Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 374 - Chương 374 : Mạo Danh

Chương 374 : Mạo danh Chương 374 : Mạo danhChương 374 : Mạo danh

Lại đây !

Lời ra lệnh cộc lốc, thô lỗ, hách dịch, nghe cực kỳ đáng ghét. Làm như hễ nói là người khác phải răm rắp tuân theo.

Ngay lúc ấy, Kiến Sầu thiếu chút nữa thì không kịp ứng đối, đến khi định thần lại thì suýt cười khẩy.

Lâu lắm rồi nàng chưa từng nghe ai trâng tráo với mình như vậy, chưa kể bây giờ đi đâu ai cũng cung kính kêu "Nguyên anh lão quái" mà thậm chí hồi mới chân ướt chân ráo đến Thập Cửu Châu cũng chẳng có ai dám nói chuyện với nàng như thế.

Trừ cái đám du thủ du thực ở mười tám tầng địa ngục mà thôi...

Tiếc thay, bọn chúng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì cho lắm.

Dưới ánh mắt điềm tĩnh của Kiến Sầu, tòa nhà cũ kỹ chìm trong thinh lặng.

Nàng đứng trên lầu, mắt nhìn xuống dưới, môi nhếch lên cười giễu cợt, vẻ mặt trấn định không chút đổi sắc, đồng thời hai chân cũng chẳng nhúc nhích, cứ đứng đâu là yên chỗ nấy.

Tăng nhân cầm pháp loa đứng dưới cũng nhận ra ngay thái độ chống đối của Kiến Sầu. Nó hoàn toàn khác với những người mà trước đây gã thường tuyên bố tuyển làm minh phi phật mẫu. Vì vậy, sắc mặt của gã cũng trở nên khó coi.

Pháp danh là Ma Già, người này là môn đồ đã bái Hoằng Nhẫn thượng sư làm thầy, quanh năm suốt tháng hầu hạ các pháp sư tâm tâm.

Ở Tuyết Vực, phàm chỗ nào có người ở là có đền chùa, mỗi đền chùa đều có thượng sư chủ trì. Tuy nhiên ai cũng biết thánh địa thực sự là thánh sơn, thánh điện. Ở đó hội tụ mọi tinh túy của Phật pháp Tuyết Vực và các tăng nhân có tu vi cao nhất : từ ba ngàn tăng chúng đến bảy mươi hai thượng sư, ba pháp vương, và cao hơn nữa là thánh tử Tịch Gia mà Ma Già chỉ nghe tên chứ chưa bao giờ có dịp hạnh ngộ...

Hoằng Nhẫn thượng sư chỉ là một trong bảy mươi hai thượng sư tâm tâm mà thôi. Ma Già là đệ tử tâm truyền thứ ba, ở Tuyết Vực ai cũng gọi là "Tâm Tử”, tên nghe rất kêu nhưng thực ra cũng chỉ là đệ tử tép riu. Tuy tu hành đã hơn trăm năm có dư nhưng gã chưa bao giờ được thượng sư chỉ dạy hay trọng dụng. Mà mấy cái "sướng khoái" gì gì đó thì chỉ có thượng sư với pháp vương hưởng thụ chứ gã thì hoàn toàn không có tư cách tiếp xúc.

Vì vậy, chuyện gặp ngày hôm này là dịp may của gã.

Ma Già chuyến này rời thánh điện có hai mục đích : Một là đến chùa Chiêu Hóa để đón pháp sư Hoài Giới, người kế thừa y bát của Địch Nhất thượng sư, về thánh điện tiếp nhận tẩy lễ quán đỉnh. Hai là nhân đó, dọc đường tuyển chọn minh phi đem dâng cho pháp vương Bảo Kính.

Mục đích đầu tiên không có gì đáng bàn, đây là việc thường tình trong thánh điện. Nhưng mục đích thứ hai mới là cơ hội ngàn năm một thưở, bao người cầu mà chẳng được.

Pháp vương Bảo Kính là một ba pháp vương cao cấp nhất của Tân Mật. Lúc hai phái Tân Cựu đánh nhau, ngài là người đối đầu với pháp vương Lợi Nghiêm của Cựu Mật. Hai vị tài năng tài năng một chín một mười, khó phân thắng bại. Nhưng rốt cục, với thực lực nhỉnh hơn một chút, pháp vương Bảo Kính đã đánh trọng thương pháp vương Lợi Nghiêm.

Nhưng mặc dù vậy, ngay chính bản thân ngài cũng phải chịu thương tích nặng nề, tu vi hao tổn nghiêm trọng đến nỗi bị ma chướng quấy nhiễu, vì vậy nên cần phải tìm minh phi để hỗ trợ chữa thương tu hành.

