Chương 371 : Sưu hồn
Chương 371 : Sưu hồnChương 371 : Sưu hồn
Kiến Sầu vẫn đứng yên một chỗ, mãi một lúc lâu sau cũng chẳng đáp lại.
Hơi sương bảng lảng trong không trung lúc này tựa như đông cứng thành tinh thể li ti.
Tạ Bất Thân cũng bình chân như vại, chỉ điềm tĩnh khống chế cái cần cổ của gã tăng kia chờ nàng trả lời.
Thật ra sát ý quá rõ, nàng không giấu thì y cũng không phát hiện được.
Nhưng chẳng ai buồn thể hiện ra mặt.
Bầu không khí cứ lúc cương lúc nhu trong vô thanh vô tức như vậy rồi cuối cùng mới dịu đi. Gió lại xào xạc thổi qua hẻm núi, hơi sương tản mát lành lạnh.
Kiến Sầu vừa cười khẽ vừa cất bước đi tới với dáng vẻ tựa như chưa hề có ý muốn giết Tạ Bất Thần. Nàng điềm tĩnh nhìn về phía vị tăng đang bị y khống chế.
"Ta biết sưu hồn một chút thôi. Có điều thuật này bá đạo hung hiểm, chỉ cần sơ ý thì ta thành kẻ đần chứ không phải là hắn đâu. Tạ đạo hữu phải cẩn thận, nếu lầm lẫn đến nỗi phải sưu tra đầu óc ngài thì không hay chút nào."
Đe đọa thẳng thừng.
Nàng đã quyết định dằn lòng không giết y vì thế hiện giờ sẽ không động thủ, hơn nữa tự tâm cũng có cân nhắc, không muốn lá mặt lá trái với y nên mới nói như vậy.
Sát ý đã dịu, Tạ Bất Thần dĩ nhiên cũng không thèm để ý đến lời đe dọa kia làm gì. Từ lúc bắt đầu có Kiến Sầu cùng chung đường, y biết trước khi dò ra được mục tiêu thật sự của mình ở Tuyết Vực, nàng dù có hận thù đến đâu cũng sẽ không xuống tay hạ thủ.
Đơn giản là vì Nhai Sơn trong lòng nàng quan trọng hơn Tạ Bất Thần y.
Xét về một mặt nào đó, y cảm thấy may mắn nhưng đồng thời cũng lại cảm thấy tiếc nuối.
- Vì trong mắt nàng đã có thời chỉ có mỗi mình y, nhưng hiện giờ y đã không còn là người quan trọng nhất nữa rồi.
Hơn nữa...
Cái tình hình giết hay không này cũng chỉ là tạm thời.
Một khi sơ sẩy để lộ ra mục đích thật sự của chuyến đi, y biết Kiến Sầu nhất định sẽ thẳng tay hạ thủ, đẩy mình vào chỗ chết.
Cái câu treo cửa miệng "giao tình sinh tử" hay "Nhai Sơn Côn Ngô bằng hữu khắng khít" vớ vẩn gì gì đó chỉ là lời nói phù phiếm, không khiến nàng chùn tay một mảy. Trừ phi y ngang tài ngang sức với nàng thì có thể đánh cược thử chứ nếu không thì chuyến đi này sẽ chẳng mấy lạc quan.
Đối với Kiến Sầu, bây giờ nàng không thể giết Tạ Bất Thần được ngay thì rất khó chịu, còn y một khi sai lầm sẽ phải chịu họa sát thân, vậy thì càng khó mà chấp nhận hơn nữa.
Mang tiếng là "cùng đi để có thể trợ giúp nhau" nhưng thực ra đó lại là cùng rình nhau, chờ thời cơ chín muồi để thủ tiêu nhau.
Hoặc đánh chết hoặc phản đòn giết chết kẻ kia.
Mà Tuyết Vực lại nguy hiểm trùng trùng, tình thế buộc họ không thể không hợp tác với nhau.
Nhất là vào lúc này. Tạ Bất Thần làm như không nghe ra ẩn ý đe đọa trong lời Kiến Sầu mà chỉ đẩy thẳng vị tăng cho nàng.
Trên người gã, mọi đường kinh mạch lớn nhỏ đều bị khóa chặt, linh lực không cách nào lưu chuyển nổi dù chỉ là nửa tấc, quả thực khó chịu khủng khiếp. Nhưng hiện giờ điều khiến gã hãi nhất không phải là tu vi mà là thông tin đối đáp giữa hai người bọn họ.
