Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 378 - Chương 378 : Hai Nàng Kiến Sầu

Chương 378 : Hai nàng Kiến Sầu Chương 378 : Hai nàng Kiến SầuChương 378 : Hai nàng Kiến Sầu

Dĩ nhiên tới Tuyết Vực sẽ rất có thể gặp lại người "bạn cũ” kỳ diệu ấy. Nhưng Kiến Sầu hoàn toàn không ngờ rằng lúc thấy nhau lại là vào thời này khắc này, trong hoàn cảnh như thế này.

Phó Triêu Sinh đúng là đã đến Tuyết Vực rồi.

Nhưng không biết hắn có tìm được đáp án cho câu hỏi của mình hay chưa 2

Từ xa xa nhìn lại, Kiến Sầu cảm thấy cái dáng người xanh xanh mờ mờ trên đỉnh thánh điện ấy sao mà thâm sâu lạnh lùng đến lạ.

Bởi nàng biết hắn chỉ là một con phù du.

Tuy đứng khá xa, đường nét bóng dáng trông chẳng rõ mấy, nhưng nàng cảm thấy dường khi mình nhìn đến Phó Triêu Sinh đang cười với nàng.

Mà chỉ thoắt một cái, bóng người ấy đã biến đâu mất.

Trừ nền trời xanh ngắt bao la, trên đỉnh thánh điện chót vót tựa như tạc từ băng tuyết kia chẳng còn gì nữa. Phó Triêu Sinh mà nàng vừa mới thấy đó thật tựa như ảo ảnh.

"Từ đây lên thánh điện còn lâu lắm, vả lại các ngươi cũng vừa mới tới, cần sắp xếp chỗ ở nữa, còn nhiều việc phải làm lắm." Để mọi người ngắm nhìn một lát, Ma Già liền lên tiếng giục : "Chúng ta tranh thủ lên núi thôi."

Ai nấy lúc này mới định thần lại, nhưng rời mắt rôi mà tâm hồn vẫn còn choáng ngợp, trong lòng lưu luyến không thôi.

Các nàng thiếu nữ thì quá nửa mặt mày rạng rỡ, thậm chí còn đầy mộng mơ. Người nào người nấy đều trông rất bình thường, nhưng dường như ngoài Kiến Sầu ra thì chẳng có ai nhìn thấy Phó Triêu Sinh cả.

Hay có lẽ đây là cái tài của hắn chăng ?

Thánh điện là trung tâm của Mật Tông Tuyết Vực, thế mà hắn lại dám đứng ngay trên đỉnh điện, hơn nữa trừ nàng ra thì chẳng có ai nhìn thấy. Sự việc khiến Kiến Sầu chợt nhớ tới lần hắn xuất hiện trên vịnh sông Cửu Đầu ở Côn Ngô.

Tất cả khiến nàng bắt đầu cảm thấy tò mò về thực lực của hắn, nhưng người đã vắng bóng, chẳng có cách nào hỏi được cả.

Kiến Sầu còn đang mải nghĩ ngợi thì đám Ma Già và Tạ Bất Thần đã bắt đầu đi vào đường mòn trên núi, đoàn thiếu nữ lục tục theo sau. Thấy nàng vẫn còn ngẩn người đứng yên một chỗ, Tang Ương bèn gọi : "Tỷ tỷ à !"

“Tới ngay đây."

Kiến Sầu liền cười đáp lời, rồi tới cạnh Tang Ương cùng đi lên sơn đạo.

Chỉ trong thoáng chốc cả đoàn người đã khuất dạng.

Vì trời đã gần tối, mọi tín đồ hành hương đều phải đi về, ai mới tới thì mai sẽ lại lên viếng điện. Thế nên dưới chân núi chẳng còn lại bao người, phố xá trở nên vắng vẻ hẳn đi.

Lúc Kiến Sầu đi ngang qua trước mặt, tiểu tuệ tăng Liễu Không liền biết là đã trễ rồi, ngay cả tín đồ hành hương còn chẳng thấy được mấy mống nữa là vị đại sư tỷ Nhai Sơn kia.

"Chà, hồi nãy thấy sư tỷ, mình không nên lừng khừng mới phải. Hèn chỉ Phật tổ cứ dạy "Vô niệm';Vô tướng". Nếu trong lòng không có ý do dự thì tiểu tăng ta đã đuổi theo rồi..."

