Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 376 - Chương 376 : Đêm Gió Tuyết

Chương 376 : Đêm gió tuyết Chương 376 : Đêm gió tuyếtChương 376 : Đêm gió tuyết

Y bị nàng gài bẫy ngon lành.

Khi nghe đến câu cuối cùng, Tạ Bất Thần đã có linh tính, nhưng kết quả so với dự đoán còn tệ gấp mười !

Nàng đúng là thực tâm thực dạ tính đường bẫy y.

Việc sưu hồn Hoài Giới là do Kiến Sầu thực hiện, y không có nhúng tay vào, vả lại có muốn cũng chẳng làm được, vì vậy nàng biết nhiều điều mà y không biết. Nhưng lúc nãy khi đối phó với đám tăng và Ma Già, nàng chẳng nói lấy một tiếng, cũng chẳng thèm tính với việc lợi dụng thông tin sẵn có để tương kế tựu kế giả danh, đã vậy lại còn muốn đánh nhau một trận ra trò với bọn họ.

Cực chẳng đã y mới phải ra mặt "giải vây".

Từ trước đến giờ cách hành xử của Kiến Sầu có hơi khác y. Bề ngoài nàng tính tình dịu dàng, khoan dung độ lượng, không phải là người dễ nổi nóng. Về điểm này y cũng giông giống như vậy, chỉ có điêu thâm trâm hơn mà thôi.

Nhưng thực tế lại khác.

Theo như y hiểu, nàng tuy biết tính toán đại cục chu đáo nhưng tánh lại ưa mạo hiểm, nếu thấy có khả năng sẽ liêu đánh cược ăn thua.

Mà y thì không, trừ phi cực chẳng đã mới phải quyết định một điều may rủi như vậy.

Cũng vì thế nên lúc đối phó với đám Ma Già, Kiến Sầu đã quyết định không nói vớ nói vẩn mà ra tay ngay, trong khi đó y thì tương kế tựu kế, tranh thủ tình hình để mạo danh tráo người. Quyết định của Kiến Sầu không có gì nguy hiểm. Tuy đánh rắn động cỏ nhưng chỉ cần giết người diệt khẩu thì chẳng ai truy ra được họ. Sau đó nếu muốn tiếp tục điều tra, lại thay hình đổi dạng là được.

Còn đối sách của y thì ổn thỏa hơn, mức độ mạo hiểm cũng tương đối nhỏ hơn.

Nhưng...

Trong khi y ra mặt, trong khi phải uốn ba tấc lưỡi để thuyết phục Ma Già, nàng là người biết rõ thực tế và mọi điều liên quan đến Hoài Giới thì từ đầu đến cuối lại chẳng thèm nói một câu.

Cứ vậy mà mặc cho y giả danh Hoài Giới, kệ cho y phét lác ra sao thì ra I

Nàng không nói không có nghĩa là không có chủ ý.

Mà chính ngay lúc không nói tiếng nào tức là đã tính kế y rồi !

Nhất là trong khi đó nàng biết rõ mười mươi "Tăng chúng trong chùa Chiêu Hóa và Hoài Giới giao hảo không tệ".

Nếu các nữ tử khác được chọn làm minh phi đang tập trung ở chùa Chiêu Hóa thì khi Tang Ương thu xếp xong quán trọ, cả đoàn sẽ đi đến đó gom người rồi trở về thánh điện luôn.

Thế tức có nghĩa là vừa khi họ đặt chân vào chùa, cái danh "Hoài Giới” sẽ lộ tẩy ngay !

Bởi Tạ Bất Thần giả làm Hoài Giới mà vẫn không thay đổi diện mạo !

Trước đó không phải là y không nghĩ đến điểm này, nhưng vì chẳng biết mấy về gã Hoài Giới chết dưới tay Kiến Sầu nên buộc phải thận trọng. Nếu y thay hình đổi dạng, biến thành Hoài Giới thì dĩ nhiên những người quen biết gã sẽ không nghỉ ngờ. Nhưng còn Tang Ương 2

Lúc vào quán trọ, cô bé đã thấy rành rành là y đi cùng với Kiến Sầu. Nếu y biến thành Hoài Giới thì tự nhiên "Tạ Bất Thần" sẽ mất tích. Vậy làm sao giải thích cho thông ?

