Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 375 - Chương 375 : Sát Niệm Chợt Động

Chương 375 : Sát niệm chợt động Chương 375 : Sát niệm chợt độngChương 375 : Sát niệm chợt động

Sắc diện Ma Già liền trở nên kỳ dị. Gã đảo mắt nhìn kỹ mặt Tạ Bất Thần rồi lại liếc lên nhìn búi tóc gọn gàng của y, kế đó ngó tới ngó lui hai người một lần nữa rồi bất giác hỏi : "Nữ tử này là minh phi của ngươi hả ?"

Hỏi xong, cảm thấy vô lý, gã lại bồi thêm một câu : "Hay đây là minh phi của Địch Nhất thượng sư ?"

Rõ ràng thánh điện biết tu vi của Hoài Giới chỉ mới tới kim đan, vậy thì y làm gì có tư cách có được minh phi tốt như thế chứ ?

Đó là chưa kể trên y còn có sư tôn.

Thành thử, cô gái này rất có thể là minh phi của Địch Nhất thượng sư.

Ma Già hoàn toàn chẳng đếm xỉa gì đến Tạ Bất Thần.

Ở Tuyết Vực, nếu có tu sĩ Mật Tông nào che chở bảo vệ cho một nữ tử thường dân thì trừ phi là hai người đó song tu với nhau, hoặc cô ta là minh phi của sư tôn của hắn chứ không thể còn có lý do thứ hai nào nữa.

Có khi người ta là tỷ muội thê nữ thì sao ?

Cũng không thể ! Hơn nữa Hoài Giới chẳng còn ai thân thích trên đời.

Mọi người chẳng ai thấy câu hỏi của Ma Già có gì sai mặc dù thành kiến trong đó rất lớn. Nhưng một khi nó lọt vào tai, Kiến Sầu lại nghe rất chướng.

Nàng không ngờ đám tăng Tân Mật này lại tệ đến thế.

Người ta thường nói "Nhân giả thấy nhân, trí giả thấy trí - Kẻ có đức nhìn đâu cũng thấy nhân ái, kẻ có trí nhìn đâu cũng thấy thông tuệ". Còn bọn này thì nhìn ai cũng ra dâm tà, cứ hễ thấy nữ tử đi cùng với tăng nhân Mật Tông là quy kết người ta thành minh phi phật mẫu. Thật vừa đáng thương, đáng cười mà cũng vừa đáng ghét !

Tay của Tạ Bất Thần vẫn còn bấm lên tay nàng.

Kiến Sầu biết thật ra y không có khả năng ngăn nàng ra tay. Sở dĩ y còn chưa chịu buông tay là có ý nhắc ngâm nàng không nên động thủ chứ không phải là y đang khống chế nàng. Để trả lời Ma Già, vào lúc này nàng hoàn toàn có thể ngang nghạnh chối phăng, nhưng làm vậy thì sẽ khiến Tạ Bất Thần gặp nguy hiểm, sự việc cũng trở nên rắc rối hơn.

Có điều...

Kiến Sầu nhìn đám tăng nhân trước mặt rồi khẽ liếc mắt nhìn lại Tạ Bất Thần mà chẳng nói gì. Ngay khi y đường hoàng tự nhận mình là Hoài Giới, nàng đã hiểu ra thâm ý và kế hoạch của y.

Nhưng rõ ràng người sưu hồn Hoài Giới là nàng chứ không phải y. Lúc lấy thông tin xong, nàng chỉ nói sơ những điểm chính, y không thể biết tường tận mọi sự được -

Bây giờ, trong lúc đối mặt với một đám tăng nhân Tân Mật của thánh điện mà Tạ Bất Thần lại chưa quy y bao giờ, y phải nói sao mới khiến cho chúng tin mình là Hoài Giới đây 2?

Kiến Sầu khẽ kín đáo nhếch môi cười.

Không nghe thấy nàng nói gì, Tạ Bất Thần cũng mang máng hiểu ra. Vừa rồi y đã ra mặt thì dĩ nhiên cũng đã có chuẩn bị, vì vậy thái độ rất thong dong tự nhiên.