Liễu Không không khỏi thở dài, chán nản. Bây giờ người đã lên thánh sơn, đi thánh điện rồi, làm sao mà tìm được, làm sao mà thoát khỏi tình thế oái ăm này đây 2

Đức Phật có dạy "Xả thân cứu hổ đói”;'Cắt thịt cho ưng ăn", nhưng mà...

"Tiểu tăng tự thấy mình chưa biết giác ngộ đến mức đó, huống chỉ mấy cái người Mật Tông này còn đáng sợ gấp mấy lần chim ưng. Ái chà, phải nghĩ cách khác thôi..."

Nghĩ vậy, Liễu Không lại tiếp tục lẩm bà lẩm bẩm.

Nào ngờ hắn lầm rầm chưa hết câu thì bỗng đâu trên con đường vắng vẻ trước mặt chợt hiện ra một bóng người thon thả với sắc áo màu nguyệt bạch.

Dung nhan thanh lệ, da dẻ trắng nõn, mày liễu như nét xuân sơn, đuôi mắt hẹp dài như vẽ, trông không quá nổi bật mà lại kiều diễm lạ lùng.

Người ấy đứng yên, thần thái an tĩnh nhàn nhã.

Ai như Kiến Sầu sư tỷ hồi nãy vậy cà ?

Vừa nhìn thấy, Liễu Không hơi giật mình, sau thì vui mừng khôn xiết, bèn vội vàng chạy ra kêu to : "Kiến Sầu sư tỷ ! Kiến Sầu sư tỷ ! Tỷ vậy mà lại quay lại rồi ! À à, ta, ta là Liễu Không —"

Lời còn chưa dứt,;'Kiến Sầu" đang đứng chợt như kinh hãi. Nàng ta quay đầu nhìn rồi lùi ngay ra sau một bước I

Đôi mắt trong sáng thanh tịnh nhuốm đầy vẻ cảnh giác.

"Kiến Sầu sư tỷ, ta không..."

Liễu Không cứ tưởng Kiến Sầu chưa bao giờ gặp mình nên mới có bộ điệu phòng bị như vậy, đang định phân bua giải thích cho nàng hiểu tại sao mình biết nàng, mình là ai, lúc này đang gặp khó khăn ra sao, nhưng mới nói được nửa câu thì lại chợt nhìn xuống quần áo của nàng, tức thời hơi lạnh từ gang bàn chân xông lên đông cứng hết cả người —

Cái nàng "Kiến Sầu" sư tỷ "đã đi rồi quay lại" này, quần áo không giống như lúc nãy. Người kia mặc đồ hồ lam, kiểu dáng giống như của người Tuyết Vực, màu sắc sặc sỡ, hơn nữa lại còn có thêu họa tiết chim khổng tước. Còn cái người trước mặt này thì y bào trắng xanh, hoa văn thêu theo kiểu của Trung Vực !

Hơn nữa, tu vi cũng không giống !

Liễu Không hiện giờ đã tới nguyên anh sơ kỳ.

Cách đây ít lâu, Kiến Sầu đại sư tỷ Nhai Sơn vừa về tới đã đi Minh Nhật Tinh Hải cứu Tả Lưu, thi triển tuyệt tài khiến danh tiếng lan truyền khắp nơi. Ở tây hải Thiên Tông, mọi người cũng biết tin.

Đó là còn chưa kể đến biến đổi "đột ngột" trên bia Tứ Trọng Thiên sau đó. Tên của Kiến Sầu thế mà lại thay tên Vương Khước mới hay !

Ngay chính hắn cũng biết vị đại sư tỷ này hiện giờ hẳn phải tới nguyên anh hậu kỳ chứ nếu không thì với tu vi nguyên anh sơ kỳ của hắn khó mà nhìn ra tu vi của nàng ta nổi...

Đó là còn chưa kể...

Hắn thấy được nàng ta không phải là nguyên anh hậu kỳ, trung kỳ cũng không mà thậm chí nguyên anh kỳ cũng chẳng phải I

Cái cô "Kiến Sầu đại sư tỷ" này vậy mà chỉ tới kim đan sơ kỳ thôi !

Sao lạ vậy...

