Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 372 - Chương 372 : Dò Hỏi Thất Phân Phách

Chương 372 : Dò hỏi Thất Phân Phách Chương 372 : Dò hỏi Thất Phân PháchChương 372 : Dò hỏi Thất Phân Phách

Tạ Bất Thần cũng không tính trọ lại.

Khách sạn đa phần đều dành cho người thường, trong khi đó bọn họ ngay từ đầu đã không định đến đây, việc lưu lại cũng chẳng hề nghĩ đến huống hồ là có ý thuê phòng quán trọ.

Tạ Bất Thần nhíu mày nhưng rốt cục lại không nói tiếng nào.

Bởi Kiến Sầu hoàn toàn không đợi y trả lời mà đã quay lại, thản nhiên đi về phía quán trọ tồi tàn kia rồi.

Cô nương sau quầy thấy vậy thì mừng ra mặt, bèn ngồi thẳng dậy hỏi với vẻ mặt hân hoan, đôi mắt chất phác trong veo bừng sáng : "Quý khách có muốn thuê trọ không ?"

Cuối cùng cũng có khách tới nên cô rất vui.

Chuyện tai ương giáng xuống Nhai Sơn Côn Ngô hôm nay thấy bấy nhiêu đã đủ, tạm thời cũng chẳng có thêm manh mối gì, hơn nữa Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đang muốn điều tra động thái và đủ thứ điều mờ ám khác trong Tuyết Vực Mật Tông nên cuộc hành trình hiện giờ không có gì phải gấp gáp. Có nghỉ ngơi một ngày cũng chẳng sao.

Kiến Sầu có thể đổi ý nhưng rồi nàng vẫn đi tới bởi ánh mắt kia quá ấn tượng, con người trông cũng dễ thương và hơn nữa cô ta cũng có vẻ rất mong nàng tới.

Thoáng chốc, Kiến Sầu đã đứng trước quầy, mỉm cười đáp : "Ừ, muốn."

Cô nương mặt tròn sáng mắt lên. Nàng đang định dẫn khách đi lấy phòng thì chợt ngoái lại mới thấy Tạ Bất Thần cũng vừa tới, trong lòng nhất thời cảm thấy cái quán trọ của mình có hơi tồi tàn, không xứng lắm với cặp nam thanh nữ tú ngời ngời như thế này.

"Ồ, ngài - "

"Hai người hai phòng."

Không để Tạ Bất Thần kịp mở miệng, Kiến Sầu liền cướp lời nói ngay.

Tạ Bất Thần im lặng liếc mắt nhìn nàng.

Cô nương mặt tròn vốn sinh ra và lớn lên ở Tuyết Vực, tuy chuyện đời không hiểu nhiều nhưng cũng thấy bầu không khí giữa hai người này có gì đó kỳ lạ. Mặc dù vậy, khi nghe Kiến Sầu nói muốn thuê hai phòng, nàng ta liền thôi thắc mắc, niềm nở cười.

"Vậy thì tốt quá. Quán trọ nhà ta mấy tháng nay đã không có khách rồi."

Mấy tháng nay quán trọ không có khách ư ?

Nếu có quán trọ thì nhất định nơi đó phải có khách, lý ra việc buôn bán sẽ thuận lợi, không rơi vào tình cảnh này.

Tiểu cô nương đi trước dẫn đường, Kiến Sầu chắp tay sau lưng đi theo, thuận miệng hỏi : "Mấy tháng nay không có khách sao ?"

"Ừ Ị"

Lúc đi, bước chân của cô gái vẫn còn mang chút hơi hướm trẻ con, trông vừa hồn nhiên vừa chất phác.

"Nghe nói các thượng sư đánh nhau. Ngay cả miếu trong trấn cũng bị vài trận nên dần dân mới vắng người. Cha em tháng trước đi hành hương còn chưa về nữa."

Các thượng sư đánh nhau 2

Chỉ là hai phái cũ mới Mật Tông đấu đá mà thôi. Nhưng ngay cả chuyện nội bộ giữa tu sĩ với nhau mà cũng đến tai người phàm thì đủ biết là nghiêm trọng đến mức nào rồi."

Vả lại...