"Sư huynh minh giám, cô ta đúng là minh phi mà sư tôn ta lúc sinh thời tìm được.

"Có điều sư huynh cũng biết, lúc loạn lạc ngài không may tọa hóa. Cô ta thừa dịp ta lơ là mới trốn về Âm Tông." "Nhờ có cấm chế của sư tôn để lại, vất vả lắm ta mới bắt về được."

Tạ Bất Thần vừa dứt lời, vẻ ngạc nhiên liên hiện rõ trên sắc mặt các tăng.

Ma Già cũng thấy bất ngờ, nôn nóng hỏi ngay : "Âm Tông ? Cô ta vậy mà lại là người của Âm Tông sao ?"

"Đúng vậy.'

Tạ Bất Thần há miệng nói láo, bộ điệu vô cùng tự nhiên như nói thật, thậm chí so với lúc bình thường còn có vẻ thật hơn.

"Sư huynh cũng biết cách đây mấy năm Âm Tông có chiêu thu được một đám đệ tử, trong số đó cô ta là người có thể chất cực tốt. Sư tôn lúc đó cũng phải hao tổn biết bao công sức mới mang được cô ta về, chẳng biết sao tính tình khá chướng vì vậy cứ ngốc nghếch thế này..."

"Thì ra là thế."

Ma Già gật gật đầu, ánh mắt không khỏi hạ xuống người Kiến Sầu quan sát đánh giá thêm mấy phen.

"Nói vậy là ngươi đi Âm Tông lùng bắt cô ta, bây giờ mới dẫn người về đúng không ?”

"Đúng vậy"

Tạ Bất Thần cười, đoạn vừa đưa tay lùa lùa tóc vừa ngước lên nhìn mà lắc lắc đầu ra chiều lực bất tòng tâm.

"Mất công mất sức lắm ! Với lại vì đi qua đó cần phải giữ bí mật nên tóc cũng chẳng cạo được."

Nói thế thì áo trời không mối, chẳng chút sơ hở.

Hai tông Âm Dương cũng ở Bắc Vực, tọa lạc giữa Tây Hải Thiền Tông và Tuyết Vực Mật Tông. Trong đó Âm Tông đúng là giáp với biên giới phía tây của Tuyết Vực. Đúng là trong thánh điện có không ít minh phi tư chất siêu việt vốn gốc là từ Âm Tông. Việc này Ma Già không phải là chưa từng nghe qua.

Về phần Địch Nhất thượng sư, vì cần mà phải đi Âm Tông bắt minh phi có tư chất cao đó là điều hoàn toàn hợp lý. Còn mấy chuyện tóc tóc tai tai thì nhằm nhò gì. Nó chẳng qua chỉ là bề ngoài, về đến Tuyết Vực cạo lại mấy hồi.

Điều quan trọng hơn cả là trong tay người kia có giữ tín vật của Địch Nhất thượng sư. Mà Tuyết Vực bây giờ lại đang phong bế biên giới. Hơn nữa sau nhiều lần giao tranh, Tân Mật đã hoàn toàn làm chủ được tình thế nên Ma Già chẳng mảy may nghĩ tới việc Hoài Giới thật đã bị giết từ lâu.

Vì vậy, tuy trong bụng cảm thấy hai người này là lạ, nhưng gã cũng chỉ cho rằng đó là do "người này hưởng dụng minh phi của sư phụ nhưng nàng ta lại không thuận ý" mà thôi, thành thử bao mối nghi ngờ Tạ Bất Thần lúc trước cũng giảm đi nhiều.

"Bắt được minh phi bỏ trốn, lại còn bí mật đi Âm Tông, Hoài Giới sư đệ thật có chỗ hơn người. Ta tin vài ngày nữa về thánh điện, sau khi chịu lễ quán đỉnh, ngươi sẽ còn tiến xa. Nhưng còn cô gái này..."

Ma Già khen một câu lấy lòng rồi liếc liếc mắt nhìn Kiến Sầu nói toẹt ra câu sau.

"Pháp vương Bảo Kính lệnh cho ta đi tuyển minh phi. Ngươi còn chưa kế thừa y bát của Địch Nhất thượng sư, vậy chắc sẽ không tiếc hiến cô ta cho pháp vương chứ ?”