Sơ hở này còn lớn hơn việc y ra mặt tự xưng Hoài Giới, không chừng còn lộ tẩy ngay tại chỗ, ngay cả Ma Già cũng không qua mặt được thì còn nói gì đến việc lấp liếm sửa sai ?

Vì vậy từ đầu đến cuối thật ra y chẳng có cách nào khác.

Nhưng Kiến Sầu thì có.

Ngay từ ban đầu, hay nói cho đúng hơn, ngay từ khi y bắt đầu ra sức thuyết phục Ma Già thì nàng đã nhất định im lặng, tụ thủ bàng quan, mãi cho đến khi cung đã căng tên đã lắp thì mới huych toẹt vấn đề.

Cái tính nhẫn nại này, y nghĩ lại mà cũng thấy phục.

Tạ Bất Thần vẫn đăm đăm nhìn Kiến Sầu, nhất thời tâm tư chìm sâu trong đáy mắt.

Mãi chừng sau ba nhịp thở, tựa như kính nhi viễn chi, y mới từ từ bước lùi lại một bước xa nàng ra, trầm ngâm nhìn lại nàng một lúc rồi mới đi thẳng tới một căn phòng nằm ở góc rẽ hành lang.

Y không nói tiếng nào.

Chỗ Tạ Bất Thần đi chính là phòng của Tang Ương. Cô bé lúc này hẳn đang tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc để lên đường cho sớm.

Kiến Sầu biết nhưng vẫn đứng yên một chỗ lấy mắt ngó.

Tạ Bất Thần vào trong chốc lát rồi lại đi ra.

Vẻ mặt trấn định, y đi sượt ngang qua người nàng rồi xuống lâu đến gặp bọn Ma Già. Gã tăng mập khi nấy liền sán ngay lại gần ra bộ xem xem Kiến Sầu nói cái gì.

Tạ Bất Thần lịch sự đáp lại đôi câu, đoạn đưa mắt nhìn lên lầu rồi hạ giọng nói cái gì đó với Ma Già. Chẳng biết y nói sao mà sắc mặt Ma Già có vẻ ngần ngừ, nhưng rồi cũng gật đầu, tiện tay bèn vậy gã tăng mập ra.

"Cũng được, vậy cho đơn giản ! Để hắn đi cùng với ngươi đi."

Thế nên Kiến Sầu lại thấy Tạ Bất Thần đứng lên rồi cùng với gã kia đi ra quán trọ.

Nàng âm thầm thả linh thức ra thì thấy hai người đúng là đang nhắm tới ngôi chùa duy nhất trong trấn, đồng thời cũng vốn là nơi tu hành của Địch Nhất thượng sư và Hoài Giới -

Chùa Chiêu Hóa.

Lợi hại quá đi I

Nàng thu linh thức về mà không khỏi cười thầm trong bụng, kế lại ngoái đầu qua nhìn vào phòng Tang Ương, xem thì biết ngay Tạ Bất Thần giở trò gì và ban nãy y nói gì với Ma Già.

Thoạt trông Tang Ương vẫn còn đang lúi húi thu dọn đồ đạc.

Với tu vi hiện giờ, Kiến Sầu chỉ cần ngưng thần là dễ dàng thấy ngay trong phòng có giăng chướng nhãn pháp, chứ Tang Ương thật ra đã bị Tạ Bất Thần hóa phép bất động ngay từ lúc mới chân vào.

Cô bé vốn muốn thu dọn cho nhanh, nhưng bây giờ có muốn "mau" cũng không được nữa rồi.

Từ lúc nghe xong vấn đề cần giải quyết đến lúc nghĩ ra việc phải vào phòng Tang Ương, trước sau bất quá chỉ gói gọn trong một bước lùi kia mà thôi...

Y không những tìm ra giải pháp mà còn tính toán rất chỉnh chu !