"Cha em đi hành hương sao 2"

"Dạ phải, cha em bị bệnh. Sư phụ Địch Nhất trong chùa nói chỉ cần có lòng thành, đức Phật sẽ độ trì, hóa giải đau khổ bệnh tật. Thành ra tháng trước cha em đã đi rồi, nhanh thì khoảng nửa tháng nữa sẽ tới thánh điện !"

Tiểu cô nương vừa nói vừa bước lên lầu, chuỗi ngọc đính trên bộ váy sặc sỡ va vào nhau nghe lanh canh vui vui, nhưng lời nói đối với Kiến Sầu thì lại rất khó nghe.

Nàng khẽ nhíu mày nhưng không hỏi thêm gì nữa.

Quán trọ rất nhỏ, lên lâu đi chưa được vài bước là đã hết phòng.

Cô nương kia đứng giữa hành lang hẹp, đưa tay chỉ hai gian phòng ở hai bên nói : "Đây là hai gian tốt nhất quán, cô cứ ở đi, khi nào đi thì trả tiền cho em cũng được."

Lúc nãy Kiến Sầu có nhìn thấy giá niêm yết sau quầy lễ tân. Vì ở Thập Cửu Châu, tu sĩ đông như kiến nên "linh thạch” là phương tiện thanh toán phổ biến nhất. Tuy vậy, chỗ nào chỉ có loe ngoe vài tu sĩ tu vi quá thấp, hay chỉ có người phàm vô phương tu luyện thì vàng bạc lại thịnh.

Trong sinh hoạt hàng ngày ở Tuyết Vực, tiền tệ dùng để mua bán trao đổi được gọi là "mậu cáp”.

Kiến Sầu dĩ nhiên không có mậu cáp mà chỉ có vàng bạc. Với tu vi của mình và theo trí nhớ của Hoài Giới, tốn chút đỉnh hoàn toàn không thành vấn đề. Vì vậy, nàng gật đầu đáp ngay, sắc mặt thản nhiên như không : "Vậy, xin phiên cô nương."

"Có chi đâu mà ! Hai người nếu muốn ăn uống gì thì cứ xuống gọi em cũng được." Thấy có khách, tiểu cô nương nhất thời vui mừng khôn xiết, mãi đến lúc sắp đi mới sực nhớ bảo : "À, em tên là Thứ Nhân Tang Ương, cứ gọi Tang Ương là được rồi !"

Cô bé này thật là linh lợi, tâm tính cũng đơn giản thuần phác.

Nhìn bóng lưng nhí nhảnh dần xa, trong lòng Kiến Sầu chợt dậy lên một cảm giác mơ hồ khó gọi tên. Nàng đứng trước cửa khẽ nói : "Nghe đồn có người có thiên tính căn cốt, lúc mới sinh thông minh thuần khiết, không nhiễm tục lụy. Nếu tu luyện, tiến bộ cực nhanh cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Cô nương này căn cốt hiếm thấy đã đành, lớn đến thế này mà tâm tính vẫn trong sáng như thế."

Trong sáng ?

Về chuyện căn cốt đặc biệt, Tạ Bất Thân cũng nhận ra, nhưng nếu nói "trong sáng" này nọ thì y không cho là đúng, bởi vậy nên làm ngơ, đưa mắt nhìn Kiến Sầu mà cười khó hiểu.

Tuy chưa vào đến trung tâm Tuyết Vực nhưng chỉ đi loanh quoanh vùng phụ cận cũng đủ học hỏi được nhiều điều.

Tuyết Vực và Trung Vực rất khác nhau. Nếu không tu đạo, người phàm Trung Vực và người trên cô đảo nhân gian không có gì khác biệt; nhưng ở Tuyết Vực, gần như người nào cũng là tín đồ mật tông dù không tu luyện.

Ở đây, Tạ Bất Thần chẳng thấy có gì trong sáng mà chỉ toàn rặt thống trị, lừa dối, ngu dân... Tuy không nói lời nào, nhưng tiếng cười ấy cũng đủ để biểu hiện ý tứ của y. Kiến Sầu từ trước đến nay không phải là người trì độn nên nghe y cười đã hiểu ngay. Dù vậy nàng vẫn giữ quan điểm của mình.

"Tính thiện trong con người nào có gì không tốt, chỉ bởi nó tôn tại nên kẻ ác mới càng thêm ác. Chúng sinh trên đời chẳng có lỗi gì."

