Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 373 - Chương 373. Minh Phi

Chương 373. Minh phi Chương 373. Minh phiChương 373. Minh phi

"Xem ra Tạ đạo hữu biết rất rõ."

Dĩ nhiên thái độ ấy đều không thoát khỏi được con mắt tinh tường của Kiến Sầu bởi nàng từ đầu đến cuối đều chú mục nhìn y.

Tạ Bất Thần đã không làm nàng thất vọng.

Lúc nãy, Kiến Sầu chỉ muốn cà khịa một chút để y đừng quá thoải mái nên mới kiếm cách nói khích xem sao.

Nàng vẫn chưa lúc nào quên cây nhang đột nhiên bị đánh gãy trong căn nhà cũ ở Uổng Tử Thành, hơn nữa lại còn có dòng chữ ướt nước nghuệch ngoạc trên cửa sổ -

Giết Tạ Bất Thần, chém Thất Phân Phách !

Rốt cục người viết là ai, lai lịch ra sao, cho đến giờ Kiến Sầu cũng không biết. Thậm chí người ta thiện hay ác, bạn hay địch, nàng cũng không rõ.

Ba tiếng "Thất Phân Phách" vừa rồi đúng là một phép thử. Nhưng kết quả thật quá mức mong đợi. Tạ Bất Thần không chỉ biết rất rõ mà phản ứng cũng rất mạnh.

Từ đó suy ra là đủ biết bí mật này quan trọng đến bực nào !

Đến nỗi nó có thể làm cho một người tàn nhẫn tu luyện đến mức tâm lặng như nước, vui buồn không lộ phải biến sắc mặt !

Nhưng mà thôi...

"Tiếc là Tạ đạo hữu hình như không có ý muốn nói chút nào."

Kiến Sầu nheo mắt cười, sắc diện vô cùng chân thành, nhưng vì chỉ thử mà kết quả lại quá tốt nên thần thái trông rất mãn nguyện. Nụ cười của nàng trong đáy mắt của Tạ Bất Thần vì vậy lại càng rực rỡ hơn.

Tiện thể, nàng vừa đẩy cửa vừa từ biệt y : "Cứ vậy đi, tới đêm lại gặp."

Nói xong, chẳng thèm để ý mặt mũi của y ra sao, Kiến Sầu đã bước vào trong rồi quay người sập cửa cái râm, để lại một mình Tạ Bất Thần đứng trơ khấc trên dãy hành lang hẹp, cả người đờ ra mà vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

Y đã chuẩn bị tinh thần cho những gì có thể tiếp diễn sau đó. Tỷ như nàng sẽ nói gân nói xa này nọ về "Thất Phân Phách”, hay hạch hỏi, nhiều khi còn ra tay đánh nhau nữa không chừng...

Nhưng hết thảy những điều ấy lại chẳng xảy ra.

Phòng tuyến chiến đấu đã dựng xong đâu vào đó, chỉ còn chờ thời khắc khai hỏa mà thôi, nhưng rút cục lại sóng êm biển lặng.

Nó còn khó chịu hơn là một quyền đấm vào bông vải.

Cái mà người bị khổ hình sợ nhất không phải là lúc con dao đồ tể chém xuống mà là nó cứ lơ lơ lửng lửng trên đỉnh đầu, chẳng biết khi nào thì phập xuống.

Hiện giờ, Kiến Sầu chính là cái người treo con dao ấy.

Tạ Bất Thần đã tính trước cả ngàn vạn điều có thể xảy ra, duy chỉ có khả năng này lại không lường được.

Cánh cửa trước mặt vẫn còn khép hờ, đường nứt hẹp dài bên trên trông tựa như một cái miệng đang ngoác ra cười cợt, chế nhạo y !

Tạ Bất Thân chầm chậm nhắm mắt lại, dồn hết mọi bức bối vào sâu tận tâm can. Đến khi y mở mắt ra, đôi con ngươi thâm trâm đã như mặt hồ phủ một lớp băng mỏng chẳng gợn lấy nổi một vòng sóng.