Ngay khi được Tạ Bất Thần buông ra, gã liền làm bộ mạnh miệng hô lớn : "Các ngươi, các ngươi là ai ? Dám vuốt răng cọp hay sao mà động thủ với ta ! Có biết ta là ai không hả ?I"
Tuy Kiến Sầu không phải là kẻ trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mỗi tu sĩ đều có thuật nhìn người riêng. Vị tăng này rõ ràng đang ở vào độ tuổi thanh niên trai tráng hơn nữa tu vi còn đạt tới kim đan trung kỳ nhưng hai mắt lại lờ đờ hư nhược, dáng vẻ rất giống như một người ham mê sắc dục quá độ nên chẳng thấy đâu chút phong phạm của tăng sĩ tu hành, nhìn rất mất cảm tình.
Gã không mở miệng còn đỡ chứ quát hỏi rồi thì Kiến Sầu lại càng cảm thú vị. Mày liễu nhướng lên, nàng tò mò vặn lại : "Ồ, vậy ngươi là ai thế 2"
Bầu không khí đột nhiên hòa hoãn hơn nên gã kia cứ tưởng là Kiến Sầu sợ mình, lá gan vì vậy cũng lớn thêm. Dưới sức kiềm chế chặt chẽ của thuật pháp, cả người tuy không tài nào động đậy nổi nhưng mặt mũi thì hất lên đến trờ, gã hừ lạnh đáp.
"Ta chính là đệ tử đích truyền duy nhất của Địch Nhất thượng sư đang trên đường đi thánh điện kế thừa y bát của lão nhân gia ngài đây. Hai người các người biết điều thì thả lão tử ta ra ngay, vậy thì họa may ngài tha mạng cho. Còn không thì, hừ - ˆ
"Còn không thì sao 2" Kiến Sầu vẫn cười cười, trông chẳng có vẻ gì là hung hiểm.
“Còn không ngươi sẽ làm gì bọn ta 2?”
"Còn không thì đến khi người của thánh điện đến cứu ta, họ chắc chắn sẽ quăng các ngươi vào địa ngục Vô Gian, chịu đủ thứ tra tấn cực hình, chết rồi sẽ bị câu hôn cấm phách, không được siêu sinh !"
Lời nào lời nấy độc địa ào ào xổ ra, chẳng chút suy nghĩ. Gã quá ngây thơ nên hoàn toàn không nhận ra nổi mình đang thập tử nhất sinh mà cứ tưởng hai người kia nghe xong phải tái mặt sợ run.
Thật vô cùng hụt hãng khi... chẳng có điều gì lại xảy ra như gã mong đợi.
Đôi đồng tử đen nhìn vị tăng chợt trâm xuống, Kiến Sầu chỉ đáp : "Vô gian địa ngục hả ?"
Sâu dưới đáy mắt nàng chợt ánh lên một tia sáng u u trông cực kỳ quỷ dị.
"Ngươi đã từng đi địa ngục rồi nên chắc là rành hình phạt ở dưới lắm hả ?"
"Cô nói cái gì 2"
Đến bây giờ vị tăng mới bắt đầu cảm thấy lạ mà sởn tóc gáy toát mồ hôi lạnh.
Kiến Sầu lắc đầu tựa như đang tiếc cho gã quá đần độn ngốc nghếch. Sắc mặt nàng tuy rất hiền lành nhưng lời nói ra câu nào câu nấy nghe nổi gai hết cả người I
"Không có gì ! Ta thấy ngươi chưa thấy địa ngục thực sự bao giờ nên muốn tạo điều kiện cho ngươi mở mang đầu óc một phen. Vậy có được không hả ?"
'Áááá-"
Ngay sau đó là một tiếng rú thảm thiết như muốn xé toạc cả buổi sớm mai. Nhưng cả hai đều biết xung quanh quá mười trượng chẳng có ai nghe thấy nổi bởi cả vùng đã bị Kiến Sầu phong tỏa.
Năm ngón tay trắng nõn mảnh dẻ của nàng khép lại thành trảo chụp xuống đỉnh đầu gã tăng không chút thương xót. Năm đạo u quang cứng nhọn như mũi dùi từ những đầu ngón tay ấy phóng ra rồi xuyên thủng lớp sọ cứng, chọc thẳng đến tổ khiếu nơi mi tâm, lọt vào linh đài và hôn phách !
