Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377 : Thánh Điện

Chương 377 : Thánh điện Chương 377 : Thánh điệnChương 377 : Thánh điện

Thật ra Kiến Sầu không đùa mà Tạ Bất Thần nói chuyện cũng rất nghiêm túc.

Cả hai đều hiểu chính xác hàm ý trong từng câu từng lời của người kia, vì vậy nên lúc này mới đối mặt nhau như thế, tựa hồ như muốn hiểu thấu tim gan nhau trong khoảnh khắc.

Nhưng sau đó chẳng ai muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Nàng là người cầm được bỏ được, còn y thì đã làm là tuyệt không hối hận. Quay đầu là bờ gì gì đó hoàn toàn không phải điều nằm trong khái niệm của họ. Bọn họ đã quyết là sẽ dứt khoát làm cho tới cùng.

Sau một hồi im lặng, cả hai liền lái sang chuyện khác.

Tạ Bất Thần hỏi : "Trước lúc mặt trời lặn ngày mai là tới thánh điện, cô có dự tính gì không ?”

Kiến Sầu hỏi lại : "Ngươi không định làm gì sao ?"

"Việc trong hai tông môn chúng ta, người ngoài Tuyết Vực, thậm chí cả Hoài Giới cũng đều không biết. Nhưng ta có ứng tiếng hỏi thử thì Ma Già có nghe được chút chút tin tức, như vậy trong thánh điện sẽ có người biết nhiều hơn."

Tạ Bất Thần ngừng lời, đưa mắt liếc nhìn đám tăng ở gần cửa hang.

"Nhưng trong thánh điện bất trắc khôn lường, nếu không muốn mạo hiển thì tiện nhất là sưu hồn Ma Già, như vậy chắc cũng thêm biết thêm được nhiều điều."

Sưu hồn Ma Già sao ? Thế này thì đúng là lấy vải thưa mà che mắt thánh.

Quả nhiên Tạ Bất Thần có ý đồ riêng. Hiện tại bọn họ đi thánh điện tất cả là do hôm đó y đột nhiên ra tay "giải vây" nàng trong quán trọ. Có lẽ Ma Già biết điều gì đó nhưng Kiến Sầu cho đến bây giờ không chỉ có để ý điều tra riêng mỗi mục đích thật sự của Tạ Bất Thần.

Đệ tử Nhai Sơn Côn Ngô thiệt mạng đều do Tân Mật bởi vậy thủ đoạn mới khác biệt mà thôi. Phù Đạo sơn nhân, hay nói cho đúng hơn, Nhai Sơn rất đề phòng Tạ Bất Thần và Côn Ngô.

Ngay từ lúc bắt đầu lên đường, nàng đã nghĩ kỹ rồi.

Tạ Bất Thần đi đâu, nàng sẽ theo đến đó.

Đi thánh điện thì đã sao 2

Có lẽ Hoành Hư, Tạ Bất Thần có dự tính và mục đích riêng nhưng Kiến Sâu cũng không phải sẽ chỉ có hai bàn tay trắng.

Thậm chí...

Nhiều khi ở đó mới là "chiến trường" thật sự.

Nàng nheo mắt cười : 'Mất bao công sức mới đến được đây, nếu bây giờ đi sưu hồn Ma Già thì chẳng hóa ra dã tràng se cát biển đông ư. Đã đến Tuyết Vực rồi thì chịu khó đi xem thánh điện đi chứ. Vả lại, ta cũng có chút tò mò, muốn tìm hiểu đôi chút về thánh tử Tịch Gia xem thế nào."

Xem ra Kiến Sầu đã hạ quyết tâm theo y bén gót.

Đối với Tạ Bất Thần đây chẳng phải là điều gì tốt đẹp. Chung thêm một khắc sẽ dây thêm chút tình; cùng làm bạn với nhau tâm ma cũng sẽ nặng thêm một chút.

Hoành Hư chân nhân cử y đi Tuyết Vực, tuy hé lộ về tin tức đỉnh Cửu Nghi nhưng đồng thời cũng gián tiếp khiến cho Kiến Sầu bám riết không rời.

Tâm ma của y vị lãnh tụ chính phái này biết rất rõ.

Nhưng không biết -

Việc này là do vô tình hay cố ý đây ?