"Két." Cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy ra rít lên kèn kẹt chói tai.

Tạ Bất Thần bước vào rồi cũng đóng cửa lại. Theo thói quen, y liền dựng ngay bên trong phòng một trận pháp ngăn người bên ngoài theo dõi.

Ở gần cửa sổ có kê một cái bàn vuông nhỏ. Y đi tới nhẹ nhàng đặt thanh Nhân Hoàng kiếm lên đó, cây thước ngọc đen tuyền cũng để nằm cạnh bên.

Kiếm tên Nhân Hoàng, thước tên Mặc Quy.

Từ kiếm đến thước, tất cả đều là đồ hạng nhất trong kho pháp khí của Côn Ngô, mặc dù vậy dưới con mắt của Tạ Bất Thần, chúng chỉ là "ngoại vật" mà thôi. Nhân Hoàng kiếm có thể không có, thước Mặc Quy có thể chẳng dùng, nhưng Thất Phân Phách thì...

Trong khoảnh khắc ấy, Tạ Bất Thần rất muốn triệu hoán cây kiếm phàm trong ẩn giới Thanh Phong Am ra, nhưng cuối cùng lại thôi khi ánh mắt thoáng lướt qua trên cánh cửa gỗ đóng chặt.

Tâm cơ thâm trầm, y chẳng phải là người hiền lành lương thiện gì cho cam. Người phụ nữ ở ngay phía trước phòng y từ trước đến nay vốn rất thông minh. Mọi thứ liên quan đến nàng, y đều có thể lý giải được.

Nhưng...

Từ khi Kiến Sầu nhắc tới "Thất Phân Phách", trong đầu y liền dậy nên một nỗi thắc mắc nghi hoặc mà mãi cho đến bây giờ vẫn chưa tài nào tiêu tan nổi

Lúc còn ở cô đảo nhân gian, cây kiếm này vẫn còn chưa mang tên "Thất Phân Phách". Đến khi đầu nhập Côn Ngộ, y có tình cờ nói sơ với Cố Thanh Mi mà thôi chứ còn bí mật huyền cơ của nó bên trong thì chỉ có y là người duy nhất biết rõ. Ngay cả Hoành Hư chân nhân và những người khác cũng đều cho rằng đây chỉ là một thanh kiếm phàm... Thế thì làm sao mà Kiến Sầu lại biết mà hỏi về nó ?

Nhất thời Tạ Bất Thần có cảm giác như bị rình mò, tính kế. Dường như trong cõi u minh huyền bí có ai đó đang nhìn y chằm chằm, lén lút theo dõi từng hành vi của y, rồi sau đó mới âm thâm hạ một nước đi chí mạng trên bàn cờ...

Mà y, trong cuộc cờ này, rất có thể táng mạng thân vong.

Nó gây áp lực, tạo nên một sức ép đến nghẹt thở !

Ngón tay Tạ Bất Thần đè lên thước Mặc Quy, lực ấn mỗi lúc một mạnh đến nỗi các khớp xương cũng trở nên trắng bệch, nhưng y có nghĩ đến nát óc cũng chẳng tìm ra được chút manh mối nào.

Kiến - Sầu.

Bây giờ nghĩ lại mới hay tên của nàng đúng là thấy mà phát sầu.

Trong chốc lát, bóng tối dày đặc lặng lẽ lấp đầy đôi con ngươi Tạ Bất Thần. Y giương mắt đăm đăm nhìn cánh cửa, tưởng như làm vậy có thể nhìn thấu suốt, thấy được Kiến Sầu ở phòng đối diện bên kia.

Thật ra lúc này ánh mắt Kiến Sầu cũng đang hướng về phía cửa. Nhưng không giống Tạ Bất Thần mặt mày âm u, sắc mặt nàng vẫn còn luôn tươi tắn với nụ cười trên môi. Linh thức cũng đánh tới cánh cửa căn phòng đối diện nhưng lại bị trận pháp bên trong ngăn lại.