Khả năng tùy cơ ứng biến, đa mưu túc trí gần như yêu nghiệt thật là đáng sợ!

Trước nhất y định trụ Tang Ương, kế đó bày trận giăng chướng nhãn pháp, giả như cô bé vẫn còn đang rất bận việc, đoạn xuống lầu lấy cớ phải chờ lâu nên tranh thủ thời gian đi chùa Chiêu Hóa dẫn các minh phi khác lại, như vậy sẽ tiện hơn nhiều.

Cứ theo tính tình Ma Già từ đầu mà đoán thì trước một đề nghị vừa tiện lợi vừa chu đáo như vậy, khả năng bị từ chối cực nhỏ.

Thế nên Tạ Bất Thần liền có dịp đi một mình tới chùa Chiêu Hóa để bịt sơ hở.

Nhưng vấn đề là...

Kiến Sầu nghĩ tới việc vừa rồi Tạ Bất Thần đi cùng với gã tăng mập mà không khỏi thắc mắc : Tự nhiên lại lòi thêm một người nữa, rốt cục là do hắn cố ý hay bị bể kế hoạch đây ?

Nếu là bể kế hoạch thì thật thú vị.

"Cộc cộc..."

Các đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng khẽ nhịp nhịp lên thành lan can gỗ của quán trọ, ánh mắt xa xăm đăm chiêu mà trong lòng đồng thời đột nhiên bỗng thấy hơi hồi hộp.

Lúc trước,tăng chúng năm ba người" mà nàng nói thật ra không phải chỉ có bao nhiêu đó mà đúng hơn là "tăng chúng mười lăm, mười sáu người” kia.

Lấy một chọi mười lăm, đã vậy lại còn thêm gã tăng mập ngoài kế hoạch nữa, thật đúng là khó càng thêm khó mà.

Nàng mường tượng Tạ Bất Thần chết đủ thứ kiểu, nhiều đến nỗi chỉ còn thiếu nước đi luôn tới chùa Chiêu Hóa, thừa loạn bổ thêm một đao nữa mà thôi.

Đáng tiếc, vừa rồi nàng đã không để y "thất vọng" thì y lại để cho nàng phải thất vọng.

Chưa tới hai khắc thì người đã trở lại rồi.

Y không những không chết mà vẫn còn có gã tăng mập đi cùng, ngoài ra còn dẫn về thêm mười hai thiếu nữ trẻ tuổi, chỉ cần nhìn sơ cũng biết đây là số minh phi ở chùa Chiêu Hóa do Ma Già tuyển được trước đó.

Vừa thoát được vòng giám sát của gã tăng mập, vừa giấu được tai mắt tăng chúng chùa Chiêu Hóa...

Kiến Sầu chẳng biết sao Tạ Bất Thần lại làm được. Nhưng khi y trở về quán trọ, nhìn về phía nàng, nàng mới để ý thấy thần sắc y hơi tái, còn đáy mắt thì lạnh lẽo như băng !

Nàng hốt nhiên bật cười.

Người ngoài hẳn không hiểu nàng cười cái gì nhưng nàng tin y hiểu.

Xem ra cửa ải này khó nhăn, khó lừa. Sắc mặt thế kia, con mắt thế kia - e là xơi không ít trái đắng rồi !

Dù gì đi nữa, từ "năm ba người" biến thành "mười ba mười lăm người" đối với ai cũng là quá.

Trong khi giữa lầu trên lâu dưới đang ngấm ngầm kình nhau thì Ma Già chẳng biết gì cả, chỉ thấy Tạ Bất Thần và gã tăng mập dẫn người về thì gật gật đầu cười, chút nghi ngờ "Hoài Giới" còn sót lại đã hoàn toàn tan biến. "Nếu đủ người rồi, chờ Tang Ương thu dọn xong là chúng ta lên đường, chừng ba ngày nữa là tới thánh sơn."