Liễu Không thấy đầu óc mình mụ đi, mặt mũi nghệt ra, gần như tròn mắt há hốc mồm ra mà nhìn. Nếu bảo tại chướng nhãn pháp thì sao lại chẳng thấy chút dấu vết nào; nếu bảo là yêu nghiệt tinh quái thì sao trên người lại chẳng thấy yêu khí đâu.

"Cô, cô...

Liễu Không bất giác giơ tay lên chỉ chỉ về phía "Kiến Sầu" tựa hồ như muốn hỏi đều gì đó. Nhưng nàng ta vẫn cảnh giác nhìn, ánh mắt càng lúc càng trở nên sợ sệt, chẳng chờ hắn nói hết câu đã lùi lại ngay I

"Vù Ị"

Đất bằng chợt cuộn lên một trận gió núi lạnh lẽo thấu xương, nàng kia thoắt cái liền biến mất, tựa hồ như cả người đã bị cuốn đi theo gió vậy.

Tới quỷ dị mà biến mất cũng lạ lùng.

Thật chẳng khác gì ảo ảnh...

Liễu Không thiếu chút nữa thì tưởng mình hoa mất nhìn nhầm. Nhưng mồ hôi lạnh đang đổ sau lưng với lại dấu chân vẫn còn rành rành trên mặt đất, tất cả đều chứng tỏ cho hắn thấy quả đúng là hồi nãy có một người giống Kiến Sầu y như đúc đã đứng đó.

Đờ người ra một hồi, Liễu Không bất tri bất giác chợt nhớ tới lời của sư phụ Nhất Trần trước khi hắn rời khỏi Thiền Tông. Vì vậy, cái mặt thanh tú liền nhăn nhăn nhó nhó như khỉ ăn ớt.

"Oái, không đến nỗi xui xẻo như thế chứ ! Nếu lỡ tiểu tăng ta gặp trúng phải...

Liễu Không đứng dưới chân thánh sơn mà hốt nhiên cảm thấy phật tổ chẳng thèm đoái hoài gì đến mình.

Còn Kiến Sầu thì đã lên núi đi thánh sơn từ lâu, hoàn toàn không hề biết sự việc sau đó xảy ra quỷ dị như thế nào. Thậm chí nàng còn chẳng hay rằng vị tăng kỳ lạ ở cạnh đường kia lại chính là cậu tiểu sa di trong Sát Hồng tiểu giới.

Dù sao nàng cũng chưa gặp hắn bao giờ, chỉ nghe biết giọng nói mà thôi.

Cho nên Kiến Sầu lúc này chỉ tập trung vào những việc trước mắt.

Vì các cô gái này sẽ thành minh phi của thượng sư, phần còn lại đều là tăng nhân Mật Tông của thánh điện nên đoàn người không cần phải khổ cực leo núi giống như các tín đồ hành hương thông thường. Vừa từ chân núi đi lên được một chút thì tất cả đã đặt chân đứng lên một bình đài trắng như tuyết. Ma Già lấy từ trong tay áo ra một cái lệnh bài hình hoa sen, ấn nó vào chỗ lõm thì cả bình đài liền phóng vút lên cao, nhắm thẳng về phía thánh điện trên đỉnh núi.

Chưa đầy nửa khắc là đã tới nơi.

Lúc này mặt trời đã gần lặn, chẳng mấy chốc sẽ khuất dạng.

Trên đỉnh thánh sơn trước thánh điện, phóng mắt nhìn xuống sẽ thấy vạn vật một cõi mênh mông nhỏ xíu dưới chân, tất cả đều đắm mình trong ánh tà dương đỏ ối tựa như màu máu.

Thật đẹp nhưng có cái gì đó khó nói lên lời.

Kiến hơi nhíu mày phóng mắt quan sát xung quanh.

Thánh điện không phải chỉ là một tòa đại điện mà là một quần thể kiến trúc cực lớn, trong đó chính điện nằm ở khu trung tâm, hai bên là đền đài lầu gác xây đối xứng nhau. Tất đều tinh mỹ tráng lệ, hoàn toàn khác với kiến trúc ở các nơi khác trên Tuyết Vực. Tựa hồ như, cả miền đất này thô kệch và cằn cỗi cũng chỉ vì để thánh điện lộng lẫy như thế.

