Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 370 - Chương 370 : Tuyết Vực

Chương 370 : Tuyết Vực Chương 370 : Tuyết VựcChương 370 : Tuyết Vực

Đây là nơi cao nhất của Tuyết Vực.

Núi non sừng sững uy nghiêm, trên đỉnh là băng tuyết trắng xóa vạn năm không tan, cung điện thì tinh xảo tráng lệ, nhấp nhô chập trùng, còn dưới chân núi là vô vàn điện thờ phủ phục xung quanh.

- Đó chính là thánh điện Tuyết Vực.

Lúc này Phó Triêu Sinh đang đứng trong chánh điện.

Dưới ánh trăng lành lạnh, có mấy người khoác tăng y đỏ sậm đang chầm chậm đi ngang qua trước cửa điện. Bên trong điện còn có ba vị tăng nhân khác nữa, tu vi dều đạt tới cảnh giới nguyên anh. Tất cả cùng ngồi xếp bằng, mỗi người một tay cầm một cái trống con, tay kia câm chuông kim cương, miệng ê a ngâm tụng không dứt.

Nhưng chẳng có một ai nhìn thấy Phó Triêu Sinh.

Tuy bây giờ mặt trời đã lặn, tu vi của hắn đã tụt xuống mức thấp nhất do chịu ảnh hưởng của quy luật thiên nhiên nhưng để đi lại trong thánh điện này như ở chốn không người thì vẫn còn dư sức, chẳng người nào có thể phát hiện ra nổi sự có mặt của hắn.

Phó Triêu Sinh tản linh thức ra khắp nơi. Toàn bộ thánh điện, thậm chí là cả ngọn núi thánh này, từ từng điện thờ, từng cái bàn cái ghế cho đến từng cử động một của mỗi tăng nhân đều hiện rõ rành rành trước mắt hắn.

Có người thì thanh tịnh tu hành, có người trông vô cùng khó coi...

Nhưng người mà hắn tìm thì lại chẳng thấy đâu.

Trong đại điện có thờ một bức tượng Phật Thích Ca Mâu Ni rất lớn nhưng vì không gian hơi thiếu sáng nên trông ngài có vẻ âm âm u u.

Phó Triêu Sinh hơi nhíu mày nhìn bức tượng. Ánh mắt hắn bình thản, chẳng đượm chút cảm xúc chứ đừng nói chỉ là kính sợ hay tôn sùng. Hắn nhìn nó đơn giản như nhìn bất kỳ con tò he bằng đất nào trên thế gian này.

Cho dù có Phật sống thực sự ngự ở nơi đây, chưa chắc Phó Triêu Sinh đã nhìn bằng cặp mắt khác huống hồ tượng chỉ là một thứ vật chết không hơn không kém.

Hắn hạ mắt, lững thững đi len vào chính giữa ba vị tăng đang tụng kinh, chéo áo bào đầy họa tiết xanh rêu khẽ quét qua chiếc chuông kim cương đang rung rung trong tay một người nhưng chẳng ai hay biết cả.

Qua khỏi bàn thờ bày biện đồ cúng và tượng Phật Thích Ca Mâu Ni là đến hậu điện.

Thánh điện là một quần thể rộng lớn. Tháp cao như rừng, cột đá khắc chạm đức Phật song song nối nhau liên miên, chỗ thì phản chiếu lấp lánh như cột đồng, chỗ thì ánh sáng và bóng tối đan xen tùy theo sức che của các mái hiên cong vút. Bóng Phó Triêu Sinh loáng thoáng đi bên trong nhìn vô cùng quỷ mi.

Cứ đi mãi qua lớp lớp điện đài lâu các như vậy thì cuối cùng cũng tới chỗ cuối thánh điện.

Nơi này là một vùng băng nguyên rộng lớn. Dưới ánh trăng treo nơi cuối trời, mặt băng trong suốt lấp lánh như một phiến ngọc lưu ly. Nhưng phiến ngọc này không phải là điều bắt mắt nhất mà lại là một cái hồ nước cực lớn trông chẳng khác gì một viên cẩm thạch xanh biếc khảm trên mặt băng.

Trăng sáng, gió thổi hiu hiu, mặt hồ lăn tăn gợn sóng.

Bao la, mênh mông như một khoảng biển phô mình trên băng tuyết. - Đây chính là thánh hồ Già Lam, hồ nước nằm trên vùng đất cao nhất trên toàn Thập Cửu Châu mà tăng nhân Tuyết Vực và mọi tín đồ xưng tụng "hồ nước trên không."