Người dẫn về đa số còn rất nhỏ, thậm chí còn chưa tới thiếu nữ mà chỉ đáng tuổi bé gái là cùng. Nghe Ma Già nói ba ngày nữa tới thánh sơn, chúng đều mừng ra mặt, nhưng đông người như vậy mà thái độ lộ liễu quá không hay nên bèn cúi cúi đầu mừng thầm trong bụng.

Trông sắc mặt mỗi người chẳng khác gì Tang Ương khi nấy.

Kiến Sầu ngoài mặt thản nhiên nhìn ngó nhưng đáy lòng thì hàn ý càng lúc càng lạnh.

Chỉ một lát sau, Tang Ương vốn vẫn còn đang "bận bịu" trên lầu rốt cục cũng thu dọn xong xuôi rôi nhanh nhẹn đi xuống, cứ nhìn bộ dạng thì thấy cô bé hoàn toàn chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra với mình.

Bây giờ coi như đã đủ người.

Ma Già dẫn hai mươi bốn người lên đường trở về thánh điện. Trong số đó có Tạ Bất Thần đội lốt "Hoài Giới""Kháp Quả Tô Ba" Kiến Sầu, tám tăng nhân và mười bốn minh phi.

Vì minh phi đều là người phàm, không thể ngự không được nên Ma Già phải đi thuyên. Chuyếc thuyền này là một món pháp khí thông thường, chuyên dùng để phi hành. Tu sĩ biết ngự không thường không dùng nhưng vì mục đích chuyến đi là để tuyển minh phi nên Ma Già mới chuẩn bị sẵn. Nhờ đó mà mọi người đỡ phải đi bộ vất vả, di chuyển dĩ nhiên cũng nhanh hơn nhiều.

Chỉ mất có hai ngày đoàn người đã vào đến khu trung tâm của Tuyết Vực.

Tuy bay bằng thuyền rất tiện nhưng dù sao Ma Già tu vi cũng chỉ mới tới kim đan hậu kỳ, thực lực có hạn nên không thể giữ điều khiển phi thuyền trong suốt một thời gian dài. Vì vậy cứ vài canh giờ là gã phải dừng lại tìm chỗ nghỉ.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm.

Vừa qua buổi trưa, chân trời xanh trong đang cuộn hồng sắc mây thì đột nhiên gió lạnh vùn vụt thổi tới. Chẳng may phi thuyền lại ngược hướng gió, Ma Già ra sức chèo chống mà cũng chỉ trụ được tới lúc chiều tối là cùng.

Thấy tuyết sắp rơi, gã nhíu nhíu mày rồi hạ xuống một dãy núi gần đó.

"Trời cũng gần tối. Chúng ta tránh truyết trước, nghỉ một đêm, sáng mai hết tuyết lại đi tiếp." Ma Già nhíu mày tính thời gian nói tiếp : "Qua dãy núi này là thực sự vào trung tâm Tuyết Vực rồi. Ngày mai trước khi mặt trời lặn chắc chắn chúng ta sẽ đến nơi."

Mọi việc đều do gã quyết định, những người khác dĩ nhiên phải nghe theo.

Dù có phi thuyên phòng hộ nhưng cùng là người phàm không chút căn cơ tu hành, vả lại buổi chiều phải đi gấp nên mười mấy cô thiếu nữ trẻ tuổi ai nấy đều lạnh run cầm cập, giờ nghe được nghỉ ngơi thì liền thở phào mừng rỡ.

Kiến Sầu trái lại không sao, chỉ im lặng đi theo đám tăng.

Gần đó bọn họ tìm được một cái hang lớn. Có lẽ trước kia nó là động phủ của tu sĩ nên trên mặt đất còn thấy được vài đường vạch cong cong quẹo quẹo. Đây hẳn là trận pháp nhưng có điều do lâu ngày nên đường nét đã mòn đến mất dấu, chẳng còn tác dụng gì nữa. Dù vậy bên trong vẫn còn rải một ít cỏ khô. Kiến Sầu bèn tìm đại một chỗ sát vách hang rồi ngồi xuống.