"Nếu Kiến Sầu đạo hữu đã quyết thì ngày mai cứ trà trộn vào thánh điện thôi. Nhưng một khi vào trong rồi thì sẽ không thể liên lạc với Tả Tam Thiên được nữa. Chiều đến thánh điện sợ rằng thời gian thám thính không có, buổi tối gặp nhau bàn bạc cũng không được, vậy tối ngày hôm sau kính xin đạo hữu đến tìm ta."

Nói xong, Tạ Bất Thần đứng lên.

"Nhưng nếu tình hình bất lợi, ta và cô cũng không cần phải cố sức. Hơn năm phái đã cử bọn Lục Hương Lãnh, Như Hoa công tử đi Thiền Tông điều tra. Bọn họ khởi hành gân như cùng lúc với chúng ta, bây giờ chắc đã đến nơi, hoặc có khi...

Bọn Lục Hương Lãnh, Như Hoa công tử...

Ngoài điều này, những việc khác y nhắc tới Kiến Sầu đều chẳng để tâm. Tu vi của nàng cao hơn, dù có vào thánh điện đi nữa thì tự thần xoay sở cũng dễ hơn nhiều. Vì vậy y bảo nàng đi tìm y cũng không phải là không ổn.

Nhưng nhắc đến Lục Hương Lãnh và Như Hoa công tử, Kiến Sầu có hơi lo lo.

Nàng và Tạ Bất Thần đi Tuyết Vực, còn Như Hoa công tử, Lục Hương Lãnh và Hạ Hầu Xá lại đi Thiền Tông. Không biết bọn họ bây giờ ra sao rồi ?

Trong khi Tuyết Vực đang nổi cơn gió tuyết thì ở bờ tây hải, Bắc Vực đang trăng sáng sao thưa.

Trên một bình đài xanh xanh núi non chập trùng cách biển không xa nổi bật bóng cổng sơn môn cao cao, bên trên chạm khắc chân phương hai chữ "Thiền Tông". Qua khỏi cổng là thấy ngay một khoảng sân rộng rãi khoáng đạt, xa xa san sát đại điện cao lớn uy nghiêm.

Dưới trời đêm, ngói lưu ly kim sắc trên mái điện ánh lên màu trăng dịu dàng.

Nơi hậu viện nhiều tăng nhân vẫn chưa ngủ, trong phòng vẫn còn sáng đèn. Đây đó cũng có vài bóng dáng đang rảo bước trong đêm, người cầm quyển kinh, người lần tràng hạt, dáng đi thong thả, hẳn là họ vừa từ buổi tụng kinh tối mới về.

Xung quanh đó cây cối đa phần là bồ đề, phiến lá nho nhỏ lớp lớp rụng đầy trên sân.

Trong một gian thiện phòng khá rộng, Như Hoa công tử đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài sân, phía sau hắn có Lục Hương Lãnh, Hạ Hầu Xá và thêm Chu Thừa Giang của Long môn đang ngồi làm khách.

Chủ tọa pha trà là một vị đại hòa thượng. Ban ngày ngài khoác cà sa đỏ, nhưng bây giờ trên người chỉ mặc tăng y vàng sậm thường thường mà thôi.

Vị tăng này mặt tròn đầy đặn, da dẻ tịnh không nếp nhăn, khí sắc hồng hào. Đôi mắt đặc biệt có thần trông sâu sắc uyên bác. Tất cả hợp lại khiến ngũ quan mặt mũi nhìn tựa như hài đồng.

Ngài tráng sơ trà một lần rồi lại rót nước vào. Chẳng ngẩng đầu lên mà trong đáy mắt tựa như in rõ mồn một nhất cử nhất động của Như Hoa công tử, ông cười hỏi : "A di đà phật, thí chủ nhìn lâu như vậy, hình như trong tâm ngộ ra điều gì thì phải 2" "Đúng là có điều sở ngộ."

Nghe tiếng, Như Hoa công tử quay người lại nhìn vị đại sư đang thong dong pha trà, trong bụng cũng biết ngài đích thân đãi trà là vinh hạnh biết nhường nào, nhưng dù vậy mặt vẫn không đổi sắc, hắn thuận miệng đơm đặt.

"Nghe danh Thiền Tông đã lâu, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến. Cái khác thì ta nhìn không ra, chỉ thấy có phong thủy là tuyệt."

Hắn vừa cười vừa giải thích.

Nhưng vị sư đang pha trà vẫn không hề để ý, thậm chí cả nụ cười cũng chẳng đổi vẻ, mãi sau hai nhịp thở ông mới thong thả rót trà ra chung rồi đem chuyển cho từng người một.