Góc nhìn và cách nhìn khác nhau nên kết quả khác nhau. Điều này không có gì lạ. Huống hồ Tạ Bất Thần cũng không muốn đôi co cho mất thời gian nên vừa quay về phòng mình y vừa hỏi : 'Chúng ta ở đây mấy ngày ?"

"Nhất thời hứng lên mà thôi. Chúng ta cứ ở đây một ngày, ngày mai hằng đi." Kiến Sầu ngừng lời một lát, đoạn nói tiếp : "Trong trấn có chùa Hoài Giới bái sư, nhiều khi có thể tìm được manh mối gì chăng."

"Vậy chờ đến đêm rồi đi." Trâm ngâm chốc lát, y đáp.

Kiến Sầu cũng không phản đối.

Dừng chân nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Mấy ngày trước ở trong khe núi, nàng đã có xài thử kiếm Nhiên Đăng, thấy nó có chỗ bất phàm, nhưng vì đi chung với Tạ Bất Thần, hành trình cũng hơi gấp gáp nên không tiện xem xét nó cho kỹ hơn. Hôm nay nghỉ lại đây hơn nửa ngày thì quá tốt.

Nghĩ vậy, tay đang đẩy cửa, vừa định đi vào thì trong khoảnh khắc Kiến Sầu chợt cảm thấy bứt rứt. Vì muốn biết mục đích thật sự của Tạ Bất Thần khi đến Tuyết Vực nên dọc đường nàng đã cố dẳn sát ý, thường nói chuyện bàn bạc với y. Nhưng đối đãi thân thiện với một người đã từng giết mình như vậy, mà người này chắc chắn sát tâm vẫn còn, không biết...

Mình có rộng lượng thái quá không đây ?

Bước chân Kiến Sầu hốt nhiên khựng lại. Trong một sát na ấy, nàng nghĩ đến rất nhiều điều, nhưng sau khi gạt hết mọi thứ rối rắm thì chỉ còn lại một câu vướng mắc nhất mà thôi. Vì vậy, nàng chợt ngoái lại gọi : "Tạ đạo hữu.

Tạ Bất Thần cũng đang đẩy cửa định vào, không ngờ Kiến Sầu lại gọi mình nên khựng lại, quay người nhìn nàng.

"Chuyện gì ?'

"Cũng không có chuyện gì lớn.'

Kiến Sầu mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt thoáng ẩn chút lệ khí rớt trên thân người Tạ Bất Thần nhưng giọng điệu lại bình thản tựa như đang nói về chuyện mưa nắng thời tiết bên ngoài.

"Ta tự nhiên sực nhớ Tạ đạo hữu từ trước đến nay kiến văn quảng bác. Vậy chẳng hay đạo hữu có từng nghe nói đến "Thất phân phách" không ?"

"Két ! Két I'

Khi ba tiếng "Thất phân phách" vừa dứt, mặt cửa nơi các đầu ngón tay của Tạ Bất Thần tì lên chợt lách cách nứt ra ! Dường như áp lực đè lên bị mất khống chế vậy.

Năm ngón tay thuôn dài của y căng cứng lại.

Mặc cho tâm cảnh và định lực hiện tại, Tạ Bất Thần lại không tài nào giữ nổi bình tĩnh, vì vậy mà đâm ra "thất lễ" trước mặt Kiến Sầu trong lúc không nên nhất !

Tất cả chỉ là vì ba tiếng "Thất phân phách" này.

Tạ Bất Thần thật không ngờ.

Từ lúc y đầu nhập Côn Ngô đến nay, mọi người đều coi cây kiếm kia là cây kiếm phàm. Gần như chẳng có người nào biết được tên của nó, ngay cả Hoành Hư chân nhân giỏi tính thiên cơ cho lắm cũng ít khi để mắt nhìn đến. Vết rạn trên mặt cửa ram ráp dưới đầu ngón tay y.

Tạ Bất Thần cụp mắt, nhẹ nhàng buông tay ra, im lặng nhìn Kiến Sầu bằng khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng muôn thưở.

Nếu chỉ để dò hỏi, vậy thì nàng thành công rồi.

Bởi đây là bí mật lớn nhất đời mà y không thể để cho bất kỳ ai biết được.
Bình Luận (0)
Comment