"Cũng cẩn thận ra phất..."

Rõ ràng Tạ Bất Thần không muốn cho Kiến Sầu thấy tình hình trong phòng y thế nào.

Tuy cùng đi chung với nhau nhưng cả hai đều biết giữa họ hoàn toàn chẳng có cái gì gọi là "giao tình" hay "bạn cũ" mà trái lại chỉ có thù hận không chết không thôi !

Chỉ có điều Tạ Bất Thần càng tỏ thái độ như vậy, Kiến Sầu càng tin mình đã chọc đúng chỗ.

"Giết Tạ Bất Thân, chém Thất Phân Phách". Nàng đúng là muốn giết y nhưng "Thất Phân Phách là cái gì thì nàng hoàn toàn không biết.

Có lẽ nó là tên một vật liên quan đến hồn phách.

Kiến Sầu xoáy chú ý vào sự tương quan giữa tám chữ này. Không biết hai vế "Giết Tạ Bất Thần" và "chém Thất Phân Phách" chỉ tình cờ đi liền với nhau hay giữa chúng có mối liên hệ nhân quả gì chăng ?

Thật mơ hồ.

Hiện tại điều nàng biết được thật quá ít ỏi.

Ngồi xếp bằng trên giường gạch kê sát tường, Kiến Sầu suy nghĩ một hồi mà cũng chẳng tìm ra cái gì mới, kế lại thấy chuyến này đi chung với Tạ Bất Thần sợ rằng sẽ còn có nhiều lúc "bảo hổ lột da" nên cũng tĩnh tâm lại.

Muốn biết thì thiếu gì dịp tìm hiểu.

Tạm thời không có kết quả cũng không sao, chỉ cần tìm được đúng hướng thì sau này điều tra sẽ dễ hơn.

Nghĩ vậy, trong lòng nàng liền chẳng mấy chốc trở nên tĩnh lặng.

Tục lụy đã giải, ý niệm thông suốt. Thân tâm sau đó liền nhập vào cảnh giới tươi sáng trong suốt như ngọc. Linh khí và hồn lực trong cơ thể lặng lẽ vận chuyển.

Nhiên Đăng kiếm đặt ngang trên đầu gối.

Vì thể xác và tinh thần liên thông nên khi vận chuyển, linh khí và hồn lực cũng từ từ truyên qua lên thân kiếm. Hai mươi mốt đóa hoa bảo tiên khắc bên trên liên dân dần bừng lên tựa như được thắp sáng, đến khi dòng linh lực chảy qua hết thì lại tắt.

Cứ thế nhịp thở của nàng cũng là nhịp thở của kiếm.

Vì vậy Kiến Sầu hốt nhiên bỗng chìm trong thiền ý, cả người giống như được bao bọc trong một vâng hào quang ấm áp.

Khi linh lực dân dần tạo thành một dòng chảy tuần hoàn ổn định thì cả thanh kiếm Nhiên Đăng cũng trở nên sinh động như vật sống. Đóa hoa bảo tiên nằm gần ngạc kiếm nhất chợt gồ lên. Hào quang tỏa ra càng lúc càng sáng, dâng bóng hoa lên cao cách lưỡi kiếm ba tấc. Được linh lực tinh thuần cọ xát, bóng hoa bắt đầu xoay từ từ.

Một vòng, hai vòng, ba vòng.

Sau ba vòng, hào quang tắt dần, bóng hoa hạ xuống thân kiếm.

Bước đầu tiên trong tu kiếm gọi là "Dưỡng kiếm' : lấy khí tức và linh lực của mình để dưỡng luyện nó, lâu dần nó sẽ biết nhận chủ, khí tức giao hòa, tiến tới người và kiếm hợp thành một thể.