"Hồi trước dời tông lên phương bắc thì Tuyết Vực là địa điểm tốt nhất, sau hai tông Thiện Mật tách ra mới chuyển đến đây. Xét về phong thủy, ừ thì không tốt mà cũng chẳng xấu."

Quả thật xứng danh một trong ba người đứng đầu Thiền Tông.

Vị sư ngồi trước mặt mọi người này chẳng phải ai đâu xa lạ mà chính là Nhất Trần hòa thượng tiếng tăm lẫy lừng của Thiền Tông, hiện bài danh đệ nhất trên bia Thất Trọng Thiên trên Thập Cửu Châu, được người người xưng tụng là "Tâm sư”.

Mặc dù vậy vẫn có chỗ khiến Như Hoa công tử và những người khác đều thấy hơi khó hiểu.

Nhất Trân hòa thượng quả đúng tài giỏi nhưng ông lại không phải là phương trượng có địa vị cao nhất trong Thiên Tông, và thứ nữa, ông cũng chẳng phải là người có tu vi cao nhất trong số ba vị "Tam sư” -

Xét về địa vị, ông không bằng Vô Cấu phương trượng; Luận về tu vi, ông kém hơn Tuyết Lãng thiền sư.

Thế mà lại là một người đứng đầu trong tam sư ứư ?I

Nghe xong câu đáp, Như Hoa công tử thoáng nghĩ đến chuyện này. Nhưng hắn cũng biết mình đến đây có việc, thân lại đang ở trong Thiền Tông, tự tung tự tác quá cũng không hay, bèn không nói gì thêm mà im lặng trở về chỗ của mình.

Lục Hương Lãnh ngồi ngoài bìa bên trái, cung cách phẩm trà ưu nhã, rõ ra là người sành thưởng thức;

Hạ Hầu Xá mặt mũi thiếu niên lạnh lùng vô cảm, nhìn chẳng biết hắn đang phẩm hay uống trà;

Còn Chu Thừa Giang thì có vẻ là người bình thường nhất trong số bốn người họ. Hắn phẩm trà một cách nghiêm chỉnh, dáng ngồi ngay ngắn, trong cung cách tỏ rõ sự tôn trọng Nhất Trần hòa thượng.

Đúng là công pháp luyện thể của Long Môn rất lợi hại, nhưng trong Phật môn, nhất lại là Thiên Tông thì nó vẫn chưa là cái gì. Đặt chân tới đây, Chu Thừa Giang hẳn cũng muốn học hỏi đôi điều.

Như Hoa công tử đưa mắt nhìn sơ một vòng, để ý thái độ của những người khác, cất tiếng cám ơn Nhất Trần hòa thượng, rồi bắt đầu nhấp môi thưởng trà.

Sau ba tuân trà, hắn đặt chung xuống nói : "Lúc chúng tôi tới đây, trà đã chuẩn bị trước rồi. Vậy chắc hẳn ngài cũng biết mục đích của chuyến viếng thăm này."

"Chưởng môn Hoành Hư và trưởng lão Phù Đạo có báo trước cho bần tăng biết."

Nhất Trần hòa thượng đặt chung trà xuống đáp lời. Trước mắt ông là bốn người đệ tử xuất sắc của năm tông hàng đầu trên Trung Vực Tả Tam Thiên, tuy còn thiếu mặt hai thiên tài vô cùng lợi hại của Nhai Sơn Côn Ngô nữa nhưng ông nhìn mà tự nhiên nhớ tới đệ tử trong tông mình lúc này vẫn còn nghịch ngợm gây sự chứ chưa nên cơm nên cháo gì. Nghĩ vậy, nhất thời trong lòng chợt cảm thấy buồn buồn chua xót. Nhưng bây giờ đang là lúc nói chuyện quan trọng, đầu đuôi ngọn nguồn cũng nên nói rõ một chút.

Trầm ngâm hồi lâu, Nhất Trần hòa thượng đáp : "Thực không dám giấu, trước khi đệ tử hai phái Nhai Sơn Côn Ngô gặp nạn, Thiên Tông bên ta cũng có cử người ra ngoài, nhưng đây không phải là vì điều tra tình hình Tuyết Vực không thôi mà còn là vì chuyện rối ren thanh trừng nội bộ trong hai tông Tân - Cựu nữa.”