Ở Tuyết Vực, hay nói đúng hơn là trong Tân Mật, minh phi phật mẫu có một vị trí vô cùng quan trọng.

Bằng phương pháp tuyển chọn đặc biệt, thường thường các thượng sư sẽ tuyển ra từ mười hai đến hai mươi nữ tử trẻ tuổi làm minh phi để song tu hàng ngày. Sau khi qua mật quán đỉnh và kê cận với thượng sư lâu ngày, minh phi có thể xem như trở thành "Phật mẫu” thực sự.

Về bản chất, minh phi và phật mẫu là hai cách gọi rất khác biệt.

Đệ tử mới nếu muốn chính thức bước vào con đường tu đạo phải trải qua bốn lễ quán đỉnh : bình quán, mật quán, trí tuệ và hòa thắng. Trong số đó, bình quán quan trọng nhất, còn ba lễ sau đều cần phải có phật mẫu minh phi tham dự.

Nói cho dễ hiểu thì nên tảng phương pháp tu hành của Mật Tông dựa trên "Nhạc không song vận*" cùng song tu với minh phi. Nếu càng có thể bảo trì tư tưởng "Đại không” trong cực lạc thì tu vi càng được tinh tiến.

* "Nhạc không song vận” là phương pháp tu tập đặc biệt của Mật Tông Vô thượng du già mật bộ, dựa trên "Đại Nhật kinh" và "Kim cương đỉnh kinh".

Nói chung, minh phi tuệ căn càng lớn thì càng hữu ích cho việc hỗ trợ tu hành.

Thậm chí có khi một minh phi có thể phụ tá cho nhiều thượng sư tu hành, giúp họ "tức thân thành Phật*'.

* hiện đời thành Phật, đại khái là thành Phật sống.

Nếu minh phi có thể giữ được tinh thần thư thái trấn tĩnh, biết lĩnh ngộ giáo lý thì cũng có thể tu hành được như thượng sư, tự mình tu thành "Không Hành mẫu”. Cách đây mấy trăm năm trong Tân Mật đã từng có Không Hành mẫu xuất hiện. Đây chính là Phật mẫu luôn kê cận bên mình Bảo Kính pháp vương. Nhưng vài năm trước, khi hai phái Tân Cựu xảy ra xung đột, bà lại đột nhiên đầu nhập Cựu Mật. Thậm chí thương tích trên người pháp vương Bảo Kính bây giờ cũng là do có phần "góp sức" của bà.

Vì ăn phải trái đắng này nên pháp vương Bảo Kính không tin tưởng lắm vị phật mẫu hiện tại của mình. Bởi thế cách đây mấy ngày, ngài mới gọi Ma Già, ban cho pháp loa, bảo gã nhân tiện đi đón pháp sư Hoài Giới ở chùa Chiêu Hóa thì hãy tranh thủ tuyển minh phi luôn một thể.

Pháp vương Bảo Kính có hứa nếu làm tốt thì ngài sẽ đích thân chủ trì lễ quán đỉnh thứ hai cho. Từ trước đến nay, bốn nghi thức quán đỉnh của đệ tử phổ thông đều do thượng sư chủ trì. Nhưng nếu được chính pháp vương chủ trì thì còn gì may mắn và vinh dự hơn ?

Vì vậy từ lúc khởi hành, Ma Già luôn cun cút tận tâm làm việc.

Trải bao công khó mới vớ được một nữ tử có tuệ căn cực cao, thậm chí trong tương lai còn thể trở thành "Không Hành mẫu", nhưng gã vạn lần chẳng ngờ cái cô này mặt mũi lại cứ lạnh như tiền !

Nên nhớ ở Tuyết Vực, hầu hết mọi nữ tử rất lấy làm vinh hạnh khi được làm minh phi phật mẫu kề cận thượng sư !

Nhưng cái cô nàng này đang đứng trên lầu không biết sao lại có vẻ khinh miệt chống đối thế này ?I

Ma Già đợi mãi mà chẳng thấy Kiến Sầu nhúc nhích thân người, vì vậy cái bộ mặt hiên hậu từ bi trưng ra với Tang Ương khi nãy đành phải thay bằng tức giận và hăm dọa. Gã lạnh lùng nhìn nàng quát : "Pháp loa chọn người làm minh phi, còn đứng ngây ra đó làm gì ?” Ánh mắt Tang Ương nhìn Kiến Sầu cũng ra vẻ ngạc nhiên. Tuy không quen gì nhau nhưng cô bé không tài nào hiểu nổi thái độ của người khách này, bèn nháy nháy mắt, ân cần hỏi : "Tỷ tỷ à, sao vậy ? Chúng ta được thành minh phi đó, tỷ không vui ư ?"