Bị sức mạnh linh thức bức ép, mọi ký ức của người kia liền hiện ra rõ ràng trong trí nàng.
Mà đồng thời cả khuôn mặt gã cũng dại đi. Đôi con ngươi đờ ra vì dường như nhìn thấy điều gì kinh khủng lắm; cái miệng tím tái há hốc, nhưng ngay cả một chút sức chống cự cũng không có, một tiếng ú ớ cũng không kêu lên nổi.
Trên đất Tuyết Vực này, gã chẳng thể nào ngờ được dù đã báo danh "Địch Nhất thượng sư" và thánh điện mà hai người trước mặt vẫn dám thẳng tay hạ thủ !
Không chút kiêng nể !
Nhưng hối hận thì đã muộn.
Khi Kiến Sầu thu tay lại, cả người gã liền đổ vật xuống đất như một đống bùn nhão. Hai mắt tuy lờ đờ nhưng trước kia vốn vẫn còn chút thần quang thì bây giờ đã biến thành đục ngầu. Cả khuôn mặt cũng trở nên ngơ ngác ngốc nghếch giống như mất hẳn thần trí.
Tạ Bất Thần chỉ cần liếc mắt nhìn sơ là biết ngay gã kia giờ đã thành người vô dụng.
Lúc sưu hồn, Kiến Sầu hoàn toàn chẳng có ý khách khí hay thương xót, ra tay một cái là thành đần luôn. Người ngợm như thế này, cho dù có sống cũng chẳng còn tương lai.
Cách thức có thể nói là khốc liệt.
Nhưng Tạ Bất Thần không hề lấy đó làm sốc hay tỏ vẻ phản đối mà chỉ rời mắt khỏi vị tăng, lãnh đạm nhìn Kiến Sầu.
"Kết quả ra sao ?"
Sắc mặt nàng trông rất khó coi.
Tuy có hiểu biết nhất định về Tuyết Vực Mật Tông, hơn nữa nàng cũng đã từng nghe nói qua đủ mọi tai tiếng khó tin về họ trong mười tám tầng địa ngục ở Cực Vực nhưng đến khi "nhìn" vào trí nhớ của gã tăng nàng cảm thấy mọi sự còn đáng sợ gấp trăm lần !
Đáng ghét, thậm chí buồn nôn.
Gã vốn tên Tra Mộc Đạt, sau vì căn cốt không tệ nên mới may mắn được "Địch Nhất thượng sư” thu làm đệ tử tâm truyền, ban cho pháp danh "Hoài Giới”.
Thông thường, các thượng sư ai cũng có vài ba đệ tử tâm truyền, nhưng người kế thừa y bát thì lại chỉ có một. Tuy nhiên Địch Nhất thượng sư thu đồ đệ lại quá trễ, đến nỗi đến khi tọa hóa trong đợt thanh trừng nội bộ tháng trước, ngài cũng chỉ có duy nhất mỗi một đồ đệ mà thôi.
Vì vậy Hoài Giới mới có thể trở thành đệ tử kế thừa của thượng sư một cách danh chính ngôn thuận.
Ở Tuyết Vực, người từ nguyên anh trở lên thì được lạy thánh điện và mang danh "Thượng sư”, còn người có tu vi từ phản hư trở lên cũng lạy thánh điện nhưng lúc đó sẽ được tôn là "Pháp vương.
Kể từ cấp bậc thượng sư, người nào cũng có chùa riêng. Sau khi tọa hóa, thông thường y bát và địa vị của họ sẽ giao cho đệ tử kế thừa. Nhưng muốn "kế thừa" được thì phải trải qua nghi lễ trong thánh điện. Sau khi vào bái lạy rồi, người đệ tử đó mới thực sự được công nhận.
Lúc nãy Hoài Giới nói sẽ có người của thánh điện đến đón chính là có ý đề cập về điều này.
Tuy quy củ của họ khác xa so với nhiều môn phái ở Trung Vực, nhưng bấy nhiêu đó hoàn toàn không khiến Kiến Sầu chán ghét ghê tởm mà cái làm khó chịu nhất lại chính là những điều có liên quan đến minh phi và phật mẫu trong trí nhớ của Hoài Giới...