Tang Ương không quen những người khác nhưng nhờ cùng được tuyển một lượt với Kiến Sầu trong quán trọ nên cô bé cảm thấy gần gũi với nàng hơn, thấy nàng đã yên vị xong xuôi bèn cũng tìm một chỗ gần gần ngồi xuống

Tiểu cô nương thích gọn gàng nên trên đầu vẫn còn đội một chiếc khăn thêu sạch. Ngồi xuống rồi cô bé còn nhìn Kiến Sầu cười cười, nhưng chỉ một thoáng sau ánh mắt đã bất giác liếc về phía cửa động.

Các tăng nhân đều ngồi gân đó.

Hai ngày qua, Kiến Sầu để ý thấy Tang Ương hay nhìn Tạ Bất Thân. Không chỉ có cô bé này mà các cô bé khác được chọn làm minh phi cũng thỉnh thoảng ra vẻ vô tình liếc mắt về phía y.

Tạ Bất Thần quả đúng là vị tăng đẹp trai nhất.

Đúng thế !

Ai bảo y mạo danh Hoài Giới chứ !

Giả làm hòa thượng cũng có cái giá của nó.

Tuy đọc sách thánh hiền, luôn nhớ nằm lòng câu "không được phương hại thân thể cha mẹ ban cho" nhưng Tạ Bất Thần cũng biết ăn theo thưở ở theo thời, cái đầu vốn cài trâm ngọc rốt cục cũng được cạo láng o.

Nhiêu năm bên nhau, Kiến Sầu chưa bao giờ thấy y như vậy nên thoạt trông cũng lạ lạ. Nhưng thật ra cái đầu cạo trọc chẳng ảnh hưởng gì đến dung mạo y mà trái lại nhờ bớt đi đủ thứ rườm rà kia mà đường nét khuôn mặt y vốn đã cân đối lại càng trở nên sắc nét hơn, nhìn sơ đã thấy tuấn tú.

Cái cặp môi mong mỏng kia mà mím lại thì trông khó gần đến chết người.

Lúc này tuyết rơi nhiều, trời cũng đã tối hẳn từ lâu. Trong hang lửa bập bùng, ánh sáng vàng vọt chập chờn nhảy múa, kéo bóng y đổ dài trên nền đất.

Tạ Bất Thần đang đứng nơi cửa động nói chuyện với những tăng nhân khác.

Kiến Sầu nhìn theo Tang Ương thì vừa khéo thấy y nghiêng người dõi mắt trông ra bầu trời đêm đầy tuyết, một tay chắp sau lưng, tay kia cầm hờ một cây dù để ngang trước thân. Cái đầu hơi ngửa ra sau, đầu mày nhíu lại, nhưng đáy mắt lại lãnh đạm thờ ơ chứ tuyệt chẳng phải vì tuyết mà phiền muộn. Ánh lửa tối tối sáng sáng chập chờn hắt lên người y rồi đổ thành một bóng hình sắc cạnh in dài trên nền tuyết trắng xóa bên ngoài.

Trông sao mà tính lặng lạnh lùng !

Đây rốt cục lại là người mà nàng đã từng yêu hết mình khi xưa.

Kiến Sầu cứ thế nhìn mãi, mày liễu khẽ nhướng. Sau rồi cũng thôi, nàng từ từ ngả đầu tựa vào vách động phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng tiếng nói chuyện từ cửa động vẫn loáng thoáng vọng vào câu được câu chăng.

"Sao lạ vậy...

"Chất hết cả."

"Mười lăm người từ trúc cơ cho đến kim đan, không một ai may mắn thoát khỏi. Chính mắt bọn ta hôm đó trông thấy nhưng vẫn chưa điều tra ra.......

Kiến Sầu vừa định nghỉ ngơi đã mở choàng mắt, mi mắt chớp chớp ngỡ ngàng. Mãi một hồi lâu sau nàng mới định thần lại, bắt kịp ý nghĩa trong đoạn đối thoại kia - Mười lăm tăng nhân trong chùa Chiêu Hóa đã chết hết rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, một luồng hơi lạnh bỗng chợt chạy dọc sống lưng khiến nàng bất giác rùng mình. Đến khi nhìn ra cửa động thì Tạ Bất Thần đã không còn ở đó.