Thường thường, đây cảnh giới đầu tiên trong tu kiếm. Nhưng hễ là danh kiếm thì cái nào cũng có phẩm cách riêng. Mỗi cây là mỗi phương pháp tu luyện khác nhau, từ đó dẫn đến cảnh giới và cách phân chia cấp độ cũng khác.

Nếu biết dưỡng kiếm để vận dụng chiêu số tức là nắm được hình thức bề ngoài. Đây là luyện tới cảnh giới thứ nhất;

Đến lúc có thể lĩnh ngộ được tỉnh túy của kiếm, tâm đến đâu kiếm đến đó, kích phát được kiếm ý thì tức là đạt tới cảnh giới thứ hai;

Sau đó, khi người và kiếm hợp nhất, hình thức và ý thức giao hòa, thực sự "hiểu" kiếm, khiến kiếm xuất ý đạo thì lúc đó mới xem như lĩnh ngộ được cái thân nội tại kiếm. Đây chính là cảnh giới thứ ba.

Kiến Sầu chẳng biết nhiều về kiếm Nhiên Đăng nhưng khi thấy hư ảnh họa tiết hoa bảo tiên bay lên thì biết mình đang tu luyện đúng hướng. Có điều tu vi hiện tại của nàng đã khá cao, thời gian học kiếm ít hơn nhiều so với tu sĩ bình thường nên nếu có ai thấy được tốc độ tu luyện như thế này hẳn sẽ rất kinh hãi.

Thường thường tu sĩ ở cảnh giới trúc cơ kim đan, nếu muốn làm cho hoa bảo tiên nổi lên rồi xoay ba vòng, thì phải tập trung tỉnh thần trong vòng ba năm canh giờ mới xong nhưng Kiến Sầu chỉ mất không tới nửa khắc là đã nổi được một đóa.

Hễ phương pháp đã đúng thì tốc độ sẽ rất nhanh.

Tâm vô tạp niệm, Kiến Sầu bèn tập trung chuyển linh lực tỉnh thuần vào trong kiếm. Vì vậy trong gian phòng đơn sơ, hào quang vàng rực liền chớp chớp sáng sáng lập lòe. Hoa bảo tiên cứ lần lượt trồi lên hạ xuống hết đóa này đến đóa kia, tuần tự từ phần ngạc kiếm cho đến phía mũi kiếm...

Một đóa, hai đóa, ba đóa...

Sắc trời dần dân sâm lại. Gió lạnh buổi chiều tà cuộn theo chút tiếng người nói chuyện lao xao từ đằng xa đập vào khung cửa sổ dán giấy, nhưng Kiến Sầu đang mải tu luyện nên chẳng hay biết gì.

Sắc mặt trầm tĩnh của nàng toát lên vẻ từ bi dưới ánh hào quang kim sắc của đóa hoa bảo tiên cuối cùng. Bóng hoa lơ lửng trong không trung cách thân kiếm ba tấc nhẹ nhàng xoay tròn như múa, hào quang dìu dịu cũng chao nghiêng lung linh theo nhịp.

Một vòng, hai vòng, ba vòng.

Nhưng sau đó thay vì hạ xuống như thường lệ, bóng hoa lại đột nhiên sáng bừng I

"Kendg...

Dường như bị nó tác động, cả thanh Nhiên Đăng chợt rung lên. Bóng hai mươi đóa bảo tiên khác khắc trên thân kiếm liền bắt đầu bay lên.

Hai mươi mốt bóng hoa tỏa ra hào quang rực rỡ. Tất cả xếp thành một hàng thẳng tắp. Ánh sáng của mỗi bông quyện lẫn vào nhau khiến màu sắc trong nháy mắt trở nên sẫm lại.

Kiến Sầu còn chẳng có thời gian suy nghĩ về mọi biến đổi trong quá trình này thì hai mươi mốt đóa hoa bảo tiên đã tự động đổ dồn về phía mũi kiếm.

Bông này chồng lên bông kia.