Mấy ngày trước, Phó Triêu Sinh không tới đây, nhưng có lẽ vì chẳng thu được kết quả gì, trong lòng buồn bực nên hôm nay mới đi hết thánh điện để đến xem hồ.

Bây giờ hắn cảm thấy lòng mình vô cùng thanh tịnh.

Thân là phù du uy năng cực lớn, trong tay có mắt Vũ và mắt Trụ, lại thêm Côn đêm ngày bầu bạn nên hắn có thể tung hoành thiên địa như chốn không người. Từ cô đảo nhân gian cho chí Thập Cửu Châu có cảnh quan kỳ diệu nào mà hắn chưa từng thấy qua đâu.

Nhưng chưa có nơi nào mang lại cho Phó Triêu Sinh một cảm giác lạ lùng như thế này.

Hắn quên bằng mất mình từ đâu đến và muốn làm gì, trong tâm trí lúc này chỉ còn mỗi hồ nước cùng khí tức thuần túy gắn liền với trời xanh của nó.

Cứ thế, trong nháy mắt, Phó Triêu Sinh liên nghĩ tới hai chữ : Quy y.

Nhưng chỉ một thoáng sau, hai chữ ấy đã sụp đổ. Tất cả mọi ý niệm, mọi khuynh hướng có liên quan đến phật pháp, đến tứ đại giai không liền tiêu tán.

Dưới đáy mắt chất chông bao năm tháng bể dâu của hắn, một gợn sóng đen xanh thâm u tỏa ra. Thế nên khí tức huyền ảo kỳ lạ phát ra từ hô nước trước mặt liền biến mất, chỉ còn lại đáy hồ thanh tịnh say lòng người. Và dường như bị người ta phá mất mộng đẹp nên choàng tỉnh, một đôi mắt liền lặng lẽ mở to. Cả hơi lạnh băng giá của nước hồ, của trời đêm cao vút, của không gian kỳ bí xung quanh... cũng thức giấc theo.

Phó Triêu Sinh im lặng đứng nhìn hồ nước, khóe môi hơi nhếch, hỏi : "Nên gọi ngươi là Tịch Gia hay Già Lam đây 2?”

"Ì oạp !Ì oạp..."

Đôi mắt mở to dưới đáy hồ cũng chăm chú nhìn Phó Triêu Sinh nhưng lại chẳng đáp lại một tiếng.

Chỉ có gió đêm phơ phất thổi mang theo tiếng vọng của sóng nước lăn lăn võ nhẹ vào bờ hồ, khiến bóng đêm tĩnh lặng u trâm thêm man mác động lòng người.

Nơi biên giới Tuyết Vực.

Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đã đứng lặng ở đó thật lâu.

Mãi đến khi vâng trăng mỏng mảnh ẩn mình vào mây; nơi chân trời, những sương những khói sắc màu diễm lệ kỳ ảo như cõi tiên kia dần dần tối đi rồi biến mất thì hai người mới định thần lại.

Cảnh sắc sao mà bao la hùng vĩ đến thế !

Thật là mới nghe, mới thấy lần đầu.

Trong không gian còn lãng đãng một chút gì đó vô cùng thuần khiết khiến mọi cát bụi, sân si trong lòng người đều được gột rửa, trở lại tinh khôi như thưở ban đầu.

Thậm chỉ...

Ngay cả thù hận cũng quên bằng.

Lặng đi một hồi lâu, Kiến Sầu mới lấy lại tinh thần. Nàng hít sâu một hơi đầy lồng ngực bầu không khí tuyết lạnh rồi ngoái đầu nói với Tạ Bất Thần : "Đằng trước là Tuyết Vực rồi. Sư phụ ta xưa nay dở dở ương ương chẳng biết đâu mà lần, không biết Hoành Hư chân nhân có nhắn nhủ gì với Tạ đạo hữu không ?”

Nàng đang dò hỏi y đây mà.

Tạ Bất Thần dĩ nhiên sẽ chẳng đả động gì đến đỉnh Cửu Nghi, chỉ đáp : "Tuyết Vực hung hiểm, sư tôn ta không nói gì nhiều, tới nơi phải biết tùy cơ ứng biến mà thôi. Có điều lúc Nhai Sơn Côn Ngô gặp chuyện không may, ông có tra ra được chỗ xảy ra tai nạn, mà nó cũng ở vùng ngoại vi Tuyết Vực này, ta định đi xem thử, tiện thể mai táng đồng môn luôn. Không biết ý Kiến Sầu đạo hữu ra sao 2?”