Mọi người ai nấy đều hơi giật mình, không ngờ Nhất Trần hòa thượng lại nói ra điều này !

Nên nhớ, khi Phật Môn dời lên phương bắc, hai tông Thiện - Mật tách ra, cả Thiền Tông rơi vào tình thế vô cùng bất lợi. Từ mười một giáp nay, hai tông đều cạch mặt nhau, chẳng bên nào đếm xỉa đến bên nào !

Thế mà bây giờ tự nhiên họ lại muốn xen vào chuyện tranh chấp giữa hai phe Tân - Cựu là sao ?

Lời nói khá sốc nhưng đối với Nhất Trần hòa thượng lại dường như rất bình thường. Ông còn cười hiền phân bua : "Phật môn chúng ta phân nhánh rất nhiều, lúc trước cùng di tản với Mật Tông cũng không phải là chuyện gì lớn. Nhưng khi đến Tuyết Vực chúng ta cũng thống nhất thành một thể. Phe có mâu thuẫn từ trước quyết định tách ra vì tuy cùng là Mật Tông nhưng giáo lý lại bất đồng. Thế nên mới sinh ra bên Tân bên Cựu, trong đó theo chúng ta thấy bên Cựu gần với Phật môn chính thống hơn. Còn bên Tân..." Nói đến đây, tựa như đang lựa lời sao cho phải, Nhất Trân hòa thượng ngập ngừng một hồi, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói tiếp : "Còn bên Tân Mật, từ lúc phân tách thì đã không thể hợp lại được nữa rồi, chỉ có thể giữ lại bên Cựu mà thôi."

Lời nói dứt khoát, kiên quyết muốn xóa sổ Tân Mật khỏi Phật môn.

Bất giác ai nấy đều nhất tê ngước mắt nhìn Nhất Trần hòa thượng. Nhưng bọn họ dù gì cũng là hạng hậu bối, chẳng làm sao có tư cách bàn luận mấy chuyện ân oán biện luận giáo lý nhà Phật trước mặt bậc tiên bối cao nhân. Có điều bây giờ, họ mới bắt đầu hơi hiểu ra...

Tại sao vị sư trắng trẻo mập mập này lại là người đứng đầu trong tam sư Thiền Tông.

Bị nhìn như vậy, Nhất Trần hòa thượng tỏ vẻ mất tụ nhiên. Ông khoát khoát tay nói : "Ái chà, ta lắm lời quá. Các thí chủ làm ta cũng phát ngượng rồi. Thôi, chúng ta vào chuyện chính đi."

Nhìn sắc mặt ông, bọn họ có thấy cái gì phát ngượng đâu chứ ?

Nhưng dù gì người ta cũng là đại sư đức cao vọng trọng, mọi người chẳng ai dám cãi, bèn chỉ biết tỏ thái độ chăm chú lắng nghe.

"Tóm lại, Thiên Tông bên ta có cử người ra ngoài, đi cũng được khá lâu rồi, nhưng có điều là khi xảy chuyện thì lại không có mặt."

Nói đoạn, Nhất Trần hòa thượng lắc lắc đầu ra chiều tiếc nuối.

"Tệ tông có cách liên lạc đặc biệt với Tuyết Vực, nhưng vài ngày trước Tân Mật thắng Cựu Mật một trận lớn. Tiểu đồ đệ Liễu Không của chúng tôi ở bên đó có phát hiện thấy dị trạng rất giống như yêu tà gây ra. Chỉ có điều..." "Chỉ có điều thế nào ?"

Đến lúc mấu chốt Nhất Trân hòa thượng lại ngừng lời, thật khiến người nghe phát sốt. Như Hoa công tử nôn nóng muốn biết nhưng nghe ý thì cũng biết manh mối này chẳng tốt lành gì : "Xảy ra chuyện gì rồi sao ?"

"Đúng là đã xảy ra chuyện, nhưng thật rất khó nói..."

Nhất Trân hòa thượng nói đến đây thì ngân ngừ, hơn nữa còn cắn cắn đầu ngón tay ra chiều cực kỳ khó xử.

Thấy vậy, đuôi mắt Như Hoa công tử giật giật. Tính hắn phóng khoáng, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, vậy mà bây giờ không hiểu tại sao lại cảm thấy rùng mình lạnh gáy, thiếu điều khóe miệng cũng muốn méo luôn theo.

