mây khói mênh mang, trăng treo đầu núi.
Dưới bầu trời đêm xanh thẫm, tinh tú ngàn vạn lấp la lấp lánh. Khắp nơi, núi non trùng điệp mênh mông vô tận đằm mình trong ánh trăng bạc, điểm xuyết đó đây là những mảng tuyết phủ phản sáng lung linh. Gió đêm lồng lộng, lớp lớp cờ phạn ngũ sắc trên các đỉnh núi phất phới tung bay. Nhưng tứ phía xung quanh lại cực kỳ tĩnh lặng.
Âm thanh có chăng cũng vô cùng mơ hồ. Xa xa có tiếng tụng kinh văng vắng vọng lại, quanh quẩn bên tai, chìm xuống tận đáy lòng.
Thánh sơn huyền thoại nằm ở cuối trời.
Cung điện nguy nga sừng sững ở nơi cao nhất, trông như được tạc bằng tuyết. Mây mờ vấn vít xung quanh, ánh sáng giao thoa biến thành đủ mọi sắc màu huyền ảo, từ xa nhìn lại mà tưởng như một thế giới kỳ diệu riêng biệt. Cùng với Thánh sơn, thánh điện và vô vàn điện thờ xung quanh tụ lại, trong khoảnh khắc hốt nhiên nhìn chẳng khác gì phật quốc trên không...