Kiến Sầu dĩ nhiên không phản đối. Thật ra địa điểm đệ tử Nhai Sơn gặp nạn nàng cũng nắm được đôi chút vì trước lúc đi Phù Đạo sơn nhân có nói.

Nếu tới đó sớm có lẽ sẽ còn lại chút dấu vết gì chăng.

Kiến Sầu không nói gì. Thanh Nhiên Đăng kiếm đã đình lại giữa không trung từ nãy đến giờ bỗng đột nhiên quay chếch về phía tây bắc rồi phóng vút đi.

Tạ Bất Thần cũng mau chóng đuổi theo.

Sau khi vào Tuyết Vực, cảnh quan không còn giống như trước.

Trong khi ở miền đất giao giữa Minh Nhật Tinh Hải và Tuyết Vực hoang vu, chẳng thấy bóng dáng tu sĩ là bao thì ở đây sau khi vượt qua một sườn đồi, sau đó bay tiếp hơn ba mươi dặm nữa là có thể thấy được làng xóm rải rác đó đây. Nhà cửa thấp bé lè tè, cụm thì mọc lên nơi bình địa, cụm thì nằm trong thung lũng,

Kiến Sầu từ trên cao nhìn xuống thấy những chỗ cao cao gần quanh làng xóm có cắm rất nhiều cờ Phật ngũ sắc đỏ vàng xanh lục trắng...

Nhà cửa đa số đều tối đen, chỉ có vài căn là còn sáng lên ánh đèn tù mù leo lét. Thi thoảng trong đêm khuya còn vọng lại có tiếng thú dữ tru lên đâu đó.

Dù sao vào địa phận Tuyết Vực rồi thì sẽ còn gặp nhiều chuyện mới lạ khác. Tuy mỗi người đều có phương thức che giấu khí tức của sư phụ truyền cho nhưng cả hai đều cẩn thận, không dám gấp rút đi lại lộ liễu như trước. Cuộc hành trình vì vậy cũng chậm đi nhiều, đến lúc họ đến được nơi xảy ra tai ương thì trời đã mờ mờ sáng.

Sương mù dầy dặc che lấp cả hẻm núi phía trước. Trong khoảng không đục ngầu ấy, bãi sông vì vậy trông rất lờ nhờ, chỉ bằng mắt thường thì không thể nào thấy rõ. Thế nhưng tiếng nước chảy thì lại vọng tới tai Kiến Sầu rất rõ.

Tuy đã nhạt đi nhiều nhưng mùi máu tanh vẫn còn khá đậm đối với khứu giác bén nhạy của nàng.

"Cạch..."

Lúc tiếp đất, tiếng chân đạp lên chồng đá cạnh bờ sông vang lên rất khẽ nhưng dường như thế cũng đủ để khuấy động sự tịch mịch nơi đây.

Kiếm Nhiên Đăng trong tay, Kiến Sầu đứng cạnh bờ sông nơi sương mù dày đặc phủ mờ mà tự nhiên cảm thấy hơi thở nghẹn lại, chân nặng như bị đổ chì.

Trong khi đó Tạ Bất Thần vẫn thản nhiên như không.

Cả hai đều biết khe sông phía trước là nơi tu sĩ Nhai Sơn Côn Ngô gặp nạn nhưng có điều là Kiến Sầu coi Nhai Sơn như nhà của mình còn tình cảm của Tạ Bất Thần đối với Côn Ngô thì rất nhạt nhẽo hời hợt.

Côn Ngô đối với y không có gì gọi là ơn tái tạo, tình thầy trò với Hoành Hư chân nhân cũng chẳng có gì sâu đậm. Chuyến đi Tuyết Vực lần này đối với Tạ Bất Thần mà nói chẳng qua là một nhiệm vụ khô khan mà thôi. Mà giả cho dù có tình thây trò đi nữa, y cũng không coi vào đâu.

Vì vậy thái độ của Tạ Bất Thần lúc này rất bình tĩnh và cũng rất lạnh lùng.

Sắc mặt trơ trơ băng lãnh, y dấn bước đi thẳng vào trong sương mù, Nhân Hoàng kiếm vừa khẽ vung lên thì trong không trung liên tỏa ra một vòng sóng trong suốt. Rồi tựa như có một cơn gió nhẹ thổi qua, sương mù dầy đặc phủ kín cả một vùng liền tản đi quá nửa.

Nhờ vậy, bờ sông loang lổ vết máu liền hiện ra rõ ràng trước mắt hai người.

Nước sông càn cạn thong thả xuôi đi.

Chút máu dính trên khe và trên ghênh đá đã bị dòng nước rửa trôi nên chẳng còn lại dấu vết gì nhưng ở nơi nước không lên tới thì vẫn còn lại lằn kiếm hẳn thật sâu !