Lời tuy khách khí nhưng đã không đả động gì đến lễ quán đỉnh ở thánh điện thì chớ mà lại còn lôi pháp vương Bảo Kính ra... Thế này rõ là dọa nạt rồi còn gì !

Nếu bây giờ Tạ Bất Thần là Tạ Bất Thần thì Ma Già đã chết không biết mấy lần, nhưng y lại đang trong vai "Hoài Giới" nên ánh mắt âm trâm đã lặn hết vào trong, chỉ để lại tiếu ý thường trực, miệng nói : "Dĩ nhiên không tiếc ! Đây là vinh hạnh của đệ tử."

"Ha ha..."

Ma Già liền ngoác miệng cười. Gã bước tới vỗ vỗ vai Tạ Bất Thần, trong bụng cảm thấy người này vô cùng thức thời.

"Ngươi yên tâm, khi về đến thánh điện, ta nhất định sẽ tìm lời hay ý đẹp trình lên pháp vương, không chừng ngài sẽ để cho thượng sư có phập pháp tinh thâm hơn làm lễ quán đỉnh cho ngươi đó. Phải rồi, cô ta tên gì ?"

Tên ư?

Trước đó Tạ Bất Thần hoàn toàn chưa tính đến điểm này, bị hỏi bất thình lình mà vẫn phải giữ không để lộ sơ hở nên trong chớp mắt bèn vọt miệng đáp hầu như không kịp suy nghĩ : "Kháp Quả Tô Ba"

Kiến Sầu nhíu mày.

Vì chịu ảnh hưởng của Mật Tông nên tiếng nói và chữ viết ở Tuyết Vực dùng rất nhiêu Phạn ngữ, hơn nữa do giao thoa phát triển với văn hóa bản địa nên nó cũng khác nhiều so với ngôn ngữ ở Trung Vực.

Kiến Sầu không có tìm hiểu sâu lắm về lĩnh vực này nên chẳng hiểu cái tên có ý nghĩa gì. Nhưng Ma Già nghe xong thì lại nhìn lại nàng một lần nữa rồi cười rộ lên : "Là Địch Nhất thượng sư đặt cho hả ?"

Thật ra vừa buột miệng nói xong, Tạ Bất Thần mới nhận ra điều gì đó, vì vậy các đầu ngón tay liên chợt đờ ra. Có điều con người y xưa nay tâm tư thâm trầm, ngay cả Kiến Sầu cũng khó mà nhìn thấu huống hồ là một gã Ma Già bị thịt, dùi đục chấm mắm cáy.

Nhất thời, y tự giễu mình, đoạn đáp gọn lỏn : "... Phải."

Ma Già dĩ nhiên không phải là người sắc mắc sâu xa. Gã hỏi tên Kiến Sầu chẳng qua chỉ là để lưu lại trên cuộn da mà thôi, đến khi biết rồi thì vận dụng Phật lực trong người viết lên đó bốn chữ Phạn sẫm vàng 'Kháp Quả Tô Ba', tương tự cũng lại hỏi tên Tang Ương để ghi lại y như vậy.

Xong xuôi gã bảo cô bé : "Bây giờ không còn khách nữa, con sửa soạn hành lý rồi đi theo chúng ta."

"Dạ được."

Từ lúc thấy Kiến Sầu cự cãi vì chuyện minh phi, Tang Ương cảm thấy đầu óc trì trệ, đặc quánh như bột nhão, chỉ nghe được sơ sơ đôi điều, nhưng rốt cục lại nghĩ đến việc Kiến Sầu và mình sẽ cùng ở chung một nơi thì liền vui vẻ hẳn lên.

Cô bé hoan hỉ ứng tiếng, lại còn cười với Kiến Sầu một cái rồi mới bước đi.

Từ đầu đến cuối, Kiến Sầu đều chỉ lạnh nhạt giương mắt nhìn. Nàng chẳng xen vào một câu nhưng suốt buổi chẳng ai thèm hỏi ý nàng. Nhất là đám tăng với Ma Già, cả bọn gân như mặc định nàng thuộc vê "Hoài Giới”, chỉ cần y đồng ý thì coi như nàng đồng ý, giống như chuyện thường tình trong sinh hoạt hàng ngày vậy...