Vì "minh phi" các nàng đều là người phàm, mỗi ngày đều cần phải ăn uống, trong khi đó các tăng lại không cần nên chẳng ai mang lương thực theo. Cho nên hai ngày nay, cứ mỗi lúc dừng lại nghỉ ngơi, bọn họ lại thay phiên nhau ra ngoài tìm đồ ăn thức uống.

Bây giờ hẳn là đến phiên Tạ Bất Thần và gã mập. Bọn họ đi cũng không lâu, chừng hai khắc đã về.

Gã mập mặc tăng bào đỏ sậm đi trước ôm túi nước và một đống trái cây, vừa vào trong trong hang thì liên đổ đồ xuống gọi mọi người đến ăn rồi mới giũ giũ tuyết trên áo. Còn Tạ Bất Thần thì nom thoải mái hơn nhiều, tuy ngoài trời tuyết rơi dầy đặc nhưng trên người y lại chẳng đọng tuyết. Sau khi vào hang, y lấy ít trái cây, đoạn một tay ôm quả một tay ôm túi nước đi về phía Kiến Sầu đang ngồi dựa vào vách đá ở sâu bên trong.

Hai ngày vừa rồi đám tăng cũng đã quen với cảnh này. Họ biết hai người có giao tình từ trước nên mỗi lúc nghỉ ngơi, thấy Tạ Bất Thần lại gân Kiến Sầu nói chuyện, để ý săn sóc này nọ thì cũng coi như không có gì, mắt nhắm mắt mở cho qua. Còn chúng thiếu nữ tuy có tò mò đi nữa nhưng thân phận khác biệt nên chẳng dám hỏi nhiều.

Lúc thấy Tạ Bất Thần đi vê phía Kiến Sầu, trừ gã tăng mập là cảm thấy thú vị liếc mắt nhìn theo còn thì những người khác chẳng ai để ý.

Khi đi ngang qua Tang Ương, Tạ Bất Thần dừng bước. Y cúi người, đặt trái cây xuống trước mặt cô bé cười nói : "Ăn chút gì đi"

"Ô !ô! Cám ơn!"

Tang Ương ngẩn người, ánh mắt bẽn lẽn, hai má ửng hồng. Cô bé không dám nhìn y, chỉ vội vàng cúi gầm đầu xuống.

Tạ Bất Thần dường như không để ý thấy.

Đoạn, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, y đứng thẳng dậy đi về phía Kiến Sầu, sâu dưới đáy mắt ánh lên chút giêu cợt không hề che giấu.

Kể từ khi rời tiểu trấn hai ngày nay, y không những chỉ để ý quan tâm "săn sóc" nàng nhiều mà cách đối xử với Tang Ương cũng có phần đặc biệt hơn những người khác.

Nhưng cả y và nàng đều biết tỏng -

Đây hoàn toàn không phải là vì y có tình có ý gì với Tang Ương mà đơn giản chỉ để cho cô bé không có thời giờ rảnh rỗi mà nghĩ ra điểm sơ hở duy nhất giữa hai người.

Lúc bước vào quán trọ, người quyết định hết thảy lại là Kiến Sầu. Chỉ cần bình tâm nghiền ngẫm là đủ thấy quan hệ giữa họ lúc đó và bây giờ tiền hậu bất nhất.

Khi mới bắt đầu thì chẳng có gì sơ xuất. Nhưng về sau sự tình thay đổi đột ngột, bọn họ quyết định tương kế tựu kế mạo danh tráo người để thám thính thánh điện nên cái lỗ hổng này mới lòi ra.

Cứ dựa vào tính cách cầu toàn và làm việc cẩn thận chu đáo của Tạ Bất Thần mà xét thì dĩ nhiên y sẽ không chịu để sau này bị người khác phát hiện. Mặc dù con người Tang Ương đơn thuần, khó mà nhìn thấu, nhưng y cũng muốn ngăn chặn khả năng này xảy ra.