Trên bờ sông loang loang lổ lổ đầy những bãi máu thâm đen...

Sự việc xảy ra đã lâu, ngay cả mùi máu cũng nhạt đến mức khó mà ngửi thấy nổi, nhưng ngay khi quang cảnh hiện ra rõ ràng trước mắt, Kiến Sầu vẫn cảm thấy đáy lòng trầm xuống. Mùi máu trong cổ họng nàng còn nặng hơn nhiều so với mùi ở ngoài trời khiến nàng phải xiết chặt tay, lấy hết sức mới có thể nuốt xuống rồi cố nhấc chân lên, châm chậm đi tới.

Kiến Sầu nhìn dòng nước xuôi chảy, nhìn dấu kiếm hẳn trên mặt đất, nhìn những bãi máu loang đen dưới chân mà khuôn mặt như hóa đá.

Nàng biết những dấu kiếm này đều do người của Nhai Sơn chém xuống, máu cũng là của chính họ nhưng trong tầm mắt xung quanh lại chẳng có lấy một cái xác, dường như từng người một đều tan thành hư vô vậy.

Trong khoảnh khắc ấy, trong trí Kiến Sầu chợt vẩn vơ một hy vọng vô cùng hão huyền : Có lẽ mọi thứ nàng thấy đều là ảo giác, có lẽ các đệ tử có tên trên mệnh bài kia vẫn còn chưa chết...

Nhưng ngay sau đó, mọi ảo tưởng liền tan tành hết cả.

Tạ Bất Thần đang đi phía trước chợt dừng lại.

Ở đó có khe sâu, bờ đá hai bên cao ngất, dưới là đầu nguồn của nhánh sông. Nơi này vết đao dấu kiếm ngang dọc, máu bắn loang lổ khắp nơi, xác người la liệt I

Nhìn trang phục thì rõ là người Côn Ngô.

Đa phần các xác đều còn nguyên vẹn, thậm chí khuôn mặt vẫn còn đọng lại thân thái chưa kịp tan, tựa hồ như cái chết ập đến chỉ trong một sát na.

Mặt người vẻ thì tuyệt vọng, vẻ thì sợ hãi, vẻ thì phẫn nộ...

Tất cả hai mươi ba người đều nằm lại ở đây.

Tạ Bất Thần thờ ơ lướt mắt nhìn sơ qua một lượt, rồi nói mà không ngoái đầu lại : "Người Côn Ngô đã đủ nhưng người Nhai Sơn bên cô lại không thấy."

Nhưng Kiến Sầu dường như chẳng nghe thấy gì.

Lúc Tạ Bất Thần quay đầu lại nhìn thì thấy nàng đang sững người nhìn cái gì đó trong mặt nước phía trước, mãi một hồi lâu sau mới cúi người xuống, thò tay xuống lòng sông cạn lượm lên hai mảnh vỡ.

Bàn tay dường như run run.

Đó là hai mảnh vỡ đen nhánh khắc chạm hình núi đường sông cổ xưa, phía trên có đề "Nhai Sơn”. Cả miếng vốn trông thanh cao thoát tục mà giờ lại bị chẻ xéo một dọc ngay phần giữa, thành thử hai mảnh tách ra, không thể nào phục hồi được như cũ.

Nhai Sơn lệnh... Chỗ rìa vết chém vẫn còn một vệt máu nhỏ mà nước sông không thể rửa trôi hết...

Kiến Sầu chợt nhớ đến kho vũ khí, đến hơn mười thanh trường kiếm vì mất chủ mà quay về Nhai Sơn, đến làn máu nóng còn chưa lạnh trên thanh trường kiếm, đến đường chỉ đỏ như máu bừng bừng sinh cơ trên thanh Nhất Tuyến Thiên !

Môn hạ Nhai Sơn hành sự quang minh chính đại, nhân cách chẳng tệ, chưa bao giờ làm điều gì phải xấu hổ với trời đất.

Nhưng vậy mà tai kiếp lại cứ giáng xuống bọn họ không thôi...

Tuyết Vực...

Mật Tông !

Năm ngón tay tê dại vì nước sông chầm chậm co lại, xiết chặt tấm lệnh bài bể nát trong lòng bàn tay. Phần đầu nhọn đâm vào đau buốt rốt cục cũng đưa được nàng trở về với thực tại.

Một thoáng sát ý lạnh lẽo chợt lóe lên trong đáy mắt.

Kiến Sầu liếc nhìn về phía Tạ Bất Thần rồi cũng đi tới.