Vui cái gì 2

Cái cô bé này trông mới chừng mười ba mười bốn tuổi đầu, em có biết thành minh phi rồi sẽ phải đối mặt với chuyện gì không ?

Trong chớp mắt ấy, Kiến Sầu cảm thấy nực cười hết sức. Bên tai nàng dường như vẫn còn ong ong giọng cười của Tạ Bất Thân vào ban ngày lúc còn đứng trên hành lang. Thật ra nàng cũng biết rất rõ vê khía cạnh này Tạ Bất Thần không phải là không có lý.

Đuôi mày lá liễu khẽ nhướng, Kiến Sầu vẫn tiếp tục bình chân như vại, chỉ như cười như không nhìn Ma Già ra chiều thách thức : "Pháp loa chọn ta là ta phải nghe theo sao 2 Nếu ta không thích thì sao ?"

Không thích 2

Hai tiếng này vừa thốt ra, các tăng nhân đứng trong sảnh nghẹn họng tròn mắt nhìn. Ngay cả Tang Ương cũng há hốc miệng, chẳng chờ Ma Già trả lời đã ngạc nhiên kêu to : "Trời, tỷ..."

Có người vậy mà lại không thích hả trời ?I

Ma Gia cũng bất ngờ. Thái độ của Kiến Sầu hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của gã. Nàng ta không những tỏ vẻ chống đối mà hơn nữa còn nói thẳng "Không thích" I

Chuyện này... Chuyện này không thể giải thích suông bằng hai chữ bạo gan được vì nó không hợp với thói thường.

Nữ tử bình thường hầu như ai cũng bằng lòng nguyện ý, bởi trên mảnh đất Tuyết Vực này không ai có thể cưỡng lại được sức cuốn hút của thánh điện chứ đừng nói là chống lại mệnh lệnh.

Trong chuyện này lẽ ra đúng là cần phải xem xem người được chọn có đồng ý làm minh phi hay không. Vì kinh văn có nói nếu không có lòng thành, người không muốn hiến dâng thì dù có miễn cưỡng làm đi nữa cũng đã quá nửa là bất lợi cho việc tu hành, thậm chí có thể gây tẩu hỏa nhập ma cho đôi bên, nhất là đối với thượng sư...

Nhưng ngay khi pháp loa sáng lên, Ma Già đã hiểu -

Nếu pháp vương Bảo Kính biết gã gặp được người có tuệ căn cực tốt như thế này mà lại không dẫn về thì hậu quả sẽ ra sao. Vì vậy cô gái này có bằng lòng hay không chẳng quan trọng chút nào !

Hai mắt Ma Già dần đanh lại.

Các tăng nhân đứng sau gã cũng hơi hơi đoán ra. Người nào người nấy đều căng thẳng nhưng ánh mắt nhìn Kiến Sầu lại nhuốm mùi khinh miệt.

Dĩ nhiên là vì được may mắn tuyển làm minh phi mà vẫn cứ nganh ngạnh cãi lại thì đối với họ là quá ngu.

Bầu không khí trong gian sảnh nhỏ hẹp liền như đông cứng lại.

Ma Già ngẩng đầu nhìn Kiến Sầu đanh giọng hỏi : "Ta hỏi một lần chót - Có nghe lời hay không ?

Nếu thái độ của gã trước kia là vẻ hách dịch bề trên thì bây giờ liền lộ ra rõ ràng là hăm dọa uy hiếp. Nhưng Kiến Sầu nào phải là người dễ bị bắt nạt 2 Nàng cũng chẳng coi vị tu sĩ kim đan xấc láo này ra gì, chỉ cười nhạt đáp : "E rằng các ông tìm lộn người rồi."

"Nhẹ không ưa, ưa nặng hả ?"

Sức nhãn nại của Ma Già đã đến cực hạn. Ngay khi Kiến Sầu vừa dứt lời, pháp loa trong tay trái của gã liên rít lên một tiếng, biến thành một tấm lưới thiên la địa võng hào quang trắng toát chụp về phía nàng !

Không gian trong quán trọ nhỏ hẹp nên khoảng cách giữa Ma Già và Kiến Sầu khá gần, đó chưa kể đây là pháp khí do tu sĩ kim đan điều khiển nên lại càng như gần trong gang tấc !

Ma Già vừa dứt lời thì tấm lưới đã phóng tới trước mặt Kiến Sầu !