Các thiếu nữ cũng kinh thán vạn phần trước vẻ đẹp tuyệt vời của cung điện, nhất là Tang Ương. Không kiềm nổi xúc động, cô bé lắc lắc tay Kiến Sầu mà trỏ vào một lầu gác nhỏ thốt lên : "Tòa lầu, tòa lâu này đẹp quá !" Kiến trúc tinh xảo, sáng trắng. Nguyên liệu xây dựng dường như rất đặc biệt. Kiến Sầu nhìn thì thấy nó giống và trắng như ngà voi, trông rất dễ chịu.

Nghe Tang Ương trầm trồ, Ma Già không khỏi hừ lạnh một tiếng cho rằng cô bé kinh ngạc thái quá nhưng vẫn đáp : "Tòa lầu này tên là Bạch Tràng, làm bằng ngà voi đấy. Trước đây nó là chỗ ở của Ương Kim Không Hành mẫu. Các ngươi sau này nếu may mắn tu thành Không Hành mẫu thì vào ở được."

Vừa nói gã vừa liếc mắt nhìn Kiến Sầu.

Kiến Sầu cũng hiểu tại sao gã nhìn mình bởi nàng là người duy nhất khiến cho pháp loa phát ra hào quang, trong tương lai rất có khả năng trở thành kỳ tích "Không Hành mẫu”.

Nhưng nàng hoàn toàn chẳng có chút hứng thú gì với cái danh hiệu này, nếu có để tâm chú ý thì bất quá chỉ mỗi thông tin về tên của vị Không Hành mẫu kia là quan trọng — Ương Kim.

Mấy năm gần đây Mật Tông rốt cục cũng có được một vị Không Hành mẫu, nghe đồn hình như là Phật mẫu của Bảo Kính pháp vương. Nhưng trong một trận giao tranh chống Cựu Mật, bà lại là người đâm dao sau lưng ngài.

Vậy Ương Kim hẳn là bà ấy.

Ma Già thấy Kiến Sầu trơ ra như phỗng thì trong lòng bực bội, lại liếc mắt nhìn sang "Hoài Giới" ở bên cạnh thì cũng thấy gã này câm như hến, bèn rủa thâm bảo khi nào pháp vương Bảo Kính tận hưởng nàng ta, ta xem xem cái mặt mo này còn đẹp đến đâu !

"Các cô theo ta vào nội đường ghi danh, xong thì đi nhận chỗ ở."

Chẳng muốn nhiều lời vớ vẩn với đám Kiến Sầu nữa, Ma Già nóng nảy phẩy phẩy tay ra lệnh. Gã dẫn các nàng đi thẳng tới một tòa thiên điện ở mé tây, đưa cuộn da dê có ghi danh sách minh phi cho đệ tử phụ trách tạp vụ để gã sắp xếp mọi sự.

Mấy việc vụn vặt như thế này ở tông môn nào cũng giống nhau, chẳng có gì đáng nói.

Vì chưa đến phiên mình nên Kiến Sầu bèn đứng ra một bên, khoanh tay nhìn xem. Nào hay chờ được một lúc thì bóng người như ảo ảnh lúc trước xuất hiện trên đỉnh thánh điện bây giờ lại lẳng lặng hiện diện ngay ở cửa ra vào thiên điện.

Trong một chớp mắt ấy, Kiến Sầu bất ngờ đến nỗi thiếu chút nữa là sợ ra mặt, may mà gian nguy thử thách lâu ngày, thâm tàng bất lộ nên vẫn giữ được thần sắc. Có điều ánh mắt lại mất tự chủ mà rơi xuống người người kia.

Phó Triêu Sinh đứng ở cửa điện thấy nàng nhìn mình, đáy mắt không che hết nỗi kinh ngạc thì khẽ cười rồi giơ ngón tay lên chặn môi ra ý "Suyt" đừng lên tiếng.

Kiến Sầu thấy vậy mà không khỏi lấy làm quái dị, bèn liếc mắt nhìn quanh. Mọi sự vẫn giống như lúc còn ở dưới chân núi, lần này tuy gần như thế nhưng lại vẫn chẳng có ai phát hiện ra Phó Triêu Sinh.

Trừ nàng.

Thật siêu nhiên quá đỗi !