Hai mươi ba cái xác nằm ngay trước mắt nàng.

Nhìn hiện trường thì thấy không khác lắm so với những gì xảy ra trước đó theo như lời của nhóm Trịnh Yêu. Tất cả bọn họ hầu như đều đồng thời gặp chuyện, một kích mất mạng, thậm chí chẳng ai còn có thời gian phản kháng.

"Ngoại thương không nhiều, vết thương cũng chẳng bầy nhầy. Bên Côn Ngô đông như vậy nhưng ngay cả trưởng lão cũng không tự bạo nguyên anh." Kiến Sầu đưa mắt nhìn quanh : "Xem ra kẻ thủ ác thực lực ít nhất cũng phải nhập thế, thuật pháp thi hành nhằm vào thần hồn. Nhưng thuật này trong Tàng kinh các của Nhai Sơn cũng hiếm thấy, tu hành được lại càng khó hơn, chỉ cần sơ sẩy là bị cắn trả. Nó xuất hiện ở ngoại vi Tuyết Vực cũng thật là lạ”

Từ giọng điệu cho đến nét mặt, nàng hoàn toàn không để lộ ra bất cứ điều gì. Nhưng Tạ Bất Thần biết tự sâu trong thâm tâm nàng không bình tĩnh được như vậy.

Nhưng thế thì can gì đến y.

Xét vê một khía cạnh nào đó, Kiến Sầu tâm càng loạn thì y sẽ càng đỡ rắc rối hơn.

Với vẻ mặt chẳng có gì là bi thương, Tạ Bất Thần chỉ đưa mắt liếc nhìn bãi máu loang trên bờ sông đáp : "Ai cũng chết hết. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng trong khi người của Côn Ngô đều ở đây mà xung quanh lại chẳng thấy tung tích Nhai Sơn đâu thì thật là lạ."

Trên mặt đất hoàn toàn không có chút dấu vết gì của thú dữ. Hơn nữa, cho dù có thì không lý nào chúng lại bỏ qua không cấu xé tu sĩ Côn Ngô nằm gần đó.

Trông tình thế mà xét thì dường như có ai đã cố ý đến đây chôn cất môn hạ Nhai Sơn. Nhưng như vậy cũng lạ bởi vì nếu thực thế, người này hẳn phải liên quan đến Nhai Sơn, nhưng ngay cả Kiến Sầu là đệ tử trong môn mà lại chẳng biết chút gì.

Đừng nói chi là Tạ Bất Thần, ngay cả Kiến Sâu cũng không hiểu ra sao. Nhưng khác với y, nàng lại chợt nhớ đến Chung Lan Lăng mà mình đã gặp qua ở Cực Vực...

Tuyết Vực còn có luân hồi, hơn nữa lại còn đi đêm với Cực Vực, biết đâu xác người mất tích ẩn chứa một âm mưu nào đó thì sao. Kiến Sầu nhíu chặt mày, tâm trí quay cuồng với đủ mọi giả thiết, khiến đáy mắt nàng càng nhuốm thêm vẻ hung lệ không tan, nhưng chỉ ẩn mà không phát.

Câu hỏi của Tạ Bất Thần nàng không có câu trả lời nên chẳng đáp lại.

Bàn chân cứ bước tới bước lui mấy vòng, rồi đột nhiên Kiến Sầu chợt để ý đến xác người lớn tuổi nhất trong bọn.

Đây là trưởng lão Côn Ngô. Bộ đạo bào màu xám tro mặc trên người chẳng lấm một giọt máu mà chỉ phớt ướt sương sớm, màu vải thoạt trông hơi sậm hơn bình thường, chẳng khác màu đen là mấy. Và có lẽ vì chết đã khá lâu nên khuôn mặt nhăn nheo của người này cũng gần như xạm đen.

Đúng ra, đây chỉ là một cái xác chẳng có gì đặc biệt cho lắm. Nhưng Kiến Sầu cứ nhìn mãi không rời mắt, nói đúng hơn là nàng đang chú mục nhìn khuôn mặt xạm đen và bộ đạo bào sâm màu vì sương sớm kia.

Tạ Bất Thần dĩ nhiên cũng chú ý đến biểu lộ của nàng : "Kiến Sầu đạo hữu thấy gì vậy ?"

"V...ù...ù...!"

Đáp lời y không phải là giọng của Kiến Sầu mà là tiếng một chùm linh quang từ đầu ngón tay nàng bắn ra, trông nó chẳng khác gì một dòng thác kim sắc từ trên trời cao giáng suốt để cọ rửa thi thể của trưởng lão Côn Ngô !