Hào quang phát ra càng lúc càng rực rỡ. Nhưng đến khi bông hoa cuối cùng hạ xuống thì cả chồng hoa chợt tối lại !

Chẳng khác gì đêm đen đổ xuống, bóng tối bao trùm khắp nơi.

Chẳng khác gì đất trời đang rực rỡ sắc màu, qua muôn ngàn thử thách, bỗng thu mình lại.

Màu hoa vốn vàng nhạt ấm áp thoắt cái bỗng sẫm lại, trông vừa đằm vừa đượm một sắc thái cổ xưa đầy thiên ý. Rồi sau đó, trước ánh mắt chăm chú của Kiến Sầu, bóng hoa từ từ hạ xuống.

Nhìn vừa tựa như một đóa hoa rơi, điểm nhẹ xuống mặt hồ vừa tựa như một phiến lá khô chao nghiêng xuống đất, hay nói đúng hơn rất giống một đốm lân tinh là đà hạ mình trên bấc đèn đã lụi...

Nhụy hoa bảo tiên đáp đúng ngay xuống mũi kiếm. Sau đó, cả bóng hoa phủ lên, tựa như bao bọc toàn bộ.

Khí tức thanh kiếm liền thay đổi ! Có thể nói kiếm vốn trông cổ xưa bởi nhìn nó giống như một chiếc đọi đèn dính đầy dầu mỡ bụi bặm, nhưng sau khi được lau chùi kỹ lưỡng thì trở nên sáng bóng.

Rực rỡ hẳn lên !

Hơn nữa chỗ hoa màu vàng sẫm bao bọc nơi đầu mũi kiếm hung hiểm nhất còn khiến thanh kiếm thêm phần sắc bén, chỉ nhìn thôi cũng thấy ớn lạnh. Nhưng vì sắc vàng u ám trung hòa với họa tiết hoa bảo tiên trên thân kiếm nên trông không thấy chói mắt mà ngược lại còn dung hợp đầy thiền ý.

Khi Kiến Sầu cầm thanh kiếm lên thì một luồng khí tức ôn hòa truyền đến, trong trí hoa sen bung nở vạn trượng giữa tiếng kinh cầu văng vẳng. Trong cơn mơ màng, nghe như có tiếng nói từ ngàn xưa vọng vê.

"Viên mãn báo thân. Đèn thắp, ngu muội ngàn năm tan. Trí sáng, dốt nát vạn năm diệt. Một lần thắp lên, vạn đèn cùng cháy. Vạn đèn sáng tỏ, phúc không thể lường."

"Thất tình lục dục, Bồ Đề thắp tâm đăng.'...

Bồ Đề, tâm đăng ư ?

Chẳng lẽ đây là nguồn gốc tên gọi Nhiên Đăng kiếm sao ?

Trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng nói này, Kiến Sầu liền chợt hiểu : khi đã xoay chuyển ba vòng hai mươi mốt đóa hoa bảo tiên, tức như vậy đã đạt được tới cảnh giới thứ nhất trong việc luyện kiếm "Nhiên đăng - Thắp đèn” chính là biểu tượng của cảnh giới này, lửa của nó cũng giống như lửa thường. Như vậy, cảnh giới tiếp theo hẳn là phải lĩnh ngộ được bản chất nội tại của kiếm...

Nhưng biết làm thế nào ?

Nhất thời Kiến Sầu ngẩn người, nhưng trừ tiếng kinh cầu văng vẳng trong trí thì không nghĩ ra được điều gì khác. Đôi mắt tuy dần dần trở nên linh lợi thông tuệ nhưng ngàn vạn câu hỏi lại âm âm ập đến.

Thanh kiếm nằm trong tay nàng đã trở về hình dáng vốn có của nó, trừ mũi kiếm nếu nhìn lâu sẽ cảm thấy rợn người chứ không thì chẳng có gì thay đổi nhiều.