Nhưng Nhất Trần hòa thượng dường như hoàn toàn không nhận ra thái độ hoảng hốt nơi người nghe mà mãi một hồi lâu sau mới buông tay ra, ngượng ngập cười.

"Tiểu đồ đệ Liễu Không của tệ tông đi Tuyết Vực, hình như bị mất tích rồi..."

Mất, mất tích ?I

May mà Như Hoa công tử đang không uống trà, chứ không thì dám phun sặc ra lắm I

"... Đó có phải là "Tiểu tuệ tăng" Liễu Không của quý tông, người từng đứng đầu bia Tam Trọng Thiên, hiện giờ đã đột phá nguyên anh đúng không ?”

"Đúng thế."

Nhất Trần hòa thượng lúng túng gật gật đầu, nhưng sau có lẽ cảm thấy như vậy thì mất mặt Thiền Tông quá nên bất giác trỏ tay nói thêm : "Tệ tông đang cố hết sức tìm kiếm. Vô Cấu sư huynh và Tuyết Lãng sư huynh ở bên đó... chắc sẽ... tìm ra mau thôi."

Nói vậy cũng như không.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, bốn người ngồi trước mặt Nhất Trân hòa thượng thần sắc mịt mờ. Ai nấy đăm đăm nhìn vị cao tăng Thiền Tông mà trong lòng chợt thấy cảm thông vô hạn với cậu "Tiểu tuệ tăng" Liễu Không chưa một lần gặp mặt kia.

Liễu Không biết làm sao bây giờ ?

Lực bất tòng tâm !

Hắn theo đồng đạo trong tông đi giúp tăng nhân Cựu Mật, dọc đường đều bình an chẳng xảy ra chuyện gì. Nhưng vào một ngày nọ, khi nghỉ chân cạnh một sườn núi ở mặt tây Tuyết Vực, họ lại chợt thấy một cụm khói đen to đang bốc lên từ sâu trong núi.

Nhớ tới dị trạng xảy ra ở Tân Mật lúc trước, ai nấy đều cảnh giác, vì vậy mới đuổi theo rồi nên nông nỗi này.

Liễu Không đã đến tận nơi. Nhưng hình như các đồng môn đi trước đã bị cụm khói đen kia phát hiện ra rồi bị cuộn lấy cả đám. Ai nấy mắt mũi tối sầm, chẳng phân biệt nổi phương hướng, thậm chí cả linh thức là thứ cơ bản nhất cũng chẳng vận động được !

Vào lúc đó, toàn thân suy yếu rã rời, trong chớp mắt đã biến thành người phàm.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Liễu Không chẳng biết xoay sở thế nào -

Linh thức không dùng được mà nhẫn tu di mở cũng chẳng xong, trừ chuỗi tràng hạt bằng gỗ tử đàn có công dụng hộ thân và ẩn giấu khí tức còn thì phần lớn pháp khí trên người cũng hóa thành đồ bỏ...

Liên lạc với sư môn ư ? Có mà nằm mơ !

Lúc này Liễu Không hoàn toàn mù tịt tin tức Thiền Tông và càng chẳng tài nào biết nổi đồng môn đi cùng với mình khi trước bây giờ ra sao.

Hắn chỉ biết mình rắc rối to.

Cứ đến chỗ nào phố xá hơi chút sầm uất đông vui là lại thấy tín đồ hành hương đầy đường. Còn hắn thì khoác trên người một bộ tăng y Mật Tông đỏ lem lem luốc luốc, vì không quen để tay trân nên chốc lại che, chốc lại đậy, nhìn chẳng ra sao.

Tuy mặt mũi thanh tú, mày sáng mắt trong, nhưng thần sắc lại trông rất quái dị.

Bởi Liễu Không vậy mà nhìn thấy một ngọn núi !

Tuy chưa tới Tuyết Vực bao giờ nhưng hình dáng của nó với ngọn núi có thánh điện tọa lạc thì hắn lại biết rất rõ, điển tịch ghi chép về Mật Tông đã đọc đi đọc lại không dưới ngàn lần rồi I

Phật tổ ơi I

Cái trò đùa quái quỷ gì thế này ! Hắn chỉ đối đầu với đám khói có chút xíu, vậy mà vừa mới thoáng nhắm mắt một cái, mở mắt ra là đã tới thánh sơn rồi ư ?I

Kẻ đần cách mấy cũng biết đây là trung tâm Mật Tông trên Tuyết Vực !