Trong sát na ấy, cánh tay vốn vẫn thống bên hông nàng khẽ động, ngón giữa đã bấm xong kiếm quyết, chỉ chờ lưới xuống là phóng kiếm Nhiên Đăng từ trong túi càn khôn ra.

Chẳng ngờ vừa chực ra tay thì một giọng nói đanh gọn lạnh lùng vang lên.

"= Khoan đã

Đồng thời một bàn tay ngón ngón thuôn dài chợt bấm chặt lấy tay nàng.

Vừa ra sức vừa có ý can ngăn nàng.

Kiếm quyết chực phát trong nháy mắt đã bị tay y ép xuống.

"Keng...!

Trong không trung cách họ ba thước liền "Keng" một tiếng giòn tan !

Một vật hai màu đen trắng đan xen từ cạnh người Kiến Sầu phóng ra, khí thế lăng lệ đến cực điểm, nhằm lúc khẩn cấp nhất đánh trúng tấm lưới đang chụp xuống nàng ! "Ông... ! Ông... !"

Tức thời, tuyết quang tứ tán, pháp loa loạn chiến.

Ma Già cảm thấy trong không trung truyên đến một sức ép khủng khiếp, uy thế hung hãn cực kỳ đáng sợ, tuy gã đã tới kim đan hậu kỳ mà cũng không thể chịu đựng nổi.

Cảnh vật trước mắt tối sầm, lồng ngực tức muốn nổ.

Sau cú đánh, hào quang trắng toát của tấm lưới thiên la địa võng chỉ trụ được một chút rồi tan tành ngay lập tức. Ngay cả pháp loa cũng bị mất điều khiển nên bay ngược về dộng cái rầm xuống sàn !

'AmP"

Tiếng nổ khiếp người, dưới sàn bị xới thành một cái hố thật sâu.

Đám tăng nhân ai nấy da đầu tê dại, hoàn toàn chẳng biết ứng phó ra sao.

Từ lúc Ma Già tức lên muốn trị cô nàng kia đến khi pháp loa bị đánh bay về, tất cả chỉ diễn ra trong một chớp mắt ! Hơn nữa, kết cục lại khác xa so với sức tưởng tượng của họ...

Như vậy thì biết đường nào mà ứng phó cho được.

Ma Già kinh hãi. Gã đưa tay ôm ngực, ráng sức giữ mình khỏi thổ huyết rồi vội ngẩng đầu nhìn lên lầu hai -

Nữ tử kia vẫn đứng im không nhúc nhích. Nhưng bên cạnh nàng ta lúc này lại có thêm một nam tử tuấn tú chẳng biết đã đứng đó tự bao giờ, một tay y giữ chặt lấy cổ tay cô nàng, tay kia cầm một vật mà mới rồi y đã điều khiển nó đánh bay pháp loa.

Ma Già vừa nhìn đã nhận ra. Đế làm bằng đá vẫn thạch đen tuyền, nhụy bằng bạch ngọc, đây chính là lệnh bài hoa sen chứng minh thân phận, bên trên có khắc hai chữ "Địch Nhất". Nhưng thượng sư Địch Nhất đã tọa hóa, miếng liên bài này hẳn phải truyền cho người kế thừa y bát mới đúng...

"Ngươi là Hoài Giới phải không ?!"

Dĩ nhiên, người xuất hiện bên cạnh Kiến Sầu vào thời khắc mấu chốt này chính là Tạ Bất Thần. Y cũng cảm thấy được sức mạnh khiếp người tiềm tàng trong thủ quyết của nàng ra sao nhưng thái độ vẫn tỏ ra thản nhiên như không, hoàn toàn chẳng để lộ ra một chút sơ sót nào.

Tạ Bất Thần vẫn không đáp lại câu cật vấn của Ma Già mà chậm rãi quay đầu liếc nhìn Kiến Sầu.

Nàng cũng quay lại nhìn y. Nét cười vốn như có như không trên khuôn mặt yêu kiều ban nãy giờ đã tắt, thay vào đó là một trời băng tuyết trong ánh mắt, thậm chí còn ẩn ẩn thêm...

Sát ý I

Sát ý này vốn nhằm vào bọn Ma Già nhưng ngay khi Tạ Bất Thần xuất thủ ngăn nàng lại, nó liền rơi xuống đầu y.

Nàng tin Tạ Bất Thần cũng hiểu.

Nhưng y vẫn mặc, đã vậy lại còn vừa cười vừa chỉnh lại cây trâm ngọc xanh trên búi tóc mà đáp lời Ma Già : "Nói các vị sư đừng cười, ta chính là Hoài Giới.'
Bình Luận (0)
Comment