Kiến Sầu cầm kiếm vung lên -

Ngay lập tức, họa tiết hai mươi mốt đóa bảo tiên trên thân kiếm liền xoay tròn, trông chẳng khác gì ao sen lấp lánh hào quang được vẽ trên các bức bích họa của nhà Phật !

Mũi kiếm cũng đột nhiên chói sáng.

Hào quang ám kim vừa bừng lên thì hai mươi mốt bông bảo tiên đang xoay tròng liền bay về phía mũi kiếm !

"Âm Ị

Trong gian phòng nhỏ hẹp bỗng nổ vang một tiếng !

Lúc vào cửa Kiến Sầu cũng có bố trí trận pháp, nhưng chỉ tiện tay vung kiếm một cái mà nó đã bị vô số hoa bảo tiên bay ra đánh tới tấp rồi !

Nhìn lại chẳng còn thấy gì, có chăng là lửa đèn như muốn quét sạch cả nàng !

May mà có trận pháp, vả lại nàng cũng đã từng luyện qua "Nhân khí".

Đến khi hào quang tan hết, toàn bộ vật dụng không được trận pháp bảo vệ, từ cái bàn cái ghế cho đến chiếc giường nàng đang ngồi đều hóa thành phấn mịn !

Duy có cây đèn trước mặt là đang bập bùng sáng mà thôi.

Kiến Sầu nhớ rõ ràng lúc vào phòng trời vẫn còn chưa tối, chiếc đèn đơn sơ để trên chiếc bàn trong góc kia nàng chẳng hề đụng đến chứ đừng nói là thắp lên.

Nhưng sau khi vung kiếm lên, nó lại sáng.

Nhiên Đăng kiếm...

Còn có cách dùng kỳ diệu như thế này ư ?

Kiến Sầu đưa mắt nhìn ngọn lửa chập chờn trong chén, nhưng mới chỉ thoáng liếc qua mọi cảm giác huyền diệu khó giải thích chợt tan biến trong nháy mắt.

Cả người nàng dường như bị cuốn vào ngọn đèn, mênh mang đắm chìm trong hồi ức vô cùng vô cùng.

Bao kỷ niệm xưa chợt ùa về trong trí như đèn kéo quân...

Mỗi hình mỗi cảnh đều gắn với đèn : khi thì khêu bấc đèn cho sáng, khi thì chép kinh phật dưới đèn, khi thì thắp một dãy đèn lồng trên lối mòn trong vườn, khi thì là chính đêm tân hôn của nàng, bóng nến hỷ cao cao cháy sáng...

Nhưng tất cả đều lướt qua quá nhanh. Kiến Sầu còn chưa kịp rút tỉa được điều gì hữu ích thì "Phụt" một cái, ngọn đèn do thanh kiếm đốt lên đã vội lụi tắt.

Mọi hình ảnh cũng liên biến mất.

Mãi cho đến lúc này, Kiến Sầu mới thấy -

Trong chiếc đọi đèn chẳng có lấy một giọt dầu.

Vậy cây đèn này vốn chẳng thể thắp lên được.

"Nhiên Đăng kiếm..." Kiến Sầu bất giác cười cười thốt lên, trong lòng cảm thấy kỳ diệu vô cùng.

Thấy trời bên ngoài đã tối, nàng liền nhớ tới ước định với Tạ Bất Thần đi thám thính chùa Chiêu Hóa, vì vậy bèn nén lòng dằn xuống mọi háo hức muốn tìm hiểu thêm, tra kiếm lại vào vỏ, sau đó gỡ bỏ trận pháp, đẩy cửa đi ra ngoài.

Tiếng đời tạp nhạp đủ loại liền vọng đến tai nàng.

Trời đã tối hẳn. Thời tiết cũng không tốt lắm nên chẳng thấy trăng đâu, chỉ có gió lạnh u u rít lên dọc theo hành lang, thổi bay phần phật tà áo của nàng.