Thôi chết, chết rồi... Sao tự nhiên lại thấy mọi thứ tiêu tùng thế này ?

“Nam mô a di đà phật ! Nam mô a di đà phật...

Lưng dựa vào một góc tường, Liễu Không vừa run run lần tràng hạt vừa lẩm bẩm.

"Tiểu tăng ta lúc này một thân một mình, nhưng đến đây rồi thì làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? Cứ ăn mặc giả làm người Mật Tông như thế này sao ? Hay cứ đánh ngất ai đó mà dò hỏi tình hình ? Mình làm sao quay về Thiền Tông được đây... Ái chà, còn tu vi nữa..."

May mà người qua kẻ lại trên đường chẳng ai để ý đến hắn. Dù sao dưới chân thánh sơn mỗi ngày tín đồ và tăng nhân tới lui rất đông nên có ai đứng dựa bên tường kỳ quặc như thế, khách qua đường cũng chẳng lấy làm lạ.

Liễu Không thật ra chẳng thấy mình thông minh gì mấy. Có rất nhiều chuyện hắn không biết. Từ phương diện tu luyện cho đến phật pháp, thậm chí cả đến cái danh "Tiểu tuệ tăng" người đời tặng cho, hắn cũng còn ù ù cạc cạc.

Nhiều năm tu luyện như vậy, Liễu Không cứ có cảm giác mình vẫn là tiểu sa di năm nào.

Ừ thì...

Một tiểu sa di vô cùng may mắn.

Cứ lẩm bà lẩm bẩm vớ vẩn như thế, cầu từ Văn Thù Bồ Tát cho đến đức Thích Ca Mâu Ni, niệm từ Quan Âm Bồ Tát cho đến A Di Đà Phật, vậy mà Liễu Không mãi vẫn không nghĩ ra cách gì.

"Chà !" Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong sau cơn bão tuyết mà thở dài thì thào : "Nếu gặp được ai quen thì quá tốt..." Tỷ như là người khác, có đần mấy đi nữa cũng biết là vô vọng.

Dù sao Liễu Không cũng chưa bao giờ vào sâu trong Tuyết Vực như thế này, đã vậy đây lại còn là nơi trung tâm hầu như chỉ có tín đồ Mật Tông và tăng nhân tu vi khá cao mới chết. Hắn là tu sĩ Thiền Tông, chẳng quen ai thì lý nào lại gặp người quen được chứ ?

Nhưng...

Đối với Liễu Không, người được xưng tụng là "Tiểu tuệ tăng" này, thì có nhiều việc rất khó mà giải thích nổi.

Tỷ như vừa lẩm bẩm ước xong thì trên đường tự nhiên xuất hiện một đám tăng nhân bảy tám người dẫn theo khoảng một chục nữ tử đang từ xa đi đến, mà trong đó lại có một cô khiến Liễu Không phải ngẩn ra nhìn.

Người này gọi là quen thì không phải.

Nhưng hình như...

Còn tốt hơn người quen nhiều !

Có điều vị đại sư tỷ này dù sao bây giờ cũng coi như là một nhân vật lẫy lừng Trung Vực, thế mà sao lại hiện diện ở đây ?

Liễu Không trố mắt nhìn, nhất thời cứ đứng nghệt ra đó.

Tín đồ kẻ qua người lại không ít, thấy nhóm tăng kia thì biết ngay là người của thánh điện vừa mới tuyển minh phi vê. Vài tín đồ sùng đạo liền quỳ xuống vái lạy nhưng cũng có người thích thú để ý quan sát vị trí hàng ngũ của các minh phi.

Kiến Sầu dĩ nhiên cũng nằm trong số đó.

Đêm hôm qua bọn họ đã phải dừng lại để tránh tuyết, đến sáng ngày hôm sau thì tuyết ngừng rơi. Tuy tiết trời lạnh căm căm nhưng trước lúc mặt trời lặn phải tới được thánh điện nên Ma Già đã sớm vội lên đường.

Bây giờ trời đã ngả về chiều, bọn họ rốt cục cũng đã đến nơi.

- Đàn thành

Đây tòa thành đông vui sâm uất nhất mà nàng từng thấy, đồng thời nó cũng chính là tòa thành trung tâm của cả Tuyết Vực. Cứ nghe cái tên là biết được đôi điều.