Rõ ràng Hoài Giới và sư tôn của gã đều là người theo Tân Mật, đều thực hành pháp môn song tu” trong Vô thượng du già, tu theo Kim cương thừa, truy cầu hoan hỉ thiền*.
(* Đây là một phương thức tu luyện trong Phật giáo, hiện thường dùng để ám chỉ nam hoan nữ ái )
Kiến Sầu thuận miệng kể lại vắn tắt cho Tạ Bất Thần nghe những gì mình "nhìn" thấy.
Tạ Bất Thần đến Tuyết Vực thì dĩ nhiên trước đó cũng đã tìm hiểu sơ qua về Mật Tông, vì vậy chỉ cân nghe nàng nói đôi điều là biết Hoài Giới cũng cái gã 'Địch Nhất thượng sư” là loại người gì.
"Mật Tông tà môn đã đành, Tân Mật lại còn "tà" hơn gấp bội."
"Tên này cũng là người hay làm chuyện ác, để gã sống cũng vô ích..."
Ánh mắt đảo xuống liếc Hoài Giới đang nằm dài trên đất, Kiến Sầu nói mà không nhìn Tạ Bất Thần. Nàng vận lực vỗ xuống một chưởng. Tức thì một cụm linh hỏa từ trên tay nàng vô thanh vô tức bùng lên rồi rớt xuống người Hoài Giới. Trong chớp mắt, gã đã biến thành một đống tro tàn.
Bất chợt Tạ Bất Thần bỗng nghe thấy cạch một tiếng, dường như có vật gì đó chưa cháy hết nên rớt xuống.
Y bèn cúi người, nhẹ nhàng lượm từ đống tro ra một tấm thiết bài nhà Phật hình hoa sen đen nhánh, nhụy có đính bạch ngọc, bên dưới có khắc hai chữ Phạn "Địch Nhất".
Kiến Sầu liếc mắt nhìn nói : "Đây là tín vật của Địch Nhất thượng sư và cũng là bằng chứng để sau này thánh điện chấp nhận cho kế thừa y bát. Hoài Giới vốn chỉ là đệ tử tâm truyền, trong thánh điện lại không có lưu mệnh vật nên người ngoài không ai biết gã. Cái này là ngọc cửu chuyển liên tâm, thủy hỏa bất xâm, cũng là bảo vật chứ chẳng chơi."
Dù sao chẳng có mấy thứ chịu được lửa thanh liên linh hỏa mà vẫn còn †oàn vẹn.
Nhưng Tạ Bất Thần dĩ nhiên không phải là người có tâm nhìn hạn hẹp, bảo vật đối với y chẳng có gì đáng để thèm muốn, chỉ có điều nghe Kiến Sầu nói vậy thì tâm tư chợt động, bèn khẽ lật tay thu về cất trong người.
"Nhiều khi sau này sẽ có lúc hữu dụng."
Kiến Sầu không nói gì.
Nàng biết nếu chỉ dựa vào sức của hai người và che giấu khí tức không thôi thì khó mà trà trộn vào thánh điện, chui sâu vào tầng lớp đầu não của Mật Tông.
Nhưng giữ miếng ngọc lại cũng không hại gì.
Nếu nàng là Tạ Bất Thần thì e rằng cũng sẽ quyết định như y mà thôi : Lo trước tránh họa, ai mà biết được ngày sau ra sao. "Hoài Giới chẳng biết gì nhiều. Tuy nhiên có một việc mà chúng ta có thể hợp tác cùng kiểm chứng xem có thật không."
Kiến Sầu ngừng lời, đáy mắt ánh lên suy tư.
"Mấy người Mật Tông mà chúng ta gặp trong quán trà khi trước có nói Tân Mật thực lực đột nhiên tăng vọt. Mà vị Địch Nhất thượng sư của gã Hoài Giới này trước khi tọa hóa tu vi cũng bạo tăng. Nhưng Hoài Giới lại chỉ là đệ tử tâm truyền nên chẳng biết ất giáp gì."
Nói trắng ra, hai người bọn họ muốn biết rõ ngọn nguồn thì chẳng có cách nào khác là phải đích thân trà trộn vào trong.
Sau lần sưu hồn này, điều đáng mừng duy nhất có lẽ là Kiến Sâu có thêm một chút hiểu biết vô cùng sinh động về Tuyết Vực chứ không đến nỗi hoàn †oàn mù mờ ngơ ngác như trước.