Hình như ở dưới lầu có khách đến thuê trọ nên nghe có vẻ ồn ào.

Kiến Sầu cứ nghĩ cô bé Tang Ương ở bên dưới chắc đang hoan hỉ lắm nên cũng chẳng mấy để ý lắm mà chỉ định tới gõ cửa phòng Tạ Bất Thần. Nào hay vừa giơ tay lên thì lại chợt nghe được mấy câu khiến nàng khựng lại.

"Minh, Minh phi ? Ông, ông nói con sao ?"

"Thiên nặc ! Pháp loa vang như thế này chứng tỏ con tinh thần và thể xác thuần tịnh, rất có linh tính tuệ căn, xứng làm minh phi, trong tương lai còn có thể trở thành phật mẫu. Nếu tu hành tới cùng thì có ngày thành Không Hành Mẫu pháp thân cũng chưa biết chừng."

"Ô, thật, thật ư ? Vậy..."

"Sao, ngươi không chịu hả ?"

"Không, không phải ! Là... con chẳng bao giờ nghĩ mình cũng có thể..."...

Tiếng nói ấy Kiến Sầu chẳng lạ gì. Nó đúng là của cô bé Tang Ương kia, nhưng lúc này trong giọng điệu trong sáng vốn có còn ngân vang đầy sắc thái hân hoan vui sướng, bởi tưởng như sau bao nhiêu năm cầu nguyện mong chờ rốt cục ước mơ đã thành hiện thực nên vẫn còn chưa dám tin. Còn giọng nói kia thì rất lạ. Nhưng khi nghe thấy hai tiếng niệm "Thiên nặc", Kiến Sầu liền biết ngay là tăng nhân Mật Tông. Cứ dựa theo tình hình hiện giờ mà đoán thì chắc chắn đây là người của Tân Mật chứ nếu là Cựu Mật thì chẳng có chuyện "Minh phi" hay "Phật mẫu" gì ở đây cả.

Mày liễu khẽ nhíu, bàn tay đang giơ lên định gõ cửa liền hạ xuống. Nàng không gọi Tạ Bất Thần mà đi đến cuối góc hành lang nhìn xuống dưới.

Tang Ương vẫn đứng sau quầy, hai tay chắp lại trước ngực, khuôn mặt non nớt ửng hồng vì vui sướng, đôi mắt trong veo bừng lên rực rỡ, sáng đến nỗi dường như mọi ô uế trên thế gian này đều chẳng thể nào chịu đựng nổi.

Ánh mắt cô bé hiện giờ đang chăm chú nhìn thẳng vào các vị tăng nhân ở trước mặt.

Màu tăng y tất cả đều đỏ bầm. Cái sắc đỏ ấy không gợi được chút cảm giác ấm áp nào trong đêm lạnh mà trái lại vì quá sẫm nên nhìn càng nặng nề bức bách hơn.

Bọn họ gồm bảy người, cao thấp mập ốm đủ cả.

Người đứng đầu là người nói chuyện với Tang Ương.

Tăng y y mặc trên người trông tinh mỹ hơn, bên trong còn có thêm một lớp lót màu vàng nhạt, tràng hạt dài thật dài đeo trên cổ, tay phải cầm một cuộn da đê, tay trái cầm một con ốc biển xoắn ốc dài cỡ chừng bảy tấc.

Kiến Sầu chưa bao giờ thấy pháp khí nào giống như vậy.

Con ốc pháp loa này trắng muốt, mép vỏ đính kim ngọc bảo thạch vô cùng lộng lẫy, trên thân viết đây chữ Phạn rắc rối thâm ảo nên trông càng huyền bí hơn.

"Pháp loa đã chọn con làm minh phi năm nay. Mau thu xếp đồ đạc theo chúng ta. Hôm nay đi chùa Chiêu Hóa, chờ mai mọi người đến đủ sẽ đi tiếp tới thánh điện.”