Kiến Sầu biết y quá rõ.

"Cạch

Tạ Bất Thần đến gần ngồi xổm trước mặt nàng. Y đặt túi nước trước mặt nàng, đoạn lấy từ trong nhãn tu di ra hai cái chén nhỏ để kế bên, sau đó đổ số trái cây còn lại vào trong chén bên trái.

Đây là táo hồng chỉ ở Tuyết Vực mới có, cỡ trái nho nhỏ xinh xinh, màu da đỏ hồng. Thoạt nhìn Kiến Sầu đã biết bọn họ phải đi xa lắm mới hái được vì dù gì dãy núi này cũng quá cao và quá lạnh, loài cây này không thể mọc nổi.

Nhưng nàng thật ra đâu cần ăn. Tạ Bất Thần mang thực phẩm tới cũng không phải vì sợ nàng đói khát mà chỉ để tranh thủ nói chuyện, trao đổi tin tức mà y vừa thu thập được từ những người khác.

Nhớ lại những gì nghe được lúc nhắm mắt dưỡng thần, Kiến Sầu bất giác chăm chú quan sát Tạ Bất Thần một hồi lâu rồi nói : "Hôm chúng ta đi, năm ba tăng nhân chù Chiêu Hóa đều chết hết cả."

Thần sắc Tạ Bất Thần vẫn bình thản như không.

Sau khi bỏ trái cây vào chén, y cầm túi nước lên, thong thả mở nắp rồi chẳng mặn chẳng lạt đáp lại : "Phải không ?"

Làm như đây là lần đầu y mới nghe nói tới chuyện này.

Kiến Sầu cười nhạt : "Luận về lòng lang dạ sói, ta không bằng ngươi."

"“Róc rách ! róc rách

Túi nước dốc nghiêng, nước suối từ bên trong đổ ra, rót vào trong chén.

Tạ Bất Thần thong thả rót nước. Y không biện luận gì về nhận xét của Kiến Sầu, chỉ nói : "Mười ba mười lăm người, mạng sống không dễ, giết người cũng không dễ."

Giết người không dễ ư ?

Nghĩ lại, hai ngày trước y rời quán trọ đi chùa Chiêu Hóa rồi dẫn người về trước sau cũng một hai khắc gì đó. Vậy mà trong một khoảng thời gian ngắn như thế, chỉ với tu vi kim đan đỉnh phong, y đã giết sạch mười lăm người rồi !

Trong số đó, e rằng có không ít tăng nhân cùng cảnh giới với y.

Độ nhanh chẳng kém mấy so với băm dưa thái rau. Nghe Tạ Bất Thần nói vậy, Kiến Sầu không dám dễ dãi tán đồng. Chẳng phải đó là vì thương tiếc gì tăng nhân Tân Mật mà từ cái biết thông thường nàng bỗng nhiên hiểu thêm về y.

"Giết người không dễ. Nếu thực lực như vậy thì hẳn giết ngươi phải khó hơn nhiều. Tiện đây ta hỏi luôn, Tạ đạo hữu thích chết như thế nào ?"

Cái túi nước chợt khựng lại, nước trong chén đã đầy được bảy phân.

Lần này y không thể rót tiếp được nữa rồi.

Kiến Sầu nửa đùa nửa thật bồi thêm một câu : "Hỏi để Tạ đạo hữu có thời gian suy nghĩ cho kỹ mà thôi. Nếu lỡ có ngày đó, không chừng có thể thành toàn cho các hạ thì sao 2”

Hỏi y nghĩ xem muốn chết kiểu gì để có ngày thành toàn cho y ư ?

Tạ Bất Thần trâm ngâm một hồi như đang suy nghĩ nhưng trong khi đó vẫn đưa tay đóng nắp túi nước lại. Vì vậy chén nước rót đầy bảy phần rốt cục cũng yên vị trước mặt Kiến Sầu.

Y ngước mắt nhìn nàng bình thản cười : "Chuyện nhỏ như vậy mà Kiến Sầu đạo hữu cũng nghĩ đến được."
Bình Luận (0)
Comment