Trong nháy mắt, linh lực tinh thuần gần như tràn đầy cả cơ thể khô quắt kia. Nét mặt nhợt nhạt của vị trưởng lão vì vậy cũng trở nên có sức sống hơn, đến khi được linh lực bơm căng thì từng nếp nhăn cũng giãn ra, khiến cả khuôn mặt liền trở nên hoàn toàn trơn láng. Thành thử vẻ quái dị ẩn sâu dưới lớp da khô héo rốt cục chẳng còn chỗ dung thân.

Trong khoảnh khắc ấy, Kiến Sầu nổi gai ốc khắp người, da đầu rùng rùng tê dại I

Hóa ra đây là một cụm hắc khí sống động như thực thể !

Lúc trước nàng thấy khuôn mặt vị trưởng lão này hơi mờ mờ đen, có lẽ là do đã chết mất mấy ngày trời. Nhưng lúc này, nhờ có linh lực bức thúc nàng mới giật mình nhận ra : Có lý nào sắc mặt xác chết lại có thể phát đen như vậy ?

Sắc mặt của ông đúng là phải gần như trắng bệch nhưng lại trở nên đen là bởi vì có hắc khí ẩn bên dưới I

Thậm chí không chỉ ở mặt mà trên thân cũng có. Đó chính là những chỗ quần áo sâm màu nhìn như bị sương sớm thấm ướt.

Dường như bị linh lực của Kiến Sầu thúc ép, từng cụm từng cụm hắc khí lũ lượt bốc lên khỏi xác người chết, nhưng vì bất tuân nên chúng cứ uốn éo giãy giụa để rút trở lại vào trong !

Ngay như Tạ Bất Thần là người trầm tĩnh mà thấy hắc khí cuộn lên từng cụm như vậy sắc mặt cũng phải chợt biến.

Năm ngón tay thuôn dài của y khẽ điểm một cái lên Nhân Hoàng kiếm. Trong chớp mắt, thanh kiếm trong vỏ khẽ ngân lên. Một chuỗi phù văn kim sắc sẫm màu từ trên thân kiếm trồi lên khỏi mặt vỏ rồi quấn vòng lên ngón tay y.

"Vút I

Các ngón hợp lại như đao, nhắm phía hắc khí điểm tới !

Chẳng khác gì một giọt nước lạnh rớt xuống chảo dầu sôi, lúc bị phù văn đụng vào, các cụm khí đen rùng rùng đảo lộn, tưởng như có tiếng thét chói tai vang lên vì sợ hãi ! Các cụm khí bắt đầu uốn éo dữ dội, chỉ trong nháy mắt sau đã hợp lại rồi biến thành hai cái miệng khổng lồ táp thẳng về phía hai người !

Khí tức lạnh lẽo đầy tính bạo ngược hung tàn của thời viễn cổ xa xưa tựa như một cái gai sắc nhọn đâm sâu vào não Kiến Sầu !

Sắc mặt gần như trắng bệch, nàng hít sâu một hơi lạnh, bởi cái khí tức này chẳng khác gì so với con rết quái vật mà mình đã từng gặp trong địa lao thuyền Dạ Hàng khi trước !

Nhưng cảm giác ấy chỉ như một ánh chớp thoáng qua.

Kiến Sầu hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ mà lúc này tâm trí tựa như được soi sáng, tay trái liền rung lên, ngón tay cái vốn vẫn tì lên đốc kiếm thúc tới, trong nháy mắt kiếm Nhiên Đăng bật ra khỏi vỏ ngay lập tức !

"Vù Ị"

Một chiếc đọi đèn huyễn ảo hình dạng như đài sen liền phóng ra.

Ngọn lửa vàng ấm trong đèn cháy lên khiến cái miệng khổng lồ hung tợn bằng hắc khí khi phóng tới phải chựng lại !

"Xèo ! Xèo ! Xèo I"

Hào quang trong bấc đèn bừng sáng. Nó dường như tạo nên một lớp chắn kiên cố cản lại hắc khí đen như mực ở bên ngoài, chỉ cần một chút chạm vào vầng sáng du dịu kia là liền lụi tắt ngay tựa như bị đốt cháy, khói xanh tỏa ra xèo xèo !

Đến khi khói tan, cả chiếc đọi đèn hình dạng tựa như hoa sen mới từ từ mờ đi, dưới trôn đèn còn lung linh ấn chữ "Vạn - ñd" nho nhỏ, nhưng chỉ sáng được trong chốc lát rồi cũng dần tan, chẳng còn thấy tăm tích đâu nữa.