Vị tăng cầm pháp loa trắng nói thêm. Tuy vậy cặp mắt tam giác của y lại nhìn cô bé chằm chằm ra chiều dâm dục.

Nhưng Tang Ương không nhận ra. Mơ ước lớn nhất đời bỗng đâu biến thành hiện thực, cô bé đang quá vui vì được chọn làm minh phi, tương lai sau này sẽ trở thành phật mẫu nên vẫn còn chưa định thần lại.

Nghe vị tăng nói phải sắp xếp đi ngay, cô càng mừng hơn : "Ô đi thánh điện ư ? Cha con đi hành hương rồi, vậy con sẽ sớm gặp cha thôi ! Nếu cha biết được, chắc sẽ vui lắm..."

Vị tăng nhíu nhíu mày nói, sắc mặt có phần sốt ruột : "Được đi thánh điện, chịu lễ quán đỉnh của các thượng sư là phước mấy đời rồi. Nếu người nhà con biết tin chắc chắn sẽ rất vui. Mau đi thu xếp hành lý đi."

"Dạ Ị"

Tang Ương nghe ra giọng điệu có hơi nóng nảy nhưng cũng không cảm thấy có gì không bình thường. Cô bé biết những vị tăng này không ở đền chùa gần đây mà là ở thánh điện cao xa, người bình thường nhỏ bé như cô không thể nào có dịp tiếp xúc.

Đối với dân chúng ở Tuyết Vực, thánh điện là nơi chí cao vô thượng. Mà tăng nhân có tư cách tu hành ở bên trong đều là sứ giả nhà Phật, truyền đạt âm thanh tiếng nói từ thế giới cực lạc. Họ gần như là hóa thân của Phật vậy.

Thế thì một tín đồ làm sao có thể nghi ngờ được ?

Nhưng trước khi đi thu xếp hành lý, chợt nhớ tới hai người khách, Tang Ương liên ngần ngừ : "Con quên mất quán đang có khách trọ. Mà bây giờ đi thánh điện thì phải nói với họ một tiếng..."

Tang Ương vừa lẩm bẩm vừa bất giác nhìn lên lầu hai thì bóng Kiến Sầu liền đập vào trong mắt. Cô bé ngạc nhiên kêu to.

Thái độ ấy dĩ nhiên đánh động nhóm tăng nhân. Tất cả đều ngẩng đầu nhìn theo. Vừa nhìn thấy Kiến Sầu, mắt vị tăng dẫn đầu liền sáng rực !

Đồng thời cây pháp loa trắng muốt trong tay trái y cũng tự nhiên hướng lên kêu uu!

“Uuuuu ! Uuuuu !"

Âm thanh đó vừa gần như tiếng dội rền vang mênh mang trong không gian vừa như tiếng sóng lớp lớp cuộn gầm, vang đến tai thấm vào tâm, nghe mà tưởng như "Thiên âm' từ trên trời cao vọng xuống.

Pháp loa tỏa ra hào quang trắng bạch như tuyết, sáng ngời như trăng.

Đám tăng nhân tròn mắt há hốc miệng, tựa như nhìn thấy điều gì đó không thể tưởng tượng nổi !

Ngay cả người dẫn đầu cả người cũng run run.

Không Hành mất...

Nữ tử có thể khiến cho pháp loa tự kêu tự sáng như thế này không chỉ xứng làm minh phi phật mẫu mà thậm chí còn có tư chất tuyệt cao, rất có khả năng trở thành "Không Hành mẫu" cùng kề vai sát cánh với pháp vương !

Các ánh mắt chiếu lên người Kiến Sầu chuyển từ thán phục đến tham lam, từ tham lam đến dâm dục, rồi sau đó pha trộn đủ ngàn vạn tạp niệm dơ bẩn ô uế...

Chẳng nhìn tới ai khác, ngay lập tức vị tăng kia liền giơ tay chỉ Kiến Sầu -

"Lại đây !"
Bình Luận (0)
Comment