"Đàn thành" vốn là thổ đàn cùng loại với tế đàn, được xây đắp nên lúc Mật Tông tu hành Mật pháp nhưng nó có thỉnh ba vị Phật tổ quá khứ hiện tại vị lai kiến chứng tu hành, đồng thời chấn nhiếp ngoại ma, nhằm để giúp tu sĩ chuyên tâm tu hành.

Sau việc này thì có người còn cho rằng đây là nơi thân phật cư ngụ.

Nhưng dưới con mắt Kiến Sầu, đàn thành ban đầu ý nghĩa có lẽ cũng gần gần như "Đạo tràng". Cái tên "Đàn thành" thế cũng khá ý vị sâu xa.

Nàng vừa đi vừa nghĩ nghĩ, trong lòng thật cũng không để ý lắm đến mọi người xung quanh, nhưng đến một quãng lại bỗng chợt cảm thấy là lạ.

Giống như...

Có người nào đó đang nhìn mình.

Dù sao nàng cũng đã tới nguyên anh hậu kỳ, tuy linh thức đã thu ém nhưng cảm giác đối với thế giới xung quanh cũng nhạy bén hơn trước nhiều.

Trong khoảnh khắc Kiến Sầu đã định vị được ngay ánh mắt của Liễu Không. Nàng quay đầu liếc nhìn thì thấy một tăng nhân đang ngây ngây ngốc ngốc đứng dựa người vào đầu tường ven đường, tư thái cổ quái, thần tình cổ quái và ánh mắt nhìn mình thì càng cổ quái hơn nữa !

Kiến Sầu khẽ nhíu nhíu mày. Vị tu sĩ Mật Tông này nàng từng chạm trán phải trong đỉnh tranh chăng ? Nhưng nàng còn chẳng nhớ hắn có mặt ở đó không nữa là có từng đánh nhau hay chưa. Trong đợt giao tranh lân ấy, đám Mật Tông chết gần hết, chỉ còn lại mỗi Tông Đồ mà thôi. Nhưng nếu nàng không quen hắn thì người này rốt cục là ai ?

Mày ngài cứ nhíu lại mãi, nhưng bây giờ trước mặt bọn Ma Già nàng lại không thể tự nhiên tách ra, chạy tới hỏi người kia xem hắn có quen nàng hay không được.

Bộ muốn chết hay sao chứ ?

Kiến Sầu đành nén lòng im lặng đi ngang qua vị tăng kia. Thoáng chốc, đường nét ngọn thánh sơn xa xa càng lúc càng rõ hơn.

Tiếng đám đông ồn ào huyên náo cũng xa hẳn.

Trước mắt họ lúc này chính là cảnh tượng huyền ảo như ẩn như hiện trong lớp lớp tâng mây dưới đêm trăng khi cả hai mới vừa đặt chân tới Tuyết Vực, có điều bây giờ trông thực và ấn tượng choáng ngợp hơn nhiều !

Thánh sơn nguy nga trắng ngần sắc tuyết.

Tà dương đang ngả về tây. Dưới nền trời hông hồng cam cam, ngọn núi thánh trông vừa uy nghiêm vừa linh thiêng đến động lòng người. Thời tiết cực đẹp. Thiên không xanh thắm không mây và cũng chẳng có sương mù, vì vậy đứng dưới chân núi có thể thấy đỉnh rất rõ.

Thánh điện kỳ vĩ tựa như từ băng tuyết đúc thành, ngự trên đỉnh cao nhìn xuống toàn bộ Tuyết Vực !

Tưởng như cả cõi chúng sinh này đều phủ phục dưới chân !

Trong khoảnh khắc, ai nấy đều lặng người đi. Ánh mắt từng thiếu nữ trong đoàn, kể cả Tang Ương, đều tràn đầy xúc động và thành kính vô hạn. Thậm chí bọn Ma Già cao ngạo cũng phải cúi đầu trước thánh sơn và thánh điện. Chỉ có mỗi Kiến Sầu...

Khi sự xúc động choáng ngợp qua đi, trong lòng nàng chợt dậy nên một cảm giác lạ lùng khó nói nên lời, số mệnh xui khiến,sao mà lại gặp nhau" ở đây.

Bởi vì trên đỉnh thánh điện chót vót, nơi cao nhất của Tuyết Vực, lại sừng sững một dáng người quen thuộc.

Tựa hồ như người đó chờ nàng đã lâu lắm rồi.

- Đại yêu Phó Triêu Sinh.
Bình Luận (0)
Comment