Từ lúc hắc khí bắt đầu tấn công cho đến khi chiếc đọi đèn hoa sen biến mất, tất cả chỉ kéo dài trong vòng một khoảnh khắc là cùng.

Sự việc vừa bất ngờ vừa hung hiểm đến cực điểm. Mãi đến khi kiếm Nhiên Đăng tự động tra vào vỏ, ngân lên một tiếng nhẹ, Kiến Sầu mới định thân lại, lúc đó sau lưng cũng đẫm mồ hôi lạnh.

Mới nãy cụm hắc khí kia đúng là nhằm vào thần hồn của nàng mà đánh. Nếu phản xạ chậm chạp, e rằng hiện giờ nàng đã là một cái xác như bao cái xác vô tri khác trên đất.

Mãi đến lúc này nàng mới có thời gian ngoái đầu nhìn Tạ Bất Thần.

Nhân Hoàng kiếm cũng đã xuất vỏ tự bao giờ và hắc khí cũng chẳng còn. Tạ Bất Thần thật ra cũng phải ứng phó được giống như nàng mới thoát chết. Nhưng mặt mũi của y tái nhợt rất khó coi, ngay cả môi cũng trắng bệch chẳng còn chút máu.

Kiến Sầu không thoải mái cho lắm vì hồn phách của nàng vốn tàn khuyết. Vì vậy nên lúc linh hồn bị tấn công, việc đánh trả cũng có chỗ kém cỏi. Nhưng sắc mặt của Tạ Bất Thần cũng tệ như vậy...

Đó là do tu vi còn chưa đủ sao ?

Ý nghĩ ấy thoáng lóe lên trong trí nàng. Nhưng bây giờ không phải là lúc săm soi chuyện này.

Vừa qua cơn nguy biến, nàng liên tập trung tinh thần, cảnh giác xiết chặt Nhiên Đăng kiếm trong tay, mắt liếc nhìn xác đệ tử Côn Ngô nằm la liệt xung quanh mà cảm thấy trong người lạnh toát, quỷ khí rờn rợn bủa vây I

Trên mỗi một xác chết đều có ít nhiều hắc khí ẩn phục.

Nhưng cả Kiến Sầu và Tạ Bất Thần hiện giờ cũng chẳng còn dám bộp chộp nữa - Thì vừa rồi, chỉ mới có chút xíu đó mà cả hai đã xém mất mạng đấy thôi ! Thủ đoạn như thế này sao mà vừa đáng sợ vừa hiểm độc đến thế không biết I

Người thì đã chết mấy ngày rồi, đã vậy thân xác còn bị hắc khí nhập vào. Thật chẳng khác gì giòi bọ trong xương, đục khoét tới cùng. Đối với nó, dường như cắn nuốt thần hồn xong vẫn còn chưa đủ mà phải hút cho kỳ hết tỉnh khí mới thôi...

"Là Thiếu Cức..."

Kiến Sầu rốt cục liên nghĩ đến cái tên mà tu sĩ thuyên Dạ Hàng không ai dám gọi thẳng này. Nó cũng chính là bức tượng nằm sâu trong hang ổ của bọn họ, là sinh vật toát ra khí tức đây hoang dã trong địa lao và đồng thời cũng đã từng giao thủ với đại yêu Phó Triêu Sinh...

Nàng nhớ lúc gặp nhau ở Tinh Hải, Phó Triêu Sinh có nói với mình rằng sẽ đi Tuyết Vực, rằng hắn có nghỉ vấn, muốn tìm thánh tử Tịch Gia để hỏi.

Nhưng không biết sự việc này có liên quan gì đến hắc khí ở đây. Rồi còn bức tượng con rết thân thần bí bí xuất hiện trên Tỉnh Hải kia nữa, không biết nó có dính dáng gì đến hay không ?

Kiến Sầu miên man suy nghĩ.

Nhưng những điều này Tạ Bất Thần lại chẳng biết gì. nghe nàng nói "Thiếu Cức", y hiểu người ta rõ nhiều chuyện hơn mình, vì vậy mà đầu mày kín đáo nhu lại.

Nhưng Tạ Bất Thần không gặng hỏi, chỉ đáp : "Xem ra chuyến đi Cực Vực lần này sẽ còn hung hiểm hơn chúng ta tưởng nhiều."

Bọn họ vừa mới chân ướt chân ráo đến nơi xảy ra thảm nạn thì tính mạng đã nằm trong đường tơ kẽ tóc rồi. Nếu cứ theo kế hoạch ban đầu mà làm, tiếp tục đi sâu vào Tuyết Vực, vậy chẳng biết sẽ còn gặp phải bao nhiêu nguy cơ khác nữa chứ 2

Kiến Sầu nghĩ đến đây mà đáy mắt trắng bệch sắc sương.