Nhưng đối với Tạ Bất Thần thì chẳng có gì thay đổi.
Dù có thể thuấn di, tuy nhiên cảnh giới thực sự của y vẫn ở đỉnh điểm kim đan, không mạnh đến nỗi có thể thi triển thuật "sưu hồn” trên người một tu sĩ kim đan trung kỳ. Mà thậm chí y có khả năng làm được đi nữa thì cũng sẽ không để cho Kiến Sầu thấy.
Vì vậy, Tạ Bất Thần cũng đưa mắt nhìn đống tro rồi quay lại chỗ có xác chết đang nằm la liệt trên mặt đất trong hẻm núi, lấy vòng càn khôn thu hết vào. Lần này dĩ nhiên y không đụng đến hắc khí đang ẩn bên trong.
Thoáng chốc, bờ sông chảy ngang qua hẻm núi đã sạch trơn. Một lát sau, các dấu đao kiếm đâm chém và các dấu máu còn lại cũng bị tuyết cuối mùa phủ kín.
Mặt không đổi sắc, sau khi tẩm liệm đồng môn, Tạ Bất Thần bình thản trở về bên cạnh Kiến Sầu như chưa từng có gì xảy ra. Nàng không khỏi nửa đùa nửa thật đùa y là người "Mặt lạnh tim trơ" nhưng y cũng chẳng thèm để ý cự cãi, chỉ làm như chẳng hề gì, hơn nữa lại còn hỏi nàng : "Đi tiếp chứ ?"
"Dĩ nhiên"
Mặc dù không định thăm dò thánh điện nhưng trước xu thế phát triển của Tuyết Vực, Tân Mật thực lực có đúng là đột nhiên tăng vọt và có liên quan gì đến sự hiện diện của "Thiếu Cức đại tôn" ở Tinh Hải hay không, Kiến Sầu cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.
Huống hồ, cạnh nàng còn có cái tên Tạ Bất Thần này nữa chứ.
Kiến Sầu không nói gì thêm, chỉ nhờ vào hiểu biết vừa thu thập được lúc sưu hồn ban nãy mà bàn bạc dăm ba câu với y để định ra lộ trình tiếp theo.
Hiện giờ, tất cả các đảng phái Cựu Mật đều gân như tan rã, Tuyết Vực đa phần đều rơi vào tay Tân Mật. Vì vậy cả hai đều cẩn thận hơn so với lúc mới đến, chỉ khi nào đi ngang qua nơi vắng vẻ không người thì mới ngự kiếm, còn gặp đền miếu hay làng xóm thì đi bộ, giả như người thường.
Hai ngày cứ vậy trôi qua, chẳng có ai nhìn ra thân phận thật sự của họ.
Đến ngày thứ ba, Kiến Sầu và Tạ Bất Thần thay đổi cách ăn mặc. Cả hai vận quần áo giống như người bản địa, chất liệu vải thô và dây, màu sắc cũng tươi sáng hơn.
Tạ Bất Thần vẫn mặc màu xanh đậm, so với sắc trắng đơn sơ thuần khiết mà y ưa thích, màu này trông rất tương phản với màu địa phương và vẻ tươi sáng sắc cạnh trên họa tiết hoa bảo tiên, nhưng đồng thời lại có chút tương đồng với màu họa tiết trên kiếm Nhiên Đăng.
Còn Kiến Sầu thì khoác tuyên một màu lam xanh biếc như nước hồ, các con khổng tước thêu chỉ xanh ánh bạc trên thân váy càng tôn thêm dung nhan, khiến người càng thêm yêu kiều diễm lệ. Nếu không tính nét mặt ngũ quan tuấn tú sắc sảo thì Kiến Sầu và Tạ Bất Thần trông chẳng khác gì phần đông dân Tuyết Vực, nhưng dù vậy cả hai tạm thời vẫn chưa nghĩ đến chuyện thay đổi diện mạo.
Hiện giờ, bọn họ đều giấu kiếm, đi tay không trên đường, nhìn như đang nhàn tản dạo chơi nhưng thực ra là kín đáo quan sát xung quanh -
Kể từ lúc đặt chân tới Tuyết Vực, đây là lần đầu tiên họ bước vào một trấn nhỏ. Bảo nó "nhỏ' thật cũng chẳng quá bởi đứng từ đầu này đường thì đã thấy hết trấn ở cuối đầu bên kia.