Ngẫm kỹ mà lạnh người.

Từ khi cha đi hành hương, Tang Ương một mình trông coi quán trọ nên tuy việc thu xếp có đơn giản cũng phải tốn không ít thời gian.

Vì vậy đám tăng bèn ngồi chờ trong sảnh.

Tạ Bất Thần bây giờ đã thành "Hoài Giới”, vả lại vừa rồi còn cản được pháp loa của Ma Già nên người nể tài, mời y đến ngồi chung cũng không ít.

Ma Già là người dẫn đầu cả bọn, tính tình khó gần ít nói.

Nhưng có một gã mập mạp hoạt bát đã không nói không rằng kéo Tạ Bất Thần ngồi xuống cạnh mình, hơn nữa còn nháy nháy mắt ra hiệu.

"Huynh đệ, tu vi ngươi cao ghê nha."

Bộ điệu hệt như kẻ phàm tu tục tử, chẳng có chút gì là phong phạm của người tu hành.

Tuy cũng có chút hiểu biết về tình hình Tuyết Vực Mật Tông nhưng đến khi va chạm với thực tế, Tạ Bất Thần vẫn không khỏi cảm thấy sống sượng chướng chướng. Thần sắc lãnh đạm, y đáp : "May có cơ duyên lên được tới kim đan hậu kỳ chứ sau này mất chỗ dựa, tu luyện sợ phải vất vả -

"Ha ha..."

Gã kia nghe Tạ Bất Thần nói tới hai tiếng "cơ duyên” thì bật cười, sắc mặt trở nên ái muội, đoạn lại ngước lên lầu nhìn Kiến Sầu vẫn đang đứng trên đó mà chọc chọc vào tay Tạ Bất Thần ra chiều thân thiện hiểu biết lắm.

"À, ngươi thích nàng ta chứ gì ?"

Câu hỏi thật là khiếp người.

Miếng lệnh bài hoa sen có khắc hai chữ "Địch Nhất" suýt chút nữa là bị Tạ Bất Thần bóp nát trên đầu ngón tay.

Mãi một hồi sau, y mới thả lỏng tay, nhướng mắt lên, sắc mặt thản nhiên như không, sâu trong đôi con người cũng chẳng ánh lên chút nộ khí, đoạn cười đáp : "Dễ nhìn ra lắm hả ?"

"Ối, còn phải hỏi nữa sao !" Thừa nhận hay hỏi vặn lại như Tạ Bất Thần đã nói, ý nghĩa không có gì khác nhau. Gã mập nghe vậy liên vỗ đùi, mặt mũi dương dương tự đắc, đầu và người cũng nghiêng sát lại gân y rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Nói không phải khoe chứ ta đây đã duyệt nhiều cô lắm rồi ! Nhìn mắt ngươi, lúc đầu ta - "

Gã đang định ba hoa chích chòe, phô bày bản lĩnh gió trăng thì nào ngờ chưa kịp mào đầu xong, trên đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nói nhàn nhạt.

"Hoài Giới pháp sư."

Cả bọn ngẩng đầu lên thì thấy Kiến Sầu đang đứng trên lầu hai nhìn xuống, ánh mắt chĩa vào Tạ Bất Thần, miệng như cười như không.

- Nàng vừa nhận ra sát niệm nơi y.

Trong chớp mắt đó, không hiểu tại sao gã mập liền rùng mình ớn lạnh.

Cái nhìn của nữ tử này...

Rõ ràng nàng ta là người phàm nhưng sao tự nhiên lại thấy lạnh gáy như thế này !

Đối mặt với nguy hiểm, gã cũng có linh cảm như thú hoang vậy. Tuy không biết cảm giác vừa rồi có liên quan gì đến cô gái này nhưng gã liền bật thẳng người ngay, đầu co cổ rụt, nghiêm chỉnh ngồi lại cho đàng hoàng, làm như mấy lời phong tình vừa rồi tuyệt chẳng dính dáng gì đến gã.