Bí ẩn lơ lửng trên đầu họ thật quá dầy, quá nặng -

Đệ tử Côn Ngô Nhai Sơn tại sao lại chết ?

Chỗ này là nơi xảy ra chuyện, thế nhưng tại sao chỉ có xác người Côn Ngô mà không thấy Nhai Sơn đâu ?

Cái con "Thiếu Cức đại tôn" và đống hắc khí quái dị kia từ đâu mà đến ?...

"Đến thì đến rồi, vậy chắc phải tra ra cho rõ ngọn nguồn. Hơn nữa ta nghĩ Hoành Hư chân nhân đã hao tâm tổn trí sắp xếp cho Tạ đạo hữu đi Tuyết Vực thì hẳn có lý do riêng, không lẽ cứ vầy mà tự nhiên quay về được sao ?"

Kiến Sầu cười cười ngoái đầu nhìn Tạ Bất Thần.

"Xác chết ở đây la liệt như vậy mà tài cán của chúng ta thì có hạn, chẳng điều tra nổi đâu. Tạ đạo hữu, hay là -"

Lời còn chưa dứt, âm cuối đã vút lên sắc lẻm.

Trong sát na ấy, Kiến Sầu cả người căng cứng, đồng thời quay đầu nhìn về phía bên kia hẻm núi, nơi đột nhiên xuất hiện khí tức lạ.

Nhưng phản xạ của Tạ Bất Thần còn nhanh hơn nàng !

Ngay lúc Kiến Sầu vừa ngoái đầu thì cái người vẫn ở cạnh nàng đã biến mất. Lúc ánh mắt nàng nhìn đến thì y đã áp sát 'kẻ đột nhập" rồi !

Năm ngón tay thuôn dài chẳng khác gì lưỡi dao đoạt mạng kề sát cổ người kia !

Hóa ra là một gã thanh niên.

Tên này hẳn mới từ vùng lân cận tới đây, trên người khoác tăng y đỏ thẫm, mặt mũi tuấn tú nhưng hai con mắt đen láy thì đảo tới đảo lui không ngừng, thân quang yếu nhược, hai má hóp sâu trông rất khó coi.

Thấy Tạ Bất Thần hiện ra đột ngột bên cạnh, gã sợ đến mức chẳng kêu lên nổi một tiếng, khuôn mặt rúm ró sợ hãi I

Tăng nhân Mật Tông.

Tuy đứng khá xa nhưng vì đã từng thấy qua nên chỉ cần liếc mắt nhìn là Kiến Sầu đã nhận ra lai lịch của vị "khách không mời mà đến" này rồi.

Nhưng đồng thời cũng trong khoảnh khắc ấy, câu hỏi mà nàng đặt ra trong trí không phải là tại sao gã môn đồ Mật Tông kia lại có mặt ở chỗ này và sự hiện diện của gã có liên quan gì đến các xác chết nơi đây mà là...

Việc Tạ Bất Thân thuấn di I

Trúc cơ ngự khí, kim đan ngự không, đến nguyên anh mới có thể thuấn di !

Nhưng lúc nãy Kiến Sầu cảm thấy rất rõ Tạ Bất Thần vô thanh vô tức biến mất, rồi sau đó liên hiện ra cạnh gã tăng kia... Vì vậy nàng mới chợt nhớ đến lời của Ngô Đoan khi trước :

"Tạ sư đệ kỳ tài ngút trời. Lúc hắn mới trúc cơ, ta đã thấy hắn ngự không trên sông rồi..."

Nàng cứng người, đồng tử vụt co lại...

Trong chớp mắt, không biết bao nhiêu là tiểu tiết ùa vê, khơi gợi sát ý lạnh lẽo vô bờ trong tâm khảm Kiến Sầu. Nàng đứng yên chăm chú nhìn bóng Tạ Bất Thần ở xa xa đầu khe núi.

Nhưng dường như y chẳng hề biết điều gì đang xảy ra. Linh quang từ năm ngón tay tỏa ra là đã dễ dàng khống chế gã tu sĩ Mật Tông kia rồi.

Đối với kim đan trung kỳ, việc dễ như trở bàn tay. Mặt mày thanh lãnh tuyệt không đổi sắc, y liếc mắt nhìn người nọ rồi bình thản ngoái đầu hỏi : 'Đạo hữu có biết thuật sưu hồn không ?"
Bình Luận (0)
Comment