Nhà cửa hai bên thưa thớt. Tất cả đều được xây bằng đá tảng hay đắp bằng đất sét, đa số đều là nơi trú ngụ của dân sở tại.
Người đi lại trên đường trông cũng không khác người Trung Vực là mấy. Phần đông đều không có tu vi, hoặc dẫu nếu có thì thấp đến mức gần như chẳng đáng kể, chỉ duy rải rác vài người là đạt đến cảnh giới trúc cơ mà thôi.
Rõ ràng, nơi này vẫn còn là biên giới Tuyết Vực nên tu sĩ rất ít.
Nhưng Kiến Sầu tuyệt không cho phép mình lơ là. Qua sưu hồn Hoài Giới, nàng biết quy luật hình thành làng xóm ở miền đất này, tức chỉ những nơi nào có đền miếu mới có đông người tập trung. Đó là bởi vì cả Tuyết Vực đều thờ Mật Tông nên tục “hành hương” thịnh hành.
Mỗi năm, bất kể thời tiết tốt xấu, tín đồ từ khắp mọi miền Tuyết Vực đều lũ lượt trèo đèo vượt suối để đi viếng chùa chiền. Gần thì họ đến các vùng phụ cận, xa thì đến tận thánh điện. Đã có người hành hương thì dĩ nhiên sẽ có thị trấn, thôn xóm mọc lên quanh đền miếu.
Hiện giờ, Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đang đi dạo trong một trấn theo dạng này. Hơn nữa, ở đây còn có "Chiêu Hóa tự”, chùa do chính sư tôn Địch Nhất thượng sư của Hoài Giới chủ trì. Tuy người đã tọa hóa nhưng trong chùa vẫn còn vài tu sĩ lợi hại.
Mặc dù Kiến Sầu chẳng thấy bọn họ có thể gây khó khăn gì cho mình, nhưng thân đang ở trên đất của người ta, càng bớt nhiễu sự chừng nào càng tốt chừng đó.
Trên đường nào là người già hành hương, quần áo lam lũ; nào là trẻ con đang rảo chân đạp lên đất bùn mà chạy, trong tay còn cầm ống chuyển kinh*; lác đác cũng có vài vị sư mặc tăng y đỏ đi ngang qua nhưng đa phần đều là dân thường, mặt mũi có vui có buồn, biểu cảm rất tự nhiên của thế tục.
(* Ống chuyển kinh : Là vật pháp mà tín đồ Phật giáo Tây tạng dùng để cầu nguyện. Giữa ống có trục để quay, phía trong có để giấy in kinh vẫn, chung quanh khắc sáu chữ chân ngôn - đưa tay đẩy thì quay chuyển, cứ quay một vòng là một lần niệm. )
Gió rét từ vùng băng nguyên cao tít tràn xuống khiến cờ phật giăng giăng trên không phất phới bay.
Trước mặt Kiến Sầu và Tạ Bất Thần không xa lắm có một khách sạn nhỏ cũ kỹ, cửa sổ bị gió giật liên hồi đến nỗi tưởng như muốn long cả ra rớt luôn xuống đất. Sau quây là một cô gái nhỏ mặt tròn đang ngồi nhìn người qua kẻ lại trên đường, ánh mắt chất phác linh động.
Đúng lúc ấy, cô chợt nhìn thấy Kiến Sầu.
Kiến Sầu cũng cảm thấy có ai đang nhìn mình nên ngoái lại nhìn, đoạn ngước mắt lên thì nhận ra đây là một khách sạn vô cùng đơn sơ.
"Sao vậy ?"
Tạ Bất Thần thấy nàng khựng lại cũng dừng bước theo, đưa mắt nhìn thì thấy cô gái chỉ là một người thường, đôi mắt tuy linh động nhưng tu vi lại chẳng có.
Thật ra Kiến Sầu không biết tại sao mình lại đứng lại, chỉ cảm thấy đôi mắt ấy rất dễ thương, chất phác không nhiễm chút bụi trần, ngay cả con người trông cũng thoải mái dễ chịu như tắm trong gió xuân.
Vì vậy nàng mới hỏi Tạ Bất Thần một câu mà trước đó sẽ tuyệt không bao giờ hỏi : "Đạo hữu có muốn trọ lại không ?"