Kiến Sầu im lặng, đứng yên nhìn hắn rời cửa thiên điện đi về phía mình, bước chân nhẹ nhàng thong dong tựa như đạp mây rẽ lối, như mộng như ảo, họa tiết cổ xưa trên y phục xanh nhạt trông vẫn phong trần một cách lạ lùng

Mặt trời sắp lặn hẳn, ánh sáng vẫn còn chan hòa, sắc mặt hắn xem ra không còn đến nỗi tái xanh như trước kia, vẻ thương tang bể dâu và hoạt bát trẻ trung trong đáy mắt tuy đã nhạt bớt nhưng bây giờ lại ân ẩn một nét bỡn cợt láu lỉnh hiếm thấy. Đã mấy ngày rồi Phó Triêu Sinh không rời khỏi thánh điện.

Từ lúc dùng mắt Vũ và mắt Trụ ở Tuyết Vực rồi phát hiện ra tung tích của bạn cũ, hắn biết nàng sẽ tới thánh điện nên cứ ở đây chờ.

Mãi đến hôm nay mới gặp được nàng.

Thật ra chờ chờ đợi đợi cũng chán, hắn đã định tìm nàng phứt cho rồi. Nhưng cái con mắm Côn kia chẳng biết ăn nhằm cái giống gì mà cứ một hai ngăn lại, không cho hắn đi, hơn nữa lại cứ nói đi nói lại mãi, bảo "Ngươi phải biết tự kiêu một chút chứ."

"Tự kiêu" là gì thì Phó Triêu Sinh biết.

Nhưng sao lại "Phải biết tự kiêu" thì hắn không hiểu nổi.

Có vậy mà cái con Côn phiền phức này cứ lẳng nhẳng tối ngày, lại nghĩ bạn cũ và đám Mật Tông đang đi chung với nhau nên thật ra gặp nhau cũng không tiện, bởi thế hắn mới chờ ở đây.

Bây giờ Phó Triêu Sinh lại nghe thấy miếng ngọc bội cá chép đeo ngang hông đang bắt đầu ca cẩm : "Đúng là chẳng cùng tộc cùng loài có khác. Phù du nhỏ quá, đầu óc cũng bé, thật là thiếu thông minh..."

Hắn chẳng buồn cãi lại.

Phó Triêu Sinh đi qua cửa điện, đang bước lại gần Kiến Sầu thì còn cách bảy tám bước bỗng chợt nhận ra ngoài nàng còn có một người khác nữa đang nhìn mình.

Nói cho đúng thì người này không nhìn hắn mà là nhìn về phía hắn.

Tuy y đã thay tăng y đỏ, đầu cạo nhẫn nhưng vừa nhìn Phó Triêu Sinh đã nhận ra ngay : Người này dường như là vị tu sĩ lần đầu cùng đồng hành với Kiến Sầu... Hình như y là người Côn Ngô thì phải.

Tên y là gì hắn chẳng để ý.

Ký ức về tộc phù du của Phó Triêu Sinh rất đây đủ. Tuy trí nhớ rất tốt nhưng tên tu sĩ nó không lưu lại bao nhiêu, bởi theo hắn người nào cũng giông giống nhau hết cả.

Trừ Kiến Sầu.

Vì quen biết đặc biệt nên hắn mới có thể để ý đến chuyện của nàng một chút. Còn những người không liên quan, hắn có muốn nhớ kỹ cũng khó.

Người này đã tới đỉnh kim đan...

Lẽ ra y không thể phát giác ra được sự hiện diện của mình.

Phó Triêu Sinh đứng yên một chỗ rồi thong thả nhìn lại. Từ dưới đáy mắt xanh đến gần như sẫm đen bỗng chợt nổi lên một làn lệ khí khá yêu tà.

Lúc ấy không biết tại sao Tạ Bất Thần chợt cảm thấy tim mình đập nhanh.

Rõ ràng phía trước là khoảng không trống rỗng, chẳng có bất cứ cái gì cả, nhưng lúc y liếc nhìn theo ánh mắt của Kiến Sầu thì hình như đúng là có cái gì đó.

Đây là trực giác chứ không phải nhờ vào linh thức mà có...

Tạ Bất Thần cũng đứng yên nhìn theo.

Nhất thời dưới mắt Kiến Sầu, cảnh tượng chợt trở nên quỷ dị lạ lùng —

Nếu có ai nhìn vào sẽ chỉ thấy Tạ Bất Thần đang sững người nhìn vào hư không, nhưng trong mắt nàng thì thực ra y lại đang mặt đối mặt với Phó Triêu Sinh !
Bình Luận (0)
Comment