Các tăng nhân khác, kể cả Ma Già, cũng thấy chuyện xảy ra quái quái nhưng lại chẳng tỏ thái độ mà chỉ chú mục nhìn Tạ Bất Thần với Kiến Sầu.

Tạ Bất Thần cũng ngẩng lên nhìn nàng.

Mày liễu khẽ nhướng, Kiến Sầu cũng hơi hơi đoán ra vì sao y chợt nổi sát ý với gã mập đến nỗi mất tự chủ, nhưng chỉ thản nhiên nói : "Có chút chuyện, muốn nói riêng."

Đám tăng nhìn ánh mắt hai người thì lại tò mò đoán già đoán non.

Quán đỉnh của Mật Tông từ trước đến nay đều do thượng sư dẫn dắt đệ tử hoàn thành. Trong nghi lễ, việc dùng chung phật mẫu và song tu rất thường, thậm chí phật mẫu của thượng sư và đệ tử có thể chung đụng với nhau cũng chẳng phải chuyện hiếm.

Nếu 'Kháp Quả Tô Ba' và "Hoài Giới" có lẹo tẹo đi nữa thì có gì lạ đâu.

Vì vậy tuy có hơi nghi nghi, nhưng cả bọn đều nhìn đi chỗ khác, chẳng ai mở miệng ngăn cản.

Tạ Bất Thần liếc nhìn Kiến Sầu, tuy không biết nàng muốn nói cái gì nhưng vẫn đứng dậy đi lên lầu.

Hai người cũng không nói gì, chỉ đi dọc hành lang, đến cuối dãy khuất mắt người khác mới đứng lại.

Tạ Bất Thần hỏi : "Có chuyện gì vậy ?"

Nàng bật cười : “Có ngươi có chuyện thì có chứ ta không sao."

Y im lặng ngước mắt nhìn nàng.

Nhưng sắc mặt Kiến Sầu ý cười càng đậm. Nàng cũng chẳng đả động gì tới chuyện sát ý, chỉ chắp tay sau lưng, ung dung bước vài bước lại gần y điềm nhiên nói : "Nếu mấy tên pháp sư này đi tuyển minh phi theo lệnh pháp vương Bảo Kính thì chắc sẽ không chỉ tìm có một hai người mà thôi đâu. Vả lại, bọn họ đều ở hết cả đây, mới ban nãy còn nói sẽ dẫn Tang Ương về thánh điện luôn. Ngươi nghĩ xem, những cô minh phi khác họ chưa tìm ra hay là đang tạm thời để tập trung ở nơi khác ?"

Rắc rối ở chỗ chùa Chiêu Hóa vốn là chùa nơi Địch Nhất thượng sư và Hoài Giới tu hành. Lúc trước Tạ Bất Thần ra mặt "giải vây" cho nàng, tuy núp ở một chỗ quan sát, hơn nữa thời gian gấp gáp nhưng lại nghĩ ngay ra được kế sách đối phó.

Mặc dù vậy chỉ có thể tạm thời che mắt người ta mà thôi.

Mà ở đời nào có chuyện áo trời không mối, sơ hở chẳng lộ !

Kiến Sầu vừa dứt lời, đôi con ngươi trong mắt Tạ Bất Thần vụt co lại. Rõ ràng, y đã nhận ra ngay rắc rối trong câu nói của nàng...

Kiến Sầu đúng là đã không để y phải "thất vọng”.

"Đáng tiếc, Kháp Quả Tô Ba chỉ là người phàm, không giúp được gì."

Bước chân thong dong chợt dừng, vừa khéo đúng ngay mé sườn Tạ Bất Thần. Nàng khẽ ghé tai hắn mà nhếch miệng cười nói một câu tựa hồ như vô cùng tiếc nuối.

"Với lại xin lỗi, quên nói cho Tạ đạo hữu hay : Tăng chúng trong chùa giao hảo với pháp sư Hoài Giới cũng không tệ lắm đâu..."

Dưới rèm mi, nàng thấy Tạ Bất Thần nhìn mình, ánh mắt dường như muốn đâm thủng mặt nàng.

Cái vẻ mặt ấy...

Kiến Sầu cảm thấy : Ha ha, thật là tuyệt vời !
Bình Luận (0)
Comment